Cái buổi chiều tôi ngồi nghe nhạc và phát hiện ra 1 sai sót trong kế hoạch của người tên Ly ấy, đến bây giờ tôi vẫn không quên. Đầu tiên đó là 1 cảm giác tức giận khi bị lừa dối, nhưng sau đó tôi bình tĩnh lại và suy nghĩ thấu đáo hơn, chính mình đã tự lừa dối bản thân mình cơ mà, chính mình đã ngộ nhận từ trước, chứ có phải cô ấy chủ động nói ra đâu. Có lẽ, cô ấy đơn giản chỉ muốn kết bạn. Đến bây giờ khi viết những dòng này tôi vẫn chưa biết người con gái ấy thật ra là ai, nhưng có 1 điều chắc chắn, cô gái ấy và Miss Ly quen biết nhau, bởi cô ấy biết quá rõ về Ly. Tình cờ thôi, cách đây khoảng 1 năm tôi add fb của Miss Ly thật, có lẽ là họ hàng của nhau, tất nhiên không hề đả động đến chuyện về cô gái giả danh kia. thỉnh thoảng tôi vẫn đọc 1 vài status của cô ấy, và biết được rằng, Miss Ly thật đúng là có quê ngoại của Ly ở thành phố của tôi. Cô ấy có lẽ vẫn đi du học và đang về nghỉ hè ở Việt Nam.
Vẫn phải nói lại về buổi chiều hôm ấy, tôi đọc được 1 bài báo của Ly thì được biết rằng, cô ấy đã đi du học được 3 tháng rồi, nghĩa là không còn ở Việt Nam nữa. Lúc đó, tôi cười, chả hiểu sao lúc đó lại cười, nhưng đúng thật là cảm thấy rất buồn cười. Và cái buổi tối sau đó khi cô ấy gọi điện nói chuyện bà cô ấy bị ốm thì tôi hoàn toàn chắc chắn, bởi, giọng của cô ấy, dù đã cố nhưng không phải giọng đặc trưng của người Hà Nội. Những ngày sau đó tôi vẫn tiếp tục nhắn tin với Ly, nhưng tôi không còn trả lời thường xuyên nữa, thấy thái độ thay đổi của tôi nên cô ấy cũng không còn nhắn nhiều nữa, thỉnh thoảng mới nhắn hỏi thăm vài câu vu vơ. Cho đến ngày hôm ấy, ngày tôi hẹn gặp cô ấy thì cô ấy… từ chối, và sau đó thì mất hẳn liên lạc. Dù sao tôi cũng rất tò mò muốn biết cô ấy là ai, đơn giản vì cô ấy cũng đã từng bước vào cuộc sống của tôi và ảnh hưởng đến tôi không ít…..
………..
………..
Một buổi chiều mùa đông, tôi đang nằm cuộn trong chăn lôi mớ lý thuyết ra đọc lại thì nhận được tin nhắn của kẹo mút:
_ Anh ơi, chiều nay anh ở lại trường học không?
_ “Không anh về nhà rồi.” Dạo đó tôi thỉnh thoảng vẫn ở lại trường tự học sau ca chiều đến khi đỏ đèn mới về.
_ Thế à, vậy thôi anh ạ.
_ Sao thế, có chuyện gì à?
_ Dạ không, hôm nay mẹ em về muộn nhà không có ai nên em ở lại trường đến khi mẹ đến đón, hôm nay em không đi xe đạp, đang ngồi tự kỉ 1 mình anh à.
_ Sao lại ngồi 1 mình thế? Trời lạnh lắm, em vào phòng học mà ngồi, đừng ngồi ngoài sân trường, bị ốm đấy.
_ Em quen rồi, thích ngồi 1 mình hơn anh ạ.
_ Chờ anh tí, anh đến ngay.
Không cần phải suy nghĩ nhiều, tôi vụt ra khỏi chăn, mặc vội 1 chiếc áo khoác, quàng khăn rồi và phóng như bay đến trường , mặc cho kẹo mút nhắn tin bảo tôi đừng đến, tôi biết đã có chuyện gì đó với em rồi.
