Thẩm Mộc Phong và Ðàm Vĩnh Hưng đứng hai đầu cách nhau mươi trượng. Cách hai người là một chiếc kiệu phủ rèm. Trong tâm niệm của Mộc Phong và Vĩnh Hưng, người ngồi trong kiệu chính là Lâm Bạch Huệ, nhưng cả hai không ngờ được người ngồi trong kiệu không phải là Bạch Huệ mà lại chính là Diêm La Thành chủ Dịch Hoành.
Mộc Phong chủ quan tiến đến phía trước hai trượng. Bên kia, Vĩnh Hưng cũng bước đến hai trượng. Hai người tự rút ngắn khoảng cách lại còn sáu trượng.
Mộc Phong nói:
- Vĩnh Hưng... hẳn ngươi biết nguyên nhân của cuộc hội diện này giữa ta và ngươi.
Vĩnh Hưng từ tốn nói:
- Bạch Huệ hẳn đã nói với Thẩm Huynh.
- Không sai!
- Vậy Vĩnh Hưng và Mộc Phong huynh bỗng chốc trở thành tình địch của nhau ư?
Cái Vĩnh Hưng muốn tránh cuối cùng cũng không tránh được. Tất phải đối diện với nó.
Mộc Phong nghiến răng đè nén sự căm phẫn nói:
- Bạch Huệ nói có đúng không?
- Không sai!
- Tại trước đây ngươi và Ðoan Cơ...
- Vĩnh Hưng đã vị tình bằng hữu nhường tình lại cho huynh.
Thẩm Mộc Phong cướp lời Vĩnh Hưng:
- Ta không tin!
- Tùy huynh.
Mộc Phong rít lên một luồng chân khí căng phồng lồng ngực như thể cố nén sự căm phẫn đang âm ỷ tuôn chảy trong tâm tưởng và huyết quản của gã rồi nói:
- Với Ðoan Cơ chỉ có một người. Ta hoặc ngươi.
- Sao Thẩm huynh lại nghĩ như vậy? Nếu Ứng Hiệp đang trở thành một NÔ Tình Kiếm Thủ thì huynh cũng đang bước theo lối mòn của y. Huynh cũng đang biến mình thành một NÔ Tình Kiếm Thủ. Nhưng Ứng Hiệp còn có Lâm Bạch Huệ để được sai khiến, còn huynh thì chạy theo bóng hình ảo tưởng do chính huynh đặt ra.
- Còn ngươi thì sao? Ngươi hẳn không phải là một NÔ Tình Kiếm Thủ à?
Vĩnh Hưng im lặng.
Mộc Phong cười khẩy nói tiếp:
- Nụ hôn mà ngươi trao cho Lâm Bạch Huệ hẳn là nụ hôn ngươi đã từng trao cho Ðoan Cơ.
- Vĩnh Hưng không phủ nhận.
Mộc Phong đanh hẳn lại:
- Ngươi không phủ nhận tất nhiên ngươi đã chấp nhận một cuộc đánh cuộc tranh tình với Thẩm Mộc Phong.
- Ðoan Cơ đã chết rồi!
- Bóng của nàng vẫn còn trong ngươi và ta. Ðoan Cơ vẫn hiện hữu qua thân xác của Lâm Bạch Huệ.
Hai cánh môi của Lãnh Diện Tu La mím lại khi nghe Mộc Phong nói câu này.
Mãi một lúc sau y mới lên tiếng:
- Vĩnh Hưng đã thua một canh bạc tình nên phải chấp nhận mà mình đã từng chối bỏ nó. Ðúng... Trước đây Vĩnh Hưng và Ðoan Cơ có tình với nhau, nhưng vì tình bằng hữu tri kỷ, Vĩnh Hưng phải nhường tình đó cho huynh. Và bây giờ phải đối mặt với bóng hình trong hoài kỷ.
Mộc Phong rít giọng nói:
- Tình yêu thì không thể trao cho ai được, ngươi đã tước đoạt tâm hồn nàng và chỉ trao cho Mộc Phong thể xác vô hồn của Ðoan Cơ mà thôi.
Mộc Phong nghiến răng nói:
- Vĩnh Hưng... Cuối cùng Thẫm mỗ cũng nhận ra được cái lẽ đó!
Vĩnh Hưng buông một câu lạnh lùng, cay đắng:
- CÓ nói gì thì Vĩnh Hưng và Thẩm Mộc Phong, Hắc Bạch kỳ hiệp hôm nào cũng đã trở thành hai gã nô tình kiếm thủ.
Mộc Phong thét lên:
- Ngươi nói rất đúng, đã là tình yêu thì không thể nào có hai gã nam nhân cùng tồn tại trong tình yêu của một nữ nhân. Cho dù Ðoan Cơ đã chết thì cũng chỉ có một gã nô tình tồn tại để giữ tình của Ðoan Cơ, ôm mối tương tư mà thôi.
- Tại sao lại không là hai?
- Không có hai kẻ chung tình tồn tại với một tình yêu đã chết.
- Vậy huynh đã quyết định đây là canh bạc cuối cùng giữa Vĩnh Hưng và huynh?
- Không phải canh bạc mà là điểm kết thúc.
- Vĩnh Hưng tự trách mình sao không sớm nhận ra Huyền Y Tôn Giả là kẻ si tình.
- Ta cũng tự trách sao không sớm nhận ra ngươi là một gã đa tình.
Thẩm Mộc Phong nói xong, thét lên một tiếng thật lớn, thân pháp của gã vụt lên cao hai trượng lướt thẳng đến Ðàm Vĩnh Hưng. Ðôi nạng thép như chiếc càng cua quét qua vùng thượng đẳng của đối phương.
Thế công của Mộc Phong cực kỳ tàn nhẫn không chút dung tình. Nạng vừa đến Vĩnh Hưng xoạt chân, lách người vào đôi nạng sắt của họ Thẩm, đồng thời kiếm ảnh cũng theo đà chụp đến yết hầu y.
Cả phát chiêu đồng thới biến chiêu cũng cực kỳ nhanh, mũi kiếm chưa kịp chạm đến yết hầu của Mộc Phong thì gã đã dùng chiếc nạng bên trái gạt phắt đi, chiếc nạng bên phải điểm mạnh xuống đất, cất mình lên cao hơn.
Lưỡi kiếm của Lãnh Diện Tu La Ðàm Vĩnh Hưng bị đánh dạt qua bên bởi uy lực công phá như núi thái sơn của chiếc nạng sắt. Ðánh bật lưỡi kiếm của Vĩnh Hưng, Mộc Phong bất ngờ biến chuyển thân pháp. Thân ảnh của y quay tròn vùn vụt, kết hợp với đôi nạng sắt, xoay tròn như bóng vũ công trực diện đối phương.
