Xin lỗi vì mình đi thực tập nên không có rảnh để đăng truyện. Mong các bạn thông cảm!!!
Ở biệt thự nọ, trong thư phòng có 2 người đàn ông.
Một người có khuôn mặt lạnh lùng, hơi thở âm trầm nhìn ra bên ngoài. Sau đó có một người mặc vest đen xuất hiện, anh ta cũng lạnh lùng không kém người đàn ông kia, nhưng anh ta lại cung kính nhưng không kém phần gian xảo.
-Lão đại!
-Điều tra được chưa? – Minh Diệp hỏi.
-Dạ rồi! Hắn ta là người được Dương Linh tiểu thư thuê! – Phong báo cáo.
-Dương Linh? – Minh Diệp cố gắng tìm tòi thông tin về Dương Linh trong trí nhớ của mình.
-Chính là người 10 năm trước lão đại kêu tôi sắp xếp qua Mỹ! – Phong trả lời. Chính là 8 người các anh biết thừa lão đại ít khi có ấn tượng về phụ nữ, trừ người bây giờ đang ở phòng ngủ của lão đại, cũng chính là phu nhân tương lai của bọn họ.
-Cô ta muốn gì? Tại sao lại đi điều tra tôi và Ngọc? – Minh Diệp thắc mắc, khuôn mặt đây nguy hiểm.
-Tôi nghĩ cô ta muốn nối lại tình xưa với anh! – Phong thẳng thắn nói.
-Tình xưa? Tôi và cô ta có tình khi nào? – Minh Diệp cười nửa miệng.
-Lão đại! Anh không phải không nhớ trước kia cô ta theo anh như thế nào! Mặc dù anh đẩy cô ta đi Mỹ, tôi cũng cố gắng dùng mọi cách ngăn chặn cô ta về nước tìm anh. Vậy mà cô ta cũng về tìm anh được đó thôi. -Phong cười cười nói.
-Nghiêm túc cho tôi! – Minh Diệp lườm hắn. Hừ bao nhiêu năm rồi cái tính đó không bỏ được.
-Vâng! Hừm hừm! – Phong hắng giọng nghiêm túc.
-Chuyện mấy lão già trong bang thế nào? Cả Hắc Ưng nữa, dạo này có động tĩnh gì không? – Minh Diệp trầm ngâm hỏi.
-Mấy lão già trong bang dạo này có hay tụ họp bí mật. Theo thông tin được truyền ra thì có 1 số người bất mãn vì lão đại rất lâu rồi không xuất hiện! Họ đang cố gắng kéo bè kéo cánh. Còn Hắc Ưng thì Cao Vinh dạo này cũng biệt tăm. Lần trước, lô hàng từ bên Italia của hắn bị chúng ta hớt tay trên, sau đó không thấy hắn đến tổng đà. Hiện tại mật thám đang dò la tin tức của hắn, mật thám cho biết, hắn có quan hệ với một số lãnh đạo của Trung Ương và Thành Phố. Hiện tại chưa biết ý của hắn là như thế nào nhưng sẽ rất nhanh tìm ra được thôi. – Phong báo cáo, vẻ mặt nghiêm túc, đầy tự tin.
-Ừ vậy cậu điều tra nhanh, tiến hành gài tay trong xem xét rồi báo lại. – Minh Diệp gật đầu.
-Vậy tôi đi trước – Phong gật đầu, định bước ra ngoài.
-À cậu cho người theo dõi Dương Linh, còn nữa, gửi hình của cô ta cho tôi! Tôi muốn biết cô ta là người như thế nào? Trong trí nhớ tôi không có ấn tượng. – Minh Diệp gọi Phong lại, phân phó.
-Tôi biết anh không nhớ, hình cô ta gặp tên thám tử kia có trong túi. Anh cứ lấy mà xem! Tôi đi trước.
-Ừ vậy cậu đi đi.
