Từ lúc bước vào tửu quán cho đến khi đã uống cạn hết một tuần rượu vẫn không có một người khách thứ hai nào, nhưng Ứng Hiệp vẫn không màng chú tâm đến. Y ngồi thờ Ơ vừa nhấm nháp từng ngụp rượu vừa lơ đễnh ngắm hàng tùng liễu qua Ô cửa hình vòm. Mấy ngày qua, Ứng Hiệp cảm thấy nhận một nỗi trống vắng lạ thường. CÓ lẽ không được gặp Lâm Bạch Huệ nên y mới thấy lòng mình trơ trọi và đơn độc.
Gã tiểu nhị bưng ra bầu rượu Thổ phồn tửu đặt xuống bàn Ứng Hiệp.
- Tôn công tử... CÓ người mời công tử chén rượu này.
Y nhìn gã tiểu nhị:
- Ai mời ta?
- Tiểu nhân cũng không biết.
Ðôi chân mày rậm, sắc sảo của Tôn Ứng Hiệp thoạt nhíu lại. Y lắc đầu:
- Tại hạ không nhận đâu... Người hãy đem trả lại cho người đó.
- Người tặng Tôn công tử bầu rượu này nói với tiểu nhân, đây là rượu tình và rượu nghĩa. Nếu Tôn công tử không nhận nó thì xem như công tử đã không còn là Ứng Hiệp ngày nào.
Ứng Hiệp khoát tay:
- Nói gì thì nói, tại hạ không nhận nếu không biết người tặng rượu cho mình là ai. ÐÓ là sự cẩn thận của tại hạ.
- Tiểu nhân sẽ nói với người đó.
Gã tiểu nhị vừa lui bước.
Từ ngoài cửa quán, hai gã cao thủ Ðại Liêu bước vào, cùng với một người thứ ba.
Người này là một lão trượng vận hán phục, nhưng lại bị trói bằng day gai, hổ khẩu rườm mau.
Hai gã cao thủ Ðại Liêu yên vị, gã tiểu nhị vội vã bước ra:
- Kha chủ nhân dùng chi?
Gã đại lực Liêu quốc có dáng người lực lưỡng, hàm râu quai nón trông thật bặm trợn. Y gằn giọng nói:
- VÒ rượu ba cân cùng thức ăn ngon.
- Dạ... Tiểu nhân hầu phục ngay.
Gã tiểu nhị vừa lui bước thì gã đại lực Liêu quốc thứ hai quay lại lão trượng nói:
- Lão ngồi xuống.
Lão trượng riu ríu ngồi xuống trông thật tội nghiệp. Tất cả cảnh tượng đó đập vào mắt Ứng Hiệp, khiến gã phải chau mày lộ vẻ bất mãn.
Bưng chén rượu dốc vào miệng, Ứng Hiệp bước lên tiến qua bàn hai cao thủ Liêu quốc Y trịnh trọng ôm quyền xá.
- Tại hạ mạn phép hỏi nhị vị đại ca.
Hai gã Liêu quốc nhìn Ứng Hiệp. Gã có hàm râu quay nón gằn giọng nói:
- Tiểu tử muốn hỏi gì?
Nghe gã gọi mình là tiểu tử, sự bất mãn càng dâng Trảo trong tâm Ứng Hiệp.
Y miễn cưỡng lấy giọng từ tốn hỏi:
- Nhị vị đại ca đây là người của Liêu quốc, còn lão trượng đây là người Hán, vậy chẳng hay lão trượng đã đắc tội gì với nhị vị mà bị trói như thế này?
Gã có râu quay nón nhường mày hỏi:
- Mốc Kha Giã Na chỉ là giả dạng người Hán mà thôi. hắn là người của bộ tộc Liêu Ninh. Chúng ta phải giải hắn về Liêu quốc trị tội, không có liên quan đến người Hán hay tiểu tử.
Ứng Hiệp khiêm nhường ôm quyền hỏi tiếp:
- Xin hỏi nhị vị đại ca lão trượng đây đã đắc tội gì?
Gã cao thủ Liêu Quốc bật đứng lên:
- Không liên can gì đến tiểu tử. Hay tiểu tử định ra tay hảo hán anh hùng?
Mặt Ứng Hiệp đanh lại. Y gằn giọng nói:
- Tại hạ quả là có ý đó.
Gã có hàm râu quay nón tròn mắt nhìn Ứng Hiệp:
- Bọn Hán nhân các ngươi hẳn không có chuyện gì làm nên thích gây chuyện thị phi, lại chẳng biết tự lượng sức mình. Tiểu tử hẳn muốn chết đến nơi rồi.
- Bất cứ ai gặp Ứng Hiệp cũng đều thốt ra những câu như các hạ vừa thốt ra. Ðến khi nhận biết được sự thật thì đã quá trễ rồi.
- Ngươi được bao nhiêu bản lĩnh mà dám vọng ngôn với Khắc Ða Chính Ngự tiền sứ của Nam Chinh tướng soái chứ?
Khắc Ða Chính vừa nói vừa rút binh khí. Binh khí của gã là một đôi ma hoàn hình răng cưa. Rút binh khí thị uy Khắc Ðà Chính nói tiếp:
- Tiểu tử... Ngươi sẽ chết bởi...
Khắc Ðà Chính chưa kịp nói dứt câu thì ngưng bặt, thay vào đó là những âm thanh Ổ Ổ nghe thật lạ lùng. Miệng gã vẫn cứ nhép nhưng không phát ra một chữ nào, trong khi đó Ứng Hiệp từ từ đưa mũi kiếm đến trước Khắc Ðà Chính. Ðầu mũi kiếm là khối thịt đỏ ối đập vào mắt Khắc. Y nhìn miếng thịt đang nhảy múa ngay trước mắt mình một lúc mới nhận ra đó là chiếc lưỡi của gà.
Khi nhận biết đước chiếc lưỡi của gà dính trên đầu mũi kiếm của Ứng Hiệp, y mới cảm nhận được cảm giác đau đớn đó, Khắc Ðà Chính chỉ kịp chỏi tay lên mặt bàn thì đầu óc gã tối sầm lại. Hai chân gã từ từ khuy xuống rồi màu đen u ám nhanh chóng phủ xuống thần thức của gã.
Gã cao thủ người Liêu mặt choắt thấy đồng bọn bị Ứng Hiệp cắt lưỡi chỉ bằng một chiêu kiếm mà chẳng hề nhận biết Ứng Hiệp phát tác kiếm chiêu lúc nào, theo phản xạ của một cao thủ luyện đao, y lạng người toan rút binh khí, nhưng tay vừa đặt vào dốc đao thì lười kiếm của Ứng Hiệp đã đặt vào đúng huyệt yếu hầu gã rồi. Sát khí từ lưỡi kiếm tỏa ra khiến cho y phải rợn người rùng mình, bất giác buông cả ngọn khoái đao.
Ứng Hiệp nhìn vào mặt gã:
- Các hạ muốn sống hay muốn chết?
Sắc diện của gã tái nhợt chẳng thể nào thốt ra lời. Mãi một lúc sau gã mới lặp bặp nói bằng chất giọng khốn khổ:
- Muốn sống... Muốn sống.
- Tại hạ cho các hạ được sống, để đưa vị bằng hữu của các hạ về Liêu quốc.
Ứng hiệp vừa nói vừa thu kiếm lại rồi tra vào vỏ. Ðược Ứng Hiệp mở đường sinh lộ, gã cao thủ người Liêu bước đến, xốc Khắc Ðà Chính lên vai, hối hả rời tửu quán.