Nạng vừa đến thì bông kiếm cũng vừa túa ra đón thẳng đỡ thẳng.
Hai chân Vĩnh Hưng trượt dài trên nền đất bởi uy lực mãnh liệt của đôi nạng sắt.
Kiếm và nạng không ngừng va chạm vào nhau tạo ra những tràng âm thanh liên hồi không dứt.
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã trao đổi qua hai mươi chiêu. Nhìn bề ngoài Vĩnh Hưng không ngừng trượt về phía sau xem chừng có vẻ yếu thế hơn họ Thẩm. Nhưng nếu chú nhãn mới biết mặc dù phải thối bộ nhưng tuyệt nhiên đôi nạng của Thẩm Mộc Phong vẫn không sao chạm được vào người Vĩnh Hưng, thậm chí cũng không tạo được sự lúng túng đến loạn bộ pháp thần kỳ của Tu La thần pháp kỳ tuyệt.
Bất thình lình, Ðàm Vĩnh Hưng thét lớn lên một tiếng. Thân ảnh y như vì sao băng lướt qua đôi nạng của Thẩm Mộc Phong, đồng thời phát thẳng một đường kiếm, kẻ dọc theo chiều từ trên xuống dưới. Với chiêu kiếm này những tưởng Thẩm Mộc Phong đã táng mạng bởi lưỡi kiếm của Vĩnh Hưng.
Nhưng bằng một thân thủ tuyệt, Mộc Phong chỉ hơi ưỡn người về sau, đôi nạng dựng đứng như chiếc càng cua kẹp chặt lấy lưỡi kiếm của đối phương. Lưỡi kiếm của Vĩnh Hưng nằm giữa đôi nạng sắt cương cường của họ Thẩm.
Mộc Phong cau mày, đanh mặt, dồn nội lực vào đôi nạng sắt bẻ gãy trường kiếm của Ðàm Vĩnh Hưng. Lưỡi kiếm mặt dù uyển chuyển nhưng lần này lại cứng hơn ngoài sức tưởng tượng bởi vì Vĩnh Hưng gia tăng công lực, không để cho Mộc Phong bẻ gãy nó.
Hai người từ giao thủ bằng chiêu thức chuyển qua đấu nội lực.
Bất thình lình, thanh trường kiếm trong tay Vĩnh Hưng bắn tuột khỏi tay gã lao vút lên không, lợi dụng cơ hội đó Thẩm Mộc Phong đẩy mạnh đổi nạng công thẳng vào hai bờ vai đối phương. Chát Chát...
Vĩnh Hưng thối liền hai bộ, vừa đúng tầm rơi của thanh kiếm. Máu trong miệng y phun ra thì cũng vừa thộp được vào đốc kiếm điểm tới yết hầu đối phương. Sự biến thần kỳ khiến cho Mộc Phong không thể nào phản ứng kịp. Y đứng ngây ra như pho tượng bất động, chờ đợi mũi kiếm xuyên qua yết hầu mình.
Mũi kiếm vừa chạm đến da Mộc Phong thì dừng lại.
Sắc diện Ðàm Vĩnh Hưng tái nhợt, chứng tỏ y đã bị nội thương trầm trọng nhưng nếu lúc này y muốn tước cái mạng của Thẩm Mộc Phong chắc còn dễ hơn cả chuyện lật sấp bàn tay.
Mộc Phong nói:
- Ngươi còn chờ gì nữa?
Buông một tiếng thở dài, Vĩnh Hưng chậm rãi nói:
- Tại hạ không vì tình để sát phạt một bằng hữu.
Rèm kiệu vén lên, và Diêm La Thành Chủ bước ra trong bộ vương phục. Y chắp tay sau lưng nhìn hai người nói:
- Ðàm túc hạ hãy giết họ Thẩm đi... Hắn không đáng sống!
Vĩnh Hưng nghe Diêm La Thành Chủ nói, mặt lộ ra những nét nhăn nhúm khốn khổ Y bất chợt buông kiếm, lưỡi kiếm rơi xuống ngay trước mũi giày Vĩnh Hưng.
Mộc Phong thẫn thờ nhìn Dịch Hoành:
- Tại sao lại là Dịch Vương Gia?
Vĩnh Hưng khẽ lắc đầu:
- Bây giờ tại hạ đã hiểu kẻ nào đứng sau lưng Lâm Bạch Huệ.
Dịch Hoành vuốt râu cười khẩy:
- Khi hai người nhận ra thì đã quá muộn rồi. VÕ công của hai ngươi quả là bất phàm, nhưng giờ đây đối với bổn vương thật là vô dụng!
Thẩm Mộc Phong bất nhẫn hỏi:
- Bạch Huệ đã giao khẩu quyết VÔ Tự kinh cho ngươi?
Dịch Hoành gật đầu nói:
- Từ khẩu quyết của VÔ Tự kinh mới nảy sinh ra cuộc so tài giữa hai đại cao thủ của võ lâm.
Vĩnh Hưng buông một tiếng thở dài:
- Bây giờ tại hạ và Thẩm Mộc Phong không còn là đối thủ của túc hạ.
Dịch Hoành thản nhiên gật đầu:
- Không sai!
- Thếtúc hạ cần gì nơi Vĩnh Hưng và Mộc Phong?
- Muốn nhìn thấy hai người chết.
- Không có chuyện đó đâu. Hai kẻ nô tình chỉ có một kẻ chết thôi. Kẻ phải chết đó Chính là Ðàm Vĩnh Hưng.
Vĩnh Hưng vừa nói vừa chớp động thân pháp, nhưng chưa kịp phát chiêu công Diên La thành chủ thì đã trúng trọn chỉ kính của Dịch Hoành đúng vào tịnh huyệt.
Y ngã sấp đến trước, nhưng vẫn cố ngước mặt nhìn Dịch Hoành.
Dịch Hoành nói:
- Tu La thần pháp của ngươi đã vô dụng với bổn vương rồi.
- Túc hạ quả là gã học trò thông minh.
Mặt Diêm La thần chủ hiện rõ khi nghe Vĩnh Hưng thốt ra câu này. Y bước thẳng tiến đến Vĩnh Hưng:
- Ðến nước này mà ngươi còn tự thị được ư?
- Tại hạ chẳng bao giờ tự thị, cũng không bao giờ cúi đầu.
