Người đàn ông ngồi trong ô tô, ánh mắt nhìn sâu vào đôi trai gái bước ra từ sảnh lớn. Hai năm nay, thứ duy nhất anh sợ hãi là nụ cười trên môi cô , một lúc nào đó sẽ trở nên gượng gạo và héo hon hơn lúc đầu. Anh biết dù bản thân không thể mang lại cho cô hạnh phúc, nhưng thực lòng anh cầu nguyện, sẽ có một người khác thay anh làm tốt việc này.
Hôm nay nhìn thấy cô cười, coi như đã thỏa ước nguyện của anh bao lâu nay, vậy thứ cảm giác nặng nề trong tim anh, lí do của nó là gì ? Đã bao lần anh tự nói, tất cả rồi sẽ ổn, chỉ cần cô ấy tìm được hạnh phúc mới, anh nhất định sẽ vui. Nhưng lúc này đây anh không vui, thực sự không vui chút nào.
Hóa ra dù con người có mạnh mẽ tới đâu, trái tim cũng chỉ hẹp hòi như vậy. Bốn ngăn chứa trong trái tim anh, không nơi nào thiếu hình bóng cô, không bao giờ thôi suy nghĩ về cô như lúc này.
Một chiếc xe màu trắng đi phía trước, một chiếc xe màu đen chầm chậm bám theo sau, rất xa và lặng lẽ.
Kiến Minh cho cánh cửa kính từ từ hạ xuống, tới mức vừa phải, liền lấy ra một điếu thuốc cho lên miệng mình. Thứ khói trắng đục nửa bay ra ngoài nửa còn đọng lại phía trong, vừa cay vừa mê hoặc lòng người.
Có người từng nói : « Phó tổng thứ gì cũng tốt, duy chỉ việc hút thuốc là đi quá giới hạn cho phép thôi. Đàn ông hút thuốc thì không sao, nhưng hút quá nhiều có hại cho sức khỏe. »
Lúc đó anh chỉ cười nhàn nhạt một cái, ngữ điệu rất ung dung.
« Thuốc lá cũng như đàn bà vậy, biết rõ rất độc nhưng vẫn cứ dính vào, mà một khi đã dính vào không bao giờ từ bỏ được. Đó là một chất gây nghiện, ngấm từ từ vào cơ thể, ăn mòn ăn tận từng tế bào, nhưng lại cho người ta cảm giác rất đê mê. »
Người ta lại hỏi anh : « Vậy thứ đàn bà như thế nào có thể ăn dần ăn mòn cơ thể anh ? »
Kiến Minh chỉ nhếch môi, hít một hơi thuốc dài miên man rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Môt người đàn ông quyền lực và tài giỏi như anh, liệu trên đời có người phụ nữ nào có thể làm gục ngã ?
Phụ nữ đúng là một độc tố, vậy cớ gì sau ngần ấy năm, anh vẫn không thể cai trừ ?
Tống Bình mở cửa cho Thủy Tiên bước xuống xe, hai người trao nhau những ánh nhìn rất âu yếm. Cô đứng trước mặt anh, hơi cúi đầu, gương mặt thoáng e ấp.
« Buổi tối rất vui vẻ, đã lâu tôi không có những cảm xúc như thế này. »
Tống bình thoáng nhìn cô, cất giọng rất ấm áp.
« Chỉ cần cô thấy vui, bất cứ việc gì tôi cũng sẽ làm. »
Anh chờ cô khuẩn hẳn sau bóng tối mịt mờ, chiếc xe chầm chậm lăn đi.
Thủy Tiên quay người, nhìn đồng hồ rồi đi ra đường lớn. Cô rải từng bước chân chậm chạp lên mặt đường, trong lòng nặng trĩu những suy tư.
Ngoài phố rộn ràng như vậy, ánh sáng cũng rực rỡ và phô trương, hà cớ gì một cô ái lại cô độc bước đi, lặng lẽ như cái bóng không hồn.
Chiếc xe màu đen vẫn bám theo sau, luôn giữ một khoảng cách an toàn nhất.
Trên tay Kiến Minh hết điếu này tới điếu khác thay thế nhau, mùi thuốc lá phảng phất những cảm xúc mơn trớn khắp cơ thể. Ánh mắt anh trầm mặc, cái nhìn sâu hút hồn dành cho người phụ nữ ở đằng xa.
Hai năm trước cô từng hỏi anh : « Tiền bạc và quyền lực với một người đàn ông, phải chăng là thứ quan trọng nhất ? »
Anh trả lời : « Có thể với người khác thì không, nhưng anh xem đó là lí tưởng của đời mình. »
Cô nói : « Nếu buộc phải đánh đổi em và lí tưởng, sự lựa chọn của anh là gi ? »
Tới đó, anh im lặng và tránh ánh mắt cô.