Khi gã cao thủ người Liêu đã đem xác bằng hữu đi rồi, Ứng Hiệp mới quay lại cởi trói cho lão trượng Mộc Kha Giã Na. Vừa được Ứng Hiệp cởi trói, lão Mộc Kha Giã Na vội vã ôm quyền quỳ xuống, nhưng y đã kịp cản lão lại, đỡ đứng lên:
- Lão trượng đừng làm vậy.
Mặc dù đã được Ứng Hiệp từ chối cái bái lạy thành khẩn tri ân nhưng lão trượng Mộc Kha Giã Na vẫn kịp xá y, khẩn thiết nói:
- Ða tạ thiếu hiệp đã ra ân cứu mạng.
- Lão trượng đừng đa lễ quá như vậy, tại hạ chỉ thấy chuyện bất bình không thể khoanh tay đứng nhìn thôi.
Y dắt lão Mộc Kha Giã Na đến bàn, ép lão ngồi xuống ghế rồi hỏi:
- Vãn bối mạn phép hỏi lão tượng... Vì sao lão trượng lại bị hai tên cao thủ người Liêu bắt, và muốn dẫn về Liêu quốc phán xử trị tội?
Nghe Ứng Hiệp hỏi, Mộc Kha Giã Na không vội trả lời mà lại nhìn tửu quán với ánh mắt muộn phiền, cay đắng. Bất giác lệ trong khóe mắt lão Trảo ra trông thất là đau khổ.
Thấy vẻ đau khổ của Mộc Kha Giã Na, Ứng Hiệp chạnh lòng buông một tiếng thở dài. Y ôn nhu nói:
- Lão trượng không tiện nói thì thôi vậy.
Mộc Kha Giã Na lắc đầu:
- Không phải lão huynh không muốn nói, mà chỉ vì lão quá đau lòng mà thôi.
ứng Hiệp ôm quyền:
- Vãn bối vô tình khơi động vết thương của lão tiền bối, mong lão tiền bối miễn thứ.
Mộc Kha Giã Na lắc đầu:
- Thiếu hiệp không có lỗi gì đâu.
Buông một tiếng thở dài Mộc Kha Giã Na nói tiếp:
- BỘ tộc Liêu Ninh của lão phu nằm giữa biên thùy Liêu quốc và trung nguyên, chịu cả sự khống chế của chúa Liêu lẫn triều đình Tống quốc. Chúa Liêu lúc nào cũng muốn bộ tộc của lão phu thuần phục, nhưng chúng tôi có lệ riêng, chấp nhận triều cống chứ không thuần phục Liêu quốc hay Tống triều.
Ứng Hiệp khẽ gật đầu:
- Làm như vậy cũng đúng. Bởi thuần phục Liêu quốc thì Tống triều sẽ không để yên, bằng ngược lại thì Liêu quốc cũng không tha cho bá tánh bộ tộc Liêu Ninh. Theo ý vãn bối đó là kế sách hay nhất mà các vị trưởng lão đã bày ra.
- Lão phu chỉ mới nói thôi, thiếu hiệp đã hiểu sách lược của các vị trưởng lão của bộ tộc Liêu Ninh.
Y mỉm cười nhìn Mộc Kha Giã Na nói:
- Hẳn lão trượng cũng là mộ trong những vị trưởng lão của bộ tộc Liêu Ninh.
Mộc Kha Giã Na gật đầu:
- Thiếu hiệp nói không sai... Lão phu là một trong năm vị nguyên lão của bộ tộc Liêu Ninh.
Mộc Kha Giã Na thở dài nói tiếp:
- Nhưng tưởng đâu cuộc sống yên lành sẽ mãi mãi nhưng không ngờ một hôm Liêu Ninh của lão phu gặp đại họa.
- Lão trượng có thể cho vãn bối biết được không?
- Ðã nói thì lão trượng sẽ nói cặn kẽ tất cả ngọn ngành cho thiếu hiệp biết. Nếu như lão phu có mệnh hệ gì, thì mong thiếu hiệp thay lão thực hiện sứ mạng mà lão phu không thể nào làm được.
Ứng Hiệp lắc đầu:
- Lão tiền bối... Ứng Hiệp...
Lão khoát tay, lắc đầu cướp lời Ứng Hiệp:
- Lão phu nhận thấy Ở trong công tử là một chính nhân quân tử. Thiếu hiệp cứ nghe lão trình bày tất cả ngọn nguồn rồi tùy người quyết định.
Ứng Hiệp khẽ gật đầu.
Mộc Kha Giã Na nhìn y chậm rãi nói:
- Hai mươi năm trước, tộc chúa của lão phu kết thân với một vị Vương gia người Hán. Người này là thân vương của Tống triều phạm trọng tội lưu đầy ra biên ải. Vị thân vương đó tên là Dịch Hoành. Chính vì quá tin vào Dịch Hoành mà tộc chúa đã để lộ bí mật kho tàng liên thành.
Lão lắc đầu chán nản nói tiếp:
- Lòng người thật khó lường. Khi đã biết bí mật bộ tộc Liêu Ninh có giữ kho tàng liên thành, Dịch Hoành liền bỏ đi. Một thời gian sau chúa Liêu biết bí mật này, liền thống lĩnh đại quân sát phạt bộ tộc Liêu Ninh không ngoài cái đích là kho tàng liên thành kia.
- Kho tàng đã bị cướp chứ?
Mộc Kha Giã Na gật đầu:
- Ðúng là kho tàng đã bị Chúa Liêu vét sạch, bộ tộc Liêu Ninh tan nát. Tôn chủ cùng với phu nhân trôi dạt vào Trung nguyên, còn mọi người thì mạnh ai nấy chạy như bầy chim tan đàn bởi bầy quạ dữ. Nhưng có một bí mật khác mà chúa Liêu không biết cùng Dịch Hoành không biết.
Mộc Kha Giã Na nhìn Ứng Hiệp lưỡng lự nói:
- Lão phu nói ra bí mật này, thiếu hiệp hứa không lộ ra với ai, nếu như thiếu hiệp không nhận sứ mạng mà lão phu nhờ.
Ứng Hiệp lắc đầu:
- Vãn bối là người xa lạ... Lão trượng không nên nói điều bí mật đó đối với vãn bối.
- Lão phu đã quyết định rồi. Lão phu đã già chẳng biết sống chết lúc nào. Hiện tại lão phu còn phải chịu sự truy lùng gắt gao của cao thủ đại nội của liêu chúa. Không nói với thiếu hiệp sợ lão phu chẳng có cơ hội để tỏ bày với ai và cũng mất cả hy vọng phục hồi bộ tộc Liêu Ninh.
- Lão tiền bối muốn nói thì cứ nói, riêng Ứng Hiệp không ép cũng không thỉnh cầu.
Mộc Kha Giã Na khẳng khái nói:
- Lão phu tự nguyện nói.
- Lão tiền bối tự nguyện nói thì vãn bối sẽ nghe.
- Chỉ cần thiếu hiệp hứa đừng nói với đệ tam nhân.
Y gật đầu:
- Ứng hiệp hứa sẽ không nói với đệ tam nhân.
Mộc Kha Giã Na ôm quyền:
- Lão phu cảm kích.
- Lão trượng đừng xá vãn bối mà... Nếu lão trượng còn xá vãn bối nữa. Ứng Hiệp sẽ rời ngay khỏi tửu quán này.
- Lão phu hiểu chí khí của thiếu hiệp.
Mộc Kha Giã Na đặt tay xuống bàn nhìn Ứng Hiệp nói:
- Bí mật thứ hai chính là nguồn gốc của kho tàng liên thành. Tại nơi ngụ của bộ tộc Liêu Ninh có ngọn "Quỷ đầu sơn". Tương truyền "Quỷ đầu sơn" là ngọn núi quỷ ám.