Diêm La thành chủ khoát tay, chắp ra sau lưng.
- Hai ngươi sẽ mãi mãi là những gã mục nhân trong con mắt bổn vương. Những gã nô tình khốn khổ và tội nghiệp.
Thẩm Mộc Phong nghe Diêm La thành chủ nói, trong lòng phẫn uất toan vận động công lực quyết một trận sống chết với y nhưng vừa vận công thì thân pháp mềm nhũn ra chẳng còn chút lực nào cả. Ðôi nạng sắt tuột khỏi tay hắn, khiến cho hắn té ngồi xuống đất.
Diêm La thành chủ nhìn lại họ Thẩm:
- Ngươi đừng bắt chước kẻ hồ đồ.
Mộc Phong cắt ngang nói:
- Giết cứ giết can gì khoa trương.
- Cái chết vô vị sẽ đến từ từ với hai ngươi, để cho hai ngươi cảm nhận cuộc sống này đáng giá như thế nào khi bán rẻ nó cho chữ tình yếu đuối.
Diêm La thành chủ nói xong, chắp tay ra sau lưng, rời cục trường. Y dùng ngay thuật Tu La thần pháp băng mình đi. Thấy Diêm La thành chủ dùng thuật Tu La thần pháp bỏ đi, Vĩnh Hưng phải cau mày thở dài chán chường.
Rời cục trường giao đấu giữa Vĩnh Hưng và Mộc Phong, Diêm La thành chủ Dịch Hoành quay về tổng đàn Thần Phục bang. Y không khỏi cau mày khi nhìn thấy đôi gian phu dâm phụ Tưởng Thi Hồng và âu Thế Liệt với thể pháp chẳng còn tứ chi, mất cả hai mắt, nằm sóng soài trước thềm tam cấp đại tổng đàn Thần Phục Bang.
Dịch Hoành nhíu mày gằn giọng nói:
- Ai đưa hai người này đến đây?
Tưởng Thi Hồng miễn cưỡng hỏi:
- Tại sao lại hành hạ ta như thế này? Hãy ra tay giết ta đi.
Dịch Hoành cáu gắt nói:
- Phu nhân tự chết được mà can gì đến bổn vương.
Dịch Hoành hừ nhạt một tiếng rồi chắp tay ra sau lưng bỏ đi thẳng vào trong gian đại điện Thần Phục Bang. Vốn Thần Phục Bang lúc nào cũng có cao thủ túc trực nhưng hôm nay thật lạ lùng, chẳng thấy một bóng người nào. Chính sự vắng lặng đó khiến cho Diêm La thành chủ phải đanh mặt nhăn mày.
Y dừng bước trước tấm hoành phi với dòng chữ thảo.
- Nhứt thống võ lâm, Duy ngã độc tôn.
Ðọc xong dòng chữ thảo đó, Diêm La thành chủ nghĩ thầm:
"Câu nói này của ta hay Lâm Bạch Huệ?" Dịch Hoành với ý niệm trong đầu của gã. Y còn đang bâng quơ trôi theo những ý tưởng của mình tràng tiếu ngạo khanh khách cua Lâm Bạch Huệ vang lên từ gian thư sảnh phía sau hậu điện. Tiếng cười giòn của Lâm Bạch Huệ khiến cho Dịch Hoành phải cau mày, bởi tràng tiếu ngạo này của nàng khiến gã liên tưởng đến những hoạt cảnh ái ân cuồng nhiệt. Cũng chính tiếng cười của Bạch Huệ làm cho Dịch Hoành phải tò mò muốn biết chuyện gì đang xảy ra trong thư sảnh kia?
Y sửa lại trường bào, chắp tay sau lưng tiến về phía thư sảnh. Trong thư sảnh Bạch Huệ lại phát ra tràng cười tiếu ngạo. Lần này nghe càng giòn giã, cuồng nhiệt hơn.
Diêm La thành chủ khoanh tay đứng trước cửa sổ chờ cho Bạch Huệ cười dứt mới đẩy cửa bước vào.
Y sững sờ khi nhìn thầy Bạch Huệ đang nằm gọn trong tay một gã Liêu quốc, trên người chẳng có mảnh vải.
Gã Liêu quốc đang gục đầu vào giữa đôi nhũ hoa của nàng liền ngẩng mặt lên khi Dịch Hoành bước vào. Ðôi chân mày rậm của gã Liêu quốc nhíu hẳn lại.
Dịch Hoành không khỏi lúng túng, khi nhận ra người Liêu kia chính là chúa Liêu Hoàng nhan Liệt.
Nhan Liệt với tay lấy chiếc áo trường bào của mình khoác lên người Bạch Huệ, nàng lườm Diêm La thành chủ Dịch Hoành.
Hoàn Nhan Liệt hừ một tiếng rồi nói:
- Thấy bổn vương sao không hành lễ?
Dịch Hoành luống cuống quỳ xuống:
- Ðại vương thân hạ, Dịch Hoành không biết... mong đại vương thứ tội!
Nhan Liệt hừ nhạt một tiếng rồi chắp tay ra sau lưng bước đến trước mặt Diêm La thành chủ Dịch Hoành. Y gằn giọng nói:
- Ngươi đã lập nhiều thành tích rồi xem thường bổn vương, chờ bổn vương nhắc nhở rồi mới hành lễ sau.
Dịch Hoành vội vàng đập đầu xuống đất:
- Dịch Hoành không dám khinh thường đại vương.
Hoàng Nhan Liệt liếc nhìn Dịch Hoành gằn giọng nói:
- Nếu như không có bổn vương thì ngươi giờ đây vẫn còn là trọng phạm của Tống triều. Nếu như không có bổn vương đứng phía sau thì ngươi vẫn chưa phục hồi bổng lộc của triều đình nhà Tống, và càng không có chỗ đứng trong võ lâm thiên hạ. Không biết những gì bổn vương đã làm cho ngươi... ngươi có nhớ không?
Dịch Hoành dập đầu thành khẩn nói:
- Dịch Hoành không bao giờ quên ơn của đại vương đã ban cho Dịch Hoành. Dịch Hoành thề suốt đời sẽ làm thân trâu chó phục vụ đại vương.
- Nghĩ như vậy thì tốt!
Hoàn Nhan Liệt nhìn lại Dịch Hoành:
- Cho ngươi bình thân.
- Ða tạ đại vương.
Dịch Hoành từ từ đứng lên. Y ôn nhu cố lấy giọng thật từ tốn nói:
- Ðại vương rời Liêu quốc thân hành vào trung nguyên hẳn có chuyện gì đại sự?
