Edit: Hiên Vũ
Sau khi nghỉ ngơi xong, làm việc rất có tinh thần, Nhạc Minh Huy giẫm chân ga, đi thẳng tới đại học y khoa thành phố, Đàm Cẩm ngồi ở vị trí phó lái, thỉnh thoảng lật tư liệu trong tay. Đã qua giờ làm việc, trên đường xe không nhiều lắm, nhưng Nhạc Minh Huy vẫn lái rất chậm.
“Căn cứ báo cáo nghiệm thi của bác sĩ Phùng, sáu người chết kia, tuổi khoảng 20-30, kiểm tra tóc phát hiện hàm lượng thành phần chất độc vượt chỉ tiêu, kiểm tra hài cốt có dấu vết xương gãy và vỡ vụn, trong đó một nữ giới 20 tuổi bị gãy xương cột sống, bị bóp cổ hoặc cộ bị đập mạnh đến chết, bốn người khác không cách nào phán nguyên nhân tử vong, nhưng ăn thuốc gây ảo giác trong thời gian dài, không bài trừ được thuốc nên dẫn tới suy tim, hoặc bởi vì xương sườn gãy lìa khiến cho nội tạng xuất huyết tới chết, có lẽ là do những điều này. ” Đàm Cẩm xem xong tài liệu, tổng kết lại một lần cho Nhạc Minh Huy.
Bình thường công việc này do Hạ Đình phụ trách, nhưng mấy ngày qua cô và Mập mập bận rộn xác định thân phận người chết, không bớt ra được thời gian, cho nên Đàm Cẩm làm thay, cậu có hai học vị giám định y học và tâm lý học, nhìn báo cáo cũng nhanh hơn rất nhiều.
Nhạc Minh Huy suy nghĩ một chút, nói: “Vừa rồi Mập mạp nói cho tôi biết đã thông qua DNA tra ra thân phận của hai người trong đó, nữ giới hai mươi tuổi kia tên Lý Thục Văn, là con gái nuôi của Lý Lượng lão đại Lý thị phía nam thành, mười lăm tuổi lăn lộn trên đường, quản lý tất cả câu lạc bộ đêm dưới cờ Lý thị, người của tổ phòng chống tội phạm nói, năm năm trước cô ta đột nhiên mất tích, từ đó không rõ tăm hơi, bọn họ cũng đoán là bị thanh toán nội bộ, không nghĩ tới lần này tìm được cô ta.”
Đèn xanh sáng, Nhạc Minh Huy buông thắng xe, giẫm chân ga thong thả tiến về trước: “Nam giới duy nhất trong sáu người tên Diệp Vĩnh Bình, là tri thức phía bắc thành phố, sinh viên năm ba ngoại khoa của trường đại học y, năm năm trước trình báo mất tích lúc 22 tuổi.”
Xác định thân phận hai người chết, bối cảnh cuộc sống, kinh nghiệm công việc và người tiếp xúc là hoàn toàn khác nhau, nam giới chết ven đường và bốn nữ giới kia đều không tra được thân phận, người hiềm nghi đến nay vẫn còn hôn mê trong bệnh viện, ba người bị hại vẫn ở bệnh viện nhận trị liệu tâm lý và sinh lý, nhưng hiệu quả rất chậm, không ai nói ra được tên của mình.
Đàm Cẩm nhíu mày, đột nhiên có chút đồng cảm với Nhạc Minh Huy, mỗi án từ đều khó bề phân biệt như vậy, mỗi sự kiện đều tác động lòng người, cậu cúi đầu suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra manh mối gì, đành phải hỏi: “Nhạc đội, chúng ta phải đi đâu?”
Nhạc Minh Huy vốn có chút phiền lòng, “phì ” một tiếng bật cười, dư quang khóe mắt lướt qua cậu: “bác sĩ Đàm, đã đi ra ngoài nửa giờ, cậu mới nhớ tới hỏi tôi đi đâu? Ngộ nhỡ tôi bắt cóc cậu thì sao.”
“Cũng không phải chưa từng bị bắt cóc. ” Đàm Cẩm nói thầm một câu, nhưng ngay sau đó cậu ý thức được mình nói cái gì, lúc nói chuyện với Nhạc Minh Huy, cậu luôn rất tùy ý, những chuyện trước đây, cậu chưa từng nói với bất cứ ai, nhưng Nhạc Minh Huy lại biết, cậu cảm thấy, để anh biết cũng không sao cả.
Những chuyện này, đè nén trong lòng cậu nhiều năm như vậy, người biết đều có cách cư xử khác nhau, cha mẹ luôn áy náy với cậu, người thân thì đồng cảm với cậu, bọn Dương đội và Tống cục hơn nửa là thở dài, bọn họ đối mặt với cậu đều rất cẩn thận, cậu có chút khó chịu. Rốt cục có một người, lúc ở trước mặt cậu, không có những loại cảm xúc này, anh xem cậu là bạn bè, là đồng sự, là chiến hữu, mà không phải một người có quá khứ đáng thương. Cậu cảm thấy vui vẻ, thật sự vui vẻ.