Minh Diệp khoát tay, Phong gật đầu đóng cửa, ra ngoài. Anh cầm túi hồ sơ, nhìn xem người phụ nữ tên Dương Linh đó. Anh giật mình!
Cô ta không phải là người hôm trước anh suýt đụng phải sao? Thật nham hiểm! Nếu cô ta có bất cứ hành động gì đụng chạm tới cuộc sống của anh và Thanh Ngọc, anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta.
Bỏ tập hồ sơ vào tủ, anh bước nhanh về phòng ngủ. Anh nhớ cô gái nhỏ rồi, không biết cô đã ngủ chưa. Mở cửa phòng, anh thấy cô đã ngủ! Cả ngày chắc cô làm việc mệt, nhưng nhớ cô chưa ăn gì, anh lại hôn lên trán cô, gọi:
-Ngọc! Em chưa ăn gì phải không?
-Ừm, em thấy hơi mệt! Để mai em ăn được không? – Thanh Ngọc giọng nói đầy mệt mỏi.
-Em nằm đi, anh kêu người nấu ít cháo giải cảm cho em! Lát nữa phải ăn mới được ngủ! – Minh Diệp lo lắng nói.
-Vâng! Em ngủ 1 lát rồi dậy ngay.
Minh Diệp lắc đầu, đi ra ngoài phân phó người làm nấu cháo. Một lát sau, tô cháo sườn chứa hành lá nghi ngút khói được mang lên. Minh Diệp nhận lấy, đưa đến đầu giường, giúp Thanh Ngọc ngồi dậy, thổi từng muỗng đút cho cô ăn. Thanh Ngọc mắt nhắm mắt mở, ăn hết hơn nửa tô rồi nằm xuống nghỉ ngơi. Minh Diệp đưa tô cháo cho người làm, rồi lên giường ôm cô ngủ. Miệng cười đầy yêu thương.
Hạnh phúc chính là như vậy!
Nửa đêm, người Thanh Ngọc phát sốt, cả căn biệt thự sáng đèn. Viện trưởng Trần nghe Minh Diệp gọi, liền phân phó ngay bác sĩ giỏi nhất đến nhà khám cho cô. Minh Diệp lo lắng nhìn chằm chằm bác sĩ, rồi lại nhìn Thanh Ngọc đầy lo lắng. Thấy bác sĩ vừa bỏ tai nghe, anh hỏi ngay:
-Cô ấy như thế nào rồi?
-Trần tổng, anh cứ yên tâm! Giản phó chỉ là làm việc quá nhiều nên mệt mỏi thôi! Tôi nghĩ nên chuyền nước và dùng gel hạ sốt trước, sau đó nếu đỡ hơn nên đến bệnh viện kiểm tra lại. – vị bác sĩ nói.
-Vậy sao? Cảm ơn anh!
-Không có gì! Nhưng mà Trần tổng, tôi có thể hỏi một chút được không? – vị bác sỹ ngập ngừng hỏi.
-Anh cứ hỏi đi! – Minh Diệp gật đầu.
-Có phải dạo này cô ấy hay đau đầu choáng váng, sau đó chán ăn những món bình thường, đổi khẩu vị hay không?
-Hình như có, để tôi gọi người trình bày rõ! – Minh Diệp gật đầu, quay ra ngoài – Vú ơi! Bà vào đây một chút.
-Vâng! Thiếu gia – một bà vú lớn tuổi, đi vào trong.
-Bác sỹ, ông cứ hỏi vú này thì rõ, tôi cũng chỉ nghe báo cáo lại! – Minh Diệp nói rồi thay khăn ướt cho Thanh Ngọc.
-Vú có thể trình bày sơ về tình hình cô ấy mà vú biết cho tôi được không? – vị bác sĩ hỏi.
-À, cô ấy dạo này thỉnh thoàng đau đầu choáng váng, nghỉ ngơi 1 lát rồi hết. Những món cô ấy thích trước đây đều không muốn ăn, lại hay thèm những món mà ngày thường không ăn đến. – vú thành thật trả lời.
