Mấy ngày sau… bù đầu trong đống bài tập, tôi suýt quên cái hẹn học thêm lý với kẹo mút. Đến lúc nhận được tin nhắn của kẹo mút rôi mới nhớ ra.
_ “Anh đang ở đâu đấy,qua phòng tự học đi, em đang đây?”
_ Thôi chết, chờ anh 10 phút, anh đến ngay.
Tức tốc đạp xe đến trường, vì buổi chiều nay tôi không có ca học ở trường.
Chạy vào phòng tự học, thở hồng hộc, từ ngoài nhìn vào không thấy ai cả, không lẽ kẹo mút giận tôi nên đã bỏ về, bước vào phòng, bỗng:
_ “Hù!…. “. Giật thót cả tim, tưởng như không thở nổi nữa, con bé kẹo mút lại bày trò nữa đây mà, cốc 1 cái lên đầu nó vì tội dám làm tôi giật mình:
_ “Đau! Anh đã hứa không bắt nạt em mà”. Con bé nói, vừa chu cái miệng, nhăn nhó, lườm tôi 1 cái, nhìn điệu bộ không thể nhịn cười nổi:
_ Ai bảo dám trêu anh.
_ Sao anh đến muộn thế?
_ Anh vừa từ nhà đến.
_ Sao? Anh không nhớ hôm nay dạy em học đúng không?
_ Hì, tại mấy hôm nay bài vở nhiều quá, với lại chiều nay anh ngủ dậy muộn quá, mùa đông mà.
_ Nhưng rõ ràng là anh đã không nhớ, anh chẳng quan tâm gì đến em gái cả, anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến M thôi.
Tôi lặng người đi trong chốc lát, nó vốn đã ghét môn lý rồi, khuyên nhủ mãi mới chịu học vậy mà tôi lại quên :
_ Uh, anh xin lỗi em gái, đúng là anh đã quên mất.
_ Em về đây.
_ Ấy đừng, _tôi níu tay nó lại_ đừng giận anh, coi như lần đầu mà, sau này không tái phạm nữa.
_ “Hứa đi!” Lại hứa đi, đúng là con nhỏ này khó chữa
_ Uh, rồi bây giờ học thôi
Hóa ra dạy cho “kẹo mút” lại khó đến thế, giảng cho nó khản cả cổ.
Nghe lại cho kĩ nha nhóc:
_ “Định luật 1 Newton là nếu một vật không chịu tác dụng của lực nào hoặc chịu tác dụng của các lực có hợp lực bằng không, thì vật đang đứng yên sẽ tiép tục đứng yên, đang chuyển động sẽ tiếp tục chuyển động thẳng đều. Thôi nói thế này cho dễ hiểu, em đứng lên đi:”
_ Đứng lên làm gì?
_ Cứ đứng đấy.
_ Nếu em đứng đấy, không ai động vào em cả thì em sẽ đứng đấy mãi, hiểu chưa.
_ Nhưng mà em còn phải về nấu ăn cho mẹ nữa, đứng mãi sao được.
Nghe xong chỉ muốn đạp đầu mình vào cái bàn, cảm giác bất lực, tôi quát lên có vẻ hơi lớn tiếng:
_ Đó là anh thí dụ thế thôi !!!
Kẹo mút từ từ ngồi xuống:
_ Uh, em hiểu rồi, anh đừng nạt em, em sợ đấy”
_ Thôi, hôm nay học thế thôi, em nhớ những gì anh giảng, mỗi buổi học 1 ít thôi, em nhớ được 50% là được rồi, hôm sau anh hỏi lại thôi.
_ Yea…, được nghỉ rồi. Con bé nhảy cẫng lên, đúng là ..
Đi dạo với “kẹo mút trong sân trường, khung cảnh trường 1 buổi chiều mùa đông đúng là đẹp vô cùng, có 1 cái gì đó rất lãng mạn, rất yên bình, thấy 1 cái ghế đá, tôi với nó ngồi xuống nói chuyện:
_ Anh hỏi cái này, anh định mua quà noel cho M mà không biết M thích gì
_ Em cũng không biết, nhưng con gái thích quà gì đó lãng mạn 1 chút.
