Bạt Mao trại trên núi Nhạn Qua lại bị nước láng giềng là Hoài An quốc gọi là Hắc Kỳ trại. Sau cuộc chiến mấy năm trước thì nó trở thành căn cứ quân đội quan trọng không thể đụng đến. Từ ngày đó, đại doanh núi Nhạn Qua liền nằm ở một vị trí rất đặc biệt, là biên giới giữa hai nước.
Đàn ông ở đây vừa là lính vừa là cướp, vừa là nông dân, ở lâu trong động trên núi. Ban đầu vốn là một nơi hoang vu không người nhưng dần dần trở nên đông đúc hơn. Lúc đầu không có người con gái nào tình nguyện gả lên núi — Nghe nói tốp các cô nương đầu tiên lên là do bị lừa bắt lên. Như ngày nay, càng ngày càng có nhiều các thiếu nữ muốn được gả lên núi Nhạn Qua, nghe nói đàn ông trên đó vô cùng anh dũng, đầy khí khái nam nhi, rất có trách nhiệm nữa.
Mấy năm nay, trẻ con được sinh ra liên tục. Những đôi vợ chồng làm cha mẹ cảm thấy đau đầu một cách hạnh phúc, tay chân vụng về bắt tay vào việc học cách cho con đi vệ sinh.
Kế hoạch tiếp theo của Tô Hy Tuần là tìm những thầy giáo trường tư trẻ khỏe lên núi dạy trẻ em đọc sách viết chữ.
Nhưng hiện giờ toàn bộ tinh thần của hắn đều dồn hết vào người vợ yêu quý.
Thanh minh năm nay, hắn đưa Ninh Phi về kinh thành Nhạc Thượng đi tảo mộ mẫu thân, lúc chuẩn bị về núi thì phát hiện Ninh Phi có tin vui.
Diệp Vân Thanh biết chuyện thì vội vàng gửi thư bảo bọn họ đến Vân vương phủ của hắn ở. Còn chính mình thì ở lại núi xử lý công việc.
Lúc tháng thứ tư thứ năm, đứa bé bắt đầu duỗi tay duỗi chân trong bụng Ninh Phi. Tô Hy Tuần rất thích chơi đùa với con của mình.
Nếu vuốt nhẹ bụng nàng thì đứa bé sẽ tưởng là phụ thân đang chơi với nó, vì vậy dù có đang ngủ ngoan ngoãn thì cũng sẽ tỉnh dậy rất nhanh, bắt đầu tay đấm chân đá chơi với phụ thân.
Trò chơi này làm Ninh Phi dở khóc dở cười, Tô Hy Tuần như trẻ lại mười mấy tuổi, ngày nào vừa ngủ dậy cũng ôm nàng, năn nỉ được chơi với con. Nhưng như vậy cũng có một cái lợi, đó là ban ngày con chơi đủ rồi, đêm sẽ mết đến mức ngủ say. Đến nay Ninh Phi chưa từng bị con đạp mà tỉnh dậy trong đêm.
Thu qua đông tới, Ninh Phi đã mang thai tám tháng. Mỗi lần cởi hết quần áo mùa đông dày cộm ra thì sẽ thấy cái bụng to tướng. Lần nào Tô Hy Tuần nhìn thấy cũng hoảng hốt, sợ nàng không cẩn thận vấp ngã, thậm chí còn có những ý nghĩ ngớ ngẩn hơn như nếu bụng cứ to mãi ra thế, lỡ nổ thì biết làm sao.
Cứ đến lúc này hắn lại hối hận không ngừng. Vì sao không phòng tránh cho tốt chứ?
Ninh Phi cười hắn, nói là hắn bị chứng u sầu trước khi sinh. Đây vốn là bệnh của phụ nữ, giờ Ninh Phi không có vấn đề gì lớn, nhưng Tô Hy Tuần tự mình mắc bệnh đó một lần.
Sau khi tới tháng chạp, Diệp Vân Thanh cũng bỏ cả vợ mới cưới, chạy về đây từ núi Nhạn Qua.
