Đoàn người của Nguyệt Mịch công chúa đi vào Vọng thành, nàng xuất ra một cái gương nhỏ tỉ mỉ nhìn đôi mắt có chút thâm quầng của mình, hai ngày một đêm nghỉ ngơi tốt, không thể để người khác nhìn thấy ta không vui vẻ. Nghe Trình đại ca nói trong hậu cũng có một thiếu niên tên là Tố Mạn, hắn là vương tử của Ma Dung, được đưa đến Lương quốc. Nguyệt Mịch công chúa thu hồi tình cảm thiếu nữ mơ mộng, trước khi đi mẫu thân có dặn nàng, ở cung đình cũng giống như ở trên chiến trường, không tiếng động nhưng đầy máu tanh, Tố Mạn sao. . . Nguyệt Mịch công chúa lấy hộp son ra, bôi lên môi, nhắm mắt lại, điều chỉnh tình tự, thời gian ở cùng Trình Thu Vũ và Đoan Mộc Ngọc Hàn giống như mộng đẹp, tỉnh mộng a, thật có chút không muốn. Nếu như mình không phải công chúa, nhất định sẽ theo bọn họ, bất luận đi đến nơi nào cũng được. Vì sao phải sinh tại đế vương gia, sinh tại đế vương gia hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng luôn phải đối mặt với tranh đoạt quyền lực, thứ mất đi là thanh xuân và cảm tình.
“Công chúa, ngươi không nên nghĩ đến Trình công tử cùng Mộc công tử nữa, người sẽ là hoàng hậu của Lương quốc, người đã phóng túng bản thân, nếu chuyện này để cho phu quân tương lai của người biết, người sẽ bị hắn khinh thị, huống chi bên người hắn còn có một yêu tinh phiên bang tác quái, người nên vì tương lai của mình.” Nhũ mẫu Việt Mai có chút lo lắng, nàng chăm sóc công chúa từ nhỏ đến lớn, công chúa cũng giống như nữ nhi của mình, nàng lo lắng công chúa đơn độc ở ngoại quốc, nên nhất quyết theo công chúa đến Lương quốc này. Mấy ngày hôm nay công chúa làm chuyện khác người như vậy, mong sao Âu Tuấn Trình không tính toán.
“Yên tâm đi nhũ mẫu, ta sẽ làm một hoàng hậu tốt.” Nguyệt Mịch công chúa nói, không biết tương lai sẽ thế nào, Nguyệt Mịch thầm nghĩ, từng bước đi phải thật cẩn thận.
Trong hoàng cung Lương quốc, Âu Tuấn Trình nhận được báo cáo, Trình Thu Vũ và Mộc Ngọc Hàn trên đường đi cứu được Nguyệt Mịch công chúa, hơn nữa Nguyệt Mịch công chúa lại có quan hệ mờ ám với họ, nhất là công chúa đối với Trình Thu Vũ không muốn xa rời. Trong lòng Âu Tuấn Trình không khỏi ghen ghét dữ dội, Trình Thu Vũ, chúng ta xa nhau mới một chút mà ngươi đã vội vàng quyến rũ người khác. Chậm đã, Trình Thu Vũ rời khỏi Vọng thành, hắn đi lúc nào sao ta không biết.
“Vì sao Trình Thu Vũ lại gặp công chúa?” Âu Tuấn Trình bình tĩnh hỏi.
“Nghe Trình Thu Vũ nói, hắn được bạn tốt mời vân du, chuẩn bị chu du các quốc gia, còn muốn đi Tây Vực nhìn.” Một người thị vệ quỳ trên mặt đất, suy nghĩ một chút còn nói thêm: “Trình Thu Vũ cùng người tên Mộc Ngọc Hàn kia có quan hệ mờ ám, thuộc hạ len lén thấy Mộc Ngọc Hàn hôn Trình Thu Vũ.”
Lần này Âu Tuấn Trình không ghen ghét dữ dội như trước, mà giống như là bị cả thùng dấm đổ lên người, vị chua tỏa bốn phía. Sắc mặt có thể so với hắc thạch, tên Trình Thu Vũ chết tiệt tên, hóa ra đã sớm chuẩn bị đường lui, vừa thấy theo ta không được như ý, lập tức tìm một người khác. Trong lòng Âu Tuấn Trình khó chịu, không còn tỉnh táo, nghĩ thầm hiện tại Trình Thu Vũ chạy theo người khác, ta sẽ bắt hắn trở về, bắt trở về sẽ xử lý hắn thế nào, giam cầm hắn, trực tiếp nhét vào hậu cung. Âu Tuấn Trình nghĩ lại, sau đó trấn an chính mình, được rồi, không phải chỉ là một nam sủng sao, Âu Tuấn Trình, ngươi đâu thiếu mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, không thiếu, mỹ nhân trong cung sẽ từ từ tăng nhanh, mình muốn lập tức kết hôn với hoàng hậu, không lâu sau sẽ có hoàng tử công chúa sinh ra, Trình Thu Vũ là cái gì, hừ, bất quá chỉ là đồ ta không thích thì bỏ, ai muốn mang hắn trở thành bảo bối thì tùy. Vậy là chuyện này đã bị Âu Tuấn Trình đặt ở một bên, hắn cũng không nghĩ đến tội của công chúa Tấn quốc, hoàng hậu là hắn muốn thú, tiên tri nói hoàng hậu là một yêu ma cũng được, là một quốc mẫu cũng được, cái gì cũng kém so với ích lợi mà Tấn quốc mang lại cho ta.
“Trẫm đã biết, khanh đã khổ cực, xuống phía dưới lĩnh thưởng đi.” Âu Tuấn Trình nói.
“Thần tạ ơn hoàng thượng.” Thị vệ kia lĩnh chỉ tạ ân, lặng lẽ lui ra ngoài.
Âu Tuấn Trình phất ống tay áo, ngồi ở long ỷ, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Một con bồ câu tuyết trắng bay qua, tâm tình của hắn cũng tốt lên. Nghĩ đến Tố Mạn, tính tình Tố Mạn nhu thuận, trên long sàng biểu hiện dị thường nhiệt tình, hết sức lấy lòng a. Âu Tuấn Trình nhắm mắt lại, trước mắt là nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái của Trình Thu Vũ, đôi mắt thanh thanh lượng lượng không có một tia âm mưu, nhìn hắn lòng mình luôn thanh thản. Âu Tuấn Trình sẽ không thừa nhận chính mình đã sai, không thừa nhận hắn đã đẩy người hắn yêu sang bên cạnh người khác, mà người này hắn không quên được. . . Âu Tuấn Trình không muốn nhớ tới những thứ này, hắn đứng lên, “Triệu Từ Thế Thanh đến đây, còn có thừa tướng, Trữ vương và Vương Nguyên Võ, trẫm muốn thương lượng với bọn họ chuyện đại hôn, hôn lễ của trẫm không thể có bất luận sai lầm gì.” Âu Tuấn Trình ra lệnh một tiếng, tiểu thái giám lập tức lĩnh chỉ đi tuyên gọi. Âu Tuấn Trình nghĩ, bận rộn sẽ làm hắn quên Trình Thu Vũ, sau này hắn có thể nhớ người này sao? Thời gian có thể hòa tan tất cả, nghĩ tới đây Âu Tuấn Trình bước nhanh đến ngự thư phòng.
——— —————————–
Dịch quán Tề quốc, Đoan Mộc Dĩnh giống như mèo nhỏ cọ qua cọ lại, Đoan Mộc Thanh Lam nhận được thủ hạ hồi báo, mặt mày rạng rỡ. Nội bộ Âu Tuấn Trình mâu thuẫn, hiện tại trong lòng Âu Tuấn Trình là vị gì a, chắc hẳn rất “Vui sướng”.
“Không nghĩ tới Trình Thu Vũ thật ra là một bánh trái tỏa hương, có thể dẫn dụ vài chích lang tới thưởng hắn. Dĩnh nhi vui vẻ không, Trình Thu Vũ và Âu Tuấn Trình đã kết thúc, sau này tại Lương quốc sẽ không có chỗ cho hắn.” Đoan Mộc Thanh Lam vuốt ve mái tóc của Đoan Mộc Dĩnh , mái tóc dài mềm mượt của Dĩnh nhi toả ra một tia hương khí, Đoan Mộc Thanh Lam yêu nhất mùi hương này.
