Cuộc đấu bóng rổ liên trường được tổ chức ở trường Tây Đại, Tô Thố cũng không có thời gian để đến xem màn khai mạc trận đấu, nhưng cô giống như được chứng kiến tận mắt trận đấu thông qua những lời tường thuật từ những phát thanh viên năng nổ trong phòng, những từ ngữ như soái ca đẹp trai phong độ cứ được lập đi lập lại không ngừng trong suốt buổi trò chuyện. Họ sôi nổi kích động nói không ngừng về diễn biến suốt buổi, một mạch cho đến 2 giờ sáng vẫn chưa ai chịu đi ngủ, nhưng ngày mai lại là cuối tuần nên cũng không ai thèm để ý việc họ có ngủ muộn hay không.
“Trận đấu ngày mai cậu cũng không đến sao? Đó là trận giữa trường mình với trường Tây Đại a.” Dương Tuyết hỏi Tô Thố
“Dự đoán là sẽ không đi được, giáo sư Bạch hôm nay trở về thấy công việc của mình chưa hoàn thành xong đã phê bình không ít. Mình còn dám đi sao, bọn cậu cứ lấy vé của mình đi, vị trí đó xem tốt hơn đó.” Tô Thố mơ mơ màng màng nói, nói xong xoay người trở mình, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
“Tớ làm sao dám lấy vé mà ngồi vào chỗ cậu xem,” Dương Tuyết cười nắc nẻ, “Chỗ đó là dành riêng cho bạn bè người thân của nhóm vận động viên, tớ đến đó làm gì. Nhưng tớ chỉ lo là anh cậu không thấy cậu đến nhất định sẽ mắng chết cậu luôn đó.” Hồi lâu không thấy Tô Thố lên tiếng chỉ nghe giọng thở đều đều của cô bạn, thì ra đã ngủ mất tiêu rồi.
Bận rộn ở phòng thí nghiệm cả một ngày nên rốt cục Tô Thố cũng không có đến xem trận đấu. Tuy rằng đây chỉ là trận đấu giữa các trường đại học trong cùng thành phố, nhưng thực lực của Tây Đại và Hoa Đại quả thật rất mạnh, trận đấu này tuy chỉ là trong khuôn khổ vòng đấu loại nhưng trình độ kịch tính của trận đấu so với trận chung kết không khác biệt gì lắm. Trên con đường trở về kí túc xá Tô Thố không ngừng nghe được những lời bàn tán đầy hưng phấn về diễn biến và kết quả trận đấu, kết quả chung cuộc là Hoa Đại đã thắng Tây Đại với cách biệt hai điểm ít ỏi, tuy rằng đã rất chật vật để giành thắng lợi nhưng đó cũng là một kết quả đáng mừng.
Tô Thố gọi điện cho Tô Trí định an ủi anh sau trận đấu này, kết quả trong điện thoại bên kia vang lên tiếng cười nói đùa giỡn rôm rả đến nỗi cô không nghe rõ tiếng của anh, có vẻ như là họ không hề xem trọng thất bại lần này chút nào.
Khi Tô Thố vừa đặt chân đến dưới lầu học viện quản lí Tây Đại, cô nhờ ánh sáng còn sót lại của hoàng hôn mà liếc qua đồng hồ trên tay, mới chỉ là 6h rưỡi tối.
Trần Tử Gia đứng đó đợi cô, tuy rằng mới chỉ là cuối tháng 4 nhưng thời tiết đã vô cùng nóng bức, hôm nay hắn mặc chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần dài màu xanh đứng dưới hoàng hôn càng khiến hắn trông cao hẳn. Thân ảnh hắn được ánh sáng kéo dài ra đền gần chân của cô, Tô Thố nhìn nhìn thân hình hắn lại nhìn xuống cái bóng dưới đất, ý nghịch ngợm nổi lên, nương theo bóng hắn mà dẫm trên bóng hắn mà tiến lên phía trước.
Tô Thố bước đến, Trần Tử Gia nhìn theo bóng cô bước chìm ngập trong ánh hoàng hôn ảm đạm, nhưng vẫn không che giấu được đôi mắt sáng long lanh lấp lánh trên khuôn mặt. Anh vội vàng tránh đi ánh nhìn, sau đó quay lại nói với cô: “Đến rồi à.”
“Vâng, em rất đúng giờ đúng không.” Tô Thố đứng trước mặt hắn, thần thái thanh tĩnh: “Vào đi”
Trong phòng làm việc chỉ có vài người đang vây quanh chiếc máy tính trên bàn, biểu tình vô cùng nghiêm túc đang thảo luận vấn kề thiết kế chương trình. Khi Trần Từ Gia dẫn Tô Thố tiến vào mọi người đều dừng lại, trên dưới đánh giá Tô Thố một lượt mới kinh ngạc lên tiếng : “Trần Tử Gia, cô gái này chính là người cậu kiếm về giúp đỡ chúng ta sao?”
Tô Thố nhìn thấy ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, lễ phép gật đầu chào.
Trần Tử Gia mỉm cười: “Đúng là cô ấy.” Giọng nói của hắn rành rọt đầy sức thuyết phục, những người vây quanh còn hoài nghi bây giờ đã tránh người để nhường một lối đi cho họ.
“Nói gì thì nói, em đến giúp là tốt lắm rồi.” có người lên tiếng.
Trần Tử Gia dẫn Tô Thố đi đến trước máy tính nói: “Bọn anh đã làm xong phần đầu, nhưng vẫn còn một chút vấn đề.”
Cúi thấp người vớt lấy con chuột nhấp vài cái, Tô Thố quay ra hỏi mọi người: “Những phương trình này là ai viết thế?”
Một người dáng hơi thấp đeo mắt kính lên tiếng: “Là do anh viết đấy.”
“Uh, để em nghĩ xem,” Tô Thố chau mày suy nghĩ lúc lâu lên tiếng: “Anh sẽ lo phần thiết kế bên ngoài, còn em sẽ phụ trách viết phương trình bên trong, phân công hợp tác như thế thì hiệu quả công việc sẽ được nâng cao. Anh cảm thấy thế nào?”
Người nam sinh đấy kinh ngạc nhìn Tô Thố, sau đó quay ra nhìn Trần Tử Gia. Trần Tử Gia gật đầu nói với Tô Thố: “Cứ làm như sự sắp xếp của em là được.”
Văn phòng làm việc này rất rộng, có tổng cộng sáu cái máy tính, thêm cả Tô Thố vào thì vừa đủ mỗi người một máy. Tô Thố cũng không lo nghĩ gì tùy tiện chọn lấy một máy tính ngay góc phòng, ngồi xuống bật màn hình và đút vào máy một đĩa CD cô đem theo.
Nam sinh lúc này nhỏ tiếng hỏi cô: “Cái này để làm gì?”
“Đây là một số mã chương trình cần xài, em chuẩn bị trước, viết câu lệnh cần sử dụng tới sẽ không tốn thời gian cài lại nữa.” Tô Thố ngồi xuống tiếp tục viết chương trình. Nói thật lòng thì yêu cầu kĩ thuật của chương trình này đơn giản hơn nhiều so với chương trình ở phòng thí nghiệm của giáo sư Bạch, cũng không có gì khó khăn, chỉ là tính lặp lại của chương trình tương đối nhiều. Tốc độ đánh máy của Tô Thố vô cùng nhanh, từng hàng từng hàng phương trình cứ như đang chạy đua mà hiện ra dưới bàn tay của cô, làm cho những người có mặt ở trong phòng tròn mắt kinh ngạc, phút chốc không khí trong phòng trở nên im lặng ngoài tiếng gõ máy tính lốc cốc vang lên đều đều.
