Sáng sớm, tại 1 căn hộ, 1 cô gái bước ra ngoài. Cô ta mặc 1 bộ đồ phông màu đen xám, tai đeo head – phone, chân đi giày thể thao đi ra ngoài.
Chạy đến công viên trước chung cư, cô ta tập 1 vài động tác thể dục, sau đó chạy bộ.
Khi trời bắt đầu sáng hẳn, có 1 chiếc xe màu đen chạy đến, 1 người đàn ông làm động tác mời cô ta lên xe. Cô ta cũng nhanh bước lên rồi đi thẳng.
Chiếc xe màu đen dừng lại trước khách sạn lớn của thành phố. Người phụ nữ đi thẳng lên trên, mở cửa phòng VIP và bước vào. Trước mặt cô ta, là 1 người đàn ông dáng người cao lớn, lưng để lộ ra hình xăm chim ưng đen, phần dưới quấn 1 chiếc khăn tắm lớn. Hắn thấy cô, mặt cười tà tứ, lên tiếng:
-Cô về nước cũng đã lâu, sao không liên lạc với tôi?
-Anh Vinh, tôi cũng mới về! – cô gái kìm nén giọng sợ hãi, nói.
-Dương Linh! Cô định lừa ai vậy? Có cần tôi cho người xem lại không? – Cao Vinh trầm giọng.
-Không cần! Anh Vinh tôi xin lỗi, nhưng do tôi quá bận nên không kịp liên lạc cho anh. – Dương Linh cúi đầu.
-Bận ! Tìm đàn ông sao? – Cao Vinh cười lớn , đứng dậy đi thẳng đến chỗ của Dương Linh – Tôi chưa thỏa mãn cô? Hay là cô thiếu tiền?
Vừa nói, hắn dùng ánh mắt dâm tục như xuyên qua lớp quần áo của Dương Linh. Sợ hãi cũng thấu hiểu ánh mắt của Cao Vinh, Dương Linh quấn vào hắn, xoa xoa trước ngực, nhẹ nhàng nói:
-Anh Vinh! Tôi không hề có ý đó!
-Vậy ý cô là sao? Chẳng phải mấy ngày trước, cô còn đi theo Tổng Giám Đốc của Trần Thị sao? – hắn nheo mắt cực kỳ nguy hiểm.
-Sao anh biết? Anh theo dõi tôi? – Dương Linh lùi ra sau.
Cao Vinh biết được, nhanh tay kéo Dương Linh lại, hất cô ta ngả thẳng lên chiếc ghế sofa phía sau, rồi nhanh như báo đè lên trên. Hắn thở từng hơi vào cô, mắt nheo lại, nhìn chăm chú cô, hai tay cố định cô trên đỉnh đầu.
-Cô là người đàn bà của Cao Vinh này! Đừng hòng mà trốn!
-Ưm….ưm…buông……
Mọi lời nói của Dương Linh lúc này chẳng còn ý nghĩa. Cô buông xuôi, để mặc người đàn ông này, muốn làm gì thì làm. Quen hắn từ năm 16 tuổi, đã hơn 12 năm, cô quá hiểu rằng hắn là người đàn ông cực kì dâm tục, khát máu. Không vừa lòng hắn, cô chỉ có nước nhắm mắt rời bỏ thế giới này.
-A…..aaaa..- Dương Linh bị vật nam tính của Cao Vinh đi thẳng vào, hét lên đau đớn.
-Haha! Chắc cô cũng lâu rồi không đụng vào đàn ông! Khít thế này cơ mà, cảm giác thật sảng khoái.- hắn cất tiếng dâm tục nói, rên đứt quãng đầy sung sướng.
-Ưm….aaaaa….ưm…- cô cất giọng rên rỉ.
-Haha cô sướng không? Của tôi có cho cô cảm giác dục tiên dục tử hay không? – Vừa nói, hắn đâm mạnh vào sâu bên trong.
-Ưm..Sướng….Sướng lắm! Anh…Vinh – giọng cô trở nên dâm tục hơn.
-Haha lâu rồi tôi không có cảm giác như thế này! Chân chân thật thật biết bao nhiêu! So với ra những người con gái khác thì cảm giác này, haha tôi thích – Nói xong, hắn lật người Dương Linh, đi vào từ phía sau.