Không khí trong xe thoáng cái nặng nề, Nhạc Minh Huy cũng ý thức được mình nói sai, nhìn Đàm Cẩm vẫn bình thường, anh thường quên mất chuyện kia, thường quên mất có những lời không thể nói. Cảm giác đau đớn trong lòng lại bắt đầu rõ ràng, Nhạc Minh Huy làm cho mình tỉnh táo lại, chuyển đề tài: “Chúng ta đi hỏi thăm giáo sư Diệp chuyên gia chất độc dược lý của trường đại học y, muốn hỏi ông ấy hàm lượng thuốc gây ảo giác lần này kiểm nghiệm ra có chỗ nào đặc biệt không.”
Đàm Cẩm cũng không bám vào chủ đề trên, mà là hỏi: “Cũng là họ Diệp?”
“Đúng, ” Nhạc Minh Huy cười nói, “Trùng hợp chính là, giáo sư Diệp chính là cha của Diệp Vĩnh Bình, năm đó người báo án Diệp Vĩnh Bình mất tích, cũng là ông ấy.”
Đàm Cẩm cũng cười: “Quả thật đáng giá đi hỏi thăm.”
“Quá trùng hợp đi. ” khi thấy người đàn ông trung niên ngồi phía sau bàn đọc sách, trong lòng hai người đều cảm thán.
Người đàn ông này chính là một trong những con tin trong vụ cướp ngân hàng đường Tử Tinh, mà vị con tin bĩnh tình làm cho người ta khó quên, cũng đồng thời là cha của người bị hại trong vụ án này, một chuyên gia chất độc dược lý học, không thể nói là không trùng hợp.
Diệp Lâm để quyển sách trên tay xuống, đưa tay nâng mắt kính trên sống mũi, cười hỏi: “Hai vị cảnh sát, đã lâu không gặp, không biết lần này tìm tôi có chuyện gì?”
Nhạc Minh Huy tùy tiện ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, sau đó mở miệng: “giáo sư Diệp, chúng ta tìm được Diệp Vĩnh Bình, con trai ngài”.
Diệp Lâm thu lại vẻ tươi cười, biểu cảm không biết là vui mừng hay bất ngờ, Đàm Cẩm chú ý tới tay của ông ta đang khẽ phát run, nhưng lại không hề có vẻ kích động, ông nhỏ giọng hỏi: “Bốn năm, rốt cục có tin tức nó, nó ở nơi đâu? Lúc nào có thể về nhà?”
Bốn năm chưa từng thấy con trai, ông ta phản ứng như thế là bình thường, Nhạc Minh Huy nhìn ông ta rất lâu, mới nói: “Rất xin lỗi giáo sư Diệp, lúc chúng tôi tìm được con trai ngài, cậu đã qua đời, thời gian tử vong khoảng hai năm trước.”
“Cái gì? ” Diệp Lâm kêu một tiếng đứng lên, sau đó dùng bàn tay run rẩy tháo kính xuống, ông ta chậm rãi ngồi lại ghế, tay phải chống trán, làm cho người ta nhìn không thấy biểu cảm.
Ông ta hỏi, giọng hốt hoảng: “Vĩnh Bình nó chết như thế nào? Tôi có thể mang nó về an táng không?”
Nhạc Minh Huy lắc đầu: “Giáo sư Diệp, chúng ta rất tiếc, trước mắt còn cần làm thêm một bước điều tra, báo cáo kiểm tra của pháp y còn không chưa ra, không cách nào biết được nguyên nhân cái chết của con trai ngài, cũng không thể để ngài đi nhận, thật sự xin lỗi.”
Không biết Diệp Lâm có nghe rõ lời anh không, hay là đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chỉ nghe ông ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu Vĩnh Bình còn sống, hiện tại cũng hai mươi sáu, lúc này hẳn là đến bệnh viện thực tập, thành tích của nó tốt như vậy, nhất định sẽ là một bác sĩ tốt.”
Lúc này giáo sư Diệp, hoàn toàn khác với trước đây, sự bình tĩnh, nho nhã, ôn hòa đã sớm không còn, cái chết của con trai dường như đã biến ông thành người khác, Nhạc Minh Huy chỉ có thể nói: “Giáo sư Diệp, xin ngài nén bi thương, chúng ta nhất định ố hết sức, điều tra rõ nguyên nhân cái chết của con ngài.”
“Nó hồi nhỏ rất có hiếu, mẹ của nó mất sớm, chúng cha con tôi sống nương tựa nhau nhiều năm như vậy, hôm nay nó cũng đi, chỉ còn lại một mình tôi. ” Diệp Lâm nói xong, lặng lẽ chảy nước mắt, Đàm Cẩm và Nhạc Minh Huy ngồi ở đó, không biết phải nói gì, bọn họ đều biết, đối diện với nỗi đau quá lớn, tất cả lời nói đều là nói suông.
——————————————————————————————————————————
Trên đường trở về, Nhạc Minh Huy hỏi Đàm Cẩm: “Theo chuyên môn của cậu xem xét, dáng vẻ của ông ta có chân thật không?”
