Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Liêu Hành đã bị cuộc điện thoại của Thân Việt đánh thức, vậy mới phát hiện Vinh Mặc đã đi rồi.
Mở cửa cho Thân Việt, vừa rửa mặt vừa nghe gã dặn làm cách nào đối phó với đám phóng viên và diễn viên thích hóng chuyện, ngắn gọn mà nói thì là: Đánh thái cực.
Liêu Hành thành thật gật đầu, kiến nghị của Thân Việt thường là phương thức giải quyết tốt nhất.
Hai người rời khỏi khách sạn, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi theo đường bí mật tới bãi đỗ xe cửa sau, tránh thoát được đám ký giả ngồi chồm hỗm bên ngoài, trực tiếp đi tới phim trường. Trên đường, Thân Việt nhạy bén phát hiện Liêu Hành đang xoa bụng, tức thì lạnh mặt:
– Tối hôm qua cậu ăn khuya à?
Cái tay đang xoa bụng của Liêu Hành rời khỏi bụng ngay tắp lự, nghiêm túc nói:
– Đương nhiên là không, tối qua trước khi ngủ tôi chống đẩy gập bụng một chút, hiện tại bụng hơi chua, xoa một chút,
– …. – Bụng hơi chua? Đây là cái giải thích quỷ quái gì? Thân Việt cảnh cáo hắn – Nếu như bị tôi phát hiện cậu dám ở trước mặt đại Boss làm càn, xem tôi có chém cậu không!
Liêu Hành trợn to mắt tỏ vẻ thuần khiết:
– Anh cho em mượn một trăm lá gan em cũng không dám a! Đại Boss là ai a! Rất đáng sợ đó được không?
Thân Việt bĩu môi:
– Rất đáng sợ hả? Vậy tối qua cậu cùng người đáng sợ như thế ngủ chung, còn ngủ đến say sưa đấy.
– … – Liêu Hành thở dài – Vua muốn thần ngủ, thần sao có thể không ngủ?
Thân Việt bị làm cho ghê tởm, ném một cái kịch bản quan:
– Học thuộc lời kịch cho tôi!
Đến tới phim trường, ký giả quanh đó thấy hắn liền trực tiếp xông tới, mồm năm miệng mười hỏi vấn đền, Thân Việt đáp rằng sắp muộn quay phim, che chở cho hắn đi vào phim trường. Toàn bộ quá trình Liêu Hành chỉ phụ trách hơi tỏ vẻ áy náy mỉm cười, rằng thì là đạo diễn sắp nổi giận rồi, phải đi vào trước.
Vào tới phim trường, đạo diễn từ chối cho những người không có phận sự đi vào, trừng mắt lườm bắt hắn nhanh nhanh đi hóa trang, còn lại để phó đạo diễn cùng Thân Việt ra ngoài đối đáp ký giả, thuận tiện tuyên truyền bộ phim luôn.
Liêu Hành cùng mấy nam thứ dùng chung một phòng hóa trang, đi vào xong mới phát hiện những người khác đã chuẩn bị hòm hòm rồi, liền chủ động chào hỏi mọi người:
– Chúc các cậu buổi sáng tốt lành!
– Buổi sáng tốt lành! – Mọi người cũng chào hỏi lại với hắn.
Thợ trang điểm giúp hắn chỉnh sửa tóc, miệng cười hì hì:
– Hành Hành, tối hôm qua ngủ ngon sao? Có phải là mơ thấy mỹ nữ không?
Mới đầu ngủ không ngon, sau đó ngủ rất ngon! Liêu Hành âm thầm phun hạt đậu, ngoài miệng lại cười hì hì đáp:
– Ây ya đương nhiên là mơ thấy rồi, còn mơ được mỹ nữ hóa trang cho tôi thành một vị đại hiệp bạch y phiêu phiêu cơ mà!
– Phụt! – Thợ trang điểm bị hắn chọc cười, biết là đang trêu chọc mình, tâm tình cũng tốt lên – Hử? Cậu chắc chắn là không phải hóa trang cho cậu thành một tên ăn mày ăn xin đó chứ?
Liễu Hành ngẩng đầu, chớp mắt mấy cái:
– Cô nỡ sao?
Thợ trang điểm rốt cục cười lớn:
– Ha ha ha, đương nhiên không nỡ! Hành Hành nhà tôi đẹp trai như thế! Hóa trang thành tên ăn mày rất là đáng tiếc!
