Vừa ngồi xuống Nhi liền hỏi
"Mì bò hết nha"
Cả ba người đồng thanh
"Ừm"
*5phut sau*
Nhi hớn hở
"Mì ra rồii, ăn đi ăn đi"
Kỳ nói với Nhi
"Nhi lấy đũa giúp tôi"
Nam đáp thay Nhi
"Tôi ngồi gần sao không kêu"
"Không muốn mắc nợ" - Nhi liếc ngang
Nam chìa tay đưa đũa cho Kỳ và dường như không quan tâm câu nói của cô. Kỳ cảm thấy có một cảm giác khó hiểu chen lấn vào suy nghĩ của cô sau khi nói bốn từ đó. Cô không muốn mắc nợ, sai rồi, kỳ thật cô rất muốn nợ anh, muốn trả cho anh khoản nợ mà đánh đổi cả đời cô mới trả hết.
Đến gần 9h họ ăn tối xong và ra về. Nam đưa từng người về nhà. Đưa Kỳ về nhà, vừa xuống xe Kỳ bị Nam gọi giật lại
"Ninh Kỳ"
"Hả" - Kỳ quay ngoắc qua
"..." - Nam im lặng kéo cửa sổ nhìn ra bên ngoài nơi Kỳ đứng
"Gì đấy?"
"....cô thật không muốn nợ tôi sao?"
"Ừm đúng vậy" - Kỳ hất cằm
Nam nhếch mép
"... cô nợ tôi một lần nữa đấy" - Nam quay xe đi, Kỳ nhìn theo bóng xe đang dần xa cô, khuất dần, khuất dần,...
...
Thật sự không muốn nợ sao? Đang nói đùa hay nói thật? Là thật sao?...
...
*kéttt*
Rầm!
...
Sáng nay thức dậy, vẫn như mọi ngày 6h ở cổng, vậy mà hôm nay không thấy đâu, Kỳ đợi mãi đến 6h30, sợ trễ học cô lên xe buýt đến trường. Vào lớp, người ngồi cạnh cô chưa vào, ngày thường người đó và cô đến sớm nhất lớp thế mà không hiểu sao hôm nay cả đánh trống vào học rồi mà vẫn chưa vào, Kỳ thoáng buồn. 15 phút sau khi vào tiết, lớp Kỳ nhận được lá đơn xin nghỉ phép của Hoàng Nam. Cả lớp ai cũng lo lắng và người lo lắng hơn ai hết đó là Kỳ
Tan học, ai cũng chạy đến hỏi Kỳ về lá đơn của Nam
"Kỳ, sao Nam nghỉ vậy?"
"Kỳ ơi Nam sao vậy?"
...
"Trời ơi, tôi có phải là nhũ mẫu của tảng băng Hoàng Nam đâu cơ chứ?" - Kỳ hét lớn và đứng lên bước ra khỏi lớp trong sự ngạc nhiên của bọn nữ sinh đang vay quanh cô
Ninh Kỳ đi lên sân thượng - nơi mà Kỳ rất hay lên và dường như nơi này chỉ mình cô biết.
"Sao lại nghỉ học vô lý như thế này?"
...
"Giá như tôi biết nhà cậu thì hay rồi, tôi sẽ đến nhà cậu và mắng cậu vì dám bỏ học vô lý như thế này"
"Tên đáng ghét. Tản băng khó ưa"
Đang viết vời tên của Nam lên sàn sân thượng thì điện thoại cô reng lên, có một tin nhắn đến từ một số rất lạ. Kỳ vội mở điện thoại ra xem: *Trần Hoàng Nam đang ở bệnh viện Soon - phòng vip 2*
Kỳ định gọi trực tiếp cho Nam nhưng bỗng Kỳ khựng lại
"nếu như gọi trực tiếp để hỏi thì anh ta sẽ hiểu lầm rằng mình có gì đó nên mới lo lắng đến vậy, không được, không được"
Kỳ thông thả trả lời tin nhắn dù trong lòng đang hối thúc cô viết tin nhắn nhanh lên
Kỳ không trả lời mà thay vào đó cô xách cặp và chạy vội xuống sân trường, chạy thật nhanh để đón xe buýt.
*Bệnh viện Soon*
Cạch!
Kỳ bước vào phòng, thấy Nam đang nằm đó, cô cố gắng bước thật chậm tỏ vẻ không lo lắng dù là trong lòng thì hoàn toàn ngược lại.
"Có sao không?"
"... cập nhật tin tức cũng nhanh đấy"
Kìm nén sự tức giận qua câu nói của Nam, Kỳ lướt mắt nhìn chân cậu ấy, cậu ta bị gãy chân
"Đi ôtô cũng bị gãy chân sao, chạy kiểu gì đấy?"
"..." - vẫn là một tản băng quen thuộc
"Ừm.. đưa tập đây tôi chép bài cho"
".... đợi chút, quản gia mang vào"
"Đúng là công tử bột" - Kỳ kết thúc câu chuyện
Vài phút sau quản gia mang tập sách của Nam vào và Kỳ bắt đầu chép bài cho Nam. Sau khi bảo ông quản gia ra ngoài, Nam nằm xuống, nghiêng đầu về phía Kỳ, nhìn cô hì hụt chép bài cho anh, môi Nam có chút cong lên.
Gần nữa tiếng sau, có người vào thăm Nam
"Oh, my love, cậu bị làm sao thế này?" - Là Phiến Nhã, bạn thời ấu thơ của Nam, vừa bên Canada trở về
"Phiến Nhã" - Nam ngạc nhiên
"Tơ chỉ đi vài tháng thì lại nghe tin cậu bị tai nạn"
"Ừm tôi không sao"
"Rồi ai chăm sóc cậu mà lại để cậu một mình"
"Y tá riêng của ba mẹ tôi"
...
Cuộc trò chuyện của hai người họ kéo dài hơn nửa tiếng, nhưng hầu như chỉ có Phiến Nhã tự mở đầu câu chuyện và nói một cách vui vẻ và cô không hề biết rằng trong phòng đang còn một người ở góc bàn. Vì nơi Kỳ ngồi bị cách bởi tấm vải lớn nên bước vào không để ý thì sẽ lầm rằng không có ai...