Ngủ đến nữa đến nửa đêm, Chu Niệm bị tiếng ho của Sở Mộ đánh thức, mơ mơ nàng màng mở chăn ra, vẻ mặt Sở Mộ đỏ bừng, đầu nóng đầy mồ hôi, bởi vì cơ thể quá nóng, phỏng chừng trong phổi cũng bị nóng, làm cho anh càng ho lợi hại hơn, Sở Mộ cau mày, nói lầm bầm, “Sao lại nóng thế này?”
Chu Niệm cầm chiếc áo khoác trên tấm chăn ra, ý thức có chút mơ hồ, hàm hàm hồ hồ nói, “Thầy, bây giờ đỡ hơn chưa?”
Sở Mộ lau mồ hôi trên trán, ngồi dậy, tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài tấm chăn, thoải mái thở dài, xem ra, hai người chen chúc trên một chiếc giường, cho dù là mùa đông thì cũng rất nóng.
Chu Niệm thấy Sở Mộ ngồi dậy, ý thức mới thanh tỉnh một ít, lo lắng nói “Thầy, như vậy thầy sẽ bị lạnh.”
“Không sao. Cậu ngủ đi! Tôi muốn đi vệ sinh.” Sở Mộ nói rồi đứng lên, khi bò ngang qua người Chu Niệm, thân thể mềm nhũn không có khí lực thoáng một cái ngã quỵ lên người Chu Niệm, kỳ thật cũng không có gì, đứng lên lần nữa là được, chỉ là, Chu Niệm lại vươn tay kéo anh lại, để anh không bị ngã xuống đất.
Cánh tay nhẵn bóng của Chu Niệm, làm Sở Mộ sửng sốt một chút, lúc hắn đỡ giúp anh xuống giường, tấm chăn trên người Chu Niệm bị rơi xuống, lộ ra ngửa thân trên trần trụi, Sở Mộ lại càng thêm sững sờ, nói bằng giọng bằng phẳng, “Sao cậu không mặc quần áo?”
Kỳ thực, nửa thân trên trần trụi của Chu Niệm rất gợi cảm, trên người không có đại khối đại khối cơ bắp, bất quá, bởi vì thường xuyên đánh bóng rổ, nên kết cấu cơ bắp trên người rất cân xứng, phi thường xinh đẹp, thậm chí, trong tầm mắt mông lung không mang kính của Sở Mộ, vẻ đẹp này càng thêm sâu sắc, mặt anh có chút đỏ, chẳng qua là vừa nãy bị nóng nên gương mặt vốn đã rất hồng, Chu Niệm mới không phát hiện ra sự khác thường của anh mà thôi.
Mà lúc này Chu Niệm cũng không dám nói bản thân có thói quen ngủ khỏa thân, sợ thầy tức giận, hắn nói quanh co, “Quần áo của thầy rất nhỏ, mặc vào khó chịu, ngủ không được, nên chỉ có thể như vậy.”
Sở Mộ không dám nhìn hắn, tới tủ quần áo tìm một bộ đồ ngủ mà anh mặc rộng thùng thình đưa cho hắn, nói với hắn, “Bộ đồ này khá to, cậu xem có mặc được hay không, nếu vừa được thì tốt.” Sau khi đưa cho hắn, lại hướng hắn khoát khoát tay, “Mặc rồi cậu ngủ đi!” Nói xong bước cao bước thấp đi vào phòng vệ sinh.
Chu Niệm mặc bộ đồ ngủ rõ ràng rất nhỏ kia của Sở Mộ, tuy tay áo và ống quần đều ngắn một khúc, nhưng cũng không tồi, chí ít là không có bó sát thân thể khó chịu.
Chu Niệm thấp thỏm ngồi trên giường đợi Sở Mộ quay lại, Sở Mộ đứng trước bồn rửa tay dùng nước lạnh rửa gương mặt đỏ bừng của mình, trận dậy sóng kia trên mặt bây giờ mới lặng xuống một ít, định đợi Chu Niệm mặc áo ngủ xong mới quay lại.
Đợi Sở Mộ quay lại, Chu Niệm đã thấp thỏm rất lâu, hơn nữa, còn muốn hoàn toàn tỉnh ngủ.
Đỡ lấy thân xác rất không vững vàng của Sở Mộ, giúp anh đi vào bên trong giường nằm yên, Chu Niệm mới tắt đèn ngủ ở bên ngoài giường.
Trong bóng tối, hương mai vàng nhẹ nhàng mà phiêu đãng(1) ở trong phòng, Chu Niệm trợn mặt nhìn trần nhà một lát, sau đó nhỏ giọng kêu “Thầy…”
Sở Mộ giả bộ ngủ không để ý, vì vậy Chu Niệm đành không gọi nữa, trong phòng yên tĩnh, còn có thể nghe được rất nhỏ tiếng giọt sương rơi xuống từ hoa mai vàng.