Đàm Cẩm ngần người nhìn ngoài cửa sổ, gần đến mùa hè, khí hậu càng ngày càng nóng bức, cái thành phố tràn đầy sức sống này đang đón cơn mưa cuối xuân, đột nhiên xuất hiện mưa to “Lộp bộp ” đập lên cửa xe, thành phố ngoài cửa sổ vốn đèn đuốc sáng trưng giờ thành một mảnh mơ hồ
Cậu nhớ lại, suy xét những lời của Diệp Lâm, động tác của ông ta, ánh mắt thậm chí ngữ điệu, nhưng không có đầu mối, Đàm Cẩm quay đầu lại, trả lời vấn đề của Nhạc Minh Huy: “Biểu hiện của ông ta, không có sơ hở, nhưng bởi vì không có sơ hở, mới khiến cho người ta khó tin tưởng. Mặc dù những lời ông ta nói về Diệp Vĩnh Bình đều thật sự phát ra từ tâm can, nhưng lúc chúng ta đưa cho ông ta thuốc pha trộn, ông ta lại lộ ra vẻ chuyên nghiệp như vậy, một người vừa trải qua chuyện bi thảm, sẽ không có đầu óc tỉnh táo như vậy, quá bất thường rồi.”
Đàm Cẩm nói xong, dừng một chút, còn nói: “Nhưng… Từ hành động của ông ta trong vụ án lần trước, nói ông ta là người nhất quán bình tĩnh cũng không đúng, tôi không nhìn thấu ông ta, xin lỗi không thể cung cấp tin tức có ích.”
Nhạc Minh Huy cười cười, lắc đầu tỏ vẻ không sao: “Tâm lý học tôi cũng học qua, dĩ nhiên biết nó không thần kì như vậy, nhưng vẫn cảm ơn cậu đi theo tôi chuyến này, bản thân tôi không nhìn ra nhiều vấn đề như vậy.”
“Chúng ta là đồng nghiệp, sau này không cần khách sáo như vậy, không nên thường xuyên nói cảm ơn tôi, đây là công việc của tôi mà. ” Đàm Cẩm nói xong, ngây người nhìn trước cần gạt nước hoạt động qua lại trên cửa kính trước xe.
Nửa giờ trước, mưa tạnh, bọn họ còn đang ở trong văn phòng đầy sách của Diệp Lâm, lúc ấy Nhạc Minh Huy đợi Diệp Lâm bình tĩnh lại, mới đem thành phần sơ lược của thuốc gây ảo giác mà pháp y phân tích ra, đưa cho Diệp Lâm, trong đó thành phần hê- rô- in bị Nhạc Minh Huy xóa đi, chỉ miêu tả tổng thể một chút, nói tình trạng thi thể của một người khác, muốn hỏi ý kiến chuyên môn của ông ta.
Diệp Lâm laị đoe kính lên, ông ta nhận lấy trang giấy mỏng manh, mặc dù tay vẫn run rẩy, nhưng ánh mắt lại chuyên chú sắc bén.
“Chúng tôi từng nghiên cứu thuốc gây ảo giác trong một thời gian rất dài, nhưng bởi vì thứ kia chủ yếu chiết xuất từ thực vật tự nhiên, vì vậy nghiên cứu chất độc và phân tách thành phần vẫn không quá rõ ràng, số liệu cậu đưa cho tôi, cũng là kết quả phân tích sơ lược, nhìn vào những con số này, cũng không thể nhìn ra cái gì, nhưng người làm cái này, nhất định muốn đạt tới hiệu quả nào đó. ” Diệp Lâm rất nhanh đã bình tĩnh lại, nghiêm túc trả lời vấn đề của Nhạc Minh Huy. Đàm Cẩm chăm chú nhìn ông ta, không biết ông ta đến tột cùng là quá chuyên nghiệp vẫn còn quá tỉnh táo, hay là có bí mật nào đó không thể nói ra.
Nhạc Minh Huy lấy lại từ giấy kia, nhanh chóng hỏi: “Như vậy người này, muốn đạt tới hiệu quả gì?”
Diệp Lâm thở dài, ngửa đầu tựa vào chỗ dựa lưng của ghế ngồi: “Tôi nghiên cứu dược lý học cả đời, cũng tiếp xúc qua lĩnh vực thuốc gây ảo giác, và các loại thuốc có thể ảnh hưởng đến hệ thống trung khu thần kinh, hiệu quả thuốc gây ảo giác sẽ được xác định bởi thành phần và tình trạng tinh thần cũng như điều kiện xung quanh của người ăn vào, hiệu quả của nó hoàn toàn căn cứ theo mỗi người mà đưa ra. Ở thời xa xưa, thực vật có thành phần gây ảo giác từng bị tông giáo sử dụng rộng rãi, đến nay còn có truyền thống lưu truyền, hiệu quả bọn họ muốn đạt tới là làm cho giáo chúng lắng nghe thần dụ. Thuốc gây ảo giác đa dạng chủng loại, nhưng bất kể thành phẩn chủng loại nào, cũng không thể khiến người dùng lâu dài sinh nghiện và ỷ lại vào nó, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sản sinh nội tạng, nếu giống như các cậu nói đo lường kiểm tra trong thi thể người bị hại ra được thành phần thuốc gây ảo giác, như vậy bọn họ chắc không phải do thuốc gây ảo giác dồn đến chết, nguyên nhân tử vong có thể do ảo giác làm cơ thể mất không chế, cũng có vụ án có người vì dùng thuốc gây ảo giác mà sinh ra ảo giác tự sát đáng sợ, cái này không cách nào kết luận. ” sau khi thao thao bất tuyệt, ông ta nói tiếp, “Nhưng tôi nhìn một chút tỉ lệ phối trộn của các cậu, có lẽ đây không phải lượng thuốc cố định của mỗi một lần, mà nói không chừng là tổng lượng giữ lại trên cơ thể trong thời gian dài, trong lịch sử nghiên cứu thuốc gây ảo giác, rất nhiều học giả cũng tự mình sử dụng thử nghiệm hiệu quả, để tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc hàm lượng nào trong thuốc gây ảo giác khiến người ta sinh ra phấn khởi và ảo giác, nhưng nghiên cứu hiện nay đã hoàn thiện, tôi cho là, trong vụ án này của các cậu, người phối trộn chắc có sự cố chấp rằng tỉ lệ khác nhau sẽ sinh ra hiệu quả khác nhau, bởi vì lượng thuốc không ngừng thay đổi, thật ra thì phần lớn mức độ gây ra tinh thần phấn khích khác nhau, ảnh hưởng ảo giác sinh ra cũng như nhau. Tôi đã nhìn qua nhiều thứ như vậy.”