- Không sai.
- Dịch Hoành xin đại vương chỉ giáo.
Nhìn thẳng vào mắt Diêm La thành chủ, Hoàn Nhan Liệt nghiêm giọng nói:
- Bổn vương đã quyết định ngày thân chinh nam tiến thâu phục Tống triều. Chuyện bổn vương giao cho ngươi đã làm đến đâu rồi?
Dịch Hoành ôm quyền nói:
- Khởi bẩm đại vương, Dịch Hoành đã lấy được Ngọc Phù của Tống Bội Linh. Giờ chỉ còn việc mở của Tử Cấm thành trong nội cung sẽ lấy được mật đồ cũng như ấn soái của Tống triều.
- Thế ngươi đã làm đến đầu rồi?
- Dạ... Khởi bẩm đại vương... Dịch Hoành đang cố hết sức mình lấy mật đồ và ấn soái Chỉ xin đại vương một thời gian ngắn nữa, Dịch Hoành sẽ giao nộp những thứ đó cho đại vương.
- Bổn vương kỳ hạn cho ngươi đúng một tuần trăng phải giao nộp mật đồ cơ quan Tống triều cũng như ấn soái.
Dịch Hoành ôm quyền xá:
- Ða tạ đại vương.
Hoàn Nhan Liệt khoát tay:
- Ðây không phải là đất Liêu, ngươi không cần đa lễ.
Hoàn Nhan Liệt bước đến Ô cửa sổ hình vòm nhìn ra ngoài thảm cỏ. Y lơ đễnh nói:
- Bạch Huệ đã chuẩn bị xong kế sách thâu phục võ lâm trung nguyên. Ngoài nhiệm vụ lấy mật đồ và ấn soái của Tống triều, ngươi còn phải giữ trọng trách hỗ trợ cho Bạch Huệ thâu phục võ lâm trung thổ. Tinh Túc giáo sẽ trở thành giáo phái độc nhất vô nhị của võ lâm. Khi đại quân Liêu quốc thân chinh tiến vào trung thổ, thì Tinh Túc giáo với trăm nghìn võ lâm cao thủ sẽ nội ứng hỗ trợ cho đại quân của bổn vương.
- Dịch Hoành tuân lệnh đại vương.
Dịch Hoành ngập ngừng nói:
- Dịch Hoành mạo phạm xin hỏi đại vương.
- Cứ hỏi.
- Một khi đại vương thâu tóm trung nguyên về với Liêu quốc, nhiệm vụ Dịch Hoành sẽ là gì?
Quay mặt nhìn lại Diêm La thành chủ, Hoàn Nhan Liệt nói:
- Bổn vương đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ rồi, ngươi vốn là thân vương của Tống triều nên sẽ thay Tống đế đảm trách việc triều chính của Tống quốc. Ngươi sẽ là Nam Vương thay bổn vương tại trung thổ này.
Dịch Hoành quỳ móp xuống:
- Ða tạ đại vương ra ân.
- Ta nói rồi, đây không phải là Liêu quốc... Ngươi không cần đa lễ.
- Dịch Hoành tuân lệnh.
Dịch Hoành đứng lên.
Hoàn Nhan Liệt nhìn Dịch Hoành nói tiếp:
- Nếu như đại sự đáo thành, suốt đời ngươi sẽ được vinh hoa phú quý tột đỉnh. Bổn vương kỳ vọng ngươi sẽ không bỏ qua cơ hội này.
- Dịch Hoành hết lòng hết sức lo cùng với đại vương.
- Sắp tới đây, ngươi phải hết lòng hết sức phò trợ cho Bạch Huệ đó.
- Dịch Hoành tuân lệnh.
Hoàn Nhan Liệt khoát tay:
- Những gì ta muốn nói với ngươi đều đã nói hết rồi, ngươi lui ra ngoài đi.
- Dịch Hoành cáo lui. Ðại vương bảo trọng.
- Không cần ngươi phải lo... Ta đã chuẩn bị chu đáo tất cả rồi.
Dịch Hoành ôm quyền xá rồi lui bước trở ra. Gã đóng cửa thư sảnh thở phào một tiếng. Y đứng tần ngần ngay cửa chưa chịu đi thì lại nghe tiếng tiếu ngạo cuồng nhiệt của Lâm Bạch Huệ cất lên.
Nghe tiếng cười của Bạch Huệ, Dịch Hoành nghĩ thầm:
"Không ngờ Lâm Bạch Huệ lại có một sức hút mãnh liệt ghê gớm như vậy, không khéo rồi đây ngay cả chúa Liêu cũng tự nguyện trở thành kẻ nô tình của ả." Y khẽ lắc đầu rồi rảo bước bỏ đi. Trong khi đó tiếng cười thánh thót của Lâm Bạch Huệ vẫn tiếp tục cất lên với tất cả sự phấn khích trong sự cuồng nhiệt sảng khoái.
Diêm La thành chủ bước ra đến đại điện lại bắt gặp Tưởng Thi Hồng và âu Thế Liệt, Y nhìn hai người đó.
Tưởng Thi Hồng nghe tiếng bước chân của Dịch Hoành liền lên tiếng:
- Giết ta đi... đừng để ta phải sống cuộc sống khốn khổ như thế này. Ta van xin ngươi hãy giết ta đi.
Diêm La thành chủ Dịch Hoành nhìn Tưởng Thi Hồng và âu Thế Liệt, y buông một tiếng thở dài nói:
- Tưởng phu nhân muốn chết. Bổn vương sẽ cho Tưởng phu nhân được toại nguyện, âu đây cũng là ân huệ bổn vương ban phát cho kẻ thảm bại trong cuộc đời này.
Dịch Hoành vừa nói dứt câu vận công tống luôn một chưởng vào đỉnh đầu của Tưởng thi Hồng.
"Búp..." Tưởng Thi Hồng bật ngửa ra sau, hồn lìa khỏi xác mà chẳng kịp thốt ra câu nào.
Dịch Hoành nhìn lại âu Thếliệt:
- Thi Hồng đã chết, ngươi cũng nên theo nào cho có đôi có bạn.
Thế Liệt định thốt ra câu gì nhưng đã quá muộn khi chưởng kình của Dịch Hoành bổ thẳng xuống đỉnh đầu gã. Kết thúc cuộc sống khốn khổ của Thi Hồng và Thếliệt, Dịch Hoành mới cắp xác hai người bỏ đi thẳng ra ngoài tổng đàn Thần Phục bang.