Trong căn phòng, người đàn ông với múi cơ săn chắc đang luật động trong thân thể người đàn bà. Hắn thay đổi mọi tư thế, dùng tay đánh mạnh lên người của người đàn bà, để lại dấu tay đỏ ửng trên người cô ta rồi cười lớn. Cứ như vậy, cho tới khi hắn gầm lên 1 tiếng, đè lên người phụ nữ, thở 1 lát lại tiếp tục. Chiến đấu…chiến đấu…không biết thời gian bên ngoài!
Lúc tỉnh dậy, Dương Linh thấy mình nằm trên sàn, nằm trên 1 chiếc thảm lông màu trắng. Cả người cô, đầy những dấu tay, đầy những vết nhớt trắng nhầy nhụa. Hắn, Cao Vinh thì nằm trên giường, quấn khăn lông ngủ tiếp. Cô ráng nhịn đau mà rên lên, đứng dậy lết vào phòng tắm. Soi lên tấm gương lớn, người cô cực kì thảm thương. Pha chút nước tắm ấm, cô bước vào ngâm mình, xoa dịu cơn đau, xóa sạch dấu hôn và những vết dơ.
Nằm trầm mình trong phòng tắm, cô nhớ lại mọi thứ. Từ lúc 16 tuổi, cô là 1 nữ sinh được nhiều bạn trai để ý, cũng có rất nhiều bạn. Nhà cô cũng khá giả, cô như công chúa sống trong chăn ấm nệm êm, nhưng mà cô luôn bị anh của Cao Hân Hân, chính là Cao Vinh để ý.
Sau đó gia đình cô phá sản, cô trở nên nghèo đói. Ba tự tử, mẹ cũng đi theo sau, để lại 1 mình cô bơ vơ. Chỉ có Hân Hân lúc nào cũng giúp đỡ cô, cho cô ở cùng. Có lần, Hân Hân dẫn cô về nhà ở, vì chờ cô ấy, cô đi dạo xung quanh, lạc tới 1 căn phòng có cánh cửa đen ở lầu 3. Vì cánh cửa khép hờ, cô liếc mắt vào trong, thấy có 2 người đang ôm nhau lăn lộn dưới sàn. Người đàn ông này chính là anh trai của Cao Hân Hân, cô biết; nhưng người phụ nữ kia là ai? Cô nhìn kĩ hơn nữa, thì thấy ngay đôi gò bồng trắng sữa nõn nà, ở giữa là nhụy hồng đang đong đưa. Người đàn ông từ phía sau, mồ hôi nhễ nhai, dùng tay đánh vào mông người phụ nữ, rồi cứ vậy đưa vật nam tính ra vào. Sau đó thấy người phụ nữ hét lên, mặt sung sướng, đưa miệng đón lấy mọi thứ từ vật nam tính kia.
Vì đã 16 tuổi, cũng học qua giáo dục giới tính vị thành niên, cô lờ mờ hiểu được họ đang làm gì. Định quay người thì thấy vật nam tính kia đang bành trướng, trái tim cô đập nhanh, mặt đỏ hồng. Chưa kịp bước đi, cô đã bị 2 vệ sĩ chặn lại, hất thẳng vào trong. Sau đó, Cao Vinh còn hôn cô, lột hết quần áo, di chuyển cái lưỡi khắp thân thể, mang lửa nóng bừng bừng. Hắn bắt cô uống 1 ly nước, sau này cô mời biết trong đó có pha thuốc kích dục, rồi trói cô lại, tiếp tục “ làm việc” với cô gái kia! Hắn bày đủ mọi tư thế, làm người phụ nữ kia quằn quại dưới thân hắn, rồi cứ vậy bắn ra tất cả trên người cô ta, cho tới khi cô ta hết sức, gục xuống sàn nhà, rồi bị 2 vệ sĩ kia đưa đi.
Trong khi đó, cô bị cột ở cửa sổ, lại bị uống thuốc kích dục, nên người cô bị mất kiểm soát. Ban đầu cô nóng bức, khó chịu, nơi tư mật ướt át. Sau đó, người cô ngứa ngáy, mỗi lúc 1 khó chịu hơn, càng nhìn cảnh kích tình kia, nơi đó càng ướt át, thậm chí nhiều đến mức cô có thể cảm nhận được ở dưới chân.