Chỉ có quỷ lưu ngụ nên lúc nào cũng phát ra những âm thanh nghe rất rùng rợn. Sự thật đó chỉ là những tin hư hư do các vị trưởng lão bày ra, còn Quỷ đầu sơn là một kho báu khổng lồ, với những quặng vàng chỉ cần bí thuật mà lão phu đang giữ đây đã có thể lấy vàng trong Quỷ đầu sơn từ kiếp này sang kiếp khác. Bí mật này, chúa Liêu và Dịch Hoành đang rất muốn có nên mới truybức lão phu.
Ứng Hiệp mỉm cười:
- Trưởng lão nói ra bí mật đó với vãn bối cũng vô ích mà thôi bởi vãn bối không có ý lấy vàng trên Quỷ đầu sơn.
Buông một tiếng thở dài, Mộc Kha Giã Na nói:
- Thiếu hiệp không cần bí mật "Quỷ đầu sơn", lão phu mới có ý trao bí mật đó cho thiếu hiệp. Nếu lão phu có mệnh hệ gì, nhờ thiếu hiệp trao bí mật đó cho một người trong bộ tộc Liêu Ninh để y tiếp tục sứ mạng đi tìm Tôn chủ, phối hợp với bí mật còn lại Tôn chủ đang giữ để giúp đỡ bá tánh bộ tộc Liêu Ninh đang lưu lạc bốn phương trời có cơ hội quay lại nơi đất tổ, đất tông. Cái ân này của thiếu hiệp, lão phu kiếp này không trả, kiếp sau nguyện làm thân trâu ngựa bồi đáp.
Mộc Kha Giã Na nói dứt lời, lấy luôn một mảnh mộc bài, có khắc chữ chi chít, dấu trong ống tay áo trịnh trọng đưa qua Ứng Hiệp.
- Mộc Kha Giã Nan kính cẩn mông thiếu hiệp nhận lấy.
Ứng Hiệp lưỡng lự khoát tay:
- Vãn bối... Nếu vãn bối không gặp được người nào của bộ tộc Liêu Ninh thì sao?
Mộc Kha Gia Nan nhìn Ứng Hiệp với ánh mắt muộn phiền:
- Nếu như thiếu hiếp nói thì đây đã là ý trời. Ðã là ý trời thì không ai có thể cãi được.
Nhưng thiếu hiệp không nhận mảnh mộc bài này thì lão càng có lỗi với tông đường.
- Tiền bối đã nói vậy, Ứng Hiệp xin được nhận mảnh mộc bài này.
Ứng Hiệp nhận mảnh mộc bài bằng hai tay, rồi cho vào áo ngực. Y chuốc rượu ra hai chiếc chén. Trịnh trọng mời Mộc Kha Giã Na:
- Vãn bối xin được kính lão tiền bối một chén rượu.
- Ða tạ thiếu hiệp.
Hai người cùng uống cạn số rượu đã được chuốc ra. Ðặt chén xuống bàn, Ứng Hiệp từ tốn nói:
- Tiền bối đã tìm Ứng Hiệp thố lộ những bí mật sinh tử của bộ tộc Liêu Ninh cho Ứng Hiệp biết, để tỏ lòng thành kính với tiền bối, Ứng Hiệp sẽ thố lộ thân phận mình, đặng lão tiền bối còn biết Ứng Hiệp là ai.
- Thiếu Hiệp không cần khách sáo... Lão phu chỉ nhìn người đã nhận biết thiếu hiệp là một trang anh hùng hào kiệt chính nhân quân tử.
Nghe Mộc Kha Giã Na thốt ra câu nói đó, Ứng Hiệp cười khẩy một tiếng:
- Lão trượng lầm rồi vãn bối nói ra lai lịch của mình sợ tiền bối sẽ hồn siêu phách lạc đấy Y nhìn Mộc Kha Giã Na từ tốn nói tiếp.
- Cả võ lâm Trung nguyên bất cứ ai nghe đến ngoại danh "Di Họa Ðoạn Hồn Thần.
đều nghĩ đần gã thần chết gớm ghiếc dưới a tỳ mà vãn bối chính là Di Họa Ðoạn Hồn Thần.
- ÐÓ là chuyện của võ lâm, còn lão phu không phải là người của võ lâm. Dù biết thiếu hiệp có là Di Họa Ðoạn Hồn Thần thì lão phu cũng chẳng ngại. Bởi lẽ lão phu tin vào chính mình.
- Tiền bối đã tin, Ứng Hiệp phải kính người một chén nữa.
Y lại chuốc rượu ra chén để uống với Mộc Kha Giã Na.
Hai người đối ẩm một lúc rất tâm đầu ý hợp. Trong tâm Ứng Hiệp bất giác cảm mến vị trưởng lão bộ tộc Liêu Ninh. Sự cảm mến đó khiến y phải nghĩ thầm:
- "Mình phải giúp lão tiền bối Mộc Kha Giã Na mới được. âu đây cũng là việc đáng làm để giúp cho bá tánh bộ tộc Liêu Ninh".
Ý niệm đó khiến trong lòng Ứng Hiệp vô cùng phấn khích. Y chuốc rượu vào hai chiếc chén rồi nói với Mộc Kha Giã Na:
- vãn bối kính tiền bối.
- Mời thiếu hiệp.
Hai người vừa bưng chén thì hai mươi cao thủ Liêu quốc sầm sập xông vào. Tất nhiên Ứng Hiệp nhận ra ngay gã cao thủ đi chung với Khắc Ðà Chính.
Ứng Hiệp cau mày nhìn gã nói:
- Tại hạ tưởng đâu các hạ đã rời trung nguyên quay về Liêu quốc không ngờ lại quay trở lại đây.
- Tư Na Mộc Vĩ chỉ quay về Liêu quốc một khi có lão Mộc Kha Giã Na kia mà thôi.
Ngươi ngoan ngoãn thì hãy trao lão Mộc Kha Giã Na cho ta. Bằng không, chúng ta sẽ bằm ngươi thành trăm mảnh.
Ứng Hiệp đặt chén xuống bàn, từ từ đứng lên nhìn Tư Na Mộc V:
- Các hạ hẳn đã thấy Khắc Ðà Chính rớt lưỡi như thế nào khi buông ra một câu xấc xược với Di Họa Ðoạn Hồn Thần.
Tư Na Mộc Vĩ nheo mày, nhăn mặt nhìn chằm chằm Ứng Hiệp. Y suy nghĩ một lúc lâu mới nói:
- Ngươi là Di Họa Ðoạn Hồn Thần Tôn Ứng Hiệp?
- Người cầm kiếm trên võ lâm tất biết tại hạ. Các hạ có cần tại hạ chứng minh mình là Di Họa Ðoạn Hồn Thần không?
Tư Na Mộc Vĩ lưỡng lự một lúc rồi gật đầu:
- Ngươi hãy chứng minh mình cho ta thấy ngươi là Di Họa Ðoạn Hồn Thần xem nào.
- Ðược Các hạ muốn thấy thì sẽ thấy ngay.
Ứng Hiệp rút phắt chưởng kiếm, dùng mũi kiếm vẽ chân dung Tư Na Mộc Vĩlên mặt bàn. Y dựng chiếc bàn cho Tư Na Mộc Vĩ xem:
- Giống các hạ không?
Tư Na Mộc Vĩ trố mắt nhìn bức họa khắc trên bàn cây. Hai mắt y mở to hết cỡ tưởng chừng như đôi con ngươi có thể lọt ra ngoài bởi sự ngạc nhiên quá mức.
Tư Na Mộc Vĩ nói:
- Rất giống... Nhưng rất tiếc lại chẳng có tay.
- Các hạ sẽ không còn đôi tay đâu.
