Buổi tối lúc ăn cơm, Vinh Mặc trước một bước đến nhà hàng đã đặt trước. Trong phòng riêng tư ngồi uống trà một mình, thuận tiện tranh thủ thời gian lưới weibo. Từ mấy năm trước sau khi mở weibo để follow em trai nhà mình, Boss Vinh cũng không có việc gì thì cũng thích lướt lướt một chút, những người follow đa phần là bạn bè Vinh Thác, một số khác là người quen trong công tác, còn có một vài tài khoản thượng vàng hạ cám, cộng lại không tới 30 người.
Weibo mới nhất là của em trai Vinh Thác.
@Tương tư cốt RT: @Bất tả bất hữu bất tam thủy buổi tối anh tui đãi, anh chớ tới trễ.
Phỏng chừng Thẩm Trùng không nhìn thấy, tạm thời chưa trả lời. Những cái khác hoặc weibo của những người bạn kia của Vinh Thác, Vinh Mặc lướt qua một chút, nhớ tới thư kí nói về weibo của Liêu Hành, liền đi search từ khóa, hiện ra một mảng lớn, Vinh Mặc không thể làm gì khác hơn là đi baidu kiếm weibo của Lêu Hành, sau đó follow thêm tài khoản “Liêu Hành muốn làm diễn viên đóng thế võ hiệp”, sau đó từ từ xem từng cái.
Liêu Hành ở trên weibo nói rất nhiều, cho nên cũng phát rất nhiều weibo, thế nhưng mỗi lần đều bị Thân Việt mắng một trận, sau đó lại khiêm tốn một chút. Trên weibo phần lớn là mấy chuyện vụn vặt, giọng điệu thoải mái, chuyên gia trêu chọc bản thân, đùa giỡn người khác. Bất quá, lạc thú khi xem weibo của Liêu Hành lại không ở việc xem hắn phát cái gì, mà là xem fan của hắn ở bên dưới bình luận cái gì.
Phong cách Fan của Liêu Hành trong showbiz có thể nói là một mình một phái, nguyên nhân là bởi bản thân hắn mang phong cách troll đến động kinh, fan cũng thập phần tưng tửng, pha trò trêu chọc anh già nhà họ một chút áp lực cũng không có, fan lâu năm đến mức nhất định tự nhiên sẽ đi bêu xấu, chế giễu Liêu Hành đến nỗi có thể nói là tận tâm tận lực, so với anti còn chuyên nghiệp hơn, khiến cho nhóm anti cũng không biết hạ thủ từ đâu.
Tỉ dụ như đem ảnh xấu của Liêu Hành chế thành ảnh troll, đem phỏng cấn của Liêu Hành cắt nối biên tập thành vở kịch buồn ói, đem tạo hình xấu nhất của Liêu Hành mà sống chết khen ngợi, đem tạo hình đẹp nhất của hắn ra phun đậu khiến hắn thương tích đầy mình, đem những đoạn trích ___ Liêu Hành không tiết tháo, tìm đường chết, troll người không được bị người troll lại___ chỉnh lý thành sách đăng lên bách khoa toàn thư của Baidu, Liêu Hành chụp với mỹ nữ, fan nói tên sắc lang nhà ngươi đang nhìn đến chỗ nào đấy, Liêu Hành chụp với anh đẹp trai, fan lại nói ây gu Hành Hành anh có phải coi trọng người ta không? Liêu Hành chụp bàn chân to của mình, fan lại nói Hành Hành anh đừng từ chối, gót sen ba tấc anh không giành nổi đâu…
Cho tới bây giờ Vinh Mặc chưa từng thấy qua nhóm fan nào đồng tâm hiệp lực bêu xấu Liêu Hành như vậy, quả thực là yêu đến nơi đến chốn.
Y cuối cùng cũng hiểu vẻ mặt muốn nói lại thôi của thư kí là tại sao rồi, cái tên Liêu Hành này… quả thật khiến cho người ta không cách nào hình dung. Ưu điểm thông qua những miêu tả của nhóm fan đã trở thành một đống troll, khuyết điểm thì… cư nhiên còn khiến người ta cảm giác thật dễ thương. Vinh Mặc xem một chút không nhịn được cười rộ lên, Liêu Hành này cũng rất thú vị!
– Anh cả, anh cười gì vậy? – tiếng Vinh Thác đột ngột truyền tới.