Hắn nude đi lại chỗ cô, vuốt ve trước ngực, nhìn cô như báo đêm phát hiện con mồi. Hắn hôn lên cổ, lên tai, khắp mặt cô, rồi đi xuống trước ngực, giựt phăng cái áo đồng phục của cô, làm cô hét lên. Sau đó còn dùng miệng, trêu đùa 2 nhụy hoa của cô. Một tay còn lại, hắn di chuyển xuống bên dưới, luồn vào bên trong vuốt ve, rồi đưa lên ngửi ngửi, cười lớn:
-Haha cô bé đã nhiều như thế này rồi sao?
-Xin….anh…tha..cho..tôi! – Giọng cô van xin yếu ớt, nghe lại có chút thèm muốn.
-Vậy sao? Vậy tôi thả em!
Vừa dứt lời, hắn cởi dây trói nhưng vẫn ôm cô thật chặt, tay vẫn không ngừng chu du khắp người cô:
-Aaaa…ưm… - cô tiếp tục rên rỉ.
-Thật ngon! Mùi vị gái tuổi thành niên thật thơm, thật ngọt. – hắn dâm tà lên tiếng, vẫn cướp lấy mật ngọt từ trên người cô thật mạnh bạo, gây ra những tiếng động dâm tà.
-Aaaa..ưm…nóng…khó chịu! – cô rên rỉ.
-Chờ 1 lát cô bé! Tôi sẽ cho em! Đừng vội!
Miệng nói đừng vội nhưng hắn đè cô ra sàn nhà, nhanh tay kéo váy của cô xuống. Chiếc quần màu hồng nhạt, ẩn hiện lớp lông tơ ở mu, kích thích vật nam tính của hắn. Hắn kéo đũng sang 1 bên, đưa tay vuốt ve nơi tư mật của cô. Càng như vậy, Dương Linh càng khó chịu, cong người lên. Chỉ chờ có vậy, hắn đưa lưỡi, khống chế phần bên dưới.
Còn non nớt, cô đã chịu không nổi mọi kích thích, van xin hắn:
-Em khó chịu…xin anh…em …khó..chịu
-Được! Được! Tôi sẽ không phụ lòng em, cô bé!
Rồi hắn kéo quần nhỏ xuống, đưa vật nam tính bành trướng xuống khe nhỏ bé, vuốt ve 1 chút rồi đưa thẳng vào bên trong. Hàng rào mỏng manh đã mất, những giọt máu hồng cứ thế tuôn ra cùng chất dịch. Hắn không kiềm chế, không thương tiếc ra vào. Cứ như vậy, cô từ đau chuyển sang dục tiên dục tử, ôm lấy thân hắn, hứng trọn vật nam tính to lớn gấp mấy lần so với nơi tư mật của cô. Càng va chạm, cả cô và hắn đều hét lên. Rồi hắn giật giật, bắn mọi thứ vào bên trong cô.
Cứ như vậy, từ chiều cho đến đêm, hắn ra ra vào vào trong người cô không biết bao nhiêu lần. Cô ngất đi nhưng hắn vẫn tiếp tục, chỉ biết khi tỉnh dậy, trên người và cả bên trong cô đều nhầy nhụa cái thứ của hắn..
Trí nhớ cứ nhứ vậy, tái diễn suốt 2 năm ròng, cô ở dưới thân hắn. Không biết hắn vui hay buồn, hắn có như thế nào thì hắn cũng chẳng có mấy giây là thương tiếc. Mặc dù hắn cho cô tiền, cho cô học hành nhưng khi hắn muốn, cô phải chạy đến ngay, ở dưới thân hắn mà mua vui. Cô cứ nghĩ mình sẽ như vậy cô đến chết, thì có 1 lần, cô gặp được 1 người đàn ông. Hắn ưu tú, hắn đẹp trai tuy lạnh lùng nhưng cũng khí phách, hút lấy trái tim cô. Từ đó cô nằm dưới thân Cao Vinh mà tưởng tượng rằng, mình được người đàn ông đó sủng hạnh. Tuy là mơ ước nhưng cô cũng cảm thấy vui và hạnh phúc.
