Một học kì vừa mới bắt đầu, sinh viên của khoa vật lí đã phát hiện số lượng môn học của học kì mới tăng lên nhiều so với lúc trước, số tiết thực hành thí nghiệm cũng được tăng lên đáng kể. Sự thật tàn khốc này đã làm lòng nhiệt tình của các bạn sinh viên giảm đến mức thấp nhất, sự hưng phấn về kì nghỉ đông trên gương mặt từng người phút chốc tan biến.
Ngoài ra còn có sự thay đổi nhân khẩu trong lớp. Nhập học ngày đầu tiên, giáo viên thường có thói quen phải điểm danh, mỗi khi gọi đến một bạn học không có mặt, các bạn cùng lớp đồng thời dùng giọng não nề hô lên “chuyển khoa rồi thầy.” Giáo viên cũng không bất ngờ lắm, gật đầu tỏ ra đã biết, tay cầm bút đỏ gạch một vạch đỏ trên cái tên mới gọi trong danh sách—cái cảm giác đó vô cùng kì quái, cứ như là giáo viên cứ gạch đi tên người đó đồng thời đem người đó hủy diệt tan biến đi vậy, cứ như là chưa từng xuất hiện qua trong lớp này, cũng chưa từng tồn tại trên đời này vậy
Nhưng đối với Tô Thố và Dương Tuyết hai người họ mà nói, có nam sinh chuyển khoa đi mất chí ít cũng có một lợi ích.
“Chí ít tỉ lệ bất cân bằng nam nữ sẽ giảm xuống.” Dương Tuyết cười khổ, “Đúng không?”
Bây giờ là giờ tan học tiết cuối cùng của tuần học thứ nhất học kì mới. Thời gian cũng sắp đến 6 giờ, sắc trời âm u, không khí nặng nề như báo hiệu sắp có mưa.
Ta thật cao hứng khi ngươi không chuyển khoa, vẫn kiên trì bám trụ ở đây với ta.” Tô Thố nói.
“Cho dù ta muốn chuyển khoa cũng không có tiền chuyển.” Dương Tuyết cười cười, “cho nên lúc nghĩ đến cũng không oán không hận.”
Tô Thố bắt đầu thu dọn vật trên bàn học
Dương Tuyết đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cậu thi được bao nhiêu điểm?”
Tô Thố ngẩn ngơ: “Cái gì?”
“Lúc cậu thi đại học được bao nhiêu điểm, tớ chưa có cơ hội hỏi qua cậu.”
“À, quên rồi. Mà cũng qua lâu rồi, nhắc lại nó để làm gì. Nhanh chân đến nhà ăn thôi, chậm một chút thì đồ ăn sẽ hết đấy,” Tô Thố lấy điện thoại ra xem ngày, nói như vừa mới tỉnh mộng, “đúng rồi, tuần sau là sinh nhật Tô Trí, mai tớ định mời anh ấy đi ăn cơm, mấy cậu cũng đi chung đi.”
Dương Tuyết mặt mày hớn hở: “Sinh nhật anh cậu?”
Tô Thố gật đầu: “Kêu luôn Lâm Lâm và Đặng Ca cùng đi, bọn họ cũng thích náo nhiệt, càng đông người càng tốt.”
Mỗi năm cứ đến học kì mới, Tô Thố lại tự nhiên nhớ đến cũng gần sinh nhật của Tô Trí. Vì luôn được ba mẹ chú trọng nên sinh nhật Tô Trí năm nào cũng được tổ chức rất long trọng, mời rất nhiều người thân bạn bè đến tham dự, cũng nhận được rất nhiều quà, một cái bàn lớn cũng chứa không hết. Tô Trí lúc ấy luôn yêu cầu cô cùng bốc quà, cô bốc đến mỏi nhừ cả tay vẫn chưa hết quà.
“Tuy cái chủ ý này không tồi, nhưng khuyên cậu vẫn nên đổi một ngày khác sẽ tốt hơn.” Dương Tuyết nói.
“Tại sao?”
Dương Tuyết nhìn cô như nhìn người từ hành tinh khác đến: “Ngày mai là lễ tình nhân đấy. Anh cậu cũng phải dành thời gian bên bạn gái chứ.
