Quả thật Sophie rất đỗi háu ăn. Một hôm khi bà chủ trang trại mang tới món gì đó có vẻ rất ngon cho chị vú, cô nói ngay với chị vú là cô đói bụng:
- à được! - Chị vú đáp. - Bà chủ trang trại vừa mới biếu tôi một hũ kem và một ổ bánh mì xám mới ra lò. Rồi cô sẽ thấy nó ngon như thế nào.
Chị đặt lên bàn một ổ bánh mì nóng hổi và một cái hũ đựng đầy một thứ kem đặc quánh. So-phie nhảy bổ vào như một người sắp chết đói.
Trong lúc chị vú bảo cô đừng ăn nhiều quá, cô nghe tiếng mẹ gọi: "Lucie! Lucie!" (Đó là tên của chị vú).
Lucie chạy ngay tới phòng bà de Réan: bà dặn chị chuẩn bị đồ khâu cho Sophie..Khi trở về phòng, chị vú thấy Sophie vẫn còn đang ăn.
- ôi! Lạy Chúa! - Chị kêu lên. - Cô sẽ tự gây bệnh cho mình thôi! Mẹ cô sẽ bảo sao khi thấy cô đau?
Sophie, hôn chị. - Không đâu, dì Lucie thân mến, dì hãy yên tâm, con khỏe lắm mà.
Chị vú đưa cho cô một chiếc khăn tay nhỏ để viền và bảo cô mang tới cho mẹ.
Sophie chạy vào phòng khách. Người mẹ chỉ cho Sophie cách khâu đột và rút kim ra sao. Lúc đầu Sophie làm thật vụng về. Nhưng sau vài mũi, cô làm khá hơn và thấy công việc thật hứng thú.
- Mẹ cho phép con, - cô nói, - đưa cho vú xem chiếc khăn thêu của con, được không mẹ?
- Được, con có thể tới đó.
Sophie chạy tới phòng chị vú. Chị rất đỗi ngạc nhiên thấy đường viền đã gần như hoàn tất và đột rất khéo.
Sau đó, Sophie trở lại phòng khách xếp tất cả đồ đạc của mình lại và bắt đầu chơi. Đang chơi, cô đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cô ngồi trên chiếc ghế dựa nhỏ và cứ bất động như vậy.
Không thấy có tiếng động, mẹ cô quay lại và thấy Sophie mặt nhợt nhạt, có vẻ đau đớn.
- Con làm sao vậy, Sophie? - Bà lo lắng hỏi.
- Con thấy đau, mẹ ạ. - Cô đáp. - Con nhức đầu.
- Con đã ăn món gì đó rồi phải không?
Sophie ngập ngừng rồi nhỏ nhẹ đáp:
- Không, mẹ ạ, hoàn toàn không.
- Mẹ thấy con nói dối. Để mẹ đi hỏi vú chuyện này, vú sẽ nói cho mẹ biết thôi.
Người mẹ bước ra ngoài. Mấy phút sau bà trở lại với vẻ giận dữ.
- Cô đã nói dối tôi, chị vú đã thú thật với tôi là chị đã cho cô ăn bánh mì nóng với kem.
Tôi sẽ mặc kệ cô, cô sẽ bị bệnh và ngày mai cô không thể tới ăn tối ở nhà dì d’Aubert của cô.
Thay vì được vui đùa, chạy nhảy trong các khu rừng tìm trái dâu, cô sẽ phải ở nhà một mình và chỉ được ăn súp thôi.
- Tôi cấm chị, - bà nói với người giúp việc, - không được cho Sophie ăn món gì cho tới ngày mai. Chị chỉ cho nó uống nước hoặc nước lá cam sắc..Cảm thấy mình có lỗi chị vú không đáp lại lời nào. Sophie trải qua một đêm vật vã. Gần sáng, cô mới ngủ thiếp đi. Khi thức dậy, cô vẫn còn nhức đầu đôi chút.
Từ đó, cô ngán kem và bánh mì nóng đến nỗi cô không bao giờ chịu ăn chúng nữa.
Bà de Réan mướn một người giúp việc khác, không bao giờ cho phép Sophie làm những gì mẹ cô cấm đoán.