Sau này Cao Vinh gặp nạn chạy trốn, bỏ cô lại. Cô được tự do! Mọi khoản tiền hắn cấp khá nhiều, vậy nên cô tằn tiện tiêu xài. Một lần, cô đi làm về, thấy một người đàn ông đang hôn mê nằm gần khu nhà, cô chạy lại thì phát hiện chính là người mà cô ngày đêm mong nhớ. Dùng sức chín trâu hai hổ, đưa hắn về giấu trong phòng, băng bó cho hắn. Cô chăm sóc cho hắn cả đêm và mấy ngày sau đó. Khi hắn được cấp dưới đón đi, cô được hắn đưa cho số điện thoại, từ đó hắn liên lạc với cô.
Người này chính là Trần Minh Diệp. Mặc dù cô chỉ biết hắn tên Diệp nhưng mà cô dần thường xuyên liên lạc với hắn. Sau đó hắn với cô có những cử chỉ thân mật, thậm chí sắp đi tới tình dục. Sợ hắn biết cô không còn trong trắng, cô cản lại, viện cớ mệt mỏi. Hắn cũng im lặng, rồi đi. Sau đó có 1 lần, hắn say, đi đến chỗ cô. Trong lúc say hắn đè cô, ôm hôn cô, rồi gục ngủ.
Vì yêu thương hắn, cho đây là cơ hội tốt, cô cởi hết quần áo hai người, cắt lấy ít máu rồi vuốt ve lên vật nam tính của hắn, nơi đùi cô và cả nệm rồi ôm hắn ngủ. Sáng tỉnh dậy, hắn xin lỗi cô rồi đi. Sau này, hắn và cô cũng dần quan hệ qua lại, cô yêu thương hắn, hạnh phúc đón nhận mọi thứ của hắn. Còn hắn, mặc dù có nói nhiều với cô hơn lúc mới gặp, nhưng vẫn không thể hiện gì! Và cô luôn chờ!
Chỉ không biết tại sao sau đó, hắn cho người chuyển tới cô 1 tấm séc với số tiền lớn, nói cho cô sang Mỹ định cư học tập. Cô cứ nghĩ hắn muốn cô hoàn hảo, học tập tốt về giúp đỡ hắn, hắn sẽ nhớ cô và sang thăm cô.
Nhưng chờ, cô mòn mỏi chờ, thậm chí cô tính về nước nhưng không hiểu tại sao không bao giờ cô hoàn thành thủ tục được. Quanh đi quẩn lại gần 10 nam trời, cô dường như quên mất hình dáng người cô yêu như thế nào. May mắn thay hơn 2 tháng trước, cô nhờ 1 người quen làm được thủ tục, lên máy bay về nước tìm anh.
Chỉ là cảnh vật thay đổi, cô không biết làm sao mà tìm! May mắn thay, cô nhìn thấy hắn! Mặc dù không thể biết hắn là ai, không kịp xuất hiện trước mặt hắn, không biết người phụ nữ đi cùng hắn là ai nhưng cô tin, hắn sẽ là của cô.
Nhắm mắt định thần, cô nghĩ về mọi thứ, nước bắt đầu nguội dần, cô đứng lên, quấn khăn long rồi bước ra ngoài. Trời cũng xẩm tối, cô mặc lại đồ, bước ra bên ngoài. Gật đầu với vệ sĩ, cô bấm thang máy đi thẳng. Không biết, khi nào cô mới thoát khỏi người đàn ông này!
- Siro -
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khởi động tuần mới với hai chương nóng hổi! Chúc mọi người một tuần làm việc vui vẻ nha!
Đến gần trưa, chiếc xe lớn dừng trước sân biệt thự, hai người trung niên, nam nữ bước và. Người đàn ông khuôn mặt nghiêm nghị, dáng người chững chạc; người phụ nữ thì lại nhìn vui tươi, trên mặt họ không giấu nổi vết tàn phai của năm tháng. Triệu Hướng Thiên và Thanh Ngân nghe báo là ba mẹ đã về, bước nhanh ra ngoài. Minh Diệp và Thanh Ngọc cũng theo sau. Nhìn thấy họ, Triệu Hướng Thiên cúi đầu chào:
-Con chào ba mẹ! Hoan nghênh hai người đã về!