Mọi người trong phòng hóa trang tức thì cười thành một đoàn, cũng không ai hỏi thăm suy nghĩ của hắn đối với tỏ tình của cô nương nhà giàu kia.
Liêu Hành tính cách tốt, cách hành xử hiền lành hài hước, không tự cao, đối với diễn viên và nhân viên công tác trong đoàn đều rất quan tâm, có đôi khi thấy tiểu diễn viên mới đến bị đạo diễn dọa khóc, thì mang theo điểm tâm fan tặng lắc lư đi qua an ủi, vừa an ủi đối phương vừa nhìn chằm chằm điểm tâm mình đưa tới:
– Thân Việt không cho tôi ăn điểm tâm, nói sẽ béo, không thể làm gì khác hơn là cho cậu được lợi rồi.
Tiểu diễn viên nín khóc mỉm cười, rõ ràng mấy phút trước còn thấy hắn trộm ăn mấy khối điểm tâm ni! Biết hắn an ủi mình, tâm tình cũng tốt hơn.
Nhân khí của hắn trong đoàn làm phim rất cao, một mặt là bởi vì tính cách tốt, một mặt khác là bởi vì tiếng tăm lớn. Dù sao cũng là ảnh đế mà, tất cả mọi người đều thích gần gũi hắn hơn một chút. Cho nên cho dù tất cả mọi người có thật sự tò mò xem hắn nghĩ thế nào về lời tỏ tình của cô gái nhà giàu kia, thì nhìn hắn không có ý muốn nói chuyện, cũng sẽ thức thời không hỏi nữa.
Quay phim đến tận bữa trưa, Thân Việt thông báo vài câu, để hắn đi tiếp chuyện với ký giả.
Liêu Hành đem theo cặp lồng cơm tập tức đi đến nói chuyện với các phóng viên ở bên ngoài.
Các phóng viên thấy hắn không có làm cao như vậy, tất cả đều nở nụ cười. Phỏng vấn Liêu Hành mấy năm nay, tuy rằng trọng tâm câu chuyện luôn luôn diễn biến rất chậm, thế nhưng khi phỏng vấn xong đứng dậy cảm giác lại rất tốt, cái tên này đã bao nhiêu năm vậy, vẫn còn một bộ dạng bình dị gần gũi. Thân Việt đưa hộp cơm cho các phóng viên, một đám người ngồi trên băng ghế nhỏ vừa ăn vừa hỏi, thoạt nhìn không giống như phỏng vấn, mà ngược lại giống như nông dân công nhân làm xong cùng góp gạo ăn chung.
– Chào Liêu Hành, tôi là ký giả tuần báo XX, không biết anh đã xem qua tết mục [Tiếng lòng tới ngôi sao] tối qua chưa? – Một kí giả vừa cầm hộp cơm vừa nghiêm túc nói lời mở đầu.
[Tiếng lòng tới ngôi sao] là một chương trình giải trí giúp cho fan đối với thần tượng của mình nói lời yêu thương, cũng giúp họ thực hiện mơ ước đến gần hơn với ngôi sao của mình. Bởi vì trong đó bao hàm tính chất theo đuổi thần tượng điên cuồng của fan và những tranh luận nghi vấn của xã hội, nhưng vẫn xảo diệu lợi dụng chủ đề [Lấy ngôi sao làm tấm gương, truyền bá năng lượng mạnh mẽ], phát động và mở rộng vài hoạt động công ích, nên được những người ái mộ cường liệt ủn hộ, trở thành tiết mục vừa giải trí vừa làm công ích HOT nhất, thành công tồn tại được đến bây giờ mà không phải là bị xóa sổ.
Liêu Hành chỉ nghe nói, mà hắn thực sự chưa xem, thế là trả lời:
– Tối hôm qua quay phim xong trở về muộn quá, nên nghỉ ngơi trước. Sao vậy, tiết mục tối qua có Giang Lan à?
Liêu Hành và Giang Lan năm ngoái đã bao thầu hết cúp ảnh đế ảnh hậu, quan hệ cá nhân cũng tốt, nên Liêu Hành đặc biệt thích trêu ghẹo người bạn thân này, khăng khăng mình là Fan số một của Giang Lan, tiết mục của nữ thần nhà mình chưa bao giờ bỏ qua! Lâu dần, mỗi lần ký giả hỏi đến tiết mục gì, câu trả lời của hắn luôn luôn có quan hệ với Giang Lan, lần này cũng không ngoại lệ.
