Sư phụ đưa ta đến một ngọn núi có tên là Băng Thất, nơi này quanh năm đều phủ tuyết trắng xoá, nghe nói rất có lợi cho việc chữa trị của ta.
Trải qua rất nhiều năm, thương thế trong người ta đã dần khỏi hẳn, từ đó, ta bỗng nhận ra một điều, lớn lên... thật quá phiền phức.
Ví như sư phụ đối với ta rất tốt, người chỉ có một thiếu sót là chưa bao giờ dạy ta tu luyện pháp thuật, cũng không ra lệnh cấm ta không được học.
Mọi thứ biết được đều do ta tự mình tìm hiểu, pháp lực cũng tự chiêm nghiệm mà thấu triệt được dốt giáo căn cơ, chưa từng được ai chỉ bảo một lần.
Lại ví như, ta vô tình biết được một bí mật lớn nhất trong đời "Cha ta là Tôn vương đời trước của Ma tộc, người đã bị thiên ma hai giới hợp sức giết chết...".
Chỉ nhớ chiều hôm đó, trong làn mưa tuyết dày đặc, ta gần như phát điên đạp cửa xông vào phòng sư phụ, đúng lúc người cầm bát thuốc lên, có vẻ đang chuẩn bị uống, hai mắt ta đỏ au, phẫn hận nói "Tại sao người giấu con?".
Sư phụ rất ngỡ ngàng, nhìn ta một hồi rồi đặt bát thuốc chưa hề nhấp môi xuống, vẫy tay cười nhẹ "Cẩm Du, lại đây".
Ta liên tục lắc đầu "Người biết con là con gái Ma quân đời trước, người biết rõ cha con...", càng nói càng cảm thấy ấm ức, khoé mắt ta chảy ra hai hàng lệ, cổ họng cũng nhất thời nghẹn cứng lại.
Mặt sư phụ lập tức tái nhợt, lắp bắp hỏi lại "Con... biết hết rồi?".
Ta lấy tay quệt nước mắt, cố nhịn mọi hỗn loạn trong lòng xuống, đáp "Nếu bọn tiểu yêu không nói cho con biết, có phải sư phải sư phụ... định giấu con cả đời đúng không?".
Người vội vã lắc đầu, than thở "Không phải, thực ra ta có giao tình nhiều năm với Quân vương đời trước, cứu con ra là muốn giữ lại cốt nhục mà hắn yêu thương nhất, cũng mong con sau này có thể chính tay trả thù cho cha mình, có điều, sức khoẻ con vẫn chưa ổn định, pháp lực lại không cao thâm, nói cho con biết khác gì đẩy con vào chỗ chết...".
"Con khoẻ rồi" ta hít sâu một hơi, dứt khoát nói tiếp "Còn về phần pháp lực, con sẽ cố gắng trau dồi thêm, có lẽ chỉ thời gian ngắn nữa thôi, mối thù này sẽ có thể chấm dứt được".
Lát sau, ta bước ra ngoài, vừa đóng cửa lại liền loáng thoáng nghe thấy tiếng cười điên cuồng của sư phụ "Tốt lắm, tâm nguyện sắp thành rồi".
Ngày tháng sau đó, ta ra sức tập luyện thuật pháp, còn sư phụ thì vẫn như trước không hề truyền thụ cho ta một chút giáo pháp gì, chỉ đành dựa vào vốn hiểu biết ít ỏi của mình, vừa nỗ lực vừa tự nghĩ ra các chiêu thức mới, công lực thoáng cái đã tăng vọt.
Cho đến một hôm, sư phụ báo cho ta biết rằng người đã thu xếp xong tất cả mọi việc, ta liền một mình vác kiếm hùng hổ xông vào thánh địa của ma giới, chém chết hơn mười vạn binh sĩ, huỷ hoại gần một nửa thành trì, khiến toàn ma giới chấn động bằng một lời tuyên bố "Từ nay trở đi, bổn tọa chính là chủ nhân của ma tộc".
Sau đó, ta không hề nghỉ ngơi mà lập tức cầm vũ khí lên thiên giới, đánh nhau với thiên binh thiên tướng suốt bốn ngày liên tục.