Lời còn đọng trên miệng Ứng Hiệp thì y đã thi triển Tu La thần pháp phối hợp với tâm kiếm thần kỳ của Dương Bất Tuần. ánh kiếm chớp động phối hợp với thân thủ siêu phàm xuất chúng, thoáng hiện rồi thoáng mất. Khi Ứng Hiệp quay lại chỗ cũ thì đôi tay của Tư Na Mộc Vĩ đã rơi xuống đất rồi.
Kiếm pháp thần kỳ của Ứng Hiệp khiến cho bọn cao thủ Liêu quốc cứ đứng trơ ra mà tuyệt nhiên chẳng có một phản ứng gì. Chiêu kiếm uy mãnh tàn khốc vừa rồi của Tôn Ứng Hiệp đủ để các cao thủ Liêu quốc tự biết trước mặt chúng là một đại kiếm thủ siêu quần đoạt mạng, không thể nào lường hết được.
Trong khi bọn cao thủ Liêu quốc đứng thừ ra thì Tư Na Mộc Vĩ đã khuy hai chân ngất lịm.
Ứng Hiệp lia ánh mắt sát thần qua bọn cao thủ Liêu quốc, gằn giọng nói:
- Tôn Ứng Hiệp sẽ không chùn tay nếu các ngươi muốn phá bĩnh cuộc đối ẩm giữa ta với Mộc lão tiền bối.
Nghe Ứng Hiệp nói nhưng bọn cao thủ Liêu quốc vẫn giữ thái độ im lặng, định nhãn nhìn chàng. Tất cả đều đặt tay vào đốc khoái đao. Sự im lặng của những người đó càng khiến cho cục trường càng lúc càng trở nên căng thẳng cực kỳ. Gã thần chết đã xuất hiện đâu đó trong gian tửu quán chỉ chực chờ đợi những linh hồn rời bỏ thể xác trần tục đặng đưa về chầu diêm chúa. Sự căng thẳng đó càng lúc càng tăng dần thời điểm máu chảy thịt rơi gần đến.
Sắc mặt Ứng Hiệp đanh hẳn lại với những nét sát nhân lạnh lùng hiện rõ trên ánh mắt trong khi đó bọn cao thủ Liêu quốc thì lại mồ hồi lấm tấm, chứng tỏ chúng đang sợ, nhưng càng sợ thì dã tâm giết người lại cuộn Trảo.
Chính vào thời khác máu có thể chảy đầu có thể rơi chụp đến thì Lâm Bạch Huệ bất ngờ xuất hiện. Nàng thét lớn:
- Dừng tay...
sự xuất hiện đột ngột của Lâm Bạch Huệ khiến những nét sát nhân trên mặt Tôn Ứng Hiệp bất giác dịu hẳn lại. Y nhìn Bạch Huệ nói:
- Tỷ tỷ...
Bạch Huệ liếc nhanh qua Tư Na Mộc Vĩ rồi nhìn lại Ứng Hiệp nói:
- Tôn Ðệ... Ðể tỷ nói chuyện với những người này.
Ứng Hiệp ngoan ngoãn gật đầu.
Bạch Huệ nhìn lại bọn cao thủ Liêu quốc. Nàng bí mật lấy tấm kim bài của Diêm La Thành Chủ trao đưa qua trước mặt những gã đó rồi từ tốn nói:
- Các vị huynh đệ... Tôn đệ của bổn nương nếu lỡ mạo phạm đến các vị, mong các vị bỏ qua cho.
Lời nói của Bạch Huệ như có uy ngôn khiến bọn cao thủ Liêu quốc đồng loạt buông tay khỏi dốc khoái đao. Rồi chúng bước đến kè Tư Na Mộc Vĩ bỏ đi.
Chờ cho những cao thủ Liêu quốc bước đi rồi, Bạch Huệ mới bước đến trước mặt Tôn Ứng Hiệp:
- Chuyện gì đã xảy ra Ở đây vậy?
Mộc Kha Giã Na lên tiếng thay Ứng Hiệp:
- Tôn công tử vì thấy chuyện bất bình nên ra tay thôi.
Bạch Huệ lườm Ứng Hiệp:
- Nếu không có tỷ thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Nghe Bạch Huệ quở trách, Ứng Hiệp bối rối gục mặt nhìn xuống.
Mộc Kha Giã Na vội đỡ lời cho Ứng Hiệp:
- Chỉ vì Tôn công tử muốn binh vực cho lão phu... Mong cô nương đừng trách Tôn thiếu hiệp.
- Bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, không còn phải lo nữa. Tiên sinh lo cho mình còn Ứng Hiệp phải theo Bạch Huệ.
Mộc Kha Giã Na ôm quyền:
- Lão phu tự lo cho mình được, không dám làm phiền cô nương và Tôn thiếu hiệp.
Bạch Huệ ôm quyền xá Mộc Kha Giã Na:
- Nếu như Lâm Bạch Huệ có gì không đúng mong Mộc tiên sinh bỏ qua cho.
Lão Mộc Kha Giã Na ôm quyền đáp lễ nàng.
- Lão phu đội ơn cô nương với Tôn thiếu hiệp mới phải nào dám trách nhị vị.
- Vậy Bạch Huệ cáo từ.
Nàng quay lại Ứng Hiệp:
- Tôn đệ... Ðệ theo tỷ chứ?
Ứng Hiệp gật đầu như một đứa trẻ thơ ngoan ngoãn.
Y quay lại ôm quyền xá Mộc Kha Giã Na từ tốn nói:
- Vãn bối phải theo tỷ tỷ... Tiền bối bảo trọng.
Mộc Kha Giã Na gật đầu:
- Tôn thiếu hiệp bảo trọng.
Bạch Huệ và Ứng Hiệp đi rồi, Mộc Kha Giã Na mới buông một tiếng thở dài. Lão từ từ ngồi xuống ghế với tay cầm lấy bầu rượu còn lại trên bàn. Lão đưa bầu rượu toan trút vào miệng thì có người giật lấy bầu rượu trên tay lão.
Mộc Kha Giã Na chỏi tay từ từ đứng lên. Lão buột miệng nói thì thấy Diêm La Thành Chủ.
- Dịch Hoành.
Khoanh tay trước ngực, Diêm La Thành Chủ nhìn Mộc Kha Giã Na từ tốn nói:
- Nếu lão chịu trao phần bí mật còn lại cho bổn vương thì sẽ được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời, cần gì phải uống chút rượu thừa chứ.
Mộc Kha Giã Na hừ nhạt nói:
- Dịch Hoành ngươi đừng hòng tơ tưởng khuyến dụ được lão. Thà lão phu chết đi để đem bí mật bộ tộc Liêu Ninh xuống chầu diêm chúa chứ không bao giờ trao cho ngươi đâu Cả bộ tộc Liêu Ninh chết bởi tay ngươi làm sao lão phu quên được mối hận này.
Nếu lão phu có chết cũng nguyền theo ám ngươi suốt cả cõi đời này.
Mộc Kha Giã Na nói dứt câu chộp lấy chén rượu thẳng tay nện mạnh vào óc mình.
Lão trợn mắt nhìn Diêm La Thành Chủ như thế muốn thâu tóm chân dạng của gã vào mắt mình rồi từ từ gục về phía trước, nằm sấp trên mặt bàn.
Diêm La Thành Chủ bước đến bên Mộc Kha Giã Na, xem lão còn thở hay không. Khi biết chắc Mộc Kha Giã Na đã tắc thở hoàn toàn, y mới hắt lão ngã xuống sàn tửu quán lầm nhầm rủa:
- Lũ mọi các ngươi đúng là ngu đần dốt nát... Sống trên một kho tàng độc nhất vô nhị thế mà chẳng biết tận hưởng lại đi chọn một cái chết oan uổng.
