Tinh thần Sở Mộ lại nặng trĩu, đầu tiên là đi dạy một tiết ở trường bổ túc, buổi chiều sau khi dạy xong, còn cùng một vị lão sư bàn bạc công việc mới trở về.
Tuy rằng nét mặt của anh thoạt nhìn cũng không có chịu quá lớn ảnh hưởng chuyện hồi sáng, song, chỉ có chính anh mới biết cả ngày hôm nay, anh đều ở vào tình trạng cái xác không hồn, mà linh hồn của anh đã vướng vào sự lo âu.
Mẹ Sở cùng dì út đi đặt khách sạn xong, lại cùng dì út giúp liên hệ các bạn bè của bác sĩ trong bệnh viện cùng nhau đi ăn.
Tuy rằng mẹ Sở vẫn giữ nguyên dáng vẻ tươi cười, thế nhưng, vẫn có thể thấy được nỗi sầu lo cùng thương tâm từ trên mặt của nàng.
Buổi chiều lúc dì út nói muốn gặp Sở Mộ, mẹ Sở mới nhịn không được mà kể ra chuyện hồi sáng này.
Dì út cũng phi thường kinh ngạc, không nghĩ tới Sở Mộ từ nhỏ đến lớn luôn hiểu chuyện, bây giờ lại làm ra loại chuyện khiến cho người ta không tưởng được này.
Có điều là, loại sự tình này ban đầu luôn khiến cho mọi người trong gia đình có ý nghĩ hỗn loạn, tính khí sục sôi, muốn xông lên phía trước mạnh mẽ lôi lớp trẻ từ hố lửa lầm đường lạc lối ra, chỉ có thời gian, mới có thể làm cho con người ta dần dần hạ xuống lý trí.
Phản ứng kịch liệt của dì út có thể sánh bằng mẹ Sở, vừa nghe đến đã muốn xông ra ngoài đi giáo huấn Sở Mộ một trận, sau lại bị mẹ Sở kéo trở về, hai người thảo luận cả một buổi mà vẫn không biết làm như thế nào mới phải, không ra được cái kết luận gì hữu hiệu, cuối cùng tỏ ý nhất định phải ép được Sở Mộ đi xem mắt một cô gái. Nàng nói : Cũng chưa từng thấy nó hảo hảo ở chung với con gái, làm sao nó biết bản thân không thích con gái. Nó cũng không ngẫm lại, muốn chân chính chung sống cùng một người đàn ông, sau này không biết phải gặp những chuyện gì nữa, nói không chừng nhà trường cũng không muốn giữ nó lại, muốn nó từ chức.
Mẹ Sở cảm thấy việc này cũng không phải không có khả năng, tâm tình càng thêm u sầu khó chịu. Cho tới bây giờ nàng vẫn luôn cho rằng con trai nàng là ưu tú nhất, nàng không muốn con nàng vì việc này mà phải đối mặt với ánh mắt kỳ thị của người đời, vô luận như thế nào, bọn họ cũng không muốn một đời của Sở Mộ bị hủy như vậy.
Sở Mộ về đến nhà, không nghĩ tới Chu Niệm lại nói được làm được, gọi điện thoại cho mẹ hắn, thực sự làm anh trở tay không kịp, cũng không rõ mẹ của Chu Niệm ôm thái độ gì để đến đây, nếu như đồng dạng phản đối, như vậy sự tình cuối cùng thật không biết phải làm như thế nào.
Mẹ Sở cùng dì út đến nơi ở của Sở Mộ, vừa vào nhà đã thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên ghế, vô luận là trang phục hay vẫn là khí chất đều phi thường tao nhã, vừa nhìn đã biết sẽ không là một người bình thường, chí ít không phải là người ở tầng lớp bình dân như bọn họ.
Sở Mộ bưng trà đi ra, nhìn thấy mẹ mình và dì út đã về đến, sửng sốt một chút, đi đến nghênh tiếp, rồi giới thiệu nói, “Mẹ, dì út, đây là mẹ của Chu Niệm, bác ấy vừa mới đến.”
Mẹ Sở và dì út không nghĩ tới đối phương cũng đem gia trưởng mời tới, như vậy người lớn nói chuyện cùng nhau vẫn dễ bàn hơn một ít, bọn chúng căn bản không biết dụng tâm lương khổ(1) của các bậc trưởng bối.
Mẹ Sở cùng dì út đi đến chào hỏi, “Xin chào!”
Tần Uyển nhìn thấy mẹ của Sở Mộ cùng dì của anh cũng không có một tia mất tự nhiên, nhanh chóng đứng dậy đi đến bắt tay, “Xin chào! Tôi là mẹ của Chu Niệm, nó gọi điện cho tôi nói là đang gặp khó khăn, muốn tôi đến giúp nó nói một vài chuyện. Tôi họ Tần!”
Đầu tiên là một trần hàn huyên ân cần thăm hỏi giữa những người lớn, bầu không khí vui vẻ, ngược lại cũng không thấy giương cung bạt kiếm gì. Giới thiệu hỏi thăm lẫn nhau, khi người lớn ngồi xuống, Chu Niệm ngoan ngoãn mà đi bưng trà điểm tâm, còn cầm trái táo lên gọt vỏ để vào trong khay đặt lên trên bàn.
Sở Mộ yên lặng đứng ở một bên không nói gì.
Sau khi ân cần nói một trận những lời trao đổi thăm hỏi vô ích, mẹ Sở mới bắt đầu đi vào trọng tâm chính của câu chuyện, nói, “Chu Niệm đứa nhỏ này rất tốt, Sở Mộ nhà chúng tôi còn kém hơn so với cậu bé. Chỉ là, hai đứa đều là đàn ông, nói là đang yêu nhau, cũng muốn sau này ở bên nhau, cái này nghĩ như thế nào cũng không đúng, trái với luân thường không nói, hai người đàn ông ở bên nhau, sau này làm sao có con cái, không có người kế tục, chuyện này tính làm thế nào đây? Để cho người khác biết chúng nó ở bên nhau như vậy, mỗi khi đi ra ngoài bỗng dưng bị người ta nhàn thoại, nói như thế nào thì đây cũng không phải là điều mà chúng ta muốn nhìn thấy. Chúng tôi cũng không có ý gì khác, chỉ mong hai người con trai sau này đừng nên ở bên nhau nữa, hảo hảo cùng một cô gái ở bên nhau không phải tốt hơn sao? Tần phu nhân, cô cũng giám hộ Chu Niệm nhà cô, đưa cậu ấy về chính đạo, Sở Mộ nhà chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ hảo hảo quản giáo.”
Tần Uyển vẫn chăm chú nghe mẹ Sở nói, gật đầu tán thành, chỉ là khi nói lại không phải nói theo ý mà mẹ Sở mong muốn.
“Trước đây lúc đến thăm con tôi cũng sớm gặp qua Sở Mộ rất nhiều lần, đích thực là một thanh niên tốt, Niệm Niệm nhà chúng tôi thích cậu ấy cũng không có gì là đáng trách cả. Bây giờ đã sớm có tự do yêu đương, tôi đã sớm đáp ứng với con trai tôi rằng mặc kệ chuyện yêu đương của nó, làm cha mẹ chung quy không thể nuốt lời với con cái, bằng không những lời dạy sau này sẽ không có uy tín gì nữa. Chuyện đồng tính luyến ái cũng không phải nói sửa là sửa được, bác sĩ có nói đây là di truyền, trời sinh đã như vậy, muốn sửa cũng không sửa được, nếu sửa cũng không sửa được, cứ ép buộc con cái cũng vô ích, cuối cùng chỉ khiến cho lưỡng bại câu thương(2). Còn không bằng nghĩ thoáng một chút, suy cho cùng đây cũng là chuyện riêng của con cái, chỉ cần không phải là chuyện thương thiên hại lý(3) trái với pháp luật và kỷ luật, tôi đều tùy chính nó tự mình đi giải quyết.”