Hắn đã vơ vét đủ loại thuốc bổ trong kho của hoàng cung, sau đó hớn ha hớn hở chờ đứa bé ra đời. Vậy là có một cảnh ngược đời bên trong Vân vương phủ: người làm cha thì cả ngày nhăn nhó khổ sở, còn người không phải cha thì lại tươi cười hớn hở, trông như cắm sừng người cha thật vậy.
Mang thai mười tháng, cuối cùng cũng đến ngày này.
Tô Hy Tuần ở bên cạnh Ninh Phi, nắm chặt lấy tay nàng, hy vọng có thể truyền sức mạnh cho nàng chịu đựng đau đớn, đồng thời cũng giúp mình chịu đựng.
Đứa bé ra đời rất thuận lợi, nhưng vẫn khiến mẫu thân nó mất hết sức lực, còn chưa lau bé sạch sẽ thì Ninh Phi đã ngủ thiếp đi.
Tô Hy Tuần ôm đứa nhỏ ngồi bên cạnh nàng nửa canh giờ. Hắn lặng lẽ ngắm nàng khi ngủ, lau mồ hôi cho nàng, hôn lên trán nàng. Bỗng nhiên có một cảm giác khó nói nên lời, rất muốn túm lấy một ai đó, muốn người ta ngắm đứa con của hắn và nàng.
Tô Hy Tuần quấn đứa bé bằng ba tầng chăn ấm áp. Mở cửa ra, đi ra ngoài nhẹ nhàng.
Đêm khuya khoắt, Diệp Vân Thanh vẫn đứng chờ dưới tán cây rẻ quạt trong viện.
Cây rẻ quạt đã rụng hết lá từ khi nào, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tô Hy Tuần thì hắn liền quay đầu lại cười nói: "Năm đó khi ta đưa ngươi lên núi, ngươi vẫn chưa trưởng thành. Giờ đã làm cha rồi."
Tô Hy Tuần đáp: "Hiện giờ càng ngày ta càng hiểu rõ một chuyện, hạnh phúc trong thiên hạ này không có gì hơn khoảng thời gian vui vẻ bên người thân."
Diệp Vân Thanh cúi đầu nhìn cái thứ be bé trong tã lót: "Đến mùa xuân chúng ta quay về núi đi. Ta sẽ dạy nó trèo cây, săn thú, bắt chim. Nếu con của ta là con gái thì gả cho đứa bé này, được không? Ta rất muốn xem xem sau này con ngươi giỏi, hay là con ta mới nắm quyền hành."
Tô Hy Tuần cảm thấy rất hài lòng, giờ hắn không còn mong gì nữa, hắn cười híp cả mắt, gật đầu nói: "Ta không quan tâm con ai giỏi hơn, huynh để con gái mình cho nhà chúng ta nuôi là tốt rồi, đứa bé ngoan ngoãn sẽ không thể học theo dáng vẻ lôi thôi này của huynh."
Diệp Vân Thanh không phục, nhưng tính xấu này của hắn hiển hiện ngay trước mắt, căn bản không phản bác lại được.
HOÀN.
Ninh Phi sấy quần áo cho ấm rồi hít vào thật sâu. Bụng lại đau, nhưng cũng chẳng còn sự lựa chọn nào, nàng cũng chỉ vì sự sinh tồn của bản thân mà dốc sức thôi. Nàng kêu to: "Người đâu!"
Không lâu sau, Thu Ngưng dẫn theo hai a hoàn nhanh nhẹn đi vào, thấy Ninh Phi đi tới đi lui như kiến bò trên chảo nóng, trên trán thì lấm tấm mồ hôi. Ninh Phi hỏi một cách sốt sắng: "Có ai thấy đóa mẫu đơn bạc của ta không?"
Người hầu ở trong phòng đều biết nàng có một đóa hoa mẫu đơn bằng bạc, còn về chuyện đó là quà Từ Xán tặng cho Giang Ngưng Phi trước khi vào kinh thì người hầu cũng không biết rõ. Vừa rồi Thu Ngưng mới nhận từ tay Ninh Phi xong, bây giờ nghe nàng liên miệng hỏi tới đóa mẫu đơn thì vô cùng sửng sốt.