-Ừ - người đàn ông gật đầu.
-Thiên Thiên của mẹ! Dạo này nhìn con rất có khí sắc! Đúng là đã biết yêu rồi! – người phụ nữ nhu hòa hơn, cười tươi.
-Con chào bác! – Thanh Ngân cúi đầu.
-Ba mẹ! Đây là Thanh Ngân, người con đã nói với ba mẹ - Hướng Thiên giới thiệu.
-Ừ - người đàn ông vẫn kiệm lời.
-Ừ chào con! Con thật dễ thương, dễ thương hơn tấm hình Thiên Thiên gửi qua, phải không ông xã? – người phụ nữ vẫn cười, quay sang nhìn Triệu lão gia.
-Ừ! – Triệu lão gia vẫn quan sát Thanh Ngân.
-Cảm ơn bác đã quá khen! – Thanh Ngân vẫn cúi đầu.
-Chú Triệu, cô Triệu! Chào người! – Minh Diệp bước ra nói.
-Con chào cô chú! – Thanh Ngọc cũng cúi đầu nhẹ.
-A! Tiểu Diệp phải không? Lâu quá không gặp cháu! Cháu càng ngày càng giống ba cháu rồi!- Triệu phu nhân cười nhìn Minh Diệp, rồi quay sang nhìn Thanh Ngọc, vẻ tràn đầy thắc mắc – Còn đây là?
-Dạ! Cô ấy là Thanh Ngọc, người cháu yêu, cũng là chị em tốt với Thanh Ngân! – Minh Diệp nhấn mạnh “ chị em tốt”.
-Vậy sao? Vậy là người nhà hết rồi! Chúng ta vào nhà thôi! Các con các cháu cũng vào đi! – Triệu phu nhân nói.
Thế là người đi vào bên trong. Bốn người trẻ chờ người già thay đồ rồi dùng bữa.
Suốt bữa ăn, Triệu lão gia không ngừng quan sát thái độ của người trẻ tuổi. Sau đó bữa ăn cũng trôi qua nhẹ nhàng cũng những câu chuyện xảy ra trên quãng đường du lịch mà Triệu phu nhân kể.
Sau đó người phụ nữ ngồi nói về du lịch, mua sắm, spa nhưng chủ yếu là Triệu phu nhân nói, còn cô gái thì cứ gật đầu, vì đây là lĩnh vực họ không quá hiểu biết. Sau đó Thanh Ngân kể về công việc ở bệnh viện, những việc ngoài lề rồi chuyện của Triệu Hướng Thiên là Triệu phu nhân và Thanh Ngọc cười vui.
Còn ba người đàn ông, đi ra ngoài hoa viên, ngồi dưới mái đình bên hồ. Họ cũng im lặng, rồi Triệu lão gia lên tiếng:
-Tiểu Diệp! Chú nghe nói, ba cháu đang dần hồi phục có phải không?
-Dạ! Ba cháu đã có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ là nằm quá lâu nên có hơi chậm chút! – Minh Diệp trả lời.
-Vậy để ta nghỉ ngơi vài ngày, cũng tới thăm ông ấy chút!
-Dạ! Chú cứ nói Hướng Thiên và Thanh Ngân đưa đi! Thanh Ngân và Thanh Ngọc đều làm bác sĩ ở đó!
-Vậy sao? – Triệu lão gia hỏi- Tiểu Thiên! Con xác định suốt đời với cô bé đó!
-Vâng thưa ba! Con tuyệt đối sẽ không thay đổi! Cô ấy là người đầu tiên mang lại cảm giác ấy cho con! – Triệu Hướng Thiên nhìn thẳng vào Triệu lão gia không chút chần chừ trả lời.
-Gia cảnh cô ấy như thế nào? – Triệu lão gia uống ngụm trà, hỏi.
-Gia đình cô ấy cũng khá bình thường! Chỉ là….- Hướng Thiên nói.
-Cô ấy là em kết nghĩa của Thanh Ngọc và cháu! – Minh Diệp cắt ngang lời của Hướng Thiên.