Chu Niệm nghe thanh âm bên ngoài, rất muốn xoay người lại ôm Sở Mộ vào lòng, nhưng mà, đó cũng chỉ là mộng tưởng mà thôi, không bao lâu sau, nghe được tiếng hô hấp đều đều rất nhỏ của Sở Mộ, chắc là đã ngủ rồi.
Ở trong sự tĩnh lặng này, ở trong căn phòng nhỏ này, cảm thụ được hô hấp của người mình yêu thương, giấc ngủ tìm đến trong sự ấm áp và yên lành.
Sáng sớm thứ hai, Sở Mộ thức dậy, sau đó đánh thức Chu Niệm, Chu Niệm mơ mơ màng màng bò dậy từ trên giường.
Hôm qua Sở Mộ ngủ rất nhiều, nên sáng hôm nay thức dậy rất sớm, dù có ho khan một chút còn chảy chút nước mũi, bất quá, đầu không còn đau nữa, cũng hết sốt rồi, liền nấu một nồi mì, làm cho Chu Niệm một tô, khi anh đã ăn xong rồi, Chu Niệm vẫn còn chưa đi ra phòng vệ sinh, anh cảm thấy rất kỳ quái, bèn đi vào xem, mới phát hiện Chu Niệm đang đứng ngủ bên cạnh bồn rửa tay.
Sở Mộ sửng sốt một hồi, bất đắc dĩ mà dùng nước lạnh vỗ vào mặt Chu Niệm đánh thức hắn, sau đó giục Chu Niệm đánh răng rửa mặt nhanh một chút, rồi đi ăn mì, nếu không mì sẽ nở ra hết.
Sở Mộ vẫn chưa biết căn bệnh không thể tỉnh ngủ vào mỗi ngày lúc sáng sớm của Chu Niệm, còn nghĩ rằng ngày hôm qua Chu Niệm phải chăm sóc cho anh nên mới mệt mỏi như vậy, thế là, trong lòng cảm động vô cùng, đôi mắt nhìn Chu Niệm cũng dịu dàng hơn.
Chu Niệm ăn xong tô mì liền bị thầy đuổi về lấy sách thay quần áo, Chu Niệm nói mãi không muốn, cuối cùng vẫn phải bước đi.
Khi đi học, Sở Mộ quả thực để mọi người tự làm bài, anh thường ho khan vài tiếng, làm Chu Niệm vô cùng lo lắng, hết giờ học toán cũng không đi học môn kế toán , mà nhờ Hoàng Thao giúp mình đem sách vở về, còn bản thân đi cùng với thầy, đi khám bệnh cùng thầy.
Đương nhiên Sở Mộ không muốn Chu Niệm đi cùng, mà muốn hắn đi học môn kế toán, bất quá, chuyện Chu Niệm đã quyết định căn bản sẽ không thay đổi được, Sở Mộ không còn cách nào, đành vừa giáo huấn hắn vài câu, trong lòng vừa càng thêm ngọt ngào, tùy ý hắn đi cùng.
Buổi chiều Sở Mộ vẫn còn một tiết dạy, Chu Niệm thấy anh đã bớt ho, nhưng vẫn lo lắng như cũ, vẫn tiếp tục không cho anh giảng bài, để mọi người tự làm bài tập.
Buổi tối, Chu Niệm lại đi đến ký túc xá của Sở Mộ, mang theo rất nhiều trái cây, bên trong còn có rất nhiều quả lê, bởi vì mẹ hắn gọi điện cho hắn, Chu Niệm liền hỏi bệnh ho nên ăn cái gì, mẹ hắn còn tưởng hắn bị ho, lo lắng hỏi hắn có phải không biết tự chăm sóc mình hay không, còn nói muốn tới thăm hắn, hại Chu Niệm phải vội vàng giải thích, nói là bạn hắn bị ho khan, để mẹ hắn bỏ đi ý niệm trong đầu.
Biết được ăn đường phèn tuyết lê(2) có thể trị ho, vì vậy, Chu Niệm liền mua rất nhiều quả lê, lo chỗ của Sở Mộ không có đường phèn, bèn đi mua một gói đường phèn to.
Nhận lấy những món đồ của Chu Niệm, trong lòng Sở Mộ nổi lên một cảm giác ê ẩm trướng trướng, nói không ra lời một lúc lâu, cũng không có chống đối nụ hôn khi gặp mặt của Chu Niệm.
Chu Niệm làm theo cách nấu đường phèn tuyết lê mà mẹ hắn nói, Sở Mộ cúi đầu uống, trong lòng từng đợt ấm áp, nhưng cuối cùng chỉ biến thành một câu “Cảm ơn!”