“Sao sao? Cậu nói Tô Trí có bạn gái rồi ư?’ Tô Thố kinh ngạc kêu lên, “làm sao cậu lại biết?”
Hai môn học tự chọn mà Dương Tuyết đăng kí học kì này đều học ở phòng học lầu 11 của Tây Đại cũng chính là học viện quản lí Tô Trí đang theo học. Vì nguyên nhân này mà cô hai lần nhìn thấy Tô Trí với một nữ sinh nào đó thân mật đi chung với nhau
Thì ra là thế.
Ngay đêm hôm đó sau khi ăn tối xong, cô cưỡi xe đạp đến Tây Đại tìm anh, cô gọi cho anh: “Anh đang ở đâu thế?”
“Anh đang ở văn phòng hội học sinh”
Tô Thố nghe xong trả lời: “Em đang ở tòa nhà sinh hoạt của trường anh, em có chuyện muốn nói.”
Sau vài phút Tô Trí đã xuất hiện ở dưới lầu, nhìn tinh thần hắn vô cùng phơi phới. Nhưng Tô Thố phát hiện ra vẻ mệt mỏi ẩn chứa trong ánh mắt mà hắn cố tình che giấu. Mà khó tránh được, học kì mới nên công việc hội học sinh vốn dĩ đã nhiều, hắn còn đăng kí thêm môn toán học để làm học vị thứ 2, mấy công việc như núi dồn ép lên vai hắn, tất nhiên sẽ mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Hắn nhe mắt tinh nghịch nhìn Tô Thố dưới sự soi chiếu của ánh đèn: “Bây giờ đã hơn tám giờ. Em trước giờ có bao giờ chủ động đến trường của anh tìm anh đâu, hôm nay cơn gió lạ nào đã thổi em đến đây.”
“Em vốn dự định mai sẽ mời anh đi ăn cơm, nhưng bây giờ nghĩ lại nên thôi. Sinh nhật anh cũng sắp đến rồi.” Tô Thố ra vẻ đáng tiếc rồi thở dài, “Em đặt biệt đến đây để đưa quà cho anh.”
“Quà đâu?”
Tô Thố từ trong cặp sách lấy ra một chiếc hộp nho nhỏ, đưa ra và nói: “Em không chắc anh có thích nó hay không, nhưng em tin chắc chị dâu em sẽ thích mê.”
Một chiếc hộp kiểu dáng bình thường không có gì đặc sắc, nhưng bên trong nó là một chiếc vòng đẹp lung linh đang được mặt trăng chiếu rọi, một chiếc vòng bạc vừa tinh tế vừa mỏng manh, chiếc móc được chạm khắc hoa văn một cách tinh xảo, chính giữa chiếc hộp chính là một cái mặt dây thủy tinh màu tím đang phát ra ánh sáng lấp lánh kì ảo đầy mê hoặc.
“Em vừa nói gì?” Tô Trí nhìn chiếc dây chuyền thích thú, lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Thố, hồi sau mới phản ứng lại mà hỏi Tô Thố: “Chị dâu?”
“Đúng vậy.” Tô Thố cười cong cả người, “Nếu không sao em lại vội vàng chạy đến đây đưa quà cho anh? Ngày mai là lễ tình nhân. Vừa đúng lúc, thật hoàn mĩ”
“Làm sao em biết?” Tô Trí bĩu môi
“Nếu như muốn người khác không biết, thì tốt nhất đừng làm.” Tô Thố cười phá lên, nụ cười ấy khiến cho Tô Trí có phần lo lắng về cái ý tốt đột xuất của cô, “Hơn nữa anh lại là hot boy đại danh đỉnh đỉnh của trường chứ. Nhưng em là cô gái rất lương thiện, sẽ không ép buộc anh phải giới thiệu cô ấy. Nói thế nào đi nữa, anh khó khăn lắm mới có kiếm được bạn gái, em đâu nỡ dọa cô ấy chạy mất, đúng không.”
“Cười nữa lưng em sẽ gãy đấy,” Tô Trí nói: “Anh định để một thời gian nữa khi mối quan hệ đã ổn định sẽ giới thiệu với em, không ngờ em lại phát hiện được. Anh cứ nghĩ em đã quyết hiến thân cho sự nghiệp đèn sách, không ngờ đôi tai em cũng chăm chỉ đi bà tám chuyện đời quá ha.”