Trần Tử Gia cũng không giấu nổi kinh ngạc, im lặng nhìn cô. Ánh sáng từ màn hình hắt lên ngũ quan của cô nhìn có vẻ mơ hồ nhưng cũng rất rõ ràng.
Bận rộn một mạch cho đến mười giờ rưỡi lúc tòa nhà sắp tắt đèn Tô Thố mới vươn vai đứng dậy chuẩn bị rời đi, phát hiện cả văn phòng trống không chỉ còn cô và Trần Tử Gia ở lại.
“Vất vả cho em rồi, anh thấy em cả buổi tối chưa rời khỏi máy tính,” Trần Tử Gia buông cuốn sách trên tay xuống, cầm cốc nước đưa qua cho cô: “Thật ra em không cần phải làm khuya như thế.”
Tô Thố cười cười: “Hoàn thành sớm thì mọi người đều vui vẻ thôi.”
“Em cần bao nhiêu thời gian đề hoàn thành nó?” Trần Tử Gia trầm tư hồi lâu lên tiếng.
“Nếu mỗi ngày đều làm đến thời gian này thì khoảng 1 đến 2 tuần sẽ hoàn thành.” Tô Thố ngầm nghĩ trả lời, ‘Nếu sư huynh muốn hoàn thành sớm hơn nữa thì em có thể dành thời gian nhiều chút.”
“Không gấp không gấp, hoàn toàn không cần gấp,” Trần Tử Gia ngẩng người sau đó cười lên, “anh đâu có vẻ đang hối thúc em đâu.”
“Thế thì ____” Tô Thố nghi hoặc nhìn hắn, đem lời định nói nuốt trở lại vào bụng, “Nhưng nhanh chút có lẽ sẽ tốt hơn.”
Vừa nói hai người vừa thu dọn đồ đạc cá nhân. Đây là tầng dành riêng cho văn phòng giáo viên, bình thường các giáo viên vốn đã ít xuất hiện, đừng nói chi là vào thời gian trễ như thế này. Trên hành lang dài hun hút không bóng người vô cùng tĩnh lặng, bước trên đấy tiếng vang của giày cũng trở nên lớn hơn. Những dàn đèn treo cao trên trần nhà, ánh sáng chiếu xuống trở nên ảm đạm u tối, có một cái không khí rờn rợn vờn quanh khiến nơi này rất thích hợp cho các bộ phim kinh dị.
Tô Thố gần như đang tưởng tượng cảnh mở màn của bộ phim kinh dị. Trong đêm tối đen thăm thẳm, một cánh cửa bị gió thổi bật ra, bất ngờ đóng mạnh một cái…..
“Cuộc thi đấu bóng rổ tuần trước em không đến?” Trần Tử Gia lên tiếng làm gián đoạn sự tưởng tượng của cô.
“Rất là tiếc,” Tô Thố dứt ra từ trong cảnh chuyện ma quái trong tưởng tượng trả lời, “Mấy anh không thắng được. Nhưng em có gọi điện thoại cho Tô Trí nhưng có vẻ anh ấy không hề bận tâm đến kết quả.”
“Vẫn còn sớm.” Trần Tử Gia cười “Mới chỉ là vòng sơ loại thôi mà.”
Hai người vừa đi vừa nói phút chốc đã ra đến cửa học viện quản lí, ánh sáng đèn hai bên đường chiếu sáng cả một góc sân, khiến cho con mắt khó có thể thích ứng được, bên ngoài vẫn còn rất nhiều học sinh đang đi lại giữa kí túc xá và phòng học, chốc chốc vang lên tiếng gọi nhau í ới, âm thanh xé rách sự yên tĩnh của đêm tối. Mặc dù sân trường giờ này không náo nhiệt như ban ngày, nhưng tuyệt đối không yên tĩnh, hoàn toàn khác xa với sự tĩnh lặng như tờ bên trong tòa nhà.
“Anh đưa em về kí túc xá.” Trần Tử Gia đẩy chiếc xe đạp ra và nói với cô.
Tô Thố uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu, thật sự không cần đưa em về.”
“Trời tối rồi, không an toàn.”
“Lúc này cũng không hẳn là khuya lắm, em mỗi ngày cũng là giờ này về kí túc xá,” Tô Thố cười cười, “Từ đây về kí túc xá đều là đường lớn, người đi đường cũng nhiều, chỉ cần vài phút là tới nơi rồi. Sư huynh không cần đưa em về thật mà.”
Trần Tử Gia chăm chú nhìn vào mắt cô, như là muốn nhìn thấu tâm can cô, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: “Tô Thố, anh nhờ em việc này có phải khiến em khó xử lắm, đúng không?”
“Sư huynh không nên nói thế, anh đã luôn giúp đỡ em, đã nợ anh bao nhiêu ân tình như thế, em nhìn giống người không biết ơn nghĩa lắm sao?” Tô Thố cười khổ lấy tay day day trán mình, ngón tay thanh mảnh dừng lại trên huyệt thái dương. Bất ngờ từ phía trước cô phát hiện một bóng người nhỏ nhắn đang chạy đến, cô lên tiếng gọi lại “Mễ Thi.”
Khi thấy Tô Thố đang đứng đó cùng Trần Từ Gia, Mễ Thi có chút bất ngờ, tuy ngoài mặt nở nụ cười tươi rói, nhưng trong ánh mắt ẩn giấu một tia cảnh giác, cô không đem theo bất cứ thứ gì ngoài chiếc điện thoại nhỏ trên tay, màn hình vẫn còn đang sắp nhấp nháy.
Mễ Thi “Uh” một tiếng trả lời, sau đó lại hỏi: “Tô Thố bạn có việc gì qua trường chúng mình à?” nghe giọng nói như cô đang cố gắng khiến bản thân trấn tĩnh nhưng đã không thành công lộ ra sự không bình tĩnh của mình.
“Không có gì, chỉ là chút vấn đề về phần mềm chương trình.” Tô Thố vội vã trả lời. Cô rất thích Mễ Thi nên hoàn toàn không muốn gây ra hiểu lầm không đáng có. Tô Thố sau đó nhanh chóng leo lên chiếc xe đạp của mình với tốc độ nhanh nhất rời đi, để lại 2 người họ đứng đấy.
Mặc dù như thế, nhưng Mễ Thi vẫn không yên tâm, khi Tô Thố mỗi ngày đến Tây Đại để giúp Trần Tử Gia thiết kế phần mềm đều thấy sự có mặt của Mễ Thi. Phòng bị đến mức này khiến cho Tô Thố cảm thấy có chút khó hiểu. Trần Tử Gia đối với sự xuất hiện của Mễ Thi cũng không tỏ ra thái độ gì, nhưng có thể nhìn ra được là anh rất quan tâm đến cô, nước trong li cô vừa hết là lập tức giúp cô rót đầy; trong lúc học tập có bất cứ vấn đề nào không hiểu thì hắn cũng rất tận tâm mà giảng giải cho cô.
Một hôm Trần Tử Gia đến đội bóng rổ luyện tập, trong văn phòng chỉ còn Tô Thố và Mễ Thi hai người. Mễ Thi ngập ngừng nói với cô: “Tô Thố, có thể hứa là không tranh giành Trần Tử Gia với tôi không.”
Mễ Thi không theo Trần Tử Gia đến sân bóng rổ là Tô Thố đã biết rằng nhất định hôm nay Mễ Thi sẽ có chuyện muốn nói riêng với cô, nhưng cô trăm lần không nghĩ tới Mễ Thi lại có thể trực tiếp đề nghị thẳng thắn với cô như vậy, quả là một dao chém phải thấy máu.”
