Tại Provence thơ mộng, có một cô gái người Phương Đông nhỏ nhắn với đôi môi hồng, làn tóc đen dài truyền thống đang ngơ ngác. Đó không ai khác chính là Thanh Ngọc.
Cô theo Lisa và mẹ cô ấy chuyển đến đây gần 1 tháng vì mẹ cô ấy mới được nhận làm tại một công ty nước hoa nổi tiếng tại đây. Sống trong sắc trời tím và mùi hương thoang thoảng của Hoa Oải Hương, lòng cô lúc nào cũng nhớ đến anh.
Mỗi ngày nhìn các con, đặc biệt là hai cậu nhóc kia, cô nhớ anh vô cùng. Không biết, anh có hạnh phúc hay không? Có nhớ cô không? Có còn biết, các con của họ đã ra đời?
Rất nhiều câu hỏi xoay quanh, bỗng nhiên có tiếng gọi:
- Jess! Cô có ở nhà không? – Không ai khác là tiếng của cháu ông chủ nhà Roger.
- Có! – cô cũng nhanh chóng ra mở cửa.
- Các con cô ngủ hết rồi à?
- Ừ! Anh vào nhà đi. – Thanh Ngọc mời Roger vào, thực tế đây là ngôi nhà mà ông chủ xưởng cho mẹ con Lisa mượn.
- Thôi không cần! Có người gửi đồ cho cô, tôi nhận giùm nên đưa đến thôi.
- Cảm ơn anh!
- Không có gì, tôi đi về làm tiếp đây!
- Tạm biệt!
Cô chờ Roger đi ra khỏi cổng, nhìn hộp quà trên tay. Gửi từ Paris! Là Tiểu Bình? Cô nhanh chóng mở bức thư ra.
Trong thư ghi ngắn gọn vài chữ:
“ Tớ đây! Tớ đã trở lại Paris rồi, nếu rảnh đưa mấy nhóc lên thăm tớ. Tuần sau ba mẹ tớ mới từ Ý trở về, tớ sẽ dẫn hai người tới Provence thăm cậu!
À mà còn nữa! Tớ cũng nói với Trần Minh Diệp chuyện tớ giúp cậu trốn đi đấy! Tớ bị anh ta dần một trận luôn, lúc nào gặp cậu nhớ báo thù giùm tớ.
Mà haha, anh ta hỏi địa chỉ, tớ chỉ cho địa chỉ ở New Caledonia thôi, anh ta có tìm được hay không thì mặc kệ, cậu không trách tớ chứ?
Trong đó là quà của tớ cho mấy nhóc! Cậu đừng có đòi hỏi nhé! Hẹn gặp cậu sau”
Đọc xong thư của Tiểu Bình cô thấy buồn cười. Bao lâu rồi mà văn viết của cậu ta vẫn dở tệ như vậy.
Nhưng cô thấy cậu ta trừng phạt Minh Diệp là đúng. Tuy nôn nóng muốn gặp anh nhưng thôi, trả thù anh một chút. Nghĩ đến đó, cô lại nhìn ba nhóc đang nằm nhìn cô mà nựng một cái:
- Chúng ta nên cho ba các con một trừng phạt nho nhỏ nhỉ?
Chỉ tội ai đó, bay thẳng đến Caledonia tìm vợ con, đến địa chỉ cho sẵn thì nghe hàng xóm nói chuyển đến Provence rồi. Tâm trạng anh tụt dốc không phanh, như muốn đem mọi thứ san bằng, nghiến răng nghiến lợi chỉ thị cấp dưới mua vé cấp tốc đến Provence.
Báo hại anh bị bệnh nhưng vẫn cố gắng đến Provence gặp vơ con.
Cầm lấy địa chỉ mẹ con Lisa để lại, anh tức tốc đi ngay vào sáng hôm sau. Dò tìm mãi, anh cũng đến được nông trại sản xuất đó. Hỏi thăm, anh dò tìm đến căn nhà Thanh Ngọc ở. Một cảnh tượng hiện lên trước mắt làm anh bỗng dưng muốn giết người.