Mọi người cười, cũng nghe ra ý của hắn là không xem, thật đến nỗi không giống như xem rồi lại giả không xem, như thế thì sẽ không biết rồi.
– Tối hôm qua có một vị bạch phú mỹ (*) ở trong tiết mục tỏ tình với anh đấy, đối phương vậy mà là thiên kim của tập đoàn Minh Tường nha!
Liêu Hành kinh ngạc nhướng mi, làm bộ dạng tiếc hùi tiếc hụt:
– Vậy mà tôi lại bỏ lỡ tỏ tình của fan?! Trời ạ, tôi muốn nghe fan tỏ tình lâu rồi! Bọn họ mỗi ngày đều bêu xấu tôi! Mấy người không gạt tôi chứu? Tôi sẽ lên weibo kiểm chứng nha, nếu không có fan nào tỏ tình với tôi, tôi sẽ kiện các vị tội lừa gạt người khác đó!
Các phóng viên cười phì, bị cơm trong miệng là sặc đến phát ho phát hen! Cái đoạn nói này của hắn, chính là vui vẻ vì có người tỏ tình, lại giải nghĩa thành tình yêu đơn thuần của fan, rồi biểu đạt cảm tạ của bản thân với fan, phủi bay cái quan hệ mập mờ này, nhưng cũng hài hước hiếm thấy.
Cơ mà luôn có người không chịu kết thúc đơn giản như vậy:
– Ước nguyện của cô ấy là nếu có thể tốt nhất là được gả cho anh. Liêu Hành anh xem thấy sao?
Liêu Hành giơ lên đôi đũa và hộp cơm, chân thành nói:
– Ăn xong rồi xem.
Quần chúng ký giả:
– ….
Thân Việt nín cười tới thông báo:
– Những cảnh quay chiều sắp được bắt đầu rồi, các vị, thật ngại quá, Liêu Hành phải đi vào trước. Cảm ta mọi người….
Liêu Lành cũng cám ơn mọi người theo, ôm hộp cơm còn chưa ăn xong đi vào.
Các phóng viên vừa nhìn thấy Thân Việt liền biết sau đấy phỏng vấn không vui, nhưng mà quan tâm làm gì, tốt xấu gì cũng hỏi được này nọ gì kia, còn ăn hàng được một bữa ni! Ai mà mong tóm được gì đó từ cách trả lời không đứng đắn của Liêu Hành chứ!
Trong phòng làm việc của chủ tịch.
Vinh Mặc giao hồ sơ đã phê duyệt cho thư kí đứng bên cạnh, thuận tiện hỏi cô:
– Thần An gần đây có tới không?
Thư ký trả lời:
– Hôm qua cậu hai có tới một lần, thấy ngài không có ở đây thì về.
Vinh Mặc ngẩng đầu:
– Nó có nói chuyện gì không?
– Hình như là chuyện bên công ty điện ảnh và truyền hình, cậu hai cũng không nói gì nhiều, chỉ nói qua mấy hôm lại tới. – Thư ký quan sát vẻ mặt của y, thập phần nhạy bén hỏi – Có cần gọi điện thoại cho cậu hai hay không?
– Ừ, xem buổi tối nó có bận không, nếu không, thì cùng đi ăn một bữa cơm. – Vinh Mặc bổ sung – Gọi cả Thẩm Trùng cùng đi.
– Vâng. – Thư kí tiểu thư bình tĩnh gật đầu, trong lòng bong bóng hồng phấn đã sớm phiêu phiêu: Cậu hai và phu nhân cậu hai cùng đi gặp boss ni! Ai nha cái loại cảnh tượng tiểu phu thê gặp mặt anh chồng này vì sao một chút cũng không có cảm giác không hài hòa ni?
….. Thư kí tiểu thư, tiết tháo của cô rụng rồi kìa.
– À đúng rồi, – Vinh Mặc dừng lại, hỏi cô – Cô biết Liêu Hành không?