Từ lúc bước vào tửu quán cho đến khi đã uống cạn hết một tuần rượu vẫn không có một người khách thứ hai nào, nhưng Ứng Hiệp vẫn không màng chú tâm đến. Y ngồi thờ Ơ vừa nhấm nháp từng ngụp rượu vừa lơ đễnh ngắm hàng tùng liễu qua Ô cửa hình vòm. Mấy ngày qua, Ứng Hiệp cảm thấy nhận một nỗi trống vắng lạ thường. CÓ lẽ không được gặp Lâm Bạch Huệ nên y mới thấy lòng mình trơ trọi và đơn độc.
Gã tiểu nhị bưng ra bầu rượu Thổ phồn tửu đặt xuống bàn Ứng Hiệp.
- Tôn công tử... CÓ người mời công tử chén rượu này.
Y nhìn gã tiểu nhị:
- Ai mời ta?
- Tiểu nhân cũng không biết.
Ðôi chân mày rậm, sắc sảo của Tôn Ứng Hiệp thoạt nhíu lại. Y lắc đầu:
- Tại hạ không nhận đâu... Người hãy đem trả lại cho người đó.
- Người tặng Tôn công tử bầu rượu này nói với tiểu nhân, đây là rượu tình và rượu nghĩa. Nếu Tôn công tử không nhận nó thì xem như công tử đã không còn là Ứng Hiệp ngày nào.
Ứng Hiệp khoát tay:
- Nói gì thì nói, tại hạ không nhận nếu không biết người tặng rượu cho mình là ai. ÐÓ là sự cẩn thận của tại hạ.
- Tiểu nhân sẽ nói với người đó.
Gã tiểu nhị vừa lui bước.
Từ ngoài cửa quán, hai gã cao thủ Ðại Liêu bước vào, cùng với một người thứ ba.
Người này là một lão trượng vận hán phục, nhưng lại bị trói bằng day gai, hổ khẩu rườm mau.
Hai gã cao thủ Ðại Liêu yên vị, gã tiểu nhị vội vã bước ra:
- Kha chủ nhân dùng chi?
Gã đại lực Liêu quốc có dáng người lực lưỡng, hàm râu quai nón trông thật bặm trợn. Y gằn giọng nói:
- VÒ rượu ba cân cùng thức ăn ngon.
- Dạ... Tiểu nhân hầu phục ngay.
Gã tiểu nhị vừa lui bước thì gã đại lực Liêu quốc thứ hai quay lại lão trượng nói:
- Lão ngồi xuống.
Lão trượng riu ríu ngồi xuống trông thật tội nghiệp. Tất cả cảnh tượng đó đập vào mắt Ứng Hiệp, khiến gã phải chau mày lộ vẻ bất mãn.
Bưng chén rượu dốc vào miệng, Ứng Hiệp bước lên tiến qua bàn hai cao thủ Liêu quốc Y trịnh trọng ôm quyền xá.
- Tại hạ mạn phép hỏi nhị vị đại ca.
Hai gã Liêu quốc nhìn Ứng Hiệp. Gã có hàm râu quay nón gằn giọng nói:
- Tiểu tử muốn hỏi gì?
Nghe gã gọi mình là tiểu tử, sự bất mãn càng dâng Trảo trong tâm Ứng Hiệp.
Y miễn cưỡng lấy giọng từ tốn hỏi:
- Nhị vị đại ca đây là người của Liêu quốc, còn lão trượng đây là người Hán, vậy chẳng hay lão trượng đã đắc tội gì với nhị vị mà bị trói như thế này?
Gã có râu quay nón nhường mày hỏi:
- Mốc Kha Giã Na chỉ là giả dạng người Hán mà thôi. hắn là người của bộ tộc Liêu Ninh. Chúng ta phải giải hắn về Liêu quốc trị tội, không có liên quan đến người Hán hay tiểu tử.
Ứng Hiệp khiêm nhường ôm quyền hỏi tiếp:
- Xin hỏi nhị vị đại ca lão trượng đây đã đắc tội gì?
Gã cao thủ Liêu Quốc bật đứng lên:
- Không liên can gì đến tiểu tử. Hay tiểu tử định ra tay hảo hán anh hùng?
Mặt Ứng Hiệp đanh lại. Y gằn giọng nói:
- Tại hạ quả là có ý đó.
Gã có hàm râu quay nón tròn mắt nhìn Ứng Hiệp:
- Bọn Hán nhân các ngươi hẳn không có chuyện gì làm nên thích gây chuyện thị phi, lại chẳng biết tự lượng sức mình. Tiểu tử hẳn muốn chết đến nơi rồi.
- Bất cứ ai gặp Ứng Hiệp cũng đều thốt ra những câu như các hạ vừa thốt ra. Ðến khi nhận biết được sự thật thì đã quá trễ rồi.
- Ngươi được bao nhiêu bản lĩnh mà dám vọng ngôn với Khắc Ða Chính Ngự tiền sứ của Nam Chinh tướng soái chứ?
Khắc Ða Chính vừa nói vừa rút binh khí. Binh khí của gã là một đôi ma hoàn hình răng cưa. Rút binh khí thị uy Khắc Ðà Chính nói tiếp:
- Tiểu tử... Ngươi sẽ chết bởi...
Khắc Ðà Chính chưa kịp nói dứt câu thì ngưng bặt, thay vào đó là những âm thanh Ổ Ổ nghe thật lạ lùng. Miệng gã vẫn cứ nhép nhưng không phát ra một chữ nào, trong khi đó Ứng Hiệp từ từ đưa mũi kiếm đến trước Khắc Ðà Chính. Ðầu mũi kiếm là khối thịt đỏ ối đập vào mắt Khắc. Y nhìn miếng thịt đang nhảy múa ngay trước mắt mình một lúc mới nhận ra đó là chiếc lưỡi của gà.
Khi nhận biết đước chiếc lưỡi của gà dính trên đầu mũi kiếm của Ứng Hiệp, y mới cảm nhận được cảm giác đau đớn đó, Khắc Ðà Chính chỉ kịp chỏi tay lên mặt bàn thì đầu óc gã tối sầm lại. Hai chân gã từ từ khuy xuống rồi màu đen u ám nhanh chóng phủ xuống thần thức của gã.
Gã cao thủ người Liêu mặt choắt thấy đồng bọn bị Ứng Hiệp cắt lưỡi chỉ bằng một chiêu kiếm mà chẳng hề nhận biết Ứng Hiệp phát tác kiếm chiêu lúc nào, theo phản xạ của một cao thủ luyện đao, y lạng người toan rút binh khí, nhưng tay vừa đặt vào dốc đao thì lười kiếm của Ứng Hiệp đã đặt vào đúng huyệt yếu hầu gã rồi. Sát khí từ lưỡi kiếm tỏa ra khiến cho y phải rợn người rùng mình, bất giác buông cả ngọn khoái đao.
Ứng Hiệp nhìn vào mặt gã:
- Các hạ muốn sống hay muốn chết?
Sắc diện của gã tái nhợt chẳng thể nào thốt ra lời. Mãi một lúc sau gã mới lặp bặp nói bằng chất giọng khốn khổ:
- Muốn sống... Muốn sống.
- Tại hạ cho các hạ được sống, để đưa vị bằng hữu của các hạ về Liêu quốc.
Ứng hiệp vừa nói vừa thu kiếm lại rồi tra vào vỏ. Ðược Ứng Hiệp mở đường sinh lộ, gã cao thủ người Liêu bước đến, xốc Khắc Ðà Chính lên vai, hối hả rời tửu quán.