Thẩm Mộc Phong và Ðàm Vĩnh Hưng đứng hai đầu cách nhau mươi trượng. Cách hai người là một chiếc kiệu phủ rèm. Trong tâm niệm của Mộc Phong và Vĩnh Hưng, người ngồi trong kiệu chính là Lâm Bạch Huệ, nhưng cả hai không ngờ được người ngồi trong kiệu không phải là Bạch Huệ mà lại chính là Diêm La Thành chủ Dịch Hoành.
Mộc Phong chủ quan tiến đến phía trước hai trượng. Bên kia, Vĩnh Hưng cũng bước đến hai trượng. Hai người tự rút ngắn khoảng cách lại còn sáu trượng.
Mộc Phong nói:
- Vĩnh Hưng... hẳn ngươi biết nguyên nhân của cuộc hội diện này giữa ta và ngươi.
Vĩnh Hưng từ tốn nói:
- Bạch Huệ hẳn đã nói với Thẩm Huynh.
- Không sai!
- Vậy Vĩnh Hưng và Mộc Phong huynh bỗng chốc trở thành tình địch của nhau ư?
Cái Vĩnh Hưng muốn tránh cuối cùng cũng không tránh được. Tất phải đối diện với nó.
Mộc Phong nghiến răng đè nén sự căm phẫn nói:
- Bạch Huệ nói có đúng không?
- Không sai!
- Tại trước đây ngươi và Ðoan Cơ...
- Vĩnh Hưng đã vị tình bằng hữu nhường tình lại cho huynh.
Thẩm Mộc Phong cướp lời Vĩnh Hưng:
- Ta không tin!
- Tùy huynh.
Mộc Phong rít lên một luồng chân khí căng phồng lồng ngực như thể cố nén sự căm phẫn đang âm ỷ tuôn chảy trong tâm tưởng và huyết quản của gã rồi nói:
- Với Ðoan Cơ chỉ có một người. Ta hoặc ngươi.
- Sao Thẩm huynh lại nghĩ như vậy? Nếu Ứng Hiệp đang trở thành một NÔ Tình Kiếm Thủ thì huynh cũng đang bước theo lối mòn của y. Huynh cũng đang biến mình thành một NÔ Tình Kiếm Thủ. Nhưng Ứng Hiệp còn có Lâm Bạch Huệ để được sai khiến, còn huynh thì chạy theo bóng hình ảo tưởng do chính huynh đặt ra.
- Còn ngươi thì sao? Ngươi hẳn không phải là một NÔ Tình Kiếm Thủ à?
Vĩnh Hưng im lặng.
Mộc Phong cười khẩy nói tiếp:
- Nụ hôn mà ngươi trao cho Lâm Bạch Huệ hẳn là nụ hôn ngươi đã từng trao cho Ðoan Cơ.
- Vĩnh Hưng không phủ nhận.
Mộc Phong đanh hẳn lại:
- Ngươi không phủ nhận tất nhiên ngươi đã chấp nhận một cuộc đánh cuộc tranh tình với Thẩm Mộc Phong.
- Ðoan Cơ đã chết rồi!
- Bóng của nàng vẫn còn trong ngươi và ta. Ðoan Cơ vẫn hiện hữu qua thân xác của Lâm Bạch Huệ.
Hai cánh môi của Lãnh Diện Tu La mím lại khi nghe Mộc Phong nói câu này.
Mãi một lúc sau y mới lên tiếng:
- Vĩnh Hưng đã thua một canh bạc tình nên phải chấp nhận mà mình đã từng chối bỏ nó. Ðúng... Trước đây Vĩnh Hưng và Ðoan Cơ có tình với nhau, nhưng vì tình bằng hữu tri kỷ, Vĩnh Hưng phải nhường tình đó cho huynh. Và bây giờ phải đối mặt với bóng hình trong hoài kỷ.
Mộc Phong rít giọng nói:
- Tình yêu thì không thể trao cho ai được, ngươi đã tước đoạt tâm hồn nàng và chỉ trao cho Mộc Phong thể xác vô hồn của Ðoan Cơ mà thôi.
Mộc Phong nghiến răng nói:
- Vĩnh Hưng... Cuối cùng Thẫm mỗ cũng nhận ra được cái lẽ đó!
Vĩnh Hưng buông một câu lạnh lùng, cay đắng:
- CÓ nói gì thì Vĩnh Hưng và Thẩm Mộc Phong, Hắc Bạch kỳ hiệp hôm nào cũng đã trở thành hai gã nô tình kiếm thủ.
Mộc Phong thét lên:
- Ngươi nói rất đúng, đã là tình yêu thì không thể nào có hai gã nam nhân cùng tồn tại trong tình yêu của một nữ nhân. Cho dù Ðoan Cơ đã chết thì cũng chỉ có một gã nô tình tồn tại để giữ tình của Ðoan Cơ, ôm mối tương tư mà thôi.
- Tại sao lại không là hai?
- Không có hai kẻ chung tình tồn tại với một tình yêu đã chết.
- Vậy huynh đã quyết định đây là canh bạc cuối cùng giữa Vĩnh Hưng và huynh?
- Không phải canh bạc mà là điểm kết thúc.
- Vĩnh Hưng tự trách mình sao không sớm nhận ra Huyền Y Tôn Giả là kẻ si tình.
- Ta cũng tự trách sao không sớm nhận ra ngươi là một gã đa tình.
Thẩm Mộc Phong nói xong, thét lên một tiếng thật lớn, thân pháp của gã vụt lên cao hai trượng lướt thẳng đến Ðàm Vĩnh Hưng. Ðôi nạng thép như chiếc càng cua quét qua vùng thượng đẳng của đối phương.
Thế công của Mộc Phong cực kỳ tàn nhẫn không chút dung tình. Nạng vừa đến Vĩnh Hưng xoạt chân, lách người vào đôi nạng sắt của họ Thẩm, đồng thời kiếm ảnh cũng theo đà chụp đến yết hầu y.
Cả phát chiêu đồng thới biến chiêu cũng cực kỳ nhanh, mũi kiếm chưa kịp chạm đến yết hầu của Mộc Phong thì gã đã dùng chiếc nạng bên trái gạt phắt đi, chiếc nạng bên phải điểm mạnh xuống đất, cất mình lên cao hơn.
Lưỡi kiếm của Lãnh Diện Tu La Ðàm Vĩnh Hưng bị đánh dạt qua bên bởi uy lực công phá như núi thái sơn của chiếc nạng sắt. Ðánh bật lưỡi kiếm của Vĩnh Hưng, Mộc Phong bất ngờ biến chuyển thân pháp. Thân ảnh của y quay tròn vùn vụt, kết hợp với đôi nạng sắt, xoay tròn như bóng vũ công trực diện đối phương.