Dù sao Thu Ngưng cũng là đại a hoàn dày dạn kinh nghiệm trong phủ, dưới chân không biết đã giẫm lên bao nhiêu ngươi hầu mới trèo lên được vị trí như ngày này, việc xấu đã làm không ít. Thái độ khôn khéo, lúc này thì trách cứ: "Nhị phu nhân nói gì vậy, vừa rồi không phải người bảo là thưởng cho tiểu nhân sao? Bây giờ nó đang ở tủ đầu giường của tiểu nhân ấy."
Ninh Phi đã dự đoán đủ loại phản ứng của Thu Ngưng, kém cỏi nhất là ấp a ấp úng, tiếp tới là liều mạng phủ nhận, còn dưới tình hình này vẫn không sợ hãi, rũ sạch quan hệ, loại này chính là khó đối phó nhất. Có thể thấy trên dưới Từ phủ chẳng có ai tốt đẹp, thể nào mà loại người như Ngân Lâm công chúa hô mưa gọi gió, còn Giang Ngưng Phi thì ai gặp cũng khinh.
Nhưng trình độ của Ninh Phi vẫn cao hơn Thu Ngưng một bậc, nàng không nói nhiều lời, lập tức chỉ vào Thu Ngưng mà mắng: "Ngươi nói vớ vẩn gì vậy? Dù có mất cái mạng này vào tay ngươi thì ta cũng không thể giao đóa mẫu đơn đó cho người khác!" Vừa nói vừa đi vào phòng bên hông.
Trong khu viện của Ninh Phi, bọn a hoàn ở trong một phòng có nhiều giường, còn có một gian phòng khác được phân riêng cho đại a hoàn có thân phận tương đối cao.
Hai a hoàn nhanh nhẹn theo Thu Ngưng đi vào gian phòng đó, trước đây cùng hợp lại với Thu Ngưng chèn ép Giang Ngưng Phi, nhưng cũng bị Thu Ngưng với danh nghĩa là đại a hoàn bắt nạt.
Ninh Phi nhìn thấu lòng dạ các nàng, đều thuộc loại người như Ngân Lâm công chúa và Thu Ngưng, chỉ có thể ngày ngày cầu thần bái phật làm sao để mình không bao giờ nghèo túng, bởi vì loại người như các nàng lúc giàu sang sẽ có cả đoàn người vây quanh, nhưng một khi thất thế, ai cũng sẽ muốn giẫm đạp lên cho hả giận.
Bên ngoài cửa rất nhanh liền có nhiều người đến xem, phần lớn đều là những người bị Thu Ngưng ăn hiếp nhưng không dám kêu. Bình thường bọn họ cũng không để ý lắm tới vị nhị phu nhân này, nhưng vẫn vui mừng khi thấy nhị phu nhân chỉnh Thu Ngưng theo mong mỏi của bọn họ.
Ninh Phi đứng ở của phòng Thu Ngưng, chặn Thu Ngưng ở trong phòng, hai tay chống hông rồi mắng: "Sáng sớm nay ta còn thấy, thế mà ngươi vừa mang than vào phòng thì đã chẳng thấy đâu nữa rồi. Rõ ràng là ngươi lấy trộm, còn không mau lấy ra đây?"
Thu Ngưng đứng trong phòng giải thích, nhưng tiếng buôn chuyện bên ngoài lại to, bọn người hầu chỉ nghe tiếng mắng nhiếc của Ninh Phi.
Không lâu sau, Thu Ngưng đi ra, trong lòng bàn tay là một đóa hoa mẫu đơn tinh xảo bằng bạc, hung hăng đưa cho Ninh Phi: "Nếu nhị phu nhân đã keo kiệt đến thế thì ngay từ đầu đừng bảo là thưởng cho tiểu nhân. Thu Ngưng này là người thế nào chứ, lẽ nào lại tham hai ba đồng của người?"