Đến ngày thứ năm, một lão trọc đầu được xưng là Thiên đế chợt xuất hiện cản đường ta lại, kẻ đi theo lão liền phẫn nộ chỉ vào ta lên án "Con chim này thật quá hỗn xược, thần thiết nghĩ Thiên gia nên làm theo ý của ngài ấy, đem nó ném về thời thượng cổ, để tránh cho chúng sinh một kiếp tai ương...".
Gân xanh trên trán ta nổi lên, khoé miệng giật giật, không thể tin vừa rồi... vừa rồi tên khốn đó gọi ta là... con... con chim?
Nộ khí trong lòng bỗng cháy bùng lên, ta gào to một tiếng rồi cầm kiếm chém về hai kẻ đó, Thiên đế cũng chẳng vừa, vung đao ra cản lại, lực đạo quá mạnh khiến ta bật ngược ra sau, vừa tiếp đất liền nghe thấy một giọng nói đầy giận dữ "Yêu nữ to gan".
Ta vui mừng quay đầu nhìn người mới đến, kêu to "Sư phụ" rồi đắc ý liếc lão trọc một cái, thế nhưng sư phụ lại lạnh lùng vung thương ra, cao giọng quát "Ta chưa bao giờ nhận thứ con lai ti tiện như ngươi làm đệ tử".
Trong lúc ta đang ngây người, chợt nghe Thiên đế chậm rãi nói "Đến rồi đấy à, xử lí xong thì mau về cử hành lễ đăng cơ đi, hi vọng Ma Quân đừng thất hứa".
Sư phụ liền chắp tay gật đầu với hắn "Thần tuân lệnh".
Lúc này ta mới vỡ lẽ ra, thì ra... thì ra sư phụ lại cấu kết với thiên đế phản bội ma giới, còn lợi dụng ta...
Mọi hi vọng vừa trỗi dậy đều bị dập tắt một cách tàn bạo, chẳng ai ngờ được người ta tin tưởng nhất lại... có suy tính hiểm độc như vậy.
Nhưng bọn chúng nghĩ Cẩm Du ta sẽ để yên sao? Với cương vị là Quân thượng của Ma giới, hôm nay ta phải giết chết tên phản bội và lão Thiên đế kia, sau đó dùng linh hồn của chúng hiến tế cho cha mẹ ta để giải trừ mối thù ngàn năm này...
Ta nắm chặt đốc kiếm trong tay, khẽ nhếch môi "Đến đây đi, hôm nay bổn tọa sẽ khiến các ngươi phải quỳ chết ở đây để tạ tội với hai người họ...".
Thiên đế liền cười lạnh "Giết không nổi, vậy thì...". Chưa dứt câu, sư phụ đã xông về phía ta, giọng nói đanh thép chói tai vô cùng "Chỉ là một đứa con lai mà cũng dám xưng 'Bổn tọa' sao? Ngôi vị đó đã là của ta rồi...", một chiêu xuất ra uy lực kinh người, ta lập tức ngưng thần chuẩn bị nghênh chiến, nhưng sau đó lại ngẩn ra... nội tức trong người trống rỗng, ngay cả một chút pháp lực cũng không còn?
Mắt thấy ngọn thương sắp chạm vào ngực mình, ta vội vàng lùi mấy bước rồi né sang một bên, trong lòng âm thầm hoảng loạn, ngay lúc đó, lão thiên đế cũng bất chợt ra tay, nhưng khoảnh khắc ta sắp tránh được lưỡi đao sắc bén, một bàn tay mang theo kim ấn bất ngờ ập xuống, khiến ta nhất thời không chống đỡ được.
Luồng nhiệt nóng rực bỗng chui vào mi tâm, bắt đầu thiêu đốt lý trí của ta, trong lúc đầu óc mơ màng, ta chợt nghe thấy tiếng cười cay nghiệt của sư phụ "Giết... Mau giết chết nó đi".
Sau đó, cả người ta bị một lực đạo rất mạnh cuốn vào, bên tai không ngừng vang lên những tiếng nổ ầm ầm long trời lở đất...
