Edit: Hiên Vũ
Hôm nay là Chủ nhật, sáng sớm, Đàm Cẩm đã bị Nhạc Minh Huy đánh thức, mới hơn 7h, đã thúc giục cậu mặc quần áo tử tế, hai người đi bộ đến chợ thực phẩm gần tiểu khu.
Đồ ăn buổi sáng rất tươi, hai người chọn chọn lựa lựa, mua một ít gà vịt thịt cá và rau, lúc này mới hài lòng đi về nhà.
Nhạc Minh Huy thích làm, Đàm Cẩm thích ăn, tất cả đều vui vẻ.
Mặc dù đều là món ăn gia đình bình thường, nhưng tay nghề Nhạc Minh Huy rất tốt, cuộc sống như vậy không bao lâu, Đàm Cẩm đã cảm thấy quần áo trước kia có chút chật, hình như mập ra.
Cậu oán trách Nhạc Minh Huy: “Đều tại anh, hại tôi tốn tiền mua quần áo.”
Nhạc Minh Huy cười: “Mập rất tốt, mập xúc cảm rất tốt đó, chậc chậc.”
Hôm nay Nhạc Minh Huy định làm chút canh, anh ướp gà, cho vào trong lửa bắt đầu hầm, lại rửa nấm, đậu giác, khoai tây, cà chua.
Bọn họ chỉ có hai người, cũng ăn không được bao nhiêu món ăn, Đàm Cẩm muốn giúp, cũng không có chỗ ra tay.
NhạcMinh Huy ôm cậu tới phòng khách: “Đi, tùy tiện làm chút gì đó, bớt gây thêm phiền phức cho anh.”
Đàm Cẩm bĩu môi, chạy đến phòng khách, mở TV, trong tay lại mở ra cuốn « chiêu thức cờ tướng », say sưa xem.
Lúc bọn họ rảnh rỗi, Nhạc Minh Huy luôn biến đổi đủ loại trò chơi để hai người chơi, trước kia một trò bọn họ chơi rất lâu, gần đây vừa trở về truyền thống, chơi cờ tướng.
Đàm Cẩm thích cờ vây hơn một chút, nhưng Nhạc Minh Huy lại không có đất dụng võ, nhưng cờ tướng lại là sở trường của anh, cho nên liền mua một bộ về, cả ngày tan việc về nhà, chính là chém giết.
Nhạc Minh Huy thật sự rất thông minh, anh chơi nhiều hon Đàm Cẩm nhiều lắm, tài nghệ tất nhiên cao, Đàm Cẩm vừa bắt đầu luôn thua, nhưng cậu mua cuốn bách khoa toàn thư chiêu thức, sau đó thắng thua, đại khái chính là phân chia 5:5, cũng đã tốt lắm rồi.
Trong phòng bếp leng keng thùng thùng, có thể nghe được âm thanh Nhạc Minh Huy thái thức ăn, kỹ thuật dùng dao của anh rất tốt, cơm làm ra, có thể nói sắc hương vị đều đủ.
Đàm Cẩm để sách xuống, từ từ nhìn xung quanh nhà.
Tháng trước, dưới sự thuyết phục của Nhạc Minh Huy, cậu bỏ phòng mình thuê, dọn đến chỗ Nhạc Minh Huy, cậu không có gì không thoải mái và lúng túng, chỉ cảm thấy cậu thường xuyên không về nhà, thuê phòng rất phí tiền.
Sau khi cậu tới, căn phòng đã có chút điều chỉnh, trong tủ giày đặt hai đôi dép lê, cái bàn nhỏ ở sân phơi gần phòng khách, cũng đặt bức ảnh hai người ngốc hề hề, rèm cửa sổ đổi thành màu lam, máy chơi game trước TV cắm hai cái tay cầm, trong phòng ngủ lớn của Nhạc Minh Huy, tăng thêm một tủ treo quần áo, trong mỗi một cái tủ treo quần áo, đều có mấy bộ cảnh phục cao ngất.
Trong phòng vệ sinh treo hai cái khăn mặt, đặt hai cái bàn chải đánh răng, đâu đâu cũng có đôi có cặp, đây mới là một gia đình.
Thật tốt, Đàm Cẩm mỉm cười, thật tốt.
Mùi thơm cháo gà nhẹ nhàng bay ra, không lâu lắm, Nhạc Minh Huy xào xong đậu giác khoai tây, từ cửa phòng bếp gọi cậu: “Xới cơm thôi.”
Đàm Cấm rất tự giác, không làm cơm, xới cơm vẫn phải làm.