Tô Thố “ka” một tiếng “Em mới vừa tặng quà cho anh xong, thế mà anh lại bắt đầu chế giễu em rồi?”
Tô Trí nhất thời không tiếp lời. Hai người cứ thế mà lẳng lặng đứng dưới gốc cây. Ở xung quanh hoặc xa hơn một chút, từng cặp từng cặp tình nhân nhưng không biết đến cái lạnh mà tay trong tay dắt nhau đi tản bộ dưới ánh trăng gió mát, hoặc là ngồi ôm nhau tỉ tê tâm sự trên băng ghế , không khí yêu đương bao phủ cả công viên. Mà lễ tình nhân cũng sắp đến, cái bầu không khí ám muội này không sai vào đâu được.
Tô Trí vân vê cái hộp trong tay, trầm ngâm hỏi: “Tốn hết nhiêu thế?”
“Cũng không có nhiêu, em so ra nhiều tiền hơn anh,” Tô Thố vẫy vẫy tay, “Học bổng đặc biệt và tiền trợ cấp phòng thí nghiệm cộng lại cũng khá nhiều, con người thầy Bạch đối với sinh viên quả không tệ chút nào.”
Tô Trí mỉm cười, vô thức đưa tay ra vò vò tóc cô như hồi nhỏ, kết quả hành động này là chính ánh mắt tràn ngập kháng nghị của Tô Thố.
Nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ trong gia đoạn trước tết, mà công việc ở phòng thí nghiệm của Tô Thố cũng sắp đi đến hồi kết, được phê chuẩn nghỉ ngày cuối tuần đầu tiên. Nhưng thanh thản quá ngược lại làm Tô Thố không quen, cô lại xách chiếc laptop đến thư việc trường xem sách, tiện thể ngồi viết tiểu luận mỗi tháng của hội nghiên cứu triết học. Thư viện cuối tuần thật yên tĩnh, hơn phân nữa chỗ đã kín mít, ai ai cũng cúi đầu chăm chú đọc sách, chỉ có tiếng lật sách xào xạc vang lên.
Tô Thố đem cuốn “Nghi lục triết học diễn giải” của Hegel đặt lên trên bàn, vừa đọc vừa gõ ghi chú trên laptop, thời gian lẳng lặng đi qua, hơn nửa ngày đã trôi đi trên thư viện như thế.
Nếu như điện thoại không rung lên, có lẽ Tô Thố cũng không phát hiện là thời gian đã trôi nhanh như thế, một ngày đã gần đến hoàng hôn, cô cầm điện thoại đi đến phía hành lang nghe máy.
“Có chuyện gì?” Tô Thố cố nén nhỏ giọng mình hỏi: “Không đi chơi với bạn gái sao? Em mà đến thật thì anh đừng trách em phá rối lễ tình nhân quí giá của anh.”
Tô Trí nghe thấy cười ha hả trên điện thoại: “Ưng Thần nhờ anh mời em qua chơi chung với bọn anh.”
“Cô ấy tên Ưng Thần? Cái tên nghe sao dễ thương thế.” Tô Thố cười mỉm, “Uh, chỉ có hai người thôi sao?”
“Lễ tình nhân còn có thể có mấy người?” Tô Trí dở khóc dở cười nói không lên lời, “Đừng nói nhiều nữa, qua đây mau đi.”
Vừa bước đến cửa Tô Thố đã nhìn thấy Ưng Thần. Cái tên Ưng Thần quả nhiên rất hay, dung mạo tuy không phải đặc sắc nhưng khí chất vô cùng xuất chúng. Ngũ quan cô thanh tú sáng láng, khi cười lên tinh nghịch như một đứa bé gái. Tô Thố lúc đầu có vẻ bất ngờ, Ưng Thần và kiểu con gái mi thanh mục tú mà kiểu người con gái mà Tô Trí thích hoàn toàn không giống, khác nhau một trời một vực. Cô đứng trước cửa tiệm hồi lâu mới từ từ bước vào.
“Đợi lâu không. Thật ngại quá.” Tô Thố cởi khăn quàng ra, chào hỏi Ưng Thần.