Tuy chỉ là một câu cảm tạ, nhưng đã làm Chu Niệm vui vẻ vô cùng, bởi vì hắn nghe ra được, bây giờ thầy đã coi hắn là một người yêu ngang hàng nhau, mà không phải là một cậu học sinh nhỏ hơn thầy rất nhiều tuổi.
Sở Mộ không có ý giữ Chu Niệm qua đêm, Chu Niệm đương nhiên rất biết điều mà rời khỏi, bất quá, lúc đi ra, Sở Mộ nói với hắn “Sau này có thể thường xuyên gọi điện thoại.”
Điều này khiến cho Chu Niệm đang đi ra cửa liền quay người lại, đóng cửa hung hăng chạy đến ôm Sở Mộ một hồi, còn hôn lên mặt anh một cái, nói “Được, thầy, có phải từ bây giờ trở đi chúng ta kết giao đúng không?”
Sở Mộ đỏ mặt, đẩy hắn ra, không có trả lời, bất quá, cái này coi như là ngầm chấp nhận rồi!
Chu Niệm ẩn tình đưa tình nhìn anh, bàn chân nhất quyết không đi, Sở Mộ theo dõi hắn, trong mắt tràn đầy nghi vấn, Chu Niệm cười khom người đưa mặt đến trước mặt Sở Mộ, con mắt lấp lánh, nói, “Thầy, nếu đã kết giao, thì có thể cho em một nụ hôn tạm biệt được không?
Sở Mộ đỏ mặt mắng, “Cậu, cút đi!”
Song, ngay tại ánh mắt chờ mong của Chu Niệm anh lại chạm nhẹ lên mặt hắn một chút.
Chu Niệm thỏa mãn mà đi mở cửa rời khỏi, Sở Mộ đứng bên cạnh bàn cách đó không xa nhìn hắn, trong mắt dịu dàng thắm thiết, Chu Niệm lại chạy về ôm anh một chút, nói, “Thầy, em thích thầy!”
Sở Mộ chặn lại đẩy hắn ra, “Cậu còn chưa rời khỏi?”
Chu Niệm vừa cười vừa ly khai, vừa nói “Em và thầy vĩnh viễn không rời nhau!”
Trước khi Sở Mộ nổi bão, liền nhanh mở cửa đi ra.
Gió đêm trên đường tựa như đang sưởi ấm. Chu Niệm cười ngây ngô nhìn bầu trời đem sẫm, đương nhiên, người cười ngây ngô thế này không phải một mình hắn, Sở Mộ cũng đang cười ngây ngô nhìn cánh cửa kia!
A, mọi người khi yêu đều biến thành kẻ ngu si có chỉ số thông minh thấp.
Nhưng mà, chắc chắn rằng những người đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc ngọt ngào ấy đều cam tâm tình nguyện a!
—-
Chú giải
(1) Phiêu đãng : bay bổng.
(2) Đường phèn tuyết lê : là một món ăn trị ho. Thật ra thì tớ muốn ghi nó thành nước quả lê or chè quả lê, cơ mà sau khi search trên mạng, tớ thấy món này có rất nhiều phương pháp chế biến, từ đơn giản đến khá cầu kỳ, nếu gọi nó là nước quả lê or chè quả lê cũng không hẳn là đúng, nên tớ quyết định để y nguyên từ mà QT dịch.
Món đường phèn tuyết lê đề cập trong truyện được chế biến từ quả lê, đường phèn và xuyên bối mẫu dạng bột mịn. Hấp ăn 1-2 lần sáng tối. Trị ho kéo dài, ho khan, đườm đặc.
Cuộc sống đổi mới hoàn toàn khi bước vào đại học, đối học tập không dám qua loa, càng rất ít người đến muộn hay trốn học.
Bất quá, Chu Niệm lại là một kẻ khác thường, đánh thức hắn vào buổi sớm so với việc thúc giục hắn là hoàn toàn không sai biệt lắm.
Buổi sáng sớm có một tiết học, đó là toán cao đẳng, đối với sinh viên khoa tự nhiên là một môn học trọng điểm, nếu treo sẽ không tốt, vì vậy, tất cả mọi người đều nâng tinh thần đến mức cao nhất.
Sáng sớm, các bạn học cùng phòng trong ký túc xá sau khi khi rời giường, sẽ gọi Chu Niệm một lần, Chu Niệm hừ một tiếng, nói “ngủ tiếp một lát sẽ dậy” sau dó liền dùng chăn đắp từ đầu đên mông, mọi người sau khi vệ sinh cá nhân xong, chuẩn bị tập sách đầy đủ, liếc mắt một cái, cũng đã muốn hơn h, Chu niệm ở trên giường vẫn như cũ không có động tĩnh.
Một phòng ngủ có bốn người ở, giường trên giường dười đều có một cái ngăn tủ, ở chung phòng đều là bạn học cùng lớp từ lúc đến ngày đầu tiên, mọi người nói chuyện cả đêm, cũng đã quen biết nhau, sau đó lại trải qua hơn nửa tháng huấn luyện quân sự, tình nghĩa càng thêm gắn bó.