Đám người hầu túm tụm bên ngoài không dám lên tiếng, nghểnh cổ lên xem chuyện hay. Ninh Phi lại lôi Thu Ngưng ra ngoài sân, bọn họ thầm nghĩ chắc nhị phu nhân lại tái phát bệnh cũ, đi tìm tướng quân để mách đây.
Thu Ngưng không cho là vậy, nàng ta thấy nhị phu nhân này vẫn chưa đủ trình, bảo là đóa hoa bạc do nàng ta trộm, tướng quân liền tin nàng vu khống luôn chắc? Lúc đó có cả Ngân Lâm công chúa ở bên, từ trước đến nay Ngân Lâm công chúa không ưa gì nhị phu nhân, khó tránh khỏi sẽ cho nhị phu nhân này đẹp mặt ngay. Nàng nghĩ đến đây thì bật cười, chẳng giãy dụa mà để mặc Ninh Phi kéo mình tới Ngân Sam viên chỗ tướng quân và Ngân Lâm công chúa đang ở.
Lại nói tới tên Bùn Đất ca vốn tên là Diệp Vân Thanh, hắn một mình tới thủ đô Hoài Trung của Hoài An quốc, không ngờ gặp phải kẻ địch lâu nay. Đối phương ranh ma, người đông thế mạnh cực khó đối phó, mà hắn cũng chẳng ngại núp bóng gia quyến nhà phú quý, thế là quyết định cứ lưu lại ở đây đã, đợi gió thổi qua lại lên đường.
Ban đầu Diệp Vân Thanh nghe những lời của Ninh Phi, biết nàng muốn áp chế vẻ kiêu ngạo của a hoàn bên người. Trước đây hắn cũng từng phải quản lý, quản lý việc ăn uống ngủ nghỉ cả chục nghìn người trên dưới trong khoảng hai năm, biết rõ những khó khăn vất vả đó. Chỉ là không biết dạng nữ tử yếu ớt không chịu nổi cơn gió này sẽ xử lý a hoàn kiêu ngạo kia ra sao.
Ninh Phi bảo hắn tạm lánh vào phòng chứa củi, Diệp Vân Thanh là hạng cáo già xảo quyệt, tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn đến ngồi xổm ở phòng chứa củi. Dù đã có viên thuốc khoét tim mục xương kia, nhưng hắn từng trải trong giang hồ nhiều năm, biết rõ lòng người hiểm ác, tuyệt đối không đem tính mạng mình giao vào tay nhị phu nhân của Từ Xán. Hôm nay tiểu nha đầu kia bảo hắn đến phòng chứa củi, không biết chừng ngày mai nàng ta sẽ bảo Từ Xán phái người đến bắt hắn.
Thế là Diệp Vân Thanh ỷ vào tài cao, gan cũng lớn, hắn vào ở trong Ngân Sam viên mà nghe tiếng đã lâu, nằm yên trên xà nhà trong gian phòng.
Ngân Sam viên là do Từ Xán xây cho công chúa đương triều. Trong hoàng cung cũng chi một số tiền, mời cả thợ thủ công tới xây dựng trang trí, quả nhiên là hoa lệ đến xa xỉ. Cột nhà to bằng hai người ôm. Diệp Vân Thanh nằm bên trên, cả người áp vào cái xà gỗ, không làm rơi xuống một hạt bụi nào.
Khi hắn đến không có ai nên liền nằm xuống vận khí, đồng thời suy nghĩ đường lui cùng kế sách. Chuyện bên nhà hắn tuy nhiều, cũng may giữa Sơn Nhạc quốc và Hoài An quốc tạm thời không có chiến tranh, mấy vị huynh đệ cùng vai vế với hắn cũng có thể tự mình ứng phó được. Mà phe cánh bên dưới bọn họ cũng đã mạnh, dù hai ba tháng hắn không về thì cũng không đến mức xảy ra chuyện gì nghiêm trọng không thể vãn hồi.