Quả thật Sophie rất đỗi háu ăn. Một hôm khi bà chủ trang trại mang tới món gì đó có vẻ rất ngon cho chị vú, cô nói ngay với chị vú là cô đói bụng:
- à được! - Chị vú đáp. - Bà chủ trang trại vừa mới biếu tôi một hũ kem và một ổ bánh mì xám mới ra lò. Rồi cô sẽ thấy nó ngon như thế nào.
Chị đặt lên bàn một ổ bánh mì nóng hổi và một cái hũ đựng đầy một thứ kem đặc quánh. So-phie nhảy bổ vào như một người sắp chết đói.
Trong lúc chị vú bảo cô đừng ăn nhiều quá, cô nghe tiếng mẹ gọi: "Lucie! Lucie!" (Đó là tên của chị vú).
Lucie chạy ngay tới phòng bà de Réan: bà dặn chị chuẩn bị đồ khâu cho Sophie..Khi trở về phòng, chị vú thấy Sophie vẫn còn đang ăn.
- ôi! Lạy Chúa! - Chị kêu lên. - Cô sẽ tự gây bệnh cho mình thôi! Mẹ cô sẽ bảo sao khi thấy cô đau?
Sophie, hôn chị. - Không đâu, dì Lucie thân mến, dì hãy yên tâm, con khỏe lắm mà.
Chị vú đưa cho cô một chiếc khăn tay nhỏ để viền và bảo cô mang tới cho mẹ.
Sophie chạy vào phòng khách. Người mẹ chỉ cho Sophie cách khâu đột và rút kim ra sao. Lúc đầu Sophie làm thật vụng về. Nhưng sau vài mũi, cô làm khá hơn và thấy công việc thật hứng thú.
- Mẹ cho phép con, - cô nói, - đưa cho vú xem chiếc khăn thêu của con, được không mẹ?
- Được, con có thể tới đó.
Sophie chạy tới phòng chị vú. Chị rất đỗi ngạc nhiên thấy đường viền đã gần như hoàn tất và đột rất khéo.
Sau đó, Sophie trở lại phòng khách xếp tất cả đồ đạc của mình lại và bắt đầu chơi. Đang chơi, cô đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cô ngồi trên chiếc ghế dựa nhỏ và cứ bất động như vậy.
Không thấy có tiếng động, mẹ cô quay lại và thấy Sophie mặt nhợt nhạt, có vẻ đau đớn.
- Con làm sao vậy, Sophie? - Bà lo lắng hỏi.
- Con thấy đau, mẹ ạ. - Cô đáp. - Con nhức đầu.
- Con đã ăn món gì đó rồi phải không?
Sophie ngập ngừng rồi nhỏ nhẹ đáp:
- Không, mẹ ạ, hoàn toàn không.
- Mẹ thấy con nói dối. Để mẹ đi hỏi vú chuyện này, vú sẽ nói cho mẹ biết thôi.
Người mẹ bước ra ngoài. Mấy phút sau bà trở lại với vẻ giận dữ.
- Cô đã nói dối tôi, chị vú đã thú thật với tôi là chị đã cho cô ăn bánh mì nóng với kem.
Tôi sẽ mặc kệ cô, cô sẽ bị bệnh và ngày mai cô không thể tới ăn tối ở nhà dì d’Aubert của cô.
Thay vì được vui đùa, chạy nhảy trong các khu rừng tìm trái dâu, cô sẽ phải ở nhà một mình và chỉ được ăn súp thôi.
- Tôi cấm chị, - bà nói với người giúp việc, - không được cho Sophie ăn món gì cho tới ngày mai. Chị chỉ cho nó uống nước hoặc nước lá cam sắc..Cảm thấy mình có lỗi chị vú không đáp lại lời nào. Sophie trải qua một đêm vật vã. Gần sáng, cô mới ngủ thiếp đi. Khi thức dậy, cô vẫn còn nhức đầu đôi chút.
Từ đó, cô ngán kem và bánh mì nóng đến nỗi cô không bao giờ chịu ăn chúng nữa.
Bà de Réan mướn một người giúp việc khác, không bao giờ cho phép Sophie làm những gì mẹ cô cấm đoán.