Người con gái anh yêu đang cười nói với một người đàn ông. Anh nhìn thấy bóng lưng là nhận ra ngay đó chính là Thanh Ngọc. Nhưng cô đang đứng gần một gã người Pháp, quay lưng về phía anh, hình như cầm chung cái gì đó, rồi cả hai nhìn nhau cười.
Chưa kịp định thần, anh thấy hắn ta đi vào nhà, anh liền đi theo. Tức tối hơn là anh thấy tên kia bế con anh, nhìn Thanh Ngọc mỉm cười. Khung cảnh giống như đôi vợ chồng thực thụ, yêu nhau say đắm, đang chăm sóc đứa con của họ.
Hình như đâu đó mùi dấm chua bay đầy trời. Không thể chịu đựng, anh đẩy cánh cổng gỗ, bước vào trong, mặt đằng đằng sát khí.
Roger thấy có người lạ, anh liền hỏi:
- Anh tìm ai?
- Tôi tìm vợ con tôi? – TRần Minh Diệp nghiến răng trả lời.
- Chắc anh tìm nhầm rồi!
- Ai vậy Roger? – Thanh Ngọc đi từ trong phòng, tay đang bế đứa bé gái, nhìn thấy Minh Diệp cô giật mình.
- Bảo bối! Anh tìm em thật khổ? – Minh Diệp thay đổi ngay thái độ.
- Ai là bảo bối của anh? Mời anh ra ngoài ngay, nếu không tôi sẽ cưỡng chế! – Roger nghiêm túc nói.
- Đây là vợ con tôi! Tôi có quyền! – Minh Diệp ráng giữ hình tượng, nghiến răng nói.
- Anh……
- Roger! Anh đừng quan tâm! Anh ta chính là ba của mấy đưa nhỏ. – Thanh Ngọc không thèm nhìn Minh Diệp, chỉ buông 1 câu.
- Anh nghe thấy chưa? Tôi là chồng cô ấy! Còn anh là ai?
- Roger! Anh về đi, em có chuyện cần nói với người này!
- Ừ có gì nhớ nói anh! – Roger gật đầu, để hai bé trai xuống, đi ra ngoài.
- Anh đến đây làm gì? – Thanh Ngọc không giận hờn hỏi.
- Anh đến tìm em, Ngọc anh nhớ em! – Minh Diệp định ôm cô.
- ……………- Thanh Ngọc lắc người né tránh – Tôi và anh đã ly hôn rồi, đơn tôi cũng đã ký, anh có thể thăm con nhưng đừng quá đáng.
- Ngọc! Em vẫn còn giận anh? Chuyện không phải như em nghĩ đâu, thật ra……
- Anh không cần giải thích, tôi không muốn nghe!
- Nhưng……- Minh Diệp tiến lên định nói gì đó, mặt đầy ủy khuất.
- Nếu anh thăm các con xong rồi thì có thể đi! Không tiễn.
Nói đến đó, Thanh Ngọc đẩy anh ra, đóng chặt cánh cửa. Minh Diệp ngơ ngác đứng bên ngoài. Định thần lại, anh kiên quyết nói:
- Ngọc! Nếu em không chịu nghe anh giải thích, anhs ẽ đứng chờ cho đến khi nào em chịu nghe thì thôi!
Không nói hai lời, anh đứng ngoài cửa.
Bầu trời cũng thật kì lạ. Mới trước đó còn quang mây, sau đó lại âm u rồi trút toàn bộ nước xuống.
Thanh Ngọc ở trong nhà nhìn lén ra bên ngoài. Không thấy anh, cô thở phào nhưng cũng đầy tức giận “ lại không giữ lời” rồi không quan tâm gì.
Khoảng 15 phút sau, mưa vẫn tầm tã, bỗng nhiên cả 3 đứa nhỏ đều khóc lên, cô dỗ dành chúng. Hai cậu nhóc cuối cùng cũng chịu ngủ nhưng bé gái cứ nhìn cô chằm chằm như trách móc, cứ chi chi nha nha điều gì đó.