Vì vậy hắn yên tâm ngồi ngẫm nghĩ tình cảnh hiện tại của mình. Trước mặt khó tránh hiện lên vẻ méo xệch của nha đầu kia khi đôi co với hắn về chuyện cái viên thuốc cuối cùng là cặn ghét hay là thuốc độc. Từ nhỏ hắn lớn lên trong nhà quan, chứng kiến nữ nhân phần lớn đều bắt nạt kẻ yếu, lừa gạt, lá gan thì nhỏ, nên hắn ghét nhất là cái loại này. Sau khi lớn lên cũng coi nữ nhân như rắn rết, thường rất cẩn thận hoặc đối phó hung hăng.
Thế nhưng tiểu cô nương được gọi là "nhị phu nhân" của Từ phủ kia cũng thật hay ho, nữ nhân nhà người ta thấy kẻ cướp không phải đều hô lớn cứu mạng à? Sau khi cô nam quả nữ ở chung phòng không phải đều một lòng tự vẫn để bảo toàn danh tiết sao? Sau khi bị hạ độc cũng không năn nỉ cầu xin thuốc giải... Thế mà lại có kiểu phản ứng thế kia...
Diệp Vân Thanh lắc đầu, thở dài. Hắn đi đêm lắm cuối cùng cũng gặp ma, bắt nạt mấy gia quyến nhiều nhà rồi, hôm nay cuối cùng cũng gặp loại biến thái không thể lý giải theo suy nghĩ thông thường. Nhưng hắn có bản lĩnh, vì thời niên thiếu hắn gặp không ít khó khăn gian khổ, đủ loại chuyện, nhìn người cũng chuẩn, thận trọng hơn người thường. Nhị phu nhân Từ phủ tuổi còn trẻ nhưng lại có thể thu xếp ổn thỏa. Nếu dùng một từ để nói lên cảm giác mà nàng ta đem lại, thì từ đó chính là "ổn" (vững vàng kiên định).
Hắn mới vận khí được một lúc thì chợt nghe tiếng người ồn ào bên ngoài, đang dần đi về đây. Sau đó có người hầu tiến vào phòng lớn, báo tin vào gian phòng phía đông: "Bẩm Từ chủ nhân, công chúa. Nhị phu nhân kéo đại a hoàn của Phương Phi uyển đến, nói là nàng ta ăn trộm đồ của nhị phu nhân nhưng không chịu nhận."
Không lâu sau, bên trong truyền ra tiếng quần áo sột xoạt. Diệp Vân Thanh nhìn ra ngoài xem sắc trời, vẫn chưa đến giờ cơm trưa, thầm nghĩ đôi vợ chồng này đúng là tình cảm thắm thiết như rơm khô bén lửa, đến giờ này rồi còn chưa rời giường.
Hắn chợt sửng sốt, trong những âm thanh bên ngoài có lẫn giọng của vị nhị phu nhân Từ phủ kia. Nàng ta tới đây làm gì, chẳng lẽ vẫn là một màn khóc lóc kể lể đòi tự vẫn? Ai da, hóa ra nhị phu nhân này có tính cách như thế sao? Không đúng, vừa nãy hắn dùng dao kề cổ nàng, nàng cũng không thể hiện sự yếu ớt như vậy.
À đúng, nha đầu kia tên là gì nhỉ, lát nữa phải hỏi nữa, nếu không lại không biết xưng hô ra sao. Lúc Diệp Vân Thanh nghĩ vậy thì bỗng giật mình, người ta là gia quyến của tướng quân, hắn lại còn có ý định làm quen, còn nghĩ gọi tên thế nào, tiếp đến chẳng lẽ là muốn kết nghĩa huynh muội?
Từ Xán đang ân ái mặn nồng cùng Ngân Lâm công chúa trong phòng, bỗng nghe có người ở ngoài bẩm báo, lại là Giang Ngưng Phi chạy tới khóc lóc, phiền phức. Hắn không chịu nổi nữa, bực mình đứng phắt dậy. Khoác thêm áo choàng rồi đi ra ngoài, định sai người hầu đuổi nàng về.