Nạng vừa đến thì bông kiếm cũng vừa túa ra đón thẳng đỡ thẳng.
Hai chân Vĩnh Hưng trượt dài trên nền đất bởi uy lực mãnh liệt của đôi nạng sắt.
Kiếm và nạng không ngừng va chạm vào nhau tạo ra những tràng âm thanh liên hồi không dứt.
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã trao đổi qua hai mươi chiêu. Nhìn bề ngoài Vĩnh Hưng không ngừng trượt về phía sau xem chừng có vẻ yếu thế hơn họ Thẩm. Nhưng nếu chú nhãn mới biết mặc dù phải thối bộ nhưng tuyệt nhiên đôi nạng của Thẩm Mộc Phong vẫn không sao chạm được vào người Vĩnh Hưng, thậm chí cũng không tạo được sự lúng túng đến loạn bộ pháp thần kỳ của Tu La thần pháp kỳ tuyệt.
Bất thình lình, Ðàm Vĩnh Hưng thét lớn lên một tiếng. Thân ảnh y như vì sao băng lướt qua đôi nạng của Thẩm Mộc Phong, đồng thời phát thẳng một đường kiếm, kẻ dọc theo chiều từ trên xuống dưới. Với chiêu kiếm này những tưởng Thẩm Mộc Phong đã táng mạng bởi lưỡi kiếm của Vĩnh Hưng.
Nhưng bằng một thân thủ tuyệt, Mộc Phong chỉ hơi ưỡn người về sau, đôi nạng dựng đứng như chiếc càng cua kẹp chặt lấy lưỡi kiếm của đối phương. Lưỡi kiếm của Vĩnh Hưng nằm giữa đôi nạng sắt cương cường của họ Thẩm.
Mộc Phong cau mày, đanh mặt, dồn nội lực vào đôi nạng sắt bẻ gãy trường kiếm của Ðàm Vĩnh Hưng. Lưỡi kiếm mặt dù uyển chuyển nhưng lần này lại cứng hơn ngoài sức tưởng tượng bởi vì Vĩnh Hưng gia tăng công lực, không để cho Mộc Phong bẻ gãy nó.
Hai người từ giao thủ bằng chiêu thức chuyển qua đấu nội lực.
Bất thình lình, thanh trường kiếm trong tay Vĩnh Hưng bắn tuột khỏi tay gã lao vút lên không, lợi dụng cơ hội đó Thẩm Mộc Phong đẩy mạnh đổi nạng công thẳng vào hai bờ vai đối phương. Chát Chát...
Vĩnh Hưng thối liền hai bộ, vừa đúng tầm rơi của thanh kiếm. Máu trong miệng y phun ra thì cũng vừa thộp được vào đốc kiếm điểm tới yết hầu đối phương. Sự biến thần kỳ khiến cho Mộc Phong không thể nào phản ứng kịp. Y đứng ngây ra như pho tượng bất động, chờ đợi mũi kiếm xuyên qua yết hầu mình.
Mũi kiếm vừa chạm đến da Mộc Phong thì dừng lại.
Sắc diện Ðàm Vĩnh Hưng tái nhợt, chứng tỏ y đã bị nội thương trầm trọng nhưng nếu lúc này y muốn tước cái mạng của Thẩm Mộc Phong chắc còn dễ hơn cả chuyện lật sấp bàn tay.
Mộc Phong nói:
- Ngươi còn chờ gì nữa?
Buông một tiếng thở dài, Vĩnh Hưng chậm rãi nói:
- Tại hạ không vì tình để sát phạt một bằng hữu.
Rèm kiệu vén lên, và Diêm La Thành Chủ bước ra trong bộ vương phục. Y chắp tay sau lưng nhìn hai người nói:
- Ðàm túc hạ hãy giết họ Thẩm đi... Hắn không đáng sống!
Vĩnh Hưng nghe Diêm La Thành Chủ nói, mặt lộ ra những nét nhăn nhúm khốn khổ Y bất chợt buông kiếm, lưỡi kiếm rơi xuống ngay trước mũi giày Vĩnh Hưng.
Mộc Phong thẫn thờ nhìn Dịch Hoành:
- Tại sao lại là Dịch Vương Gia?
Vĩnh Hưng khẽ lắc đầu:
- Bây giờ tại hạ đã hiểu kẻ nào đứng sau lưng Lâm Bạch Huệ.
Dịch Hoành vuốt râu cười khẩy:
- Khi hai người nhận ra thì đã quá muộn rồi. VÕ công của hai ngươi quả là bất phàm, nhưng giờ đây đối với bổn vương thật là vô dụng!
Thẩm Mộc Phong bất nhẫn hỏi:
- Bạch Huệ đã giao khẩu quyết VÔ Tự kinh cho ngươi?
Dịch Hoành gật đầu nói:
- Từ khẩu quyết của VÔ Tự kinh mới nảy sinh ra cuộc so tài giữa hai đại cao thủ của võ lâm.
Vĩnh Hưng buông một tiếng thở dài:
- Bây giờ tại hạ và Thẩm Mộc Phong không còn là đối thủ của túc hạ.
Dịch Hoành thản nhiên gật đầu:
- Không sai!
- Thếtúc hạ cần gì nơi Vĩnh Hưng và Mộc Phong?
- Muốn nhìn thấy hai người chết.
- Không có chuyện đó đâu. Hai kẻ nô tình chỉ có một kẻ chết thôi. Kẻ phải chết đó Chính là Ðàm Vĩnh Hưng.
Vĩnh Hưng vừa nói vừa chớp động thân pháp, nhưng chưa kịp phát chiêu công Diên La thành chủ thì đã trúng trọn chỉ kính của Dịch Hoành đúng vào tịnh huyệt.
Y ngã sấp đến trước, nhưng vẫn cố ngước mặt nhìn Dịch Hoành.
Dịch Hoành nói:
- Tu La thần pháp của ngươi đã vô dụng với bổn vương rồi.
- Túc hạ quả là gã học trò thông minh.
Mặt Diêm La thần chủ hiện rõ khi nghe Vĩnh Hưng thốt ra câu này. Y bước thẳng tiến đến Vĩnh Hưng:
- Ðến nước này mà ngươi còn tự thị được ư?
- Tại hạ chẳng bao giờ tự thị, cũng không bao giờ cúi đầu.