Cô bế nó lên, thì bàn tay nó khua khua đòi ra bên ngoài. Cũng ráng nhìn theo, cô thấy một cái gì đó trắng xóa đang đứng ở trước hiên. Hình như là có người! Minh Diệp?
Hốt hoảng, cô để con gái út xuống, đẩy cửa ra. Minh Diệp cười, quay đầu nhìn cô, chỉ nói một câu:
- Cuối cùng em cũng chịu mở cửa?
Sau đó anh hôn mê bất tỉnh nhân sự.
Vì không thể nào lôi anh vào, cô đành gọi Roger nhờ anh ta cõng Minh Diệp vào phòng cô, Roger còn tốt bụng đưa bộ đồ nam, kêu cô đưa anh mặc.
Thay đồ lau người cho anh, cô đi ra ngoài nấu cháo giải cảm, các con cô đành nhờ Roger trông đến khi nào Lisa và mẹ cô ấy về.
Minh Diệp mở mắt, trong nhà đã lên đèn. Cánh cửa cũng đồng thời mở ra, Thanh Ngọc bưng 1 tô cháo nghi ngút khói, đưa đến trước mặt anh:
- Tỉnh rồi? – cô lạnh nhạt hỏi.
- Anh mói tỉnh! – Minh Diệp vờ như không biết gì.
- Ăn cháo đi rồi uống thuốc!
- Anh ăn không nổi. Anh muốn ngủ một lát nữa! – anh lắc đầu định nằm xuống.
- Anh muốn ở đây ăn vạ sao? Anh đi rồi trở về đi.
- Em lại muốn đuổi anh?- Minh Diệp thất vọng hỏi - Anh trải qua sinh tử, vì muốn tìm em mà mặc kệ mọi thứ, bay qua Caledonia tìm em. Mọi người ở đó nói em chuyển đến đây, anh cũng không quản sức khỏe đến đây. Vậy mà em để anh đứng dưới mưa, bây giờ lại muốn đuổi anh đi? Chẳng lẽ em không những không chịu nghe anh giải thích mà còn không muốn gặp mặt anh, muốn đuổi anh?
- ……………………………- Thanh Ngọc cũng chỉ im lặng.
- Thôi được rồi. Một lát nữa anh sẽ đi, em có vui không? – anh lạnh nhạt hỏi.
Câu hỏi đó làm tim Thanh NGọc như bị đâm một nhát dao. Cô chỉ còn giận, giận anh không chăm sóc mình, để cô lo lắng. Cô biết mọi chuyện vì Tiểu Bình nói đó chỉ là âm mưu của Dương Linh, anh chỉ là nạn nhân.
Sau đó cô bỏ đi, anh không thèm để ý đến mọi chuyện, những gì xảy ra, lúc nãy Minh Chi đã nói với cô. Sao anh có thể ngốc như vậy?
Cô cũng chỉ giận, chỉ muốn anh hiểu, không thể làm tổn thương bản thân mình.
Cô quay người, chỉ nói 1 câu:
- Anh ăn cháo đi, để sức khỏe hồi phục.
Rồi cô đi ra ngoài, anh chỉ cười buồn. Nói vậy rồi cô vẫn không để ý đến anh. Nhìn tô cháo đang bốc khói, anh cố nghĩ rằng cô lo anh bệnh nặng mới nấu.
Từng muỗng cháo thơm, nóng hổi, anh chỉ cảm thấy khó nuốt. Anh chỉ biết cô mong anh sớm khỏi để mau chóng rời khỏi đây. Để tô cháo xuống bàn, anh đứng lên đi.
Đi từ sau đến, cô liếc vào giường, Thanh Ngọc chỉ thấy giường trống không. Cô hốt hoảng, chạy vào nhìn xem bọc quần áo của anh còn ướt mà cô để dưới giường cũng không còn.
Vậy là anh đã đi? Anh giận thật rồi sao?