Khi gã cao thủ người Liêu đã đem xác bằng hữu đi rồi, Ứng Hiệp mới quay lại cởi trói cho lão trượng Mộc Kha Giã Na. Vừa được Ứng Hiệp cởi trói, lão Mộc Kha Giã Na vội vã ôm quyền quỳ xuống, nhưng y đã kịp cản lão lại, đỡ đứng lên:
- Lão trượng đừng làm vậy.
Mặc dù đã được Ứng Hiệp từ chối cái bái lạy thành khẩn tri ân nhưng lão trượng Mộc Kha Giã Na vẫn kịp xá y, khẩn thiết nói:
- Ða tạ thiếu hiệp đã ra ân cứu mạng.
- Lão trượng đừng đa lễ quá như vậy, tại hạ chỉ thấy chuyện bất bình không thể khoanh tay đứng nhìn thôi.
Y dắt lão Mộc Kha Giã Na đến bàn, ép lão ngồi xuống ghế rồi hỏi:
- Vãn bối mạn phép hỏi lão tượng... Vì sao lão trượng lại bị hai tên cao thủ người Liêu bắt, và muốn dẫn về Liêu quốc phán xử trị tội?
Nghe Ứng Hiệp hỏi, Mộc Kha Giã Na không vội trả lời mà lại nhìn tửu quán với ánh mắt muộn phiền, cay đắng. Bất giác lệ trong khóe mắt lão Trảo ra trông thất là đau khổ.
Thấy vẻ đau khổ của Mộc Kha Giã Na, Ứng Hiệp chạnh lòng buông một tiếng thở dài. Y ôn nhu nói:
- Lão trượng không tiện nói thì thôi vậy.
Mộc Kha Giã Na lắc đầu:
- Không phải lão huynh không muốn nói, mà chỉ vì lão quá đau lòng mà thôi.
ứng Hiệp ôm quyền:
- Vãn bối vô tình khơi động vết thương của lão tiền bối, mong lão tiền bối miễn thứ.
Mộc Kha Giã Na lắc đầu:
- Thiếu hiệp không có lỗi gì đâu.
Buông một tiếng thở dài Mộc Kha Giã Na nói tiếp:
- BỘ tộc Liêu Ninh của lão phu nằm giữa biên thùy Liêu quốc và trung nguyên, chịu cả sự khống chế của chúa Liêu lẫn triều đình Tống quốc. Chúa Liêu lúc nào cũng muốn bộ tộc của lão phu thuần phục, nhưng chúng tôi có lệ riêng, chấp nhận triều cống chứ không thuần phục Liêu quốc hay Tống triều.
Ứng Hiệp khẽ gật đầu:
- Làm như vậy cũng đúng. Bởi thuần phục Liêu quốc thì Tống triều sẽ không để yên, bằng ngược lại thì Liêu quốc cũng không tha cho bá tánh bộ tộc Liêu Ninh. Theo ý vãn bối đó là kế sách hay nhất mà các vị trưởng lão đã bày ra.
- Lão phu chỉ mới nói thôi, thiếu hiệp đã hiểu sách lược của các vị trưởng lão của bộ tộc Liêu Ninh.
Y mỉm cười nhìn Mộc Kha Giã Na nói:
- Hẳn lão trượng cũng là mộ trong những vị trưởng lão của bộ tộc Liêu Ninh.
Mộc Kha Giã Na gật đầu:
- Thiếu hiệp nói không sai... Lão phu là một trong năm vị nguyên lão của bộ tộc Liêu Ninh.
Mộc Kha Giã Na thở dài nói tiếp:
- Nhưng tưởng đâu cuộc sống yên lành sẽ mãi mãi nhưng không ngờ một hôm Liêu Ninh của lão phu gặp đại họa.
- Lão trượng có thể cho vãn bối biết được không?
- Ðã nói thì lão trượng sẽ nói cặn kẽ tất cả ngọn ngành cho thiếu hiệp biết. Nếu như lão phu có mệnh hệ gì, thì mong thiếu hiệp thay lão thực hiện sứ mạng mà lão phu không thể nào làm được.
Ứng Hiệp lắc đầu:
- Lão tiền bối... Ứng Hiệp...
Lão khoát tay, lắc đầu cướp lời Ứng Hiệp:
- Lão phu nhận thấy Ở trong công tử là một chính nhân quân tử. Thiếu hiệp cứ nghe lão trình bày tất cả ngọn nguồn rồi tùy người quyết định.
Ứng Hiệp khẽ gật đầu.
Mộc Kha Giã Na nhìn y chậm rãi nói:
- Hai mươi năm trước, tộc chúa của lão phu kết thân với một vị Vương gia người Hán. Người này là thân vương của Tống triều phạm trọng tội lưu đầy ra biên ải. Vị thân vương đó tên là Dịch Hoành. Chính vì quá tin vào Dịch Hoành mà tộc chúa đã để lộ bí mật kho tàng liên thành.
Lão lắc đầu chán nản nói tiếp:
- Lòng người thật khó lường. Khi đã biết bí mật bộ tộc Liêu Ninh có giữ kho tàng liên thành, Dịch Hoành liền bỏ đi. Một thời gian sau chúa Liêu biết bí mật này, liền thống lĩnh đại quân sát phạt bộ tộc Liêu Ninh không ngoài cái đích là kho tàng liên thành kia.
- Kho tàng đã bị cướp chứ?
Mộc Kha Giã Na gật đầu:
- Ðúng là kho tàng đã bị Chúa Liêu vét sạch, bộ tộc Liêu Ninh tan nát. Tôn chủ cùng với phu nhân trôi dạt vào Trung nguyên, còn mọi người thì mạnh ai nấy chạy như bầy chim tan đàn bởi bầy quạ dữ. Nhưng có một bí mật khác mà chúa Liêu không biết cùng Dịch Hoành không biết.
Mộc Kha Giã Na nhìn Ứng Hiệp lưỡng lự nói:
- Lão phu nói ra bí mật này, thiếu hiệp hứa không lộ ra với ai, nếu như thiếu hiệp không nhận sứ mạng mà lão phu nhờ.
Ứng Hiệp lắc đầu:
- Vãn bối là người xa lạ... Lão trượng không nên nói điều bí mật đó đối với vãn bối.
- Lão phu đã quyết định rồi. Lão phu đã già chẳng biết sống chết lúc nào. Hiện tại lão phu còn phải chịu sự truy lùng gắt gao của cao thủ đại nội của liêu chúa. Không nói với thiếu hiệp sợ lão phu chẳng có cơ hội để tỏ bày với ai và cũng mất cả hy vọng phục hồi bộ tộc Liêu Ninh.
- Lão tiền bối muốn nói thì cứ nói, riêng Ứng Hiệp không ép cũng không thỉnh cầu.
Mộc Kha Giã Na khẳng khái nói:
- Lão phu tự nguyện nói.
- Lão tiền bối tự nguyện nói thì vãn bối sẽ nghe.
- Chỉ cần thiếu hiệp hứa đừng nói với đệ tam nhân.
Y gật đầu:
- Ứng hiệp hứa sẽ không nói với đệ tam nhân.
Mộc Kha Giã Na ôm quyền:
- Lão phu cảm kích.
- Lão trượng đừng xá vãn bối mà... Nếu lão trượng còn xá vãn bối nữa. Ứng Hiệp sẽ rời ngay khỏi tửu quán này.
- Lão phu hiểu chí khí của thiếu hiệp.
Mộc Kha Giã Na đặt tay xuống bàn nhìn Ứng Hiệp nói:
- Bí mật thứ hai chính là nguồn gốc của kho tàng liên thành. Tại nơi ngụ của bộ tộc Liêu Ninh có ngọn "Quỷ đầu sơn". Tương truyền "Quỷ đầu sơn" là ngọn núi quỷ ám.
