Đoan Mộc Dĩnh nhẹ nhàng chào Đoan Mộc Dư rồi rời đi, Đoan Mộc Dư trong lúc vô ý nhớ tới người thường đi theo phía sau mình, đệ đệ ngu ngốc đòi ăn mứt quả, trong lòng lại tự mắng, nghĩ đến hắn làm cái gì.
“Dư nhi tại Tấn quốc, Tiêu quốc chủ có làm khó dễ ngươi hay không?” Đoan Mộc Du quan tâm hỏi.
“Không có, Tiêu quốc chủ đối đãi với ta rất khách khí.” Đoan Mộc Dư nhớ tới lúc Tiêu Thanh Phong thanh tỉnh, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng trên mặt chỉ là bình thản.
“Như vậy thì tốt.” Đoan Mộc Du nói, Đoan Mộc Du cũng thấy tên Tiêu Thanh Phong kia không vừa mắt, hơn nữa lại bị son phấn Vương gia cấp dây dưa đến phiền lòng, hiện tại đối với huynh đệ Tiêu thị sản sinh phiến diện cực đại.
“Hoàng thúc, dược được rồi, người cũng không thể ngại đắng mà không uống dược.” Đoan Mộc Dư bưng chén thuốc, mỉm cười đi tới, đặt chén thuốc ở một bên, nhẹ nhàng thổi thổi.
Trong lòng Đoan Mộc Du lướt qua một tia ấm áp, song song cũng cười nói: “Dư nhi thật cẩn thận tỉ mỉ, đối với hoàng thúc còn dùng phương pháp chăm sóc cho hài tử, hoàng thúc hỏi ngươi, hoàng thúc ngại dược đắng, ngươi sẽ chuẩn bị kẹo sao.”
Lần này Đoan Mộc Dư thực là bị Đoan Mộc Du chọc cười, đảo qua vẻ lo lắng cao giọng cười ha hả: “Hoàng thúc, chất nhi chuẩn bị cho ngài đường phèn, người ăn hay không ăn.” Nói xong dùng nhãn tình bướng bỉnh nhìn, thúc cháu hai người vui đùa, không khí trở nên dễ dàng hòa hợp.
————————————————————
Hùng Ngưu rất thành thật canh chừng Tiêu Tuấn Lương, không cho hắn chạy loạn, chỉ cần Tiêu Tuấn Lương muốn đi nhìn mỹ nam tử, Hùng Ngưu lại nói, “Tiêu Vương gia, Nhân thân vương ra lệnh, người không thể tùy tiện đi lại, phải dưỡng thương.”
Tiêu Tuấn Lương không thể nói được gì, bên người hắn là một đại cẩu hùng theo giám thị, trong lòng hắn có thể thoải mái sao. Sáng sớm Tiêu Tuấn Lương đã thức dậy, xuất ra phấn son mà bắt đầu vẽ loạn, Hùng Ngưu cũng không quen nhìn bộ dáng ẻo lả của Tiêu Tuấn Lương, một người nam nhân bôi son phấn còn ra thể thống gì. Tiêu Tuấn Lương hoàn toàn không thèm để ý người khác nghĩ như thế nào, tự mình trang điểm cho mình, ai cũng không xen vào.
“Hùng Ngưu, ngươi thấy trang phục của bàn vương có đẹp không?” Tiêu Tuấn Lương tự nhận là trang phục của mình không có vấn đề, một thân áo choàng tiên diễm, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, thấy thế nào cũng đẹp.
Hùng Ngưu rốt cục nhịn không được, nói thật.”Vương gia, kỳ thực bộ dáng của người cũng rất đẹp, hay. . . . .” Hùng Ngưu nghĩ thoáng qua Tiêu Thanh Phong rồi nói, “Nếu như ngươi không sát son phấn thì tốt rồi, tiểu nhân nghĩ bộ dáng người lúc không son phấn là đẹp nhất.”