Vinh Mặc vô thức đóng điện thoại lại, nhìn hắn và Thẩm Trùng một trước một sau đi tới, Thẩm Trùng đang kéo ghế cho hắn. Vinh Mặc không trả lời, mà chào hỏi với bọn họ:
– Các chú tới rồi.
– Vâng, trên đường kẹt xe, trễ một chút. – Vinh Thác ngồi xuống.
Thẩm Trùng cũng cười ngồi sang một bên, quen thuộc mà chào hỏi y:
– Sáng sớm hôm nay anh cả mới xuống máy bay đi? Lần này đi công tác có thuận lợi không?
– Ừm, đã kí xong hợp đồng, phần còn lại công ty sẽ phân người đi hiệp thương. – Vinh Mặc đưa menu tới – Anh đã chọn vài món rồi, các chú nhìn xem còn muốn thêm gì không?
Vinh Mặc khá hiểu khẩu vị của họ, chọn món cũng là những món họ thường ăn, nói thêm món cũng là để Thẩm Trùng nhìn một chút.
Thẩm Trùng đã sớm quen với sự chu đáo của Vinh Mặc, nghĩ tới Vinh Thác buổi trưa bận việc còn chưa ăn cẩn thận, liền chọn thêm một ít soup và điểm tâm dễ tiêu hóa, ba người ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Bởi vì Thẩm Trùng là dâu nam đầu tiên của Vinh gia (Thẩm Trùng: dâu?), thân phận đặc thù, Vinh Thác đã sớm dọn ra ngoài ở cùng Thẩm Trùng, mà Vinh Mặc ở nhà chính, thỉnh thoảng lại gọi hai người cùng đi ăn cơm. Trước tiên là tán gẫu qua tình hình gần đây, hỏi một chút chuyện sinh hoạt, biết được Thẩm Trùng chăm sóc Vinh Thác rất tốt, Vinh Mặc cũng hài lòng.
Cơm ăn được phân nửa, Vinh Mặc hỏi:
– Tiểu Thác, hôm qua chú tới công ty tìm anh à?
– Ừm, có chút việc tìm anh. – Vinh Thác nói – Là việc công ty và đài truyền hình hợp tác, mở ra một tiết mục giải trí, các vấn đề về mảng MC. Hiện tại bên dưới Truyền thông Vinh thị đại khái là phân thành ba mảng lớn điện ảnh truyền hình, âm nhạc và môi giới, tạm thời chưa có mảng MC, thế nhưng những tiết mục giải trí hiện nay đang phát triển thần tốc, thị trường ở mảng này rất lớn, thành viên ban giám đốc công ty có ý kiến là trước thử tìm kiếm MC truyền hình, cùng đài truyền hình mở ra một chương trình giải trí, dùng MC là người công ty mình, nếu như hiệu quả tốt, thì bắt đầu lấn sân sang mảng MC.
Vinh Mặc nghĩ một chút, người dẫn chương trình cho tiết mục giải trí quả thực là thị trường lớn, thế nhưng để làm ra được đẳng cấp thì cũng hết sức trắc trở. Y nói:
– Thị trường này rất lớn, thế nhưng các tiết mục danh tiếng và những MC ưu tú đều bị các đài truyền hình lớn thâu tóm rồi, MC của công ty chúng ta bồi dưỡng ra muốn làm lớn, sẽ gặp phải rào cản rất lớn, quá mạo hiểm. Hợp tác với đài truyền hình, cho dù ra sao cũng không thể lay động đến những MC vương bài hiện tại, khó đảm bảo họ không đụng tay đụng chân. Bất quá đây là ý tưởng tốt, chú có thể dựa vào những phương thức khác.
– Những phương thức khác?
Thẩm Trùng chen vào đề nghị:
– Chương trình trên mạng thì sao?
– Chương trình trên mạng? – Hai người đồng loạt nhìn sang.
Thẩm Trùng mỉm cười đáp:
– Những tiết mục giải trí trên truyền hình đều bị hạn chế rất nhiều, những tiết mục sinh ra sau đó khó tránh khỏi bị trùng lặp, khán giả xem mãi cũng không còn ý tưởng mới. Mà trên mạng lại ít hạn chế, truyền bá nhanh, nếu như tuyên truyền thích hợp, sẽ thu được hiệu quả còn tốt hơn trên truyền hình. Không bằng hai người thử cùng một số trang web hợp tác. Đương nhiên, tôi cũng chỉ mới nghĩ đến, đề nghị một chút, không tính là chuyên nghiệp, hai người có thể suy nghĩ một chút.