Nhạc Minh Huy và Đàm Cẩm liếc mắt nhìn nhau, đứng dậy tạm biệt.
Giọng nói trầm thấp của Diệp Lâm vang lên phía sau bọn họ: “Cảnh sát Nhạc, nếu có thể, xin sớm báo cho tôi đón con trai về.”
Đàm Cẩm quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mưa rơi nhỏ dần, hạt mưa tí tách rơi trên cửa kính, mơ hồ có thể thấy đèn đuốc mờ mịt ngoài cửa sổ. Bọn họ vốn là định hỏi hai câu liền rời đi, không nghĩ tới Diệp Lâm vừa bắt đầu đã không khống chết được cảm xúc, sau lại trả lời cặn kẽ như vậy, kết quả lúc đi ra mưa to tập kích, trời còn chưa tới 5h đã tối như 8h-9h, người trên đường túm năm tụm ba, đều vội vàng về nhà.
Nhạc Minh Huy đạp vững chân ga, hỏi Đàm Cẩm: “Đàm Cẩm, nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về nhà trước.”
Đàm Cẩm quay đầu, thấy vẻ mặt nghiêm trang của anh, mới nói: “Tôi ở Thượng Tú Viên phía tây thành phố, anh biết đường không? Nếu cách xa nhà anh, thì thả tôi xuống trạm xe bus, tôi thuê xe về nhà cũng được.”
“A? Thượng Tú Viên? ” trong lời nói của Nhạc Minh Huy mang theo ý cười, “Vừa lúc, tôi cũng đến gần đó.”
“Trời mưa lớn như vậy, anh đến đó làm gì? ” Đàm Cẩm nhíu mày, hỏi, cho rằng anh đang kiếm cớ đưa cậu về.
Nhạc Minh Huy không nhịn được cười ra tiếng: “Tôi ở đó mà, cậu không để tôi về nhà, tôi ở đâu đây?”
Lúc này đổi lại là Đàm Cẩm giật mình, cậu thật sự không ngờ, hai người lại ở cùng một tiểu khu, sau khi tốt nghiệp cậu chuyển chỗ ở, đã được bốn năm rồi, trong bốn năm qua, chưa từng gặp Nhạc Minh Huy trong tiểu khu, thật đúng là kỳ quái.
“Tôi đoán nhà cậu là ở tòa nhà 14 hoặc 15, đi làm chỉ đi cửa đông, sáng sớm không tập thể dục, bình thường tầm 7h30 mới ra ngoài, đi bộ nửa giờ đến cục cảnh sát, có đúng không? ” Nhạc Minh Huy vừa tăng tốc, vừa nói một cách thờ ơ.
“Làm sao anh biết? ” Đàm Cẩm càng giật mình, nhưng nghĩ lại, người này làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, cũng không phải là ngồi không.
Nhạc Minh Huy gần như không nhịn được cười ra tiếng, nhưng vẫn giả bộ nghiêm trang nói: “Bởi vì nhà tôi ở tòa nhà số 3, đi làm đều đi cửa bắc, sáu giờ phải thể dục, bảy giờ ra cửa, chạy đến cửa hàng ăn sáng ăn xong bữa sáng mới đi bộ đến cục cảnh sát, thời gian sinh hoạt của chúng ta hoàn toàn chênh lệch, cho nên tới giờ chưa từng gặp.”
Mặc dù anh căn cứ vào tình hình sinh hoạt của mình để suy đoán, nhưng vẫn thêm vào một chút suy xét và hiểu biết về Đàm Cẩm, Đàm Cẩm cho đến lúc này, mới cảm thấy đội trưởng cảnh sát hình sự như anh làm thế là bình thường, không nhịn được khen anh: “Nhạc đội, anh thật thông minh, chẳng trách tỉ suất phá án cao như vậy.”
Mưa đã tạnh, nước đọng trên đường từ từ hạ thấp, Nhạc Minh Huy cười cười: “Xong rồi, chúng ta về nhà.”