Thần sắc Mễ Thi lúc nói lên câu này vô cùng trấn tĩnh, quật cường, mang theo một tia bất chấp tất cả. Cô không nói vòng vo hay lan man mà trực tiếp vào thẳng chủ đề, mấy từ đầu tiên thốt ra cần còn chút ngữ khí cầu xin nhưng khi nhắc đến 3 chữ “Trần Tử Gia” bất ngờ trở nên vô cùng kiên quyết.
Với nhan sắc của Mễ Thi mà nói, những nam sinh say mê cô ở hai trường đại học có thể nói là xếp hàng dài hơn vạn lí trường thành, thư tình cô nhận được chỉ có thể dùng đơn vị tá mà tính. Nhưng đối với những người hâm hộ Mễ Thi đều chỉ lịch sự từ chối bằng câu: “Xin thứ lỗi, tôi thích người khác rồi”. Dần dần mọi người cũng biết là “người khác” trong lòng của cô chính là Trần Tử Gia. Tô Thố còn nghe Tô Trí bảo rằng đa số nam sinh trong trường thường không kịp ăn sáng, nhưng có thời gian mỗi ngày Mễ Thi đều đem thức ăn sáng đến kí túc xá hoặc phòng học của họ, bất kể ngày mưa hay ngày nắng.
Mễ Thi nhận thức rất rõ những điều mình muốn mình cần, cũng không bao giờ che giấu nó, vì muốn đạt được mục tiêu mà nỗi lực phấn đấu không ngừng. Chỉ cần điểm này thôi cũng khiến mọi người có cách nhìn khác về cô.
“Cô đừng hiểu lầm như thế,” Tô Thố khẽ mỉm cười trả lời, “Mễ Thi à, tôi với sư huynh không như cô nghĩ đâu, chúng tôi quen biết đơn thuần là vì anh ấy là bạn học của anh tôi, cô ngàn lần đừng hiểu lầm a.”
Mễ Thi nghe xong hai mày chau lại, nghi hoặc nhìn biểu tình của cô.
“Với lại cho dù tôi muốn tranh giành cũng lấy cái gì để giành à?” Tô Thố ngừng động tác gõ bàn phím, nhìn cô vừa nói vừa than thở: “Mễ Thi cô xinh đẹp lại thông minh như thế. Thật sự không cần lo lắng.”
“Vậy là cậu đáp ứng tôi rồi đấy nha.” Mễ Thi nói với đôi mắt sáng chứa đầy mong chờ.
Tô Thố chỉ cười hồi lâu mới lên tiếng trả lời: “Được, tớ đáp ứng.” nghe được lời hứa của Tô Thố, Mễ Thi lại vui vẻ nhiệt tình trở lại.
Đội bóng của hai trường này không ngoài dự đoán đã thuận lợi vượt ngũ quan, trảm lục tướng, trận chung kết lại một lần nữa trùng phùng, nhưng khí thế qui mô trận đấu nay đã khác trước, vả lại lại diễn ra vào cuối tuần, nên vé vào cửa của trận đấu được sinh viên tranh nhanh giật mạnh.
Tô Thố sau khi viết xong chương trình, tâm trạng vui mừng hớn hở rời khỏi học viện quản lí, trên đường tình cờ gặp Ưng Thần.
Ưng Thần sau khi cùng Tô Trí trải qua khóa huấn luyện cũng trở nên gầy đi, đúng là hiền thê tùy phu a.
“Cuối cùng cũng tóm được em, may mắn là Trần Tử Gia nhắc nhở chị mau chóng qua đây, nếu không đã vụt mất. Trận đấu này em bất cứ giá nào cũng phải đi xem, nếu không anh em sẽ nguyền rủa em mấy kiếp.”
‘Em vốn dĩ cũng đang định đến đó. Không phải chiều nay mới bắt đầu sao? Giờ vội vã thế?”
Ưng Thần nhìn Tô Thố, một tia nguy hiểm xẹt qua trong nháy mắt biến mất; “Không được, em giờ phải đi với chị, ai biết được chiều nay em lại lặn mất tiêu thì sao.”
Bỗng nhiên điện thoại Ưng Thần vang lên, cô tiếp điện thoại xong và quay sang nói với Tô Thố: “Bọn họ dự định sẽ ăn trưa bên ngoài, chúng ta đi thôi.”
Tô Thố đang đi dừng lại hỏi: “Bọn họ là ai? Đội bóng trường của chị à?”
“Đúng a, là anh em đấy.”
“Em không đi đâu, sư tỷ chị qua đó đi, buổi chiều em sẽ qua đó với mấy bạn chung kí túc xá,” Tô Thố khẽ cau mày suy nghĩ : “Em là tuýp người rất có tinh thần đoàn kết, nói thế nào thì trường chị cũng là đối thủ nước bạn trong trận đấu bóng rổ.”
Ưng Thần ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn cô: “A Thố, nếu trận đấu diễn ra em sẽ cổ vũ bên nào?”
“Không nghi ngờ chắc chắn sẽ là đội trường em rồi.”
Ưng Thần từ bỏ hy vọng thuyết phục Tô Thố, để cô rời đi; Nhìn bóng lưng rời đi của Tô Thố, Ưng Thần không khỏi trầm ngâm, ngay cả Tô Trí cũng hay bị cô làm cho tức không ra hơi thì nói chi đến cô đây.
Tô Thố và Dương Tuyết đúng giờ tiến vào sân bóng rổ, nhưng cô phát hiện ra có lẽ mình đã đến trễ quá. Khán đài trong sân bóng đầy ấp người là người, đâu đâu cũng thấy những cái đầu đen nhấp nhô, tiếng nói cười la hét vang vọng khán nơi, khó khăn lắm cô mới có thể len mình đến hàng ghế dành cho người nhà đối diện đài quan sát.
Nhà thi đấu thể thao của trường được xây dựng theo tiêu chuẩn nhà thi đấu quốc gia, khán đài với sức chứa hơn cả ngàn người, thế mà bây giờ người ngồi chật kín cả. Mỗi một nơi đều vang vọng tiếng cười nói, ánh nắng đầu hạ từ ô cửa trên tường len lỏi vào trong, chiếu lên những hạt bụi trong không khí sáng óng ánh.
Ưng Thần thấy cô khẽ thở dài: “Cuối cùng em cũng xuất hiện.” Tô Thố nở nụ cười xin lỗi rồi ngồi xuống cạnh cô.
Mễ Thi cũng ngồi ngay bên cạnh, cô khoác lên người chiếc đầm màu trắng tinh khôi, cả người tản mát ra khí chất ưu nhã, đẹp đến độ khiến người ta kinh ngạc.
Thành viên hai đội bắt đầu ra sân. Tiếng hoan nghênh cổ vũ đột nhiên vang dội, khí thế hào hùng dường như có thể dời sơn lấp biển, từ trên khán đài ầm ầm ập xuống sân thi đấu, dường như có thể áp đảo mọi thứ.
Vị trí quan sát của hàng ghế dành riêng cho người thân quả rất tốt, người Tô Thố nhìn thấy đầu tiên chính là Hứa Nhất Hạo đang đứng cách trung tâm sân đấu vài m, khuôn mặt hắn vừa vặn đối diện với tầm mắt của cô, khuôn mặt hồng hào ngập trong ánh nắng, chân mày của hắn rất đậm, đang nhìn quanh khán giả với nụ cười mỉm trên môi, cánh mũi phập phồng hơi nhay nhay. Tô Thố đang quan sát hắn trên khán đài cao nhưng lại không cảm thấy hắn thấp chút nào.