Hắn đang định mở miệng thì Ngân Lâm công chúa đang ngả người trên giường chợt nói: "Muội muỗi vẫn còn nhỏ tuổi, chắc là gặp phải chuyện gì tủi thân cũng không chừng. Chúng ta đều lớn hơn nàng mấy tuổi, xảy ra chuyện thì vẫn nên che chở nàng."
Từ xán thở dài, quay người ngồi xuống, ôm lấy Ngân Lâm, sau cùng vẫn thở dài một hơi: "Khuê Ngọc, nàng thật là lương thiện. Nếu nha đầu Ngưng Phi kia cũng hiểu chuyện như nàng thì tốt biết bao."
Ngân Lâm mỉm cười: "Muội muội còn nhỏ mà, hai năm nữa sẽ hiểu thôi."
Từ Xán lạnh lùng nói: "Còn nhỏ? Nữ tử ngoài kia bằng tuổi nàng ta đã có hai đứa con rồi."
Ngân Lâm lại trách cứ: "Từ Xán, chàng nói vậy là ý gì? Đang trách thiếp không sinh được nhiều con?"
Có loại nam nhân, nếu là nữ nhân mà hắn khinh thường thì làm gì cũng đều là sai, còn nữ nhân mà hắn coi trọng làm gì cũng đúng, cũng tốt. Lúc còn thắm thiết với Giang Ngưng Phi, thì hắn thấy từng cử chỉ hành động của nàng đều hồn nhiên ngây thơ, giờ lại coi thành cố tình gây sự. Lại ví dụ như Ngân Lâm vừa trách khéo hắn hai câu, Từ Xán lại thấy đó là lời trách yêu, tràn đầy ngọt ngào. Nhưng nếu là do Giang Ngưng Phi nói thì hắn sẽ cảm thấy tổn thương lòng tự trọng.
Từ Xán thấy Ngân Lâm trách hắn, liền biết đã quá lời, vội vàng cười lấy lòng: "Ta đâu có ý đấy, nàng đừng nghĩ lung tung." Ôm nàng, xoa xoa lên bụng: "Con của chúng ta đang nhìn nàng đấy, nàng thế này chẳng phải khiến con cười cho sao?"
Ngân Lâm buồn cười, nàng đẩy hắn một cái: "Chàng xoa cái gì mà xoa, còn không mau ra ngoài xem là có chuyện gì đi?"
Diệp Vân Thanh nằm trên xà nhà phòng bên ngoài nghe thấy hết nhưng không lên tiếng, hắn cũng chỉ có thể yên lặng mà thôi. Thầm nghĩ may mà mấy huynh đệ thân thiết của hắn vẫn bình thường, cưới vợ cũng không đến mức nhõng nhẽo buồn nôn như thế. Tuy hắn bị thương, rách rưới, nhưng nội lực không tổn hao là bao. Từ Xán giỏi cưỡi ngựa bắn cung, còn về bản lĩnh của dân giang hồ thì hắn không tinh thông, thế là chẳng hề phát hiện ra có tên đầu trộm đuôi cướp đang nghe lén trên xà nhà phòng ngoài.
Ninh Phi đã lôi Thu Ngưng đi vào trong. Một lúc lâu sau mới thấy Từ Xán đỡ Ngân Lâm công chúa đi ra từ gian phòng phía đông. Sau khi đỡ nàng ngồi yên trên ghế chủ tọa thì mới xoay người đối mặt với Ninh Phi, sắc mặt cực kì khó chịu.
Ninh Phi hơi lùi lại. Sáng nay nàng mới gặp mặt Từ Xán, tới lúc đó mới biết hắn cực không vừa ý với mình.
Ngân Lâm ở phía sau lưng Từ Xán cười nói: "Sao muội muội lại tới thế, không phải đang ở cữ ư? Trời lạnh thế này mà ra ngoài đi lại, sau này bị bệnh thì khỏi làm sao. Nếu có cần gì thì sai người hầu tới báo một tiếng là được."
