Đó là ngày 19 tháng bảy, ngày sinh của Sophie. Cô đã bốn tuổi. Thông thường ngày hôm đó mẹ cô luôn dành cho cô một món quà xinh xắn. Sophie dậy sớm. Cô vội vã mặc quần áo để tới phòng mẹ nhận món quà của mình.
- Nhanh lên, vú! - Cô nói. - Con muốn biết mẹ con cho quà gì mừng sinh nhật con.
Chị vú - Nhưng cô phải để tôi có thì giờ chải tóc cho cô. Cô không thể đi với cái đầu bù xù như thế này. Cô bắt đầu tuổi lên bốn bằng cách này thì đẹp gớm đấy!
Sophie - ái, ái, vú bứt tóc con à vú.
Chị vú - Tại cô cứ quay đầu mọi phía.
Cuối cùng Sophie đã mặc xong quần áo, chải tóc, và cô có thể chạy tới phòng mẹ..- Con tới khá sớm đó, Sophie. - Mẹ cô vừa nói vừa mỉm cười. - Mẹ thấy con không quên tuổi lên bốn của con và món quà mẹ nợ con. Này, đây là một cuốn sách, con sẽ tìm thấy trong đó những thứ để vui đùa.
Sophie bối rối cám ơn mẹ và nhận cuốn sách bọc da marôcanh đỏ.
- Mình sẽ làm gì với cuốn sách này nhỉ? - Cô phân vân. - Mình không biết đọc, nó sẽ giúp ích gì cho mình?
Người mẹ nhìn cô cười.
- Con có vẻ không hài lòng với món quà của mẹ. - Bà nói. - Coi vậy mà hay lắm. Mẹ đoán chắc nó sẽ làm cho con hứng thú hơn con nghĩ.
Sophie - Con không chắc mẹ ạ.
Bà de Réan - Con hãy mở nó ra, rồi con sẽ thấy.
Sophie mở cuốn sách, cô rất ngạc nhiên vì không mở được. Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là khi xoay trở, trong cuốn sách lại phát ra một tiếng động lạ tai. Sophie nhìn mẹ kinh ngạc.
Bà de Réan cười to hơn và bảo:
- Đây là một cuốn sách khác thường, nó không giống mọi cuốn sách khác dễ dàng mở ra. Cuốn sách này chỉ mở ra khi người ta ấn ngón tay cái vào giữa mép sách.
Người mẹ ấn nhẹ ngón cái. Phần trên mở ra và Sophie sung sướng nhận ra đây không phải là một cuốn sách mà là một hộp màu với bút vẽ, cốc và mười hai quyển vở nhỏ đầy những hình ảnh hấp dẫn để tô màu.
- ồ! Cám ơn mẹ yêu! - Sophie kêu lên. - Con sung sướng biết bao! Nó thật là đẹp!
Bà de Réan - Con đã phần nào bị đánh lừa khi tưởng mẹ cho một cuốn sách thật, nhưng lẽ nào mẹ lại đùa con như vậy. Ngày ngày con có thể cùng với anh Paul và các bạn Camille và Madeleine của con tô vẽ nó. Dì d’Aubert dặn mẹ đưa cho con bộ đồ trà bé xíu này. Dì chỉ có thể tới vào lúc ba giờ chiều nhưng dì muốn tặng quà cho con ngay buổi sáng.
Cô bé Sophie hạnh phúc đón nhận chiếc khay với sáu cái tách, ấm trà, lọ đường và hũ kem bằng bạc. Cô xin phép được chuẩn bị một bữa tiệc trà thật sự cho các bạn.
- Không. - Bà de Réan nói. - Con sẽ vung vãi kem khắp nơi, con sẽ bị phỏng vì trà mất thôi.
Chỉ cần giả bộ thôi con cũng sẽ thích thú lắm rồi..Sophie không nói gì nhưng cô không được hài lòng.
- Một thứ đồ dùng thế này thì có ích gì cho mình, - cô nhủ thầm, - nếu mình không có gì để bỏ vào đó? Các bạn sẽ chế giễu mình. Mình phải tìm cái gì để đổ đầy tất cả các món này. Mình sẽ hỏi vú.
