Trong thời gian năm năm, vì có tiểu oa nhi làm bạn, Tô Khuynh Ngôn cơ hồ đã buông xuống quá khứ, toàn tâm toàn ý đem mỗi ngày của mình chăm sóc đứa con. Mà trong cảm nhận của cậu, trải qua vài năm này, Phác Ninh Vũ tùy hứng bất thường khẳng định đã sớm quên cậu rồi, cũng có lẽ ngẫu nhiên sẽ nhớ lại mà cảm khái, nhưng cũng không nhiều hơn chính mình. Chính vì cậu cũng đã buông xuống rồi, cậu càng thấy Phác Ninh Vũ nhất định cũng sẽ buông xuống.
Chỉ là đối với Thẩm Hoài, Tô Khuynh Ngôn vừa cảm tạ y cho đến nay luôn quan tâm, cũng thấy hổ thẹn vì đã phụ tấm chân tình của y, sau đó còn không từ mà biệt. Mà nếu nay mọi người đều đã quên đi chuyện này, Tô Khuynh Ngôn liền nghĩ ít nhất cũng nên viết báo cho Thẩm Hoài mình bình an, cho nên viết xuống lá thư đó. Mà Thẩm Hoài vốn thường ở trong Phác phủ, cho nên thư liền gửi đến đó.
Mà Tô Khuynh Ngôn cũng không biết Thẩm Hoài vì tìm kiếm cậu mà nhiều năm chưa trở về, nên thư này liền đúng lúc tới tay Phác Ninh Vũ. Phác Ninh Vũ cùng Tô Khuynh Ngôn nhiều năm tình cảm, tất nhiên liếc mắt là nhận ra nét chữ của cậu, vô cùng kinh hỉ lại phát hiện ra là thư gửi Thẩm Hoài. Phác Ninh Vũ cảm thấy mất mát phi thường muốn tới tìm Tô Khuynh Ngôn, lại sợ Tô Khuynh Ngôn còn đang hận mình, thấy thư gửi về của cậu lại một lần nữa thất tung, liền nghĩ ra cách giả mạo bút tích của Thẩm Hoài cùng Tô Khuynh Ngôn trao đổi thư từ, có ý tìm hiểu về chỗ ở của cậu.
Chuyện cơ bản phát triển như vậy, kỳ thật mục đích ban đầu là chuẩn bị viết một phiên ngoại. Nhưng hiện tại một mặt là thời gian đã quá lâu, mà quan trọng là câu chuyện đã phát triển tới chỗ này, liên quan đến vấn đề Tô Khuynh Ngôn cùng Phác Ninh Vũ có quay lại với nhau hay không, hoàn thành một HE truyền thống. Nhưng ta tự thấy quả thật không cách nào cho mọi người một câu trả lời khẳng định được.
Chuyện đến lúc này, kết cục của chính văn ta cho rằng không thể nói là BE, trong lòng mỗi người có một kết cục riêng cho mình. Có lẽ cuối cùng Phác Ninh Vũ sẽ chịu đòn nhận tội, dùng chân tình làm cảm động Khuynh Ngôn, làm Khuynh Ngôn có thể mở ra khúc mắc trong lòng, mang đứa nhỏ trở lại bên cạnh hắn, cả nhà đoàn viên, tất cả hạnh phúc; cũng có thể Phác Ninh Vũ thử nỗ lực, nhưng Tô Khuynh Ngôn đã thật sự bỏ lại quá khứ, không còn có cách nào yêu lại hắn, nhưng vì muốn cho đứa cho một gia đình đầy đủ, bản thân cũng cảm thấy mệt mỏi không muốn đi tìm kiếm một tình yêu mới nữa, Tô Khuynh Ngôn vẫn là trở lại bên cạnh Phác Ninh Vũ, chỉ là hai người lấy lễ đối đãi, tương kính như tân; hoặc là Tô Khuynh Ngôn hoàn toàn không thể tiếp nhận Phác Ninh Vũ, hai người thật sự không thể trở lại bên nhau, từ nay về sau tình nay thành một hồi ức, mọi người đi tìm hạnh phúc cho riêng mình…..