Đoan Mộc Dĩnh gối đầu lên đùi của Đoan Mộc Thanh Lam, nhìn nhìn cằm Đoan Mộc Thanh Lam, nguyên lai phụ thân là một đại hồ tử, nếu như mỗi ngày hắn không cạo râu mép sạch sẽ, hắn sẽ là đại hồ tử giống Mao Qua. Vươn tay nhỏ bé sờ sờ cằm Đoan Mộc Thanh Lam, trong lòng nghĩ, trưởng thành ta cũng sẽ là một đại hồ tử sao, ta với hắn cũng có chút tương tự mà.
“Bánh trái tỏa hương, hắn cùng Nguyệt Mịch công chúa có quan hệ không rõ ràng, cũng đủ khiến trong lòng Âu Tuấn Trình cả đời cũng không chấp nhận được. Tứ ca cũng thật là, Trình Thu Vũ đâu có tốt, hắn lại coi trọng người này.” Đoan Mộc Dĩnh mân mê vạt áo, hờn giận nói, vừa nghĩ đến cừu hận kiếp trước, còn có một ngày nào đó Đoan Mộc Ngọc Hàn đưa Trình Thu Vũ tới trước mặt mình, Đoan Mộc Dĩnh không biết nên đối mặt với người này như thế nào. Không muốn Đoan Mộc Ngọc Hàn tham dự vào chuyện này, nhưng mình không thể bỏ xuống cừu hận với Trình Thu Vũ, hiện tại sự tình quá phức tạp. Nghe Đoan Mộc Thanh Lam nói Đoan Mộc Ngọc Hàn thụ thương được Trình Thu Vũ cứu, bởi vậy mà Đoan Mộc Ngọc Hàn coi trọng Trình Thu Vũ, ta cần xử lý chuyện này?
“Nói thế nào thì Trình Thu Vũ cũng cứu lão tứ, ngươi hận hắn, trước mặt tứ ca không nên biểu lộ ra. Ai, không nghĩ tới sự tình lại như vậy.” Đoan Mộc Thanh Lam cũng thở dài một hơi, “Tứ ca ngươi cùng Trình Thu Vũ xuất hiện, phá hủy kế hoạch của trẫm, muốn Lương quốc cùng chúng ta liên thủ đối phó Vệ quốc, chuyện này xem ra còn chưa nắm chắc.”
“Hoàng đế đại hôn, phỏng chừng thời gian Tố Mạn tiêu dao không còn được bao lâu. Nam sủng sao có thể so được với hoàng hậu ni. Trình Thu Vũ rời đi cũng vì lo lắng điều này.” Tuy rằng Đoan Mộc Dĩnh hận hắn, nhưng dù sao kiếp trước hắn cũng là ca ca mình, mặc dù cảm tình không sâu. Tâm tình Đoan Mộc Dĩnh phức tạp, không biết nên làm như thế nào cho phải.
“Phụ hoàng, năm nay Dĩnh nhi bao nhiêu tuổi, phụ hoàng còn nhớ rõ không?” Đoan Mộc Dĩnh trát trát nhãn tình hỏi.
“Nhớ kỹ, Dĩnh nhi sắp qua mười ba tuổi, ai nha, ngươi sắp mười bốn tuổi! Dĩnh nhi cũng đã trưởng thành.” Đoan Mộc Thanh Lam sờ sờ đầu hài tử, cảm thán nói, hài tử này đã mười mấy tuổi, cũng không cao thêm chút nào, hài tử này giống ai chứ.
“Phụ hoàng, ngày Dĩnh nhi mười bốn tuổi, Dĩnh nhi có thể ở mặt trên phải không?” Đoan Mộc Dĩnh trát trát nhãn tình, bướng bỉnh nhìn Đoan Mộc Thanh Lam.
Nhất thời Đoan Mộc Thanh Lam tựa như nghẹn, muốn nói cũng không nói ra được, hài tử này còn suy nghĩ chuyện này, hắn muốn gì ta cũng không phản đối, duy độc chuyện này. . . Có! Đoan Mộc Thanh Lam cười gian một tiếng, trong lòng có chủ ý. (ha ha ha…ha Dĩnh nhi sẽ thỏa mãn a)
“Ai, phụ hoàng, ngày mai vị hoàng đế kia đại hôn, nhi thần không muốn mặc rườm rà như lần trước.” Đoan Mộc Dĩnh hỏi. Nhớ tới trang phục lần trước, phụ hoàng giúp mình mặc cả nửa ngày, sớm biết thế mang theo Thập Lục cùng Thúy Trúc, chải đầu mặc quần áo đều không là vấn đề.
“Tuy lễ phục rườm ra, nhưng là lễ phục của thân vương, tham gia hôn lễ không thể qua loa được, phải có khí thế của Tề quốc chúng ta.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
“Ai, mặc như vậy rất khó chịu.” Đoan Mộc Dĩnh oán giận. Lễ phục rườm rà, vật phẩm trang sức đinh đinh đang đang, nhớ tới lại nhức đầu. Nhẫn nhẫn, phải quan tâm quốc thể, lần sau thật không muốn làm sứ thần. Sau này nhường lại cho Ngũ ca, phải chia ngọt sẻ bùi a, ý này rất hay! ( tại Tề quốc xa xa, Đoan Mộc Tuyết đánh một cái hắt xì, trong lòng nghĩ không biết ai chửi bậy sau lưng ta )
Ngày đại hôn, Âu Tuấn Trình mặt mày hớn hở, một thân hoa mỹ trang nghiêm, lễ phục hắc sắc thêu kim long ngũ sắc, đầu đội Cửu Long quan, đẹp đẽ quý giá cao nhã. Nguyệt Mịch công chúa một thân lễ phục hắc sắc thêu kim phượng ngũ sắc, đầu đội mũ phượng cửu phượng phi vân, dung nhan mỹ lệ tinh xảo, ung dung đẹp đẽ đứng bên cạnh Âu Tuấn Trình, tiếp thu lễ bái của quân thần. Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam cũng đứng ở trong đám người, một thân Đoan Mộc Dĩnh là lễ phục rất nặng, đầu đội long quan tử sắc, trên người đeo bội sức đinh đinh đang đang, Đoan Mộc Dĩnh hờn giận trở mình, hai mắt trợn trắng, y phục này còn nặng hơn chiến giáp, nếu không phải bây giờ trời lạnh, mình nhất định sẽ bị nóng chết. Hắn nhìn thoáng qua vị Trữ vương mập mạp của Lương quốc, vị Vương gia cũng giống hắn, một thân phục sức Vương gia, khiến lão Vương gia có chút đổ mồ hôi, trong lòng Đoan Mộc Dĩnh cũng đỡ giận.
Kế tiếp là tiệc rượu, triều thần cùng sứ thần kính rượu nhau, tửu lượng của Đoan Mộc Dĩnh ba chén đã say, Đoan Mộc Thanh Lam hơi đau đầu, tiểu tử kia thật không giống nam nhi Đoan Mộc gia, nam nhân Đoan Mộc gia đều là trăm chén không say, duy độc có một người như thế.
Âu Tuấn Trình nhìn thấy Đoan Mộc Dĩnh có vẻ uống say, trong lòng âm thầm vui vẻ, lần trước đã nghĩ nếu như hắn uống say, nghĩ biện pháp giữ hắn ở lại trong cung, có thể thân cận một chút, hiện tại là một cơ hội.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Dĩnh đỏ bừng, ôm bầu rượu làm nũng với Đoan Mộc Thanh Lam: “Phụ hoàng, Dĩnh nhi trăm chén không say, phải không.”
“Phải, ngươi là trăm chén không say.” Đoan Mộc Thanh Lam kiên trì hống Đoan Mộc Dĩnh, tiểu tử này đã say, ai!
“Nói với sứ thần Tề quốc, nếu Hiếu thân vương say, trước hết đến nghỉ ngơi tại Thanh Tâm điện một chút, tỉnh rượu rồi lại đi.” Âu Tuấn Trình phân phó thái giám bên cạnh.
“Tuân chỉ.” Thái giám quay người lại chạy đến bên người Đoan Mộc Thanh Lam, nói với Đoan Mộc Thanh Lam rằng: “Vị đại nhân này, hoàng thượng nói Vương gia đã say như vậy, muốn nô tài nói người mang Vương gia đến Thanh Tâm điện nghỉ ngơi, khi tỉnh rượu thì trở lại.”