Chỉ nghĩ vậy thôi, nước mắt cô ứa ra. Cô có nói mình hết yêu anh sao? Mới chỉ nói có vài câu trong lúc tức giận mà anh đã đi? Bỗng nhiên các con khóc lên, cô vội vàng dỗ dành:
- Con ngoan! Ba con lại bỏ mẹ con chúng ta đi rồi! Đừng khóc!
- …..oa…..oa…..
- Ba con thật hư, mẹ có nói là hết yêu ba các con sao? Mới nói có vài câu đã bỏ đi rồi! Không có thành ý gì hết – Thanh NGọc khóc nghẹn.
Bỗng nhiên ngay lúc đó có một vòng tay quen thuộc, hơi thở quen thuộc quàng lên cô:
- Bảo bối! Đừng giận anh nữa! – nói xong Minh Diệp hôn lên tóc cô, vẫn là mùi hương anh thích.
- Anh chưa đi sao? – cô ngạc nhiên hỏi.
- Nếu anh đi rồi, làm sao phát hiện có con mèo nhỏ đang ngôi khóc và nhớ thương anh?
- Đáng ghét!
- Haha ngoan! ĐỂ anh ôm em, anh rất nhớ em!
- Em mới không muốn anh ôm.
Thanh Ngọc vùng vẫy, thế là một nụ hôn hạ xuống môi cô. Một nụ hôn đầy nhung nhớ, đau xót nhưng cũng có trừng phạt. Mọi thứ làm không khí nóng lên, ba anh em nhóc con không biết có hiểu gì hay không, thấy ba mẹ chúng ôm nhau hôn liền cười tươi, hai tay chi chi nha nha như muốn bế.
- Diệp! Hô…hô – Thanh Ngọc đẩy anh ra, thở dốc – coi chừng có người vào!
- Bọn họ biết vợ chồng chúng ta lâu ngày gặp lại, chắc chắn không làm phiền. Tiếp tục đi, bà xã! – Minh Diệp bá đạo ôm Thanh NGọc vào lòng, đem từng nhớ nhung trong bao ngày qua thành hành động.
Và thế con cừu bị sói xám làm thịt ngay sau bao nhiêu ngày sói bị bỏ đói.
Cô theo Lisa và mẹ cô ấy chuyển đến đây gần 1 tháng vì mẹ cô ấy mới được nhận làm tại một công ty nước hoa nổi tiếng tại đây. Sống trong sắc trời tím và mùi hương thoang thoảng của Hoa Oải Hương, lòng cô lúc nào cũng nhớ đến anh.
Mỗi ngày nhìn các con, đặc biệt là hai cậu nhóc kia, cô nhớ anh vô cùng. Không biết, anh có hạnh phúc hay không? Có nhớ cô không? Có còn biết, các con của họ đã ra đời?
Rất nhiều câu hỏi xoay quanh, bỗng nhiên có tiếng gọi:
- Jess! Cô có ở nhà không? – Không ai khác là tiếng của cháu ông chủ nhà Roger.
- Có! – cô cũng nhanh chóng ra mở cửa.
- Các con cô ngủ hết rồi à?
- Ừ! Anh vào nhà đi. – Thanh Ngọc mời Roger vào, thực tế đây là ngôi nhà mà ông chủ xưởng cho mẹ con Lisa mượn.
- Thôi không cần! Có người gửi đồ cho cô, tôi nhận giùm nên đưa đến thôi.
- Cảm ơn anh!
- Không có gì, tôi đi về làm tiếp đây!
- Tạm biệt!
Cô chờ Roger đi ra khỏi cổng, nhìn hộp quà trên tay. Gửi từ Paris! Là Tiểu Bình? Cô nhanh chóng mở bức thư ra.
Trong thư ghi ngắn gọn vài chữ:
“ Tớ đây! Tớ đã trở lại Paris rồi, nếu rảnh đưa mấy nhóc lên thăm tớ. Tuần sau ba mẹ tớ mới từ Ý trở về, tớ sẽ dẫn hai người tới Provence thăm cậu!