Mẹ Sở nghe mẹ của đối phương khoan hồng độ lượng(4) như thế, một chút cũng không để ý chuyện đứa con trai cùng một người đàn ông ở bên nhau mà mục trừng khẩu ngốc, nàng vốn tưởng rằng ý kiến của mẹ của đối phương dù có như thế nào thì cũng nên gần giống như mình, làm sao lại có chuyện cha mẹ nguyện ý con cái là đồng tính luyến ái chứ?
“Đàn ông cùng đàn ông ở bên nhau, làm sao lại không tính là chuyện thương thiên hại lý được, về sau chính là sẽ không có con cháu, cũng không có chỗ đứng tốt trên xã hội này, sự tình nói thì giản đơn, để cho bọn chúng tự đi giải quyết, chúng ta đây làm gia trưởng lại thuận theo chúng nó để sau này bỗng dưng bị người kỳ thị, khiến cho người ta xoi mói…”
“Mẹ Sở, cô đừng nên kích động như vậy, Sự tình đến nước này cũng không có cách nào. Khi tôi bắt đầu biết con trai của tôi là đồng tính luyến ái, tôi cũng giống như cô không thể tiếp thu, chỉ là, cô hãy xem những quyển sách về phương diện này nhiều một chút, hiểu rõ hơn một chút, cho dù cô muốn kéo nó trở về cũng kéo về không được. Nếu đã kéo về không được, chúng ta có thể làm cái gì bây giờ chứ, cô vừa nói người khác tùy ý xoi mói kỳ thị chúng nó, đó đương nhiên cũng không có cách nào, người khác nhìn không được loại tiểu quần thể xã hội này của chúng nó, như vậy, chúng ta những người làm cha mẹ, hẳn là càng phải ủng hộ chúng nó, để cho chúng nó không quá cực đoan, sống cùng nhau một cách tự tin, chúng ta càng phải đứng ở bên cạnh chúng nó, nói cho cùng, chúng nó đều là máu thịt mà chúng ta mang thai mười tháng rớt xuống, chúng nó như thế trong lòng đã đau khổ lắm rồi, có rất nhiều chuyện sẽ không như ý, nếu những người thân như chúng ta cũng không dành sự ủng hộ bảo vệ cho chúng nó, trong lòng chúng nó sẽ càng đa nghi sợ sệt hơn a, đều là máu mủ ruột thịt của chính mình, chúng ta có thể nhìn chúng nó cô đơn như vậy mà không chịu ủng hộ sao?”
Dẫu sao thì Tần Uyển có rất nhiều lời hay để biện giải, động chi dĩ tình(5), sắc mặt chân thanh lại bi thương, đối với đứa con một mảnh bảo hộ cùng yêu thương, cho dù đúng là ngôn từ của nàng vô pháp tán thành thì mẹ Sở cùng dì út lúc này lại không có cách nào phản bác nàng, dù sao, ai mà chưa từng làm mẹ, ai không muốn đứa con của mình tốt chứ?
Chu Niệm nghe một phen lời lẽ của mẹ hắn, cảm động tới tận đáy lòng, nhìn về phía thầy, Sở Mộ đang buông mắt suy nghĩ, xem ra cũng phi thường cảm động. Dù sao, có thể có được một người mẹ hiểu cho đứa con của mình như vậy, không ai không cảm động cả.
Khí thế của Tần phu nhân kinh hãi mà cảm động, mẹ Sở trầm mặc thật lâu, hơn nửa ngày mới nói, “Mặc dù cô nói có đạo lý, nhưng mà, con của tôi chưa từng cùng một người con gái ở bên nhau, làm sao biết nó không thể cùng một người con gái ở bên nhau chứ, có thể đi một con đường đễ dàng, có thể tiếp nhận cách sống như mọi người, không cần chịu nỗi khổ bị người kỳ thị xoi mói này, làm sao tôi có thể nhìn nó nhảy vào hố chết mà không kéo nó một cái, Tần phu nhân, tôi biết cô muốn tốt cho con của cô, nhưng là, tôi cũng muốn tốt cho con của tôi, tôi không thể nhìn nó đi một mạch đâm vào nam tường bất hồi đầu(6), vẫn là cô đưa con cô về quản giáo đi, sau này cậu ấy đừng tìm con tôi nữa là được, sau này cậu ấy có cùng một người đàn ông khác ở bên nhau hay không, cũng không phải là chuyện nhà chúng tôi có thể quản.”
Tần Uyển gật đầu, rồi nhìn Chu Niệm. Thần sắc Chu Niệm buồn bả, hắn biết, mẹ hắn xem như đã tận xong chức trách rồi, những chuyện sau này đến lượt hắn phải tự mình làm.
Chu Niệm nhìn Sở Mộ, sự trầm mặc của Sở Mộ khiến hắn cảm thấy lạnh cả người, hắn sợ thầy sẽ nghe lời mẹ anh nói, đoạn tuyệt quan hệ với hắn sau đó sẽ đi xem mắt con gái, tuy rằng hắn hiểu thầy khẳng định sẽ không có cách nào sống cùng một người con gái, thế nhưng, sự quan tâm cùng kiên trì của thầy đối với trách nhiệm cũng không nhất định làm anh bỏ qua ái tình.
Sở Mộ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Chu Niệm, gương mặt trầm trọng mà bi thương của Chu Niệm khiến cho trong lòng anh không dễ chịu chút nào, sau cùng, anh vẫn cứ đi lên trước, đến trước mặt mẹ Sở cùng dì út, thanh âm khô khốc mang một chút nghẹn ngào, “Mẹ, xin lỗi, con biết mẹ hết thảy đều muốn tốt cho con, nhưng mà, con nguyện ý gánh chịu tất cả các trở ngại bởi vì tính hướng bất đồng với người thường mang đến, con không thể đi xem mắt hay cùng một người con gái ở bên nhau, như vậy chỉ hại người khác, con biết chuyện này sẽ làm mẹ rất buồn, rất khó chấp nhận, đã làm mất mặt mũi ở trước mặt người khác, nhưng mà, xin mẹ đứng ở bên con có được không? Mẹ, con chỉ cần sự ủng hộ của mẹ mà thôi, chỉ cần người nhà có thể hiểu cho con, những người khác con đều có thể không quan tâm.”
Mẹ Sở và dì út đều khóc, mẹ Sở nức nở nói, “Con sẽ mất hết danh dự, sau này làm sao còn chỗ đứng ở trong trường học, làm sao đứng trên bục giảng giảng bài tốt nhất, con sẽ đánh mất công việc a.”
“Con không ngại điều này, trước đây mẹ không phải cũng thường nói trời không tuyệt đường người sao? Bao giờ cũng sẽ có biện pháp giải quyết. Con thật sự muốn cùng Chu Niệm ở bên nhau, mẹ tha thứ cho nhi tử bất hiếu, sau này không thể cho mẹ ôm cháu, lại muốn mẹ cùng con nhận lấy ánh mắt dị dạng của người khác.” Sở Mộ nói, cũng không tự chủ mà bắt đầu rớt nước mắt.
Tần Uyển nhìn, cúi đầu thở dài, cũng lấy khăn tay ra lau đi nước trên khóe mắt.
Chu Niệm đi đến nắm tay Sở Mộ, nói với mẹ Sở cùng dì út rằng, “Bác gái, mọi người yên tâm, cháu sẽ không cô phụ thầy. Xin mọi người thành toàn cho chúng cháu!”