Diêm La thành chủ khoát tay, chắp ra sau lưng.
- Hai ngươi sẽ mãi mãi là những gã mục nhân trong con mắt bổn vương. Những gã nô tình khốn khổ và tội nghiệp.
Thẩm Mộc Phong nghe Diêm La thành chủ nói, trong lòng phẫn uất toan vận động công lực quyết một trận sống chết với y nhưng vừa vận công thì thân pháp mềm nhũn ra chẳng còn chút lực nào cả. Ðôi nạng sắt tuột khỏi tay hắn, khiến cho hắn té ngồi xuống đất.
Diêm La thành chủ nhìn lại họ Thẩm:
- Ngươi đừng bắt chước kẻ hồ đồ.
Mộc Phong cắt ngang nói:
- Giết cứ giết can gì khoa trương.
- Cái chết vô vị sẽ đến từ từ với hai ngươi, để cho hai ngươi cảm nhận cuộc sống này đáng giá như thế nào khi bán rẻ nó cho chữ tình yếu đuối.
Diêm La thành chủ nói xong, chắp tay ra sau lưng, rời cục trường. Y dùng ngay thuật Tu La thần pháp băng mình đi. Thấy Diêm La thành chủ dùng thuật Tu La thần pháp bỏ đi, Vĩnh Hưng phải cau mày thở dài chán chường.
Rời cục trường giao đấu giữa Vĩnh Hưng và Mộc Phong, Diêm La thành chủ Dịch Hoành quay về tổng đàn Thần Phục bang. Y không khỏi cau mày khi nhìn thấy đôi gian phu dâm phụ Tưởng Thi Hồng và âu Thế Liệt với thể pháp chẳng còn tứ chi, mất cả hai mắt, nằm sóng soài trước thềm tam cấp đại tổng đàn Thần Phục Bang.
Dịch Hoành nhíu mày gằn giọng nói:
- Ai đưa hai người này đến đây?
Tưởng Thi Hồng miễn cưỡng hỏi:
- Tại sao lại hành hạ ta như thế này? Hãy ra tay giết ta đi.
Dịch Hoành cáu gắt nói:
- Phu nhân tự chết được mà can gì đến bổn vương.
Dịch Hoành hừ nhạt một tiếng rồi chắp tay ra sau lưng bỏ đi thẳng vào trong gian đại điện Thần Phục Bang. Vốn Thần Phục Bang lúc nào cũng có cao thủ túc trực nhưng hôm nay thật lạ lùng, chẳng thấy một bóng người nào. Chính sự vắng lặng đó khiến cho Diêm La thành chủ phải đanh mặt nhăn mày.
Y dừng bước trước tấm hoành phi với dòng chữ thảo.
- Nhứt thống võ lâm, Duy ngã độc tôn.
Ðọc xong dòng chữ thảo đó, Diêm La thành chủ nghĩ thầm:
"Câu nói này của ta hay Lâm Bạch Huệ?" Dịch Hoành với ý niệm trong đầu của gã. Y còn đang bâng quơ trôi theo những ý tưởng của mình tràng tiếu ngạo khanh khách cua Lâm Bạch Huệ vang lên từ gian thư sảnh phía sau hậu điện. Tiếng cười giòn của Lâm Bạch Huệ khiến cho Dịch Hoành phải cau mày, bởi tràng tiếu ngạo này của nàng khiến gã liên tưởng đến những hoạt cảnh ái ân cuồng nhiệt. Cũng chính tiếng cười của Bạch Huệ làm cho Dịch Hoành phải tò mò muốn biết chuyện gì đang xảy ra trong thư sảnh kia?
Y sửa lại trường bào, chắp tay sau lưng tiến về phía thư sảnh. Trong thư sảnh Bạch Huệ lại phát ra tràng cười tiếu ngạo. Lần này nghe càng giòn giã, cuồng nhiệt hơn.
Diêm La thành chủ khoanh tay đứng trước cửa sổ chờ cho Bạch Huệ cười dứt mới đẩy cửa bước vào.
Y sững sờ khi nhìn thầy Bạch Huệ đang nằm gọn trong tay một gã Liêu quốc, trên người chẳng có mảnh vải.
Gã Liêu quốc đang gục đầu vào giữa đôi nhũ hoa của nàng liền ngẩng mặt lên khi Dịch Hoành bước vào. Ðôi chân mày rậm của gã Liêu quốc nhíu hẳn lại.
Dịch Hoành không khỏi lúng túng, khi nhận ra người Liêu kia chính là chúa Liêu Hoàng nhan Liệt.
Nhan Liệt với tay lấy chiếc áo trường bào của mình khoác lên người Bạch Huệ, nàng lườm Diêm La thành chủ Dịch Hoành.
Hoàn Nhan Liệt hừ một tiếng rồi nói:
- Thấy bổn vương sao không hành lễ?
Dịch Hoành luống cuống quỳ xuống:
- Ðại vương thân hạ, Dịch Hoành không biết... mong đại vương thứ tội!
Nhan Liệt hừ nhạt một tiếng rồi chắp tay ra sau lưng bước đến trước mặt Diêm La thành chủ Dịch Hoành. Y gằn giọng nói:
- Ngươi đã lập nhiều thành tích rồi xem thường bổn vương, chờ bổn vương nhắc nhở rồi mới hành lễ sau.
Dịch Hoành vội vàng đập đầu xuống đất:
- Dịch Hoành không dám khinh thường đại vương.
Hoàng Nhan Liệt liếc nhìn Dịch Hoành gằn giọng nói:
- Nếu như không có bổn vương thì ngươi giờ đây vẫn còn là trọng phạm của Tống triều. Nếu như không có bổn vương đứng phía sau thì ngươi vẫn chưa phục hồi bổng lộc của triều đình nhà Tống, và càng không có chỗ đứng trong võ lâm thiên hạ. Không biết những gì bổn vương đã làm cho ngươi... ngươi có nhớ không?
Dịch Hoành dập đầu thành khẩn nói:
- Dịch Hoành không bao giờ quên ơn của đại vương đã ban cho Dịch Hoành. Dịch Hoành thề suốt đời sẽ làm thân trâu chó phục vụ đại vương.
- Nghĩ như vậy thì tốt!
Hoàn Nhan Liệt nhìn lại Dịch Hoành:
- Cho ngươi bình thân.
- Ða tạ đại vương.
Dịch Hoành từ từ đứng lên. Y ôn nhu cố lấy giọng thật từ tốn nói:
- Ðại vương rời Liêu quốc thân hành vào trung nguyên hẳn có chuyện gì đại sự?