“Không lâu lắm đâu. Em là Tô Thố?” Ưng Thần hỏi, trong đôi mắt long lanh in lên hình ảnh của cô, “Chị nghĩ hôm nay có thể em sẽ một mình sẽ rất cô đơn, thế nên muốn gọi em ra cùng náo nhiệt một phen, hy vọng em không để ý.”
“Sư tỷ khách sáo rồi.” Tô Thố trả lời một cách lễ phép
“Chị nghĩ em mới là người khách sáo, em là em gái Tô Trí, cũng sẽ là em gái của chị.” Ưng Thần quả thật là một người có sức mê hoặc kì lạ, một lời nói đơn giản phát từ miệng cô ấy ra mà nghe vào làm người ta cảm thấy vô cùng chân thành và thân thiết.
Trên cổ tay thanh mảnh như bạch ngọc của Ưng Thần là chiếc vòng tay hôm qua Tô Thố tặng, khi cô ấy nói chuyện, chiếc vòng rất tự nhiên mà đung đưa trên tay cô, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Tô Thố nhìn Tô Trí cười hihi, không mang theo ý tốt mà nói: “Tô Trí, thành thật mà khai báo, sư tỷ xinh đẹp như thế, anh làm thế nào mà lừa gạt được người ta theo anh vậy?”
“Cái gì mà lừa với gạt? Em phải dùng từ chính xác tí được không?” Tô Trí kháng nghị, “Tuy đại học đã không còn học môn ngữ văn nhưng em cũng không nên quên hết cách dùng từ tiếng Hán chứ.”
Tô Thố bĩu môi; Ưng Thần cười với Tô Thố, “chúng mình kệ anh ấy.” Sau đó ngay lập tức trò chuyện sôi nổi với Tô Thố, nội dung câu chuyện xoay quanh nhân vật chính là Tô Trí như thế này, Tô Trí như thế nọ; Tô Trí ngồi kế bên nghe bạn gái và em gái mổ xẻ mình như thế mà nửa câu cũng không thanh minh được, uất ức chỉ có thể ngồi trợn mắt lên mà kháng nghị trong âm thầm.
Hai người này hôm nay là cô ý mặc áo giống nhau, cũng là chiếc áo khoác màu xanh trời phối cùng chiếc áo trắng trang nhã. Tô Thố thầm nghĩ không biết hai người này ra ngoài đi một vòng sẽ thu hút biết bao ánh mắt ngưỡng mộ.
Ưng Thần cùng khóa với Tô Trí, là sinh viên khoa tiếng Pháp học viện ngoại ngữ. Tô Thố vốn dĩ vẫn mù quáng sùng bái những người có khả năng tiếp thu những ngôn ngữ khác ngoài tiếng Trung, cô nắm chặt tay Ưng Thần, dùng đối mắt sáng như bóng đèn pha cùng thần thái nghiệm túc để biểu đạt lòng ngưỡng mộ vô bờ của cô.
“Học ngoại ngữ không khó, thật ra lúc đầu chị cũng không thích học ngoại ngữ.” Ưng Thần cười cười, “Nếu không phải ông nội cùng ba ép ra, lúc nhỏ khi vừa ra nước ngoài, cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể ráng học để biết thêm bạn mới, học theo người khác nói chuyện. Mà kể cũng lạ, học rồi học tự nhiên đâm ra thích luôn.”
Tô Thố ngầng mặt lên than thở.
“Ưng Thần rảnh rỗi thì kèm Tô Thố đi.” Tô Trí đặt ly nước xuống, chen vào một câu, “Em gái anh đích thị là tên mù ngoại ngữ.”
“Như thế sẽ phiền lắm.” Tô Thố lắc đầu.
“Không phiền không phiền.” Ưng Thần nắm lấy tay cô, giọng cô nhỏ nhẹ, vẻ mặt nghiệm túc, “Có vần đề gì cứ kiếm chị.”
Cứ tưởng rằng điểm đặc biệt nhất của tiệm pizza này là giá cả đắt, nhưng không đầy hai phút sau, Tô Thố biết rằng mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Thì ra điểm đặc biệt nhất chính là khó ăn. Những chiếc pizza cô ăn trước đó đã xem như đủ khó ăn rồi, không ngờ pizza của quán này độ khó ăn đoạt đến ngôi vị quán quân. Tô Thố nghi ngờ không biết danh tiếng của nó là từ đâu ra. Nhưng ngược lại thì tiệm luôn kín chỗ, mà mỗi thực khách có vẻ đang thưởng thức mỹ vị. Tô Thố thấy thế cũng bắt đầu học hỏi vẻ mặt của những vị khách ở đây mà ăn một cách ngon miệng, để vẻ mặt đau khổ không biểu hiện quá trắng trợn.