Mẹ Sở nghe lí do thoái thác của hai người, đồng thời đối phương cũng ủng hộ, nàng còn có thể thế nào, nếu như chỉ có con trai của mình ở đây, nàng còn có thể đánh mắng, thế nhưng, ở trước mặt gia trưởng nhà người khác, nàng làm sao có thể hung hãn như bình thường, vô cớ làm cho người ta cười chê, chỉ có thể kìm nén tất cả mọi chuyện ở trong lòng mà thôi.
Mẹ Sở trầm mặc một hồi cuối cùng cũng bất đắc dĩ mà cam chịu, tuy rằng nàng không cam lòng, thế nhưng, vào lúc này chuyện này đã không có cách nào nữa rồi.
Buổi tối Tần Uyển nói muốn cùng mẹ con bọn họ ăn cơm, trong ngực mẹ Sở khó chịu, dù út đương nhiên một lòng với chị mình, trong lòng không dễ chịu không muốn đi đâu, dĩ nhiên cũng liền cự tuyệt.
Sở Mộ cùng mẹ và dì út đến khách sạn, cũng không có tâm tình gì, trực tiếp tùy tiện vào một quán ăn Trung Quốc ven đường ăn cơm, ba người đều không nói gì.
Đến khách sạn, mẹ Sở cũng không để ý tới Sở Mộ, dì út trừng mắt với Sở Mộ muốn nói lại thôi, muốn mắng lại mắng không được, đến cuối cùng chỉ có thể giậm chân một cái, bảo Sở Mộ đi về.
Chu Niệm đi ra ngoài ăn tối cùng mẹ, Tần Uyển nhìn Chu Niệm, liên tục nhíu mày, cuối cùng mới nói, “Về sau mẹ không muốn quản việc này của con nữa, tự con lo đi!”
Chu Niệm gật đầu, “Con biết mẹ của thầy căn bản không muốn, có điều là, chỉ cần thầy nguyện ý, bác ấy sau này cũng sẽ nguyện ý.”
Tần Uyển nhìn thần sắc bị một người đàn ông mê đắm tâm hồn của đứa con, vươn tay hung hăn nhéo gương mặt của hắn cho hả giận, rồi mới nói, “Nhi đại bất trung lưu!(7)”
Chu Niệm chau mày, “Con cùng thầy ở bên nhau, chính là nhờ có mẹ a! Vị trí của mẹ ở trong lòng con mãi mãi không thay đổi, con sẽ không vì có vợ mà quên mất mẹ.”
“Còn nói sẽ không!” Tần Uyển nhắc đến, “Vừa rồi ở trong phòng, không phải con mắt của con đều luôn ở trên người thầy của con sao, đâu có quan tâm tới mẹ, uổng công buổi trưa mẹ chưa hề ăn cái gì đã phải ngồi máy bay tới đây…..”
“Mẹ, con biết mẹ đối với con tốt nhất mà!” Chu Niệm lại bắt đầu bày ra đòn làm nũng sát thủ với Tần Uyển.
Tần Uyển thở dài, “Mẹ hy vọng sau này con tốt, như vậy thì mẹ cũng sẽ không phải lo lắng nữa.”
“Về sau con sẽ không làm cho mẹ lo lắng nữa! Mẹ, mẹ phải hảo hảo bảo dưỡng a, tới khi bảy tám mươi tuổi mà vẫn xinh đẹp như bây giờ mới được.” Chu Niệm nói mê.
“Tiểu tử thối! Bảy tám mươi tuổi mà mẹ vẫn còn như vậy, như vậy không phải là lão yêu quái hả!” Tần Uyển bị Chu Niệm chọc nở nụ cười, gấp cho hắn thức ăn để hắn hảo hảo ăn.
Chu Niệm muốn giữ Tần Uyển ở lại một đên, Tần Uyển có công việc phải làm nên đón máy bay về ngay trong đêm đó, trước khi trở về còn khí khái giáo huấn hắn một hồi, bảo hắn phải hảo hảo nắm chặt ái tình, rồi lại mắng hắn bảo hắn hảo hảo đi thi, sau đó mới đi.
Khi Chu Niệm tiễn Tần Uuyển trở về, Sở Mộ đã sớm quay lại, đang ngồi đờ ra trong phòng khách, Tiểu Đoàn đang ở bên cạnh anh ăn đồ ăn trong cái khay nhỏ.
Trong phòng an tĩnh, hai người lẳng lặng mà đối diện nhau, dường như sự trắc trở nào cũng vô pháp ngăn cản vô pháp tách hai người ra, dường như sự dịu dàng có thể lẳng lặng mà trôi qua lưu chuyển giữa cuộc sống của hai người, mãi đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa(8)…
Sương mù ngoài cửa sổ lại bắt đầu dày đặc dần dần bao phủ che lấp toàn bộ thế giới, mà trong căn phòng nho nhỏ này, ánh sáng ấm áp tỏa ra từ cây đèn huỳnh quang, thân ảnh của hai người dần dần đến gần, đến gần, sau đó gắt gao tựa sát vào nhau, bởi vì không có kéo rèm cửa sổ, ở ngoài phòng, cái bóng hợp vào nhau dần trở nên lớn hơn, không có khoảng cách, không xa rời, trở thành nhất thể.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Chú giải
(1) Dụng tâm lương khổ : Dụng tâm một cách cực khổ.
(2) Lưỡng bại câu thương : Hai bên cùng thiệt hại.
(3) Thương thiên hại lý : Tàn nhẫn, không có tính người.
(4) Khoan hồng độ lượng : Khoan dung.
(5) Động chi dĩ tình : Dùng chân tình lay động đối phương.
(6) Nam tường bất hồi đầu : Chỉ hành vi cố chấp của con người.
(7) Nhi đại bất trung lưu : Con cái lớn lên thì không giữ được nữa.
(8) Vĩnh viễn sánh cùng thiên địa : Lâu dài như trời đất.
Nội dung tiết học Chu Niệm căn bản nghe không được bao nhiêu, ánh mắt một mực nhìn chằm chằm người thầy đang đứng ở bục giảng, chỉ cảm thấy đối phương thoạt nhìn rất nhỏ, thật không biết anh rốt cuộc bao nhiêu tuổi.Sở Mộ tuy rằng thoạt nhìn rõ ràng rất nhỏ, nhưng thật ra lại rất có uy, chủ yếu anh không cùng các sinh viên hòa mình, mọi người xem anh rất hòa ái, nhưng kỳ thật anh rất lãnh đạm, làn cho người ta phải đứng thật xa, cảm giác rất quạnh quẽo, vì thế, sinh viên trong giờ học của anh cũng không dám làm trái kỷ luật. Sách giáo khoa môn toán quả thực rất nhàm chán, Chu Niệm sau khi đến đây mới phát hiện quyển sách hắn mang theo không phải là sách toán học, mà là sách số học, vì thế, tiết học này hắn không theo được, liền chống đầu xem mặt mọi người.
Hoàng Thao đang tập trung viết bài, nhìn thấy Chu Niệm trên mặt mang theo vẻ tươi cười khả nghi nhìn chằm chằm bục giảng, liền cảm thấy sợ hãi, huých Chu Niệm vài cái, hỏi – “Cậu đang làm gì vậy?”
“Đem sai sách, cậu ghi chép kĩ, lát nữa trở về tớ chép lại của cậu” – Chu Niệm cúi đầu nhỏ giọng trả lời.
Tiết học đầu tiên tan, Hoàng Thao lấy từ trong túi ra một cái bánh bao, còn có một hộp sữa đưa cho Chu Niệm, đối Chu Niệm thì thầm – “cho cậu, ăn nhanh đi! Chắc chắn tới đây chưa kịp ăn bữa sáng.”