À mà còn nữa! Tớ cũng nói với Trần Minh Diệp chuyện tớ giúp cậu trốn đi đấy! Tớ bị anh ta dần một trận luôn, lúc nào gặp cậu nhớ báo thù giùm tớ.
Mà haha, anh ta hỏi địa chỉ, tớ chỉ cho địa chỉ ở New Caledonia thôi, anh ta có tìm được hay không thì mặc kệ, cậu không trách tớ chứ?
Trong đó là quà của tớ cho mấy nhóc! Cậu đừng có đòi hỏi nhé! Hẹn gặp cậu sau”
Đọc xong thư của Tiểu Bình cô thấy buồn cười. Bao lâu rồi mà văn viết của cậu ta vẫn dở tệ như vậy.
Nhưng cô thấy cậu ta trừng phạt Minh Diệp là đúng. Tuy nôn nóng muốn gặp anh nhưng thôi, trả thù anh một chút. Nghĩ đến đó, cô lại nhìn ba nhóc đang nằm nhìn cô mà nựng một cái:
- Chúng ta nên cho ba các con một trừng phạt nho nhỏ nhỉ?
Chỉ tội ai đó, bay thẳng đến Caledonia tìm vợ con, đến địa chỉ cho sẵn thì nghe hàng xóm nói chuyển đến Provence rồi. Tâm trạng anh tụt dốc không phanh, như muốn đem mọi thứ san bằng, nghiến răng nghiến lợi chỉ thị cấp dưới mua vé cấp tốc đến Provence.
Báo hại anh bị bệnh nhưng vẫn cố gắng đến Provence gặp vơ con.
Cầm lấy địa chỉ mẹ con Lisa để lại, anh tức tốc đi ngay vào sáng hôm sau. Dò tìm mãi, anh cũng đến được nông trại sản xuất đó. Hỏi thăm, anh dò tìm đến căn nhà Thanh Ngọc ở. Một cảnh tượng hiện lên trước mắt làm anh bỗng dưng muốn giết người.
Người con gái anh yêu đang cười nói với một người đàn ông. Anh nhìn thấy bóng lưng là nhận ra ngay đó chính là Thanh Ngọc. Nhưng cô đang đứng gần một gã người Pháp, quay lưng về phía anh, hình như cầm chung cái gì đó, rồi cả hai nhìn nhau cười.
Chưa kịp định thần, anh thấy hắn ta đi vào nhà, anh liền đi theo. Tức tối hơn là anh thấy tên kia bế con anh, nhìn Thanh Ngọc mỉm cười. Khung cảnh giống như đôi vợ chồng thực thụ, yêu nhau say đắm, đang chăm sóc đứa con của họ.
Hình như đâu đó mùi dấm chua bay đầy trời. Không thể chịu đựng, anh đẩy cánh cổng gỗ, bước vào trong, mặt đằng đằng sát khí.
Roger thấy có người lạ, anh liền hỏi:
- Anh tìm ai?
- Tôi tìm vợ con tôi? – TRần Minh Diệp nghiến răng trả lời.
- Chắc anh tìm nhầm rồi!
- Ai vậy Roger? – Thanh Ngọc đi từ trong phòng, tay đang bế đứa bé gái, nhìn thấy Minh Diệp cô giật mình.
- Bảo bối! Anh tìm em thật khổ? – Minh Diệp thay đổi ngay thái độ.
- Ai là bảo bối của anh? Mời anh ra ngoài ngay, nếu không tôi sẽ cưỡng chế! – Roger nghiêm túc nói.
- Đây là vợ con tôi! Tôi có quyền! – Minh Diệp ráng giữ hình tượng, nghiến răng nói.
- Anh……
- Roger! Anh đừng quan tâm! Anh ta chính là ba của mấy đưa nhỏ. – Thanh Ngọc không thèm nhìn Minh Diệp, chỉ buông 1 câu.
- Anh nghe thấy chưa? Tôi là chồng cô ấy! Còn anh là ai?
- Roger! Anh về đi, em có chuyện cần nói với người này!