-Cảm ơn vú, vú ra ngoài đi – bác sĩ gật đầu, rồi quay sang Minh Diệp – Trần tổng, tôi nghĩ, theo chuyên môn của tôi, thì tôi kết luận Giản phó đã có thai! Nhưng do cô ây không biết, làm việc quá sức nên căng thẳng. Hơn nữa phụ nữ có thai rất hay thay đổi khẩu vị, sức khỏe yếu nên cô ấy mới như thế này!
-Sao? Anh nói cô ấy có thai! – Minh Diệp ngạc nhiên.
-Theo tôi thì chính là vậy! – bác sĩ gật đầu.
-Vậy tôi…tôi..tôi phải làm thế nào? – Minh Diệp nhìn bác sĩ lắp bắp hỏi, rồi lại nhìn cô.
-Anh cứ cho Giản phó đắp khăn lạnh đi! Nếu cô ấy tỉnh lại, đưa đến bệnh viện kiểm tra ngay! Bây giờ khuya rồi, tôi nghĩ nên để cô ấy nghỉ ngơi! – bác sĩ khuyên.
-Vậy được! Cảm ơn anh! Khuya rồi, anh cứ về đi!
-Chào anh!
-Quản gia, tiễn bác sĩ giùm tôi! – Minh Diệp gọi.
-Vâng! Mời bác sĩ – Quản gia cùng mọi người ra ngoài, để Minh Diệp ngồi lại trong phòng.
Anh yêu thương, ánh mắt đầy lo lắng cho cô! Lúc nãy thấy người cô nóng rực, anh giật mình tỉnh dậy, thấy cô mê man. Anh lo muốn rớt tim ra ngoài!
Nghe được bác sĩ chẩn đoán cô có thai, anh vui mừng có, đau lòng có! Cô và anh có lẽ đã có con, kết tinh tình yêu của hai người!từ giờ họ sẽ có 1 gia đình nhỏ, sẽ ở bên nhau mãi mãi! Nhưng mà, cô yếu đuối, mỏng manh như thế, làm sao có thể. Anh biết lúc Minh Chi mang thai hai nhóc tỳ kia, chị rất hay mệt mỏi, hơn nữa lúc sinh cực kỳ đau đớn. Vậy bảo bối của anh sẽ thế nào đây?
Anh vuốt ve làn tóc của cô, thức trông chừng cô tới sáng! Khi nào cô hết sốt, anh mới an tâm mà ngủ được.
Trong căn phòng, ánh đèn vẫn thắp sáng thâu đêm
- Siro -
Mấy ngày sau, Dương Linh nhận được điện thoại của phòng nhân sự Trần thị, cô được bổ nhiệm vào phòng kinh doanh.
Mặc dù cô muốn vào phòng thư ký, nhằm tiếp cận Minh Diệp, qua đó làm anh nhớ lại những gì đã qua, để anh quay trở về bên cô nhưng như vậy bước đầu cũng được rồi.
Dù vậy cô vẫn phải cố gắng đẩy nhanh tiến độ, cướp lại anh từ Giản Thanh Ngọc kia! Nghĩ đến chiến thắng, cô nở nụ cười.
Tự soi mình trong gương, cô chỉnh chu trong bộ đồng phục Trần thị! Chiếc chân váy công sở bó sát lộ ra đôi chân thon dài trắng trẻo, chiếc áo sơ mi xanh navy, tóc vuốt sang bên gọn gàng, đi đôi giày cao gót đen, nhìn trong gương mỉm cười.
Ngày đầu tiên có lẽ cô có nhiều việc để làm! Chuẩn bị sẵn kế hoạch tiếp cận Lão Trưởng Phòng dê xồm, cô sẽ cố gắng tìm kiếm thông tin của Minh Diệp, sau đó tạo cơ hội lên thẳng phòng thư ký. Mỉm cười ngắm mình trước gương, cô tự tin lấy giỏ xách đi đến công ty.