Chu Niệm cười hì hì tiếp nhận – “Thao ca, anh thực hiền lành…”
Nghe lời nói của Chu Niệm, Hoàng Thao cho hắn một đấm – “Lần sau còn nói ghê tởm thế kia, lão tử còn cho ngươi ăn lão tử không mang họ Hoàng. Tổng cộng ba đồng tiền, trở về đưa lại cho ta.”
Chu Niệm ở bên cạnh ăn bánh bao, mùi nồng nặc, khiến cho rất nhiều người bất mãn, nam sinh trách cứ vài câu, nữ sinh bắt đầu trêu ghẹo. Thời điểm khai giảng, Chu Niệm được bầu làm sinh viên tiêu biểu, tự nhiên liền có nữ sinh đem lòng ngưỡng mộ, vì thế mà càng có thêm nhiều sự chú ý, chính là, chỉ uống sữa thôi cũng bị một đám người nhìn chằm chằm, trong lòng Chu NIệm cũng không lấy làm vui sướng gì.
Môn toán học tổng cộng có hai tiết, tiết thứ hai hoàn thành, Chu Niệm cùng bọn Hoàng Thao đi đến phòng tự học, thời điểm xuât môn, quay đầu lại nhìn đến thầy giáo còn đang đứng ở bục giảng giải đáp thắc mắc cho sinh viên, thần thái chuyên chú, mang theo chút ý cười viết viết vẽ vẽ vào vở. Chu Niệm rất nhanh bị Hoàng Thao kéo ra cửa, cuối cùng liếc mắt Sở Mộ một cái, thấy vị sinh viên kia thu hồi vở, mà Sở Mộ bắt đầu thu thập túi của mình, Chu Niệm nhìn đến đầu ngón tay của anh vì cầm phấn mà trở nên trắng bệch, nhịp tim hắn lại bắt đầu đập nhanh.
Khóa học buổi sáng đã xong, mọi người sau khi ăn cơm ở căn-tin xong, liền nói đến khóa học, bình thường là bình luận về giáo viên, sau đó oán giận cách sắp xếp bài tập của họ.
Chu Niệm không chút để ý mà tiếp tục ăn phần ăn của mình, nghe Tào Vũ Kiệt kể chuyện về thầy giáo dạy toán của họ. Trong trường học, Tào Vũ Kiệt có một người anh đang học năm thứ tư, lúc mới đến đây, vị ca ca đó dặn dò sắp xếp phòng ngủ tốt, hảo hảo ăn uống, còn nói mong mọi người về sau hảo hảo ở chung, giúp đỡ lẫn nhau, sau đó còn nói một ít về một số nơi cần chú ý của cuộc sống đại học. Từ vị ca ca đó, Tào Vũ Kiệt biết được không ít về chuyện thầy của bọn họ.Lúc ăn cơm, hắn liền nói về Sở Mộ.
“Mới tốt nghiệp khoa toán học hệ thạc sĩ, năm đó là thiên tài toán học của học viện, mười lăm tuổi học đại học, năm thứ ba đại học liền trực tiếp trở thành nghiên cứu sinh, tính theo đó, thầy chỉ mới hai mươi lăm tuổi, khó trách nhìn trẻ như vậy…”
Nói xong Sở Mộ, bọn họ lại bắt đầu bình luận về các nữ giáo viên ở phòng tự học.
Chu Niệm ăn phần cơm của mình, không có đáp lời, tựa như đối với nội dung cậu chuyện của bọn họ không chút hứng thứ, nhưng mà, chỉ cò hắn mới biết, ngay lúc Tào Vũ Kiệt nói về chuyện của thầy giáo dạy toán, lỗ tai của hắn đã nhanh chóng bay đến sát bên miện Tào Vũ Kiệt.
Quy định của trường học, sinh viên năm nhất không được phép mua máy tính.
Vì thế, mỗi ngày trừ bỏ thư viện, chính là nằm ở trong phòng ngủ, đến cuối tuần có thể đi mua sắm ở trong thành phố.
Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, tiết học thứ hai của buổi sáng thứ năm, chính là toán học. Lại nói tiếp, trường học lên lịch dạy cho Sở Mộ thật không đúng lúc. Tiết thứ nhất của buổi sáng thứ hai, không ai nguyện ý học lúc sáng sớm, mà tiết thứ hai của buổi sáng thứ năm, buổi chiều cùng ngày lại không có tiết, ai cũng mong đi chơi vào cuối tuần, nào có ai còn tâm đề học a!
Ngay lúc mọi người còn than thở về thời gian học của môn toán, thì Chu Niệm lại rất mong tiết học này.
Chu Niệm ngồi ở trong phòng học, ngay vị trí đầu tiên, chính là ở trong phòng này có hơn một trăm sinh viên, hơn nữa, Sở Mộ dạy đến ba lớp, tổng cộng có hơn bốn trăm người, muốn cậu nhớ kỹ Chu Niệm, thật là không có khả năng.
Tuy rằng mỗi tiết Chu Niệm đều nhìn chằm chằm vào thầy giáo, nhưng Sở Mộ đang giảng cái gì, hắn đều không có chú ý qua. Chu Niệm rất nhanh phát hiện vấn đề này, hắn có chút buồn bả. Cho dù bộ dáng có anh tuấn, cho dù ánh mắt có mị lực, nhưng đối với một người thầy luôn chuyên tâm giảng bài mà nói, gương mặt của hắn chẳng có ưu thế gì đặc biệt, cho dù ánh mắt có phóng điện, cũng sẽ không có phản ứng đáp trả. Ban đầu, Chu Niệm không nghĩ rằng, hắn coi trọng người thầy này, nhưng là trong lòng hắn luôn có loại cảm giác thương nhớ, mong muốn gặp mặt người kia làm cho hắn có chút thất thần, cho đến vài tuần trước đó, hắn mới biết, đây chính là cảm giác khi yêu một người.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn không tin vào nhất kiến chung tình, nhưng mà, hắn không thể không thừa nhận, lần đầu tiên tiếp xúc Sở Mộ, tâm của hắn đã không còn là của hắn nữa rồi.
Mẹ của Chu Niệm là một vị Tần phu nhân xinh đẹp, mỗi tháng đều đến xem Chu Niệm một lần, còn đem cho hắn không ít đồ vật, đồ ăn, quần áo, đồ dùng, tất cả đều là hàng tốt. Tần phu nhân khi đi cùng Chu Niệm, người khác sẽ cho rằng hai người là chị em, thậm chí Tào Vũ Kiệt lần đầu tiên nhìn thấy mẹ Chu Niệm, còn chưa hỏi rõ đã lôi Chu Niệm nói – ” Chị của cậu thật sự là một đại mỹ nữ, có kết giao bạn trai chưa?”
Bị Chu Niệm kéo ra nói một chút, bị cáo mới biết đó chính là mẹ của Chu Niệm, ko phải tỷ tỷ, càng không phải là người mà bọn hắn có thể nghĩ tới.
Thứ sáu cuối tuần, Tần phu nhân lại đến thăm Chu Niệm, mời các bạn học cùng phòng, cùng lớp của Chu Niệm đi ăn bữa cơm. Sau đó, Chu Niệm được Tần phu nhân đưa đến bể bơi ở thành phố chơi, buổi chiều cuối tuần mới quay lại, mà Tần phu nhân cũng an vị trên phi cơ quay trở về. Mọi người xem đồ dùng của Chu Niệm đều là nhãn hiệu cao quý, biết gia đình hắn phỏng chứng rất có tiền, bộ dạng anh tuấn gia thế lại tốt, ngừoi theo đuổi có rất nhiều, thậm chí từng có một vị học tỷ ám chỉ muốn mời hắn ăn cơm, chính là, Chu Niệm một bộ dáng lạnh lùng không có đáp ứng.