– Ý kiến này hay. – Vinh Mặc gật đầu trước tiên – Để cho nhân viên điều tra thị trường trước, rồi nghiên cứu đưa ra một kế hoạch khả thi, nếu như có thể được, thì em cứ làm chủ quyết định tiến hành.
– Được. – Vinh Thác đáp ứng, âm thần lườm Thẩm Trùng, hắn mới không tin Thẩm Trùng vừa mới nghĩ ra ý này! Người này nhất định là thấy hắn gần đây bận bịu chuyện này, đã sớm điều tra!
Thẩm Trùng cười híp mắt múc cho hắn một chén canh:
– Uống chút canh, giải nhiệt.
Vinh Mặc đột nhiên hỏi:
– Liêu Hành là nghệ sĩ của công ty chú đúng không?
Vinh Thác hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao tự nhiên y lại nhắc tới người này, gật đầu một cái:
– Đúng vậy, ở bên công ty điện ảnh và truyền hình, mấy hôm trước quản lý Hà còn nói với em chuyện hợp đồng với Liêu Hành sắp đến hạn, có cần suy tính chuyện kí tiếp hay không.
– Hắn là do Thân Việt dẫn vào, lúc đó trong nhóm nghệ nhân đó, chỉ có mình hắn kí sáu năm, cho nên sang năm là đến hạn đi? – Vinh Mặc hiển nhiên còn nhớ rõ tình huống công ty trước khi mình trời đi – Hiện tại tình hình hắn thế nào?
Vấn đề này qá đơn giản, Vinh Thác không chút nghĩ ngợi trả lời:
– Là một trong những chậu châu báu của công ty.
PHỤT. Thẩm Trùng ở bên cạnh cười ra tiếng.
Vinh Thác lành lạnh lườm y, tỏ vẻ cảnh cáo, thấy Vinh Mặc đang chăm chú nghe, liền nói tiếp:
– Mấy năm nay hắn phát triển rất tốt, năm ngoái nhận được danh hiệu ảnh đế, hơn nửa năm mình hắn nhận phim đóng quảng cáo, thù lao thu nhập cũng chiếm tới một phần tư doanh thu của công ty điện ảnh và truyền hình, công ty sớm đã quyết định muốn kí tiếp hợp đồng với hắn, bất quá bởi vì sang năm hợp đồng của hắn mới hết hạn, công ty còn đang tham khảo suy nghĩ của hắn. Nếu như bản thân hắn có dự định đi ăn máng khác, vậy đại khái tháng sau sẽ nói với hắn chuyện gia hạn hợp đồng.
Vinh Mặc suy nghĩ một hồi, ngón tay gõ gõ bàn, nói:
– Chuyện gia hạn nói sớm một chút đi, tài nguyên như vậy nếu bị những công ty khác đoạt đi, chúng ta mất nhiều hơn được. Giá trị hợp đồng tiếp theo cao hơn cũng không sao, lưu người lại công ty trước mới là chuyện chính.
Vinh Thác có chút vô cùng kinh ngạc, anh trai hắn vẫn không quá quan tâm chuyện bên mảng điện ảnh và truyền hình này, hôm nay đột nhiên hỏi về một nghệ sĩ đã rất kì quái rồi, hiện tại còn biểu thị phải giữ người lại bất kể giá nào? Liêu Hành này rất đặc biệt sao? Cư nhiên khiến cho anh cả chú ý? Vinh Thác nhớ đến thanh niên khiến cho lãnh đạo công ty đều cười toe cười toét kia, trong ấn tượng người nọ mỗi lần nhìn thấy mình cũng chỉ mỉm cười chào hỏi, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng cũng không quá thân thiết, nghe thư kí nói nhân duyên của hắn ở công ty rất tốt, tất cả mọi người đều rất thích hắn.
Vinh Thác không tiếp xúc nhiều với Liêu Hành, tuy rằng Liêu Hành là cây rụng tiền của công ty, thế nhwung Vinh Thác luôn không quá quan tâm để ý đến nhóm nghệ sĩ của công ty, cho dù là ảnh đế cũng chỉ gặp mặt chào hỏi mà thôi,ngược lại lại biết đến Thân Việt nhiều hơn ___ người đại diện kim bài thường xuyên tiếp xúc với giới lãnh đạo công ty.