Bất quá, ban đầu, mọi người đều cùng nhau thức dậy lúc sáng sớm, sau đó, vừa chạy bộ vừa nói tiếng Anh, hảo hảo ăn điểm tâm, nhưng kế hoạch này duy trì đuợc môt ngày liền từ bỏ, bởi vì do một Chu Niệm thích ngủ cản trở, vì thế, phòng ngủ lão đại Lâm Dật cùng lão nhị Tào Vũ Kiệt đựoc phân phó đi ra ngoài sớm. làm một học sinh tôt, Hoàng Thao rời giường đúng giờ, Chu Niệm sẽ chờ Hoàng Thao sau khi rời đi thì có thể tỉnh táo hơn.
Hoàng Thao xem Chu Niệm không có cách, đeo túi trên lưng, quay lại gọi Chu Niệm một lần, Chu Niệm lần này không hề động tĩnh, xem thật sự không được, giật đi cái chăn trên người hắn, đem chiếc khăn đã thấm nước lau mặt hắn.
Chu Niệm buổi sáng rời giường tâm tình đặc biệt nặng, sắc mặt bị buộc phải tỉnh càng không tôt, Hoàng Thao thấy hắn tỉnh, khẩu khí dài ra, mắng – “Nhìn xem, bảy giờ bốn mươi, nếu không nhanh lên, lão tử hôm nay chưa kịp ăn sáng thì đã phải lên lớp rồi! Chu Niệm, đứng lên nhanh lên, không đợi cậu, tớ đi đây!”
Hoàng Thao cũng không nhìn xem gương mặt Chu Niệm có bao nhiêu tối, nhảy xuống giường, bỏ chạy ra ngoài, cửa bị hắn đẩy kêu phanh một tiếng. Chu Niệm ngồi dậy, nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, trên mặt biểu hiện bảy giờ bốn mươi mốt phút, hắn đem đồng hồ báo thức lại nhìn kỹ, rõ ràng vặn bảy giờ bán, như thế nào lại không kêu, mơ mơ màng màng nhìn một lát, nghĩ là tối hôm qua hắn đã quên vặn. Đồng hồ báo thức đặt trên mặt đất đã muốn đến bảy giờ bốn mươi ba, Chu Niệm nhìn đi nhìn lại kim giây, trong phòng rất im lặng, nhưng trên hành lang bên ngoài có tiếng bước chân chạy tới, hắn mới nhớ hôm nay là ngày thứ hai, là buổi học toán đầu tiên,
A! Bị muộn rồi!
Đầu óc Chu Niệm lập tức thanh tỉnh, theo trên giường trở mình xuống dười, đem quần áo trên ghế rất nhanh mặc vào, lại chạy đến phòng tắm ở ban công tắm rửa, đánh răng thật nhanh, sau đó đem mặt rửa sạch, từ trong WC đi ra, cầm lấy đồng hồ trên bàn học, đã muốn bảy giờ năm mươi bốn, Chu Niệm chỉ kịp cầm lên di động, tập sách số học, cái gì khác cũng không có lấy, lao nhanh ra phòng, cánh cửa ở phía sau vang lên một tiếng “phanh”.
Cửa ở ký túc xá nam sinh luôn dễ dàng bị làm hư, mà đây chính là một cái nguyên nhân không nhỏ.
Ăn không kịp bữa sáng, hướng phòng học chạy thật nhanh, chạy một đoạn đường hắn mới phát hiện, phòng học nằm ở đâu?Chu Niệm vừa nhanh gọi điện thoại cho Lâm Dật, vừa hướng phòng dạy học hỏi.
Tòa B phòng , thời điểm xông lên cầu thang, vừa lúc nghe được tiếng chuông vang lên, xác nhận được phòng liền tiến lên, chạy tới cửa, trong phòng học đã muốn ngồi đầy người, mắt trông thấy Hoàng Thao đang đứng ở bên trái hướng hắn ngoắc, hắn không kịp nhìn xung quanh liền xoay người chạy đi, không nghĩ tới chạy một cái liền đụng phải người đang muốn đứng lên hướng bục giảng đi đến.