Mỗi tháng đều nhìn thấy người mẹ xinh đẹp của Chu Niệm, nhưng chưa bao giờ nghe hắn nói về bố mình, tùng có người hỏi qua, Chu Niệm cũng không có trả lời, thậm chí có người đoán có thể Chu Niệm là một đứa trẻ mồ côi cha.
Khai giảng không bao lâu, liền được chú ý nhiều như vậy, Chu Niệm đối việc này không để ý, nhưng có những lúc bị chú ý quá mức mà cảm thấy khó chịu. Nhận được nhiều thư tình, được nhiều người thổ lộ, cũng là một việc phiền toái.
Hoàng Thao chỉ cách cho hắn, bảo hắn chỉ cần nói có bạn gái, thì những phiền toái này sẽ giảm đi rất nhiều, hơn nữa, các anh hyung đệ khác mới có cơ hội ra tay a!
Hoàng Thao một phen nước mũi một phen nước mắt hướng Chu Niệm khóc lóc kể lể hyung đệ bọn họ bởi vì hào quang của Chu Niệm mà không ai thèm để ý, Chu Niệm nhíu mày nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói – ” Cậu đi nói cho mọi người, tớ là đồng tính luyến ái không phải được rồi sao!”
Một câu nói này của hắn, làm cho tất và mọi người trong phòng ngủ ngây ngẩn cả người, Tào Vũ Kiệt phản ứng đầu tiên, bật người tự mình cởi bỏ vài nút áo trước trước ngực, đem túi xách che lại phần ngực trần, run rẩy nói : ” Tiểu Niệm Niệm, cậu cũng…đừng để ý đến anh, anh chỉ nhận nữ nhân thôi a!”
Tào Vũ Kiệt vừa che vừa nói to, làm cho ba người còn lại một trận cuồng nôn, Hoàng Thao thậm chí lấy sách của hắn che ” Lão tử vừa mới ăn cơm…”
Lâm Dật cười đến mức ngả về phía sau, Chu Niệm đi qua như muốn cướp lấy túi xách của Tào Vũ Kiệt, còn cố ý dùng thanh âm ghê tởm nói : ” Đã có tớ, cậu còn muốn nữ nhân làm gì?”
Mọi người lại quay cuồng một chút, vì thế, chuyện này cứ như vậy qua đi.
Mọi người đều không có đem chuyện hắn nói mình là đồng tính luyến ái cân nhắc, tất cả đều nghĩ hắn chính là nói giỡn mà thôi.
Chỉ có lúc đi học, Chu Niệm mới có cơ hội nhìn thấy Sở Mộ, hơn nữa, đối phương dù sao cũng là thầy giáo, cũng không biết đối phương có giống mình hay không, không thể hành động quá đột xuất, Chu Niệm chỉ có thể mỗi khi lên lớp, liền đem đôi mắt nhìn chằm chằm đối phương, mà không thể có thêm hành động gì khác.
Đôi khi, ánh mắt của hắn thật sự quá nóng bỏng, Sở Mộ chú ý tới, liếc mắt hắn một cái, hướng hắn lộ ra tia cười yếu ớt, ngoài ra cũng không hơn.
Gần đến trung kỳ, thời tiết đã muốn lạnh. Chu Niệm làm một quyết định hoàn hòan dựa trên tâm lý của những sinh viên muốn trốn học. Chỉ cần là tiết đầu tiên của buổi sáng, hắn sẽ nhờ người khác giúp hắn báo danh, có chuyện gì đặc biệt đều nhờ người khác nhắn lại cho hắn. Bất quá, tiết đầu tiên của buổi sáng thứ hai, hắn chưa bao giờ đến muộn, dọa cho ba người còn lại trong phòng ngủ hoảng sợ không thôi, hỏi hắn nguyên nhân, Chu Niệm nói toán học là một môn học trọng yếu, sao lại có thể không đi nghe. Lời hắn vừa nói, làm cho một đám người rì rầm to nhỏ.
Lâm Dật quả thực không hổ là lão đại của bọn họ, vì hắn là người đầu tiên có bạn gái, là sinh viên cùng học viện, khoa hoa, là loại chim nhỏ nép vào người khác, hai người nam tài nữ sắc, rất xứng đôi. Lâm Dật là người đàn ông tốt đến không còn gì tốt hơn nữa, sáng sớm mỗi ngày đều mua điểm tâm cho bạn gái, đưa đến tận dưới lầu. Ngày hôm đó là cuối tuần, bên ngoài còn mưa nhỏ, thời tiết rất lạnh, Lâm Dật đem bữa sáng cho bạn gái xong, liền quay về đưa cho mỗi người trong phòng một bịch sữa đậu nành nóng cùng chiếc bảnh quẩy, làm cho mọi người cảm động một phen, đem những lời như có sắc quên bạn thu hồi lại, bắt đầu cắn những miếng thật to.
Chu Niệm lúc này còn đang nằm trên giường, nghe được mùi đồ ăn thì tỉnh lại, Lâm Dật bảo hắn rời giường xuống dưới ăn, Chu Niệm cân nhắc một chút xem giấc ngủ cùng bữa sáng, cái nào hấp dẫn hơn, cuối cùng vẫn là lựa chọn giấc ngủ, dùng chăn đắp từ đầu đến mông, chuẩn bị ngủ tiếp. Bất quá, cái lỗ tai vẫn chưa kịp đóng lại thình lình nghe được một từ —– thầy giáo dạy toán của chúng ta.
Chu Niệm lập tức xốc chăn lên, bắt đầu chuyên tâm nghe lời Lâm Dật nói
“Ở tiệm sữa đậu nành Vĩnh Hòa lại gặp được thầy dạy toán kia, không nghĩ tới thầy cũng ăn sáng ở đó. Lúc tớ lấy bánh quẩy, thấy thầy cùng phục vụ ở đó chào hỏi, giống như rất thân, xem ra thầy thường xuyên đến đó.” – Lâm Dật vừa nói xong, Tào Vũ Kiệt ” thiết” một tiếng – “Cũng không phải cô giáo tiếng Anh xinh đẹp kia, nói thầy ấy làm gì. Thầy ấy muốn ăn sáng ở đâu, ăn thế nào, ai quản được.”
Chu Niệm nghe xong thấy cũng ngủ không được, trong lòng nghĩ ngày mai phải đi tiệm sữa đậu nành Vĩnh Bảo ăn bữa sáng, có thể gặp được Sở Mộ thì cơ hội sẽ càng lớn. Hắn đang muốn thất thần, chợt nghe Hoàng Thao đi đến lung lay giường ” Uy, có nghe hay không, thầy dạy toán cậu sùng bái thích ăn bánh quẩy sữa đậu nành!”
Chu Niệm cau mày liếc hắn, thanh âm còn mang theo loại khàn dày gợi cảm lúc mới ngủ dậy ” Sùng bái cái gì, tớ sùng bái thầy ấy làm cái gì?”
” Hừ, tiết học của thầy không phải cậu đều đi sao?” – Hoàng thao tiếp tục.
Chu Niệm rời giường, vừa đi đến ban công rửa mặt vừa nói “Không phải mỗi tiết cậu cũng đi sao? Sao chỉ nói mình tớ.”
“Thiết, không có ý nghĩa” – Hoàng Thao nói một câu lại tiếp tục ăn bánh quẩy
Chờ Chu Niệm rửa mặt xong, bánh quẩy chỉ còn lại nửa cái, sữa đậu nành trên tay Tào Vũ Kiệt cũng còn nửa ly, Tào Vũ Kiệt nhìn đến ánh mắt Chu Niệm, lập tức đứng dậy đi thật nhanh tới bên kia, đem ly sữa đậu nành uống cạn, cười ha hả : ” Hết rồi!”