Đoan Mộc Thanh Lam thầm nghĩ không tốt, Âu Tuấn Trình luôn nhìn Dĩnh nhi mê đắm, muốn chúng ta ở lại Thanh Tâm điện, hừ, thật là có tâm a. “Đa tạ ý tốt của hoàng thượng, Thanh Tâm điện ở nơi nào?”
“Đi theo ta.” Tiểu thái giám dẫn đường, Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh hướng các vị đại nhân sứ thần cáo biệt, những người này sớm nhìn ra Đoan Mộc Dĩnh đã say mèm, cũng không quá để ý. Đoan Mộc Dĩnh náo loạn, ôm một bầu rượu nằm trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam cười khúc khích, dáng tươi cười muốn bao nhiêu ngu ngốc thì có bấy nhiêu ngu ngốc.
Nguyệt Mịch nghe Âu Tuấn Trình nói, không hề cao hứng, có ai lại để sứ thần ngoại quốc ở trong cung. “Hoàng thượng rất quan tâm đến thân vương a.”
“Hoàng hậu không nên suy nghĩ nhiều, Hiếu thân vương là một hài tử, ở Tề quốc Hiếu thân vương rất được sủng ái, chiếu cố một chút biểu thị muốn tăng cường mối quan hệ hữu hảo giữa hai nước.” Âu Tuấn Trình cười rạng rỡ, che giấu sắc tâm của mình.
Cưới ta, tân hôn còn muốn ăn dã thực, trong lòng Nguyệt Mịch công chúa Âu Tuấn Trình đã không thể nào so được với Trình Thu Vũ và Đoan Mộc Ngọc Hàn, Nguyệt Mịch công chủ mỉm cười, trào phúng, đế vương đều là người không đức hạnh, Âu Tuấn Trình như vậy, phụ hoàng cũng là như vậy, ăn trong bát nhìn trong nồi còn muốn nắm trong tay, không có thứ gì tốt. Thị vệ bên người Hiếu thân vương kia không phải tầm thường, sao hắn có thể để cho ngươi thực hiện được. Nguyệt Mịch công chúa giống như đang xem trò vui, về điểm này thật không giống thiếu nữ vui vẻ ngày đó.
Tại Lim điện, Tố Mạn đập vỡ mọi thứ phát tiết phẫn nộ, Âu Tuấn Trình đại hôn, ban cho hắn những thứ này để hắn thoải mái, cho hắn thứ này có ích lợi gì, hoàng hậu mới là nữ chủ nhân của hậu cung, hắn là cái gì. Trước khi tiến cung Tố Mạn cũng hiểu vị trí của mình ở hậu cung Lương quốc, nhưng tránh không được có chút mộng đẹp nho nhỏ, muốn Âu Tuấn Trình yêu mình, muốn có chút địa vị trong cung, bây giờ hắn chỉ tựa như những vật phẩm quý giá bài trí trong cung điện này. Trong lòng Âu Tuấn Trình tưởng nhớ ai Tố Mạn không rõ ràng lắm, nhưng hắn biết chắc chắn không phải là mình, là mình chưa đủ đẹp hay là mình không tốt.
“Thị quân, hoàng thượng muốn Hiếu thân vương của Tề quốc ở tại Thanh Tâm điện.” Một tiểu thái giám lén lút nói cho Tố Mạn.
“Hừ!” Trong lòng Tố Mãn thầm mắng, khá lắm hồ ly tinh Tề quốc, quyến rũ đến tận đây, tạp chủng như ngươi không chết tử tế được!
——— —————— —————— ———
Thanh Tâm điện, Đoan Mộc Dĩnh được Đoan Mộc Thanh Lam đặt ở nhuyễn tháp, Đoan Mộc Dĩnh ôm bình rượu thì thào tự nói, “Lại một chén, cụng ly.”
Đoan Mộc Thanh Lam đoạt bình rượu trong tay hắn, đặt trên bàn gỗ, ngồi ở bên cạnh Đoan Mộc Dĩnh hỏi: “Dĩnh nhi, ta là ai?”
“Ngươi là phụ hoàng, ta không uống say a. Hắc hắc hắc. . .” Đoan Mộc Dĩnh cười ngây ngô.
Đoan Mộc Dĩnh hắc hắc hắc cười rộ lên, kéo Đoan Mộc Thanh Lam chủ động hôn lên, “Ta biết phụ hoàng muốn ta, muốn ta nói ra ta thích phụ hoàng, ta không uống say, lòng ta thích phụ hoàng, nhưng ta không nói cho phụ hoàng ta thích hắn, để hắn sốt ruột mà đoán, phụ hoàng, ta thông minh không.”
“Dĩnh nhi thông tuệ hơn người, phụ hoàng chịu thua sự thông tuệ của ngươi luôn.” Đoan Mộc Thanh Lam dở khóc dở cười, hắn không nghĩ sẽ có đáp án này, tục ngữ nói rượu vào lời ra, không ngờ Dĩnh nhi lại nói ta thích phụ hoàng, thế nhưng ta không nói cho hắn. Cái tiểu bại hoại này! Đoan Mộc Thanh Lam cưng chiều hôn nhẹ lên môi Đoan Mộc Dĩnh, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của hắn.
Đoan Mộc Dĩnh cười khúc khích, không biết đại sắc lang có thể ăn tươi hắn bất cứ lúc nào, tiếp tục nói: “Phụ hoàng vì sao chỉ hôn nhẹ Dĩnh nhi? Ta đây muốn hôn phụ hoàng.”
“Dĩnh nhi, ngươi biết ngươi đang làm cái gì sao, ngươi đang mê hoặc ta.” Đôi mắt Đoan Mộc Thanh Lam sâu thẳm, thanh âm trầm thấp, đúng là yêu tinh, ngươi khiến ta không khống chế được!
Đoàn người của Nguyệt Mịch công chúa đi vào Vọng thành, nàng xuất ra một cái gương nhỏ tỉ mỉ nhìn đôi mắt có chút thâm quầng của mình, hai ngày một đêm nghỉ ngơi tốt, không thể để người khác nhìn thấy ta không vui vẻ. Nghe Trình đại ca nói trong hậu cũng có một thiếu niên tên là Tố Mạn, hắn là vương tử của Ma Dung, được đưa đến Lương quốc. Nguyệt Mịch công chúa thu hồi tình cảm thiếu nữ mơ mộng, trước khi đi mẫu thân có dặn nàng, ở cung đình cũng giống như ở trên chiến trường, không tiếng động nhưng đầy máu tanh, Tố Mạn sao. . . Nguyệt Mịch công chúa lấy hộp son ra, bôi lên môi, nhắm mắt lại, điều chỉnh tình tự, thời gian ở cùng Trình Thu Vũ và Đoan Mộc Ngọc Hàn giống như mộng đẹp, tỉnh mộng a, thật có chút không muốn. Nếu như mình không phải công chúa, nhất định sẽ theo bọn họ, bất luận đi đến nơi nào cũng được. Vì sao phải sinh tại đế vương gia, sinh tại đế vương gia hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng luôn phải đối mặt với tranh đoạt quyền lực, thứ mất đi là thanh xuân và cảm tình.
“Công chúa, ngươi không nên nghĩ đến Trình công tử cùng Mộc công tử nữa, người sẽ là hoàng hậu của Lương quốc, người đã phóng túng bản thân, nếu chuyện này để cho phu quân tương lai của người biết, người sẽ bị hắn khinh thị, huống chi bên người hắn còn có một yêu tinh phiên bang tác quái, người nên vì tương lai của mình.” Nhũ mẫu Việt Mai có chút lo lắng, nàng chăm sóc công chúa từ nhỏ đến lớn, công chúa cũng giống như nữ nhi của mình, nàng lo lắng công chúa đơn độc ở ngoại quốc, nên nhất quyết theo công chúa đến Lương quốc này. Mấy ngày hôm nay công chúa làm chuyện khác người như vậy, mong sao Âu Tuấn Trình không tính toán.
“Yên tâm đi nhũ mẫu, ta sẽ làm một hoàng hậu tốt.” Nguyệt Mịch công chúa nói, không biết tương lai sẽ thế nào, Nguyệt Mịch thầm nghĩ, từng bước đi phải thật cẩn thận.