Thủy Tiên không phải hạng mè nheo, sống chết cũng bắt buộc người mình yêu thề thề thốt thốt. Cô không cần anh thề thốt, chỉ cần anh không tham vọng quá nhiều.
Người ta từng nói : « Có không giữ, mất đừng tìm. ». Vậy trong chuyện tình cảm này, anh và cô, ai là người nên giữ đối phương ? Nếu tình yêu đã dành cho nhau là chân thành và tự nguyện, có lẽ nào vì không nắm giữ mà nó lại mất đi ? Tình yêu cũng có đôi cánh của bản thân, hãy để nó tung bay giữa bầu trời hạnh phúc, nếu có nợ nhất định sẽ quay về. Còn nếu không, mây của trời cứ để gió cuốn đi.
Rạp chiếu phim thành phố, lúc hai mươi giờ ba mươi phút….
Thủy Tiên đi vào trong, mua hai vé xem phim, loại hài hước nhất. Túi bỏng ngô cô cầm trên tay như lấy lệ, cơ thể nhỏ bé lẫn vào trong đám đông rồi mất hút theo một ánh mắt nhìn.
Cô mua hai vé ngồi cạnh nhau, một chỗ dành cho bản thân, một chỗ đặt túi bỏng ngô to bự. Nỗi trống trải trong lòng cũng dằng dặc như bộ phim hôm nay cô xem, dù chỉ vỏn vẹn chín mươi phút. Chiếc ghế bên cạnh bao giờ cũng lạnh lẽo như thế, thiếu thốn một bóng người. Bộ phim vui như thế nào, dài ra sao, tại sao mọi người đều cười vui vẻ mà tự dưng cô muốn khóc ? Nhưng Thủy Tiên của ngày hôm nay đã khác, cô muốn sống tốt, cô muốn cho người ta hiểu, cuộc đời cô không có anh vẫn tươi đẹp thế nào. Để rồi, bất chấp phải lợi dụng tình cảm của ai, và sau khi hạ màn bản thân lại trở nên yếu đuối và nhu nhược nhất, cô nhất quyết phải khiến anh hối hận vì đã ra đi. Tất cả, chỉ vì trả thù anh.
Người đàn ông ngồi trong ô tô, ánh mắt nhìn sâu vào đôi trai gái bước ra từ sảnh lớn. Hai năm nay, thứ duy nhất anh sợ hãi là nụ cười trên môi cô , một lúc nào đó sẽ trở nên gượng gạo và héo hon hơn lúc đầu. Anh biết dù bản thân không thể mang lại cho cô hạnh phúc, nhưng thực lòng anh cầu nguyện, sẽ có một người khác thay anh làm tốt việc này.
Hôm nay nhìn thấy cô cười, coi như đã thỏa ước nguyện của anh bao lâu nay, vậy thứ cảm giác nặng nề trong tim anh, lí do của nó là gì ? Đã bao lần anh tự nói, tất cả rồi sẽ ổn, chỉ cần cô ấy tìm được hạnh phúc mới, anh nhất định sẽ vui. Nhưng lúc này đây anh không vui, thực sự không vui chút nào.
Hóa ra dù con người có mạnh mẽ tới đâu, trái tim cũng chỉ hẹp hòi như vậy. Bốn ngăn chứa trong trái tim anh, không nơi nào thiếu hình bóng cô, không bao giờ thôi suy nghĩ về cô như lúc này.
Một chiếc xe màu trắng đi phía trước, một chiếc xe màu đen chầm chậm bám theo sau, rất xa và lặng lẽ.
Kiến Minh cho cánh cửa kính từ từ hạ xuống, tới mức vừa phải, liền lấy ra một điếu thuốc cho lên miệng mình. Thứ khói trắng đục nửa bay ra ngoài nửa còn đọng lại phía trong, vừa cay vừa mê hoặc lòng người.
Có người từng nói : « Phó tổng thứ gì cũng tốt, duy chỉ việc hút thuốc là đi quá giới hạn cho phép thôi. Đàn ông hút thuốc thì không sao, nhưng hút quá nhiều có hại cho sức khỏe. »
Lúc đó anh chỉ cười nhàn nhạt một cái, ngữ điệu rất ung dung.