_ Hôm trước anh vơi M đi dạo đấy, thấy M nói chuyện cũng hay lắm:
Con bé nhìn tôi vẻ mặt khá ngạc nhiên:
_ Uh
Trong khi tôi cứ luyên thuyên kể chuyện về “baby” thì kẹo mút im lặng, nó chỉ lắng nghe vậy thôi, không nói gì, và tôi để ý thấy 1 nét buồn trong đôi mắt của em, không biết nó đang nghĩ gì nữa, rồi cuối cùng nó hét lên:
_ “Anh! Anh đừng kể về M nữa được không?” Lúc này thật sự tôi đã thấy 1 giọt nước mắt nhỏ từ khóe mi của kẹo mút.
_ ” Uh, sao vậy, thôi anh không nói nữa”
_ ” Em về đây, cũng muộn rồi”
_ ” Để anh chở em về”
_ ” Không, em đi xe đạp mà”
Chợt nghĩ, chắc con bé lại dỗi thôi mà, tối về nhắn tin trêu nó tí là xong thôi mà.
……………
……………
1 món quà thật lãng mạn à, vắt óc ra suy nghĩ chợt nhớ ra, đúng rồi, mình sẽ tự tay làm 1 cái thiệp nổi thật đẹp. Thế là cả tối đó, hì hục làm thiệp cả đêm, cắt từng mẩu giấy nhỏ, gấp lại sao cho đúng với mẫu, công việc phải nói là tỉ mỉ và khó khăn vô cùng, có cái làm gần xong rồi thế mà sao 1 tí tẹo phải làm lại. Ngày hôm sau, đi học về còn đạp xe đến ngoại ô thành phố hái mấy bông cỏ lau, gắn vào. Đảm bảo em sẽ đổ cái rụp cho coi .
Noel năm 200x….
_ Này, chiều học về gặp anh 1 lát nhá. tôi nhắn tin cho baby
_ Uh, khoảng 5h nha anh, tối em còn có chút việc.
5 chiều, đứng chờ em ở cổng trường, nhìn từ xa đã thấy em, hôm nay em xinh thế… không đợi em đến nơi, tôi chạy lại kéo tay em:
_ Đi đây với anh 1 chút nhé
_ Đi đâu?
_ Cứ đi rồi biết?
_ Tôi đưa em đến ngọn đồi thông ngoại ô thành phố, khung cảnh phải nói là đẹp vô cùng, khi mà không khí noel tràn ngập khắp đường phố, đứng trên cao nhìn xuống thành phố, may mà mình nhớ đến nơi này vì hồi trước có đi qua.
_ Đẹp không? Tôi hỏi em
_ Woa…… nhìn em ánh mắt long lanh cười tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng
_ Tặng em này, tôi đưa món quà chìa ra trước mặt em, món quà mà tôi đã phải thức cả đêm để làm, trao gửi vào đó bao nhiêu tình cảm vào đó.
_ Anh làm em bất ngờ quá, anh tự làm à?
_ Uh. Nhìn em đang ngắm mòn quà, tôi từ từ bước đến gần, 1 tay nắm chặt lấy tay em:
_ M à, anh yêu em! Yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
Em vẫn đứng thế… nghe tôi nói, rất nhẹ nhàng, tôi vòng 1 tay qua lưng em, từ từ kéo em lại gần, đôi mắt em chớt chớp… nhìn tôi…. rồi từ từ khép lại. Tôi hôn em……, tôi cảm nhận được đôi môi ấm áp và mềm mại của 1 thiên thần, mùi hương ngọt ngào của 1 người con gái. Giây phút ấy…. tưởng như ….mình là người hạnh phúc nhất thế giới . Chỉ môi chạm môi thôi, nhưng đem đến… những dư vị thật khó quên. Dù còn vụng về nhưng nụ hôn đầu đời luôn đem đến 1 cảm giác không bao giờ có thể tìm lại .