Liêu Hành? Thư kí sửng sốt, làm một hoa si đúng chuẩn, thì sao có thể không biết Liêu đại ảnh đế người gặp người thích hoa gặp hoa nở chứ? Huống chi Liêu Hành lại còn là nghệ nhân dưới chướng Vinh thị! Bất quá… Vinh Mặc nhắc tới cái tên này thì có chút quỷ dị đi, thư kí hết khả năng đẩy về hướng công việc:
– Chủ tịch ngài nói là là diễn viên Liêu hành kí hợp đồng với Điện ảnh và truyền hình Vinh thị sao?
– Ừ.
– Ặc… tôi biết anh ấy. Sao vậy?
– Hắn là loại người gì? – Vinh mặc hỏi, đơn thuần là hiếu kỳ.
– Anh ấy là một… –Thư kí tiểu thư nhớ tới hình tượng chính thức của Liêu Hành và đánh giá của cư dân mạng khác nhau một trời một vực, chẳng biết phải biểu đạt ra sao. Nghĩ đến đây, cô uyển chuyển bày tỏ – Liêu Hành là một… ừm, người tương đối phức tạp.
Vinh Mặc tương đối hiểu thư kí nhà mình, nghe tới cách hình dung như vậy, chủ động hỏi:
– Sao vậy?
Thư kí rất chân thành mà đề nghị:
– Chủ tịch, ngài nếu như không bận, thì có thể nhân lúc rảnh rỗi xem weibo của anh ta và forum chính thức.
– … – Vinh Mặc nhìn cô, mặt không biểu cảm.
Thư kí mì lệ:
– Chủ tịch tôi sai rồi, ngày mai tôi sẽ đem tư liệu đã chỉnh lý về Liêu Hành đưa cho ngài.
Vinh Mặc thỏa mãn gật đầu:
– Đi xuống đi.
Thư kí tiểu thư vẻ mặt đau khổ đi ra: Sao ông chủ lại đôt nhiên cảm thấy hứng thú với Liêu ảnh đế vậy? Cái tên Liêu Hành này chắc sẽ không tìm đường chết tìm đến trên đầu đại boss đi?
Nghĩ đến cái tính không tìm chết không nhịn được của Liêu Hành, thư kí tiểu thư bỗng nhiên lo lắng: Đại Boss đây là định xử lý Liêu Hành sao? Liêu Hành và chủ tịch không hay gặp mặt, chắc không đến nối đâu a… Chờ một chút! Tối qua chủ tịch ngủ ở đâu nhỉ?!
Thư kí tiểu thư chạy về phòng làm việc tra bản ghi chép của mình, nhật trình ngày hôm qua ghi lại khách sạn Vinh Mặc ở hôm qua. Thư kí lại nhìn đến weibo của hội fan, quả nhiên thấy dấu hiệu khách sạn quen thuộc gần phim trường.Thư kí ai thán:
– Không phải chứ, đụng phải nhau? Này có bao nhiêu cẩu huyết bao nhiêu duyên phận a! Liêu đại ảnh đế tuy rằng anh luôn tìm đường chết, thế nhưng tôi thật không ngờ đến anh vậy mà ngay cả đại Boss cũng dám chọc a!
Nói đến như thể Liêu Hành là hạng bất lương, dù thế nhưng thư kí tiểu thư thích YY người khác lại không hề có bất kì liên tưởng kì quái nào đối với hai người bất ngờ gặp nhau này. Đương nhiên, với tính cách của Vinh Mặc cũng khiến cho thư kí không cách nào nghĩ bậy được.
Vinh Mặc xuất thân thế gia, làm người thừa kế của một gia tộc ưu tú có tiếng, sở hữu phẩm chất truyền thống của con em đại gia tộc: Nghiêm cẩn, nội liễm, ưu nhã, thung dung. Y khoan dung mà cường thế, khiêm tốn mà quả quyết, cầm kỳ thư họa đều biết, không hút thuốc không đánh bạc, thích phẩm trà luyện thái cực, còn biết một chút võ thuật.
Thư kí tiểu thư thường xuyên cảm khái rằng: đại Boss nhà mình nếu mà sinh ra ở cổ đại, chắc chắn sẽ là ứng cử viên con rể hàng đầu danh môn khuê tú a!
________
Có thể bạn chưa biết: Bạch phú mỹ = em gái nhà giàu + đẹp + da tắng
Liêu Hàng vừa lướt weibo vừa tự kiểm điểm: Có phải mình quá không ra uy, cho nên nhóm fan mới dám se duyên thành cái tiết tấu càng ngày càng không dám nhìn thẳng không! Tốt xấu gì tui cũng là nam thần của mấy người đấy được không? Mấy người cứ bôi do trát trấu tui như vậy đấy hả?