Nghĩ đến Thân Việt, Vinh Thác gật đầu một cái nói:
– Em sẽ đi nói chuyện với Thân Việt, gã là người đại diện của Liêu Hành.
– Được.
Ba người hàn huyên thêm một lúc, nói đến Vinh Yên, Vinh Mặc nói bọn họ đã lâu không đi gặp cháu gái, mấy ngày hôm trước Vinh Yên còn nói nhớ ni.
Vinh Thác vừa nghe liền đau đầu:
– Không phải con bé đã đi nhà trẻ sao?
– Cuối tuần rảnh rối. – Vinh Mặc nhìn Thẩm Trùng – Cuối tuần hai đứa có bận không?
– Không, cuối tuần bọn em tới thăm con bé. – Thẩm Trùng nhịn cười, Vinh Yên mặc dù là con gái Vinh Mặc, thế nhưng rất kì quái, người mà con bé bám nhất là chú nhỏ Vinh Thác này, mỗi lần đều bám sau mông Vinh Thác, muốn quăng cũng quăng không nổi – Tôi với Thần An cùng đi. Đã lâu không gặp Dục Trạch rồi, thật nhớ con bé.
– Ê… – Vinh Thác trừng y.
– Ha ha, trước đây không phải em thích con bé lắm sao? – Thẩm Trùng cười nói – Tặng cho con bé rất nhiều búp bê.
– Khi còn nhỏ thì nó còn tương đối dễ thương, mắt to má lúm, cười tươi nhìn rất ngọt ngào. – Vinh Thác trề môi – Còn hiện tại….
Vinh Yên rất không ngoại lệ mà nhận được gen di truyền tốt đẹp của Vinh gia, lớn lên thiên chân khả ái, kế thừa đôi mắt to má lúm đồng tiền củ mẹ nó và lông mi dài da nhẵn mịn của ba nó, nhìn qua như công chúa ở lâu đài trong mơ, khi còn bé đặc biệt dễ thương, khiến cho Vinh nhị thiếu chuyên gia cuồng dễ thương không cách nào chống cự, sủng ái đến rối tinh rối mù. Ai ngờ càng lớn, Vinh Yên càng giống ba ba, nụ cười cũng không ngọt nữa, vẻ mặt tê liệt càng ngày càng không khác gì Vinh Mặc, đến cả tình yêu với chú hai nó cũng là kế thừa ba ba nó một phần.
Thẩm Trùng vừa nghĩ tới Vinh Mặc cuồng em trai và Vinh Yên cuồng chú hai, đã cảm thấy việc vợ nhà mình được người nhà yêu thương cùng che chở là một chuyện quá tốt đẹp.
– Hiện tại cũng rất khả ái mà!
Vinh Thác không nói gì.
Vinh Mặc gõ bàn:
– Cứ quyết định vậy đi.
Vinh Thác đỡ trán:
– Cuối tuần tôi có thể tăng ca không?
Tay Thẩm Trùng đặt bên hông hắn, kiên định lắc đầu:
– Đương nhiên không được! Mỗi tối thứ sáu chúng ta đều có hoạt động quan trọng mà.
– Hoạt động quan trọng? Cái gì…. – Vinh Thác bỗng nhiên nhớ tới năm buổi tối “Hoạt động” kịch liệt mỗi tuần, mặt bỗng chốc đỏ phừng, một cước đá qua, phẫn nộ trừng hớn – THẨM! TRÙNG!
Thẩm Trùng tiến tới hôn hắn:
– Rất quan trọng đi?
Vinh Thác một tát đẩy bay y ra, mặt không đổi sắc nhấn mạnh từng chữ:
– Lăn càng xa càng tốt.
Thẩm Trùng khẽ cười, nhìn Vinh Mặc còn đang ở hiện trường, cuối cùng cũng không đùa quá mức.
Vinh Mặc nhìn hai người này show ân ái bao năm như một ở trước mặt mình, nét mặt không đổi. Xem ra cái chức con dâu Vinh gia này Thẩm Trùng làm rất nhẹ nhàng a, còn có tinh lực lăn qua lăn lại em trai của y? Ngày mai để thư kí sửa sang mấy cái án gần nhất, ném qua cho hắn đi.
Tiện tay nhắn cho thư kí một tin nhắn.