Trong hoàng cung Lương quốc, Âu Tuấn Trình nhận được báo cáo, Trình Thu Vũ và Mộc Ngọc Hàn trên đường đi cứu được Nguyệt Mịch công chúa, hơn nữa Nguyệt Mịch công chúa lại có quan hệ mờ ám với họ, nhất là công chúa đối với Trình Thu Vũ không muốn xa rời. Trong lòng Âu Tuấn Trình không khỏi ghen ghét dữ dội, Trình Thu Vũ, chúng ta xa nhau mới một chút mà ngươi đã vội vàng quyến rũ người khác. Chậm đã, Trình Thu Vũ rời khỏi Vọng thành, hắn đi lúc nào sao ta không biết.
“Vì sao Trình Thu Vũ lại gặp công chúa?” Âu Tuấn Trình bình tĩnh hỏi.
“Nghe Trình Thu Vũ nói, hắn được bạn tốt mời vân du, chuẩn bị chu du các quốc gia, còn muốn đi Tây Vực nhìn.” Một người thị vệ quỳ trên mặt đất, suy nghĩ một chút còn nói thêm: “Trình Thu Vũ cùng người tên Mộc Ngọc Hàn kia có quan hệ mờ ám, thuộc hạ len lén thấy Mộc Ngọc Hàn hôn Trình Thu Vũ.”
Lần này Âu Tuấn Trình không ghen ghét dữ dội như trước, mà giống như là bị cả thùng dấm đổ lên người, vị chua tỏa bốn phía. Sắc mặt có thể so với hắc thạch, tên Trình Thu Vũ chết tiệt tên, hóa ra đã sớm chuẩn bị đường lui, vừa thấy theo ta không được như ý, lập tức tìm một người khác. Trong lòng Âu Tuấn Trình khó chịu, không còn tỉnh táo, nghĩ thầm hiện tại Trình Thu Vũ chạy theo người khác, ta sẽ bắt hắn trở về, bắt trở về sẽ xử lý hắn thế nào, giam cầm hắn, trực tiếp nhét vào hậu cung. Âu Tuấn Trình nghĩ lại, sau đó trấn an chính mình, được rồi, không phải chỉ là một nam sủng sao, Âu Tuấn Trình, ngươi đâu thiếu mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, không thiếu, mỹ nhân trong cung sẽ từ từ tăng nhanh, mình muốn lập tức kết hôn với hoàng hậu, không lâu sau sẽ có hoàng tử công chúa sinh ra, Trình Thu Vũ là cái gì, hừ, bất quá chỉ là đồ ta không thích thì bỏ, ai muốn mang hắn trở thành bảo bối thì tùy. Vậy là chuyện này đã bị Âu Tuấn Trình đặt ở một bên, hắn cũng không nghĩ đến tội của công chúa Tấn quốc, hoàng hậu là hắn muốn thú, tiên tri nói hoàng hậu là một yêu ma cũng được, là một quốc mẫu cũng được, cái gì cũng kém so với ích lợi mà Tấn quốc mang lại cho ta.
“Trẫm đã biết, khanh đã khổ cực, xuống phía dưới lĩnh thưởng đi.” Âu Tuấn Trình nói.
“Thần tạ ơn hoàng thượng.” Thị vệ kia lĩnh chỉ tạ ân, lặng lẽ lui ra ngoài.
Âu Tuấn Trình phất ống tay áo, ngồi ở long ỷ, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Một con bồ câu tuyết trắng bay qua, tâm tình của hắn cũng tốt lên. Nghĩ đến Tố Mạn, tính tình Tố Mạn nhu thuận, trên long sàng biểu hiện dị thường nhiệt tình, hết sức lấy lòng a. Âu Tuấn Trình nhắm mắt lại, trước mắt là nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái của Trình Thu Vũ, đôi mắt thanh thanh lượng lượng không có một tia âm mưu, nhìn hắn lòng mình luôn thanh thản. Âu Tuấn Trình sẽ không thừa nhận chính mình đã sai, không thừa nhận hắn đã đẩy người hắn yêu sang bên cạnh người khác, mà người này hắn không quên được. . . Âu Tuấn Trình không muốn nhớ tới những thứ này, hắn đứng lên, “Triệu Từ Thế Thanh đến đây, còn có thừa tướng, Trữ vương và Vương Nguyên Võ, trẫm muốn thương lượng với bọn họ chuyện đại hôn, hôn lễ của trẫm không thể có bất luận sai lầm gì.” Âu Tuấn Trình ra lệnh một tiếng, tiểu thái giám lập tức lĩnh chỉ đi tuyên gọi. Âu Tuấn Trình nghĩ, bận rộn sẽ làm hắn quên Trình Thu Vũ, sau này hắn có thể nhớ người này sao? Thời gian có thể hòa tan tất cả, nghĩ tới đây Âu Tuấn Trình bước nhanh đến ngự thư phòng.
——— —————————–
Dịch quán Tề quốc, Đoan Mộc Dĩnh giống như mèo nhỏ cọ qua cọ lại, Đoan Mộc Thanh Lam nhận được thủ hạ hồi báo, mặt mày rạng rỡ. Nội bộ Âu Tuấn Trình mâu thuẫn, hiện tại trong lòng Âu Tuấn Trình là vị gì a, chắc hẳn rất “Vui sướng”.
“Không nghĩ tới Trình Thu Vũ thật ra là một bánh trái tỏa hương, có thể dẫn dụ vài chích lang tới thưởng hắn. Dĩnh nhi vui vẻ không, Trình Thu Vũ và Âu Tuấn Trình đã kết thúc, sau này tại Lương quốc sẽ không có chỗ cho hắn.” Đoan Mộc Thanh Lam vuốt ve mái tóc của Đoan Mộc Dĩnh , mái tóc dài mềm mượt của Dĩnh nhi toả ra một tia hương khí, Đoan Mộc Thanh Lam yêu nhất mùi hương này.
Đoan Mộc Dĩnh gối đầu lên đùi của Đoan Mộc Thanh Lam, nhìn nhìn cằm Đoan Mộc Thanh Lam, nguyên lai phụ thân là một đại hồ tử, nếu như mỗi ngày hắn không cạo râu mép sạch sẽ, hắn sẽ là đại hồ tử giống Mao Qua. Vươn tay nhỏ bé sờ sờ cằm Đoan Mộc Thanh Lam, trong lòng nghĩ, trưởng thành ta cũng sẽ là một đại hồ tử sao, ta với hắn cũng có chút tương tự mà.
“Bánh trái tỏa hương, hắn cùng Nguyệt Mịch công chúa có quan hệ không rõ ràng, cũng đủ khiến trong lòng Âu Tuấn Trình cả đời cũng không chấp nhận được. Tứ ca cũng thật là, Trình Thu Vũ đâu có tốt, hắn lại coi trọng người này.” Đoan Mộc Dĩnh mân mê vạt áo, hờn giận nói, vừa nghĩ đến cừu hận kiếp trước, còn có một ngày nào đó Đoan Mộc Ngọc Hàn đưa Trình Thu Vũ tới trước mặt mình, Đoan Mộc Dĩnh không biết nên đối mặt với người này như thế nào. Không muốn Đoan Mộc Ngọc Hàn tham dự vào chuyện này, nhưng mình không thể bỏ xuống cừu hận với Trình Thu Vũ, hiện tại sự tình quá phức tạp. Nghe Đoan Mộc Thanh Lam nói Đoan Mộc Ngọc Hàn thụ thương được Trình Thu Vũ cứu, bởi vậy mà Đoan Mộc Ngọc Hàn coi trọng Trình Thu Vũ, ta cần xử lý chuyện này?
“Nói thế nào thì Trình Thu Vũ cũng cứu lão tứ, ngươi hận hắn, trước mặt tứ ca không nên biểu lộ ra. Ai, không nghĩ tới sự tình lại như vậy.” Đoan Mộc Thanh Lam cũng thở dài một hơi, “Tứ ca ngươi cùng Trình Thu Vũ xuất hiện, phá hủy kế hoạch của trẫm, muốn Lương quốc cùng chúng ta liên thủ đối phó Vệ quốc, chuyện này xem ra còn chưa nắm chắc.”
“Hoàng đế đại hôn, phỏng chừng thời gian Tố Mạn tiêu dao không còn được bao lâu. Nam sủng sao có thể so được với hoàng hậu ni. Trình Thu Vũ rời đi cũng vì lo lắng điều này.” Tuy rằng Đoan Mộc Dĩnh hận hắn, nhưng dù sao kiếp trước hắn cũng là ca ca mình, mặc dù cảm tình không sâu. Tâm tình Đoan Mộc Dĩnh phức tạp, không biết nên làm như thế nào cho phải.