Chỉ có quỷ lưu ngụ nên lúc nào cũng phát ra những âm thanh nghe rất rùng rợn. Sự thật đó chỉ là những tin hư hư do các vị trưởng lão bày ra, còn Quỷ đầu sơn là một kho báu khổng lồ, với những quặng vàng chỉ cần bí thuật mà lão phu đang giữ đây đã có thể lấy vàng trong Quỷ đầu sơn từ kiếp này sang kiếp khác. Bí mật này, chúa Liêu và Dịch Hoành đang rất muốn có nên mới truybức lão phu.
Ứng Hiệp mỉm cười:
- Trưởng lão nói ra bí mật đó với vãn bối cũng vô ích mà thôi bởi vãn bối không có ý lấy vàng trên Quỷ đầu sơn.
Buông một tiếng thở dài, Mộc Kha Giã Na nói:
- Thiếu hiệp không cần bí mật "Quỷ đầu sơn", lão phu mới có ý trao bí mật đó cho thiếu hiệp. Nếu lão phu có mệnh hệ gì, nhờ thiếu hiệp trao bí mật đó cho một người trong bộ tộc Liêu Ninh để y tiếp tục sứ mạng đi tìm Tôn chủ, phối hợp với bí mật còn lại Tôn chủ đang giữ để giúp đỡ bá tánh bộ tộc Liêu Ninh đang lưu lạc bốn phương trời có cơ hội quay lại nơi đất tổ, đất tông. Cái ân này của thiếu hiệp, lão phu kiếp này không trả, kiếp sau nguyện làm thân trâu ngựa bồi đáp.
Mộc Kha Giã Na nói dứt lời, lấy luôn một mảnh mộc bài, có khắc chữ chi chít, dấu trong ống tay áo trịnh trọng đưa qua Ứng Hiệp.
- Mộc Kha Giã Nan kính cẩn mông thiếu hiệp nhận lấy.
Ứng Hiệp lưỡng lự khoát tay:
- Vãn bối... Nếu vãn bối không gặp được người nào của bộ tộc Liêu Ninh thì sao?
Mộc Kha Gia Nan nhìn Ứng Hiệp với ánh mắt muộn phiền:
- Nếu như thiếu hiếp nói thì đây đã là ý trời. Ðã là ý trời thì không ai có thể cãi được.
Nhưng thiếu hiệp không nhận mảnh mộc bài này thì lão càng có lỗi với tông đường.
- Tiền bối đã nói vậy, Ứng Hiệp xin được nhận mảnh mộc bài này.
Ứng Hiệp nhận mảnh mộc bài bằng hai tay, rồi cho vào áo ngực. Y chuốc rượu ra hai chiếc chén. Trịnh trọng mời Mộc Kha Giã Na:
- Vãn bối xin được kính lão tiền bối một chén rượu.
- Ða tạ thiếu hiệp.
Hai người cùng uống cạn số rượu đã được chuốc ra. Ðặt chén xuống bàn, Ứng Hiệp từ tốn nói:
- Tiền bối đã tìm Ứng Hiệp thố lộ những bí mật sinh tử của bộ tộc Liêu Ninh cho Ứng Hiệp biết, để tỏ lòng thành kính với tiền bối, Ứng Hiệp sẽ thố lộ thân phận mình, đặng lão tiền bối còn biết Ứng Hiệp là ai.
- Thiếu Hiệp không cần khách sáo... Lão phu chỉ nhìn người đã nhận biết thiếu hiệp là một trang anh hùng hào kiệt chính nhân quân tử.
Nghe Mộc Kha Giã Na thốt ra câu nói đó, Ứng Hiệp cười khẩy một tiếng:
- Lão trượng lầm rồi vãn bối nói ra lai lịch của mình sợ tiền bối sẽ hồn siêu phách lạc đấy Y nhìn Mộc Kha Giã Na từ tốn nói tiếp.
- Cả võ lâm Trung nguyên bất cứ ai nghe đến ngoại danh "Di Họa Ðoạn Hồn Thần.
đều nghĩ đần gã thần chết gớm ghiếc dưới a tỳ mà vãn bối chính là Di Họa Ðoạn Hồn Thần.
- ÐÓ là chuyện của võ lâm, còn lão phu không phải là người của võ lâm. Dù biết thiếu hiệp có là Di Họa Ðoạn Hồn Thần thì lão phu cũng chẳng ngại. Bởi lẽ lão phu tin vào chính mình.
- Tiền bối đã tin, Ứng Hiệp phải kính người một chén nữa.
Y lại chuốc rượu ra chén để uống với Mộc Kha Giã Na.
Hai người đối ẩm một lúc rất tâm đầu ý hợp. Trong tâm Ứng Hiệp bất giác cảm mến vị trưởng lão bộ tộc Liêu Ninh. Sự cảm mến đó khiến y phải nghĩ thầm:
- "Mình phải giúp lão tiền bối Mộc Kha Giã Na mới được. âu đây cũng là việc đáng làm để giúp cho bá tánh bộ tộc Liêu Ninh".
Ý niệm đó khiến trong lòng Ứng Hiệp vô cùng phấn khích. Y chuốc rượu vào hai chiếc chén rồi nói với Mộc Kha Giã Na:
- vãn bối kính tiền bối.
- Mời thiếu hiệp.
Hai người vừa bưng chén thì hai mươi cao thủ Liêu quốc sầm sập xông vào. Tất nhiên Ứng Hiệp nhận ra ngay gã cao thủ đi chung với Khắc Ðà Chính.
Ứng Hiệp cau mày nhìn gã nói:
- Tại hạ tưởng đâu các hạ đã rời trung nguyên quay về Liêu quốc không ngờ lại quay trở lại đây.
- Tư Na Mộc Vĩ chỉ quay về Liêu quốc một khi có lão Mộc Kha Giã Na kia mà thôi.
Ngươi ngoan ngoãn thì hãy trao lão Mộc Kha Giã Na cho ta. Bằng không, chúng ta sẽ bằm ngươi thành trăm mảnh.
Ứng Hiệp đặt chén xuống bàn, từ từ đứng lên nhìn Tư Na Mộc V:
- Các hạ hẳn đã thấy Khắc Ðà Chính rớt lưỡi như thế nào khi buông ra một câu xấc xược với Di Họa Ðoạn Hồn Thần.
Tư Na Mộc Vĩ nheo mày, nhăn mặt nhìn chằm chằm Ứng Hiệp. Y suy nghĩ một lúc lâu mới nói:
- Ngươi là Di Họa Ðoạn Hồn Thần Tôn Ứng Hiệp?
- Người cầm kiếm trên võ lâm tất biết tại hạ. Các hạ có cần tại hạ chứng minh mình là Di Họa Ðoạn Hồn Thần không?
Tư Na Mộc Vĩ lưỡng lự một lúc rồi gật đầu:
- Ngươi hãy chứng minh mình cho ta thấy ngươi là Di Họa Ðoạn Hồn Thần xem nào.
- Ðược Các hạ muốn thấy thì sẽ thấy ngay.
Ứng Hiệp rút phắt chưởng kiếm, dùng mũi kiếm vẽ chân dung Tư Na Mộc Vĩlên mặt bàn. Y dựng chiếc bàn cho Tư Na Mộc Vĩ xem:
- Giống các hạ không?
Tư Na Mộc Vĩ trố mắt nhìn bức họa khắc trên bàn cây. Hai mắt y mở to hết cỡ tưởng chừng như đôi con ngươi có thể lọt ra ngoài bởi sự ngạc nhiên quá mức.
Tư Na Mộc Vĩ nói:
- Rất giống... Nhưng rất tiếc lại chẳng có tay.
- Các hạ sẽ không còn đôi tay đâu.