Lời còn chưa nói hết đã bị sữa đậu nành vốn vẫn chưa nuốt xuống làm sặc đến ho sù sụ. Lâm Dật cười nói : ” Chắc là đã lâu không có uống qua rồi!”
Hoàng Thao cười nhạo nói : “Haha, đó là báo ứng, cái ly đó vốn là tớ uống, lại bị cậu ta lấy đi”
Chu Niệm cũng cười, đem cái bánh quẩy trong gói to cầm lên ăn, sau đó đi lấy nước pha sữa uống.
Cảm thấy được bánh quẩy rất ngon, chính là đã không còn.
“Chạy xe đạp qua lại cũng mười lăm phút” – Lâm Dật đáp.
Chu Niệm đem di động ra làm như là đang xem tin nhắn, nhưng thực ra là ghi lại lời nói của Lâm Dật.
Gần trường chỉ có một tiệm sữa đậu nành Vĩnh Hòa, nên không có hỏi địa chỉ của nơi đó.
“Không nghĩ là mùi vị ngon như vậy, lão đại, sáng sớm mai có đi mua không?” – Chu Niệm dựa vào cái bàn bên cạnh hỏi.
“Để xem Văn Hân sáng mai còn muốn ăn nữa hay không.” – Lâm Dật không chút xấu hổ nói như thể mình là một thê nô(nô lệ cho vợ), để nói được như vậy quả là không dễ.
Những người khác trong phòng cũng đã quen việc Lâm Dật luôn suy nghĩ cho bạn gái đầu tiên, nên không có lấy đó làm lạ.
“Sáng mai tớ tự mình đi mua!” – Chu Niệm lầm bầm lầu bầu.
Hai người kia nghe được liền nhờ Chu Niệm mua giùm bữa sáng cho họ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tinh thần Sở Mộ lại nặng trĩu, đầu tiên là đi dạy một tiết ở trường bổ túc, buổi chiều sau khi dạy xong, còn cùng một vị lão sư bàn bạc công việc mới trở về.
Tuy rằng nét mặt của anh thoạt nhìn cũng không có chịu quá lớn ảnh hưởng chuyện hồi sáng, song, chỉ có chính anh mới biết cả ngày hôm nay, anh đều ở vào tình trạng cái xác không hồn, mà linh hồn của anh đã vướng vào sự lo âu.
Mẹ Sở cùng dì út đi đặt khách sạn xong, lại cùng dì út giúp liên hệ các bạn bè của bác sĩ trong bệnh viện cùng nhau đi ăn.
Tuy rằng mẹ Sở vẫn giữ nguyên dáng vẻ tươi cười, thế nhưng, vẫn có thể thấy được nỗi sầu lo cùng thương tâm từ trên mặt của nàng.
Buổi chiều lúc dì út nói muốn gặp Sở Mộ, mẹ Sở mới nhịn không được mà kể ra chuyện hồi sáng này.
Dì út cũng phi thường kinh ngạc, không nghĩ tới Sở Mộ từ nhỏ đến lớn luôn hiểu chuyện, bây giờ lại làm ra loại chuyện khiến cho người ta không tưởng được này.
Có điều là, loại sự tình này ban đầu luôn khiến cho mọi người trong gia đình có ý nghĩ hỗn loạn, tính khí sục sôi, muốn xông lên phía trước mạnh mẽ lôi lớp trẻ từ hố lửa lầm đường lạc lối ra, chỉ có thời gian, mới có thể làm cho con người ta dần dần hạ xuống lý trí.
Phản ứng kịch liệt của dì út có thể sánh bằng mẹ Sở, vừa nghe đến đã muốn xông ra ngoài đi giáo huấn Sở Mộ một trận, sau lại bị mẹ Sở kéo trở về, hai người thảo luận cả một buổi mà vẫn không biết làm như thế nào mới phải, không ra được cái kết luận gì hữu hiệu, cuối cùng tỏ ý nhất định phải ép được Sở Mộ đi xem mắt một cô gái. Nàng nói : Cũng chưa từng thấy nó hảo hảo ở chung với con gái, làm sao nó biết bản thân không thích con gái. Nó cũng không ngẫm lại, muốn chân chính chung sống cùng một người đàn ông, sau này không biết phải gặp những chuyện gì nữa, nói không chừng nhà trường cũng không muốn giữ nó lại, muốn nó từ chức.
Mẹ Sở cảm thấy việc này cũng không phải không có khả năng, tâm tình càng thêm u sầu khó chịu. Cho tới bây giờ nàng vẫn luôn cho rằng con trai nàng là ưu tú nhất, nàng không muốn con nàng vì việc này mà phải đối mặt với ánh mắt kỳ thị của người đời, vô luận như thế nào, bọn họ cũng không muốn một đời của Sở Mộ bị hủy như vậy.
Sở Mộ về đến nhà, không nghĩ tới Chu Niệm lại nói được làm được, gọi điện thoại cho mẹ hắn, thực sự làm anh trở tay không kịp, cũng không rõ mẹ của Chu Niệm ôm thái độ gì để đến đây, nếu như đồng dạng phản đối, như vậy sự tình cuối cùng thật không biết phải làm như thế nào.
Mẹ Sở cùng dì út đến nơi ở của Sở Mộ, vừa vào nhà đã thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên ghế, vô luận là trang phục hay vẫn là khí chất đều phi thường tao nhã, vừa nhìn đã biết sẽ không là một người bình thường, chí ít không phải là người ở tầng lớp bình dân như bọn họ.
Sở Mộ bưng trà đi ra, nhìn thấy mẹ mình và dì út đã về đến, sửng sốt một chút, đi đến nghênh tiếp, rồi giới thiệu nói, “Mẹ, dì út, đây là mẹ của Chu Niệm, bác ấy vừa mới đến.”
Mẹ Sở và dì út không nghĩ tới đối phương cũng đem gia trưởng mời tới, như vậy người lớn nói chuyện cùng nhau vẫn dễ bàn hơn một ít, bọn chúng căn bản không biết dụng tâm lương khổ(1) của các bậc trưởng bối.
Mẹ Sở cùng dì út đi đến chào hỏi, “Xin chào!”
Tần Uyển nhìn thấy mẹ của Sở Mộ cùng dì của anh cũng không có một tia mất tự nhiên, nhanh chóng đứng dậy đi đến bắt tay, “Xin chào! Tôi là mẹ của Chu Niệm, nó gọi điện cho tôi nói là đang gặp khó khăn, muốn tôi đến giúp nó nói một vài chuyện. Tôi họ Tần!”
Đầu tiên là một trần hàn huyên ân cần thăm hỏi giữa những người lớn, bầu không khí vui vẻ, ngược lại cũng không thấy giương cung bạt kiếm gì. Giới thiệu hỏi thăm lẫn nhau, khi người lớn ngồi xuống, Chu Niệm ngoan ngoãn mà đi bưng trà điểm tâm, còn cầm trái táo lên gọt vỏ để vào trong khay đặt lên trên bàn.
Sở Mộ yên lặng đứng ở một bên không nói gì.