“Phụ hoàng, năm nay Dĩnh nhi bao nhiêu tuổi, phụ hoàng còn nhớ rõ không?” Đoan Mộc Dĩnh trát trát nhãn tình hỏi.
“Nhớ kỹ, Dĩnh nhi sắp qua mười ba tuổi, ai nha, ngươi sắp mười bốn tuổi! Dĩnh nhi cũng đã trưởng thành.” Đoan Mộc Thanh Lam sờ sờ đầu hài tử, cảm thán nói, hài tử này đã mười mấy tuổi, cũng không cao thêm chút nào, hài tử này giống ai chứ.
“Phụ hoàng, ngày Dĩnh nhi mười bốn tuổi, Dĩnh nhi có thể ở mặt trên phải không?” Đoan Mộc Dĩnh trát trát nhãn tình, bướng bỉnh nhìn Đoan Mộc Thanh Lam.
Nhất thời Đoan Mộc Thanh Lam tựa như nghẹn, muốn nói cũng không nói ra được, hài tử này còn suy nghĩ chuyện này, hắn muốn gì ta cũng không phản đối, duy độc chuyện này. . . Có! Đoan Mộc Thanh Lam cười gian một tiếng, trong lòng có chủ ý. (ha ha ha…ha Dĩnh nhi sẽ thỏa mãn a)
“Ai, phụ hoàng, ngày mai vị hoàng đế kia đại hôn, nhi thần không muốn mặc rườm rà như lần trước.” Đoan Mộc Dĩnh hỏi. Nhớ tới trang phục lần trước, phụ hoàng giúp mình mặc cả nửa ngày, sớm biết thế mang theo Thập Lục cùng Thúy Trúc, chải đầu mặc quần áo đều không là vấn đề.
“Tuy lễ phục rườm ra, nhưng là lễ phục của thân vương, tham gia hôn lễ không thể qua loa được, phải có khí thế của Tề quốc chúng ta.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
“Ai, mặc như vậy rất khó chịu.” Đoan Mộc Dĩnh oán giận. Lễ phục rườm rà, vật phẩm trang sức đinh đinh đang đang, nhớ tới lại nhức đầu. Nhẫn nhẫn, phải quan tâm quốc thể, lần sau thật không muốn làm sứ thần. Sau này nhường lại cho Ngũ ca, phải chia ngọt sẻ bùi a, ý này rất hay! ( tại Tề quốc xa xa, Đoan Mộc Tuyết đánh một cái hắt xì, trong lòng nghĩ không biết ai chửi bậy sau lưng ta )
Ngày đại hôn, Âu Tuấn Trình mặt mày hớn hở, một thân hoa mỹ trang nghiêm, lễ phục hắc sắc thêu kim long ngũ sắc, đầu đội Cửu Long quan, đẹp đẽ quý giá cao nhã. Nguyệt Mịch công chúa một thân lễ phục hắc sắc thêu kim phượng ngũ sắc, đầu đội mũ phượng cửu phượng phi vân, dung nhan mỹ lệ tinh xảo, ung dung đẹp đẽ đứng bên cạnh Âu Tuấn Trình, tiếp thu lễ bái của quân thần. Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam cũng đứng ở trong đám người, một thân Đoan Mộc Dĩnh là lễ phục rất nặng, đầu đội long quan tử sắc, trên người đeo bội sức đinh đinh đang đang, Đoan Mộc Dĩnh hờn giận trở mình, hai mắt trợn trắng, y phục này còn nặng hơn chiến giáp, nếu không phải bây giờ trời lạnh, mình nhất định sẽ bị nóng chết. Hắn nhìn thoáng qua vị Trữ vương mập mạp của Lương quốc, vị Vương gia cũng giống hắn, một thân phục sức Vương gia, khiến lão Vương gia có chút đổ mồ hôi, trong lòng Đoan Mộc Dĩnh cũng đỡ giận.
Kế tiếp là tiệc rượu, triều thần cùng sứ thần kính rượu nhau, tửu lượng của Đoan Mộc Dĩnh ba chén đã say, Đoan Mộc Thanh Lam hơi đau đầu, tiểu tử kia thật không giống nam nhi Đoan Mộc gia, nam nhân Đoan Mộc gia đều là trăm chén không say, duy độc có một người như thế.
Âu Tuấn Trình nhìn thấy Đoan Mộc Dĩnh có vẻ uống say, trong lòng âm thầm vui vẻ, lần trước đã nghĩ nếu như hắn uống say, nghĩ biện pháp giữ hắn ở lại trong cung, có thể thân cận một chút, hiện tại là một cơ hội.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Dĩnh đỏ bừng, ôm bầu rượu làm nũng với Đoan Mộc Thanh Lam: “Phụ hoàng, Dĩnh nhi trăm chén không say, phải không.”
“Phải, ngươi là trăm chén không say.” Đoan Mộc Thanh Lam kiên trì hống Đoan Mộc Dĩnh, tiểu tử này đã say, ai!
“Nói với sứ thần Tề quốc, nếu Hiếu thân vương say, trước hết đến nghỉ ngơi tại Thanh Tâm điện một chút, tỉnh rượu rồi lại đi.” Âu Tuấn Trình phân phó thái giám bên cạnh.
“Tuân chỉ.” Thái giám quay người lại chạy đến bên người Đoan Mộc Thanh Lam, nói với Đoan Mộc Thanh Lam rằng: “Vị đại nhân này, hoàng thượng nói Vương gia đã say như vậy, muốn nô tài nói người mang Vương gia đến Thanh Tâm điện nghỉ ngơi, khi tỉnh rượu thì trở lại.”
Đoan Mộc Thanh Lam thầm nghĩ không tốt, Âu Tuấn Trình luôn nhìn Dĩnh nhi mê đắm, muốn chúng ta ở lại Thanh Tâm điện, hừ, thật là có tâm a. “Đa tạ ý tốt của hoàng thượng, Thanh Tâm điện ở nơi nào?”
“Đi theo ta.” Tiểu thái giám dẫn đường, Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh hướng các vị đại nhân sứ thần cáo biệt, những người này sớm nhìn ra Đoan Mộc Dĩnh đã say mèm, cũng không quá để ý. Đoan Mộc Dĩnh náo loạn, ôm một bầu rượu nằm trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam cười khúc khích, dáng tươi cười muốn bao nhiêu ngu ngốc thì có bấy nhiêu ngu ngốc.
Nguyệt Mịch nghe Âu Tuấn Trình nói, không hề cao hứng, có ai lại để sứ thần ngoại quốc ở trong cung. “Hoàng thượng rất quan tâm đến thân vương a.”
“Hoàng hậu không nên suy nghĩ nhiều, Hiếu thân vương là một hài tử, ở Tề quốc Hiếu thân vương rất được sủng ái, chiếu cố một chút biểu thị muốn tăng cường mối quan hệ hữu hảo giữa hai nước.” Âu Tuấn Trình cười rạng rỡ, che giấu sắc tâm của mình.
Cưới ta, tân hôn còn muốn ăn dã thực, trong lòng Nguyệt Mịch công chúa Âu Tuấn Trình đã không thể nào so được với Trình Thu Vũ và Đoan Mộc Ngọc Hàn, Nguyệt Mịch công chủ mỉm cười, trào phúng, đế vương đều là người không đức hạnh, Âu Tuấn Trình như vậy, phụ hoàng cũng là như vậy, ăn trong bát nhìn trong nồi còn muốn nắm trong tay, không có thứ gì tốt. Thị vệ bên người Hiếu thân vương kia không phải tầm thường, sao hắn có thể để cho ngươi thực hiện được. Nguyệt Mịch công chúa giống như đang xem trò vui, về điểm này thật không giống thiếu nữ vui vẻ ngày đó.
Tại Lim điện, Tố Mạn đập vỡ mọi thứ phát tiết phẫn nộ, Âu Tuấn Trình đại hôn, ban cho hắn những thứ này để hắn thoải mái, cho hắn thứ này có ích lợi gì, hoàng hậu mới là nữ chủ nhân của hậu cung, hắn là cái gì. Trước khi tiến cung Tố Mạn cũng hiểu vị trí của mình ở hậu cung Lương quốc, nhưng tránh không được có chút mộng đẹp nho nhỏ, muốn Âu Tuấn Trình yêu mình, muốn có chút địa vị trong cung, bây giờ hắn chỉ tựa như những vật phẩm quý giá bài trí trong cung điện này. Trong lòng Âu Tuấn Trình tưởng nhớ ai Tố Mạn không rõ ràng lắm, nhưng hắn biết chắc chắn không phải là mình, là mình chưa đủ đẹp hay là mình không tốt.