Tiêu Tuấn Lương xoay người nhìn Hùng Ngưu, không ẻo lả như thường ngày, chăm chú suy nghĩ một chút, nói rằng: “Ngày hôm nay bản vương không hoá trang.” Nói xong bắt đầu rửa mặt, rửa sạch hết son phấn.
Hùng Ngưu nhìn thấy mặt Tiêu Tuấn Lương đã sạch sẽ, nở nụ cười. Rốt cục thoát khỏi thị giác bị kích thích, trong lòng Hùng Ngưu nghĩ vạn phần may mắn khi Son phấn Vương gia nghe hắn khuyên nhủ, thế nhưng câu nói tiếp theo của Tiêu Tuấn Lương khiến Hùng Ngưu thiếu chút nữa té trên mặt đất.
“Hùng Ngưu, ngươi cao tráng hữu lực như thế, không biết trên giường có như vậy hay không?” Tiêu Tuấn Lương nhỏ giọng nói thầm.
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt của Hùng Ngưu phong vân biến sắc. Có phải Tiêu Tuấn Lương cố ý dọa hắn hay không, vì sao nhắc tới chuyện này. Ai tới cứu cứu ta! Nội tâm Hùng Ngưu cuồng hô.
“Ai, Hùng Ngưu, nhân gia đã nghĩ muốn tìm một nam nhân tốt, an an ổn ổn hạnh phúc suốt đời, vì sao nam nhân tốt thấy ta lại dùng sức chạy xa ni.” Tiêu Tuấn Lương cũng rất buồn bực, rốt cuộc xảy ra vấn đề gì? “Là ta không đẹp sao, ta rất giống mẫu thân đã mất của ta, bọn họ nói ta rất đẹp, ta coi như là có tri thức hiểu lễ nghĩa, để năng để tìm một nam nhân tốt ta còn học tập thêu thùa, vì sao các nam nhân thấy ta bỏ chạy.” (Ó.ò)
“Cái này. . . Cái này. . . Tiểu nhân không rõ ràng lắm.” Hùng Ngưu sát sát mồ hôi trên trán, Nhân thân vương, ngươi giao cho nô tài nhiệm vụ không dễ làm.
“Hùng Ngưu, nhân gia muốn theo đuổi Đoan Mộc Du, cả cánh tay của mình cũng không quan tâm, vì sao Đoan Mộc Du không cảm động chứ?”
“. . . Thành thân vương hắn. . . . Tiểu nhân cho rằng hắn. . . Hậu tri hậu giác (^o^ nhận thức muộn).”
“Hùng Ngưu, nhân gia thích Dạ Dương và Long Uyên như vậy, vì sao mỗi lần thấy bọn họ, nhãn thần Long Uyên nhìn ta giống như là ta với hắn có cừu hận, ta thực sự không tốt sao?”
“. . . Tiểu nhân cho rằng hắn không biết thưởng thức.”
“Hùng Ngưu, vì sao ngươi không đẹp hơn một chút ni.”
“. . . Tiểu nhân nghĩ ngài nên đi tìm phụ mẫu đã chết của tiêu nhân hỏi một chút.” (^o^đỡ không được)
“Hùng Ngưu, ta rất ghét Đoan Mộc Dĩnh, vì sao Đoan Mộc Thanh Lam thương yêu hắn như vậy.”
“. . . Tiểu nhân nghĩ hai người đó thân sinh phụ tử, phụ mẫu đều thương yêu nhi tử của mình.”
“Hùng Ngưu, ai, ái tình, đến bao giờ bản vương mới ôm được mỹ nhân về?”
“. . . Tiểu nhân cho rằng ngài nên đi hỏi tiên tri.”
“Tiên tri nói bản vương hồng loan tinh động, hiện tại cũng chỉ có cẩu hùng ngươi canh giữ ở bên người bản vương, mất hứng.”
“. . . .”
