Trong bóng đen mờ mịt ở rạp chiếu phim, nơi góc khuất nào đó vẫn có một người đàn ông đang hướng tất cả sự quan tâm tới người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời mình, chỉ là hai năm trước, anh đã đánh đổi thứ quan trọng ấy để ra đi.
Hôm nay Kiến Minh lặng lẽ ngồi đây, nhìn mãi từ phía sau một dáng người tưởng như thân quen nhất, suốt hai năm trời đã dày xéo tâm can anh, đến đau cùng khổ tận. Khung cảnh nhộn nhịp không làm lòng người vui vẻ hơn, ngược lại còn khiến hai tâm hốn rỉ máu. Mới biết có những khi người ta ngu dại tưởng rằng, đau khổ nhất là khi phải chia tay người mình yêu, hai trái tim ở hai nửa địa cầu. Nhưng hóa ra không phải vậy, có một thứ còn đau khổ và dằn xé trái tim gấp mấy triệu lần, đó là phải đứng sau người mình yêu, nhìn cô ấy rơi những giọt lệ tổn thương, vậy mà không có tư cách đến bên ôm cô ấy vào lòng. Thứ đau khổ đó, vĩnh viễn không thể nguôi ngoai.
Anh vẫn lặng lẽ đi sau lưng cô, từ rạp chiếu phim tới chiếc ghế đặt bên bờ hồ. Trong khung trời tĩnh mịch, từng làn gió mơn man khắp cơ thể như đang ám ảnh về những thứ kỉ niệm xa xôi.
“Cô gái, thử cây kem này đi, chỉ mười ngàn thôi.”
Người đàn ông già nua vật vã với chiếc hộp trên tay, cười phúc hậu nhìn Thủy Tiên, đưa ra trước mặt cô một cây kem đẹp mắt.
Thủy Tiên tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, liền lắc đầu. Người đàn ông đáp trả cô bằng ánh nhìn thất vọng, toan định bỏ đi liền bị giữ lại ngay.
“Cho tôi hai cây.”
Kiến Minh vừa nói vừa lấy ra trong túi quần chiếc ví da, trao tiền cho người đàn ông rồi nhận lấy hai cây kem mát lạnh, đến bên chiếc ghế đá ngồi xuống.
Thay vì một sự ngạc nhiên như anh nghĩ, gương mặt Thủy Tiên lúc này hết sức lạnh nhạt và thờ ơ, nơi khóe môi lại nhếch lên một nụ cười.
“Đã ẩn dật được nãy giờ, cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi phải ra mặt sao?” Lời cô lạnh như băng, trong ngữ ý chứa vài phần diễu cợt.
Kiến Minh đặt hai cây kem bên cạnh mình, thoáng châm một điếu thuốc, không đưa lên miệng mà cứ giữ chặt trong tay. Tàn thuốc đỏ rực chấm một điểm sáng nhỏ bé trong không gian, anh cười khẩy một cái nhưng lại không nói gì. Anh không hiểu vì sao nụ cười trên môi cô lúc này lại trở nên đáng sợ như thế, phảng phất những nét buồn nhưng lại như không.
“Thế nào? Hai năm nay anh có hạnh phúc không? Ngần ấy thời gian vẫn không thể quên được tôi sao? Hay lại muốn tìm lại một chút hoan lạc cũ?”
Người phụ nữ này sau hai năm không gặp, bây giờ trong lòng chỉ còn lại những căm hận tuyệt cùng. Anh biết mình sai khi đã làm tổn thương cô, nhưng thực lòng anh muốn cô có thể quên anh, đừng bao giờ tự hành hạ bản thân như thế này.
Kiến Minh đưa điếu thuốc lên miệng, hít một hơi dài. Anh không uống rượu nhưng lời nói phảng phất chút men say, mỗi câu mỗi từ luôn kèm theo một sự dằn vặt ghê gớm.