Sophie mang cái hộp và bộ đồ trà chạy vào phòng mình.
Sophie - Vú ơi, vú hãy xem những món đồ xinh đẹp mẹ và dì d’Aubert đã cho con nè.
Chị vú - Những món đồ đẹp quá! Cô sẽ vui đùa thích thú với nó. Nhưng vú không thích cuốn sách này lắm. Nó sẽ giúp ích gì cho cô nếu cô không biết đọc.
Sophie, cười. - Hoan hô! Thế là vú cũng bị lừa như con. Đây không phải là một cuốn sách, mà là một hộp màu.
Sophie mở cái hộp mà chị vú tốt bụng cho là đẹp nhất ra. Sophie nói cô muốn đãi các bạn tiệc trà nhưng mẹ cô không cho phép.
- Con sẽ cho cái gì vào ấm trà, lọ đường cùng hũ kem của con đây? Vú không thể cho con cái gì để con có thể đãi các bạn con sao, vú yêu quí?
- Không, cô bé đáng thương ạ. - Chị vú đáp.
- Không thể được. Cô nên nhớ rằng mẹ cô đã nói sẽ đuổi việc tôi nếu tôi cho cô ăn bất kỳ món gì bà đã cấm.
Sophie thở dài, đăm chiêu suy nghĩ. Dần dần mặt cô sáng lên. Cô vừa nảy ra một ý tưởng.
Khi đi dạo với mẹ trở về, cô nói cô sẽ chuẩn bị tất cả mọi thứ để đón các bạn. Cô đặt hộp màu trên một chiếc bàn con. Trên một chiếc bàn khác, cô sắp sáu cái tách và đặt lọ đường, ấm trà và hũ mứt ở giữa.
Cô cầm ấm trà vào vườn, hái mấy lá cỏ ba lá cho vào. Tiếp theo cô lấy nước trong đĩa của con chó của mẹ cô đổ vào ấm trà.
- Đây! Trà đây rồi. - Cô sung sướng nói. -Bây giờ mình sẽ làm kem.
Cô đi lấy một miếng phấn trắng dùng để lau chùi đồ bạc. Cô lấy con dao của mình nạo một chút phấn rồi trút nó vào hũ kem đã được đổ đầy thứ nước uống của chó, rồi trộn kỹ bằng một cái muỗng. Khi nước đã thật trắng, cô đặt hũ kem lên bàn. Cô chỉ còn phải làm đầy lọ đường nữa thôi.
Cô lại lấy phấn lau chùi đồ bạc, dùng dao tán nó.thành những mảnh nhỏ, cho vào đầy lọ đường rồi sung sướng nhìn toàn bộ các thứ.
- Đấy! - Cô vừa nói vừa xoa tay. - Một tiệc trà tuyệt vời đây rồi.
Sophie còn phải đợi bạn gần nửa tiếng đồng hồ nữa, nhưng cô không thấy buồn chán. Cô hài lòng với bữa trà của mình đến nỗi cô không muốn bỏ đi đâu. Cô đi dạo quanh bàn, ngắm nhìn với nét mặt rạng rỡ rồi lại xoa tay và thốt lên:
- Chúa ơi! Mình mới tài làm sao! Mình tài làm sao!
Cuối cùng Paul và các bạn tới. Sophie chạy ra đón và hôn tất cả mọi người rồi vội vàng dẫn họ vào phòng khách nhỏ để chỉ cho các bạn xem những món đồ xinh đẹp của cô. Trước tiên chiếc hộp màu cũng đánh lừa họ như đã đánh lừa Sophie và chị vú. Họ thấy tiệc trà hấp dẫn và muốn bắt đầu bữa ăn ngay, nhưng Sophie yêu cầu họ đợi tới ba giờ. Thế là bọn trẻ bắt đầu tô màu những bức tranh trong mấy quyển vở nhỏ. Mỗi người đều có riêng một quyển của mình.
- Bây giờ, - Paul sốt ruột kêu lên, - chúng ta hãy dùng trà.