Trong lòng Ninh Phi thầm quyết định, chỉ cần có loại người hai mặt như Ngân Lâm công chúa ở đây thì chuyện này sẽ thành công. Nàng đẩy Thu Ngưng quỳ xuống rồi bước lên hai bước ôm lấy thắt lưng Từ Xán, bắt đầu khóc thút thít.
Nếu nói về khả năng khóc lóc thì Ninh Phi không giỏi, nhưng mà Giang Ngưng Phi thì quá giỏi. Ninh Phi chỉ là kế thừa kí ức và thân thể của Giang Ngưng Phi mà thôi, tự dưng lại có thêm một khả năng, không dùng thì quá phí. Vừa khóc liền khóc như mưa. Từ Xán nhớ lại tình nghĩa thanh mai trúc mã thời niên thiếu, cũng không tránh khỏi lo lắng, hắn dịu dàng hỏi: "Sao thế, ai bắt nạt nàng?"
Ninh Phi chỉ tay vào Thu Ngưng, Ngân Lâm công chúa và Từ Xán liền nhìn chằm chằm vào nàng ta. Hai người đều biết thu Ngưng, lúc năm hết tết đến vừa qua, Thu Ngưng cũng không quên biếu xén chút đỉnh cho a hoàn bên người của công chúa. Từ Xán và Ngân Lâm nhìn nhau khó hiểu.
Ngân Lâm hỏi: "Thu Ngưng, cuối cùng là chuyện gì? Nhị phu nhân không nói rõ lắm, ngươi nói đi."
Thu Ngưng kể ngắn gọn đầu đuôi, chỉ giấu mỗi chuyện nàng ta đem cho Giang Ngưng Phi một gói to than ngân sương.
Có câu "kém một chiêu cờ". Vùng đất mà hai người chơi cờ tranh nhau không ngừng luôn được quyết định trong một hai nước. Lầm một nước thua cả bàn cờ. Ban đầu Thu Ngưng không thèm giãy dụa, đi theo Ninh Phi tới đây phân bua, nàng vốn cho rằng tướng quân chán nhị phu nhân này rồi, mà công chúa và nhị phu nhân không hợp nhau, tất nhiên nàng sẽ nhân cơ hội góp một tay khiến hình tượng của nhị phu nhân giảm một bậc trong lòng tướng quân.
Một chiêu cao tay hơn của Ninh Phi so với Thu Ngưng chính là sự hiểu biết về phu quân trong việc đối xử với người khác. Kiếp trước, cũng vì có năng lực nên không ai dám bắt nạt nàng. Đến giờ, người ta không biết nàng có khả năng, nàng sẽ cho bọn họ sáng mắt ra một chút.
Đúng là Từ Xán khó chịu với kiểu khóc lóc dây dưa của Giang Ngưng Phi, thế nhưng hắn là nam nhân, lại còn là kiểu nam nhân truyền thống đầy trách nhiệm, tất nhiên sẽ không chịu được khi nữ nhân trong sự bao bọc của hắn bị ăn hiếp. Thế rồi khi Ninh Phi nói ra thứ bị ăn trộm là đóa hoa mẫu đơn bằng bạc mà Từ Xán tặng nàng, hắn liền xanh cả mặt.
Ngân Lâm công chúa khó chịu với Giang Ngưng Phi, nhưng đó là trong lòng. Còn nếu ở trước mặt Từ Xán, nàng ta chỉ hận không thể dát vàng lên mặt mình để biến thành đức mẹ mà thôi.
Cuộc chiến giữa nữ nhân, chiêu thức hạ sách nhất chính là nói xấu tình địch, chiêu này lại cũng khiến bản thân trở nên tầm thường, trở nên xấu tính trong mắt tình lang. Chiêu thức cao hơn đó là vừa khen tình địch, đồng thời nâng mình lên một vị trí rất cao, dùng thái độ khoan dung ra so với bụng dạ hẹp hòi kia của tình địch, tình lang nhất định sẽ ngày càng quấn quýt lấy nàng.