Tô Thố bắt đầu hồi tưởng lại, lần cuối cùng thấy được khuôn mặt khiến người khác khó quên là việc khi nào ?
Tiếng vận động trên sân bóng bắt đầu. Ưng Thần ngồi xuống. Lúc đầu cô không chú ý đến thần thái kì lạ của Tô Thố, cứ tưởng tằng cô vẫn đang chăm chú theo dõi trận bóng, nhưng sau vài phút trôi qua, cô bắt đầu phát hiện ánh mắt Tô Thố vẫn là bất di bất dịch nhìn chằm chằm phía trước, nhìn kĩ mới thấy thấy rằng đó là tia nhìn không có tiêu điểm.
Ưng Thần cầm lấy tay cô mới phát hiện tay cô lạnh như băng, vội vã day day người Tô Thố.
Tô Thố hoàn hồn hỏi: “A, chuyện gì vậy sư tỉ?”
“Chị đang muốn hỏi em đây.” Ưng Thần đầy nghi hoặc nhìn cô, “Em ngẩn ngơ nãy giờ. Trận đấu bóng đang quyết liệt thế mà em xem đến ngẩn cả người là sao?”
“Thật ngại quá chị,” Tô Thố cười trừ, “Lúc nãy em đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nan giải, sau đó nghĩ đến thất thần. À, mà tỉ số giờ là bao nhiêu rồi chị?”
Liếc qua bảng điểm điện tử trên tường, Ưng Thần trả lời: “6 đều, mới mở màn nên rất khó phân thắng bại.”
Tô Thố đem ánh mắt mình chuyển đến trận đấu đang diễn ra. Thành viên hai đội đều mồ hôi đầm đìa thấm đẫm cả áo, chạy đua không ngừng khắp sân, chỉ trông chờ đối phương sơ sảy mà tranh bóng ghi điểm. Hai bên đều vô cùng cẩn trọng không cho đối phương một cơ hội nào, họ dường như đang tham gia một trận chiến, phải tranh thủ lấy từng phút thậm chí từng giây, mỗi giây phút ấy như thể nghiệm sự đan xen giữa chiến thắng và thất bại, giữa vinh quang và tủi hổ.
Tô Thố trước giờ chưa từng xem họ chơi bóng rổ, cũng chưa bao giờ nghĩ họ lại chơi hay đến như thế. Sự linh hoạt trong từng đường bóng trên sân của họ, thể hiện hết sự quyến rũ của môn thể thao này. Dáng vẻ lên rổ nhẹ nhàng của Hứa Nhất Hạo, cú ném rổ ba mét trong thời khắc quyết định của Trần Tử Gia và cú qua người đầy nghệ thuật của Tô Trí khiến ai ai cũng phải trầm trồ thán phục.
Tiếng la hét chói tay nổi lên tứ phía, Ưng Thần theo đám đông cũng hô hào lên vài tiếng sau đó phát hiện Tô Thố mày nhăn mặt méo đã ngồi xuống tự bao giờ, cô chớp chớp mắt, có chút lí giải được cái ý nghĩa đối thủ mà Tô Thố nói. Ưng Thần vỗ nhẹ vào vai cô, chỉ vào một hướng trên sân lên tiếng: “Em nhìn Trần Tử Gia xem, nếu có ai đề xuất muốn quảng cáo cho “ánh nắng” , hắn chắc chắn là đại diện phát ngôn thích hợp nhất.”
Tô Thố “Uh” một tiếng.
Mễ Thi ngồi kế bên vội vã kêu lên: “Ưng sư tỉ không chú ý Tô Trí nhà chị, nhìn Trần Tử Gia làm gì.” Trong sân bóng giờ tạp âm hỗn loạn, lời này thốt lên chỉ có những người xung quanh nghe thấy, mọi người đều cười lên.
Thấy biểu tình thoải mái trên khuôn mặt Tô Thố, thần sắc Ưng Thần trở nên nghiêm túc lên tiếng: “A Thố, có chuyện này muốn nói với em.”
“Cái gì cơ?”
“Môn ngoại ngữ hai của anh trai em là tiếng Pháp,” Ưng Thần chậm rãi tiếp tục: “Bọn chị dự định sau khi tốt nghiệp sẽ sang Pháp.”
Trấn đấu trên sân đang đến hồi kịch liệt nhất. Tô Trí đưa bóng lách người qua đối thủ Hoa Đại, truyền bóng cho Trần Từ Gia, Trần Tử Gia nhanh chóng tung người thực hiện cú ném 3 mét, quả bóng vạch lên trong không trung một đường cong hoàn mĩ, vụt như tên mà bắn vào trong rổ.
Tiếng hoan hô nổi lên một phen. Tô Thố lúc này mới đem ánh mắt trở lại trên người Ưng Thần, cười hihi lên tiếng: “Việc này tốt a, sau này em có cơ hội đến Pháp nhất định sẽ kiếm 2 người.”
“Em nghe xong không có vẻ gì là kinh ngạc” Ưng Thần cảm thấy kì lạ
“Có gì phải kinh ngạc, nam nhi đại trượng phu chí tại tứ phương.” Tô Thố bình thản trả lời. Từ lúc cô biết được ông nội và cha của Ưng Thần đều là quan chức ngoại giao thì cô cũng đoán được có một ngày họ sẽ chọn con đường như thế, nhưng không nghĩ đến họ sẽ nói với cô.
“Thiệt hay cho câu “nam nhi đại trượng phu chí tại tứ phương”” Ưng Thần không ngừng lẩm nhẩm lại câu này, sau đó đột nhiên hỏi cô: “A Thố, thế chí hướng của em ở đâu?”
“Không biết a, đi bước nào tính bước ấy thôi.” Tô Thố cười cười dự định nói thêm gì nữa, sân bóng lại một lần nữa vang lên tiếng hoan hô chói tai khiến lời của cô hoàn toàn bị lấn áp đi.
Tô Thố theo tiếng hô quay đầu trở lại sàn thi đấu, bất ngờ khi thấy quả bóng đang hướng chỗ cô mà lao đến. Cô phản ứng nhanh nhẹn, đẩy Ưng Thần ngã xuống bên phải, quả bóng bay sượt qua vai trái của cô, đập mạnh vào thành ghế phía sau và bật trở lại lăn xuống chân cô.
Lao như bay cùng với trái bóng đến chỗ cô còn có Hứa Nhất Hạo đang thở hồng hộc. Hắn vừa chạy vừa quay đầu vẫy vẫy tay với đồng đội, tóc mai ướt đẫm. Tô Thố cúi người nhặt bóng lên ném trả lại cho hắn. Ánh mắt hắn rơi trên khán đài, có một tia sáng xẹt qua đôi mắt ấy, nhưng vì xảy ra tức khắc, nhanh đến nỗi gần như không ai chú ý đến.
Ưng Thần cười chọc ghẹo cô: “Anh ta vừa nhìn em đấy.”
“Làm gì có chuyện đó.” Tô Thố lắc đầu phủ nhận, cười nắc nẻ, “Em không biết là thị lực của sư tỉ lại tốt như vậy. Em còn không kịp thấy gì hết.”
“Em đúng là chuyện mình thì quáng, chuyện người lại sáng a.” Ưng Thần lên tiếng phản bác.
Từng tiếng đập bóng ba ba trên mặt sân vang lên dồn dập, tỉ số của hai đội gần nhau sát nút, tiến độ của trận bóng đang đi đến hồi kịch liệt nhất, thời gian thi đấu chỉ còn lại 10 phút cuối cùng, trong lòng ai cũng bồn chồn, kết quả thế nào cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng ai cũng không ngờ rằng đến giây phút này lại phát sinh biến cố bất ngờ.