Đối phương thân thể rất gầy yếu, thiếu chút nữa bị Chu Niệm đụng té xuống đất, may mắn Chu Niệm động tác nhanh, đem anh kéo lại, nhưng lại giữ quá chặt mà phản tác dụng, kết quả chính là đem đối phương bán ôm vào trong lòng. Vốn là một tình huống khẩn cấp, nhưng lại xảy ra ở phòng học lớn như vậy, hơn một trăm người đều nhìn thấy, bên dưới vốn đang ríu ra ríu rít tiếng nói, lại bị tiếng vang này làm cho chấm dứt, nhất thời tất cả đều im lặng, mà lúc này, Chu Niệm đáng lí phải thả đối phương ra, nhanh tìm một vị trí ngồi xuống, nhưng hắn lại tiếp tục ôm đối phương, chần chừ một lúc mới buông tay. Người đụng người thật vô tình, thêm nữa đối phương lại cúi đầu, so với hắn thấp hơn một nửa, thậm chí Chu Niệm không có nhìn thấy mặt đối phương, nhưng là, cánh tay kia khi chạm vào, hắn liền sinh ra một loại cảm giác thật kỳ diệu, loại cảm giác này không thể nói rõ, mông mông lung lung, giống như nhịp tim đập đều thay đổi, hoặc là môi trường xung quanh hắn đều biến hóa, dù sao, tại giờ khắc này, hắn cảm thấy được chính mình đã thay đổi, giống như vướng vào ma trận, hắn cảm nhận được một loại cảm giác không nói nên lời.
Hắn ngửi được mùi tóc thơm ngát của đối phương, hẳn là mùi dầu gội. Là mùi vị bạc hà thật bình thường, loại mùi này Lâm Dật cũng có dùng, chính là, so với Lâm Dật, mùi vị này ở trên tóc của đối phưong cho hắn một loại cảm giác, giống như có cái gì nện thùng thùng vào trong lòng hắn. Thời gian như dừng lại, Chu Niệm cảm thấy thế giới đột nhiên im lặng, mà từ bàn tay đang cầm cánh tay đối phương có thể cảm nhận được làn da nhẵn nhụi cùng độ ấm có thể mãi trường tồn…
“Đến giờ học rồi!” – Thanh âm ôn nhuận đem Chu Niệm tỉnh lại, lúc này Chu Niệm mới nhanh chóng phản ứng, lập tức buống đối phương ra.
Thời gian cũng không có đình trệ, hết thảy đều là ảo giác của Chu Niệm, giọng nói chuyện của các bạn học truyền đến, mà nguyên lai, người bị hắn bán ôm đã muốn thối lui từng bước. Chu Niệm phát hiện chính mình vừa rồi thất thố, trên gương mặt xuất hiện một tia đỏ ửng, đối người vừa bị hắn ôm nói:
“Thực xin lỗi, vừa rồi không cố ý”
“Không có gì” – đối phương thanh âm ôn nhuận êm tai, tựa như nước suối nóng ấm ngày hè, làm cho người ta thoải mái, anh ngẩng đầu lên, hướng Chu Niệm lộ ra nụ cười nhợt nhạt – ” Nhanh tìm chỗ ngồi tốt, lần sau đến sớm một chút, không cần phải vội vàng lỗ mãng.”
Chu Niệm nhìn diện mạo đối phương, cảm thấy được trong đầu biến thành tương hồ, làm cho hắn có điểm mơ hồ : khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da thực trắng, đeo mắt kính, nụ cười thực ấm áp. Chu Niệm có chút hoảng hốt ngồi vào vị trí mà Hoàng Thao giữ cho hắn, cảm thấy được chính mình có thể vẫn chưa tỉnh ngủ, hoặc là bị trúng tà, hắn cảm thấy được bản thân có chút kỳ quái.
“Uy, cậu không sao chứ! Cậu mỗi ngày phải ngủ bao lâu, còn chưa tỉnh ngủ? Nghĩ xem, trư cũng không có ngủ như cậu!” – Hoàng Thao đối Chu Niệm cằn nhằn không ngừng. Lâm Dật cùng Tào Vũ Kiệt ngồi ở hàng ghế đầu quay lại xem Chu Niệm vài lần, không có phát hiện vấn đề gì liền quay đầu đi.
“Đừng nghĩ xem nghĩ xem nghĩ xem nữa, nghe phiền!” – Chu Niệm bĩu môi, đem sách để lên trên bàn.
Nhìn đến bộ dáng đối phương thực non nớt, dáng người cũng không cao, Chu Niệm nguyên còn tưởng rằng hắn đụng phải sinh viên cùng học, nhìn đối phương đang đi lên bục giảng, cầm lấy phấn viết lên bảng đen tên họ, hòm thư liên hệ, sau đó thấy anh xoay người tự giới thiệu, Chu Niệm mới biết được, anh chính là thầy giáo dạy toán của bọn họ.
Không riêng gì Chu Niệm, hầu hết mọi người trong phòng học thực sự bị giật mình, nhìn thấy một nam sinh có khuôn mặt búp bê, làn da trắng nõn ngồi ở hàng ghế đầu tiên, tât cả mọi người đều nghĩ đó là sinh viên cùng học, vừa rồi nói chuyện cũng không có kiêng nể gì, hiện tại mới biết, đối phương là thầy giáo, điều này làm cho số người giật mình không nhỏ, phía dưới khe khẽ nói nhỏ, người thầy giáo có khuôn mặt búp bê này rốt cuộc bao nhiêu tuổi.