Sau khi nghỉ ngơi xong, làm việc rất có tinh thần, Nhạc Minh Huy giẫm chân ga, đi thẳng tới đại học y khoa thành phố, Đàm Cẩm ngồi ở vị trí phó lái, thỉnh thoảng lật tư liệu trong tay. Đã qua giờ làm việc, trên đường xe không nhiều lắm, nhưng Nhạc Minh Huy vẫn lái rất chậm.
“Căn cứ báo cáo nghiệm thi của bác sĩ Phùng, sáu người chết kia, tuổi khoảng 20-30, kiểm tra tóc phát hiện hàm lượng thành phần chất độc vượt chỉ tiêu, kiểm tra hài cốt có dấu vết xương gãy và vỡ vụn, trong đó một nữ giới 20 tuổi bị gãy xương cột sống, bị bóp cổ hoặc cộ bị đập mạnh đến chết, bốn người khác không cách nào phán nguyên nhân tử vong, nhưng ăn thuốc gây ảo giác trong thời gian dài, không bài trừ được thuốc nên dẫn tới suy tim, hoặc bởi vì xương sườn gãy lìa khiến cho nội tạng xuất huyết tới chết, có lẽ là do những điều này. ” Đàm Cẩm xem xong tài liệu, tổng kết lại một lần cho Nhạc Minh Huy.
Bình thường công việc này do Hạ Đình phụ trách, nhưng mấy ngày qua cô và Mập mập bận rộn xác định thân phận người chết, không bớt ra được thời gian, cho nên Đàm Cẩm làm thay, cậu có hai học vị giám định y học và tâm lý học, nhìn báo cáo cũng nhanh hơn rất nhiều.
Nhạc Minh Huy suy nghĩ một chút, nói: “Vừa rồi Mập mạp nói cho tôi biết đã thông qua DNA tra ra thân phận của hai người trong đó, nữ giới hai mươi tuổi kia tên Lý Thục Văn, là con gái nuôi của Lý Lượng lão đại Lý thị phía nam thành, mười lăm tuổi lăn lộn trên đường, quản lý tất cả câu lạc bộ đêm dưới cờ Lý thị, người của tổ phòng chống tội phạm nói, năm năm trước cô ta đột nhiên mất tích, từ đó không rõ tăm hơi, bọn họ cũng đoán là bị thanh toán nội bộ, không nghĩ tới lần này tìm được cô ta.”
Đèn xanh sáng, Nhạc Minh Huy buông thắng xe, giẫm chân ga thong thả tiến về trước: “Nam giới duy nhất trong sáu người tên Diệp Vĩnh Bình, là tri thức phía bắc thành phố, sinh viên năm ba ngoại khoa của trường đại học y, năm năm trước trình báo mất tích lúc 22 tuổi.”
Xác định thân phận hai người chết, bối cảnh cuộc sống, kinh nghiệm công việc và người tiếp xúc là hoàn toàn khác nhau, nam giới chết ven đường và bốn nữ giới kia đều không tra được thân phận, người hiềm nghi đến nay vẫn còn hôn mê trong bệnh viện, ba người bị hại vẫn ở bệnh viện nhận trị liệu tâm lý và sinh lý, nhưng hiệu quả rất chậm, không ai nói ra được tên của mình.
Đàm Cẩm nhíu mày, đột nhiên có chút đồng cảm với Nhạc Minh Huy, mỗi án từ đều khó bề phân biệt như vậy, mỗi sự kiện đều tác động lòng người, cậu cúi đầu suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra manh mối gì, đành phải hỏi: “Nhạc đội, chúng ta phải đi đâu?”
Nhạc Minh Huy vốn có chút phiền lòng, “phì ” một tiếng bật cười, dư quang khóe mắt lướt qua cậu: “bác sĩ Đàm, đã đi ra ngoài nửa giờ, cậu mới nhớ tới hỏi tôi đi đâu? Ngộ nhỡ tôi bắt cóc cậu thì sao.”
“Cũng không phải chưa từng bị bắt cóc. ” Đàm Cẩm nói thầm một câu, nhưng ngay sau đó cậu ý thức được mình nói cái gì, lúc nói chuyện với Nhạc Minh Huy, cậu luôn rất tùy ý, những chuyện trước đây, cậu chưa từng nói với bất cứ ai, nhưng Nhạc Minh Huy lại biết, cậu cảm thấy, để anh biết cũng không sao cả.
Những chuyện này, đè nén trong lòng cậu nhiều năm như vậy, người biết đều có cách cư xử khác nhau, cha mẹ luôn áy náy với cậu, người thân thì đồng cảm với cậu, bọn Dương đội và Tống cục hơn nửa là thở dài, bọn họ đối mặt với cậu đều rất cẩn thận, cậu có chút khó chịu. Rốt cục có một người, lúc ở trước mặt cậu, không có những loại cảm xúc này, anh xem cậu là bạn bè, là đồng sự, là chiến hữu, mà không phải một người có quá khứ đáng thương. Cậu cảm thấy vui vẻ, thật sự vui vẻ.