Cậu chạy đến phòng bếp, toàn là mùi cơm chín, từ trong tủ lấy ra hai cái bát sứ trắng, lại lấy hai cái đĩa đặt vào tay Nhạc Minh Huy, cơm trong nồi cơm điện đã chín, trắng trắng óng ánh tỏa hơi nóng.
Món ăn không nhiều lắm, một gà hầm nấm, một đậu que khoai tây, một cà chua đường trắng, cà chua vừa ướp lạnh, cắn trong miệng, chua chua ngọt ngọt rất là ngon miệng.
Nhạc Minh Huy gắp cho Đàm Cẩm một miếng thịt gà: “Nếm thử mùi vị.”
Đàm Cẩm cắn một cái, thịt gà đã hầm nhừ, gia vị nêm vừa miệng, Đàm Cẩm tươi cười dựng thẳng cái ngón tay cái.
“Đúng rồi, ” Đàm Cẩm dường như nhớ tới cái gì, mập mờ không rõ nói, “Mẹ em nói, tuần này bảo anh về nhà ăn cơm.”
“Gì…? ” Chiếc đũa trong tay Nhạc Minh Huy “A ” rớt xuống bàn ăn.
“Mẹ em nói, tuần này bảo anh đến ăn cơm. ” Đàm Cầm nuốt sạch cơm trong miệng, thong thả nói.
“À, ” Nhạc Minh Huy chậm rãi nhặt đũa lên, đột nhiên kêu, “Cái gì!”
Anh đứng dậy, muốn đi phòng trữ đồ xem có thứ gì tốt làm quà gặp mặt, tay chân đều đang run run, Đàm Cẩm kéo anh ngồi lại chỗ cũ, cau mày nói: “Sao anh bị dọa thành như vậy.”
“Có thể, có thể không sợ sao! ” Nhạc Minh Huy nói, lắp ba lắp bắp, “Em cũng không cho anh chuẩn bị tâm lý!”
“Phải chuẩn bị tâm lý thế nào, không phải đi nhà em ăn một bữa cơm sao, ” Đàm Cẩm liếc anh một cái, gắp đồng nấm hương để trong chén anh, “Mau ăn cơm, nói thừa nhiều như vậy.”
Nhạc Minh Huy ăn cà chua, cảm giác chua ngọt lạnh giá lan tràn, người cũng bình tĩnh lại, cha mẹ của anh chết sớm,trong nhà Đàm Cẩm cũng chỉ có cha mẹ, mấy người bọn họ cộng lại, cũng mới bốn người, nhân khẩu cũng coi như ít ỏi.
Như vậy cũng tốt, từ trong lời của Đàm Cẩm, Nhạc Minh Huy cũng có thể cảm thụ ra, cha mẹ của cậu áy náy với cậu đến mức nào, bọn họ muốn cho cậu những thứ tốt nhất, thỉnh thoảng gọi điện thoại gọi cậu về nhà ăn cơm, trong lòng luôn luôn quan tâm cậu, hôm nay Đàm Cẩm sống rất tốt, bọn họ tự nhiên muốn trông thấy anh, trông thấy người là đồng nghiệp, bạn bè và người yêu của Đàm Cẩm.
Không phải là ăn một bữa cơm, anh tin tưởng mình, tin tưởng Đàm Cẩm, cũng càng tin tưởng cha mẹ đã nuôi dạy ra một Đàm Cẩm kiên cường như vậy.
Ăn cơm xong, Đàm Cẩm thu dọn xong bát đũa, Nhạc Minh Huy đã nghiên cứu xong một lượt phòng trữ đồ, suy nghĩ mang cái gì làm quà cho ba mẹ Đàm Cẩm.
Đàm Cẩm vừa rồi nhìn mấy chiêu thức, ở phòng khách gọi anh nhanh qua làm một ván, Nhạc Minh Huy và cậu triển khai trận thế, hết sức chuyên chú nghiên cứu mã pháo Sở Hán.
Lúc này đã là giữa hè, khí trời đang nóng, trăm hoa đua nở, màu lam nhạt rèm cửa sổ bị gió đêm kéo ra cuộn sóng, trên sân phơi, hai người đang đấu cờ, ngươi ăn ta một tướng, ta giết anh một tố, nhơng không ai tức giận, thỉnh thoảng nhìn nhau cười, cuộc sống đơn thuần mà tốt đẹp.
Kiên cường cuối cùng chiến thắng đau đớn, khi dũng cảm đối mặt với tâm ma, khi xuân về hoa nở, em và anh cùng soạn khúc ca tình yêu.
Bọn họ từ xa lạ đến quen thuộc, từ quen thuộc đến hiểu nhau, cùng nhau đi tới, tuổi xuân đẹp đẽ, bình minh hạnh phúc đã sớm nhẹ nhàng buông xuống.