- Đúng, đúng, chúng ta hãy dùng trà. - Các cô bé cùng đáp lại.
Camille - Nào, Sophie, bạn hãy mời khách đi chứ.
Sophie - Tất cả các bạn hãy ngồi quanh bàn. Đấy, tốt lắm... Hãy đưa cho tôi tách của các bạn, để tôi bỏ đường vào đó... Bây giờ là trà...
Tiếp đến là kem... Giờ thì các bạn hãy uống đi.
Madeleine - Lạ thật, đường không tan.
Sophie - Bạn hãy khuấy kỹ, nó sẽ tan thôi mà.
Paul - Nhưng mà trà của em nguội ngắt.
Sophie - Tại nó được làm xong lâu rồi mà.
Camille, nếm trà và phun nó ra một cách kinh tởm. - Khiếp quá! Cái gì vậy? Đó đâu phải là trà!
Madeleine - Thật không chịu nổi!
Paul, cũng phun phì phì. - Em cho tụi anh uống cái gì đây, Sophie? Thật khó nuốt và chán ngấy.
Sophie, lúng túng. - Các bạn thấy...
Paul - Thế nào, tụi anh có thấy không à?
Chơi khăm tụi anh thế này thì kinh khủng thật!.Sophie, giận dữ. - Các bạn đều khó tính đến nỗi không thấy cái gì ngon cả!
Camille, mỉm cười. - Sophie, bạn hãy công nhận rằng không cần khó tính, người ta cũng thấy trà của bạn rất dở.
Paul - Vậy thì em cứ uống đi, uống đi nào:
em sẽ thấy tụi anh có khó tính không.
Sophie, vùng vẫy. - Hãy để em yên.
Paul, tiếp tục. - à, tụi anh khó tính! à, em thấy trà ngon! Vậy thì em hãy uống nó cùng với kem của em đi.
Paul túm lấy Sophie, đổ trà vào miệng cô, cậu cũng sắp sửa làm vậy với cái gọi là kem nhưng Camille và Madeleine, vốn rất tốt bụng đã xông vào giằng hũ kem khỏi tay Paul. Đang giận dữ, Paul quay sang xô họ ra. Sophie lợi dụng lúc đó để thoát ra và xông vào Paul với những cú đấm.
Camille và Madeleine cố giữ Sophie lại. Paul hét lên, Sophie cũng gào to. Camille và Madeleine kêu cứu. Các bà mẹ vội chạy tới, lấy làm kinh hoàng.
Các cô cậu đứng im thin thít.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? - Bà de Réan hỏi đầy vẻ lo lắng và nghiêm khắc.
Không ai lên tiếng trả lời.
Bà de Fleurville - Camille, con hãy giải thích lý do trận đánh nhau này cho mẹ và các dì biết.
Camille - Thưa mẹ, Madeleine và con, chúng con không có đánh nhau với ai hết.
Bà de Fleurville - Sao? Các con không đánh nhau à? Con, con nắm tay Sophie, còn Madeleine thì giữ chân Paul.
Camille - Đó là để ngăn cản các bạn...
họ... chơi mạnh quá.
Bà de Fleurville, nhếch miệng cười. -Chơi!
Con gọi đó là chơi à?
Bà de Réan - Tôi thấy Sophie và Paul có lẽ đã cãi cọ với nhau như mọi lần; Camille và Madeleine có thể đã ngăn cản chúng đánh nhau, có phải vậy không, Camille bé bỏng của dì?
Camille, đỏ mặt, nhỏ nhẹ đáp. - Dạ đúng, thưa dì.
Bà d’Aubert - Cậu không xấu hổ đã cư xử như vậy sao, cậu Paul? Cậu sẵn sàng đánh nhau chẳng vì một lý do gì...
Paul - Không phải không có lý do, mẹ ạ.
Sophie đã cho tụi con uống một thứ trà tởm đến nỗi chỉ nếm nó tụi con đã buồn nôn..Bà de Réan cầm hũ kem lên ngửi và nếm thử, rồi nhăn mặt gớm ghiếc và nói với Sophie:
- Cô đã lấy cái thứ kem kinh khủng này ở đâu vậy, thưa cô?