“Thị quân, hoàng thượng muốn Hiếu thân vương của Tề quốc ở tại Thanh Tâm điện.” Một tiểu thái giám lén lút nói cho Tố Mạn.
“Hừ!” Trong lòng Tố Mãn thầm mắng, khá lắm hồ ly tinh Tề quốc, quyến rũ đến tận đây, tạp chủng như ngươi không chết tử tế được!
——— —————— —————— ———
Thanh Tâm điện, Đoan Mộc Dĩnh được Đoan Mộc Thanh Lam đặt ở nhuyễn tháp, Đoan Mộc Dĩnh ôm bình rượu thì thào tự nói, “Lại một chén, cụng ly.”
Đoan Mộc Thanh Lam đoạt bình rượu trong tay hắn, đặt trên bàn gỗ, ngồi ở bên cạnh Đoan Mộc Dĩnh hỏi: “Dĩnh nhi, ta là ai?”
“Ngươi là phụ hoàng, ta không uống say a. Hắc hắc hắc. . .” Đoan Mộc Dĩnh cười ngây ngô.
Đoan Mộc Dĩnh hắc hắc hắc cười rộ lên, kéo Đoan Mộc Thanh Lam chủ động hôn lên, “Ta biết phụ hoàng muốn ta, muốn ta nói ra ta thích phụ hoàng, ta không uống say, lòng ta thích phụ hoàng, nhưng ta không nói cho phụ hoàng ta thích hắn, để hắn sốt ruột mà đoán, phụ hoàng, ta thông minh không.”
“Dĩnh nhi thông tuệ hơn người, phụ hoàng chịu thua sự thông tuệ của ngươi luôn.” Đoan Mộc Thanh Lam dở khóc dở cười, hắn không nghĩ sẽ có đáp án này, tục ngữ nói rượu vào lời ra, không ngờ Dĩnh nhi lại nói ta thích phụ hoàng, thế nhưng ta không nói cho hắn. Cái tiểu bại hoại này! Đoan Mộc Thanh Lam cưng chiều hôn nhẹ lên môi Đoan Mộc Dĩnh, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của hắn.
Đoan Mộc Dĩnh cười khúc khích, không biết đại sắc lang có thể ăn tươi hắn bất cứ lúc nào, tiếp tục nói: “Phụ hoàng vì sao chỉ hôn nhẹ Dĩnh nhi? Ta đây muốn hôn phụ hoàng.”
“Dĩnh nhi, ngươi biết ngươi đang làm cái gì sao, ngươi đang mê hoặc ta.” Đôi mắt Đoan Mộc Thanh Lam sâu thẳm, thanh âm trầm thấp, đúng là yêu tinh, ngươi khiến ta không khống chế được!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đoàn người của Nguyệt Mịch công chúa đi vào Vọng thành, nàng xuất ra một cái gương nhỏ tỉ mỉ nhìn đôi mắt có chút thâm quầng của mình, hai ngày một đêm nghỉ ngơi tốt, không thể để người khác nhìn thấy ta không vui vẻ. Nghe Trình đại ca nói trong hậu cũng có một thiếu niên tên là Tố Mạn, hắn là vương tử của Ma Dung, được đưa đến Lương quốc. Nguyệt Mịch công chúa thu hồi tình cảm thiếu nữ mơ mộng, trước khi đi mẫu thân có dặn nàng, ở cung đình cũng giống như ở trên chiến trường, không tiếng động nhưng đầy máu tanh, Tố Mạn sao. . . Nguyệt Mịch công chúa lấy hộp son ra, bôi lên môi, nhắm mắt lại, điều chỉnh tình tự, thời gian ở cùng Trình Thu Vũ và Đoan Mộc Ngọc Hàn giống như mộng đẹp, tỉnh mộng a, thật có chút không muốn. Nếu như mình không phải công chúa, nhất định sẽ theo bọn họ, bất luận đi đến nơi nào cũng được. Vì sao phải sinh tại đế vương gia, sinh tại đế vương gia hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng luôn phải đối mặt với tranh đoạt quyền lực, thứ mất đi là thanh xuân và cảm tình.
“Công chúa, ngươi không nên nghĩ đến Trình công tử cùng Mộc công tử nữa, người sẽ là hoàng hậu của Lương quốc, người đã phóng túng bản thân, nếu chuyện này để cho phu quân tương lai của người biết, người sẽ bị hắn khinh thị, huống chi bên người hắn còn có một yêu tinh phiên bang tác quái, người nên vì tương lai của mình.” Nhũ mẫu Việt Mai có chút lo lắng, nàng chăm sóc công chúa từ nhỏ đến lớn, công chúa cũng giống như nữ nhi của mình, nàng lo lắng công chúa đơn độc ở ngoại quốc, nên nhất quyết theo công chúa đến Lương quốc này. Mấy ngày hôm nay công chúa làm chuyện khác người như vậy, mong sao Âu Tuấn Trình không tính toán.
“Yên tâm đi nhũ mẫu, ta sẽ làm một hoàng hậu tốt.” Nguyệt Mịch công chúa nói, không biết tương lai sẽ thế nào, Nguyệt Mịch thầm nghĩ, từng bước đi phải thật cẩn thận.
Trong hoàng cung Lương quốc, Âu Tuấn Trình nhận được báo cáo, Trình Thu Vũ và Mộc Ngọc Hàn trên đường đi cứu được Nguyệt Mịch công chúa, hơn nữa Nguyệt Mịch công chúa lại có quan hệ mờ ám với họ, nhất là công chúa đối với Trình Thu Vũ không muốn xa rời. Trong lòng Âu Tuấn Trình không khỏi ghen ghét dữ dội, Trình Thu Vũ, chúng ta xa nhau mới một chút mà ngươi đã vội vàng quyến rũ người khác. Chậm đã, Trình Thu Vũ rời khỏi Vọng thành, hắn đi lúc nào sao ta không biết.
“Vì sao Trình Thu Vũ lại gặp công chúa?” Âu Tuấn Trình bình tĩnh hỏi.
“Nghe Trình Thu Vũ nói, hắn được bạn tốt mời vân du, chuẩn bị chu du các quốc gia, còn muốn đi Tây Vực nhìn.” Một người thị vệ quỳ trên mặt đất, suy nghĩ một chút còn nói thêm: “Trình Thu Vũ cùng người tên Mộc Ngọc Hàn kia có quan hệ mờ ám, thuộc hạ len lén thấy Mộc Ngọc Hàn hôn Trình Thu Vũ.”
Lần này Âu Tuấn Trình không ghen ghét dữ dội như trước, mà giống như là bị cả thùng dấm đổ lên người, vị chua tỏa bốn phía. Sắc mặt có thể so với hắc thạch, tên Trình Thu Vũ chết tiệt tên, hóa ra đã sớm chuẩn bị đường lui, vừa thấy theo ta không được như ý, lập tức tìm một người khác. Trong lòng Âu Tuấn Trình khó chịu, không còn tỉnh táo, nghĩ thầm hiện tại Trình Thu Vũ chạy theo người khác, ta sẽ bắt hắn trở về, bắt trở về sẽ xử lý hắn thế nào, giam cầm hắn, trực tiếp nhét vào hậu cung. Âu Tuấn Trình nghĩ lại, sau đó trấn an chính mình, được rồi, không phải chỉ là một nam sủng sao, Âu Tuấn Trình, ngươi đâu thiếu mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, không thiếu, mỹ nhân trong cung sẽ từ từ tăng nhanh, mình muốn lập tức kết hôn với hoàng hậu, không lâu sau sẽ có hoàng tử công chúa sinh ra, Trình Thu Vũ là cái gì, hừ, bất quá chỉ là đồ ta không thích thì bỏ, ai muốn mang hắn trở thành bảo bối thì tùy. Vậy là chuyện này đã bị Âu Tuấn Trình đặt ở một bên, hắn cũng không nghĩ đến tội của công chúa Tấn quốc, hoàng hậu là hắn muốn thú, tiên tri nói hoàng hậu là một yêu ma cũng được, là một quốc mẫu cũng được, cái gì cũng kém so với ích lợi mà Tấn quốc mang lại cho ta.
“Trẫm đã biết, khanh đã khổ cực, xuống phía dưới lĩnh thưởng đi.” Âu Tuấn Trình nói.