HOÀN
Hôm nay là Chủ nhật, sáng sớm, Đàm Cẩm đã bị Nhạc Minh Huy đánh thức, mới hơn 7h, đã thúc giục cậu mặc quần áo tử tế, hai người đi bộ đến chợ thực phẩm gần tiểu khu.
Đồ ăn buổi sáng rất tươi, hai người chọn chọn lựa lựa, mua một ít gà vịt thịt cá và rau, lúc này mới hài lòng đi về nhà.
Nhạc Minh Huy thích làm, Đàm Cẩm thích ăn, tất cả đều vui vẻ.
Mặc dù đều là món ăn gia đình bình thường, nhưng tay nghề Nhạc Minh Huy rất tốt, cuộc sống như vậy không bao lâu, Đàm Cẩm đã cảm thấy quần áo trước kia có chút chật, hình như mập ra.
Cậu oán trách Nhạc Minh Huy: “Đều tại anh, hại tôi tốn tiền mua quần áo.”
Nhạc Minh Huy cười: “Mập rất tốt, mập xúc cảm rất tốt đó, chậc chậc.”
Hôm nay Nhạc Minh Huy định làm chút canh, anh ướp gà, cho vào trong lửa bắt đầu hầm, lại rửa nấm, đậu giác, khoai tây, cà chua.
Bọn họ chỉ có hai người, cũng ăn không được bao nhiêu món ăn, Đàm Cẩm muốn giúp, cũng không có chỗ ra tay.
NhạcMinh Huy ôm cậu tới phòng khách: “Đi, tùy tiện làm chút gì đó, bớt gây thêm phiền phức cho anh.”
Đàm Cẩm bĩu môi, chạy đến phòng khách, mở TV, trong tay lại mở ra cuốn « chiêu thức cờ tướng », say sưa xem.
Lúc bọn họ rảnh rỗi, Nhạc Minh Huy luôn biến đổi đủ loại trò chơi để hai người chơi, trước kia một trò bọn họ chơi rất lâu, gần đây vừa trở về truyền thống, chơi cờ tướng.
Đàm Cẩm thích cờ vây hơn một chút, nhưng Nhạc Minh Huy lại không có đất dụng võ, nhưng cờ tướng lại là sở trường của anh, cho nên liền mua một bộ về, cả ngày tan việc về nhà, chính là chém giết.
Nhạc Minh Huy thật sự rất thông minh, anh chơi nhiều hon Đàm Cẩm nhiều lắm, tài nghệ tất nhiên cao, Đàm Cẩm vừa bắt đầu luôn thua, nhưng cậu mua cuốn bách khoa toàn thư chiêu thức, sau đó thắng thua, đại khái chính là phân chia 5:5, cũng đã tốt lắm rồi.
Trong phòng bếp leng keng thùng thùng, có thể nghe được âm thanh Nhạc Minh Huy thái thức ăn, kỹ thuật dùng dao của anh rất tốt, cơm làm ra, có thể nói sắc hương vị đều đủ.
Đàm Cẩm để sách xuống, từ từ nhìn xung quanh nhà.
Tháng trước, dưới sự thuyết phục của Nhạc Minh Huy, cậu bỏ phòng mình thuê, dọn đến chỗ Nhạc Minh Huy, cậu không có gì không thoải mái và lúng túng, chỉ cảm thấy cậu thường xuyên không về nhà, thuê phòng rất phí tiền.
Sau khi cậu tới, căn phòng đã có chút điều chỉnh, trong tủ giày đặt hai đôi dép lê, cái bàn nhỏ ở sân phơi gần phòng khách, cũng đặt bức ảnh hai người ngốc hề hề, rèm cửa sổ đổi thành màu lam, máy chơi game trước TV cắm hai cái tay cầm, trong phòng ngủ lớn của Nhạc Minh Huy, tăng thêm một tủ treo quần áo, trong mỗi một cái tủ treo quần áo, đều có mấy bộ cảnh phục cao ngất.
Trong phòng vệ sinh treo hai cái khăn mặt, đặt hai cái bàn chải đánh răng, đâu đâu cũng có đôi có cặp, đây mới là một gia đình.
Thật tốt, Đàm Cẩm mỉm cười, thật tốt.
Mùi thơm cháo gà nhẹ nhàng bay ra, không lâu lắm, Nhạc Minh Huy xào xong đậu giác khoai tây, từ cửa phòng bếp gọi cậu: “Xới cơm thôi.”
Đàm Cấm rất tự giác, không làm cơm, xới cơm vẫn phải làm.