Sophie, xấu hổ cúi gằm đầu xuống. - Con đã làm ra nó, mẹ ạ.
Bà de Réan - Cô đã làm ra nó à? Với cái gì?... Cô hãy trả lời tôi ngay.
Sophie, vẫn cúi gằm. - Với bột trắng lau chùi đồ bạc và nước uống của chó.
Bà de Réan - Còn trà của cô, đó là cái gì?
Sophie - Những lá cỏ ba lá và nước uống của chó.
Bà de Réan, xem xét lọ đường. - Đúng là một bữa tiệc hay ho dành cho các bạn của cô! Cô bắt đầu tuổi lên bốn của cô khá tốt đẹp đấy. Tôi thu đồ đạc của cô và đáng lẽ tôi đã cho cô ăn tối trong phòng cô, nếu tôi không sợ làm hỏng niềm vui của các bạn cô vốn tốt bụng đến nỗi họ có thể buồn khổ với việc cô bị phạt.
Các bà mẹ vừa bỏ đi vừa giễu cợt bữa tiệc buồn cười do Sophie phát minh. Chỉ còn lại đám trẻ con. Paul và Sophie xấu hổ vì trận đánh nhau nên không dám nhìn nhau. Camille và Madeleine hôn họ, an ủi và thử hòa giải họ. Sophie hôn Paul, xin lỗi các bạn và các cô cậu quên hết mọi chuyện.
Họ ùa ra vườn, bắt được tám con bướm tuyệt đẹp.
Paul bỏ chúng vào một cái hộp có nắp thủy tinh.
Phần còn lại của buổi chiều trôi qua với việc sắp đặt cái hộp. Các cô cậu cho vào đó cỏ, hoa, những giọt nước ngọt, những trái dâu, những trái anh đào. Khi chiều đến mọi người ra về. Paul mang theo cái hộp đựng bướm, theo lời yêu cầu của So-phie, Camille và Madeleine vì họ thấy cậu thật sự mong muốn có được nó.
Đó là ngày tháng bảy, ngày sinh của Sophie. Cô đã bốn tuổi. Thông thường ngày hôm đó mẹ cô luôn dành cho cô một món quà xinh xắn. Sophie dậy sớm. Cô vội vã mặc quần áo để tới phòng mẹ nhận món quà của mình.
- Nhanh lên, vú! - Cô nói. - Con muốn biết mẹ con cho quà gì mừng sinh nhật con.
Chị vú - Nhưng cô phải để tôi có thì giờ chải tóc cho cô. Cô không thể đi với cái đầu bù xù như thế này. Cô bắt đầu tuổi lên bốn bằng cách này thì đẹp gớm đấy!
Sophie - ái, ái, vú bứt tóc con à vú.
Chị vú - Tại cô cứ quay đầu mọi phía.
Cuối cùng Sophie đã mặc xong quần áo, chải tóc, và cô có thể chạy tới phòng mẹ..- Con tới khá sớm đó, Sophie. - Mẹ cô vừa nói vừa mỉm cười. - Mẹ thấy con không quên tuổi lên bốn của con và món quà mẹ nợ con. Này, đây là một cuốn sách, con sẽ tìm thấy trong đó những thứ để vui đùa.
Sophie bối rối cám ơn mẹ và nhận cuốn sách bọc da marôcanh đỏ.
- Mình sẽ làm gì với cuốn sách này nhỉ? - Cô phân vân. - Mình không biết đọc, nó sẽ giúp ích gì cho mình?
Người mẹ nhìn cô cười.
- Con có vẻ không hài lòng với món quà của mẹ. - Bà nói. - Coi vậy mà hay lắm. Mẹ đoán chắc nó sẽ làm cho con hứng thú hơn con nghĩ.
Sophie - Con không chắc mẹ ạ.
Bà de Réan - Con hãy mở nó ra, rồi con sẽ thấy.
Sophie mở cuốn sách, cô rất ngạc nhiên vì không mở được. Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là khi xoay trở, trong cuốn sách lại phát ra một tiếng động lạ tai. Sophie nhìn mẹ kinh ngạc.