Cuộc đấu bóng rổ liên trường được tổ chức ở trường Tây Đại, Tô Thố cũng không có thời gian để đến xem màn khai mạc trận đấu, nhưng cô giống như được chứng kiến tận mắt trận đấu thông qua những lời tường thuật từ những phát thanh viên năng nổ trong phòng, những từ ngữ như soái ca đẹp trai phong độ cứ được lập đi lập lại không ngừng trong suốt buổi trò chuyện. Họ sôi nổi kích động nói không ngừng về diễn biến suốt buổi, một mạch cho đến giờ sáng vẫn chưa ai chịu đi ngủ, nhưng ngày mai lại là cuối tuần nên cũng không ai thèm để ý việc họ có ngủ muộn hay không.
“Trận đấu ngày mai cậu cũng không đến sao? Đó là trận giữa trường mình với trường Tây Đại a.” Dương Tuyết hỏi Tô Thố
“Dự đoán là sẽ không đi được, giáo sư Bạch hôm nay trở về thấy công việc của mình chưa hoàn thành xong đã phê bình không ít. Mình còn dám đi sao, bọn cậu cứ lấy vé của mình đi, vị trí đó xem tốt hơn đó.” Tô Thố mơ mơ màng màng nói, nói xong xoay người trở mình, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
“Tớ làm sao dám lấy vé mà ngồi vào chỗ cậu xem,” Dương Tuyết cười nắc nẻ, “Chỗ đó là dành riêng cho bạn bè người thân của nhóm vận động viên, tớ đến đó làm gì. Nhưng tớ chỉ lo là anh cậu không thấy cậu đến nhất định sẽ mắng chết cậu luôn đó.” Hồi lâu không thấy Tô Thố lên tiếng chỉ nghe giọng thở đều đều của cô bạn, thì ra đã ngủ mất tiêu rồi.
Bận rộn ở phòng thí nghiệm cả một ngày nên rốt cục Tô Thố cũng không có đến xem trận đấu. Tuy rằng đây chỉ là trận đấu giữa các trường đại học trong cùng thành phố, nhưng thực lực của Tây Đại và Hoa Đại quả thật rất mạnh, trận đấu này tuy chỉ là trong khuôn khổ vòng đấu loại nhưng trình độ kịch tính của trận đấu so với trận chung kết không khác biệt gì lắm. Trên con đường trở về kí túc xá Tô Thố không ngừng nghe được những lời bàn tán đầy hưng phấn về diễn biến và kết quả trận đấu, kết quả chung cuộc là Hoa Đại đã thắng Tây Đại với cách biệt hai điểm ít ỏi, tuy rằng đã rất chật vật để giành thắng lợi nhưng đó cũng là một kết quả đáng mừng.
Tô Thố gọi điện cho Tô Trí định an ủi anh sau trận đấu này, kết quả trong điện thoại bên kia vang lên tiếng cười nói đùa giỡn rôm rả đến nỗi cô không nghe rõ tiếng của anh, có vẻ như là họ không hề xem trọng thất bại lần này chút nào.
Khi Tô Thố vừa đặt chân đến dưới lầu học viện quản lí Tây Đại, cô nhờ ánh sáng còn sót lại của hoàng hôn mà liếc qua đồng hồ trên tay, mới chỉ là h rưỡi tối.
Trần Tử Gia đứng đó đợi cô, tuy rằng mới chỉ là cuối tháng nhưng thời tiết đã vô cùng nóng bức, hôm nay hắn mặc chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần dài màu xanh đứng dưới hoàng hôn càng khiến hắn trông cao hẳn. Thân ảnh hắn được ánh sáng kéo dài ra đền gần chân của cô, Tô Thố nhìn nhìn thân hình hắn lại nhìn xuống cái bóng dưới đất, ý nghịch ngợm nổi lên, nương theo bóng hắn mà dẫm trên bóng hắn mà tiến lên phía trước.
Tô Thố bước đến, Trần Tử Gia nhìn theo bóng cô bước chìm ngập trong ánh hoàng hôn ảm đạm, nhưng vẫn không che giấu được đôi mắt sáng long lanh lấp lánh trên khuôn mặt. Anh vội vàng tránh đi ánh nhìn, sau đó quay lại nói với cô: “Đến rồi à.”
“Vâng, em rất đúng giờ đúng không.” Tô Thố đứng trước mặt hắn, thần thái thanh tĩnh: “Vào đi”
Trong phòng làm việc chỉ có vài người đang vây quanh chiếc máy tính trên bàn, biểu tình vô cùng nghiêm túc đang thảo luận vấn kề thiết kế chương trình. Khi Trần Từ Gia dẫn Tô Thố tiến vào mọi người đều dừng lại, trên dưới đánh giá Tô Thố một lượt mới kinh ngạc lên tiếng : “Trần Tử Gia, cô gái này chính là người cậu kiếm về giúp đỡ chúng ta sao?”
Tô Thố nhìn thấy ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, lễ phép gật đầu chào.
Trần Tử Gia mỉm cười: “Đúng là cô ấy.” Giọng nói của hắn rành rọt đầy sức thuyết phục, những người vây quanh còn hoài nghi bây giờ đã tránh người để nhường một lối đi cho họ.
“Nói gì thì nói, em đến giúp là tốt lắm rồi.” có người lên tiếng.
Trần Tử Gia dẫn Tô Thố đi đến trước máy tính nói: “Bọn anh đã làm xong phần đầu, nhưng vẫn còn một chút vấn đề.”
Cúi thấp người vớt lấy con chuột nhấp vài cái, Tô Thố quay ra hỏi mọi người: “Những phương trình này là ai viết thế?”
Một người dáng hơi thấp đeo mắt kính lên tiếng: “Là do anh viết đấy.”
“Uh, để em nghĩ xem,” Tô Thố chau mày suy nghĩ lúc lâu lên tiếng: “Anh sẽ lo phần thiết kế bên ngoài, còn em sẽ phụ trách viết phương trình bên trong, phân công hợp tác như thế thì hiệu quả công việc sẽ được nâng cao. Anh cảm thấy thế nào?”
Người nam sinh đấy kinh ngạc nhìn Tô Thố, sau đó quay ra nhìn Trần Tử Gia. Trần Tử Gia gật đầu nói với Tô Thố: “Cứ làm như sự sắp xếp của em là được.”
Văn phòng làm việc này rất rộng, có tổng cộng sáu cái máy tính, thêm cả Tô Thố vào thì vừa đủ mỗi người một máy. Tô Thố cũng không lo nghĩ gì tùy tiện chọn lấy một máy tính ngay góc phòng, ngồi xuống bật màn hình và đút vào máy một đĩa CD cô đem theo.
Nam sinh lúc này nhỏ tiếng hỏi cô: “Cái này để làm gì?”
“Đây là một số mã chương trình cần xài, em chuẩn bị trước, viết câu lệnh cần sử dụng tới sẽ không tốn thời gian cài lại nữa.” Tô Thố ngồi xuống tiếp tục viết chương trình. Nói thật lòng thì yêu cầu kĩ thuật của chương trình này đơn giản hơn nhiều so với chương trình ở phòng thí nghiệm của giáo sư Bạch, cũng không có gì khó khăn, chỉ là tính lặp lại của chương trình tương đối nhiều. Tốc độ đánh máy của Tô Thố vô cùng nhanh, từng hàng từng hàng phương trình cứ như đang chạy đua mà hiện ra dưới bàn tay của cô, làm cho những người có mặt ở trong phòng tròn mắt kinh ngạc, phút chốc không khí trong phòng trở nên im lặng ngoài tiếng gõ máy tính lốc cốc vang lên đều đều.