“Chắc tôi đã thua em, hai năm nay có thể chịu đựng tất cả, vậy mà chỉ một lần gặp lại đã không làm chủ được mình.” Hơi khói trên miệng anh từ từ phả vào không gian, xộc lên mắt cô cay xè, dụ dỗ những giọt lệ từ từ rơi xuống, nhưng chưa kịp đã bị nuốt vào trong. “Đừng nhớ tới tôi nữa, hãy đi tìm hạnh phúc cho mình. Dù tình yêu tôi dành cho em có to lớn tới đâu, không bao giờ tôi vì nó mà đánh đổi mọi thứ. Hãy cho người có thể làm việc đó một cơ hội, sẵn sang từ bỏ tất cả, chỉ vì đến với em.”
Thủy Tiên mơ màng nhớ lại những trang nhật kí trong kí ức xa xôi. Ngày ấy vào một chiều mưa, anh ngồi cùng cô từ trạm xe buýt trở về, anh nói : “Em đừng bao giờ yêu màu hồng, nó chỉ dụ dỗ con người ta vào những phút đê mê, lạc lối, không thể vượt qua bất cứ cám dỗ nào.”
Lúc ấy cô mơ hồ nhận ra thứ gì đó ám ảnh trong câu nói của anh, suy nghĩ một hồi lâu liền đáp lời: “Có phải vì vậy mà nỗi buồn có màu hồng chăng?” Trên môi cô gượng gạo một nét cười, với ngổn ngang những cảm xúc không nói thành lời được. “Nếu một ngày anh bỏ lại trong em một nỗi buồn như thế, em sẽ thôi không còn yêu màu hồng nữa, nhưng nhất quyết giữ lại nó suốt đời.”
Là thứ gì đã cám dỗ anh, và thứ gì đã dụ dỗ cô? Hai năm trời anh ra đi, chưa bao giờ cô hết yêu anh, cả như lúc này đây, khi anh đã trở về. Cách anh và cô cư xử với nhau, không ngừng làm tổn thương nhau, tất cả chỉ vì một thứ tình yêu không trọn vẹn.
Cô cười nhàn nhạt, nói với anh :“Anh và tôi đã đi tới sơn cùng thủy tận, ngần ấy đau khổ vẫn không thể quên được nhau sao?”
Anh lạnh lùng nhìn ra xa, đáp lời: “Chúng ta không cần quên nhau, chỉ thôi đừng nhớ về nhau nữa. Gặp em là một sai lầm, một sai lầm dùng cả cuộc đời anh cũng không thể sửa được. Hai năm nay anh từng nghĩ, chỉ cần một giây một phút không nhớ về em, anh sẵn sàng cho đi bất cứ thứ gì. Tất cả, chỉ vì anh không thể quên em.”
“Tôi từng nói với anh, chỉ cần anh hứa sẽ trở lại, tôi nhất định sẽ chờ. Nhưng rồi anh không nói, kể cả lúc sắp ra đi, anh vẫn lặng lẽ dấu tôi, biến tôi thành một con ngốc. Anh nói tôi đừng yêu màu hồng, vì sự cám dỗ của nó sẽ khiến tôi tổn thương, vậy cớ gì lúc ở sân bay, anh lại nói màu hồng đẹp nhất? Vì anh, vì cái gọi là đẹp nhất ấy, tôi đã can tâm tình nguyện giữ một nỗi buồn trong tim, cho đến lúc này đây đã trở thành một vết sẹo, không bao giờ lành nữa.”
Tàn thuốc đỏ rực cháy đến tay anh, nhưng lại không thấy đau, anh lại nhất quyết không chịu buông ra cho hơi nóng làm bỏng tay mình.
“Rồi em sẽ hiểu ra thôi, con người ta không chỉ sống bằng tình yêu, ngoài kia còn muôn thứ quan trọng nữa. Anh không thể làm sai với lựa chọn của mình, chỉ vì thứ cám dỗ được gọi là tình yêu.”
Anh bước đi, bóng người cao lớn khuất dần trong ánh nhìn chết lặng.
Cô từng nói khi gặp anh phải trở nên nhẫn tâm, phải nâng lòng tự tôn lên cao nhất. Cuối cùng trước tình yêu, mọi dự trù đều thất bại thê thảm.
Càng hận người đàn ông ấy bao nhiêu cô càng muốn níu kéo anh, bất chấp hai năm nay anh tệ bạc thế nào. Vì cô yêu anh. Tất cả chỉ vì cô không thể quên anh.