-Em kết nghĩa? – Triệu lão gia ngạc nhiên.
Ông là người anh em vào sinh ra tử với Trần lão gia. Từ nhỏ ông cũng chứng kiến Minh Diệp khôn lớn, không phải ông không hiểu cách làm việc của Minh Diệp. Chỉ cần có ơn, chắc chắn hắn sẽ trả. Nếu vây, thì ông cũng không còn gì để phản đối.
-Vâng! Cô ấy là người chị em từ nhỏ của Thanh Ngọc! Cùng quê, cùng lớn lên, cùng đi học, sau này cùng ở nơi này giúp đỡ Thanh Ngọc! Thanh Ngọc coi cô ấy như chị em, nên cô ấy cũng là em của cháu! Hơn nữa, Thanh Ngọc cũng chuyển % cổ phần mang tên cô ấy cho Thanh Ngân rồi!
-Vậy sao?
Nghe Minh Diệp nói vậy, Triệu lão gia cũng không phản đối nữa. Ông luôn có tư duy môn đăng hộ đối, hoặc ít nhất con dâu mình phải giúp ích cho sự phát triển của gia đình. Nếu có thêm % nữa, ông sẽ là cổ đông có vị trí thứ trong tập đoàn! Như vậy lão hồ ly Cẩm Khang kia sẽ không còn hống hách nữa.
-Ba! Vậy ý ba như thế nào? – Triệu Hướng Thiên lên tiếng, cắt đút mọi suy nghĩ của Triệu lão gia.
-Cứ tùy hai đứa! Nếu muốn cưới cứ hẹn gặp hai gia đình xem sao! – Triệu lão gia uống ngụm trà, nghĩ đến sự thắng lợi trước mặt Cẩm Khang mà cười.
-Cảm ơn ba! – Triệu Hướng Thiên cười cười quay sang đá mắt cho Minh Diệp.
Minh Diệp biết trước Triệu lão gia như vậy, nhún vai một cái rồi tiếp tục thưởng trà. Cô gái nhỏ sẽ vui vẻ hơn rồi!
Xa cô nãy giờ có hơi nhớ nhưng thôi để cô nói chuyện với người kia một chút, anh không muốn quấy rầy nên cứ nhìn qua cửa kính, quan sát nụ cười của cô.
Với anh, anh luôn muốn cô được vui vẻ. Có thể cô không biết anh yêu cô đã năm nay, có thể cô không biết anh luôn từ xa hỗ trợ cô mọi thứ từ lúc cô đi Mỹ đến khi cô về nước xin việc, có thể cô không hiểu anh yêu cô nhiều như thế nào! Nhưng anh chỉ cần cô vô tư vui vẻ mà ở bên anh, mọi thứ anh sẽ thay cô giải quyết, dù đánh đổi mọi thứ anh có!
Có lẽ kiếp trước, mà không nhiều nhiều kiếp trước anh tu tâm tích đức nên mới gặp được cô, được yêu cô và được cô yêu. Nghĩ đến đó, anh nở nụ cười. Có lẽ, mải mê với cô gái nhỏ, anh không biết bên kia Hướng Thiên cũng đang nhìn Thanh Ngân cười hạnh phúc!
Một ngày với câu chuyện hạnh phúc từ từ khép. Mọi thứ dường như đang dần tốt hơn! Mùa thu, cảnh sắc tràn ngập trong màu vàng nhè nhẹ!
Sau khi dùng cơm chiều ở Triệu gia xong, Minh Diệp đưa Thanh Ngọc về lại biệt thự. Còn Hướng Thiên và Thanh Ngân đi đến căn hộ của hai người.
Trên đường về, Thanh Ngọc vu vơ hát vài câu hát, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Còn Minh Diệp lái xe, thỉnh thoảng nhìn cô đầy yêu thương. Cô là vậy, vui vẻ thì nghêu ngao hát vài câu mà chẳng nghe được rõ, chỉ nghe được giai điệu khá vui. Nắm tay cô, anh lên tiếng:
-Chuyện gì mà vui vậy? Kể anh nghe với!
-À em vui vì ba mẹ Hướng Thiên có không có thành kiến với Thanh Ngân! Cô ấy nhìn vậy thôi chứ không tự tin đâu! Trước khi bác về, cô ấy lo lắng lắm. May mà mọi chuyện suôn sẻ! Em cũng vui! – Thanh Ngọc nhìn anh nói.