Lướt weibo xong, hắn theo thói quen đổi sang nick clone đi lướt diễn đàn, xem các loại tin đồn linh tinh thú vị. Đang lướt đến sung sướng, thì Vinh Mặc từ nhà tắm đi ra. Liêu Hành nghe được tiếng động, xoay người nhìn y: Vinh Mặc mặc một cái áo choàng tắm màu trắng, lộ ra một mảng ngực nho nhỏ và cẳng chân, rất tùy ý dùng khăn lau tóc ướt, mái tóc mới rồi còn được chỉnh sửa cẩn thận, giờ loạn cào cào, nhưng có vẻ thân thiện hơn nhiều.
Vóc dáng Vinh Mặc cao to, lúc mặc tây trang có thể sánh ngang với người mẫu chuyên nghiệp, hiện tại đổi thành áo choàng tắm, vẫn hút mắt như thường. Liêu Hành vốn tưởng Vinh Mặc sẽ thuộc loại vai u thịt bắp chuyên gia vùi đầu trong phòng gym, dù sao thì bình thường nhìn vai rộng eo hẹp rất ra dáng, hiện tại nhìn lại thì, cư nhiên không có (cơ bắp)? Da trên người cũng không phải cùng màu tiểu mạch như mình, cư nhiên còn trắng hơn? Hắn có chút kinh ngạc nhíu mày, nhớ tới bộ dáng của thủ trưởng Vinh nhị thiếu nhà mình hình như cũng thuộc loại vóc dáng gầy gầy trắng trắng cao cao thế này… quả nhiên là anh em ruột a! Hai vị thiếu gia nhà họ Vinh quả nhiên là con em thế gia da thịt nhẵn nhụi a…
Vinh Mặc không biết trong đầu hắn cư nhiên đem mình treo cùng một chỗ với “da thịt nhẵn nhụi”, y nhìn hắn đang một bộ dạng đắm chìm trong thế giới của bản thân. Nhắc nhở một chút:
– Cậu không đi tắm sao?
– Ể? À! Chưa. – Liêu Hành hoàn hồn, chỉ vào mấy phần đồ ăn khuya trên bàn nói với y – Chủ tịch, tôi bảo người của khách sạn mua chút đồ ăn khuya cho chúng ta, có muốn cùng ăn chút gì đó không?
Hắn vừa nói vừa mở hộp đồ ăn, bên trong có cháo, đồ nướng, một ít rau xào, rau củ trộn đậu phộng và thịt bò kho tương, còn có… mấy chai nước. Hắn phát hiện ánh mắt Vinh Mặc trở nên do dự, liền thản nhiên giới thiệu:
– Thịt bò kho tương của tiệm này làm ăn khá ngon đấy, còn xâu thịt dê với màn thầu này á, so với nơi khác nướng không giống đâu, tương của ông chủ tiệm này làm rất ngon, rất thơm a! Đúng rồi, anh không phải còn chưa ăn tối sao? Cho nên tôi bảo bọn họ mua thêm một phần cháo nhỏ, bảo vệ dạ dày a… ặc, chủ tịch?
Liêu Hành thấy Vinh Mặc đứng ở bên cạnh, cúi đầu nhìn một bàn bày đày bữa khuya, ánh mắt có vài phần kì quái:
– Cậu vẫn thường ăn khuya sao? Hiện tại đã sắp h rồi đấy?
Liêu Hành nhớ tới cảnh cáo phải giảm béo của Thân Việt, lập tức nghiêm mặt nói:
– Không hẳn! Kỳ thực chỉ thỉnh thoảng tôi mới ăn một chút, hôm nay là bởi vì… khụ… tôi phải quay phim nguyên ngày, buổi trưa bụng không ổn định, chưa được ăn gì cả, nên giờ mới đói bụng thôi. – Liêu Hành bày ra một bộ dạng đói sắp chết rồi, trời mới biết buổi trưa hắn dưới con mắt giết người của Thân Việt đã ăn nguyên một tô lớn ngư hương nhục ti () với cơm a!
Vinh Mặc hiểu rõ, bất quá vẫn nói:
– Ăn quá muộn không tốt cho thân thể, sau này bớt ăn khuya đi.