- Ừ có gì nhớ nói anh! – Roger gật đầu, để hai bé trai xuống, đi ra ngoài.
- Anh đến đây làm gì? – Thanh Ngọc không giận hờn hỏi.
- Anh đến tìm em, Ngọc anh nhớ em! – Minh Diệp định ôm cô.
- ……………- Thanh Ngọc lắc người né tránh – Tôi và anh đã ly hôn rồi, đơn tôi cũng đã ký, anh có thể thăm con nhưng đừng quá đáng.
- Ngọc! Em vẫn còn giận anh? Chuyện không phải như em nghĩ đâu, thật ra……
- Anh không cần giải thích, tôi không muốn nghe!
- Nhưng……- Minh Diệp tiến lên định nói gì đó, mặt đầy ủy khuất.
- Nếu anh thăm các con xong rồi thì có thể đi! Không tiễn.
Nói đến đó, Thanh Ngọc đẩy anh ra, đóng chặt cánh cửa. Minh Diệp ngơ ngác đứng bên ngoài. Định thần lại, anh kiên quyết nói:
- Ngọc! Nếu em không chịu nghe anh giải thích, anhs ẽ đứng chờ cho đến khi nào em chịu nghe thì thôi!
Không nói hai lời, anh đứng ngoài cửa.
Bầu trời cũng thật kì lạ. Mới trước đó còn quang mây, sau đó lại âm u rồi trút toàn bộ nước xuống.
Thanh Ngọc ở trong nhà nhìn lén ra bên ngoài. Không thấy anh, cô thở phào nhưng cũng đầy tức giận “ lại không giữ lời” rồi không quan tâm gì.
Khoảng 15 phút sau, mưa vẫn tầm tã, bỗng nhiên cả 3 đứa nhỏ đều khóc lên, cô dỗ dành chúng. Hai cậu nhóc cuối cùng cũng chịu ngủ nhưng bé gái cứ nhìn cô chằm chằm như trách móc, cứ chi chi nha nha điều gì đó.
Cô bế nó lên, thì bàn tay nó khua khua đòi ra bên ngoài. Cũng ráng nhìn theo, cô thấy một cái gì đó trắng xóa đang đứng ở trước hiên. Hình như là có người! Minh Diệp?
Hốt hoảng, cô để con gái út xuống, đẩy cửa ra. Minh Diệp cười, quay đầu nhìn cô, chỉ nói một câu:
- Cuối cùng em cũng chịu mở cửa?
Sau đó anh hôn mê bất tỉnh nhân sự.
Vì không thể nào lôi anh vào, cô đành gọi Roger nhờ anh ta cõng Minh Diệp vào phòng cô, Roger còn tốt bụng đưa bộ đồ nam, kêu cô đưa anh mặc.
Thay đồ lau người cho anh, cô đi ra ngoài nấu cháo giải cảm, các con cô đành nhờ Roger trông đến khi nào Lisa và mẹ cô ấy về.
Minh Diệp mở mắt, trong nhà đã lên đèn. Cánh cửa cũng đồng thời mở ra, Thanh Ngọc bưng 1 tô cháo nghi ngút khói, đưa đến trước mặt anh:
- Tỉnh rồi? – cô lạnh nhạt hỏi.
- Anh mói tỉnh! – Minh Diệp vờ như không biết gì.
- Ăn cháo đi rồi uống thuốc!
- Anh ăn không nổi. Anh muốn ngủ một lát nữa! – anh lắc đầu định nằm xuống.
- Anh muốn ở đây ăn vạ sao? Anh đi rồi trở về đi.
- Em lại muốn đuổi anh?- Minh Diệp thất vọng hỏi - Anh trải qua sinh tử, vì muốn tìm em mà mặc kệ mọi thứ, bay qua Caledonia tìm em. Mọi người ở đó nói em chuyển đến đây, anh cũng không quản sức khỏe đến đây. Vậy mà em để anh đứng dưới mưa, bây giờ lại muốn đuổi anh đi? Chẳng lẽ em không những không chịu nghe anh giải thích mà còn không muốn gặp mặt anh, muốn đuổi anh?