Ai biết được đây?
Trong thời gian năm năm, vì có tiểu oa nhi làm bạn, Tô Khuynh Ngôn cơ hồ đã buông xuống quá khứ, toàn tâm toàn ý đem mỗi ngày của mình chăm sóc đứa con. Mà trong cảm nhận của cậu, trải qua vài năm này, Phác Ninh Vũ tùy hứng bất thường khẳng định đã sớm quên cậu rồi, cũng có lẽ ngẫu nhiên sẽ nhớ lại mà cảm khái, nhưng cũng không nhiều hơn chính mình. Chính vì cậu cũng đã buông xuống rồi, cậu càng thấy Phác Ninh Vũ nhất định cũng sẽ buông xuống.
Chỉ là đối với Thẩm Hoài, Tô Khuynh Ngôn vừa cảm tạ y cho đến nay luôn quan tâm, cũng thấy hổ thẹn vì đã phụ tấm chân tình của y, sau đó còn không từ mà biệt. Mà nếu nay mọi người đều đã quên đi chuyện này, Tô Khuynh Ngôn liền nghĩ ít nhất cũng nên viết báo cho Thẩm Hoài mình bình an, cho nên viết xuống lá thư đó. Mà Thẩm Hoài vốn thường ở trong Phác phủ, cho nên thư liền gửi đến đó.
Mà Tô Khuynh Ngôn cũng không biết Thẩm Hoài vì tìm kiếm cậu mà nhiều năm chưa trở về, nên thư này liền đúng lúc tới tay Phác Ninh Vũ. Phác Ninh Vũ cùng Tô Khuynh Ngôn nhiều năm tình cảm, tất nhiên liếc mắt là nhận ra nét chữ của cậu, vô cùng kinh hỉ lại phát hiện ra là thư gửi Thẩm Hoài. Phác Ninh Vũ cảm thấy mất mát phi thường muốn tới tìm Tô Khuynh Ngôn, lại sợ Tô Khuynh Ngôn còn đang hận mình, thấy thư gửi về của cậu lại một lần nữa thất tung, liền nghĩ ra cách giả mạo bút tích của Thẩm Hoài cùng Tô Khuynh Ngôn trao đổi thư từ, có ý tìm hiểu về chỗ ở của cậu.
Chuyện cơ bản phát triển như vậy, kỳ thật mục đích ban đầu là chuẩn bị viết một phiên ngoại. Nhưng hiện tại một mặt là thời gian đã quá lâu, mà quan trọng là câu chuyện đã phát triển tới chỗ này, liên quan đến vấn đề Tô Khuynh Ngôn cùng Phác Ninh Vũ có quay lại với nhau hay không, hoàn thành một HE truyền thống. Nhưng ta tự thấy quả thật không cách nào cho mọi người một câu trả lời khẳng định được.
Chuyện đến lúc này, kết cục của chính văn ta cho rằng không thể nói là BE, trong lòng mỗi người có một kết cục riêng cho mình. Có lẽ cuối cùng Phác Ninh Vũ sẽ chịu đòn nhận tội, dùng chân tình làm cảm động Khuynh Ngôn, làm Khuynh Ngôn có thể mở ra khúc mắc trong lòng, mang đứa nhỏ trở lại bên cạnh hắn, cả nhà đoàn viên, tất cả hạnh phúc; cũng có thể Phác Ninh Vũ thử nỗ lực, nhưng Tô Khuynh Ngôn đã thật sự bỏ lại quá khứ, không còn có cách nào yêu lại hắn, nhưng vì muốn cho đứa cho một gia đình đầy đủ, bản thân cũng cảm thấy mệt mỏi không muốn đi tìm kiếm một tình yêu mới nữa, Tô Khuynh Ngôn vẫn là trở lại bên cạnh Phác Ninh Vũ, chỉ là hai người lấy lễ đối đãi, tương kính như tân; hoặc là Tô Khuynh Ngôn hoàn toàn không thể tiếp nhận Phác Ninh Vũ, hai người thật sự không thể trở lại bên nhau, từ nay về sau tình nay thành một hồi ức, mọi người đi tìm hạnh phúc cho riêng mình…..