Sư phụ đưa ta đến một ngọn núi có tên là Băng Thất, nơi này quanh năm đều phủ tuyết trắng xoá, nghe nói rất có lợi cho việc chữa trị của ta.
Trải qua rất nhiều năm, thương thế trong người ta đã dần khỏi hẳn, từ đó, ta bỗng nhận ra một điều, lớn lên... thật quá phiền phức.
Ví như sư phụ đối với ta rất tốt, người chỉ có một thiếu sót là chưa bao giờ dạy ta tu luyện pháp thuật, cũng không ra lệnh cấm ta không được học.
Mọi thứ biết được đều do ta tự mình tìm hiểu, pháp lực cũng tự chiêm nghiệm mà thấu triệt được dốt giáo căn cơ, chưa từng được ai chỉ bảo một lần.
Lại ví như, ta vô tình biết được một bí mật lớn nhất trong đời "Cha ta là Tôn vương đời trước của Ma tộc, người đã bị thiên ma hai giới hợp sức giết chết...".
Chỉ nhớ chiều hôm đó, trong làn mưa tuyết dày đặc, ta gần như phát điên đạp cửa xông vào phòng sư phụ, đúng lúc người cầm bát thuốc lên, có vẻ đang chuẩn bị uống, hai mắt ta đỏ au, phẫn hận nói "Tại sao người giấu con?".
Sư phụ rất ngỡ ngàng, nhìn ta một hồi rồi đặt bát thuốc chưa hề nhấp môi xuống, vẫy tay cười nhẹ "Cẩm Du, lại đây".
Ta liên tục lắc đầu "Người biết con là con gái Ma quân đời trước, người biết rõ cha con...", càng nói càng cảm thấy ấm ức, khoé mắt ta chảy ra hai hàng lệ, cổ họng cũng nhất thời nghẹn cứng lại.
Mặt sư phụ lập tức tái nhợt, lắp bắp hỏi lại "Con... biết hết rồi?".
Ta lấy tay quệt nước mắt, cố nhịn mọi hỗn loạn trong lòng xuống, đáp "Nếu bọn tiểu yêu không nói cho con biết, có phải sư phải sư phụ... định giấu con cả đời đúng không?".
Người vội vã lắc đầu, than thở "Không phải, thực ra ta có giao tình nhiều năm với Quân vương đời trước, cứu con ra là muốn giữ lại cốt nhục mà hắn yêu thương nhất, cũng mong con sau này có thể chính tay trả thù cho cha mình, có điều, sức khoẻ con vẫn chưa ổn định, pháp lực lại không cao thâm, nói cho con biết khác gì đẩy con vào chỗ chết...".
"Con khoẻ rồi" ta hít sâu một hơi, dứt khoát nói tiếp "Còn về phần pháp lực, con sẽ cố gắng trau dồi thêm, có lẽ chỉ thời gian ngắn nữa thôi, mối thù này sẽ có thể chấm dứt được".
Lát sau, ta bước ra ngoài, vừa đóng cửa lại liền loáng thoáng nghe thấy tiếng cười điên cuồng của sư phụ "Tốt lắm, tâm nguyện sắp thành rồi".
Ngày tháng sau đó, ta ra sức tập luyện thuật pháp, còn sư phụ thì vẫn như trước không hề truyền thụ cho ta một chút giáo pháp gì, chỉ đành dựa vào vốn hiểu biết ít ỏi của mình, vừa nỗ lực vừa tự nghĩ ra các chiêu thức mới, công lực thoáng cái đã tăng vọt.
Cho đến một hôm, sư phụ báo cho ta biết rằng người đã thu xếp xong tất cả mọi việc, ta liền một mình vác kiếm hùng hổ xông vào thánh địa của ma giới, chém chết hơn mười vạn binh sĩ, huỷ hoại gần một nửa thành trì, khiến toàn ma giới chấn động bằng một lời tuyên bố "Từ nay trở đi, bổn tọa chính là chủ nhân của ma tộc".
Sau đó, ta không hề nghỉ ngơi mà lập tức cầm vũ khí lên thiên giới, đánh nhau với thiên binh thiên tướng suốt bốn ngày liên tục.
