Tần Á Bột mới ba tuổi, nhưng nói về lễ giáo đã vô cùng thuần thục, còn ngoan ngoãn hơn người mẹ vô dụng kia, Tần Á Bột ngồi ở bên cạnh bàn ăn, ngoan ngoãn ăn bữa ăn của mình.
Nhanh dùng hết bữa ăn thì bánh pút-đing của cậu, đột nhiên biến mất.
“……” Tần Á Bột không nói gì nhìn mẹ đang ăn bánh pút-đing của cậu, còn làm mặt xấu với cậu.
“Trẻ con ăn quá nhiều đồ ngọt không tốt đâu, mẹ ăn hết giúp con!” Meo meo!
Không biết khóc lớn có tác dụng hay không?
“Á Bột, bánh pút-đing cứ cho mẹ ăn, đợi một chút gọi ông quản gia dẫn con đi qua Bách Khoa Toàn Thư.” Anh vỗ vỗ đầu của con trai.
“Vâng.” Nhất Gia Chi Chủ (Chủ nhà) cũng nói như vậy, cậu chỉ là một đứa trẻ, không thể làm gì khác hơn là tự an ủi mình, thật ra thì cậu không thích ăn bánh pút-đing, cậu thật không thích ăn bánh pút-đing…..
Khi Tần Á Bột bảy tuổi thì em trai Tần Á Lịch ra đời.
“Cha, em trai là hư mô hình địa cầu của con.”
Nhất Gia Chi Chủ thế nhưng chỉ vỗ vỗ đầu của con trai, “Á Lịch còn nhỏ, con là anh trai, phải nhường em.”
“Vâng”
Lớn phải nhường, nhỏ cũng phải nhường, tuổi thơ của cậu thật là.
Lúc Tần Á Bột mười ba tuổi, trình độ trung học đã không làm khó được cậu, tất cả mọi người nói, Tần Á Bột giống như cha của cậu, tương lai không phải là người lãnh đạo quan trọng của nhà họ Tần, mà chính là một giáo sư xuất sắc.
“Á Bột, con muốn nhảy lớp sao?” Cha hỏi.
“Bọn họ nói trước kia cha cũng là học sinh nhảy lớp.”
“Bởi vì từ trước đến nay cha không suy nghĩ đến cảm giác của người khác, chỉ có đọc sách mới khiến cha hứng thú. Á Bột, con còn rất trẻ, con đường của con vẫn còn rất dài, mọi giai đoạn đều khác nhau, không có giai đoạn nào không quan trọng, cha hy vọng con không bỏ lỡ bất cứ điều gì.”
Tần Á Bột nhớ lời của cha. Dĩ nhiên, anh cũng biết, thật ra thì cha không hy vọng anh thừa kế gia nghiệp, anh ưu tú khiến cho các bác càng không thể tha thứ cho con trai bình thường của mình, cho dù anh Lance thật ra đã ưu tú hơn những bé cùng tuổi rất nhiều.
Khi Tần Á Bột mười ba tuổi, đã bị giáo dục không thể tranh giành với mẹ, không thể cùng tranh giành với em trai, càng không thể chỉ lo cho bản thân, cũng phải chú ý đến cảm nhận của những anh em khác.
Chỉ là ….
“Xe này thật tốt, cho chú mượn một chút!” Tần Thương Hải nhanh chóng giật lấy chìa khóa xe của cháu trai.
Tần Á Bột mới vừa thi lấy bằng lái, xe là cha chọn giúp cậu. Chỉ cần là con trai, đều sẽ mơ ước có một chiếc xe như vậy.
Xe mới mang về nhà được một ngày, đã bị tên tiểu tử Tần Thương Hải này, đụng hư.
“Xin lỗi!” Tần Thương Hải chấp hai tay, “Chú sẽ nói cha mua một chiếc mới cho con, nên đừng so đo với chú!”