Sau khi ân cần nói một trận những lời trao đổi thăm hỏi vô ích, mẹ Sở mới bắt đầu đi vào trọng tâm chính của câu chuyện, nói, “Chu Niệm đứa nhỏ này rất tốt, Sở Mộ nhà chúng tôi còn kém hơn so với cậu bé. Chỉ là, hai đứa đều là đàn ông, nói là đang yêu nhau, cũng muốn sau này ở bên nhau, cái này nghĩ như thế nào cũng không đúng, trái với luân thường không nói, hai người đàn ông ở bên nhau, sau này làm sao có con cái, không có người kế tục, chuyện này tính làm thế nào đây? Để cho người khác biết chúng nó ở bên nhau như vậy, mỗi khi đi ra ngoài bỗng dưng bị người ta nhàn thoại, nói như thế nào thì đây cũng không phải là điều mà chúng ta muốn nhìn thấy. Chúng tôi cũng không có ý gì khác, chỉ mong hai người con trai sau này đừng nên ở bên nhau nữa, hảo hảo cùng một cô gái ở bên nhau không phải tốt hơn sao? Tần phu nhân, cô cũng giám hộ Chu Niệm nhà cô, đưa cậu ấy về chính đạo, Sở Mộ nhà chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ hảo hảo quản giáo.”
Tần Uyển vẫn chăm chú nghe mẹ Sở nói, gật đầu tán thành, chỉ là khi nói lại không phải nói theo ý mà mẹ Sở mong muốn.
“Trước đây lúc đến thăm con tôi cũng sớm gặp qua Sở Mộ rất nhiều lần, đích thực là một thanh niên tốt, Niệm Niệm nhà chúng tôi thích cậu ấy cũng không có gì là đáng trách cả. Bây giờ đã sớm có tự do yêu đương, tôi đã sớm đáp ứng với con trai tôi rằng mặc kệ chuyện yêu đương của nó, làm cha mẹ chung quy không thể nuốt lời với con cái, bằng không những lời dạy sau này sẽ không có uy tín gì nữa. Chuyện đồng tính luyến ái cũng không phải nói sửa là sửa được, bác sĩ có nói đây là di truyền, trời sinh đã như vậy, muốn sửa cũng không sửa được, nếu sửa cũng không sửa được, cứ ép buộc con cái cũng vô ích, cuối cùng chỉ khiến cho lưỡng bại câu thương(2). Còn không bằng nghĩ thoáng một chút, suy cho cùng đây cũng là chuyện riêng của con cái, chỉ cần không phải là chuyện thương thiên hại lý(3) trái với pháp luật và kỷ luật, tôi đều tùy chính nó tự mình đi giải quyết.”
Mẹ Sở nghe mẹ của đối phương khoan hồng độ lượng(4) như thế, một chút cũng không để ý chuyện đứa con trai cùng một người đàn ông ở bên nhau mà mục trừng khẩu ngốc, nàng vốn tưởng rằng ý kiến của mẹ của đối phương dù có như thế nào thì cũng nên gần giống như mình, làm sao lại có chuyện cha mẹ nguyện ý con cái là đồng tính luyến ái chứ?
“Đàn ông cùng đàn ông ở bên nhau, làm sao lại không tính là chuyện thương thiên hại lý được, về sau chính là sẽ không có con cháu, cũng không có chỗ đứng tốt trên xã hội này, sự tình nói thì giản đơn, để cho bọn chúng tự đi giải quyết, chúng ta đây làm gia trưởng lại thuận theo chúng nó để sau này bỗng dưng bị người kỳ thị, khiến cho người ta xoi mói…”
“Mẹ Sở, cô đừng nên kích động như vậy, Sự tình đến nước này cũng không có cách nào. Khi tôi bắt đầu biết con trai của tôi là đồng tính luyến ái, tôi cũng giống như cô không thể tiếp thu, chỉ là, cô hãy xem những quyển sách về phương diện này nhiều một chút, hiểu rõ hơn một chút, cho dù cô muốn kéo nó trở về cũng kéo về không được. Nếu đã kéo về không được, chúng ta có thể làm cái gì bây giờ chứ, cô vừa nói người khác tùy ý xoi mói kỳ thị chúng nó, đó đương nhiên cũng không có cách nào, người khác nhìn không được loại tiểu quần thể xã hội này của chúng nó, như vậy, chúng ta những người làm cha mẹ, hẳn là càng phải ủng hộ chúng nó, để cho chúng nó không quá cực đoan, sống cùng nhau một cách tự tin, chúng ta càng phải đứng ở bên cạnh chúng nó, nói cho cùng, chúng nó đều là máu thịt mà chúng ta mang thai mười tháng rớt xuống, chúng nó như thế trong lòng đã đau khổ lắm rồi, có rất nhiều chuyện sẽ không như ý, nếu những người thân như chúng ta cũng không dành sự ủng hộ bảo vệ cho chúng nó, trong lòng chúng nó sẽ càng đa nghi sợ sệt hơn a, đều là máu mủ ruột thịt của chính mình, chúng ta có thể nhìn chúng nó cô đơn như vậy mà không chịu ủng hộ sao?”
Dẫu sao thì Tần Uyển có rất nhiều lời hay để biện giải, động chi dĩ tình(5), sắc mặt chân thanh lại bi thương, đối với đứa con một mảnh bảo hộ cùng yêu thương, cho dù đúng là ngôn từ của nàng vô pháp tán thành thì mẹ Sở cùng dì út lúc này lại không có cách nào phản bác nàng, dù sao, ai mà chưa từng làm mẹ, ai không muốn đứa con của mình tốt chứ?
Chu Niệm nghe một phen lời lẽ của mẹ hắn, cảm động tới tận đáy lòng, nhìn về phía thầy, Sở Mộ đang buông mắt suy nghĩ, xem ra cũng phi thường cảm động. Dù sao, có thể có được một người mẹ hiểu cho đứa con của mình như vậy, không ai không cảm động cả.
Khí thế của Tần phu nhân kinh hãi mà cảm động, mẹ Sở trầm mặc thật lâu, hơn nửa ngày mới nói, “Mặc dù cô nói có đạo lý, nhưng mà, con của tôi chưa từng cùng một người con gái ở bên nhau, làm sao biết nó không thể cùng một người con gái ở bên nhau chứ, có thể đi một con đường đễ dàng, có thể tiếp nhận cách sống như mọi người, không cần chịu nỗi khổ bị người kỳ thị xoi mói này, làm sao tôi có thể nhìn nó nhảy vào hố chết mà không kéo nó một cái, Tần phu nhân, tôi biết cô muốn tốt cho con của cô, nhưng là, tôi cũng muốn tốt cho con của tôi, tôi không thể nhìn nó đi một mạch đâm vào nam tường bất hồi đầu(6), vẫn là cô đưa con cô về quản giáo đi, sau này cậu ấy đừng tìm con tôi nữa là được, sau này cậu ấy có cùng một người đàn ông khác ở bên nhau hay không, cũng không phải là chuyện nhà chúng tôi có thể quản.”
Tần Uyển gật đầu, rồi nhìn Chu Niệm. Thần sắc Chu Niệm buồn bả, hắn biết, mẹ hắn xem như đã tận xong chức trách rồi, những chuyện sau này đến lượt hắn phải tự mình làm.
Chu Niệm nhìn Sở Mộ, sự trầm mặc của Sở Mộ khiến hắn cảm thấy lạnh cả người, hắn sợ thầy sẽ nghe lời mẹ anh nói, đoạn tuyệt quan hệ với hắn sau đó sẽ đi xem mắt con gái, tuy rằng hắn hiểu thầy khẳng định sẽ không có cách nào sống cùng một người con gái, thế nhưng, sự quan tâm cùng kiên trì của thầy đối với trách nhiệm cũng không nhất định làm anh bỏ qua ái tình.