Sau khi đến phòng nhân sự nhận thẻ làm việc, cô đi về phòng kinh doanh! Theo cô điều tra thì Giám đốc phòng kinh doanh là nữ, còn khá trẻ, phòng cô ta và Phó Giám đốc cách phòng kinh doanh hành lang.
Lão Trưởng Phòng nghe nói là đã ngoài tứ tuần nhưng đầy lươn lẹo. Không ai không biết lão làm việc ở đây khá lâu nhưng vì tính dê xồm, Lão không được thăng chức, cứ như vậy làm Trưởng Phòng.
Có ai biết, Lão thừa sức lên chức, chỉ là ra khỏi phòng này, Lão làm gì có cơ hội nhìn ngắm mấy cô nhân viên cấp dưới xinh tươi mặc chiếc váy đen bó sát, lộ đôi đùi trắng, mặc áo nịt ngực cao vun vút. Lão nhìn thấy đã không nỡ xa rồi!
Chỉ là thủ đoạn của Lão chưa bao giờ được báo cáo lên trên vì Lão tự tin mình là chú họ của Tổng Giám Đốc, hơn nữa Lão cũng đe dọa nhân viên của mình không được báo cáo, nên cứ như vậy Lão êm xuôi làm Trưởng phòng, ngắm nhìn người cũ lẫn người mới thỏa thích.
Dương Linh gõ cửa phòng, làm Trưởng phòng giật mình! Hắng giọng, lão dùng giọng nói nhão nhoẹt của mình:
-Mời vào!
Cánh cửa nâu mở ra, Lão giật mình nhìn người trước mắt.
Cô ta thật đẹp, thật hấp dẫn, làm Lão không ngừng muốn nhào tới. Chỉ là chưa rõ đối phương là ai, Lão cũng để yên, mắt láo liêng nhìn vào bộ ngực cao đẫy đà của cô ta một cách thèm muốn.
-Chào Trưởng phòng! Tôi là Dương Linh, nhân viên mới đến trình diện ông!
-Dương Linh? – lão lặp đi lặp lại cái tên đó – Tên rất hay, cô là người mới tới hả?
-Vâng thưa Trưởng Phòng!
-Cô đã lên gặp Giám Đốc và Phó Giám đốc chưa? – Lão hết nhìn mặt cô, lại nhìn khắp thân thể cô.
-DẠ rồi thưa Trưởng phòng! – Dương Linh cũng cố gắng ngọt ngào đáp trả.
-Cô ngồi xuống đi – lão đưa tay ra chiếc ghế sofa bên cạnh, chỉ cô ngồi xuống.
-Cảm ơn Trưởng phòng – Dương Linh cũng gật đầu.
-Đừng khách sáo – lão nói giọng đầy ướt át – Từ nay em cứ gọi anh là anh Nghiêm cho thân mật nha! Anh sẽ cố gắng giúp đỡ em, được không?
Nói đến đó, bàn tay béo núc đầy lông của Lão vươn ra, vờ vuốt ve tay cô đang đặt trên đùi, rồi từ từ sờ xuống dưới đùi.
Thật tởm! Cô chỉ muốn vùng dậy tát cho hắn vài cái nhưng cô dằn lòng. Quyết không được để vụt mất cơ hội này, cô cũng trấn tĩnh, cười dịu dàng đáp trả:
-Cảm ơn anh Nghiêm!
-Haha có thế chứ! Từ nay có khó khăn gì cứ nói anh, anh sẽ giúp em! Linh nhé!
-Vâng ạ!
-Vậy thì tốt! – lão cười khà khà, vuốt ve cái đùi trắng làm Lão nóng lên.
-Anh Nghiêm, em ra ngoài sắp xếp bàn làm việc nhé! Có gì anh cứ gọi em! Em sẽ hoàn thành những công việc anh giao cho em.
-Được được! Em ra ngoài đi
Đóng cảnh cửa, Dương Linh chỉ muốn ói ra vì hành động lúc nãy của lão. Cố nhẫn nhìn, cô ngẩng đầu nhìn thấy bao ánhmắt nhìn cô, ganh ghét có, thông cảm có. Cô cũng mặc kệ, kéo lại áo váy rồi tới bàn làm việc.