Không khí trong xe thoáng cái nặng nề, Nhạc Minh Huy cũng ý thức được mình nói sai, nhìn Đàm Cẩm vẫn bình thường, anh thường quên mất chuyện kia, thường quên mất có những lời không thể nói. Cảm giác đau đớn trong lòng lại bắt đầu rõ ràng, Nhạc Minh Huy làm cho mình tỉnh táo lại, chuyển đề tài: “Chúng ta đi hỏi thăm giáo sư Diệp chuyên gia chất độc dược lý của trường đại học y, muốn hỏi ông ấy hàm lượng thuốc gây ảo giác lần này kiểm nghiệm ra có chỗ nào đặc biệt không.”
Đàm Cẩm cũng không bám vào chủ đề trên, mà là hỏi: “Cũng là họ Diệp?”
“Đúng, ” Nhạc Minh Huy cười nói, “Trùng hợp chính là, giáo sư Diệp chính là cha của Diệp Vĩnh Bình, năm đó người báo án Diệp Vĩnh Bình mất tích, cũng là ông ấy.”
Đàm Cẩm cũng cười: “Quả thật đáng giá đi hỏi thăm.”
“Quá trùng hợp đi. ” khi thấy người đàn ông trung niên ngồi phía sau bàn đọc sách, trong lòng hai người đều cảm thán.
Người đàn ông này chính là một trong những con tin trong vụ cướp ngân hàng đường Tử Tinh, mà vị con tin bĩnh tình làm cho người ta khó quên, cũng đồng thời là cha của người bị hại trong vụ án này, một chuyên gia chất độc dược lý học, không thể nói là không trùng hợp.
Diệp Lâm để quyển sách trên tay xuống, đưa tay nâng mắt kính trên sống mũi, cười hỏi: “Hai vị cảnh sát, đã lâu không gặp, không biết lần này tìm tôi có chuyện gì?”
Nhạc Minh Huy tùy tiện ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, sau đó mở miệng: “giáo sư Diệp, chúng ta tìm được Diệp Vĩnh Bình, con trai ngài”.
Diệp Lâm thu lại vẻ tươi cười, biểu cảm không biết là vui mừng hay bất ngờ, Đàm Cẩm chú ý tới tay của ông ta đang khẽ phát run, nhưng lại không hề có vẻ kích động, ông nhỏ giọng hỏi: “Bốn năm, rốt cục có tin tức nó, nó ở nơi đâu? Lúc nào có thể về nhà?”
Bốn năm chưa từng thấy con trai, ông ta phản ứng như thế là bình thường, Nhạc Minh Huy nhìn ông ta rất lâu, mới nói: “Rất xin lỗi giáo sư Diệp, lúc chúng tôi tìm được con trai ngài, cậu đã qua đời, thời gian tử vong khoảng hai năm trước.”
“Cái gì? ” Diệp Lâm kêu một tiếng đứng lên, sau đó dùng bàn tay run rẩy tháo kính xuống, ông ta chậm rãi ngồi lại ghế, tay phải chống trán, làm cho người ta nhìn không thấy biểu cảm.
Ông ta hỏi, giọng hốt hoảng: “Vĩnh Bình nó chết như thế nào? Tôi có thể mang nó về an táng không?”
Nhạc Minh Huy lắc đầu: “Giáo sư Diệp, chúng ta rất tiếc, trước mắt còn cần làm thêm một bước điều tra, báo cáo kiểm tra của pháp y còn không chưa ra, không cách nào biết được nguyên nhân cái chết của con trai ngài, cũng không thể để ngài đi nhận, thật sự xin lỗi.”
Không biết Diệp Lâm có nghe rõ lời anh không, hay là đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chỉ nghe ông ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu Vĩnh Bình còn sống, hiện tại cũng hai mươi sáu, lúc này hẳn là đến bệnh viện thực tập, thành tích của nó tốt như vậy, nhất định sẽ là một bác sĩ tốt.”
Lúc này giáo sư Diệp, hoàn toàn khác với trước đây, sự bình tĩnh, nho nhã, ôn hòa đã sớm không còn, cái chết của con trai dường như đã biến ông thành người khác, Nhạc Minh Huy chỉ có thể nói: “Giáo sư Diệp, xin ngài nén bi thương, chúng ta nhất định ố hết sức, điều tra rõ nguyên nhân cái chết của con ngài.”
“Nó hồi nhỏ rất có hiếu, mẹ của nó mất sớm, chúng cha con tôi sống nương tựa nhau nhiều năm như vậy, hôm nay nó cũng đi, chỉ còn lại một mình tôi. ” Diệp Lâm nói xong, lặng lẽ chảy nước mắt, Đàm Cẩm và Nhạc Minh Huy ngồi ở đó, không biết phải nói gì, bọn họ đều biết, đối diện với nỗi đau quá lớn, tất cả lời nói đều là nói suông.
——————————————————————————————————————————
Trên đường trở về, Nhạc Minh Huy hỏi Đàm Cẩm: “Theo chuyên môn của cậu xem xét, dáng vẻ của ông ta có chân thật không?”