Thư kí tiểu như nhận được tin nhắn chứa mệnh lệnh quen thuộc xong, chỉ có thể lắc đầu thở dài:
– Nhị thiếu phu nhân bị chủ tịch lăn qua lăn lại nhiều lần như thế, sao còn không nhớ đòn n? Show ân ái, sẽ chết sớm a…
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Liêu Hành đã bị cuộc điện thoại của Thân Việt đánh thức, vậy mới phát hiện Vinh Mặc đã đi rồi.
Mở cửa cho Thân Việt, vừa rửa mặt vừa nghe gã dặn làm cách nào đối phó với đám phóng viên và diễn viên thích hóng chuyện, ngắn gọn mà nói thì là: Đánh thái cực.
Liêu Hành thành thật gật đầu, kiến nghị của Thân Việt thường là phương thức giải quyết tốt nhất.
Hai người rời khỏi khách sạn, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi theo đường bí mật tới bãi đỗ xe cửa sau, tránh thoát được đám ký giả ngồi chồm hỗm bên ngoài, trực tiếp đi tới phim trường. Trên đường, Thân Việt nhạy bén phát hiện Liêu Hành đang xoa bụng, tức thì lạnh mặt:
– Tối hôm qua cậu ăn khuya à?
Cái tay đang xoa bụng của Liêu Hành rời khỏi bụng ngay tắp lự, nghiêm túc nói:
– Đương nhiên là không, tối qua trước khi ngủ tôi chống đẩy gập bụng một chút, hiện tại bụng hơi chua, xoa một chút,
– …. – Bụng hơi chua? Đây là cái giải thích quỷ quái gì? Thân Việt cảnh cáo hắn – Nếu như bị tôi phát hiện cậu dám ở trước mặt đại Boss làm càn, xem tôi có chém cậu không!
Liêu Hành trợn to mắt tỏ vẻ thuần khiết:
– Anh cho em mượn một trăm lá gan em cũng không dám a! Đại Boss là ai a! Rất đáng sợ đó được không?
Thân Việt bĩu môi:
– Rất đáng sợ hả? Vậy tối qua cậu cùng người đáng sợ như thế ngủ chung, còn ngủ đến say sưa đấy.
– … – Liêu Hành thở dài – Vua muốn thần ngủ, thần sao có thể không ngủ?
Thân Việt bị làm cho ghê tởm, ném một cái kịch bản quan:
– Học thuộc lời kịch cho tôi!
Đến tới phim trường, ký giả quanh đó thấy hắn liền trực tiếp xông tới, mồm năm miệng mười hỏi vấn đền, Thân Việt đáp rằng sắp muộn quay phim, che chở cho hắn đi vào phim trường. Toàn bộ quá trình Liêu Hành chỉ phụ trách hơi tỏ vẻ áy náy mỉm cười, rằng thì là đạo diễn sắp nổi giận rồi, phải đi vào trước.
Vào tới phim trường, đạo diễn từ chối cho những người không có phận sự đi vào, trừng mắt lườm bắt hắn nhanh nhanh đi hóa trang, còn lại để phó đạo diễn cùng Thân Việt ra ngoài đối đáp ký giả, thuận tiện tuyên truyền bộ phim luôn.
Liêu Hành cùng mấy nam thứ dùng chung một phòng hóa trang, đi vào xong mới phát hiện những người khác đã chuẩn bị hòm hòm rồi, liền chủ động chào hỏi mọi người:
– Chúc các cậu buổi sáng tốt lành!
– Buổi sáng tốt lành! – Mọi người cũng chào hỏi lại với hắn.
Thợ trang điểm giúp hắn chỉnh sửa tóc, miệng cười hì hì:
– Hành Hành, tối hôm qua ngủ ngon sao? Có phải là mơ thấy mỹ nữ không?
Mới đầu ngủ không ngon, sau đó ngủ rất ngon! Liêu Hành âm thầm phun hạt đậu, ngoài miệng lại cười hì hì đáp:
– Ây ya đương nhiên là mơ thấy rồi, còn mơ được mỹ nữ hóa trang cho tôi thành một vị đại hiệp bạch y phiêu phiêu cơ mà!
– Phụt! – Thợ trang điểm bị hắn chọc cười, biết là đang trêu chọc mình, tâm tình cũng tốt lên – Hử? Cậu chắc chắn là không phải hóa trang cho cậu thành một tên ăn mày ăn xin đó chứ?