Mỗi thực khách ở đây cũng bao gồm cả Tô Trí và Ưng Thần trước mặt. Hai người bọn họ anh một câu em một cầu trò chuyện rôm rả, chủ đề cũng xoay quanh người và việc quanh họ, Ưng Thần đem pizza trên đĩa Tô Trí cắt thành những mảnh nhỏ vừa ăn mới chuyển đến đĩa anh, Tô Trí vừa cười vừa dùng ánh mắt dịu dàng đẩy sủng nịnh nhìn cô, ngay cả Tô Thố cũng lần đầu thấy anh như thế.
Mỗi cử chỉ hành động của họ cũng thể hiện tình cảm chân thành dành cho nhau. Tô Thố nhìn thấy có phần cảm động, đồng thời nghĩ đến thân phận của cô, có lẽ không nên làm phiền đến họ.
“Em ăn no rồi.” Tô Thố nói rồi thu dọn đồ đạc của mình, “Chúc anh chị ngày lễ vui vẻ, đi chơi với nhau vui nhé.”
Không ngờ cô vừa quay đầu đi thì phát hiện Trần Tử Gia cùng Mễ Thi đang từ một hướng khác tiến đến. Mễ Thi khoác tay Trần Tử Gia, hai người họ cứ như hoàng tử công chúa bước ra từ cổ tích, lôi kéo bao ánh nhìn của các thực khách trong tiệm. Tô Trí Ưng Thần nhìn thấy hoàn toàn không có vẻ kinh ngạc, cô phút chốc thông suốt, sự trùng hợp lần này nhất định đã có hẹn trước. Tô Trí và Trần Tử Gia ở cùng phòng kí túc xá, quan hệ lại tốt như thế, cùng chọn một quán ăn cũng là điều dễ hiểu.
“Tô Thố cũng đến rồi à?” Mễ Thi “ý” lên một tiếng, chạy nhanh qua chỗ cô: “Sao bạn lại đi một mình? Hứa sư huynh không đi chung sao? Tử Gia anh nói có phải rất kì lạ không?”
Trần Tử Gia không bình luận, hắn lẳng lặng nhìn Tô Thố. Ưng Thần quay đầu nhìn Tô Thô nhỏ tiếng hỏi cô: “Mễ Thi nói đến ai?” Tô Thố nhíu mày, môi nhấp nháy nhưng không lời; Ưng Thần lập tức không nói gì nữa
Tô Thố gật đầu chào Trần Tử Gia, sau đó lại nhìn Mễ Thi nở nụ cười nói: “Này, Mễ Thi nghĩ mình là Tề Thiên Đại Thánh sao. Mình không có pháp thuật, nếu đã ở đây thì không thể ở nơi khác được.”
“Như vậy.” Mễ Thi cười theo.
Mỗi sô-pha trên bàn ăn của tiệm này chỉ có thể ngồi 2 người, Tô Thố cầm lấy chiếc áo khoác vừa mặc vào vừa đứng dậy để nhường chỗ ngồi.
“Hai người ngồi đi. Vừa lúc em cũng định quay về trường.”
Mề Thi thản nhiên ngồi xuống nhưng Trần Tử Gia vẫn đứng đấy. Khuôn mặt anh tuấn của hắn lộ ra nụ cười, đứng đó nói: “Sao anh vừa đến em đã muốn đi như là anh đuổi khéo em vậy.”
“Em vốn dĩ định quay về trường mà.” Tô Thố cầm ba lô lên, đem khăn quàng nhét vào bên trong
“Đúng vậy. Cậu đừng nên hiểu lầm, trước đó Tô Thố cũng đã định quay về trường. Nói thật lòng, chúng ta tuy không cảm thấy ngại ngùng, nhưng vẫn nên nghĩ cho Tô Thố.” Ưng Thần vừa nói vừa nắm lấy tay Tô Thố, “Còn nữa, về việc học kèm tiếng Anh, nếu em đồng ý, tùy lúc có thể đến tìm chị.”