_ Em đang ngồi ở đâu?
_ Anh đến thật à, em đã bảo đừng đến mà, em đang ở chỗ dãy ghế đá cạnh nhà gửi xe. Chỗ đó cũng gần lớp tôi, tội chạy đến đó tìm em. Em đang ngồi co ro 1 mình, trường chỉ còn vài lớp còn sáng đèn do 1 vài đứa ở lại học, riêng lớp tôi đã về hết.
_ Anh đến ngồi với em gái cho em đỡ lạnh, chứ ai lại để em ngồi 1 mình như thế này, ma bắt mất thì sao?
_ Ai dám bắt em, bắt về chỉ tổ tốn cơm thôi. Hì.
_ Em ngồi đây lâu chưa?
_ Cũng lâu rồi. Nhưng mà em quen rồi, ở nhà cũng thường chỉ có 1 mình em, bố mẹ đi làm suốt ngày mà.
_ Ngốc, ở nhà khác, ở trường khác.
_ Trường đẹp thật, em cứ muốn ở đây mãi không muốn về.
_ Uh, ở trường lúc nào anh cũng vui nhất, thình thoảng anh cũng tối mịt mới bác bảo vệ lại nhắc mới chịu về.
_ Nhưng mà anh sắp phải xa trường rồi, chỉ còn 6 tháng nữa thôi. Ngày chia tay em sợ em khóc mất.
_ Có gì mà phải khóc, anh là anh trai em mà, sau này còn gặp nhiều, kiểu gì anh em mình cũng gặp nhau ở HN mà.
_ Em biết nhưng mà nghĩ đến ngày đó vẫn thấy buồn lắm.
_ Thôi nào, có gì mà phải buồn, bây giờ anh đang ở đây mà, ngồi cạnh em đây này, đi đây mà sợ.
_ Uh, nói thật thấy anh đến em vui lắm.
_ Thế à, hì.
_ Lâu rồi em không được gặp anh, dạo này anh cứ ở đâu đâu ấy, chả bao giờ thấy mặt.
_ Đâu có, chắc em không để ý thôi. Anh ngày nào chả đi học
_ Uh, em biết anh bận học mà.
_ Em đang có chuyện gì thì kể cho anh đi.
_ Đâu, làm gì có?
_ Đừng giấu anh, đôi mắt em đang tố cáo em đấy.
_ ……
_ Em biết anh thích nhất điểm gì ở em không?
_ Cái gì cơ?
_ Đó chính là đôi mắt của em đấy, nó đẹp, lúc nào cũng long lanh, lúc vui cũng chỉ nhìn đôi mắt em là thấy ngay. Giàu 2 con mắt mà….
_ Anh cứ trêu em. Uh, đúng là em đang có chuyện buồn.
_ Sao?
_ Bố mẹ em cãi nhau anh à. Dạo này em phải nghe bố mẹ cãi nhau suốt, bố em cứ cãi nhau vơi mẹ là bỏ đi cả đêm không về nữa. Thế nên em sợ phải về nhà lắm anh à. Em… thật sự rất sợ…..
_ …….
_ Chuyện của người lớn mà em, em đừng lo, hồi trước bố mẹ anh cũng thỉnh thoảng cãi nhau. Sau đó lại làm lành ngay mà.
_ “Không khí trong nhà em giờ căng như dây đàn ấy, em nhớ hồi trước lắm. Lúc ấy cả nhà em vui lắm. Lúc em bị mẹ mắng thì bố cứ ngồi trêu suốt: “H bị mẹ mắng à, cố lên con, không cãi lại được mẹ à ” . Lúc nào bố cũng yêu em nhất, lúc nào cũng bênh vực cho em, nhưng bây giờ em sợ bố lắm. Bố hay cáu giận vô cớ. Không quan tâm đến em nữa.” Nói đến đay thì em khóc, tôi kéo em lại gần tôi, cho đầu em dựa vào vai tôi, tôi hiều rằng lúc này em cần 1 bờ vai chia sẻ hơn bất cứ điều gì khác.