-Ừ cô ấy là cô gái tốt, sẽ tìm được hạnh phúc thôi!
-Hì chắc là chúng ta sắp nhận thiệp hồng rồi! Cuối cùng em cũng yên tâm Ngân tìm được người tốt như Hướng Thiên!
-Còn anh? Anh không tốt sao? – Minh Diệp nháy mi mắt sang Thanh Ngọc.
-Anh tốt! Rất tốt! Xì..haha – Thanh Ngọc nói xong bật cười.
-Em cứ cười đi! Lát về biết tay anh!
-Haha thật sự mà! Anh tốt lắm!
Minh Diệp chẳng thèm nói, mắt liếc sang bên, tay lái vẫn vững vàng. Bỗng nhiên anh thấy có người băng ngang sang đường, vội vàng hãm phanh, cả anh và Thanh Ngọc đều đâm về phía trước. Chiếc xe thắng két trên đường. Chỉ nghe tiếng bịch, mọi thứ im ắng.
Vội vàng quay sang nhìn Thanh Ngọc, anh lay cô:
-Ngọc em không sao chứ? Em có đau ở đâu không?
-Ừ em không sao? Em thắt dây an toàn, không bị đụng đầu! – cô yếu ớt trả lời.
-Ừ không sao là may rồi!
-Sao lại dừng bất ngờ vậy? – cô hỏi.
-Hình như có người băng ngang sang đường!
-Vậy anh xem người ta có bị sao không? – cô vội giục, rồi bước xuống.
Trước xe, sát khoảng cm nữa là bị đụng trúng, có người con gái ngồi dưới đất, mặt ngơ ngác. Cô suýt nữa thì bị đâm chết, tại băng qua đường, bỗng nhiên chiếc giày bị trật, không may chiếc xe đi tới, cô không kịp tránh, chỉ biết nhắm mắt bỏ mặc.
Bỗng nhiên, có tiếng nói nhẹ nhàng của phụ nữ vang lên, cô ngẩng đầu nhìn.
Một cô gái nhìn rất xinh đẹp, khuôn mặt cân đối, mày liễu xinh, môi hồng, mặc chiếc váy như thiên sứ, mái tóc đen dài thả tự nhiên, rất thu hút. Cô ấy thật đẹp, khiến cô vừa ganh tỵ, vừa đắm chìm. Nhưng nhìn cô ấy có gì đó quen quen, cô nghĩ đến ngơ ngẩn cả người. Rồi cô ấy vẫy vẫy tay, gọi cô:
-Cô có sao không?
-À à, tôi không sao! – Dương Linh giật mình trả lời.
-Cô không đau ở chỗ nào chứ? Để chúng tôi chở cô đi bệnh viện! – Thanh Ngọc hỏi han cô gái rồi quay sang Minh Diệp. – Chúng ta chở cô ấy đi bệnh viện kiểm tra đi!
-Cô ta băng sang đường mà, trong khi đèn đi bộ đang còn đỏ, chúng ta có gì sai! – Minh Diệp không thèm liếc mắt nhìn xuống.
Vừa bước xuống xe, anh thấy điệu bộ ngơ ngác của cô ta đã chán cực điểm. Muốn chết cũng đừng chọn lúc có bảo bối của anh chứ! Anh không muốn Thanh Ngọc thấy có lỗi.
-Anh nói gì vậy, Diệp! Sai hay đúng là chuyện cuả cảnh sát, chúng ta nên giúp cô ấy một chút. Em cũng là bác sỹ, lương tâm không cho phép em bỏ mặc người bệnh. – Thanh Ngọc trừng mắt nhìn Minh Diệp.
-Được rồi! Anh sẽ chở cô ta tới bệnh viện! Rồi đưa em về nhà sau!
-Ừ ! – Thanh Ngọc cười rồi quay sang cô gái – Cô ơi! Lên xe chúng tôi chở đến bệnh viện.
-…………………….- Dương Linh ngơ ngác, nhìn Minh Diệp chắm chằm.
-Cô ơi!
-À ừ! Cảm ơn hai người.