Đoan Mộc Dĩnh nhẹ nhàng chào Đoan Mộc Dư rồi rời đi, Đoan Mộc Dư trong lúc vô ý nhớ tới người thường đi theo phía sau mình, đệ đệ ngu ngốc đòi ăn mứt quả, trong lòng lại tự mắng, nghĩ đến hắn làm cái gì.
“Dư nhi tại Tấn quốc, Tiêu quốc chủ có làm khó dễ ngươi hay không?” Đoan Mộc Du quan tâm hỏi.
“Không có, Tiêu quốc chủ đối đãi với ta rất khách khí.” Đoan Mộc Dư nhớ tới lúc Tiêu Thanh Phong thanh tỉnh, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng trên mặt chỉ là bình thản.
“Như vậy thì tốt.” Đoan Mộc Du nói, Đoan Mộc Du cũng thấy tên Tiêu Thanh Phong kia không vừa mắt, hơn nữa lại bị son phấn Vương gia cấp dây dưa đến phiền lòng, hiện tại đối với huynh đệ Tiêu thị sản sinh phiến diện cực đại.
“Hoàng thúc, dược được rồi, người cũng không thể ngại đắng mà không uống dược.” Đoan Mộc Dư bưng chén thuốc, mỉm cười đi tới, đặt chén thuốc ở một bên, nhẹ nhàng thổi thổi.
Trong lòng Đoan Mộc Du lướt qua một tia ấm áp, song song cũng cười nói: “Dư nhi thật cẩn thận tỉ mỉ, đối với hoàng thúc còn dùng phương pháp chăm sóc cho hài tử, hoàng thúc hỏi ngươi, hoàng thúc ngại dược đắng, ngươi sẽ chuẩn bị kẹo sao.”
Lần này Đoan Mộc Dư thực là bị Đoan Mộc Du chọc cười, đảo qua vẻ lo lắng cao giọng cười ha hả: “Hoàng thúc, chất nhi chuẩn bị cho ngài đường phèn, người ăn hay không ăn.” Nói xong dùng nhãn tình bướng bỉnh nhìn, thúc cháu hai người vui đùa, không khí trở nên dễ dàng hòa hợp.
————————————————————
Hùng Ngưu rất thành thật canh chừng Tiêu Tuấn Lương, không cho hắn chạy loạn, chỉ cần Tiêu Tuấn Lương muốn đi nhìn mỹ nam tử, Hùng Ngưu lại nói, “Tiêu Vương gia, Nhân thân vương ra lệnh, người không thể tùy tiện đi lại, phải dưỡng thương.”
Tiêu Tuấn Lương không thể nói được gì, bên người hắn là một đại cẩu hùng theo giám thị, trong lòng hắn có thể thoải mái sao. Sáng sớm Tiêu Tuấn Lương đã thức dậy, xuất ra phấn son mà bắt đầu vẽ loạn, Hùng Ngưu cũng không quen nhìn bộ dáng ẻo lả của Tiêu Tuấn Lương, một người nam nhân bôi son phấn còn ra thể thống gì. Tiêu Tuấn Lương hoàn toàn không thèm để ý người khác nghĩ như thế nào, tự mình trang điểm cho mình, ai cũng không xen vào.
“Hùng Ngưu, ngươi thấy trang phục của bàn vương có đẹp không?” Tiêu Tuấn Lương tự nhận là trang phục của mình không có vấn đề, một thân áo choàng tiên diễm, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, thấy thế nào cũng đẹp.
Hùng Ngưu rốt cục nhịn không được, nói thật.”Vương gia, kỳ thực bộ dáng của người cũng rất đẹp, hay. . . . .” Hùng Ngưu nghĩ thoáng qua Tiêu Thanh Phong rồi nói, “Nếu như ngươi không sát son phấn thì tốt rồi, tiểu nhân nghĩ bộ dáng người lúc không son phấn là đẹp nhất.”