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong thời gian năm năm, vì có tiểu oa nhi làm bạn, Tô Khuynh Ngôn cơ hồ đã buông xuống quá khứ, toàn tâm toàn ý đem mỗi ngày của mình chăm sóc đứa con. Mà trong cảm nhận của cậu, trải qua vài năm này, Phác Ninh Vũ tùy hứng bất thường khẳng định đã sớm quên cậu rồi, cũng có lẽ ngẫu nhiên sẽ nhớ lại mà cảm khái, nhưng cũng không nhiều hơn chính mình. Chính vì cậu cũng đã buông xuống rồi, cậu càng thấy Phác Ninh Vũ nhất định cũng sẽ buông xuống.
Chỉ là đối với Thẩm Hoài, Tô Khuynh Ngôn vừa cảm tạ y cho đến nay luôn quan tâm, cũng thấy hổ thẹn vì đã phụ tấm chân tình của y, sau đó còn không từ mà biệt. Mà nếu nay mọi người đều đã quên đi chuyện này, Tô Khuynh Ngôn liền nghĩ ít nhất cũng nên viết báo cho Thẩm Hoài mình bình an, cho nên viết xuống lá thư đó. Mà Thẩm Hoài vốn thường ở trong Phác phủ, cho nên thư liền gửi đến đó.
Mà Tô Khuynh Ngôn cũng không biết Thẩm Hoài vì tìm kiếm cậu mà nhiều năm chưa trở về, nên thư này liền đúng lúc tới tay Phác Ninh Vũ. Phác Ninh Vũ cùng Tô Khuynh Ngôn nhiều năm tình cảm, tất nhiên liếc mắt là nhận ra nét chữ của cậu, vô cùng kinh hỉ lại phát hiện ra là thư gửi Thẩm Hoài. Phác Ninh Vũ cảm thấy mất mát phi thường muốn tới tìm Tô Khuynh Ngôn, lại sợ Tô Khuynh Ngôn còn đang hận mình, thấy thư gửi về của cậu lại một lần nữa thất tung, liền nghĩ ra cách giả mạo bút tích của Thẩm Hoài cùng Tô Khuynh Ngôn trao đổi thư từ, có ý tìm hiểu về chỗ ở của cậu.
Chuyện cơ bản phát triển như vậy, kỳ thật mục đích ban đầu là chuẩn bị viết một phiên ngoại. Nhưng hiện tại một mặt là thời gian đã quá lâu, mà quan trọng là câu chuyện đã phát triển tới chỗ này, liên quan đến vấn đề Tô Khuynh Ngôn cùng Phác Ninh Vũ có quay lại với nhau hay không, hoàn thành một HE truyền thống. Nhưng ta tự thấy quả thật không cách nào cho mọi người một câu trả lời khẳng định được.
Chuyện đến lúc này, kết cục của chính văn ta cho rằng không thể nói là BE, trong lòng mỗi người có một kết cục riêng cho mình. Có lẽ cuối cùng Phác Ninh Vũ sẽ chịu đòn nhận tội, dùng chân tình làm cảm động Khuynh Ngôn, làm Khuynh Ngôn có thể mở ra khúc mắc trong lòng, mang đứa nhỏ trở lại bên cạnh hắn, cả nhà đoàn viên, tất cả hạnh phúc; cũng có thể Phác Ninh Vũ thử nỗ lực, nhưng Tô Khuynh Ngôn đã thật sự bỏ lại quá khứ, không còn có cách nào yêu lại hắn, nhưng vì muốn cho đứa cho một gia đình đầy đủ, bản thân cũng cảm thấy mệt mỏi không muốn đi tìm kiếm một tình yêu mới nữa, Tô Khuynh Ngôn vẫn là trở lại bên cạnh Phác Ninh Vũ, chỉ là hai người lấy lễ đối đãi, tương kính như tân; hoặc là Tô Khuynh Ngôn hoàn toàn không thể tiếp nhận Phác Ninh Vũ, hai người thật sự không thể trở lại bên nhau, từ nay về sau tình nay thành một hồi ức, mọi người đi tìm hạnh phúc cho riêng mình…..