Liêu Hành không ngờ Vinh Mặc cư nhiên sẽ nói ra loại lời nói quan tâm này, nhất thời ngẩn ra, ngây ngốc đồng ý:
– A… được.
Nói xong mới nghĩ nghĩ, Vinh Mặc nói như thế, vậy mấy món ăn này còn ăn nữa hay thôi a? Liêu Hành rất xoắn xuýt.
Khóe miệng Vinh Mặc hơi cong lên, rút cái ghế ở bên cạnh hắn ra ngồi xuống, chủ động lấy đũa và thìa, bưng chén cháo kia đến chậm rãi húp, đúng thật là y có chút đói, cho dù là đồ ăn ven đường không an toàn, nhưng nể mặt Liêu Hành cố ý mua đến, thì tạm thời không suy tính nhiều nữa.
Liêu Hành chỉ xoắn xuýt trong chốc lát, thấy Vinh Mặc bắt đầu ăn, hắn cũng không rụt rè nữa.
Ngay từ đầu hai người đều không nói lời nào, bầu không khí cực kì trầm mặc. Liêu Hàng cảm thấy hiện tại quai quái, liền chủ động khơi mào câu chuyện, hỏi chuyện cô nhóc đã gặp ngày đó:
– Lệnh thiên kim gần đây thế nào?
Vinh Mặc đặt thìa xuống, trả lời hắn:
– Dục Trạch đang đi nhà trẻ, mỗi tối trở về liền xem phim truyền hình của cậu đóng.
– Dục Trạch? – Liêu Hành không để ý nửa câu sau, chỉ không hiểu con gái của Vinh Mặc không phải tên là Vinh Yên hay sao?
– Tự. – Vinh Mặc giải thích một chút – Trong nhà trưởng bối đều gọi vãn bối bằng tự.
– Ồ? Vậy anh và tổng giám đốc thì sao? – Liêu Hành bắt đầu tò mò, hắn chưa từng nghe qua chuyện này a!
Vinh Mặc nhìn ánh mắt sáng lòe lòe của hắn, trầm mặc một chút, mới nói:
– Tự của tôi là Thần Việt, còn tự của tiểu Thác là Thần An.
Tiểu Thác… Liêu Hành nhớ đến gương mặt người sống chớ tới gần của Vinh Thác, không khỏi có chút buồn cười. Nhưng ngại anh trai người ta còn đang ở đây, không nên biểu hiện ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là lảng sang chuyện khác:
– Tự của lệnh thiên kim rất thú vị, nghe qua như tên của con trai.
– Trưởng bối đặt, mong con bé phúc trạch lâu bền.
– Ý hay! – Liêu Hành khen một tiếng, sau đó tiếp tục ăn.
Vinh Mặc nhìn hắn không có ý định hỏi tiếp, mới một lần nữa cầm thìa lên húp cháo, những món ăn khác cũng chỉ động qua vài miếng, không ăn nhiều.
Mặc dù Liêu Mặc là một đại minh tinh, bộ dáng ăn khuya so với bộ dáng học thuộc lòng lại không khác tí nào, rất tùy ý, tay cầm xiên thịt nướng tay gắp tức ăn, so với Vinh Mặc ở bên cạnh quy củ uống cháo quả thực…. không đành lòng nhìn thẳng. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn đều không tự giác, hoàn toàn quên mất Thân Việt đã dặn trước mặt người ngoài phải giả dạng thân sĩ.
Vinh Mặc gia giáo nghiêm chỉnh, lễ nghi bàn ăn thập phần chỉnh chu, thấy hắn như vậy cũng chỉ mỉm cười, không nói gì nhiều.
Liêu Hành ăn khuya xong, bất giác ôm bụng ưu thương nói:
– Ngày mai phải dậy sớm tập luyện a, để Thân Việt thấy cái bụng này của tui, nhất định sẽ cấm ăn ba ngày a QAQ, tui hông muốn gặm táo nữa đâu QAQ
Vinh Mặc rốt cục không nhịn được bật cười.
Liêu Hành ngây người: Quên mất người này vẫn là đại Boss ni!
– Chủ tịch, ngày mai tôi sẽ bắt đầu giảm béo! Nhất định sẽ không để cho công ty phải bồi thường! – Liêu Hành thề, nhìn gương mặt nghiêm túc của Vinh Mặc, nhỏ giọng nói – Chỉ là… ngày mai ngàn vạn lần đừng nói cho Thân Việt là tôi ăn khuya a… chủ tịch?