Tô Thố đưa ánh mắt cảm kích nhìn về phía Ưng Thần, có thể thốt lên những lời như thế khiến Tô Thố vô cùng cảm kích Ưng Thần. Có lẽ cô ấy là do yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhưng cô ấy có thể đưa ra một lời hứa hẹn chắc chắn như thế cũng thật không dễ dàng.
Quãng thời gian đại học trôi qua rất nhanh, vừa kết thúc tháng 2, tháng 3 đến ngay tức thì. Mùa xuân rất nhanh sẽ đến, cứ như là tiếp thêm sức sống cho vạn vật. Mỗi nơi trong sân trường cũng được mùa xuân để lại dấu ấn, tưng bừng trong ánh măt trời ấm áp. Tô Thố cứ thế mà lặp đi lặp lại mô típ cuộc sống của chính mình: Lên lớp – tự học – phòng thí nghiệm – thư viện, bận tối tăm mặt mũi. Trong mắt mọi người thì cuộc sống của cô thật đơn điệu tẻ nhạt, nhưng Tô Thố lại cảm thấy vui vẻ với cuộc sống cô chọn.
Trong bối cảnh mùa xuân đến sắc xuân tràn ngập, đại hội thể thao của trường cũng được tổ chức.
Thần kinh vận động của Tô Thố rất kém, nhưng không có nghĩa là cô ghét thể thao. Cô nhớ đến những ngày đại hội thể thao ở trường phổ thông, đó là những ngày được học sinh trong trường chào đón nhất, không cần lên lớp mà buổi tối hay có những buổi chiếu phim ngoài trời dành cho học sinh. Nhưng đại hội thể thao ở đại học có lẽ không vui vẻ như thế nữa, nhất là trong tình trạng có hạng mục thi đấu thể thao.
Số lượng con gái trong học viện vật lí ít đến đáng thương nên tất cả nữ sinh của viện đều có tên trên danh sách tham gia. Mỗi người cũng phải đảm nhận nhiều vai trò khác nhau, vừa là vận động viên vừa là cổ động viên trong đội cổ động cho đám nam sinh trong viện. Tô Thố xem xong danh sách cảm thấy tình hình của mình là xem như khá khả quan, chỉ tham gia một môn ném tạ; Dương Tuyết thì không may mắn như cô, phải tham gia đến 2 hạng mục thi đấu.
Tô Thố cầm danh sác tuyển thủ trên tay, mặt không biểu tình lên tiếng: “Miễn sao các cậu đừng trách tớ làm xấu mặt học viện là được.”
Lớp trưởng cười ha hả: “Sẽ không trách, quan trọng là có tham gia là được.”
Vốn dĩ tham gia cũng không có hy vọng đạt giải. Một học viện vật lí với dân số ít ỏi như thế khẳng định là không thể so được với những học viện lớn như học viện IT hay truyền thông, nên cũng không nên xem trọng nó quá.
Không khí trên sân vận động hôm nay vô cùng náo nhiệt, nhưng biểu hiện quá tệ của cô đã khiến cô bị loại ngay vòng sơ kết, đương nhiên cũng cần lo nghĩ đến chuyện thi đấu tiếp theo.
Cuộc thi điền kinh 3000 m nam sắp bắt đầu, Tô Thố chạy đến sân vận động để cỗ vũ cho đội mình. Nhưng cô một lần nữa lại cảm nhận được sự yếu kém của học viện vật lí. Đội cổ vũ của người ta khí thế bức người, nữ sinh mặc trang phục cổ vũ đứng thành một hàng dài dăng dẳng hô vang khẩu hiệu quyết thắng, trong khi đội cổ vũ bên cô chỉ lèo tèo vài người, chỉ biết đứng đó mà nhìn nhau.
Đại diện cho học viện vật lí tham gia thi chạy đường dài lần này chính là người đã từng bị Tô Thố từ chối – Lê Kiệt. Tô Thố vẫn cảm thấy rất ái ngại, vẫn nên đi ven theo dòng người tiến đến gần, đem áo khoác Lê Kiệt nhặt lên.
Lê Kiệt tiếp chai nước từ trong tay Tô Thố, đột nhiên hỏi cô: “Đúng rồi, sao bạn không đi cổ vũ anh ấy?”