Buổi đầu tiên, cô chạy vặt photo mấy báo cáo, rồi cứ thế đi ra đi vào phòng của Lão Nghiêm. Nhưng ít nhất, cô cũng biết được thì ra là họ hàng của Minh Diệp, càng tốt, cô sẽ kiếm cớ nào đó vu oan lão hiếp đáp cô, sau đó mượn tay Cao Vinh trả mối thù cho lão dâm tặc này! Cứ đợi xem!
Chiều đến giờ tan ca, cô ra muộn nhất. Cóba cô đồng nghiệp cũng ở lại muộn, rồi liếc xéo cô, nói bóng gió:
-Đúng là bây giờ chỉ cần ưỡn ngực, lắc mông đã lên làm Phượng Hoàng của phòng kinh doanh này rồi. Giỏi thật! – đồng nghiệp A nói.
-Cô ta được cái trẻ hơn chúng ta một ít, có lẽ có tiền để chăm sóc nhan sắc, chứ có gì hơn. – đồng nghiệp B hùa theo.
- Phải rồi! – đồng nghiệp C đeo mắt kính đứng lên – ngày đầu mấy người cũng vậy, có tư cách gì nói người khác chứ! Thật ồn ào!
-Cô….cô…đây không phải chuyện của cô, cô đừng xía vào! – đồng nghiệp B đỏ mặt, tức giận nói.
-Tôi cũng đâu có muốn, chỉ là nghe mấy người nói quá không lọt lỗ tai tôi, tôi cũng chỉ nói đúng sự thật mà thôi! – cô C cũng không kém nói lại.
-Hừ đừng chấp cái đồ nhà quê đó, chúng ta đi – đồng nghiệp A kéo tay cô B đi về.
Dương Linh nãy giờ im lặng, nhìn hai người kia đi rồi mới lên tiếng:
-Cảm ơn cô!
-Không có gì, chỉ là họ nói quá chướng tai thôi! Tôi về trước đây.
Nói đến đó, cô ta cũng bước đi nhanh! Cô cũng dọn dẹp một chút rồi đứng dậy đi về!
Bỗng nhiên cô thấy cửa phòng Trưởng phòng bật mở, lão ta cười như hoa, bước sang chỗ cô:
-Linh! Em vào phòng anh một lát nhé, anh có việc cần nhờ!
-Dạ!
Định bước vào, cô chợt nảy ra ý định mới! Muốn nhanh chóng chiếm được lòng tin của Minh Diệp cùng sự đồng tình của anh sao, chỉ có như vậy! Quyết định ra tay trong ngày đầu đi làm, cô kéo một chút ở cổ áo, bày bộ ngực đầy hớ hênh bước vào!
Vừa quay người đóng cửa, cô bị lão Trưởng Phòng ôm chặt từ đằng sau. Tiếng nói dâm tục của Lão vang lên:
-Ngoan để anh thương em!
Rồi lão vuốt ve bộ ngực của cô, chà xát bàn tay béo núc kia lên thân thể cô. Cũng cố gắng giả vờ, cô giãy dụa không đồng ý. Chỉ đợi lão ta cố tình ôm lại, cô móc tay ra kéo khóa váy của mình, làm như vô tình rơi xuống, lão ta giựt ngay cái áo công sở của cô, lộ ra chiếc áo bra đen ôm sát đôi gò trắng cao vút.
Bắt lấy bàn tay cô, lão đưa xuống hạ bộ của mình chà sát. Cố tình chà một chút, Dương Linh cảm giác hạ bộ lão trướng căng, chỉ đợi có vậy, cô giãy mạnh ra. Vì không để ý tưởng cô đã khuất phục, lão ta bị trượt ngã xuống nền. Kéo hờ cạp váy, cô tung cửa ra ngoài, vừa chạy vừa kêu cứu.