Liễu Hành ngẩng đầu, chớp mắt mấy cái:
– Cô nỡ sao?
Thợ trang điểm rốt cục cười lớn:
– Ha ha ha, đương nhiên không nỡ! Hành Hành nhà tôi đẹp trai như thế! Hóa trang thành tên ăn mày rất là đáng tiếc!
Mọi người trong phòng hóa trang tức thì cười thành một đoàn, cũng không ai hỏi thăm suy nghĩ của hắn đối với tỏ tình của cô nương nhà giàu kia.
Liêu Hành tính cách tốt, cách hành xử hiền lành hài hước, không tự cao, đối với diễn viên và nhân viên công tác trong đoàn đều rất quan tâm, có đôi khi thấy tiểu diễn viên mới đến bị đạo diễn dọa khóc, thì mang theo điểm tâm fan tặng lắc lư đi qua an ủi, vừa an ủi đối phương vừa nhìn chằm chằm điểm tâm mình đưa tới:
– Thân Việt không cho tôi ăn điểm tâm, nói sẽ béo, không thể làm gì khác hơn là cho cậu được lợi rồi.
Tiểu diễn viên nín khóc mỉm cười, rõ ràng mấy phút trước còn thấy hắn trộm ăn mấy khối điểm tâm ni! Biết hắn an ủi mình, tâm tình cũng tốt hơn.
Nhân khí của hắn trong đoàn làm phim rất cao, một mặt là bởi vì tính cách tốt, một mặt khác là bởi vì tiếng tăm lớn. Dù sao cũng là ảnh đế mà, tất cả mọi người đều thích gần gũi hắn hơn một chút. Cho nên cho dù tất cả mọi người có thật sự tò mò xem hắn nghĩ thế nào về lời tỏ tình của cô gái nhà giàu kia, thì nhìn hắn không có ý muốn nói chuyện, cũng sẽ thức thời không hỏi nữa.
Quay phim đến tận bữa trưa, Thân Việt thông báo vài câu, để hắn đi tiếp chuyện với ký giả.
Liêu Hành đem theo cặp lồng cơm tập tức đi đến nói chuyện với các phóng viên ở bên ngoài.
Các phóng viên thấy hắn không có làm cao như vậy, tất cả đều nở nụ cười. Phỏng vấn Liêu Hành mấy năm nay, tuy rằng trọng tâm câu chuyện luôn luôn diễn biến rất chậm, thế nhưng khi phỏng vấn xong đứng dậy cảm giác lại rất tốt, cái tên này đã bao nhiêu năm vậy, vẫn còn một bộ dạng bình dị gần gũi. Thân Việt đưa hộp cơm cho các phóng viên, một đám người ngồi trên băng ghế nhỏ vừa ăn vừa hỏi, thoạt nhìn không giống như phỏng vấn, mà ngược lại giống như nông dân công nhân làm xong cùng góp gạo ăn chung.
– Chào Liêu Hành, tôi là ký giả tuần báo XX, không biết anh đã xem qua tết mục [Tiếng lòng tới ngôi sao] tối qua chưa? – Một kí giả vừa cầm hộp cơm vừa nghiêm túc nói lời mở đầu.
[Tiếng lòng tới ngôi sao] là một chương trình giải trí giúp cho fan đối với thần tượng của mình nói lời yêu thương, cũng giúp họ thực hiện mơ ước đến gần hơn với ngôi sao của mình. Bởi vì trong đó bao hàm tính chất theo đuổi thần tượng điên cuồng của fan và những tranh luận nghi vấn của xã hội, nhưng vẫn xảo diệu lợi dụng chủ đề [Lấy ngôi sao làm tấm gương, truyền bá năng lượng mạnh mẽ], phát động và mở rộng vài hoạt động công ích, nên được những người ái mộ cường liệt ủn hộ, trở thành tiết mục vừa giải trí vừa làm công ích HOT nhất, thành công tồn tại được đến bây giờ mà không phải là bị xóa sổ.
Liêu Hành chỉ nghe nói, mà hắn thực sự chưa xem, thế là trả lời:
– Tối hôm qua quay phim xong trở về muộn quá, nên nghỉ ngơi trước. Sao vậy, tiết mục tối qua có Giang Lan à?