“Ai?” Tô Thố không hiểu ý của hắn.
“Bạn không biết sao? Hứa Nhất Hạo a.” Lê Kiệt chỉ vào trung tâm của đám nữ sinh, ngữ khí có chút kì lạ, “Hai người không phải rất thân thiết sao?”
Tô Thố không biết trả lời thế nào chỉ mỉm cười. Ngay lúc đó trọng tài thổi còi tập hợp, quơ chiếc cờ nhỏ làm hiệu lệnh cho vận động viên vào chỗ chạy, Tô Thố theo dòng người ra khỏi đường chạy, đứng ở vạch trắng cách đường chạy mấy mét. Cô nghe thấy tiếng cổ động hưng phấn của những nữ sinh bên cạnh, mới phát hiện thì ra Hứa Nhất Hạo cũng tham gia cuộc thi chạy 1500 m này, họ đều là những cổ động viên cho anh ta. Đội ngũ cổ động viên đông đúc này khiến cô kinh ngạc, không ngờ Hứa Nhất Hạo trong trường này lại nổi tiếng như thế. Cô nhìn đám nữ sinh này, nhưng không phát hiện Lâm Tranh trong đấy, nhưng nghĩ lại cũng đúng, Lâm Tranh với những người hâm mộ bình thường này đâu thể đứng cùng một chỗ như thế.
Từ lúc nhập học tới giờ cô cũng lâu lắm không gặp Hứa Nhất Hạo. ngoại trừ mỗi tháng cô đều đặn gửi tiểu luận của môn nghiên cứu triết học vào hòm thư hắn ra thì hai người hầu như không nói chuyện với nhau.
Hứa Nhất Hạo mặc đồng phục thi chạy áo thun quần ngắn, đầu tóc cắt ngắn gọn gàng, vô cùng anh tuấn nổi bật. Nhưng có vẻ hắn gầy đi không ít, khi Tô Thố đang đánh giá hắn thì những nữ sinh kế bên đồng loạt hô lên “Hứa Nhất Hạo, cố lên”, tiếng hô lặp đi lặp lại mang theo cảm xúc mãnh liệt của các nữ sinh vang lên trong ánh mặt trời chói chang của sân vận động, như một lời kêu gọi hào hùng. Tô Thố cúi đầu xem lịch trình của hội thao, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt đang chiếu vào cô.
Không biết từ lúc nào, Hứa Nhất Hạo đã quay đầu lại nhìn về phía cô. Khi cô ngẩng đầu lên, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu như cơn mưa ánh sáng chiếu thẳng vào cô khiến cô không tài nào mở mắt ra nhìn rõ mọi thứ. Tô Thố chỉ cảm thấy có lẽ hắn đang nhìn cô, nhưng lại không thấy được vẻ mặt của hắn. Cô nở nụ cười, môi nhấp nháy nói: “Sư Huynh, cố lên.”
Một học kì vừa mới bắt đầu, sinh viên của khoa vật lí đã phát hiện số lượng môn học của học kì mới tăng lên nhiều so với lúc trước, số tiết thực hành thí nghiệm cũng được tăng lên đáng kể. Sự thật tàn khốc này đã làm lòng nhiệt tình của các bạn sinh viên giảm đến mức thấp nhất, sự hưng phấn về kì nghỉ đông trên gương mặt từng người phút chốc tan biến.
Ngoài ra còn có sự thay đổi nhân khẩu trong lớp. Nhập học ngày đầu tiên, giáo viên thường có thói quen phải điểm danh, mỗi khi gọi đến một bạn học không có mặt, các bạn cùng lớp đồng thời dùng giọng não nề hô lên “chuyển khoa rồi thầy.” Giáo viên cũng không bất ngờ lắm, gật đầu tỏ ra đã biết, tay cầm bút đỏ gạch một vạch đỏ trên cái tên mới gọi trong danh sách—cái cảm giác đó vô cùng kì quái, cứ như là giáo viên cứ gạch đi tên người đó đồng thời đem người đó hủy diệt tan biến đi vậy, cứ như là chưa từng xuất hiện qua trong lớp này, cũng chưa từng tồn tại trên đời này vậy
Nhưng đối với Tô Thố và Dương Tuyết hai người họ mà nói, có nam sinh chuyển khoa đi mất chí ít cũng có một lợi ích.