Sở Mộ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Chu Niệm, gương mặt trầm trọng mà bi thương của Chu Niệm khiến cho trong lòng anh không dễ chịu chút nào, sau cùng, anh vẫn cứ đi lên trước, đến trước mặt mẹ Sở cùng dì út, thanh âm khô khốc mang một chút nghẹn ngào, “Mẹ, xin lỗi, con biết mẹ hết thảy đều muốn tốt cho con, nhưng mà, con nguyện ý gánh chịu tất cả các trở ngại bởi vì tính hướng bất đồng với người thường mang đến, con không thể đi xem mắt hay cùng một người con gái ở bên nhau, như vậy chỉ hại người khác, con biết chuyện này sẽ làm mẹ rất buồn, rất khó chấp nhận, đã làm mất mặt mũi ở trước mặt người khác, nhưng mà, xin mẹ đứng ở bên con có được không? Mẹ, con chỉ cần sự ủng hộ của mẹ mà thôi, chỉ cần người nhà có thể hiểu cho con, những người khác con đều có thể không quan tâm.”
Mẹ Sở và dì út đều khóc, mẹ Sở nức nở nói, “Con sẽ mất hết danh dự, sau này làm sao còn chỗ đứng ở trong trường học, làm sao đứng trên bục giảng giảng bài tốt nhất, con sẽ đánh mất công việc a.”
“Con không ngại điều này, trước đây mẹ không phải cũng thường nói trời không tuyệt đường người sao? Bao giờ cũng sẽ có biện pháp giải quyết. Con thật sự muốn cùng Chu Niệm ở bên nhau, mẹ tha thứ cho nhi tử bất hiếu, sau này không thể cho mẹ ôm cháu, lại muốn mẹ cùng con nhận lấy ánh mắt dị dạng của người khác.” Sở Mộ nói, cũng không tự chủ mà bắt đầu rớt nước mắt.
Tần Uyển nhìn, cúi đầu thở dài, cũng lấy khăn tay ra lau đi nước trên khóe mắt.
Chu Niệm đi đến nắm tay Sở Mộ, nói với mẹ Sở cùng dì út rằng, “Bác gái, mọi người yên tâm, cháu sẽ không cô phụ thầy. Xin mọi người thành toàn cho chúng cháu!”
Mẹ Sở nghe lí do thoái thác của hai người, đồng thời đối phương cũng ủng hộ, nàng còn có thể thế nào, nếu như chỉ có con trai của mình ở đây, nàng còn có thể đánh mắng, thế nhưng, ở trước mặt gia trưởng nhà người khác, nàng làm sao có thể hung hãn như bình thường, vô cớ làm cho người ta cười chê, chỉ có thể kìm nén tất cả mọi chuyện ở trong lòng mà thôi.
Mẹ Sở trầm mặc một hồi cuối cùng cũng bất đắc dĩ mà cam chịu, tuy rằng nàng không cam lòng, thế nhưng, vào lúc này chuyện này đã không có cách nào nữa rồi.
Buổi tối Tần Uyển nói muốn cùng mẹ con bọn họ ăn cơm, trong ngực mẹ Sở khó chịu, dù út đương nhiên một lòng với chị mình, trong lòng không dễ chịu không muốn đi đâu, dĩ nhiên cũng liền cự tuyệt.
Sở Mộ cùng mẹ và dì út đến khách sạn, cũng không có tâm tình gì, trực tiếp tùy tiện vào một quán ăn Trung Quốc ven đường ăn cơm, ba người đều không nói gì.
Đến khách sạn, mẹ Sở cũng không để ý tới Sở Mộ, dì út trừng mắt với Sở Mộ muốn nói lại thôi, muốn mắng lại mắng không được, đến cuối cùng chỉ có thể giậm chân một cái, bảo Sở Mộ đi về.
Chu Niệm đi ra ngoài ăn tối cùng mẹ, Tần Uyển nhìn Chu Niệm, liên tục nhíu mày, cuối cùng mới nói, “Về sau mẹ không muốn quản việc này của con nữa, tự con lo đi!”
Chu Niệm gật đầu, “Con biết mẹ của thầy căn bản không muốn, có điều là, chỉ cần thầy nguyện ý, bác ấy sau này cũng sẽ nguyện ý.”
Tần Uyển nhìn thần sắc bị một người đàn ông mê đắm tâm hồn của đứa con, vươn tay hung hăn nhéo gương mặt của hắn cho hả giận, rồi mới nói, “Nhi đại bất trung lưu!(7)”
Chu Niệm chau mày, “Con cùng thầy ở bên nhau, chính là nhờ có mẹ a! Vị trí của mẹ ở trong lòng con mãi mãi không thay đổi, con sẽ không vì có vợ mà quên mất mẹ.”
“Còn nói sẽ không!” Tần Uyển nhắc đến, “Vừa rồi ở trong phòng, không phải con mắt của con đều luôn ở trên người thầy của con sao, đâu có quan tâm tới mẹ, uổng công buổi trưa mẹ chưa hề ăn cái gì đã phải ngồi máy bay tới đây…..”
“Mẹ, con biết mẹ đối với con tốt nhất mà!” Chu Niệm lại bắt đầu bày ra đòn làm nũng sát thủ với Tần Uyển.
Tần Uyển thở dài, “Mẹ hy vọng sau này con tốt, như vậy thì mẹ cũng sẽ không phải lo lắng nữa.”
“Về sau con sẽ không làm cho mẹ lo lắng nữa! Mẹ, mẹ phải hảo hảo bảo dưỡng a, tới khi bảy tám mươi tuổi mà vẫn xinh đẹp như bây giờ mới được.” Chu Niệm nói mê.
“Tiểu tử thối! Bảy tám mươi tuổi mà mẹ vẫn còn như vậy, như vậy không phải là lão yêu quái hả!” Tần Uyển bị Chu Niệm chọc nở nụ cười, gấp cho hắn thức ăn để hắn hảo hảo ăn.
Chu Niệm muốn giữ Tần Uyển ở lại một đên, Tần Uyển có công việc phải làm nên đón máy bay về ngay trong đêm đó, trước khi trở về còn khí khái giáo huấn hắn một hồi, bảo hắn phải hảo hảo nắm chặt ái tình, rồi lại mắng hắn bảo hắn hảo hảo đi thi, sau đó mới đi.
Khi Chu Niệm tiễn Tần Uuyển trở về, Sở Mộ đã sớm quay lại, đang ngồi đờ ra trong phòng khách, Tiểu Đoàn đang ở bên cạnh anh ăn đồ ăn trong cái khay nhỏ.
Trong phòng an tĩnh, hai người lẳng lặng mà đối diện nhau, dường như sự trắc trở nào cũng vô pháp ngăn cản vô pháp tách hai người ra, dường như sự dịu dàng có thể lẳng lặng mà trôi qua lưu chuyển giữa cuộc sống của hai người, mãi đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa(8)…
Sương mù ngoài cửa sổ lại bắt đầu dày đặc dần dần bao phủ che lấp toàn bộ thế giới, mà trong căn phòng nho nhỏ này, ánh sáng ấm áp tỏa ra từ cây đèn huỳnh quang, thân ảnh của hai người dần dần đến gần, đến gần, sau đó gắt gao tựa sát vào nhau, bởi vì không có kéo rèm cửa sổ, ở ngoài phòng, cái bóng hợp vào nhau dần trở nên lớn hơn, không có khoảng cách, không xa rời, trở thành nhất thể.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Chú giải
(1) Dụng tâm lương khổ : Dụng tâm một cách cực khổ.
(2) Lưỡng bại câu thương : Hai bên cùng thiệt hại.
(3) Thương thiên hại lý : Tàn nhẫn, không có tính người.
(4) Khoan hồng độ lượng : Khoan dung.
(5) Động chi dĩ tình : Dùng chân tình lay động đối phương.
(6) Nam tường bất hồi đầu : Chỉ hành vi cố chấp của con người.
(7) Nhi đại bất trung lưu : Con cái lớn lên thì không giữ được nữa.
(8) Vĩnh viễn sánh cùng thiên địa : Lâu dài như trời đất.