Đàm Cẩm ngần người nhìn ngoài cửa sổ, gần đến mùa hè, khí hậu càng ngày càng nóng bức, cái thành phố tràn đầy sức sống này đang đón cơn mưa cuối xuân, đột nhiên xuất hiện mưa to “Lộp bộp ” đập lên cửa xe, thành phố ngoài cửa sổ vốn đèn đuốc sáng trưng giờ thành một mảnh mơ hồ
Cậu nhớ lại, suy xét những lời của Diệp Lâm, động tác của ông ta, ánh mắt thậm chí ngữ điệu, nhưng không có đầu mối, Đàm Cẩm quay đầu lại, trả lời vấn đề của Nhạc Minh Huy: “Biểu hiện của ông ta, không có sơ hở, nhưng bởi vì không có sơ hở, mới khiến cho người ta khó tin tưởng. Mặc dù những lời ông ta nói về Diệp Vĩnh Bình đều thật sự phát ra từ tâm can, nhưng lúc chúng ta đưa cho ông ta thuốc pha trộn, ông ta lại lộ ra vẻ chuyên nghiệp như vậy, một người vừa trải qua chuyện bi thảm, sẽ không có đầu óc tỉnh táo như vậy, quá bất thường rồi.”
Đàm Cẩm nói xong, dừng một chút, còn nói: “Nhưng… Từ hành động của ông ta trong vụ án lần trước, nói ông ta là người nhất quán bình tĩnh cũng không đúng, tôi không nhìn thấu ông ta, xin lỗi không thể cung cấp tin tức có ích.”
Nhạc Minh Huy cười cười, lắc đầu tỏ vẻ không sao: “Tâm lý học tôi cũng học qua, dĩ nhiên biết nó không thần kì như vậy, nhưng vẫn cảm ơn cậu đi theo tôi chuyến này, bản thân tôi không nhìn ra nhiều vấn đề như vậy.”
“Chúng ta là đồng nghiệp, sau này không cần khách sáo như vậy, không nên thường xuyên nói cảm ơn tôi, đây là công việc của tôi mà. ” Đàm Cẩm nói xong, ngây người nhìn trước cần gạt nước hoạt động qua lại trên cửa kính trước xe.
Nửa giờ trước, mưa tạnh, bọn họ còn đang ở trong văn phòng đầy sách của Diệp Lâm, lúc ấy Nhạc Minh Huy đợi Diệp Lâm bình tĩnh lại, mới đem thành phần sơ lược của thuốc gây ảo giác mà pháp y phân tích ra, đưa cho Diệp Lâm, trong đó thành phần hê- rô- in bị Nhạc Minh Huy xóa đi, chỉ miêu tả tổng thể một chút, nói tình trạng thi thể của một người khác, muốn hỏi ý kiến chuyên môn của ông ta.
Diệp Lâm laị đoe kính lên, ông ta nhận lấy trang giấy mỏng manh, mặc dù tay vẫn run rẩy, nhưng ánh mắt lại chuyên chú sắc bén.
“Chúng tôi từng nghiên cứu thuốc gây ảo giác trong một thời gian rất dài, nhưng bởi vì thứ kia chủ yếu chiết xuất từ thực vật tự nhiên, vì vậy nghiên cứu chất độc và phân tách thành phần vẫn không quá rõ ràng, số liệu cậu đưa cho tôi, cũng là kết quả phân tích sơ lược, nhìn vào những con số này, cũng không thể nhìn ra cái gì, nhưng người làm cái này, nhất định muốn đạt tới hiệu quả nào đó. ” Diệp Lâm rất nhanh đã bình tĩnh lại, nghiêm túc trả lời vấn đề của Nhạc Minh Huy. Đàm Cẩm chăm chú nhìn ông ta, không biết ông ta đến tột cùng là quá chuyên nghiệp vẫn còn quá tỉnh táo, hay là có bí mật nào đó không thể nói ra.
Nhạc Minh Huy lấy lại từ giấy kia, nhanh chóng hỏi: “Như vậy người này, muốn đạt tới hiệu quả gì?”
Diệp Lâm thở dài, ngửa đầu tựa vào chỗ dựa lưng của ghế ngồi: “Tôi nghiên cứu dược lý học cả đời, cũng tiếp xúc qua lĩnh vực thuốc gây ảo giác, và các loại thuốc có thể ảnh hưởng đến hệ thống trung khu thần kinh, hiệu quả thuốc gây ảo giác sẽ được xác định bởi thành phần và tình trạng tinh thần cũng như điều kiện xung quanh của người ăn vào, hiệu quả của nó hoàn toàn căn cứ theo mỗi người mà đưa ra. Ở thời xa xưa, thực vật có thành phần gây ảo giác từng bị tông giáo sử dụng rộng rãi, đến nay còn có truyền thống lưu truyền, hiệu quả bọn họ muốn đạt tới là làm cho giáo chúng lắng nghe thần dụ. Thuốc gây ảo giác đa dạng chủng loại, nhưng bất kể thành phẩn chủng loại nào, cũng không thể khiến người dùng lâu dài sinh nghiện và ỷ lại vào nó, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sản sinh nội tạng, nếu giống như các cậu nói đo lường kiểm tra trong thi thể người bị hại ra được thành phần thuốc gây ảo giác, như vậy bọn họ chắc không phải do thuốc gây ảo giác dồn đến chết, nguyên nhân tử vong có thể do ảo giác làm cơ thể mất không chế, cũng có vụ án có người vì dùng thuốc gây ảo giác mà sinh ra ảo giác tự sát đáng sợ, cái này không cách nào kết luận. ” sau khi thao thao bất tuyệt, ông ta nói tiếp, “Nhưng tôi nhìn một chút tỉ lệ phối trộn của các cậu, có lẽ đây không phải lượng thuốc cố định của mỗi một lần, mà nói không chừng là tổng lượng giữ lại trên cơ thể trong thời gian dài, trong lịch sử nghiên cứu thuốc gây ảo giác, rất nhiều học giả cũng tự mình sử dụng thử nghiệm hiệu quả, để tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc hàm lượng nào trong thuốc gây ảo giác khiến người ta sinh ra phấn khởi và ảo giác, nhưng nghiên cứu hiện nay đã hoàn thiện, tôi cho là, trong vụ án này của các cậu, người phối trộn chắc có sự cố chấp rằng tỉ lệ khác nhau sẽ sinh ra hiệu quả khác nhau, bởi vì lượng thuốc không ngừng thay đổi, thật ra thì phần lớn mức độ gây ra tinh thần phấn khích khác nhau, ảnh hưởng ảo giác sinh ra cũng như nhau. Tôi đã nhìn qua nhiều thứ như vậy.”