Bà de Réan cười to hơn và bảo:
- Đây là một cuốn sách khác thường, nó không giống mọi cuốn sách khác dễ dàng mở ra. Cuốn sách này chỉ mở ra khi người ta ấn ngón tay cái vào giữa mép sách.
Người mẹ ấn nhẹ ngón cái. Phần trên mở ra và Sophie sung sướng nhận ra đây không phải là một cuốn sách mà là một hộp màu với bút vẽ, cốc và mười hai quyển vở nhỏ đầy những hình ảnh hấp dẫn để tô màu.
- ồ! Cám ơn mẹ yêu! - Sophie kêu lên. - Con sung sướng biết bao! Nó thật là đẹp!
Bà de Réan - Con đã phần nào bị đánh lừa khi tưởng mẹ cho một cuốn sách thật, nhưng lẽ nào mẹ lại đùa con như vậy. Ngày ngày con có thể cùng với anh Paul và các bạn Camille và Madeleine của con tô vẽ nó. Dì d’Aubert dặn mẹ đưa cho con bộ đồ trà bé xíu này. Dì chỉ có thể tới vào lúc ba giờ chiều nhưng dì muốn tặng quà cho con ngay buổi sáng.
Cô bé Sophie hạnh phúc đón nhận chiếc khay với sáu cái tách, ấm trà, lọ đường và hũ kem bằng bạc. Cô xin phép được chuẩn bị một bữa tiệc trà thật sự cho các bạn.
- Không. - Bà de Réan nói. - Con sẽ vung vãi kem khắp nơi, con sẽ bị phỏng vì trà mất thôi.
Chỉ cần giả bộ thôi con cũng sẽ thích thú lắm rồi..Sophie không nói gì nhưng cô không được hài lòng.
- Một thứ đồ dùng thế này thì có ích gì cho mình, - cô nhủ thầm, - nếu mình không có gì để bỏ vào đó? Các bạn sẽ chế giễu mình. Mình phải tìm cái gì để đổ đầy tất cả các món này. Mình sẽ hỏi vú.
Sophie mang cái hộp và bộ đồ trà chạy vào phòng mình.
Sophie - Vú ơi, vú hãy xem những món đồ xinh đẹp mẹ và dì d’Aubert đã cho con nè.
Chị vú - Những món đồ đẹp quá! Cô sẽ vui đùa thích thú với nó. Nhưng vú không thích cuốn sách này lắm. Nó sẽ giúp ích gì cho cô nếu cô không biết đọc.
Sophie, cười. - Hoan hô! Thế là vú cũng bị lừa như con. Đây không phải là một cuốn sách, mà là một hộp màu.
Sophie mở cái hộp mà chị vú tốt bụng cho là đẹp nhất ra. Sophie nói cô muốn đãi các bạn tiệc trà nhưng mẹ cô không cho phép.
- Con sẽ cho cái gì vào ấm trà, lọ đường cùng hũ kem của con đây? Vú không thể cho con cái gì để con có thể đãi các bạn con sao, vú yêu quí?
- Không, cô bé đáng thương ạ. - Chị vú đáp.
- Không thể được. Cô nên nhớ rằng mẹ cô đã nói sẽ đuổi việc tôi nếu tôi cho cô ăn bất kỳ món gì bà đã cấm.
Sophie thở dài, đăm chiêu suy nghĩ. Dần dần mặt cô sáng lên. Cô vừa nảy ra một ý tưởng.
Khi đi dạo với mẹ trở về, cô nói cô sẽ chuẩn bị tất cả mọi thứ để đón các bạn. Cô đặt hộp màu trên một chiếc bàn con. Trên một chiếc bàn khác, cô sắp sáu cái tách và đặt lọ đường, ấm trà và hũ mứt ở giữa.
Cô cầm ấm trà vào vườn, hái mấy lá cỏ ba lá cho vào. Tiếp theo cô lấy nước trong đĩa của con chó của mẹ cô đổ vào ấm trà.