Liêu Hành và Giang Lan năm ngoái đã bao thầu hết cúp ảnh đế ảnh hậu, quan hệ cá nhân cũng tốt, nên Liêu Hành đặc biệt thích trêu ghẹo người bạn thân này, khăng khăng mình là Fan số một của Giang Lan, tiết mục của nữ thần nhà mình chưa bao giờ bỏ qua! Lâu dần, mỗi lần ký giả hỏi đến tiết mục gì, câu trả lời của hắn luôn luôn có quan hệ với Giang Lan, lần này cũng không ngoại lệ.
Mọi người cười, cũng nghe ra ý của hắn là không xem, thật đến nỗi không giống như xem rồi lại giả không xem, như thế thì sẽ không biết rồi.
– Tối hôm qua có một vị bạch phú mỹ () ở trong tiết mục tỏ tình với anh đấy, đối phương vậy mà là thiên kim của tập đoàn Minh Tường nha!
Liêu Hành kinh ngạc nhướng mi, làm bộ dạng tiếc hùi tiếc hụt:
– Vậy mà tôi lại bỏ lỡ tỏ tình của fan?! Trời ạ, tôi muốn nghe fan tỏ tình lâu rồi! Bọn họ mỗi ngày đều bêu xấu tôi! Mấy người không gạt tôi chứu? Tôi sẽ lên weibo kiểm chứng nha, nếu không có fan nào tỏ tình với tôi, tôi sẽ kiện các vị tội lừa gạt người khác đó!
Các phóng viên cười phì, bị cơm trong miệng là sặc đến phát ho phát hen! Cái đoạn nói này của hắn, chính là vui vẻ vì có người tỏ tình, lại giải nghĩa thành tình yêu đơn thuần của fan, rồi biểu đạt cảm tạ của bản thân với fan, phủi bay cái quan hệ mập mờ này, nhưng cũng hài hước hiếm thấy.
Cơ mà luôn có người không chịu kết thúc đơn giản như vậy:
– Ước nguyện của cô ấy là nếu có thể tốt nhất là được gả cho anh. Liêu Hành anh xem thấy sao?
Liêu Hành giơ lên đôi đũa và hộp cơm, chân thành nói:
– Ăn xong rồi xem.
Quần chúng ký giả:
– ….
Thân Việt nín cười tới thông báo:
– Những cảnh quay chiều sắp được bắt đầu rồi, các vị, thật ngại quá, Liêu Hành phải đi vào trước. Cảm ta mọi người….
Liêu Lành cũng cám ơn mọi người theo, ôm hộp cơm còn chưa ăn xong đi vào.
Các phóng viên vừa nhìn thấy Thân Việt liền biết sau đấy phỏng vấn không vui, nhưng mà quan tâm làm gì, tốt xấu gì cũng hỏi được này nọ gì kia, còn ăn hàng được một bữa ni! Ai mà mong tóm được gì đó từ cách trả lời không đứng đắn của Liêu Hành chứ!
Trong phòng làm việc của chủ tịch.
Vinh Mặc giao hồ sơ đã phê duyệt cho thư kí đứng bên cạnh, thuận tiện hỏi cô:
– Thần An gần đây có tới không?
Thư ký trả lời:
– Hôm qua cậu hai có tới một lần, thấy ngài không có ở đây thì về.
Vinh Mặc ngẩng đầu:
– Nó có nói chuyện gì không?
– Hình như là chuyện bên công ty điện ảnh và truyền hình, cậu hai cũng không nói gì nhiều, chỉ nói qua mấy hôm lại tới. – Thư ký quan sát vẻ mặt của y, thập phần nhạy bén hỏi – Có cần gọi điện thoại cho cậu hai hay không?
– Ừ, xem buổi tối nó có bận không, nếu không, thì cùng đi ăn một bữa cơm. – Vinh Mặc bổ sung – Gọi cả Thẩm Trùng cùng đi.
– Vâng. – Thư kí tiểu thư bình tĩnh gật đầu, trong lòng bong bóng hồng phấn đã sớm phiêu phiêu: Cậu hai và phu nhân cậu hai cùng đi gặp boss ni! Ai nha cái loại cảnh tượng tiểu phu thê gặp mặt anh chồng này vì sao một chút cũng không có cảm giác không hài hòa ni?
….. Thư kí tiểu thư, tiết tháo của cô rụng rồi kìa.
– À đúng rồi, – Vinh Mặc dừng lại, hỏi cô – Cô biết Liêu Hành không?