Đi tới thang máy, cô bấm thang máy vài cái, làm bộ trước CCTV rồi tung cửa thang bộ chạy lên. Cô cần phải nhanh chóng đi lên chỗ Minh Diệp, tranh thủ tình thương của anh.
Lên tầng, người cô nhễ nhại, tung cánh cửa, cô nhìn thấy thư ký Lương và Minh Diệp đang chuẩn bị ra về. Quả không ngoài dự đoán! Cô nghĩ thầm! Nặn một chút nước mắt, cô vờ sợ hãi hét lên:
-Diệp! Cứu em!...Cứu em với…- nói đến đó, cô ôm chầm lấy anh, run lên.
-…………………..
Trước sự bất ngờ, Minh Diệp đứng bất động. Không phải anh không muốn đẩy ra nhưng anh nhớ lại hình như ngày trước lúc cô cứu anh, trong thời gian qua lại cô cũng từng bị như vậy.
Ký ức ào tới, anh chưa kịp xoay sở đã bị cô ôm chầm lấy! Cảm giác người cô ta đang run lên, anh cũng lạnh nhạt để vậy, giọng nói không chút ấm vang lên:
-Có chuyện gì?
-Diệp! Cứu em…em rất sợ…hắn…hắn…
-Dương tiểu thư – Thư ký Lương lên tiếng- Cô……….
-Có chuyện gì?- Minh Diệp vừa nói, vừa làm hiệu cho thư ký Lương im lặng đi ra ngoài.
-Huuhuhu, hắn…hắn..muốn làm nhục em!
-Ai?
-Trưởng….trưởng…phòng! – cô nói giọng đầy run sợ.
-……………………- Minh Diệp im lặng, liếc nhìn bộ đồ công sở của cô đã xốc xếch trông thấy.
-Cứu…cứu em!
Mặc dù là hoàn cảnh khác, ý nghĩ khác nhưng hoàn toàn là lý do như trước đây! Cô từng suýt bị người ta hãm hiếp sau khi cứu Minh Diệp vài ngày, may mà anh đến kịp.
Còn bây giờ, tuy là vở kịch cô dựng nên, nhưng cô tin chắc, cô sẽ làm cho anh rung động. Cố gắng nép vào lòng anh, để anh khó lòng đẩy cô ra, cô nở nụ cười chiến thắng. Bước ! Đã hoàn thành sớm!
Chuyện sau đó, đúng như dự đoán của cô, lão Trưởng phòng đuổi theo cô lên đây, quần áo cũng xốc xếch bị Minh Diệp bắt gặp. Anh lạnh lùng cởi chiếc áo vest đưa cho cô, cùng lúc thư ký Lương gọi kịp bảo vệ, đưa Lão Nghiêm ra ngoài, mặc cho ông ta kêu chú kêu cháu.
Rồi ông ta cũng bị cách chức, anh cũng hỏi cô muốn kiện hắn không nhưng cô lắc đầu giả vờ sợ hãi. Có ai biết, sau đó vài ngày, Lão Nghiêm bị một băng đảng xã hội đen thanh toán!
Ai biết đó chính là do Dương Linh dàn dựng hòng làm cho Cao Vinh biết, xử đẹp hắn ta! Mặc dù cô lường trước Cao Vinh sẽ nổi giận, hành hạ cô nhưng lạ thay hắn tức tốc gọi cô đến, ôm lấy cô rồi đè cô ra, mây mưa một lần rồi ôm cô ngủ.
Mặc kệ mọi chuyện xảy ra không đúng dự đoán cho lắm nhưng không phải là cô đã thành công khi tiếp cận và chiếm được cảm tình của Minh Diệp rồi sao. Hơn nữa Lão Nghiêm cũng bị phanh thây rồi, cô hả dạ, mặc kệ thái độ của Cao Vinh như thế nào, cô không thèm để ý. Những ngày sau, cô hoàn toàn vui mừng, chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới.
- Siro -