Trần Tử Gia cũng không giấu nổi kinh ngạc, im lặng nhìn cô. Ánh sáng từ màn hình hắt lên ngũ quan của cô nhìn có vẻ mơ hồ nhưng cũng rất rõ ràng.
Bận rộn một mạch cho đến mười giờ rưỡi lúc tòa nhà sắp tắt đèn Tô Thố mới vươn vai đứng dậy chuẩn bị rời đi, phát hiện cả văn phòng trống không chỉ còn cô và Trần Tử Gia ở lại.
“Vất vả cho em rồi, anh thấy em cả buổi tối chưa rời khỏi máy tính,” Trần Tử Gia buông cuốn sách trên tay xuống, cầm cốc nước đưa qua cho cô: “Thật ra em không cần phải làm khuya như thế.”
Tô Thố cười cười: “Hoàn thành sớm thì mọi người đều vui vẻ thôi.”
“Em cần bao nhiêu thời gian đề hoàn thành nó?” Trần Tử Gia trầm tư hồi lâu lên tiếng.
“Nếu mỗi ngày đều làm đến thời gian này thì khoảng đến tuần sẽ hoàn thành.” Tô Thố ngầm nghĩ trả lời, ‘Nếu sư huynh muốn hoàn thành sớm hơn nữa thì em có thể dành thời gian nhiều chút.”
“Không gấp không gấp, hoàn toàn không cần gấp,” Trần Tử Gia ngẩng người sau đó cười lên, “anh đâu có vẻ đang hối thúc em đâu.”
“Thế thì ____” Tô Thố nghi hoặc nhìn hắn, đem lời định nói nuốt trở lại vào bụng, “Nhưng nhanh chút có lẽ sẽ tốt hơn.”
Vừa nói hai người vừa thu dọn đồ đạc cá nhân. Đây là tầng dành riêng cho văn phòng giáo viên, bình thường các giáo viên vốn đã ít xuất hiện, đừng nói chi là vào thời gian trễ như thế này. Trên hành lang dài hun hút không bóng người vô cùng tĩnh lặng, bước trên đấy tiếng vang của giày cũng trở nên lớn hơn. Những dàn đèn treo cao trên trần nhà, ánh sáng chiếu xuống trở nên ảm đạm u tối, có một cái không khí rờn rợn vờn quanh khiến nơi này rất thích hợp cho các bộ phim kinh dị.
Tô Thố gần như đang tưởng tượng cảnh mở màn của bộ phim kinh dị. Trong đêm tối đen thăm thẳm, một cánh cửa bị gió thổi bật ra, bất ngờ đóng mạnh một cái…..
“Cuộc thi đấu bóng rổ tuần trước em không đến?” Trần Tử Gia lên tiếng làm gián đoạn sự tưởng tượng của cô.
“Rất là tiếc,” Tô Thố dứt ra từ trong cảnh chuyện ma quái trong tưởng tượng trả lời, “Mấy anh không thắng được. Nhưng em có gọi điện thoại cho Tô Trí nhưng có vẻ anh ấy không hề bận tâm đến kết quả.”
“Vẫn còn sớm.” Trần Tử Gia cười “Mới chỉ là vòng sơ loại thôi mà.”
Hai người vừa đi vừa nói phút chốc đã ra đến cửa học viện quản lí, ánh sáng đèn hai bên đường chiếu sáng cả một góc sân, khiến cho con mắt khó có thể thích ứng được, bên ngoài vẫn còn rất nhiều học sinh đang đi lại giữa kí túc xá và phòng học, chốc chốc vang lên tiếng gọi nhau í ới, âm thanh xé rách sự yên tĩnh của đêm tối. Mặc dù sân trường giờ này không náo nhiệt như ban ngày, nhưng tuyệt đối không yên tĩnh, hoàn toàn khác xa với sự tĩnh lặng như tờ bên trong tòa nhà.
“Anh đưa em về kí túc xá.” Trần Tử Gia đẩy chiếc xe đạp ra và nói với cô.
Tô Thố uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu, thật sự không cần đưa em về.”
“Trời tối rồi, không an toàn.”
“Lúc này cũng không hẳn là khuya lắm, em mỗi ngày cũng là giờ này về kí túc xá,” Tô Thố cười cười, “Từ đây về kí túc xá đều là đường lớn, người đi đường cũng nhiều, chỉ cần vài phút là tới nơi rồi. Sư huynh không cần đưa em về thật mà.”
Trần Tử Gia chăm chú nhìn vào mắt cô, như là muốn nhìn thấu tâm can cô, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: “Tô Thố, anh nhờ em việc này có phải khiến em khó xử lắm, đúng không?”
“Sư huynh không nên nói thế, anh đã luôn giúp đỡ em, đã nợ anh bao nhiêu ân tình như thế, em nhìn giống người không biết ơn nghĩa lắm sao?” Tô Thố cười khổ lấy tay day day trán mình, ngón tay thanh mảnh dừng lại trên huyệt thái dương. Bất ngờ từ phía trước cô phát hiện một bóng người nhỏ nhắn đang chạy đến, cô lên tiếng gọi lại “Mễ Thi.”
Khi thấy Tô Thố đang đứng đó cùng Trần Từ Gia, Mễ Thi có chút bất ngờ, tuy ngoài mặt nở nụ cười tươi rói, nhưng trong ánh mắt ẩn giấu một tia cảnh giác, cô không đem theo bất cứ thứ gì ngoài chiếc điện thoại nhỏ trên tay, màn hình vẫn còn đang sắp nhấp nháy.
Mễ Thi “Uh” một tiếng trả lời, sau đó lại hỏi: “Tô Thố bạn có việc gì qua trường chúng mình à?” nghe giọng nói như cô đang cố gắng khiến bản thân trấn tĩnh nhưng đã không thành công lộ ra sự không bình tĩnh của mình.
“Không có gì, chỉ là chút vấn đề về phần mềm chương trình.” Tô Thố vội vã trả lời. Cô rất thích Mễ Thi nên hoàn toàn không muốn gây ra hiểu lầm không đáng có. Tô Thố sau đó nhanh chóng leo lên chiếc xe đạp của mình với tốc độ nhanh nhất rời đi, để lại người họ đứng đấy.
Mặc dù như thế, nhưng Mễ Thi vẫn không yên tâm, khi Tô Thố mỗi ngày đến Tây Đại để giúp Trần Tử Gia thiết kế phần mềm đều thấy sự có mặt của Mễ Thi. Phòng bị đến mức này khiến cho Tô Thố cảm thấy có chút khó hiểu. Trần Tử Gia đối với sự xuất hiện của Mễ Thi cũng không tỏ ra thái độ gì, nhưng có thể nhìn ra được là anh rất quan tâm đến cô, nước trong li cô vừa hết là lập tức giúp cô rót đầy; trong lúc học tập có bất cứ vấn đề nào không hiểu thì hắn cũng rất tận tâm mà giảng giải cho cô.
Một hôm Trần Tử Gia đến đội bóng rổ luyện tập, trong văn phòng chỉ còn Tô Thố và Mễ Thi hai người. Mễ Thi ngập ngừng nói với cô: “Tô Thố, có thể hứa là không tranh giành Trần Tử Gia với tôi không.”
Mễ Thi không theo Trần Tử Gia đến sân bóng rổ là Tô Thố đã biết rằng nhất định hôm nay Mễ Thi sẽ có chuyện muốn nói riêng với cô, nhưng cô trăm lần không nghĩ tới Mễ Thi lại có thể trực tiếp đề nghị thẳng thắn với cô như vậy, quả là một dao chém phải thấy máu.”