Mấy ngày sau… bù đầu trong đống bài tập, tôi suýt quên cái hẹn học thêm lý với kẹo mút. Đến lúc nhận được tin nhắn của kẹo mút rôi mới nhớ ra.
_ “Anh đang ở đâu đấy,qua phòng tự học đi, em đang đây?”
_ Thôi chết, chờ anh phút, anh đến ngay.
Tức tốc đạp xe đến trường, vì buổi chiều nay tôi không có ca học ở trường.
Chạy vào phòng tự học, thở hồng hộc, từ ngoài nhìn vào không thấy ai cả, không lẽ kẹo mút giận tôi nên đã bỏ về, bước vào phòng, bỗng:
_ “Hù!…. “. Giật thót cả tim, tưởng như không thở nổi nữa, con bé kẹo mút lại bày trò nữa đây mà, cốc cái lên đầu nó vì tội dám làm tôi giật mình:
_ “Đau! Anh đã hứa không bắt nạt em mà”. Con bé nói, vừa chu cái miệng, nhăn nhó, lườm tôi cái, nhìn điệu bộ không thể nhịn cười nổi:
_ Ai bảo dám trêu anh.
_ Sao anh đến muộn thế?
_ Anh vừa từ nhà đến.
_ Sao? Anh không nhớ hôm nay dạy em học đúng không?
_ Hì, tại mấy hôm nay bài vở nhiều quá, với lại chiều nay anh ngủ dậy muộn quá, mùa đông mà.
_ Nhưng rõ ràng là anh đã không nhớ, anh chẳng quan tâm gì đến em gái cả, anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến M thôi.
Tôi lặng người đi trong chốc lát, nó vốn đã ghét môn lý rồi, khuyên nhủ mãi mới chịu học vậy mà tôi lại quên :
_ Uh, anh xin lỗi em gái, đúng là anh đã quên mất.
_ Em về đây.
_ Ấy đừng, _tôi níu tay nó lại_ đừng giận anh, coi như lần đầu mà, sau này không tái phạm nữa.
_ “Hứa đi!” Lại hứa đi, đúng là con nhỏ này khó chữa
_ Uh, rồi bây giờ học thôi
Hóa ra dạy cho “kẹo mút” lại khó đến thế, giảng cho nó khản cả cổ.
Nghe lại cho kĩ nha nhóc:
_ “Định luật Newton là nếu một vật không chịu tác dụng của lực nào hoặc chịu tác dụng của các lực có hợp lực bằng không, thì vật đang đứng yên sẽ tiép tục đứng yên, đang chuyển động sẽ tiếp tục chuyển động thẳng đều. Thôi nói thế này cho dễ hiểu, em đứng lên đi:”
_ Đứng lên làm gì?
_ Cứ đứng đấy.
_ Nếu em đứng đấy, không ai động vào em cả thì em sẽ đứng đấy mãi, hiểu chưa.
_ Nhưng mà em còn phải về nấu ăn cho mẹ nữa, đứng mãi sao được.
Nghe xong chỉ muốn đạp đầu mình vào cái bàn, cảm giác bất lực, tôi quát lên có vẻ hơi lớn tiếng:
_ Đó là anh thí dụ thế thôi !!!
Kẹo mút từ từ ngồi xuống:
_ Uh, em hiểu rồi, anh đừng nạt em, em sợ đấy”
_ Thôi, hôm nay học thế thôi, em nhớ những gì anh giảng, mỗi buổi học ít thôi, em nhớ được % là được rồi, hôm sau anh hỏi lại thôi.
_ Yea…, được nghỉ rồi. Con bé nhảy cẫng lên, đúng là ..
Đi dạo với “kẹo mút trong sân trường, khung cảnh trường buổi chiều mùa đông đúng là đẹp vô cùng, có cái gì đó rất lãng mạn, rất yên bình, thấy cái ghế đá, tôi với nó ngồi xuống nói chuyện:
_ Anh hỏi cái này, anh định mua quà noel cho M mà không biết M thích gì
_ Em cũng không biết, nhưng con gái thích quà gì đó lãng mạn chút.