“Thầy, Sở Mộ tên này rất cổ phong a~”
Không nghĩ tới vị nữ sinh ngồi ở hàng thứ nhất trực tiếp cùng thầy giáo nói giỡn. Mà Sở Mộ cũng không để ý, chỉ quay lại mỉm cười yếu ớt, bắt đầu nói về kế hoạch cho học kỳ này, sau đó làm danh sách sinh viên học tập, nói về vấn đề giao bài tập. Lời ít mà ý nhiều nói xong, anh bắt đầu chính thức giảng bài, chính là dùng phấn viết lên bảng đen. Một tuần có vài ngày lên lớp, bất quá, buổi học đầu tiên, những giáo sư khác đều nói một chút chuyện phiếm, phi thường thoải mái, mọi người đều nghĩ buổi học đầu tiên này cũng như thế, nhưng không nghĩ đến, người thầy này lại trực tiếp đi vào giảng bài, thật đúng là làm cho người khác không quen.
Hơn nữa, hiên tại, mỗi khi lên lớp, giáo sư thường dùng photoshop, có rất ít người dùng phấn viết, bất quá, tiết học toán, Sở Mộ đều dùng phấn để viết, mọi người nghe giảng bài càng hiểu thêm một ít, thật sự là một người thầy giáo rất có trách nhiệm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngủ đến nữa đến nửa đêm, Chu Niệm bị tiếng ho của Sở Mộ đánh thức, mơ mơ nàng màng mở chăn ra, vẻ mặt Sở Mộ đỏ bừng, đầu nóng đầy mồ hôi, bởi vì cơ thể quá nóng, phỏng chừng trong phổi cũng bị nóng, làm cho anh càng ho lợi hại hơn, Sở Mộ cau mày, nói lầm bầm, “Sao lại nóng thế này?”
Chu Niệm cầm chiếc áo khoác trên tấm chăn ra, ý thức có chút mơ hồ, hàm hàm hồ hồ nói, “Thầy, bây giờ đỡ hơn chưa?”
Sở Mộ lau mồ hôi trên trán, ngồi dậy, tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài tấm chăn, thoải mái thở dài, xem ra, hai người chen chúc trên một chiếc giường, cho dù là mùa đông thì cũng rất nóng.
Chu Niệm thấy Sở Mộ ngồi dậy, ý thức mới thanh tỉnh một ít, lo lắng nói “Thầy, như vậy thầy sẽ bị lạnh.”
“Không sao. Cậu ngủ đi! Tôi muốn đi vệ sinh.” Sở Mộ nói rồi đứng lên, khi bò ngang qua người Chu Niệm, thân thể mềm nhũn không có khí lực thoáng một cái ngã quỵ lên người Chu Niệm, kỳ thật cũng không có gì, đứng lên lần nữa là được, chỉ là, Chu Niệm lại vươn tay kéo anh lại, để anh không bị ngã xuống đất.
Cánh tay nhẵn bóng của Chu Niệm, làm Sở Mộ sửng sốt một chút, lúc hắn đỡ giúp anh xuống giường, tấm chăn trên người Chu Niệm bị rơi xuống, lộ ra ngửa thân trên trần trụi, Sở Mộ lại càng thêm sững sờ, nói bằng giọng bằng phẳng, “Sao cậu không mặc quần áo?”
Kỳ thực, nửa thân trên trần trụi của Chu Niệm rất gợi cảm, trên người không có đại khối đại khối cơ bắp, bất quá, bởi vì thường xuyên đánh bóng rổ, nên kết cấu cơ bắp trên người rất cân xứng, phi thường xinh đẹp, thậm chí, trong tầm mắt mông lung không mang kính của Sở Mộ, vẻ đẹp này càng thêm sâu sắc, mặt anh có chút đỏ, chẳng qua là vừa nãy bị nóng nên gương mặt vốn đã rất hồng, Chu Niệm mới không phát hiện ra sự khác thường của anh mà thôi.
Mà lúc này Chu Niệm cũng không dám nói bản thân có thói quen ngủ khỏa thân, sợ thầy tức giận, hắn nói quanh co, “Quần áo của thầy rất nhỏ, mặc vào khó chịu, ngủ không được, nên chỉ có thể như vậy.”
Sở Mộ không dám nhìn hắn, tới tủ quần áo tìm một bộ đồ ngủ mà anh mặc rộng thùng thình đưa cho hắn, nói với hắn, “Bộ đồ này khá to, cậu xem có mặc được hay không, nếu vừa được thì tốt.” Sau khi đưa cho hắn, lại hướng hắn khoát khoát tay, “Mặc rồi cậu ngủ đi!” Nói xong bước cao bước thấp đi vào phòng vệ sinh.
