"Nơi này có cảm giác cô đơn thật đấy.
Có lẽ căn phòng cũng giống như chủ nhân của nó."
Sehun cau mày, không nói nên lời.
Trên màn hình là Yoonshin đang cầm đèn pin đi tới phía bàn làm việc, sau đó lật qua cuốn lịch trên bàn của anh.
Không chỉ có vậy, cậu còn soi đèn pin sang hướng phòng làm việc của mình, sau đó đưa tay ra trong luồng ánh sáng và vui vẻ chơi đùa với những cái bóng đó.
"Cậu ta nghĩ văn phòng của mình là chỗ chơi của cậu ta chắc? Mình đã quá dễ dãi với tên nhãi đó rồi." Anh nghiến răng và định bấm nút gọi thư ký Tak.
Yoonshin nói với giọng bối rối, khiến Sehun dừng lại trước khi kịp ấn nút gọi, "Mình phải tìm ra điểm yếu nào để có thể cầu xin anh ấy giúp mình đây."
Sehun tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.
Anh nhìn kẻ đột nhập không mời đang mở tập tài liệu trên bàn làm việc của mình, và chỉ trong vài phút, cậu đã đặt mọi thứ trở lại vị trí cũ và rời khỏi phòng.
Sehun nhăn mày, tiếp tục trừng mắt nhìn đoạn video ngắn đã kết thúc.
Một ánh nhìn phức tạp thoáng qua đôi mắt lạnh lùng của Sehun.
Yoonshin không phải là một kẻ ngốc; lẽ ra cậu nên biết rằng không có thứ gì quan trọng còn lại trong phòng của Sehun để cậu phải liều lĩnh rình mò đến thế.
Nhưng thực tế là cậu đã ngó nghiêng và đụng chạm vào phòng anh, vậy chứng tỏ cậu phải có lý do nào đó để mạo hiểm đến thế, hoặc cậu đã lấy đó làm cái cớ cho sự tò mò của bản thân.
Giúp cậu ta...!với cái gì? Sehun gõ lên mặt bàn.
Khi anh đang nghiền ngẫm âm thanh được ghi lại qua đoạn video, việc mà anh chứng kiến vài ngày trước được tua lại như một cuộn phim.
Sehun kéo rèm cửa sổ hướng ra phía hành lang.
Anh có thể nhìn thấy Yoonshin qua khung cửa sổ lớn đối diện với sảnh.
Cậu trông rất bận rộn—Yoonshin một bên thì cầm điện thoại bàn, tai còn lại thì áp vào điện thoại di động, cậu vừa nói vừa cử động tay.
Sau đó cậu đặt điện thoại bàn xuống và tiếp tục nói chuyện say sưa bằng điện thoại di động của mình.
Có vẻ như cuộc trò chuyện đã không diễn ra tốt đẹp.
Cậu đứng dậy trong khi vẫn đang tiếp tục cuộc nói chuyện qua điện thoại kia thì phát hiện ra Sehun, người đang nhìn chằm chằm vào mình từ bên kia sảnh.
Yoonshin thầm cúi đầu chào vị luật sư lớn tuổi, Sehun không trả lời và tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu.
Yoonshin có vẻ hơi ngạc nhiên và cười ngượng.
Như thế cậu đang rõ ràng cảm thấy có lỗi vì điều gì đó..
Đó là một phản ứng khá rõ ràng vì Yoonshin thường không nói dối.
Sehun biết rất rõ điều đó và tiếp tục dùng mắt để khoan một chiếc lỗ vào người kia.
"Tất nhiên là cậu sẽ cảm thấy tội lỗi vì đã làm điều gì đó tồi tệ rồi," giọng nói của Sehun thoát ra khỏi môi anh, nhưng nó không đến được tai Yoonshin.
Yoonshin mấp máy và nghiêng đầu "Anh nói gì ạ?", nhưng Sehun chỉ lắc đầu đáp lại.
Yoonshin có vẻ bối rối vì không biết nên tập trung vào Sehun hay cuộc gọi của mình, vì vậy Sehun đã mặc kệ Yoonshin và kéo rèm xuống một lần nữa.