- Đây! Trà đây rồi. - Cô sung sướng nói. -Bây giờ mình sẽ làm kem.
Cô đi lấy một miếng phấn trắng dùng để lau chùi đồ bạc. Cô lấy con dao của mình nạo một chút phấn rồi trút nó vào hũ kem đã được đổ đầy thứ nước uống của chó, rồi trộn kỹ bằng một cái muỗng. Khi nước đã thật trắng, cô đặt hũ kem lên bàn. Cô chỉ còn phải làm đầy lọ đường nữa thôi.
Cô lại lấy phấn lau chùi đồ bạc, dùng dao tán nó.thành những mảnh nhỏ, cho vào đầy lọ đường rồi sung sướng nhìn toàn bộ các thứ.
- Đấy! - Cô vừa nói vừa xoa tay. - Một tiệc trà tuyệt vời đây rồi.
Sophie còn phải đợi bạn gần nửa tiếng đồng hồ nữa, nhưng cô không thấy buồn chán. Cô hài lòng với bữa trà của mình đến nỗi cô không muốn bỏ đi đâu. Cô đi dạo quanh bàn, ngắm nhìn với nét mặt rạng rỡ rồi lại xoa tay và thốt lên:
- Chúa ơi! Mình mới tài làm sao! Mình tài làm sao!
Cuối cùng Paul và các bạn tới. Sophie chạy ra đón và hôn tất cả mọi người rồi vội vàng dẫn họ vào phòng khách nhỏ để chỉ cho các bạn xem những món đồ xinh đẹp của cô. Trước tiên chiếc hộp màu cũng đánh lừa họ như đã đánh lừa Sophie và chị vú. Họ thấy tiệc trà hấp dẫn và muốn bắt đầu bữa ăn ngay, nhưng Sophie yêu cầu họ đợi tới ba giờ. Thế là bọn trẻ bắt đầu tô màu những bức tranh trong mấy quyển vở nhỏ. Mỗi người đều có riêng một quyển của mình.
- Bây giờ, - Paul sốt ruột kêu lên, - chúng ta hãy dùng trà.
- Đúng, đúng, chúng ta hãy dùng trà. - Các cô bé cùng đáp lại.
Camille - Nào, Sophie, bạn hãy mời khách đi chứ.
Sophie - Tất cả các bạn hãy ngồi quanh bàn. Đấy, tốt lắm... Hãy đưa cho tôi tách của các bạn, để tôi bỏ đường vào đó... Bây giờ là trà...
Tiếp đến là kem... Giờ thì các bạn hãy uống đi.
Madeleine - Lạ thật, đường không tan.
Sophie - Bạn hãy khuấy kỹ, nó sẽ tan thôi mà.
Paul - Nhưng mà trà của em nguội ngắt.
Sophie - Tại nó được làm xong lâu rồi mà.
Camille, nếm trà và phun nó ra một cách kinh tởm. - Khiếp quá! Cái gì vậy? Đó đâu phải là trà!
Madeleine - Thật không chịu nổi!
Paul, cũng phun phì phì. - Em cho tụi anh uống cái gì đây, Sophie? Thật khó nuốt và chán ngấy.
Sophie, lúng túng. - Các bạn thấy...
Paul - Thế nào, tụi anh có thấy không à?
Chơi khăm tụi anh thế này thì kinh khủng thật!.Sophie, giận dữ. - Các bạn đều khó tính đến nỗi không thấy cái gì ngon cả!
Camille, mỉm cười. - Sophie, bạn hãy công nhận rằng không cần khó tính, người ta cũng thấy trà của bạn rất dở.
Paul - Vậy thì em cứ uống đi, uống đi nào:
em sẽ thấy tụi anh có khó tính không.
Sophie, vùng vẫy. - Hãy để em yên.
Paul, tiếp tục. - à, tụi anh khó tính! à, em thấy trà ngon! Vậy thì em hãy uống nó cùng với kem của em đi.
Paul túm lấy Sophie, đổ trà vào miệng cô, cậu cũng sắp sửa làm vậy với cái gọi là kem nhưng Camille và Madeleine, vốn rất tốt bụng đã xông vào giằng hũ kem khỏi tay Paul. Đang giận dữ, Paul quay sang xô họ ra. Sophie lợi dụng lúc đó để thoát ra và xông vào Paul với những cú đấm.