Chu Niệm mặc bộ đồ ngủ rõ ràng rất nhỏ kia của Sở Mộ, tuy tay áo và ống quần đều ngắn một khúc, nhưng cũng không tồi, chí ít là không có bó sát thân thể khó chịu.
Chu Niệm thấp thỏm ngồi trên giường đợi Sở Mộ quay lại, Sở Mộ đứng trước bồn rửa tay dùng nước lạnh rửa gương mặt đỏ bừng của mình, trận dậy sóng kia trên mặt bây giờ mới lặng xuống một ít, định đợi Chu Niệm mặc áo ngủ xong mới quay lại.
Đợi Sở Mộ quay lại, Chu Niệm đã thấp thỏm rất lâu, hơn nữa, còn muốn hoàn toàn tỉnh ngủ.
Đỡ lấy thân xác rất không vững vàng của Sở Mộ, giúp anh đi vào bên trong giường nằm yên, Chu Niệm mới tắt đèn ngủ ở bên ngoài giường.
Trong bóng tối, hương mai vàng nhẹ nhàng mà phiêu đãng(1) ở trong phòng, Chu Niệm trợn mặt nhìn trần nhà một lát, sau đó nhỏ giọng kêu “Thầy…”
Sở Mộ giả bộ ngủ không để ý, vì vậy Chu Niệm đành không gọi nữa, trong phòng yên tĩnh, còn có thể nghe được rất nhỏ tiếng giọt sương rơi xuống từ hoa mai vàng.
Chu Niệm nghe thanh âm bên ngoài, rất muốn xoay người lại ôm Sở Mộ vào lòng, nhưng mà, đó cũng chỉ là mộng tưởng mà thôi, không bao lâu sau, nghe được tiếng hô hấp đều đều rất nhỏ của Sở Mộ, chắc là đã ngủ rồi.
Ở trong sự tĩnh lặng này, ở trong căn phòng nhỏ này, cảm thụ được hô hấp của người mình yêu thương, giấc ngủ tìm đến trong sự ấm áp và yên lành.
Sáng sớm thứ hai, Sở Mộ thức dậy, sau đó đánh thức Chu Niệm, Chu Niệm mơ mơ màng màng bò dậy từ trên giường.
Hôm qua Sở Mộ ngủ rất nhiều, nên sáng hôm nay thức dậy rất sớm, dù có ho khan một chút còn chảy chút nước mũi, bất quá, đầu không còn đau nữa, cũng hết sốt rồi, liền nấu một nồi mì, làm cho Chu Niệm một tô, khi anh đã ăn xong rồi, Chu Niệm vẫn còn chưa đi ra phòng vệ sinh, anh cảm thấy rất kỳ quái, bèn đi vào xem, mới phát hiện Chu Niệm đang đứng ngủ bên cạnh bồn rửa tay.
Sở Mộ sửng sốt một hồi, bất đắc dĩ mà dùng nước lạnh vỗ vào mặt Chu Niệm đánh thức hắn, sau đó giục Chu Niệm đánh răng rửa mặt nhanh một chút, rồi đi ăn mì, nếu không mì sẽ nở ra hết.
Sở Mộ vẫn chưa biết căn bệnh không thể tỉnh ngủ vào mỗi ngày lúc sáng sớm của Chu Niệm, còn nghĩ rằng ngày hôm qua Chu Niệm phải chăm sóc cho anh nên mới mệt mỏi như vậy, thế là, trong lòng cảm động vô cùng, đôi mắt nhìn Chu Niệm cũng dịu dàng hơn.
Chu Niệm ăn xong tô mì liền bị thầy đuổi về lấy sách thay quần áo, Chu Niệm nói mãi không muốn, cuối cùng vẫn phải bước đi.
Khi đi học, Sở Mộ quả thực để mọi người tự làm bài, anh thường ho khan vài tiếng, làm Chu Niệm vô cùng lo lắng, hết giờ học toán cũng không đi học môn kế toán , mà nhờ Hoàng Thao giúp mình đem sách vở về, còn bản thân đi cùng với thầy, đi khám bệnh cùng thầy.
Đương nhiên Sở Mộ không muốn Chu Niệm đi cùng, mà muốn hắn đi học môn kế toán, bất quá, chuyện Chu Niệm đã quyết định căn bản sẽ không thay đổi được, Sở Mộ không còn cách nào, đành vừa giáo huấn hắn vài câu, trong lòng vừa càng thêm ngọt ngào, tùy ý hắn đi cùng.
Buổi chiều Sở Mộ vẫn còn một tiết dạy, Chu Niệm thấy anh đã bớt ho, nhưng vẫn lo lắng như cũ, vẫn tiếp tục không cho anh giảng bài, để mọi người tự làm bài tập.