_ Anh hiểu mà, em đừng buồn nữa, em cứ khóc đi, khóc rồi sẽ giải tỏa được trong lòng. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Cư tưởng em sẽ khóc hết nước mắt nhưng đột nhiên… em ngừng khóc hẳn, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì thì em nói, 1 giọng nói cực kì hốt hoảng và lo sợ:
_ Anh ơi… anh ơi… nhìn kìa, đằng kia kìa!
_ Gì vậy em? Có gì đâu?
_ Không.. không… thể nào! Trời ơi. Tôi hét lên. Đó có lẽ là 1 trong những khoảng khắc đáng sợ nhất trong cuộc đời tôi.
Cửa lớp tôi… khóa chặt, nhưng trong lớp đột nhiên sáng đèn, và quạt trần… đang quay. Tôi chạy như điên về phía lớp. Hoàn toàn không có ai trong lớp, vì sao đèn đột nhiên sáng lên, quạt lại quay nữa. Cái gì vậy trời. 1 cơn ớn lạnh sống lưng ập đến, tôi lục lấy chùm chìa khóa trong túi, cuống cuồng mở cửa ra, tôi thường ở lại học nên đã cắt sẵn 1 chiếc chìa khóa lớp. Mở toang cánh cửa, thật sự tôi không dám bước vào. Kẹo mút sợ quá cứ bám lấy tôi. tôi và em bước vào lớp, không thấy gì hết, lớp trống trơn. Tắt quạt và đèn đi, tôi khóa cửa lại. Rất nhanh, đưa kẹo mút ra cổng, bởi tôi có linh cảm không lành. Chỗ có sáng đèn. Nhìn khuôn mặt em đang thật sự rất hoảng loạn, tôi còn như vậy huống chi là 1 đứa con gái như em.
Và kể từ cái đêm định mệnh này, bao nhiêu sóng gió đã ập đến với cuộc sống tôi, kết thúc những ngày tháng êm đềm của thời học sinh.
Cái buổi chiều tôi ngồi nghe nhạc và phát hiện ra sai sót trong kế hoạch của người tên Ly ấy, đến bây giờ tôi vẫn không quên. Đầu tiên đó là cảm giác tức giận khi bị lừa dối, nhưng sau đó tôi bình tĩnh lại và suy nghĩ thấu đáo hơn, chính mình đã tự lừa dối bản thân mình cơ mà, chính mình đã ngộ nhận từ trước, chứ có phải cô ấy chủ động nói ra đâu. Có lẽ, cô ấy đơn giản chỉ muốn kết bạn. Đến bây giờ khi viết những dòng này tôi vẫn chưa biết người con gái ấy thật ra là ai, nhưng có điều chắc chắn, cô gái ấy và Miss Ly quen biết nhau, bởi cô ấy biết quá rõ về Ly. Tình cờ thôi, cách đây khoảng năm tôi add fb của Miss Ly thật, có lẽ là họ hàng của nhau, tất nhiên không hề đả động đến chuyện về cô gái giả danh kia. thỉnh thoảng tôi vẫn đọc vài status của cô ấy, và biết được rằng, Miss Ly thật đúng là có quê ngoại của Ly ở thành phố của tôi. Cô ấy có lẽ vẫn đi du học và đang về nghỉ hè ở Việt Nam.