« Thuốc lá cũng như đàn bà vậy, biết rõ rất độc nhưng vẫn cứ dính vào, mà một khi đã dính vào không bao giờ từ bỏ được. Đó là một chất gây nghiện, ngấm từ từ vào cơ thể, ăn mòn ăn tận từng tế bào, nhưng lại cho người ta cảm giác rất đê mê. »
Người ta lại hỏi anh : « Vậy thứ đàn bà như thế nào có thể ăn dần ăn mòn cơ thể anh ? »
Kiến Minh chỉ nhếch môi, hít một hơi thuốc dài miên man rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Môt người đàn ông quyền lực và tài giỏi như anh, liệu trên đời có người phụ nữ nào có thể làm gục ngã ?
Phụ nữ đúng là một độc tố, vậy cớ gì sau ngần ấy năm, anh vẫn không thể cai trừ ?
Tống Bình mở cửa cho Thủy Tiên bước xuống xe, hai người trao nhau những ánh nhìn rất âu yếm. Cô đứng trước mặt anh, hơi cúi đầu, gương mặt thoáng e ấp.
« Buổi tối rất vui vẻ, đã lâu tôi không có những cảm xúc như thế này. »
Tống bình thoáng nhìn cô, cất giọng rất ấm áp.
« Chỉ cần cô thấy vui, bất cứ việc gì tôi cũng sẽ làm. »
Anh chờ cô khuẩn hẳn sau bóng tối mịt mờ, chiếc xe chầm chậm lăn đi.
Thủy Tiên quay người, nhìn đồng hồ rồi đi ra đường lớn. Cô rải từng bước chân chậm chạp lên mặt đường, trong lòng nặng trĩu những suy tư.
Ngoài phố rộn ràng như vậy, ánh sáng cũng rực rỡ và phô trương, hà cớ gì một cô ái lại cô độc bước đi, lặng lẽ như cái bóng không hồn.
Chiếc xe màu đen vẫn bám theo sau, luôn giữ một khoảng cách an toàn nhất.
Trên tay Kiến Minh hết điếu này tới điếu khác thay thế nhau, mùi thuốc lá phảng phất những cảm xúc mơn trớn khắp cơ thể. Ánh mắt anh trầm mặc, cái nhìn sâu hút hồn dành cho người phụ nữ ở đằng xa.
Hai năm trước cô từng hỏi anh : « Tiền bạc và quyền lực với một người đàn ông, phải chăng là thứ quan trọng nhất ? »
Anh trả lời : « Có thể với người khác thì không, nhưng anh xem đó là lí tưởng của đời mình. »
Cô nói : « Nếu buộc phải đánh đổi em và lí tưởng, sự lựa chọn của anh là gi ? »
Tới đó, anh im lặng và tránh ánh mắt cô.
Thủy Tiên không phải hạng mè nheo, sống chết cũng bắt buộc người mình yêu thề thề thốt thốt. Cô không cần anh thề thốt, chỉ cần anh không tham vọng quá nhiều.
Người ta từng nói : « Có không giữ, mất đừng tìm. ». Vậy trong chuyện tình cảm này, anh và cô, ai là người nên giữ đối phương ? Nếu tình yêu đã dành cho nhau là chân thành và tự nguyện, có lẽ nào vì không nắm giữ mà nó lại mất đi ? Tình yêu cũng có đôi cánh của bản thân, hãy để nó tung bay giữa bầu trời hạnh phúc, nếu có nợ nhất định sẽ quay về. Còn nếu không, mây của trời cứ để gió cuốn đi.
Rạp chiếu phim thành phố, lúc hai mươi giờ ba mươi phút….
Thủy Tiên đi vào trong, mua hai vé xem phim, loại hài hước nhất. Túi bỏng ngô cô cầm trên tay như lấy lệ, cơ thể nhỏ bé lẫn vào trong đám đông rồi mất hút theo một ánh mắt nhìn.
Cô mua hai vé ngồi cạnh nhau, một chỗ dành cho bản thân, một chỗ đặt túi bỏng ngô to bự. Nỗi trống trải trong lòng cũng dằng dặc như bộ phim hôm nay cô xem, dù chỉ vỏn vẹn chín mươi phút. Chiếc ghế bên cạnh bao giờ cũng lạnh lẽo như thế, thiếu thốn một bóng người. Bộ phim vui như thế nào, dài ra sao, tại sao mọi người đều cười vui vẻ mà tự dưng cô muốn khóc ? Nhưng Thủy Tiên của ngày hôm nay đã khác, cô muốn sống tốt, cô muốn cho người ta hiểu, cuộc đời cô không có anh vẫn tươi đẹp thế nào. Để rồi, bất chấp phải lợi dụng tình cảm của ai, và sau khi hạ màn bản thân lại trở nên yếu đuối và nhu nhược nhất, cô nhất quyết phải khiến anh hối hận vì đã ra đi. Tất cả, chỉ vì trả thù anh.