Thần sắc Mễ Thi lúc nói lên câu này vô cùng trấn tĩnh, quật cường, mang theo một tia bất chấp tất cả. Cô không nói vòng vo hay lan man mà trực tiếp vào thẳng chủ đề, mấy từ đầu tiên thốt ra cần còn chút ngữ khí cầu xin nhưng khi nhắc đến chữ “Trần Tử Gia” bất ngờ trở nên vô cùng kiên quyết.
Với nhan sắc của Mễ Thi mà nói, những nam sinh say mê cô ở hai trường đại học có thể nói là xếp hàng dài hơn vạn lí trường thành, thư tình cô nhận được chỉ có thể dùng đơn vị tá mà tính. Nhưng đối với những người hâm hộ Mễ Thi đều chỉ lịch sự từ chối bằng câu: “Xin thứ lỗi, tôi thích người khác rồi”. Dần dần mọi người cũng biết là “người khác” trong lòng của cô chính là Trần Tử Gia. Tô Thố còn nghe Tô Trí bảo rằng đa số nam sinh trong trường thường không kịp ăn sáng, nhưng có thời gian mỗi ngày Mễ Thi đều đem thức ăn sáng đến kí túc xá hoặc phòng học của họ, bất kể ngày mưa hay ngày nắng.
Mễ Thi nhận thức rất rõ những điều mình muốn mình cần, cũng không bao giờ che giấu nó, vì muốn đạt được mục tiêu mà nỗi lực phấn đấu không ngừng. Chỉ cần điểm này thôi cũng khiến mọi người có cách nhìn khác về cô.
“Cô đừng hiểu lầm như thế,” Tô Thố khẽ mỉm cười trả lời, “Mễ Thi à, tôi với sư huynh không như cô nghĩ đâu, chúng tôi quen biết đơn thuần là vì anh ấy là bạn học của anh tôi, cô ngàn lần đừng hiểu lầm a.”
Mễ Thi nghe xong hai mày chau lại, nghi hoặc nhìn biểu tình của cô.
“Với lại cho dù tôi muốn tranh giành cũng lấy cái gì để giành à?” Tô Thố ngừng động tác gõ bàn phím, nhìn cô vừa nói vừa than thở: “Mễ Thi cô xinh đẹp lại thông minh như thế. Thật sự không cần lo lắng.”
“Vậy là cậu đáp ứng tôi rồi đấy nha.” Mễ Thi nói với đôi mắt sáng chứa đầy mong chờ.
Tô Thố chỉ cười hồi lâu mới lên tiếng trả lời: “Được, tớ đáp ứng.” nghe được lời hứa của Tô Thố, Mễ Thi lại vui vẻ nhiệt tình trở lại.
Đội bóng của hai trường này không ngoài dự đoán đã thuận lợi vượt ngũ quan, trảm lục tướng, trận chung kết lại một lần nữa trùng phùng, nhưng khí thế qui mô trận đấu nay đã khác trước, vả lại lại diễn ra vào cuối tuần, nên vé vào cửa của trận đấu được sinh viên tranh nhanh giật mạnh.
Tô Thố sau khi viết xong chương trình, tâm trạng vui mừng hớn hở rời khỏi học viện quản lí, trên đường tình cờ gặp Ưng Thần.
Ưng Thần sau khi cùng Tô Trí trải qua khóa huấn luyện cũng trở nên gầy đi, đúng là hiền thê tùy phu a.
“Cuối cùng cũng tóm được em, may mắn là Trần Tử Gia nhắc nhở chị mau chóng qua đây, nếu không đã vụt mất. Trận đấu này em bất cứ giá nào cũng phải đi xem, nếu không anh em sẽ nguyền rủa em mấy kiếp.”
‘Em vốn dĩ cũng đang định đến đó. Không phải chiều nay mới bắt đầu sao? Giờ vội vã thế?”
Ưng Thần nhìn Tô Thố, một tia nguy hiểm xẹt qua trong nháy mắt biến mất; “Không được, em giờ phải đi với chị, ai biết được chiều nay em lại lặn mất tiêu thì sao.”
Bỗng nhiên điện thoại Ưng Thần vang lên, cô tiếp điện thoại xong và quay sang nói với Tô Thố: “Bọn họ dự định sẽ ăn trưa bên ngoài, chúng ta đi thôi.”
Tô Thố đang đi dừng lại hỏi: “Bọn họ là ai? Đội bóng trường của chị à?”
“Đúng a, là anh em đấy.”
“Em không đi đâu, sư tỷ chị qua đó đi, buổi chiều em sẽ qua đó với mấy bạn chung kí túc xá,” Tô Thố khẽ cau mày suy nghĩ : “Em là tuýp người rất có tinh thần đoàn kết, nói thế nào thì trường chị cũng là đối thủ nước bạn trong trận đấu bóng rổ.”
Ưng Thần ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn cô: “A Thố, nếu trận đấu diễn ra em sẽ cổ vũ bên nào?”
“Không nghi ngờ chắc chắn sẽ là đội trường em rồi.”
Ưng Thần từ bỏ hy vọng thuyết phục Tô Thố, để cô rời đi; Nhìn bóng lưng rời đi của Tô Thố, Ưng Thần không khỏi trầm ngâm, ngay cả Tô Trí cũng hay bị cô làm cho tức không ra hơi thì nói chi đến cô đây.
Tô Thố và Dương Tuyết đúng giờ tiến vào sân bóng rổ, nhưng cô phát hiện ra có lẽ mình đã đến trễ quá. Khán đài trong sân bóng đầy ấp người là người, đâu đâu cũng thấy những cái đầu đen nhấp nhô, tiếng nói cười la hét vang vọng khán nơi, khó khăn lắm cô mới có thể len mình đến hàng ghế dành cho người nhà đối diện đài quan sát.
Nhà thi đấu thể thao của trường được xây dựng theo tiêu chuẩn nhà thi đấu quốc gia, khán đài với sức chứa hơn cả ngàn người, thế mà bây giờ người ngồi chật kín cả. Mỗi một nơi đều vang vọng tiếng cười nói, ánh nắng đầu hạ từ ô cửa trên tường len lỏi vào trong, chiếu lên những hạt bụi trong không khí sáng óng ánh.
Ưng Thần thấy cô khẽ thở dài: “Cuối cùng em cũng xuất hiện.” Tô Thố nở nụ cười xin lỗi rồi ngồi xuống cạnh cô.
Mễ Thi cũng ngồi ngay bên cạnh, cô khoác lên người chiếc đầm màu trắng tinh khôi, cả người tản mát ra khí chất ưu nhã, đẹp đến độ khiến người ta kinh ngạc.
Thành viên hai đội bắt đầu ra sân. Tiếng hoan nghênh cổ vũ đột nhiên vang dội, khí thế hào hùng dường như có thể dời sơn lấp biển, từ trên khán đài ầm ầm ập xuống sân thi đấu, dường như có thể áp đảo mọi thứ.
Vị trí quan sát của hàng ghế dành riêng cho người thân quả rất tốt, người Tô Thố nhìn thấy đầu tiên chính là Hứa Nhất Hạo đang đứng cách trung tâm sân đấu vài m, khuôn mặt hắn vừa vặn đối diện với tầm mắt của cô, khuôn mặt hồng hào ngập trong ánh nắng, chân mày của hắn rất đậm, đang nhìn quanh khán giả với nụ cười mỉm trên môi, cánh mũi phập phồng hơi nhay nhay. Tô Thố đang quan sát hắn trên khán đài cao nhưng lại không cảm thấy hắn thấp chút nào.