Đến ngày thứ năm, một lão trọc đầu được xưng là Thiên đế chợt xuất hiện cản đường ta lại, kẻ đi theo lão liền phẫn nộ chỉ vào ta lên án "Con chim này thật quá hỗn xược, thần thiết nghĩ Thiên gia nên làm theo ý của ngài ấy, đem nó ném về thời thượng cổ, để tránh cho chúng sinh một kiếp tai ương...".
Gân xanh trên trán ta nổi lên, khoé miệng giật giật, không thể tin vừa rồi... vừa rồi tên khốn đó gọi ta là... con... con chim?
Nộ khí trong lòng bỗng cháy bùng lên, ta gào to một tiếng rồi cầm kiếm chém về hai kẻ đó, Thiên đế cũng chẳng vừa, vung đao ra cản lại, lực đạo quá mạnh khiến ta bật ngược ra sau, vừa tiếp đất liền nghe thấy một giọng nói đầy giận dữ "Yêu nữ to gan".
Ta vui mừng quay đầu nhìn người mới đến, kêu to "Sư phụ" rồi đắc ý liếc lão trọc một cái, thế nhưng sư phụ lại lạnh lùng vung thương ra, cao giọng quát "Ta chưa bao giờ nhận thứ con lai ti tiện như ngươi làm đệ tử".
Trong lúc ta đang ngây người, chợt nghe Thiên đế chậm rãi nói "Đến rồi đấy à, xử lí xong thì mau về cử hành lễ đăng cơ đi, hi vọng Ma Quân đừng thất hứa".
Sư phụ liền chắp tay gật đầu với hắn "Thần tuân lệnh".
Lúc này ta mới vỡ lẽ ra, thì ra... thì ra sư phụ lại cấu kết với thiên đế phản bội ma giới, còn lợi dụng ta...
Mọi hi vọng vừa trỗi dậy đều bị dập tắt một cách tàn bạo, chẳng ai ngờ được người ta tin tưởng nhất lại... có suy tính hiểm độc như vậy.
Nhưng bọn chúng nghĩ Cẩm Du ta sẽ để yên sao? Với cương vị là Quân thượng của Ma giới, hôm nay ta phải giết chết tên phản bội và lão Thiên đế kia, sau đó dùng linh hồn của chúng hiến tế cho cha mẹ ta để giải trừ mối thù ngàn năm này...
Ta nắm chặt đốc kiếm trong tay, khẽ nhếch môi "Đến đây đi, hôm nay bổn tọa sẽ khiến các ngươi phải quỳ chết ở đây để tạ tội với hai người họ...".
Thiên đế liền cười lạnh "Giết không nổi, vậy thì...". Chưa dứt câu, sư phụ đã xông về phía ta, giọng nói đanh thép chói tai vô cùng "Chỉ là một đứa con lai mà cũng dám xưng 'Bổn tọa' sao? Ngôi vị đó đã là của ta rồi...", một chiêu xuất ra uy lực kinh người, ta lập tức ngưng thần chuẩn bị nghênh chiến, nhưng sau đó lại ngẩn ra... nội tức trong người trống rỗng, ngay cả một chút pháp lực cũng không còn?
Mắt thấy ngọn thương sắp chạm vào ngực mình, ta vội vàng lùi mấy bước rồi né sang một bên, trong lòng âm thầm hoảng loạn, ngay lúc đó, lão thiên đế cũng bất chợt ra tay, nhưng khoảnh khắc ta sắp tránh được lưỡi đao sắc bén, một bàn tay mang theo kim ấn bất ngờ ập xuống, khiến ta nhất thời không chống đỡ được.
Luồng nhiệt nóng rực bỗng chui vào mi tâm, bắt đầu thiêu đốt lý trí của ta, trong lúc đầu óc mơ màng, ta chợt nghe thấy tiếng cười cay nghiệt của sư phụ "Giết... Mau giết chết nó đi".
Sau đó, cả người ta bị một lực đạo rất mạnh cuốn vào, bên tai không ngừng vang lên những tiếng nổ ầm ầm long trời lở đất...