“Thần tạ ơn hoàng thượng.” Thị vệ kia lĩnh chỉ tạ ân, lặng lẽ lui ra ngoài.
Âu Tuấn Trình phất ống tay áo, ngồi ở long ỷ, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Một con bồ câu tuyết trắng bay qua, tâm tình của hắn cũng tốt lên. Nghĩ đến Tố Mạn, tính tình Tố Mạn nhu thuận, trên long sàng biểu hiện dị thường nhiệt tình, hết sức lấy lòng a. Âu Tuấn Trình nhắm mắt lại, trước mắt là nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái của Trình Thu Vũ, đôi mắt thanh thanh lượng lượng không có một tia âm mưu, nhìn hắn lòng mình luôn thanh thản. Âu Tuấn Trình sẽ không thừa nhận chính mình đã sai, không thừa nhận hắn đã đẩy người hắn yêu sang bên cạnh người khác, mà người này hắn không quên được. . . Âu Tuấn Trình không muốn nhớ tới những thứ này, hắn đứng lên, “Triệu Từ Thế Thanh đến đây, còn có thừa tướng, Trữ vương và Vương Nguyên Võ, trẫm muốn thương lượng với bọn họ chuyện đại hôn, hôn lễ của trẫm không thể có bất luận sai lầm gì.” Âu Tuấn Trình ra lệnh một tiếng, tiểu thái giám lập tức lĩnh chỉ đi tuyên gọi. Âu Tuấn Trình nghĩ, bận rộn sẽ làm hắn quên Trình Thu Vũ, sau này hắn có thể nhớ người này sao? Thời gian có thể hòa tan tất cả, nghĩ tới đây Âu Tuấn Trình bước nhanh đến ngự thư phòng.
——— —————————–
Dịch quán Tề quốc, Đoan Mộc Dĩnh giống như mèo nhỏ cọ qua cọ lại, Đoan Mộc Thanh Lam nhận được thủ hạ hồi báo, mặt mày rạng rỡ. Nội bộ Âu Tuấn Trình mâu thuẫn, hiện tại trong lòng Âu Tuấn Trình là vị gì a, chắc hẳn rất “Vui sướng”.
“Không nghĩ tới Trình Thu Vũ thật ra là một bánh trái tỏa hương, có thể dẫn dụ vài chích lang tới thưởng hắn. Dĩnh nhi vui vẻ không, Trình Thu Vũ và Âu Tuấn Trình đã kết thúc, sau này tại Lương quốc sẽ không có chỗ cho hắn.” Đoan Mộc Thanh Lam vuốt ve mái tóc của Đoan Mộc Dĩnh , mái tóc dài mềm mượt của Dĩnh nhi toả ra một tia hương khí, Đoan Mộc Thanh Lam yêu nhất mùi hương này.
Đoan Mộc Dĩnh gối đầu lên đùi của Đoan Mộc Thanh Lam, nhìn nhìn cằm Đoan Mộc Thanh Lam, nguyên lai phụ thân là một đại hồ tử, nếu như mỗi ngày hắn không cạo râu mép sạch sẽ, hắn sẽ là đại hồ tử giống Mao Qua. Vươn tay nhỏ bé sờ sờ cằm Đoan Mộc Thanh Lam, trong lòng nghĩ, trưởng thành ta cũng sẽ là một đại hồ tử sao, ta với hắn cũng có chút tương tự mà.
“Bánh trái tỏa hương, hắn cùng Nguyệt Mịch công chúa có quan hệ không rõ ràng, cũng đủ khiến trong lòng Âu Tuấn Trình cả đời cũng không chấp nhận được. Tứ ca cũng thật là, Trình Thu Vũ đâu có tốt, hắn lại coi trọng người này.” Đoan Mộc Dĩnh mân mê vạt áo, hờn giận nói, vừa nghĩ đến cừu hận kiếp trước, còn có một ngày nào đó Đoan Mộc Ngọc Hàn đưa Trình Thu Vũ tới trước mặt mình, Đoan Mộc Dĩnh không biết nên đối mặt với người này như thế nào. Không muốn Đoan Mộc Ngọc Hàn tham dự vào chuyện này, nhưng mình không thể bỏ xuống cừu hận với Trình Thu Vũ, hiện tại sự tình quá phức tạp. Nghe Đoan Mộc Thanh Lam nói Đoan Mộc Ngọc Hàn thụ thương được Trình Thu Vũ cứu, bởi vậy mà Đoan Mộc Ngọc Hàn coi trọng Trình Thu Vũ, ta cần xử lý chuyện này?
“Nói thế nào thì Trình Thu Vũ cũng cứu lão tứ, ngươi hận hắn, trước mặt tứ ca không nên biểu lộ ra. Ai, không nghĩ tới sự tình lại như vậy.” Đoan Mộc Thanh Lam cũng thở dài một hơi, “Tứ ca ngươi cùng Trình Thu Vũ xuất hiện, phá hủy kế hoạch của trẫm, muốn Lương quốc cùng chúng ta liên thủ đối phó Vệ quốc, chuyện này xem ra còn chưa nắm chắc.”
“Hoàng đế đại hôn, phỏng chừng thời gian Tố Mạn tiêu dao không còn được bao lâu. Nam sủng sao có thể so được với hoàng hậu ni. Trình Thu Vũ rời đi cũng vì lo lắng điều này.” Tuy rằng Đoan Mộc Dĩnh hận hắn, nhưng dù sao kiếp trước hắn cũng là ca ca mình, mặc dù cảm tình không sâu. Tâm tình Đoan Mộc Dĩnh phức tạp, không biết nên làm như thế nào cho phải.
“Phụ hoàng, năm nay Dĩnh nhi bao nhiêu tuổi, phụ hoàng còn nhớ rõ không?” Đoan Mộc Dĩnh trát trát nhãn tình hỏi.
“Nhớ kỹ, Dĩnh nhi sắp qua mười ba tuổi, ai nha, ngươi sắp mười bốn tuổi! Dĩnh nhi cũng đã trưởng thành.” Đoan Mộc Thanh Lam sờ sờ đầu hài tử, cảm thán nói, hài tử này đã mười mấy tuổi, cũng không cao thêm chút nào, hài tử này giống ai chứ.
“Phụ hoàng, ngày Dĩnh nhi mười bốn tuổi, Dĩnh nhi có thể ở mặt trên phải không?” Đoan Mộc Dĩnh trát trát nhãn tình, bướng bỉnh nhìn Đoan Mộc Thanh Lam.
Nhất thời Đoan Mộc Thanh Lam tựa như nghẹn, muốn nói cũng không nói ra được, hài tử này còn suy nghĩ chuyện này, hắn muốn gì ta cũng không phản đối, duy độc chuyện này. . . Có! Đoan Mộc Thanh Lam cười gian một tiếng, trong lòng có chủ ý. (ha ha ha…ha Dĩnh nhi sẽ thỏa mãn a)
“Ai, phụ hoàng, ngày mai vị hoàng đế kia đại hôn, nhi thần không muốn mặc rườm rà như lần trước.” Đoan Mộc Dĩnh hỏi. Nhớ tới trang phục lần trước, phụ hoàng giúp mình mặc cả nửa ngày, sớm biết thế mang theo Thập Lục cùng Thúy Trúc, chải đầu mặc quần áo đều không là vấn đề.
“Tuy lễ phục rườm ra, nhưng là lễ phục của thân vương, tham gia hôn lễ không thể qua loa được, phải có khí thế của Tề quốc chúng ta.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
“Ai, mặc như vậy rất khó chịu.” Đoan Mộc Dĩnh oán giận. Lễ phục rườm rà, vật phẩm trang sức đinh đinh đang đang, nhớ tới lại nhức đầu. Nhẫn nhẫn, phải quan tâm quốc thể, lần sau thật không muốn làm sứ thần. Sau này nhường lại cho Ngũ ca, phải chia ngọt sẻ bùi a, ý này rất hay! ( tại Tề quốc xa xa, Đoan Mộc Tuyết đánh một cái hắt xì, trong lòng nghĩ không biết ai chửi bậy sau lưng ta )
Ngày đại hôn, Âu Tuấn Trình mặt mày hớn hở, một thân hoa mỹ trang nghiêm, lễ phục hắc sắc thêu kim long ngũ sắc, đầu đội Cửu Long quan, đẹp đẽ quý giá cao nhã. Nguyệt Mịch công chúa một thân lễ phục hắc sắc thêu kim phượng ngũ sắc, đầu đội mũ phượng cửu phượng phi vân, dung nhan mỹ lệ tinh xảo, ung dung đẹp đẽ đứng bên cạnh Âu Tuấn Trình, tiếp thu lễ bái của quân thần. Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam cũng đứng ở trong đám người, một thân Đoan Mộc Dĩnh là lễ phục rất nặng, đầu đội long quan tử sắc, trên người đeo bội sức đinh đinh đang đang, Đoan Mộc Dĩnh hờn giận trở mình, hai mắt trợn trắng, y phục này còn nặng hơn chiến giáp, nếu không phải bây giờ trời lạnh, mình nhất định sẽ bị nóng chết. Hắn nhìn thoáng qua vị Trữ vương mập mạp của Lương quốc, vị Vương gia cũng giống hắn, một thân phục sức Vương gia, khiến lão Vương gia có chút đổ mồ hôi, trong lòng Đoan Mộc Dĩnh cũng đỡ giận.