Tiêu Tuấn Lương xoay người nhìn Hùng Ngưu, không ẻo lả như thường ngày, chăm chú suy nghĩ một chút, nói rằng: “Ngày hôm nay bản vương không hoá trang.” Nói xong bắt đầu rửa mặt, rửa sạch hết son phấn.
Hùng Ngưu nhìn thấy mặt Tiêu Tuấn Lương đã sạch sẽ, nở nụ cười. Rốt cục thoát khỏi thị giác bị kích thích, trong lòng Hùng Ngưu nghĩ vạn phần may mắn khi Son phấn Vương gia nghe hắn khuyên nhủ, thế nhưng câu nói tiếp theo của Tiêu Tuấn Lương khiến Hùng Ngưu thiếu chút nữa té trên mặt đất.
“Hùng Ngưu, ngươi cao tráng hữu lực như thế, không biết trên giường có như vậy hay không?” Tiêu Tuấn Lương nhỏ giọng nói thầm.
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt của Hùng Ngưu phong vân biến sắc. Có phải Tiêu Tuấn Lương cố ý dọa hắn hay không, vì sao nhắc tới chuyện này. Ai tới cứu cứu ta! Nội tâm Hùng Ngưu cuồng hô.
“Ai, Hùng Ngưu, nhân gia đã nghĩ muốn tìm một nam nhân tốt, an an ổn ổn hạnh phúc suốt đời, vì sao nam nhân tốt thấy ta lại dùng sức chạy xa ni.” Tiêu Tuấn Lương cũng rất buồn bực, rốt cuộc xảy ra vấn đề gì? “Là ta không đẹp sao, ta rất giống mẫu thân đã mất của ta, bọn họ nói ta rất đẹp, ta coi như là có tri thức hiểu lễ nghĩa, để năng để tìm một nam nhân tốt ta còn học tập thêu thùa, vì sao các nam nhân thấy ta bỏ chạy.” (Ó.ò)
“Cái này. . . Cái này. . . Tiểu nhân không rõ ràng lắm.” Hùng Ngưu sát sát mồ hôi trên trán, Nhân thân vương, ngươi giao cho nô tài nhiệm vụ không dễ làm.
“Hùng Ngưu, nhân gia muốn theo đuổi Đoan Mộc Du, cả cánh tay của mình cũng không quan tâm, vì sao Đoan Mộc Du không cảm động chứ?”
“. . . Thành thân vương hắn. . . . Tiểu nhân cho rằng hắn. . . Hậu tri hậu giác (^o^ nhận thức muộn).”
“Hùng Ngưu, nhân gia thích Dạ Dương và Long Uyên như vậy, vì sao mỗi lần thấy bọn họ, nhãn thần Long Uyên nhìn ta giống như là ta với hắn có cừu hận, ta thực sự không tốt sao?”
“. . . Tiểu nhân cho rằng hắn không biết thưởng thức.”
“Hùng Ngưu, vì sao ngươi không đẹp hơn một chút ni.”
“. . . Tiểu nhân nghĩ ngài nên đi tìm phụ mẫu đã chết của tiêu nhân hỏi một chút.” (^o^đỡ không được)
“Hùng Ngưu, ta rất ghét Đoan Mộc Dĩnh, vì sao Đoan Mộc Thanh Lam thương yêu hắn như vậy.”
“. . . Tiểu nhân nghĩ hai người đó thân sinh phụ tử, phụ mẫu đều thương yêu nhi tử của mình.”
“Hùng Ngưu, ai, ái tình, đến bao giờ bản vương mới ôm được mỹ nhân về?”
“. . . Tiểu nhân cho rằng ngài nên đi hỏi tiên tri.”
“Tiên tri nói bản vương hồng loan tinh động, hiện tại cũng chỉ có cẩu hùng ngươi canh giữ ở bên người bản vương, mất hứng.”
“. . . .”