Camille và Madeleine cố giữ Sophie lại. Paul hét lên, Sophie cũng gào to. Camille và Madeleine kêu cứu. Các bà mẹ vội chạy tới, lấy làm kinh hoàng.
Các cô cậu đứng im thin thít.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? - Bà de Réan hỏi đầy vẻ lo lắng và nghiêm khắc.
Không ai lên tiếng trả lời.
Bà de Fleurville - Camille, con hãy giải thích lý do trận đánh nhau này cho mẹ và các dì biết.
Camille - Thưa mẹ, Madeleine và con, chúng con không có đánh nhau với ai hết.
Bà de Fleurville - Sao? Các con không đánh nhau à? Con, con nắm tay Sophie, còn Madeleine thì giữ chân Paul.
Camille - Đó là để ngăn cản các bạn...
họ... chơi mạnh quá.
Bà de Fleurville, nhếch miệng cười. -Chơi!
Con gọi đó là chơi à?
Bà de Réan - Tôi thấy Sophie và Paul có lẽ đã cãi cọ với nhau như mọi lần; Camille và Madeleine có thể đã ngăn cản chúng đánh nhau, có phải vậy không, Camille bé bỏng của dì?
Camille, đỏ mặt, nhỏ nhẹ đáp. - Dạ đúng, thưa dì.
Bà d’Aubert - Cậu không xấu hổ đã cư xử như vậy sao, cậu Paul? Cậu sẵn sàng đánh nhau chẳng vì một lý do gì...
Paul - Không phải không có lý do, mẹ ạ.
Sophie đã cho tụi con uống một thứ trà tởm đến nỗi chỉ nếm nó tụi con đã buồn nôn..Bà de Réan cầm hũ kem lên ngửi và nếm thử, rồi nhăn mặt gớm ghiếc và nói với Sophie:
- Cô đã lấy cái thứ kem kinh khủng này ở đâu vậy, thưa cô?
Sophie, xấu hổ cúi gằm đầu xuống. - Con đã làm ra nó, mẹ ạ.
Bà de Réan - Cô đã làm ra nó à? Với cái gì?... Cô hãy trả lời tôi ngay.
Sophie, vẫn cúi gằm. - Với bột trắng lau chùi đồ bạc và nước uống của chó.
Bà de Réan - Còn trà của cô, đó là cái gì?
Sophie - Những lá cỏ ba lá và nước uống của chó.
Bà de Réan, xem xét lọ đường. - Đúng là một bữa tiệc hay ho dành cho các bạn của cô! Cô bắt đầu tuổi lên bốn của cô khá tốt đẹp đấy. Tôi thu đồ đạc của cô và đáng lẽ tôi đã cho cô ăn tối trong phòng cô, nếu tôi không sợ làm hỏng niềm vui của các bạn cô vốn tốt bụng đến nỗi họ có thể buồn khổ với việc cô bị phạt.
Các bà mẹ vừa bỏ đi vừa giễu cợt bữa tiệc buồn cười do Sophie phát minh. Chỉ còn lại đám trẻ con. Paul và Sophie xấu hổ vì trận đánh nhau nên không dám nhìn nhau. Camille và Madeleine hôn họ, an ủi và thử hòa giải họ. Sophie hôn Paul, xin lỗi các bạn và các cô cậu quên hết mọi chuyện.
Họ ùa ra vườn, bắt được tám con bướm tuyệt đẹp.
Paul bỏ chúng vào một cái hộp có nắp thủy tinh.
Phần còn lại của buổi chiều trôi qua với việc sắp đặt cái hộp. Các cô cậu cho vào đó cỏ, hoa, những giọt nước ngọt, những trái dâu, những trái anh đào. Khi chiều đến mọi người ra về. Paul mang theo cái hộp đựng bướm, theo lời yêu cầu của So-phie, Camille và Madeleine vì họ thấy cậu thật sự mong muốn có được nó.