Nhạc Minh Huy và Đàm Cẩm liếc mắt nhìn nhau, đứng dậy tạm biệt.
Giọng nói trầm thấp của Diệp Lâm vang lên phía sau bọn họ: “Cảnh sát Nhạc, nếu có thể, xin sớm báo cho tôi đón con trai về.”
Đàm Cẩm quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mưa rơi nhỏ dần, hạt mưa tí tách rơi trên cửa kính, mơ hồ có thể thấy đèn đuốc mờ mịt ngoài cửa sổ. Bọn họ vốn là định hỏi hai câu liền rời đi, không nghĩ tới Diệp Lâm vừa bắt đầu đã không khống chết được cảm xúc, sau lại trả lời cặn kẽ như vậy, kết quả lúc đi ra mưa to tập kích, trời còn chưa tới 5h đã tối như 8h-9h, người trên đường túm năm tụm ba, đều vội vàng về nhà.
Nhạc Minh Huy đạp vững chân ga, hỏi Đàm Cẩm: “Đàm Cẩm, nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về nhà trước.”
Đàm Cẩm quay đầu, thấy vẻ mặt nghiêm trang của anh, mới nói: “Tôi ở Thượng Tú Viên phía tây thành phố, anh biết đường không? Nếu cách xa nhà anh, thì thả tôi xuống trạm xe bus, tôi thuê xe về nhà cũng được.”
“A? Thượng Tú Viên? ” trong lời nói của Nhạc Minh Huy mang theo ý cười, “Vừa lúc, tôi cũng đến gần đó.”
“Trời mưa lớn như vậy, anh đến đó làm gì? ” Đàm Cẩm nhíu mày, hỏi, cho rằng anh đang kiếm cớ đưa cậu về.
Nhạc Minh Huy không nhịn được cười ra tiếng: “Tôi ở đó mà, cậu không để tôi về nhà, tôi ở đâu đây?”
Lúc này đổi lại là Đàm Cẩm giật mình, cậu thật sự không ngờ, hai người lại ở cùng một tiểu khu, sau khi tốt nghiệp cậu chuyển chỗ ở, đã được bốn năm rồi, trong bốn năm qua, chưa từng gặp Nhạc Minh Huy trong tiểu khu, thật đúng là kỳ quái.
“Tôi đoán nhà cậu là ở tòa nhà 14 hoặc 15, đi làm chỉ đi cửa đông, sáng sớm không tập thể dục, bình thường tầm 7h30 mới ra ngoài, đi bộ nửa giờ đến cục cảnh sát, có đúng không? ” Nhạc Minh Huy vừa tăng tốc, vừa nói một cách thờ ơ.
“Làm sao anh biết? ” Đàm Cẩm càng giật mình, nhưng nghĩ lại, người này làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, cũng không phải là ngồi không.
Nhạc Minh Huy gần như không nhịn được cười ra tiếng, nhưng vẫn giả bộ nghiêm trang nói: “Bởi vì nhà tôi ở tòa nhà số 3, đi làm đều đi cửa bắc, sáu giờ phải thể dục, bảy giờ ra cửa, chạy đến cửa hàng ăn sáng ăn xong bữa sáng mới đi bộ đến cục cảnh sát, thời gian sinh hoạt của chúng ta hoàn toàn chênh lệch, cho nên tới giờ chưa từng gặp.”
Mặc dù anh căn cứ vào tình hình sinh hoạt của mình để suy đoán, nhưng vẫn thêm vào một chút suy xét và hiểu biết về Đàm Cẩm, Đàm Cẩm cho đến lúc này, mới cảm thấy đội trưởng cảnh sát hình sự như anh làm thế là bình thường, không nhịn được khen anh: “Nhạc đội, anh thật thông minh, chẳng trách tỉ suất phá án cao như vậy.”
Mưa đã tạnh, nước đọng trên đường từ từ hạ thấp, Nhạc Minh Huy cười cười: “Xong rồi, chúng ta về nhà.”