Buổi tối, Chu Niệm lại đi đến ký túc xá của Sở Mộ, mang theo rất nhiều trái cây, bên trong còn có rất nhiều quả lê, bởi vì mẹ hắn gọi điện cho hắn, Chu Niệm liền hỏi bệnh ho nên ăn cái gì, mẹ hắn còn tưởng hắn bị ho, lo lắng hỏi hắn có phải không biết tự chăm sóc mình hay không, còn nói muốn tới thăm hắn, hại Chu Niệm phải vội vàng giải thích, nói là bạn hắn bị ho khan, để mẹ hắn bỏ đi ý niệm trong đầu.
Biết được ăn đường phèn tuyết lê(2) có thể trị ho, vì vậy, Chu Niệm liền mua rất nhiều quả lê, lo chỗ của Sở Mộ không có đường phèn, bèn đi mua một gói đường phèn to.
Nhận lấy những món đồ của Chu Niệm, trong lòng Sở Mộ nổi lên một cảm giác ê ẩm trướng trướng, nói không ra lời một lúc lâu, cũng không có chống đối nụ hôn khi gặp mặt của Chu Niệm.
Chu Niệm làm theo cách nấu đường phèn tuyết lê mà mẹ hắn nói, Sở Mộ cúi đầu uống, trong lòng từng đợt ấm áp, nhưng cuối cùng chỉ biến thành một câu “Cảm ơn!”
Tuy chỉ là một câu cảm tạ, nhưng đã làm Chu Niệm vui vẻ vô cùng, bởi vì hắn nghe ra được, bây giờ thầy đã coi hắn là một người yêu ngang hàng nhau, mà không phải là một cậu học sinh nhỏ hơn thầy rất nhiều tuổi.
Sở Mộ không có ý giữ Chu Niệm qua đêm, Chu Niệm đương nhiên rất biết điều mà rời khỏi, bất quá, lúc đi ra, Sở Mộ nói với hắn “Sau này có thể thường xuyên gọi điện thoại.”
Điều này khiến cho Chu Niệm đang đi ra cửa liền quay người lại, đóng cửa hung hăng chạy đến ôm Sở Mộ một hồi, còn hôn lên mặt anh một cái, nói “Được, thầy, có phải từ bây giờ trở đi chúng ta kết giao đúng không?”
Sở Mộ đỏ mặt, đẩy hắn ra, không có trả lời, bất quá, cái này coi như là ngầm chấp nhận rồi!
Chu Niệm ẩn tình đưa tình nhìn anh, bàn chân nhất quyết không đi, Sở Mộ theo dõi hắn, trong mắt tràn đầy nghi vấn, Chu Niệm cười khom người đưa mặt đến trước mặt Sở Mộ, con mắt lấp lánh, nói, “Thầy, nếu đã kết giao, thì có thể cho em một nụ hôn tạm biệt được không?
Sở Mộ đỏ mặt mắng, “Cậu, cút đi!”
Song, ngay tại ánh mắt chờ mong của Chu Niệm anh lại chạm nhẹ lên mặt hắn một chút.
Chu Niệm thỏa mãn mà đi mở cửa rời khỏi, Sở Mộ đứng bên cạnh bàn cách đó không xa nhìn hắn, trong mắt dịu dàng thắm thiết, Chu Niệm lại chạy về ôm anh một chút, nói, “Thầy, em thích thầy!”
Sở Mộ chặn lại đẩy hắn ra, “Cậu còn chưa rời khỏi?”
Chu Niệm vừa cười vừa ly khai, vừa nói “Em và thầy vĩnh viễn không rời nhau!”
Trước khi Sở Mộ nổi bão, liền nhanh mở cửa đi ra.
Gió đêm trên đường tựa như đang sưởi ấm. Chu Niệm cười ngây ngô nhìn bầu trời đem sẫm, đương nhiên, người cười ngây ngô thế này không phải một mình hắn, Sở Mộ cũng đang cười ngây ngô nhìn cánh cửa kia!
A, mọi người khi yêu đều biến thành kẻ ngu si có chỉ số thông minh thấp.
Nhưng mà, chắc chắn rằng những người đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc ngọt ngào ấy đều cam tâm tình nguyện a!
—-
Chú giải
(1) Phiêu đãng : bay bổng.
(2) Đường phèn tuyết lê : là một món ăn trị ho. Thật ra thì tớ muốn ghi nó thành nước quả lê or chè quả lê, cơ mà sau khi search trên mạng, tớ thấy món này có rất nhiều phương pháp chế biến, từ đơn giản đến khá cầu kỳ, nếu gọi nó là nước quả lê or chè quả lê cũng không hẳn là đúng, nên tớ quyết định để y nguyên từ mà QT dịch.
Món đường phèn tuyết lê đề cập trong truyện được chế biến từ quả lê, đường phèn và xuyên bối mẫu dạng bột mịn. Hấp ăn 1-2 lần sáng tối. Trị ho kéo dài, ho khan, đườm đặc.