- ……………………………- Thanh Ngọc cũng chỉ im lặng.
- Thôi được rồi. Một lát nữa anh sẽ đi, em có vui không? – anh lạnh nhạt hỏi.
Câu hỏi đó làm tim Thanh NGọc như bị đâm một nhát dao. Cô chỉ còn giận, giận anh không chăm sóc mình, để cô lo lắng. Cô biết mọi chuyện vì Tiểu Bình nói đó chỉ là âm mưu của Dương Linh, anh chỉ là nạn nhân.
Sau đó cô bỏ đi, anh không thèm để ý đến mọi chuyện, những gì xảy ra, lúc nãy Minh Chi đã nói với cô. Sao anh có thể ngốc như vậy?
Cô cũng chỉ giận, chỉ muốn anh hiểu, không thể làm tổn thương bản thân mình.
Cô quay người, chỉ nói 1 câu:
- Anh ăn cháo đi, để sức khỏe hồi phục.
Rồi cô đi ra ngoài, anh chỉ cười buồn. Nói vậy rồi cô vẫn không để ý đến anh. Nhìn tô cháo đang bốc khói, anh cố nghĩ rằng cô lo anh bệnh nặng mới nấu.
Từng muỗng cháo thơm, nóng hổi, anh chỉ cảm thấy khó nuốt. Anh chỉ biết cô mong anh sớm khỏi để mau chóng rời khỏi đây. Để tô cháo xuống bàn, anh đứng lên đi.
Đi từ sau đến, cô liếc vào giường, Thanh Ngọc chỉ thấy giường trống không. Cô hốt hoảng, chạy vào nhìn xem bọc quần áo của anh còn ướt mà cô để dưới giường cũng không còn.
Vậy là anh đã đi? Anh giận thật rồi sao?
Chỉ nghĩ vậy thôi, nước mắt cô ứa ra. Cô có nói mình hết yêu anh sao? Mới chỉ nói có vài câu trong lúc tức giận mà anh đã đi? Bỗng nhiên các con khóc lên, cô vội vàng dỗ dành:
- Con ngoan! Ba con lại bỏ mẹ con chúng ta đi rồi! Đừng khóc!
- …..oa…..oa…..
- Ba con thật hư, mẹ có nói là hết yêu ba các con sao? Mới nói có vài câu đã bỏ đi rồi! Không có thành ý gì hết – Thanh NGọc khóc nghẹn.
Bỗng nhiên ngay lúc đó có một vòng tay quen thuộc, hơi thở quen thuộc quàng lên cô:
- Bảo bối! Đừng giận anh nữa! – nói xong Minh Diệp hôn lên tóc cô, vẫn là mùi hương anh thích.
- Anh chưa đi sao? – cô ngạc nhiên hỏi.
- Nếu anh đi rồi, làm sao phát hiện có con mèo nhỏ đang ngôi khóc và nhớ thương anh?
- Đáng ghét!
- Haha ngoan! ĐỂ anh ôm em, anh rất nhớ em!
- Em mới không muốn anh ôm.
Thanh Ngọc vùng vẫy, thế là một nụ hôn hạ xuống môi cô. Một nụ hôn đầy nhung nhớ, đau xót nhưng cũng có trừng phạt. Mọi thứ làm không khí nóng lên, ba anh em nhóc con không biết có hiểu gì hay không, thấy ba mẹ chúng ôm nhau hôn liền cười tươi, hai tay chi chi nha nha như muốn bế.
- Diệp! Hô…hô – Thanh Ngọc đẩy anh ra, thở dốc – coi chừng có người vào!
- Bọn họ biết vợ chồng chúng ta lâu ngày gặp lại, chắc chắn không làm phiền. Tiếp tục đi, bà xã! – Minh Diệp bá đạo ôm Thanh NGọc vào lòng, đem từng nhớ nhung trong bao ngày qua thành hành động.
Và thế con cừu bị sói xám làm thịt ngay sau bao nhiêu ngày sói bị bỏ đói.