Vẫn phải nói lại về buổi chiều hôm ấy, tôi đọc được bài báo của Ly thì được biết rằng, cô ấy đã đi du học được tháng rồi, nghĩa là không còn ở Việt Nam nữa. Lúc đó, tôi cười, chả hiểu sao lúc đó lại cười, nhưng đúng thật là cảm thấy rất buồn cười. Và cái buổi tối sau đó khi cô ấy gọi điện nói chuyện bà cô ấy bị ốm thì tôi hoàn toàn chắc chắn, bởi, giọng của cô ấy, dù đã cố nhưng không phải giọng đặc trưng của người Hà Nội. Những ngày sau đó tôi vẫn tiếp tục nhắn tin với Ly, nhưng tôi không còn trả lời thường xuyên nữa, thấy thái độ thay đổi của tôi nên cô ấy cũng không còn nhắn nhiều nữa, thỉnh thoảng mới nhắn hỏi thăm vài câu vu vơ. Cho đến ngày hôm ấy, ngày tôi hẹn gặp cô ấy thì cô ấy… từ chối, và sau đó thì mất hẳn liên lạc. Dù sao tôi cũng rất tò mò muốn biết cô ấy là ai, đơn giản vì cô ấy cũng đã từng bước vào cuộc sống của tôi và ảnh hưởng đến tôi không ít…..
………..
………..
Một buổi chiều mùa đông, tôi đang nằm cuộn trong chăn lôi mớ lý thuyết ra đọc lại thì nhận được tin nhắn của kẹo mút:
_ Anh ơi, chiều nay anh ở lại trường học không?
_ “Không anh về nhà rồi.” Dạo đó tôi thỉnh thoảng vẫn ở lại trường tự học sau ca chiều đến khi đỏ đèn mới về.
_ Thế à, vậy thôi anh ạ.
_ Sao thế, có chuyện gì à?
_ Dạ không, hôm nay mẹ em về muộn nhà không có ai nên em ở lại trường đến khi mẹ đến đón, hôm nay em không đi xe đạp, đang ngồi tự kỉ mình anh à.
_ Sao lại ngồi mình thế? Trời lạnh lắm, em vào phòng học mà ngồi, đừng ngồi ngoài sân trường, bị ốm đấy.
_ Em quen rồi, thích ngồi mình hơn anh ạ.
_ Chờ anh tí, anh đến ngay.
Không cần phải suy nghĩ nhiều, tôi vụt ra khỏi chăn, mặc vội chiếc áo khoác, quàng khăn rồi và phóng như bay đến trường , mặc cho kẹo mút nhắn tin bảo tôi đừng đến, tôi biết đã có chuyện gì đó với em rồi.
_ Em đang ngồi ở đâu?
_ Anh đến thật à, em đã bảo đừng đến mà, em đang ở chỗ dãy ghế đá cạnh nhà gửi xe. Chỗ đó cũng gần lớp tôi, tội chạy đến đó tìm em. Em đang ngồi co ro mình, trường chỉ còn vài lớp còn sáng đèn do vài đứa ở lại học, riêng lớp tôi đã về hết.
_ Anh đến ngồi với em gái cho em đỡ lạnh, chứ ai lại để em ngồi mình như thế này, ma bắt mất thì sao?
_ Ai dám bắt em, bắt về chỉ tổ tốn cơm thôi. Hì.
_ Em ngồi đây lâu chưa?
_ Cũng lâu rồi. Nhưng mà em quen rồi, ở nhà cũng thường chỉ có mình em, bố mẹ đi làm suốt ngày mà.
_ Ngốc, ở nhà khác, ở trường khác.
_ Trường đẹp thật, em cứ muốn ở đây mãi không muốn về.
_ Uh, ở trường lúc nào anh cũng vui nhất, thình thoảng anh cũng tối mịt mới bác bảo vệ lại nhắc mới chịu về.
_ Nhưng mà anh sắp phải xa trường rồi, chỉ còn tháng nữa thôi. Ngày chia tay em sợ em khóc mất.
_ Có gì mà phải khóc, anh là anh trai em mà, sau này còn gặp nhiều, kiểu gì anh em mình cũng gặp nhau ở HN mà.
_ Em biết nhưng mà nghĩ đến ngày đó vẫn thấy buồn lắm.
_ Thôi nào, có gì mà phải buồn, bây giờ anh đang ở đây mà, ngồi cạnh em đây này, đi đây mà sợ.
_ Uh, nói thật thấy anh đến em vui lắm.
_ Thế à, hì.