Liêu Hành? Thư kí sửng sốt, làm một hoa si đúng chuẩn, thì sao có thể không biết Liêu đại ảnh đế người gặp người thích hoa gặp hoa nở chứ? Huống chi Liêu Hành lại còn là nghệ nhân dưới chướng Vinh thị! Bất quá… Vinh Mặc nhắc tới cái tên này thì có chút quỷ dị đi, thư kí hết khả năng đẩy về hướng công việc:
– Chủ tịch ngài nói là là diễn viên Liêu hành kí hợp đồng với Điện ảnh và truyền hình Vinh thị sao?
– Ừ.
– Ặc… tôi biết anh ấy. Sao vậy?
– Hắn là loại người gì? – Vinh mặc hỏi, đơn thuần là hiếu kỳ.
– Anh ấy là một… –Thư kí tiểu thư nhớ tới hình tượng chính thức của Liêu Hành và đánh giá của cư dân mạng khác nhau một trời một vực, chẳng biết phải biểu đạt ra sao. Nghĩ đến đây, cô uyển chuyển bày tỏ – Liêu Hành là một… ừm, người tương đối phức tạp.
Vinh Mặc tương đối hiểu thư kí nhà mình, nghe tới cách hình dung như vậy, chủ động hỏi:
– Sao vậy?
Thư kí rất chân thành mà đề nghị:
– Chủ tịch, ngài nếu như không bận, thì có thể nhân lúc rảnh rỗi xem weibo của anh ta và forum chính thức.
– … – Vinh Mặc nhìn cô, mặt không biểu cảm.
Thư kí mì lệ:
– Chủ tịch tôi sai rồi, ngày mai tôi sẽ đem tư liệu đã chỉnh lý về Liêu Hành đưa cho ngài.
Vinh Mặc thỏa mãn gật đầu:
– Đi xuống đi.
Thư kí tiểu thư vẻ mặt đau khổ đi ra: Sao ông chủ lại đôt nhiên cảm thấy hứng thú với Liêu ảnh đế vậy? Cái tên Liêu Hành này chắc sẽ không tìm đường chết tìm đến trên đầu đại boss đi?
Nghĩ đến cái tính không tìm chết không nhịn được của Liêu Hành, thư kí tiểu thư bỗng nhiên lo lắng: Đại Boss đây là định xử lý Liêu Hành sao? Liêu Hành và chủ tịch không hay gặp mặt, chắc không đến nối đâu a… Chờ một chút! Tối qua chủ tịch ngủ ở đâu nhỉ?!
Thư kí tiểu thư chạy về phòng làm việc tra bản ghi chép của mình, nhật trình ngày hôm qua ghi lại khách sạn Vinh Mặc ở hôm qua. Thư kí lại nhìn đến weibo của hội fan, quả nhiên thấy dấu hiệu khách sạn quen thuộc gần phim trường.Thư kí ai thán:
– Không phải chứ, đụng phải nhau? Này có bao nhiêu cẩu huyết bao nhiêu duyên phận a! Liêu đại ảnh đế tuy rằng anh luôn tìm đường chết, thế nhưng tôi thật không ngờ đến anh vậy mà ngay cả đại Boss cũng dám chọc a!
Nói đến như thể Liêu Hành là hạng bất lương, dù thế nhưng thư kí tiểu thư thích YY người khác lại không hề có bất kì liên tưởng kì quái nào đối với hai người bất ngờ gặp nhau này. Đương nhiên, với tính cách của Vinh Mặc cũng khiến cho thư kí không cách nào nghĩ bậy được.
Vinh Mặc xuất thân thế gia, làm người thừa kế của một gia tộc ưu tú có tiếng, sở hữu phẩm chất truyền thống của con em đại gia tộc: Nghiêm cẩn, nội liễm, ưu nhã, thung dung. Y khoan dung mà cường thế, khiêm tốn mà quả quyết, cầm kỳ thư họa đều biết, không hút thuốc không đánh bạc, thích phẩm trà luyện thái cực, còn biết một chút võ thuật.
Thư kí tiểu thư thường xuyên cảm khái rằng: đại Boss nhà mình nếu mà sinh ra ở cổ đại, chắc chắn sẽ là ứng cử viên con rể hàng đầu danh môn khuê tú a!
________
Có thể bạn chưa biết: Bạch phú mỹ = em gái nhà giàu + đẹp + da tắng