“…….” Tần Á Bột mười sáu tuổi, lần đầu tiên muốn đánh ông chú này như vậy. Mới cũ không quan trọng, quan trọng là: Đó là chiếc xe đầu tiên của cậu, do cha mua cho cậu! Anh muốn tiến lên bắt lấy ông chú này mà đánh cho một trận, nhưng lại biết rõ người nhà sẽ đứng ở bên người nào.
Đi ngang qua tiểu Thái Thường Hoàng, tên đó mà nói, chính là vương pháp!
“Không phục sao?” Giọng nói vui vẻ của chú ba từ sau lưng truyền đến.
Tần Á Bột xoay người, nhìn chú ba từ nhỏ ăn ý với anh nhất. Chẳng biết tại sao mẹ rất bất mãn với chuyện này, chỉ là thím ba là con của dì hàng xóm lúc nhỏ và cũng là đàn chị của mẹ, người hai nhà thường xuyên lui tới, khi còn bé anh thường xuyên đến ở với chú ba và vợ con chú khi cha mẹ nghỉ phép ra nước ngoài, cùng chú ba đặc biệt hợp nhau cũng là chuyện đương nhiên.
“Cái thế giới này chính là như vậy, có người vừa sinh ra liền đứng ở chỗ cao, có người bò nửa đời nhưng vẫn sống ở chỗ thấp, có người chịu hết mọi giông bão, nhưng có người lại sống chung với nó, điểm xuất phát vốn không công bằng. Nhưng mà Á Bột, người thông minh mặc kệ đứng ở vị trí nào, cũng sẽ biết lợi dụng tình thế, chứ không phải nguyền rủa nó.”
Ngày hôm ấy, trong đêm khuya Tần Á Bột chạy đến phòng sách của ông nội sám hối, nói mình không có khuyên can chú nhỏ, hại anh thiếu chút nữa bị thương, thật là tội đánh chết vạn lần.
Vì vậy, Tần Thương Hải bị cấm túc một tuần lễ ------ anh hoàn toàn không biết người nào đã tố cáo anh ------ mà Tần Á Bột lại nhận được một chiếc xe thể thao tốt hơn.
Chú ba luôn đúng.
Tần Á Bột mới ba tuổi, nhưng nói về lễ giáo đã vô cùng thuần thục, còn ngoan ngoãn hơn người mẹ vô dụng kia, Tần Á Bột ngồi ở bên cạnh bàn ăn, ngoan ngoãn ăn bữa ăn của mình.
Nhanh dùng hết bữa ăn thì bánh pút-đing của cậu, đột nhiên biến mất.
“……” Tần Á Bột không nói gì nhìn mẹ đang ăn bánh pút-đing của cậu, còn làm mặt xấu với cậu.
“Trẻ con ăn quá nhiều đồ ngọt không tốt đâu, mẹ ăn hết giúp con!” Meo meo!
Không biết khóc lớn có tác dụng hay không?
“Á Bột, bánh pút-đing cứ cho mẹ ăn, đợi một chút gọi ông quản gia dẫn con đi qua Bách Khoa Toàn Thư.” Anh vỗ vỗ đầu của con trai.
“Vâng.” Nhất Gia Chi Chủ (Chủ nhà) cũng nói như vậy, cậu chỉ là một đứa trẻ, không thể làm gì khác hơn là tự an ủi mình, thật ra thì cậu không thích ăn bánh pút-đing, cậu thật không thích ăn bánh pút-đing…..
Khi Tần Á Bột bảy tuổi thì em trai Tần Á Lịch ra đời.
“Cha, em trai là hư mô hình địa cầu của con.”
Nhất Gia Chi Chủ thế nhưng chỉ vỗ vỗ đầu của con trai, “Á Lịch còn nhỏ, con là anh trai, phải nhường em.”
“Vâng”
Lớn phải nhường, nhỏ cũng phải nhường, tuổi thơ của cậu thật là.
Lúc Tần Á Bột mười ba tuổi, trình độ trung học đã không làm khó được cậu, tất cả mọi người nói, Tần Á Bột giống như cha của cậu, tương lai không phải là người lãnh đạo quan trọng của nhà họ Tần, mà chính là một giáo sư xuất sắc.