Liễu Hành nỗ lực bày ra bộ dạng đáng thương.
Vinh Mặc bất đắc dĩ gật đầu:
– Được. Cậu còn chưa đi tắm rửa sao?
Liêu Hành nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nghiêm túc nói:
– Nửa tiếng sau khi ăn mới được tắm, như vậy mới khỏe mạnh.
Vinh Mặc:
– …
Người vừa mới nửa đêm ăn khuya thì có tư cách gì nói lời như vậy?
Vinh Mặc đứng dậy đi đánh răng.
Liêu Hành chủ động thu dọn tàn cục, đem mấy thứ này đó vứt đi, sau đó ở trong phòng vừa đi vài vòng tiêu thực, vừa cầm di động tiếp tục lướt diễn dàn. Còn chuyện cô gái nhà giàu kia thổ lộ? Thân Việt sẽ giải quyết ╮(╯_╰)╭
Vinh Mặc nhanh chóng ra ngoài, thấy người nào đó đang đi vòng vòng, tam quan () một lần nữa bị đổi mới: Đây là một trong những cái cây hái ra tiền của Vinh Thị sao? Vì sao nhìn cứ…. Vinh Mặc nhất thời không tìm được từ để miêu tả, chỉ đột nhiên cảm thấy em trai phải lăn lộn giữa một đám điên như này thì thật là khổ, hôm nào cho nó mấy ngày nghỉ đi.
Liêu Hành thấy y, liền cười:
– Tiêu thực một chút.
Vinh Mặc gật đầu, không nói gì, lấy hồ sơ trong cặp ra, vén chăn lên giường nằm. Liêu Hành đi thêm vài vòng, cảm thấy ngại, ôm dụng cụ tắm rửa và áo choàng của mình tiến vào phòng tắm.
Liêu Hành cố ý kéo dài thời gian, dự là tắm xong đi ra ngoài thì Vinh Mặc cũng đã ngủ, như vậy sẽ không quá xấu hổ —- dù sao thì ngủ cùng với đại Boss cũng áp lực cực kỳ. Lăn qua lăn lại toàn thân xong, dùng khăn lông khô lau tóc ướt, rồi đổi dép ra ngoài, như mong muốn thấy Vinh Mặc đã tắt đèn bên mình đang ngủ.
Liêu Hành thở phào, rón rén đi tới, vén bên chăn còn lại lên, cẩn thận chu vào. Vinh Mặc dường như bị động tác của hắn quấy nhiễu, nhíu mày một cái nhưng không tỉnh lại. Liêu Hành tắt đèn bàn, nhìn y một lần nữa an ổn ngủ, mới trùm chăn qua đầu, chui trong chăn nghịch di động, nhắn tin quấy rầy Thân Việt: [Thân lão đại, anh đã ngủ chưa? Giường của trợ lý Phương có mềm không?]
Chỉ trong chốc lát, tin nhắn tràn ngập mùi thuốc súng của Thân Việt trả về: [Cái tên điên nhà ngươi nửa đêm không ngủ còn làm cái gì! Ngủ trên giường đại Boss rồi thằng nhãi ngươi có thể đàng hoàng một chút coi không! Còn có lòng nhảm nhí quấy rầy tôi?!]
Đờ mờ! Liêu Hành vội tắt tiếng báo tin nhắn, cắn răng đáp lại: [Câu thứ hai của anh là có ý gì?! Cái gì mà ngủ trên giường đại Boss? Gọi đàng hoàng một chút coi! Có nghĩa khác đó anh có hiểu không!]
Thân Việt: [Liêu Hành, tuy rằng tôi nghĩ không có khả năng, thế nhưng lần đầu tiên tôi thực sự mong, nếu như đại Boss có thể quy tắc ngầm cậu luôn thì quá tốt rồi! Nói như vậy, thằng nhãi ngươi lúc này hẳn là đang bị Boss lăn qua lăn lại mà không phải tới lăn qua lăn lại tôi!!! Đờ mờ ông đây buồn ngủ, tắt máy!!!]
Liêu Hành hung hăng chọt màn hình điện thoại: [Thân Việt, anh là một tên quản lý thúi tha! Trù tui bị Boss đè, anh còn có tình đồng nghiệp hay không! Tui muốn đuổi việc anh!