- Không sai.
- Dịch Hoành xin đại vương chỉ giáo.
Nhìn thẳng vào mắt Diêm La thành chủ, Hoàn Nhan Liệt nghiêm giọng nói:
- Bổn vương đã quyết định ngày thân chinh nam tiến thâu phục Tống triều. Chuyện bổn vương giao cho ngươi đã làm đến đâu rồi?
Dịch Hoành ôm quyền nói:
- Khởi bẩm đại vương, Dịch Hoành đã lấy được Ngọc Phù của Tống Bội Linh. Giờ chỉ còn việc mở của Tử Cấm thành trong nội cung sẽ lấy được mật đồ cũng như ấn soái của Tống triều.
- Thế ngươi đã làm đến đầu rồi?
- Dạ... Khởi bẩm đại vương... Dịch Hoành đang cố hết sức mình lấy mật đồ và ấn soái Chỉ xin đại vương một thời gian ngắn nữa, Dịch Hoành sẽ giao nộp những thứ đó cho đại vương.
- Bổn vương kỳ hạn cho ngươi đúng một tuần trăng phải giao nộp mật đồ cơ quan Tống triều cũng như ấn soái.
Dịch Hoành ôm quyền xá:
- Ða tạ đại vương.
Hoàn Nhan Liệt khoát tay:
- Ðây không phải là đất Liêu, ngươi không cần đa lễ.
Hoàn Nhan Liệt bước đến Ô cửa sổ hình vòm nhìn ra ngoài thảm cỏ. Y lơ đễnh nói:
- Bạch Huệ đã chuẩn bị xong kế sách thâu phục võ lâm trung nguyên. Ngoài nhiệm vụ lấy mật đồ và ấn soái của Tống triều, ngươi còn phải giữ trọng trách hỗ trợ cho Bạch Huệ thâu phục võ lâm trung thổ. Tinh Túc giáo sẽ trở thành giáo phái độc nhất vô nhị của võ lâm. Khi đại quân Liêu quốc thân chinh tiến vào trung thổ, thì Tinh Túc giáo với trăm nghìn võ lâm cao thủ sẽ nội ứng hỗ trợ cho đại quân của bổn vương.
- Dịch Hoành tuân lệnh đại vương.
Dịch Hoành ngập ngừng nói:
- Dịch Hoành mạo phạm xin hỏi đại vương.
- Cứ hỏi.
- Một khi đại vương thâu tóm trung nguyên về với Liêu quốc, nhiệm vụ Dịch Hoành sẽ là gì?
Quay mặt nhìn lại Diêm La thành chủ, Hoàn Nhan Liệt nói:
- Bổn vương đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ rồi, ngươi vốn là thân vương của Tống triều nên sẽ thay Tống đế đảm trách việc triều chính của Tống quốc. Ngươi sẽ là Nam Vương thay bổn vương tại trung thổ này.
Dịch Hoành quỳ móp xuống:
- Ða tạ đại vương ra ân.
- Ta nói rồi, đây không phải là Liêu quốc... Ngươi không cần đa lễ.
- Dịch Hoành tuân lệnh.
Dịch Hoành đứng lên.
Hoàn Nhan Liệt nhìn Dịch Hoành nói tiếp:
- Nếu như đại sự đáo thành, suốt đời ngươi sẽ được vinh hoa phú quý tột đỉnh. Bổn vương kỳ vọng ngươi sẽ không bỏ qua cơ hội này.
- Dịch Hoành hết lòng hết sức lo cùng với đại vương.
- Sắp tới đây, ngươi phải hết lòng hết sức phò trợ cho Bạch Huệ đó.
- Dịch Hoành tuân lệnh.
Hoàn Nhan Liệt khoát tay:
- Những gì ta muốn nói với ngươi đều đã nói hết rồi, ngươi lui ra ngoài đi.
- Dịch Hoành cáo lui. Ðại vương bảo trọng.
- Không cần ngươi phải lo... Ta đã chuẩn bị chu đáo tất cả rồi.
Dịch Hoành ôm quyền xá rồi lui bước trở ra. Gã đóng cửa thư sảnh thở phào một tiếng. Y đứng tần ngần ngay cửa chưa chịu đi thì lại nghe tiếng tiếu ngạo cuồng nhiệt của Lâm Bạch Huệ cất lên.
Nghe tiếng cười của Bạch Huệ, Dịch Hoành nghĩ thầm:
"Không ngờ Lâm Bạch Huệ lại có một sức hút mãnh liệt ghê gớm như vậy, không khéo rồi đây ngay cả chúa Liêu cũng tự nguyện trở thành kẻ nô tình của ả." Y khẽ lắc đầu rồi rảo bước bỏ đi. Trong khi đó tiếng cười thánh thót của Lâm Bạch Huệ vẫn tiếp tục cất lên với tất cả sự phấn khích trong sự cuồng nhiệt sảng khoái.
Diêm La thành chủ bước ra đến đại điện lại bắt gặp Tưởng Thi Hồng và âu Thế Liệt, Y nhìn hai người đó.
Tưởng Thi Hồng nghe tiếng bước chân của Dịch Hoành liền lên tiếng:
- Giết ta đi... đừng để ta phải sống cuộc sống khốn khổ như thế này. Ta van xin ngươi hãy giết ta đi.
Diêm La thành chủ Dịch Hoành nhìn Tưởng Thi Hồng và âu Thế Liệt, y buông một tiếng thở dài nói:
- Tưởng phu nhân muốn chết. Bổn vương sẽ cho Tưởng phu nhân được toại nguyện, âu đây cũng là ân huệ bổn vương ban phát cho kẻ thảm bại trong cuộc đời này.
Dịch Hoành vừa nói dứt câu vận công tống luôn một chưởng vào đỉnh đầu của Tưởng thi Hồng.
"Búp..." Tưởng Thi Hồng bật ngửa ra sau, hồn lìa khỏi xác mà chẳng kịp thốt ra câu nào.
Dịch Hoành nhìn lại âu Thếliệt:
- Thi Hồng đã chết, ngươi cũng nên theo nào cho có đôi có bạn.
Thế Liệt định thốt ra câu gì nhưng đã quá muộn khi chưởng kình của Dịch Hoành bổ thẳng xuống đỉnh đầu gã. Kết thúc cuộc sống khốn khổ của Thi Hồng và Thếliệt, Dịch Hoành mới cắp xác hai người bỏ đi thẳng ra ngoài tổng đàn Thần Phục bang.