“Á Bột, con muốn nhảy lớp sao?” Cha hỏi.
“Bọn họ nói trước kia cha cũng là học sinh nhảy lớp.”
“Bởi vì từ trước đến nay cha không suy nghĩ đến cảm giác của người khác, chỉ có đọc sách mới khiến cha hứng thú. Á Bột, con còn rất trẻ, con đường của con vẫn còn rất dài, mọi giai đoạn đều khác nhau, không có giai đoạn nào không quan trọng, cha hy vọng con không bỏ lỡ bất cứ điều gì.”
Tần Á Bột nhớ lời của cha. Dĩ nhiên, anh cũng biết, thật ra thì cha không hy vọng anh thừa kế gia nghiệp, anh ưu tú khiến cho các bác càng không thể tha thứ cho con trai bình thường của mình, cho dù anh Lance thật ra đã ưu tú hơn những bé cùng tuổi rất nhiều.
Khi Tần Á Bột mười ba tuổi, đã bị giáo dục không thể tranh giành với mẹ, không thể cùng tranh giành với em trai, càng không thể chỉ lo cho bản thân, cũng phải chú ý đến cảm nhận của những anh em khác.
Chỉ là ….
“Xe này thật tốt, cho chú mượn một chút!” Tần Thương Hải nhanh chóng giật lấy chìa khóa xe của cháu trai.
Tần Á Bột mới vừa thi lấy bằng lái, xe là cha chọn giúp cậu. Chỉ cần là con trai, đều sẽ mơ ước có một chiếc xe như vậy.
Xe mới mang về nhà được một ngày, đã bị tên tiểu tử Tần Thương Hải này, đụng hư.
“Xin lỗi!” Tần Thương Hải chấp hai tay, “Chú sẽ nói cha mua một chiếc mới cho con, nên đừng so đo với chú!”
“…….” Tần Á Bột mười sáu tuổi, lần đầu tiên muốn đánh ông chú này như vậy. Mới cũ không quan trọng, quan trọng là: Đó là chiếc xe đầu tiên của cậu, do cha mua cho cậu! Anh muốn tiến lên bắt lấy ông chú này mà đánh cho một trận, nhưng lại biết rõ người nhà sẽ đứng ở bên người nào.
Đi ngang qua tiểu Thái Thường Hoàng, tên đó mà nói, chính là vương pháp!
“Không phục sao?” Giọng nói vui vẻ của chú ba từ sau lưng truyền đến.
Tần Á Bột xoay người, nhìn chú ba từ nhỏ ăn ý với anh nhất. Chẳng biết tại sao mẹ rất bất mãn với chuyện này, chỉ là thím ba là con của dì hàng xóm lúc nhỏ và cũng là đàn chị của mẹ, người hai nhà thường xuyên lui tới, khi còn bé anh thường xuyên đến ở với chú ba và vợ con chú khi cha mẹ nghỉ phép ra nước ngoài, cùng chú ba đặc biệt hợp nhau cũng là chuyện đương nhiên.
“Cái thế giới này chính là như vậy, có người vừa sinh ra liền đứng ở chỗ cao, có người bò nửa đời nhưng vẫn sống ở chỗ thấp, có người chịu hết mọi giông bão, nhưng có người lại sống chung với nó, điểm xuất phát vốn không công bằng. Nhưng mà Á Bột, người thông minh mặc kệ đứng ở vị trí nào, cũng sẽ biết lợi dụng tình thế, chứ không phải nguyền rủa nó.”
Ngày hôm ấy, trong đêm khuya Tần Á Bột chạy đến phòng sách của ông nội sám hối, nói mình không có khuyên can chú nhỏ, hại anh thiếu chút nữa bị thương, thật là tội đánh chết vạn lần.
Vì vậy, Tần Thương Hải bị cấm túc một tuần lễ ------ anh hoàn toàn không biết người nào đã tố cáo anh ------ mà Tần Á Bột lại nhận được một chiếc xe thể thao tốt hơn.
Chú ba luôn đúng.