_ Lâu rồi em không được gặp anh, dạo này anh cứ ở đâu đâu ấy, chả bao giờ thấy mặt.
_ Đâu có, chắc em không để ý thôi. Anh ngày nào chả đi học
_ Uh, em biết anh bận học mà.
_ Em đang có chuyện gì thì kể cho anh đi.
_ Đâu, làm gì có?
_ Đừng giấu anh, đôi mắt em đang tố cáo em đấy.
_ ……
_ Em biết anh thích nhất điểm gì ở em không?
_ Cái gì cơ?
_ Đó chính là đôi mắt của em đấy, nó đẹp, lúc nào cũng long lanh, lúc vui cũng chỉ nhìn đôi mắt em là thấy ngay. Giàu con mắt mà….
_ Anh cứ trêu em. Uh, đúng là em đang có chuyện buồn.
_ Sao?
_ Bố mẹ em cãi nhau anh à. Dạo này em phải nghe bố mẹ cãi nhau suốt, bố em cứ cãi nhau vơi mẹ là bỏ đi cả đêm không về nữa. Thế nên em sợ phải về nhà lắm anh à. Em… thật sự rất sợ…..
_ …….
_ Chuyện của người lớn mà em, em đừng lo, hồi trước bố mẹ anh cũng thỉnh thoảng cãi nhau. Sau đó lại làm lành ngay mà.
_ “Không khí trong nhà em giờ căng như dây đàn ấy, em nhớ hồi trước lắm. Lúc ấy cả nhà em vui lắm. Lúc em bị mẹ mắng thì bố cứ ngồi trêu suốt: “H bị mẹ mắng à, cố lên con, không cãi lại được mẹ à ” . Lúc nào bố cũng yêu em nhất, lúc nào cũng bênh vực cho em, nhưng bây giờ em sợ bố lắm. Bố hay cáu giận vô cớ. Không quan tâm đến em nữa.” Nói đến đay thì em khóc, tôi kéo em lại gần tôi, cho đầu em dựa vào vai tôi, tôi hiều rằng lúc này em cần bờ vai chia sẻ hơn bất cứ điều gì khác.
_ Anh hiểu mà, em đừng buồn nữa, em cứ khóc đi, khóc rồi sẽ giải tỏa được trong lòng. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Cư tưởng em sẽ khóc hết nước mắt nhưng đột nhiên… em ngừng khóc hẳn, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì thì em nói, giọng nói cực kì hốt hoảng và lo sợ:
_ Anh ơi… anh ơi… nhìn kìa, đằng kia kìa!
_ Gì vậy em? Có gì đâu?
_ Không.. không… thể nào! Trời ơi. Tôi hét lên. Đó có lẽ là trong những khoảng khắc đáng sợ nhất trong cuộc đời tôi.
Cửa lớp tôi… khóa chặt, nhưng trong lớp đột nhiên sáng đèn, và quạt trần… đang quay. Tôi chạy như điên về phía lớp. Hoàn toàn không có ai trong lớp, vì sao đèn đột nhiên sáng lên, quạt lại quay nữa. Cái gì vậy trời. cơn ớn lạnh sống lưng ập đến, tôi lục lấy chùm chìa khóa trong túi, cuống cuồng mở cửa ra, tôi thường ở lại học nên đã cắt sẵn chiếc chìa khóa lớp. Mở toang cánh cửa, thật sự tôi không dám bước vào. Kẹo mút sợ quá cứ bám lấy tôi. tôi và em bước vào lớp, không thấy gì hết, lớp trống trơn. Tắt quạt và đèn đi, tôi khóa cửa lại. Rất nhanh, đưa kẹo mút ra cổng, bởi tôi có linh cảm không lành. Chỗ có sáng đèn. Nhìn khuôn mặt em đang thật sự rất hoảng loạn, tôi còn như vậy huống chi là đứa con gái như em.
Và kể từ cái đêm định mệnh này, bao nhiêu sóng gió đã ập đến với cuộc sống tôi, kết thúc những ngày tháng êm đềm của thời học sinh.