Cậu chạy đến phòng bếp, toàn là mùi cơm chín, từ trong tủ lấy ra hai cái bát sứ trắng, lại lấy hai cái đĩa đặt vào tay Nhạc Minh Huy, cơm trong nồi cơm điện đã chín, trắng trắng óng ánh tỏa hơi nóng.
Món ăn không nhiều lắm, một gà hầm nấm, một đậu que khoai tây, một cà chua đường trắng, cà chua vừa ướp lạnh, cắn trong miệng, chua chua ngọt ngọt rất là ngon miệng.
Nhạc Minh Huy gắp cho Đàm Cẩm một miếng thịt gà: “Nếm thử mùi vị.”
Đàm Cẩm cắn một cái, thịt gà đã hầm nhừ, gia vị nêm vừa miệng, Đàm Cẩm tươi cười dựng thẳng cái ngón tay cái.
“Đúng rồi, ” Đàm Cẩm dường như nhớ tới cái gì, mập mờ không rõ nói, “Mẹ em nói, tuần này bảo anh về nhà ăn cơm.”
“Gì…? ” Chiếc đũa trong tay Nhạc Minh Huy “A ” rớt xuống bàn ăn.
“Mẹ em nói, tuần này bảo anh đến ăn cơm. ” Đàm Cầm nuốt sạch cơm trong miệng, thong thả nói.
“À, ” Nhạc Minh Huy chậm rãi nhặt đũa lên, đột nhiên kêu, “Cái gì!”
Anh đứng dậy, muốn đi phòng trữ đồ xem có thứ gì tốt làm quà gặp mặt, tay chân đều đang run run, Đàm Cẩm kéo anh ngồi lại chỗ cũ, cau mày nói: “Sao anh bị dọa thành như vậy.”
“Có thể, có thể không sợ sao! ” Nhạc Minh Huy nói, lắp ba lắp bắp, “Em cũng không cho anh chuẩn bị tâm lý!”
“Phải chuẩn bị tâm lý thế nào, không phải đi nhà em ăn một bữa cơm sao, ” Đàm Cẩm liếc anh một cái, gắp đồng nấm hương để trong chén anh, “Mau ăn cơm, nói thừa nhiều như vậy.”
Nhạc Minh Huy ăn cà chua, cảm giác chua ngọt lạnh giá lan tràn, người cũng bình tĩnh lại, cha mẹ của anh chết sớm,trong nhà Đàm Cẩm cũng chỉ có cha mẹ, mấy người bọn họ cộng lại, cũng mới bốn người, nhân khẩu cũng coi như ít ỏi.
Như vậy cũng tốt, từ trong lời của Đàm Cẩm, Nhạc Minh Huy cũng có thể cảm thụ ra, cha mẹ của cậu áy náy với cậu đến mức nào, bọn họ muốn cho cậu những thứ tốt nhất, thỉnh thoảng gọi điện thoại gọi cậu về nhà ăn cơm, trong lòng luôn luôn quan tâm cậu, hôm nay Đàm Cẩm sống rất tốt, bọn họ tự nhiên muốn trông thấy anh, trông thấy người là đồng nghiệp, bạn bè và người yêu của Đàm Cẩm.
Không phải là ăn một bữa cơm, anh tin tưởng mình, tin tưởng Đàm Cẩm, cũng càng tin tưởng cha mẹ đã nuôi dạy ra một Đàm Cẩm kiên cường như vậy.
Ăn cơm xong, Đàm Cẩm thu dọn xong bát đũa, Nhạc Minh Huy đã nghiên cứu xong một lượt phòng trữ đồ, suy nghĩ mang cái gì làm quà cho ba mẹ Đàm Cẩm.
Đàm Cẩm vừa rồi nhìn mấy chiêu thức, ở phòng khách gọi anh nhanh qua làm một ván, Nhạc Minh Huy và cậu triển khai trận thế, hết sức chuyên chú nghiên cứu mã pháo Sở Hán.
Lúc này đã là giữa hè, khí trời đang nóng, trăm hoa đua nở, màu lam nhạt rèm cửa sổ bị gió đêm kéo ra cuộn sóng, trên sân phơi, hai người đang đấu cờ, ngươi ăn ta một tướng, ta giết anh một tố, nhơng không ai tức giận, thỉnh thoảng nhìn nhau cười, cuộc sống đơn thuần mà tốt đẹp.
Kiên cường cuối cùng chiến thắng đau đớn, khi dũng cảm đối mặt với tâm ma, khi xuân về hoa nở, em và anh cùng soạn khúc ca tình yêu.
Bọn họ từ xa lạ đến quen thuộc, từ quen thuộc đến hiểu nhau, cùng nhau đi tới, tuổi xuân đẹp đẽ, bình minh hạnh phúc đã sớm nhẹ nhàng buông xuống.
HOÀN