Trong bóng đen mờ mịt ở rạp chiếu phim, nơi góc khuất nào đó vẫn có một người đàn ông đang hướng tất cả sự quan tâm tới người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời mình, chỉ là hai năm trước, anh đã đánh đổi thứ quan trọng ấy để ra đi.
Hôm nay Kiến Minh lặng lẽ ngồi đây, nhìn mãi từ phía sau một dáng người tưởng như thân quen nhất, suốt hai năm trời đã dày xéo tâm can anh, đến đau cùng khổ tận. Khung cảnh nhộn nhịp không làm lòng người vui vẻ hơn, ngược lại còn khiến hai tâm hốn rỉ máu. Mới biết có những khi người ta ngu dại tưởng rằng, đau khổ nhất là khi phải chia tay người mình yêu, hai trái tim ở hai nửa địa cầu. Nhưng hóa ra không phải vậy, có một thứ còn đau khổ và dằn xé trái tim gấp mấy triệu lần, đó là phải đứng sau người mình yêu, nhìn cô ấy rơi những giọt lệ tổn thương, vậy mà không có tư cách đến bên ôm cô ấy vào lòng. Thứ đau khổ đó, vĩnh viễn không thể nguôi ngoai.
Anh vẫn lặng lẽ đi sau lưng cô, từ rạp chiếu phim tới chiếc ghế đặt bên bờ hồ. Trong khung trời tĩnh mịch, từng làn gió mơn man khắp cơ thể như đang ám ảnh về những thứ kỉ niệm xa xôi.
“Cô gái, thử cây kem này đi, chỉ mười ngàn thôi.”
Người đàn ông già nua vật vã với chiếc hộp trên tay, cười phúc hậu nhìn Thủy Tiên, đưa ra trước mặt cô một cây kem đẹp mắt.
Thủy Tiên tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, liền lắc đầu. Người đàn ông đáp trả cô bằng ánh nhìn thất vọng, toan định bỏ đi liền bị giữ lại ngay.
“Cho tôi hai cây.”
Kiến Minh vừa nói vừa lấy ra trong túi quần chiếc ví da, trao tiền cho người đàn ông rồi nhận lấy hai cây kem mát lạnh, đến bên chiếc ghế đá ngồi xuống.
Thay vì một sự ngạc nhiên như anh nghĩ, gương mặt Thủy Tiên lúc này hết sức lạnh nhạt và thờ ơ, nơi khóe môi lại nhếch lên một nụ cười.
“Đã ẩn dật được nãy giờ, cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi phải ra mặt sao?” Lời cô lạnh như băng, trong ngữ ý chứa vài phần diễu cợt.
Kiến Minh đặt hai cây kem bên cạnh mình, thoáng châm một điếu thuốc, không đưa lên miệng mà cứ giữ chặt trong tay. Tàn thuốc đỏ rực chấm một điểm sáng nhỏ bé trong không gian, anh cười khẩy một cái nhưng lại không nói gì. Anh không hiểu vì sao nụ cười trên môi cô lúc này lại trở nên đáng sợ như thế, phảng phất những nét buồn nhưng lại như không.
“Thế nào? Hai năm nay anh có hạnh phúc không? Ngần ấy thời gian vẫn không thể quên được tôi sao? Hay lại muốn tìm lại một chút hoan lạc cũ?”
Người phụ nữ này sau hai năm không gặp, bây giờ trong lòng chỉ còn lại những căm hận tuyệt cùng. Anh biết mình sai khi đã làm tổn thương cô, nhưng thực lòng anh muốn cô có thể quên anh, đừng bao giờ tự hành hạ bản thân như thế này.
Kiến Minh đưa điếu thuốc lên miệng, hít một hơi dài. Anh không uống rượu nhưng lời nói phảng phất chút men say, mỗi câu mỗi từ luôn kèm theo một sự dằn vặt ghê gớm.