Bên kia không trả lời lại, hẳn là đã thực sự tắt máy.
Liêu Hành hầm hừ từ trong chăn chui ra ngoài, nghiêng đầu, liền bị Vinh Mặc đang mở to hai mắt làm cho hoảng:
– Chủ… chủ tịch? Ồn anh sao?
– Không phải... – Vinh Mặc nhu nhu thái dương, nhịn một chút, vẫn là không đưa ra lời trách cứ gì, chỉ nói – Tóc cậu còn chưa lau khô kìa? Ngủ như vậy dễ đau đầu đấy.
– A? À… ờ ờ, tôi quen rồi… – Nói được phân nửa, Liêu Hành dừng lại, để điện thoại xuống – Tôi đi lau.
Rồi đem theo cái đầu còn quấn khăn lông xuống giường đi vào phòng tắm cắm điện máy xấy.
Vinh Mặc thở dài, người nào đó còn thật sự cho rằng chùm chăn kín đầu nghịch điện thoại là sẽ không quấy rối y sao? Âm thanh của chuông tin nhắn đã trực tiếp đem y từ trong giấc ngủ đánh thức dậy. Đã nhiều năm chưa từng bị đánh thức từ trong mộng như vậy, Vinh Mặc xoa xoa thái dương một lần nữa nằm xuống, cúi đầu nhìn chiếc di động bị Liêu Hành tùy tiện bỏ xuống vẫn còn sáng màn hình, định bụng giúp hắn bỏ sang tủ đầu giường.
Vừa cầm di dộng lên, liền vừa vặn nhìn thấy tin nhắn của Liêu Hành và Thân Việt… Vinh Mặc nhìn hai người đối đáp, đưa mắt dừng tại hình ảnh một câu kia gửi trả lại của Liêu Hành: ‘Trù tui bị Boss đè, anh còn có tình đồng nghiệp hay không’, nhíu mày: bị tôi đè cũng gọi là trù ẻo cậu?
Y quay đầu liếc nhìn về hướng phòng tắm, tiếng máy xấy có chút vang. Y tắt màn hình điện thoại thả về chỗ cũ, nằm xuống ngủ.
Liêu Hành đi ra, một lần nữa bò lên giường, giữa hai người cách một khoảng đủ cho một người nằm, hắn nắm góc chăn nhỏ giọng hỏi:
– Chủ tịch anh ngủ chưa?
Vinh Mặc nhắm hai mắt, khẽ “Ừ” một tiếng.
Liêu Hành nhìn thấy điện thoại di động của mình, sợ đến hồn phi phách tán, mau chóng nhặt về, thấy Vinh mặc không phản ứng, mới cầm di động ra sức giả bột trấn định:
– Chủ tịch ngủ ngon.
Boss chưa thấy ha chưa thấy ha chưa thấy ha? Tuyết đối chưa thấy ha?
Một lát sau, Vinh Mặc đáp lại một tiếng:
– Ngủ ngon.
Liêu Hành sửng sốt một chút, trên thực tế, sống một mình bao nhiêu năm, đã rất lâu không có ai trước khi ngủ nói với hắn một tiếng chúc ngủ ngon. Hắn há miệng, rốt cục không nói gì nữa, chỉ là nắm thật chặt di động, nghĩ đến câu nói kia của Thân Việt “nếu như Boss có thể đè cậu thì quá tốt rồi”, không hiểu sao có chút ớn lạnh: cái tên Thân Việt này nổi danh miệng quạ đen, lần này ngàn vạn lần đừng có trở thành sự thật a!!!
Lần đầu cùng đại Boss ngủ chung giường, Liêu Hành thấp thỏm đi vào giấc ngủ.
______________
Chú thích:
Ngư hương nhục ti: là một món ăn vùng Tứ Xuyên, chọt cúc GG nếu muốn biết thêm thông tin chi tiết, bạn Za đang đói muốn ăn mà không được ăn nên hổng up ảnh đâu.Tam quan: bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan (thì phải?) nói đại khái là cách nhìn nhận về các vấn đề cuộc sống.____________
Zaza: các bạn vẫn đang nhận phúc lợi nhân dịp bạn Za bị ốm, nằm bẹp trên giường, chúc các bạn đọc vui~~~~