-Không có gì! Cô lên xe đi!
Dương Linh lững thững lên ghế sau, vẫn nhìn Minh Diệp. Thanh Ngọc ngồi bên cạnh. Từ lúc nghe giọng anh, cô đã nhận ra! Đúng là anh, người cô yêu, chờ đợi, tìm kiếm năm nay! Anh ấy chính là Diệp của cô! Hèn gì nhìn cô gái này quen quen, chính là người hôm trước đi cùng anh ở bên bờ sông.
Cô say mê, con mắt đầy kích động, chan chứa yêu thương nhìn anh. Cô gái bên cạnh thỉnh thoảng có nói vài câu hỏi han, cô cũng âm ừ đáp, chỉ chuyên chú nhìn anh. Vì Thanh Ngọc ngồi ghế sau, thỉnh thoảng Minh Diệp nhìn qua kính. Thấy cô gái kia nhìn anh chăm chú, anh chán ghét cực điểm. Dù sao cũng đã để cô ta lên xe rồi, coi như vì Thanh Ngọc!
Chiếc xe lao vun vút đến bệnh viện trung tâm. Đưa cô ta vào khoa cấp cứu, Thanh Ngọc gọi bác sĩ trực! Anh là bác sĩ trẻ mới vào bệnh viện làm, tuy lớn hơn Thanh Ngọc nhưng vào sau nên giữ lễ, anh ta cúi đầu chào cô:
-Giản phó! Có chuyện gì sao?
-À là tôi đưa cô gái này vào! – cô chỉ sang Dương Linh – Anh nhớ làm kiểm tra xem cô ấy có bị sao không nhé! Lúc nãy cô ấy băng sang đường, suýt nữa đụng vào xe tôi! Cứ kiểm tra xem sao!
-Vâng! – anh bác sĩ cúi đầu rồi quay sang Dương Linh – cô làm thủ tục kiểm tra đi ạ!
-À vâng! Cảm ơn – Dương Linh thần trí bay bổng, gật đầu.
-Chúng ta về, muộn rồi!
-Nhưng mà…..
-Em đưa cô ta vào rồi, bây giờ là việc của bác sĩ trực, em ở đây làm gì! Với lại đó không phải lỗi của chúng ta! – Minh Diệp khó chịu nói.
-Ừ vậy chúng ta về.
-Ơ….- Dương Linh thấy anh quay đi, định nói rồi lại thôi.
Bước vào trong kiểm tra, cô tiếc nuối không kịp hỏi anh như thế nào, hiện nay ra sao? Đến bây giờ, cô vẫn chỉ biết, tên anh là Diệp! Bỗng nhiên nhớ ra vị bác sĩ này biết cô gái kia, cô đành hỏi dò:
-Bác sĩ này! Cô gái vừa rồi, anh biết sao?
-Dĩ nhiên, cô ấy là phó khoa cấp cứu, Giản Thanh Ngọc! – bác sĩ đang làm thủ tục nói.
-À vậy còn người đàn ông kia? – cô mong ngóng có tin tức về anh.
-Anh ta là Trần tổng, tôi chỉ biết anh ta là Trần tổng, ba anh ấy nằm ở tầng nên mọi người gọi là “ Đại boss tầng ”! – bác sĩ cũng thật thà trả lời.
-À cảm ơn anh
-Không có gì, chúng ta vào kiểm tra đi!
-Vâng!
Dương Linh bước vào trong. Thì ra anh là Trần tổng, anh có người nằm ở bệnh viện này, cô không sợ không hỏi thăm được. Hèn gì mấy ngày trước, Cao Vinh nói cô đi theo Trần tổng của Trần thị! Trần thị? Vậy là cô sắp được gặp anh rồi! Có lẽ lâu rồi, anh quên cô như thế nào! Nhưng cô tin, cô sẽ có thể quay trở về bên anh! Nghĩ đến đó, hạnh phúc tràn ngập trong lòng Dương Linh.
Bầu trời, màn đêm đen không ngăn nổi những sinh hoạt vẫn đang tiếp diễn ở đâu đó. Và một số nơi khác, mọi người đã đi vào giấc ngủ say, chuẩn bị cho một ngày mới lại đến.
-Siro -