Kế tiếp là tiệc rượu, triều thần cùng sứ thần kính rượu nhau, tửu lượng của Đoan Mộc Dĩnh ba chén đã say, Đoan Mộc Thanh Lam hơi đau đầu, tiểu tử kia thật không giống nam nhi Đoan Mộc gia, nam nhân Đoan Mộc gia đều là trăm chén không say, duy độc có một người như thế.
Âu Tuấn Trình nhìn thấy Đoan Mộc Dĩnh có vẻ uống say, trong lòng âm thầm vui vẻ, lần trước đã nghĩ nếu như hắn uống say, nghĩ biện pháp giữ hắn ở lại trong cung, có thể thân cận một chút, hiện tại là một cơ hội.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Dĩnh đỏ bừng, ôm bầu rượu làm nũng với Đoan Mộc Thanh Lam: “Phụ hoàng, Dĩnh nhi trăm chén không say, phải không.”
“Phải, ngươi là trăm chén không say.” Đoan Mộc Thanh Lam kiên trì hống Đoan Mộc Dĩnh, tiểu tử này đã say, ai!
“Nói với sứ thần Tề quốc, nếu Hiếu thân vương say, trước hết đến nghỉ ngơi tại Thanh Tâm điện một chút, tỉnh rượu rồi lại đi.” Âu Tuấn Trình phân phó thái giám bên cạnh.
“Tuân chỉ.” Thái giám quay người lại chạy đến bên người Đoan Mộc Thanh Lam, nói với Đoan Mộc Thanh Lam rằng: “Vị đại nhân này, hoàng thượng nói Vương gia đã say như vậy, muốn nô tài nói người mang Vương gia đến Thanh Tâm điện nghỉ ngơi, khi tỉnh rượu thì trở lại.”
Đoan Mộc Thanh Lam thầm nghĩ không tốt, Âu Tuấn Trình luôn nhìn Dĩnh nhi mê đắm, muốn chúng ta ở lại Thanh Tâm điện, hừ, thật là có tâm a. “Đa tạ ý tốt của hoàng thượng, Thanh Tâm điện ở nơi nào?”
“Đi theo ta.” Tiểu thái giám dẫn đường, Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh hướng các vị đại nhân sứ thần cáo biệt, những người này sớm nhìn ra Đoan Mộc Dĩnh đã say mèm, cũng không quá để ý. Đoan Mộc Dĩnh náo loạn, ôm một bầu rượu nằm trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam cười khúc khích, dáng tươi cười muốn bao nhiêu ngu ngốc thì có bấy nhiêu ngu ngốc.
Nguyệt Mịch nghe Âu Tuấn Trình nói, không hề cao hứng, có ai lại để sứ thần ngoại quốc ở trong cung. “Hoàng thượng rất quan tâm đến thân vương a.”
“Hoàng hậu không nên suy nghĩ nhiều, Hiếu thân vương là một hài tử, ở Tề quốc Hiếu thân vương rất được sủng ái, chiếu cố một chút biểu thị muốn tăng cường mối quan hệ hữu hảo giữa hai nước.” Âu Tuấn Trình cười rạng rỡ, che giấu sắc tâm của mình.
Cưới ta, tân hôn còn muốn ăn dã thực, trong lòng Nguyệt Mịch công chúa Âu Tuấn Trình đã không thể nào so được với Trình Thu Vũ và Đoan Mộc Ngọc Hàn, Nguyệt Mịch công chủ mỉm cười, trào phúng, đế vương đều là người không đức hạnh, Âu Tuấn Trình như vậy, phụ hoàng cũng là như vậy, ăn trong bát nhìn trong nồi còn muốn nắm trong tay, không có thứ gì tốt. Thị vệ bên người Hiếu thân vương kia không phải tầm thường, sao hắn có thể để cho ngươi thực hiện được. Nguyệt Mịch công chúa giống như đang xem trò vui, về điểm này thật không giống thiếu nữ vui vẻ ngày đó.
Tại Lim điện, Tố Mạn đập vỡ mọi thứ phát tiết phẫn nộ, Âu Tuấn Trình đại hôn, ban cho hắn những thứ này để hắn thoải mái, cho hắn thứ này có ích lợi gì, hoàng hậu mới là nữ chủ nhân của hậu cung, hắn là cái gì. Trước khi tiến cung Tố Mạn cũng hiểu vị trí của mình ở hậu cung Lương quốc, nhưng tránh không được có chút mộng đẹp nho nhỏ, muốn Âu Tuấn Trình yêu mình, muốn có chút địa vị trong cung, bây giờ hắn chỉ tựa như những vật phẩm quý giá bài trí trong cung điện này. Trong lòng Âu Tuấn Trình tưởng nhớ ai Tố Mạn không rõ ràng lắm, nhưng hắn biết chắc chắn không phải là mình, là mình chưa đủ đẹp hay là mình không tốt.
“Thị quân, hoàng thượng muốn Hiếu thân vương của Tề quốc ở tại Thanh Tâm điện.” Một tiểu thái giám lén lút nói cho Tố Mạn.
“Hừ!” Trong lòng Tố Mãn thầm mắng, khá lắm hồ ly tinh Tề quốc, quyến rũ đến tận đây, tạp chủng như ngươi không chết tử tế được!
——— —————— —————— ———
Thanh Tâm điện, Đoan Mộc Dĩnh được Đoan Mộc Thanh Lam đặt ở nhuyễn tháp, Đoan Mộc Dĩnh ôm bình rượu thì thào tự nói, “Lại một chén, cụng ly.”
Đoan Mộc Thanh Lam đoạt bình rượu trong tay hắn, đặt trên bàn gỗ, ngồi ở bên cạnh Đoan Mộc Dĩnh hỏi: “Dĩnh nhi, ta là ai?”
“Ngươi là phụ hoàng, ta không uống say a. Hắc hắc hắc. . .” Đoan Mộc Dĩnh cười ngây ngô.
Đoan Mộc Dĩnh hắc hắc hắc cười rộ lên, kéo Đoan Mộc Thanh Lam chủ động hôn lên, “Ta biết phụ hoàng muốn ta, muốn ta nói ra ta thích phụ hoàng, ta không uống say, lòng ta thích phụ hoàng, nhưng ta không nói cho phụ hoàng ta thích hắn, để hắn sốt ruột mà đoán, phụ hoàng, ta thông minh không.”
“Dĩnh nhi thông tuệ hơn người, phụ hoàng chịu thua sự thông tuệ của ngươi luôn.” Đoan Mộc Thanh Lam dở khóc dở cười, hắn không nghĩ sẽ có đáp án này, tục ngữ nói rượu vào lời ra, không ngờ Dĩnh nhi lại nói ta thích phụ hoàng, thế nhưng ta không nói cho hắn. Cái tiểu bại hoại này! Đoan Mộc Thanh Lam cưng chiều hôn nhẹ lên môi Đoan Mộc Dĩnh, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của hắn.
Đoan Mộc Dĩnh cười khúc khích, không biết đại sắc lang có thể ăn tươi hắn bất cứ lúc nào, tiếp tục nói: “Phụ hoàng vì sao chỉ hôn nhẹ Dĩnh nhi? Ta đây muốn hôn phụ hoàng.”
“Dĩnh nhi, ngươi biết ngươi đang làm cái gì sao, ngươi đang mê hoặc ta.” Đôi mắt Đoan Mộc Thanh Lam sâu thẳm, thanh âm trầm thấp, đúng là yêu tinh, ngươi khiến ta không khống chế được!