Ninh Phi rất thức thời kể lể: "Thu Ngưng hầu hạ chậm chạp thiếp cũng không để bụng, thấy thiếp không thích quản nên nàng ta mới sinh tâm lý lề mề. Chàng đến xem đệm giường của thiếp đi, bẩn đến vậy mà cũng chẳng có ai đổi cho cái sạch. Hôm nay nàng ta chợt đem than ngân sương mà trong cung chuẩn bị cho công chúa đến cho thiếp, chỉ ở lâu hơn bình thường một chút trong phòng của thiếp thôi, vậy mà mẫu đơn bằng bạc đã không thấy đâu cả rồi. Quả nhiên là giống như câu mà công chúa từng nói với thiếp: "Vô duyên vô cớ xum xoe, không phải lừa gạt thì cũng là trộm cắp".
Vừa nói xong câu cuối cùng thì nụ cười trên mặt công chúa cứng ngắc. Câu này của nàng ta cũng là nói riêng cho Giang Ngưng Phi nghe. Lúc đó Giang Ngưng Phi mới vào cửa, vì để lấy quan hệ nên tặng nàng chút quà. Nhưng nữ nhân lớn lên từ thôn quê như nàng ta thì có quà gì tốt được chứ, thứ tốt nhất cũng chỉ có đóa mẫu đơn bạc mà Từ Xán tặng mà thôi. Thế là Ngân Lâm cũng chẳng thèm nhìn tới, còn quyết tâm đuổi nàng ta khỏi cửa, nên mới nói thầm vào tai câu này.
Lúc đó tấm lòng tốt của Giang Ngưng Phi đổi lại được một câu nói ác độc, không chịu nổi mà hung hăng đẩy Ngân Lâm ra, đúng lúc bị người hầu nhìn thấy. Việc này bị Ngân Lâm lập mưu, nghĩ cách để người hâu tâm phúc truyền vào tai Từ Xán, sau đó nhị phu nhân Từ phủ liền có danh là "hay đố kị" trên đầu.
Chuyện cũ này chỉ có hai người Giang Ngưng Phi và Ngân Lâm biết. Sau khi Giang Ngưng Phi chết, Ninh Phi có trí nhớ của nàng ấy, lúc này nói ra, Ngân Lâm có tật giật mình, không dám lộ mặt thật đối chất, thế là quay sang sai bảo người hầu: "Các ngươi đến Phương Phi uyển của nhị phu nhân, lấy lời khai của bọn người hầu nơi đó xem đầu đuôi thế nào."
Thu Ngưng vừa nghe thì như được tiếp thêm sức lực. Trong viện có nhiều người chứng kiến mình giải thích như thế, mình luôn miệng nói là do nhị phu nhân ban thưởng.
Không lâu sau đó thì nghe tiếng chân trở về của tên người hầu vừa chạy vội đi, cũng chẳng có a hoàn nào của Phương Phi uyển theo sau. Hắn chạy một hơi vào, quỳ sụp xuống bẩm: "Tử chủ nhân, công chúa, tiểu nhân tới Phương Phi uyển hỏi một vòng, mọi người cũng không rõ, nhưng đều chắc chắn là ngày thường Thu Ngưng tác oai tác quái, tay chân rảnh rang. Mà hôm nay cũng tìm thấy tang vật trong phòng nàng ta. Còn nữa, mọi người đều nói nhị phu nhân chưa từng vào gian phòng của Thu Ngưng, không thể có khả năng là nhị phu nhân đem thứ gì vào phòng nhằm vu oan giá họa."
Thu Ngưng liên mồm cãi: "Là nhị phu nhân cho tiểu nhân, tất nhiên không cần nhị phu nhân vào phòng để mà vu oan giá họa."
Ngân Lâm quở trách: "Thu Ngưng, ngươi làm a hoàn kiểu gì vậy? Quy củ của Từ phủ cũng không biết sao?"
Thu Ngưng nghe ý của Ngân Lâm công chúa, biết là đang giúp cho nhị phu nhân, tình thế bất ngờ thay đổi, khác một trời một vực so với những gì nàng ta nghĩ, vì thế bắt đầu run rẩy cả người.