Lời còn đọng trên miệng Ứng Hiệp thì y đã thi triển Tu La thần pháp phối hợp với tâm kiếm thần kỳ của Dương Bất Tuần. ánh kiếm chớp động phối hợp với thân thủ siêu phàm xuất chúng, thoáng hiện rồi thoáng mất. Khi Ứng Hiệp quay lại chỗ cũ thì đôi tay của Tư Na Mộc Vĩ đã rơi xuống đất rồi.
Kiếm pháp thần kỳ của Ứng Hiệp khiến cho bọn cao thủ Liêu quốc cứ đứng trơ ra mà tuyệt nhiên chẳng có một phản ứng gì. Chiêu kiếm uy mãnh tàn khốc vừa rồi của Tôn Ứng Hiệp đủ để các cao thủ Liêu quốc tự biết trước mặt chúng là một đại kiếm thủ siêu quần đoạt mạng, không thể nào lường hết được.
Trong khi bọn cao thủ Liêu quốc đứng thừ ra thì Tư Na Mộc Vĩ đã khuy hai chân ngất lịm.
Ứng Hiệp lia ánh mắt sát thần qua bọn cao thủ Liêu quốc, gằn giọng nói:
- Tôn Ứng Hiệp sẽ không chùn tay nếu các ngươi muốn phá bĩnh cuộc đối ẩm giữa ta với Mộc lão tiền bối.
Nghe Ứng Hiệp nói nhưng bọn cao thủ Liêu quốc vẫn giữ thái độ im lặng, định nhãn nhìn chàng. Tất cả đều đặt tay vào đốc khoái đao. Sự im lặng của những người đó càng khiến cho cục trường càng lúc càng trở nên căng thẳng cực kỳ. Gã thần chết đã xuất hiện đâu đó trong gian tửu quán chỉ chực chờ đợi những linh hồn rời bỏ thể xác trần tục đặng đưa về chầu diêm chúa. Sự căng thẳng đó càng lúc càng tăng dần thời điểm máu chảy thịt rơi gần đến.
Sắc mặt Ứng Hiệp đanh hẳn lại với những nét sát nhân lạnh lùng hiện rõ trên ánh mắt trong khi đó bọn cao thủ Liêu quốc thì lại mồ hồi lấm tấm, chứng tỏ chúng đang sợ, nhưng càng sợ thì dã tâm giết người lại cuộn Trảo.
Chính vào thời khác máu có thể chảy đầu có thể rơi chụp đến thì Lâm Bạch Huệ bất ngờ xuất hiện. Nàng thét lớn:
- Dừng tay...
sự xuất hiện đột ngột của Lâm Bạch Huệ khiến những nét sát nhân trên mặt Tôn Ứng Hiệp bất giác dịu hẳn lại. Y nhìn Bạch Huệ nói:
- Tỷ tỷ...
Bạch Huệ liếc nhanh qua Tư Na Mộc Vĩ rồi nhìn lại Ứng Hiệp nói:
- Tôn Ðệ... Ðể tỷ nói chuyện với những người này.
Ứng Hiệp ngoan ngoãn gật đầu.
Bạch Huệ nhìn lại bọn cao thủ Liêu quốc. Nàng bí mật lấy tấm kim bài của Diêm La Thành Chủ trao đưa qua trước mặt những gã đó rồi từ tốn nói:
- Các vị huynh đệ... Tôn đệ của bổn nương nếu lỡ mạo phạm đến các vị, mong các vị bỏ qua cho.
Lời nói của Bạch Huệ như có uy ngôn khiến bọn cao thủ Liêu quốc đồng loạt buông tay khỏi dốc khoái đao. Rồi chúng bước đến kè Tư Na Mộc Vĩ bỏ đi.
Chờ cho những cao thủ Liêu quốc bước đi rồi, Bạch Huệ mới bước đến trước mặt Tôn Ứng Hiệp:
- Chuyện gì đã xảy ra Ở đây vậy?
Mộc Kha Giã Na lên tiếng thay Ứng Hiệp:
- Tôn công tử vì thấy chuyện bất bình nên ra tay thôi.
Bạch Huệ lườm Ứng Hiệp:
- Nếu không có tỷ thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Nghe Bạch Huệ quở trách, Ứng Hiệp bối rối gục mặt nhìn xuống.
Mộc Kha Giã Na vội đỡ lời cho Ứng Hiệp:
- Chỉ vì Tôn công tử muốn binh vực cho lão phu... Mong cô nương đừng trách Tôn thiếu hiệp.
- Bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, không còn phải lo nữa. Tiên sinh lo cho mình còn Ứng Hiệp phải theo Bạch Huệ.
Mộc Kha Giã Na ôm quyền:
- Lão phu tự lo cho mình được, không dám làm phiền cô nương và Tôn thiếu hiệp.
Bạch Huệ ôm quyền xá Mộc Kha Giã Na:
- Nếu như Lâm Bạch Huệ có gì không đúng mong Mộc tiên sinh bỏ qua cho.
Lão Mộc Kha Giã Na ôm quyền đáp lễ nàng.
- Lão phu đội ơn cô nương với Tôn thiếu hiệp mới phải nào dám trách nhị vị.
- Vậy Bạch Huệ cáo từ.
Nàng quay lại Ứng Hiệp:
- Tôn đệ... Ðệ theo tỷ chứ?
Ứng Hiệp gật đầu như một đứa trẻ thơ ngoan ngoãn.
Y quay lại ôm quyền xá Mộc Kha Giã Na từ tốn nói:
- Vãn bối phải theo tỷ tỷ... Tiền bối bảo trọng.
Mộc Kha Giã Na gật đầu:
- Tôn thiếu hiệp bảo trọng.
Bạch Huệ và Ứng Hiệp đi rồi, Mộc Kha Giã Na mới buông một tiếng thở dài. Lão từ từ ngồi xuống ghế với tay cầm lấy bầu rượu còn lại trên bàn. Lão đưa bầu rượu toan trút vào miệng thì có người giật lấy bầu rượu trên tay lão.
Mộc Kha Giã Na chỏi tay từ từ đứng lên. Lão buột miệng nói thì thấy Diêm La Thành Chủ.
- Dịch Hoành.
Khoanh tay trước ngực, Diêm La Thành Chủ nhìn Mộc Kha Giã Na từ tốn nói:
- Nếu lão chịu trao phần bí mật còn lại cho bổn vương thì sẽ được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời, cần gì phải uống chút rượu thừa chứ.
Mộc Kha Giã Na hừ nhạt nói:
- Dịch Hoành ngươi đừng hòng tơ tưởng khuyến dụ được lão. Thà lão phu chết đi để đem bí mật bộ tộc Liêu Ninh xuống chầu diêm chúa chứ không bao giờ trao cho ngươi đâu Cả bộ tộc Liêu Ninh chết bởi tay ngươi làm sao lão phu quên được mối hận này.
Nếu lão phu có chết cũng nguyền theo ám ngươi suốt cả cõi đời này.
Mộc Kha Giã Na nói dứt câu chộp lấy chén rượu thẳng tay nện mạnh vào óc mình.
Lão trợn mắt nhìn Diêm La Thành Chủ như thế muốn thâu tóm chân dạng của gã vào mắt mình rồi từ từ gục về phía trước, nằm sấp trên mặt bàn.
Diêm La Thành Chủ bước đến bên Mộc Kha Giã Na, xem lão còn thở hay không. Khi biết chắc Mộc Kha Giã Na đã tắc thở hoàn toàn, y mới hắt lão ngã xuống sàn tửu quán lầm nhầm rủa:
- Lũ mọi các ngươi đúng là ngu đần dốt nát... Sống trên một kho tàng độc nhất vô nhị thế mà chẳng biết tận hưởng lại đi chọn một cái chết oan uổng.