“Chắc tôi đã thua em, hai năm nay có thể chịu đựng tất cả, vậy mà chỉ một lần gặp lại đã không làm chủ được mình.” Hơi khói trên miệng anh từ từ phả vào không gian, xộc lên mắt cô cay xè, dụ dỗ những giọt lệ từ từ rơi xuống, nhưng chưa kịp đã bị nuốt vào trong. “Đừng nhớ tới tôi nữa, hãy đi tìm hạnh phúc cho mình. Dù tình yêu tôi dành cho em có to lớn tới đâu, không bao giờ tôi vì nó mà đánh đổi mọi thứ. Hãy cho người có thể làm việc đó một cơ hội, sẵn sang từ bỏ tất cả, chỉ vì đến với em.”
Thủy Tiên mơ màng nhớ lại những trang nhật kí trong kí ức xa xôi. Ngày ấy vào một chiều mưa, anh ngồi cùng cô từ trạm xe buýt trở về, anh nói : “Em đừng bao giờ yêu màu hồng, nó chỉ dụ dỗ con người ta vào những phút đê mê, lạc lối, không thể vượt qua bất cứ cám dỗ nào.”
Lúc ấy cô mơ hồ nhận ra thứ gì đó ám ảnh trong câu nói của anh, suy nghĩ một hồi lâu liền đáp lời: “Có phải vì vậy mà nỗi buồn có màu hồng chăng?” Trên môi cô gượng gạo một nét cười, với ngổn ngang những cảm xúc không nói thành lời được. “Nếu một ngày anh bỏ lại trong em một nỗi buồn như thế, em sẽ thôi không còn yêu màu hồng nữa, nhưng nhất quyết giữ lại nó suốt đời.”
Là thứ gì đã cám dỗ anh, và thứ gì đã dụ dỗ cô? Hai năm trời anh ra đi, chưa bao giờ cô hết yêu anh, cả như lúc này đây, khi anh đã trở về. Cách anh và cô cư xử với nhau, không ngừng làm tổn thương nhau, tất cả chỉ vì một thứ tình yêu không trọn vẹn.
Cô cười nhàn nhạt, nói với anh :“Anh và tôi đã đi tới sơn cùng thủy tận, ngần ấy đau khổ vẫn không thể quên được nhau sao?”
Anh lạnh lùng nhìn ra xa, đáp lời: “Chúng ta không cần quên nhau, chỉ thôi đừng nhớ về nhau nữa. Gặp em là một sai lầm, một sai lầm dùng cả cuộc đời anh cũng không thể sửa được. Hai năm nay anh từng nghĩ, chỉ cần một giây một phút không nhớ về em, anh sẵn sàng cho đi bất cứ thứ gì. Tất cả, chỉ vì anh không thể quên em.”
“Tôi từng nói với anh, chỉ cần anh hứa sẽ trở lại, tôi nhất định sẽ chờ. Nhưng rồi anh không nói, kể cả lúc sắp ra đi, anh vẫn lặng lẽ dấu tôi, biến tôi thành một con ngốc. Anh nói tôi đừng yêu màu hồng, vì sự cám dỗ của nó sẽ khiến tôi tổn thương, vậy cớ gì lúc ở sân bay, anh lại nói màu hồng đẹp nhất? Vì anh, vì cái gọi là đẹp nhất ấy, tôi đã can tâm tình nguyện giữ một nỗi buồn trong tim, cho đến lúc này đây đã trở thành một vết sẹo, không bao giờ lành nữa.”
Tàn thuốc đỏ rực cháy đến tay anh, nhưng lại không thấy đau, anh lại nhất quyết không chịu buông ra cho hơi nóng làm bỏng tay mình.
“Rồi em sẽ hiểu ra thôi, con người ta không chỉ sống bằng tình yêu, ngoài kia còn muôn thứ quan trọng nữa. Anh không thể làm sai với lựa chọn của mình, chỉ vì thứ cám dỗ được gọi là tình yêu.”
Anh bước đi, bóng người cao lớn khuất dần trong ánh nhìn chết lặng.
Cô từng nói khi gặp anh phải trở nên nhẫn tâm, phải nâng lòng tự tôn lên cao nhất. Cuối cùng trước tình yêu, mọi dự trù đều thất bại thê thảm.
Càng hận người đàn ông ấy bao nhiêu cô càng muốn níu kéo anh, bất chấp hai năm nay anh tệ bạc thế nào. Vì cô yêu anh. Tất cả chỉ vì cô không thể quên anh.