Lúc này, không còn nhìn thấy khung cảnh bên ngoài nữa, đôi mắt của Sehun liền lướt xuống bức tượng Dike, nữ thần công lý trên bàn làm việc của anh.
"Mình nên làm gì đây?"
Có hai điều anh mà anh có thể làm ngay lập tức.
Bên trái là anh có thể bỏ qua cho cậu, còn bên phải thì anh hoàn toàn có thể hạ gục Yoonshin bằng cách phơi bày những gì cậu đã làm.
Sehun cắn môi khi chạm vào cán cân công lý đang bập bênh trên tay của bức tượng kia.
Sau đó, như thể đang trao quyền quyết định cho chúa, anh đẩy nhẹ chiếc đĩa tròn của chiếc cân.
Cái cân lắc lư và nảy từ trái sang phải và kêu lên răng rắc.
Nó lắc qua lắc lại như để xác định xem bên nào nặng hơn.
Mặc dù chỉ mới bắt đầu chuyển động một lát, nhưng nó đã nhanh chóng dừng lại sau một vài dao động.
Và cuối cùng nó nghiêng về bên phải.
Sehun khẽ cau mày khi nhìn thấy điều đó.
"Đuổi cậu ta đi." Anh trưng ta vẻ mặt mơ hồ và đẩy cái cân mạnh hơn lần trước để cho nó cơ hội thứ hai.
Một lần nữa, cái cân lại kêu lên răng rắc khi chuyển động trước khi từ từ dừng lại.
Tuy nhiên cán cân vẫn nghiêng về bên phải.
Sehun nhìn chằm chằm xuống cái cân cau có rồi lại búng nó một lần nữa.
"Có vẻ như các vị thần không đứng về phía cậu rồi, Do Yoonshin." Trực giác của Sehun nhắc nhở anh rằng anh không nên bỏ qua những thứ mà anh không muốn thấy của Yoonshin.
Sehun cảm thấy rằng nếu mình can thiệp quá mức vào cuộc sống của người kia thì chính cuộc sống của anh sẽ bị đảo lộn.
Đó không chỉ là một cảm giác đơn thuần bộc phát mà là phán đoán khách quan dựa trên cảm nhận thực tế của anh.
Tuy nhiên, vấn đề không phải là ở Yoonshin—Sehun mới là người nắm quyền lựa chọn trong tay.
Anh có thể đơn giản phớt lờ cậu giống như việc anh đã phớt lờ những người khác từ xưa cho đến nay, nhưng không hiểu tại sao nó lại không hề dễ dàng.
Tại sao ánh mắt anh cứ dõi theo Yoonshin như thế?
Có điều gì đặc biệt ở cậu ta?
Trong khi Sehun đang nhíu mày tự hỏi thì có tiếng gõ cửa.
"Cửa mở đấy."
Cánh cửa mở ra sau khi người bên ngoài nghe thấy chủ nhân của căn phòng trả lời.
Sehun không nhìn vào cửa rồi nói, "Cậu có thể mang ít thuốc giảm đau từ phòng y tế xuống cho tôi không? Mấy ngày nay cổ tôi đau nhức quá."
"Anh có bị đau đầu không ạ?" người đàn ông ở cửa hỏi.
Sehun nghĩ rằng vị khách đó chắc hẳn là Thư ký Tak, nhưng không phải vậy.
Yoonshin sau khi kết thúc cuộc gọi của mình, đang cầm trên tay cốc cà phê mà lúc sáng Yoonshin nhờ thư ký Tak đem tới.
Sehun ung dung tựa lưng vào ghế và im lặng nhìn sang phía Yoonshin.
Người đàn ông trẻ tuổi hơn nhún vai.
.
"Vậy, tôi có thể vào chứ ạ?"
"Từ khi nào cậu vào văn phòng tôi mà phải đợi sự cho phép của tôi vậy nhỉ?" Sehun cố ý nói móc khiến hai má Yoonshin ửng hồng, cậu có vẻ hơi giật mình như vừa bị nói trúng tim đen.
Yoonshin nhìn có vẻ hơi xấu và cảm thấy tội lỗi.
- --
.