Tô Thố bắt đầu hồi tưởng lại, lần cuối cùng thấy được khuôn mặt khiến người khác khó quên là việc khi nào ?
Tiếng vận động trên sân bóng bắt đầu. Ưng Thần ngồi xuống. Lúc đầu cô không chú ý đến thần thái kì lạ của Tô Thố, cứ tưởng tằng cô vẫn đang chăm chú theo dõi trận bóng, nhưng sau vài phút trôi qua, cô bắt đầu phát hiện ánh mắt Tô Thố vẫn là bất di bất dịch nhìn chằm chằm phía trước, nhìn kĩ mới thấy thấy rằng đó là tia nhìn không có tiêu điểm.
Ưng Thần cầm lấy tay cô mới phát hiện tay cô lạnh như băng, vội vã day day người Tô Thố.
Tô Thố hoàn hồn hỏi: “A, chuyện gì vậy sư tỉ?”
“Chị đang muốn hỏi em đây.” Ưng Thần đầy nghi hoặc nhìn cô, “Em ngẩn ngơ nãy giờ. Trận đấu bóng đang quyết liệt thế mà em xem đến ngẩn cả người là sao?”
“Thật ngại quá chị,” Tô Thố cười trừ, “Lúc nãy em đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nan giải, sau đó nghĩ đến thất thần. À, mà tỉ số giờ là bao nhiêu rồi chị?”
Liếc qua bảng điểm điện tử trên tường, Ưng Thần trả lời: “ đều, mới mở màn nên rất khó phân thắng bại.”
Tô Thố đem ánh mắt mình chuyển đến trận đấu đang diễn ra. Thành viên hai đội đều mồ hôi đầm đìa thấm đẫm cả áo, chạy đua không ngừng khắp sân, chỉ trông chờ đối phương sơ sảy mà tranh bóng ghi điểm. Hai bên đều vô cùng cẩn trọng không cho đối phương một cơ hội nào, họ dường như đang tham gia một trận chiến, phải tranh thủ lấy từng phút thậm chí từng giây, mỗi giây phút ấy như thể nghiệm sự đan xen giữa chiến thắng và thất bại, giữa vinh quang và tủi hổ.
Tô Thố trước giờ chưa từng xem họ chơi bóng rổ, cũng chưa bao giờ nghĩ họ lại chơi hay đến như thế. Sự linh hoạt trong từng đường bóng trên sân của họ, thể hiện hết sự quyến rũ của môn thể thao này. Dáng vẻ lên rổ nhẹ nhàng của Hứa Nhất Hạo, cú ném rổ ba mét trong thời khắc quyết định của Trần Tử Gia và cú qua người đầy nghệ thuật của Tô Trí khiến ai ai cũng phải trầm trồ thán phục.
Tiếng la hét chói tay nổi lên tứ phía, Ưng Thần theo đám đông cũng hô hào lên vài tiếng sau đó phát hiện Tô Thố mày nhăn mặt méo đã ngồi xuống tự bao giờ, cô chớp chớp mắt, có chút lí giải được cái ý nghĩa đối thủ mà Tô Thố nói. Ưng Thần vỗ nhẹ vào vai cô, chỉ vào một hướng trên sân lên tiếng: “Em nhìn Trần Tử Gia xem, nếu có ai đề xuất muốn quảng cáo cho “ánh nắng” , hắn chắc chắn là đại diện phát ngôn thích hợp nhất.”
Tô Thố “Uh” một tiếng.
Mễ Thi ngồi kế bên vội vã kêu lên: “Ưng sư tỉ không chú ý Tô Trí nhà chị, nhìn Trần Tử Gia làm gì.” Trong sân bóng giờ tạp âm hỗn loạn, lời này thốt lên chỉ có những người xung quanh nghe thấy, mọi người đều cười lên.
Thấy biểu tình thoải mái trên khuôn mặt Tô Thố, thần sắc Ưng Thần trở nên nghiêm túc lên tiếng: “A Thố, có chuyện này muốn nói với em.”
“Cái gì cơ?”
“Môn ngoại ngữ hai của anh trai em là tiếng Pháp,” Ưng Thần chậm rãi tiếp tục: “Bọn chị dự định sau khi tốt nghiệp sẽ sang Pháp.”
Trấn đấu trên sân đang đến hồi kịch liệt nhất. Tô Trí đưa bóng lách người qua đối thủ Hoa Đại, truyền bóng cho Trần Từ Gia, Trần Tử Gia nhanh chóng tung người thực hiện cú ném mét, quả bóng vạch lên trong không trung một đường cong hoàn mĩ, vụt như tên mà bắn vào trong rổ.
Tiếng hoan hô nổi lên một phen. Tô Thố lúc này mới đem ánh mắt trở lại trên người Ưng Thần, cười hihi lên tiếng: “Việc này tốt a, sau này em có cơ hội đến Pháp nhất định sẽ kiếm người.”
“Em nghe xong không có vẻ gì là kinh ngạc” Ưng Thần cảm thấy kì lạ
“Có gì phải kinh ngạc, nam nhi đại trượng phu chí tại tứ phương.” Tô Thố bình thản trả lời. Từ lúc cô biết được ông nội và cha của Ưng Thần đều là quan chức ngoại giao thì cô cũng đoán được có một ngày họ sẽ chọn con đường như thế, nhưng không nghĩ đến họ sẽ nói với cô.
“Thiệt hay cho câu “nam nhi đại trượng phu chí tại tứ phương”” Ưng Thần không ngừng lẩm nhẩm lại câu này, sau đó đột nhiên hỏi cô: “A Thố, thế chí hướng của em ở đâu?”
“Không biết a, đi bước nào tính bước ấy thôi.” Tô Thố cười cười dự định nói thêm gì nữa, sân bóng lại một lần nữa vang lên tiếng hoan hô chói tai khiến lời của cô hoàn toàn bị lấn áp đi.
Tô Thố theo tiếng hô quay đầu trở lại sàn thi đấu, bất ngờ khi thấy quả bóng đang hướng chỗ cô mà lao đến. Cô phản ứng nhanh nhẹn, đẩy Ưng Thần ngã xuống bên phải, quả bóng bay sượt qua vai trái của cô, đập mạnh vào thành ghế phía sau và bật trở lại lăn xuống chân cô.
Lao như bay cùng với trái bóng đến chỗ cô còn có Hứa Nhất Hạo đang thở hồng hộc. Hắn vừa chạy vừa quay đầu vẫy vẫy tay với đồng đội, tóc mai ướt đẫm. Tô Thố cúi người nhặt bóng lên ném trả lại cho hắn. Ánh mắt hắn rơi trên khán đài, có một tia sáng xẹt qua đôi mắt ấy, nhưng vì xảy ra tức khắc, nhanh đến nỗi gần như không ai chú ý đến.
Ưng Thần cười chọc ghẹo cô: “Anh ta vừa nhìn em đấy.”
“Làm gì có chuyện đó.” Tô Thố lắc đầu phủ nhận, cười nắc nẻ, “Em không biết là thị lực của sư tỉ lại tốt như vậy. Em còn không kịp thấy gì hết.”
“Em đúng là chuyện mình thì quáng, chuyện người lại sáng a.” Ưng Thần lên tiếng phản bác.
Từng tiếng đập bóng ba ba trên mặt sân vang lên dồn dập, tỉ số của hai đội gần nhau sát nút, tiến độ của trận bóng đang đi đến hồi kịch liệt nhất, thời gian thi đấu chỉ còn lại phút cuối cùng, trong lòng ai cũng bồn chồn, kết quả thế nào cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng ai cũng không ngờ rằng đến giây phút này lại phát sinh biến cố bất ngờ.