_ Hôm trước anh vơi M đi dạo đấy, thấy M nói chuyện cũng hay lắm:
Con bé nhìn tôi vẻ mặt khá ngạc nhiên:
_ Uh
Trong khi tôi cứ luyên thuyên kể chuyện về “baby” thì kẹo mút im lặng, nó chỉ lắng nghe vậy thôi, không nói gì, và tôi để ý thấy nét buồn trong đôi mắt của em, không biết nó đang nghĩ gì nữa, rồi cuối cùng nó hét lên:
_ “Anh! Anh đừng kể về M nữa được không?” Lúc này thật sự tôi đã thấy giọt nước mắt nhỏ từ khóe mi của kẹo mút.
_ ” Uh, sao vậy, thôi anh không nói nữa”
_ ” Em về đây, cũng muộn rồi”
_ ” Để anh chở em về”
_ ” Không, em đi xe đạp mà”
Chợt nghĩ, chắc con bé lại dỗi thôi mà, tối về nhắn tin trêu nó tí là xong thôi mà.
……………
……………
món quà thật lãng mạn à, vắt óc ra suy nghĩ chợt nhớ ra, đúng rồi, mình sẽ tự tay làm cái thiệp nổi thật đẹp. Thế là cả tối đó, hì hục làm thiệp cả đêm, cắt từng mẩu giấy nhỏ, gấp lại sao cho đúng với mẫu, công việc phải nói là tỉ mỉ và khó khăn vô cùng, có cái làm gần xong rồi thế mà sao tí tẹo phải làm lại. Ngày hôm sau, đi học về còn đạp xe đến ngoại ô thành phố hái mấy bông cỏ lau, gắn vào. Đảm bảo em sẽ đổ cái rụp cho coi .
Noel năm x….
_ Này, chiều học về gặp anh lát nhá. tôi nhắn tin cho baby
_ Uh, khoảng h nha anh, tối em còn có chút việc.
chiều, đứng chờ em ở cổng trường, nhìn từ xa đã thấy em, hôm nay em xinh thế… không đợi em đến nơi, tôi chạy lại kéo tay em:
_ Đi đây với anh chút nhé
_ Đi đâu?
_ Cứ đi rồi biết?
_ Tôi đưa em đến ngọn đồi thông ngoại ô thành phố, khung cảnh phải nói là đẹp vô cùng, khi mà không khí noel tràn ngập khắp đường phố, đứng trên cao nhìn xuống thành phố, may mà mình nhớ đến nơi này vì hồi trước có đi qua.
_ Đẹp không? Tôi hỏi em
_ Woa…… nhìn em ánh mắt long lanh cười tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng
_ Tặng em này, tôi đưa món quà chìa ra trước mặt em, món quà mà tôi đã phải thức cả đêm để làm, trao gửi vào đó bao nhiêu tình cảm vào đó.
_ Anh làm em bất ngờ quá, anh tự làm à?
_ Uh. Nhìn em đang ngắm mòn quà, tôi từ từ bước đến gần, tay nắm chặt lấy tay em:
_ M à, anh yêu em! Yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
Em vẫn đứng thế… nghe tôi nói, rất nhẹ nhàng, tôi vòng tay qua lưng em, từ từ kéo em lại gần, đôi mắt em chớt chớp… nhìn tôi…. rồi từ từ khép lại. Tôi hôn em……, tôi cảm nhận được đôi môi ấm áp và mềm mại của thiên thần, mùi hương ngọt ngào của người con gái. Giây phút ấy…. tưởng như ….mình là người hạnh phúc nhất thế giới . Chỉ môi chạm môi thôi, nhưng đem đến… những dư vị thật khó quên. Dù còn vụng về nhưng nụ hôn đầu đời luôn đem đến cảm giác không bao giờ có thể tìm lại .