“Chí ít tỉ lệ bất cân bằng nam nữ sẽ giảm xuống.” Dương Tuyết cười khổ, “Đúng không?”
Bây giờ là giờ tan học tiết cuối cùng của tuần học thứ nhất học kì mới. Thời gian cũng sắp đến giờ, sắc trời âm u, không khí nặng nề như báo hiệu sắp có mưa.
Ta thật cao hứng khi ngươi không chuyển khoa, vẫn kiên trì bám trụ ở đây với ta.” Tô Thố nói.
“Cho dù ta muốn chuyển khoa cũng không có tiền chuyển.” Dương Tuyết cười cười, “cho nên lúc nghĩ đến cũng không oán không hận.”
Tô Thố bắt đầu thu dọn vật trên bàn học
Dương Tuyết đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cậu thi được bao nhiêu điểm?”
Tô Thố ngẩn ngơ: “Cái gì?”
“Lúc cậu thi đại học được bao nhiêu điểm, tớ chưa có cơ hội hỏi qua cậu.”
“À, quên rồi. Mà cũng qua lâu rồi, nhắc lại nó để làm gì. Nhanh chân đến nhà ăn thôi, chậm một chút thì đồ ăn sẽ hết đấy,” Tô Thố lấy điện thoại ra xem ngày, nói như vừa mới tỉnh mộng, “đúng rồi, tuần sau là sinh nhật Tô Trí, mai tớ định mời anh ấy đi ăn cơm, mấy cậu cũng đi chung đi.”
Dương Tuyết mặt mày hớn hở: “Sinh nhật anh cậu?”
Tô Thố gật đầu: “Kêu luôn Lâm Lâm và Đặng Ca cùng đi, bọn họ cũng thích náo nhiệt, càng đông người càng tốt.”
Mỗi năm cứ đến học kì mới, Tô Thố lại tự nhiên nhớ đến cũng gần sinh nhật của Tô Trí. Vì luôn được ba mẹ chú trọng nên sinh nhật Tô Trí năm nào cũng được tổ chức rất long trọng, mời rất nhiều người thân bạn bè đến tham dự, cũng nhận được rất nhiều quà, một cái bàn lớn cũng chứa không hết. Tô Trí lúc ấy luôn yêu cầu cô cùng bốc quà, cô bốc đến mỏi nhừ cả tay vẫn chưa hết quà.
“Tuy cái chủ ý này không tồi, nhưng khuyên cậu vẫn nên đổi một ngày khác sẽ tốt hơn.” Dương Tuyết nói.
“Tại sao?”
Dương Tuyết nhìn cô như nhìn người từ hành tinh khác đến: “Ngày mai là lễ tình nhân đấy. Anh cậu cũng phải dành thời gian bên bạn gái chứ.
“Sao sao? Cậu nói Tô Trí có bạn gái rồi ư?’ Tô Thố kinh ngạc kêu lên, “làm sao cậu lại biết?”
Hai môn học tự chọn mà Dương Tuyết đăng kí học kì này đều học ở phòng học lầu của Tây Đại cũng chính là học viện quản lí Tô Trí đang theo học. Vì nguyên nhân này mà cô hai lần nhìn thấy Tô Trí với một nữ sinh nào đó thân mật đi chung với nhau
Thì ra là thế.
Ngay đêm hôm đó sau khi ăn tối xong, cô cưỡi xe đạp đến Tây Đại tìm anh, cô gọi cho anh: “Anh đang ở đâu thế?”
“Anh đang ở văn phòng hội học sinh”
Tô Thố nghe xong trả lời: “Em đang ở tòa nhà sinh hoạt của trường anh, em có chuyện muốn nói.”
Sau vài phút Tô Trí đã xuất hiện ở dưới lầu, nhìn tinh thần hắn vô cùng phơi phới. Nhưng Tô Thố phát hiện ra vẻ mệt mỏi ẩn chứa trong ánh mắt mà hắn cố tình che giấu. Mà khó tránh được, học kì mới nên công việc hội học sinh vốn dĩ đã nhiều, hắn còn đăng kí thêm môn toán học để làm học vị thứ , mấy công việc như núi dồn ép lên vai hắn, tất nhiên sẽ mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Hắn nhe mắt tinh nghịch nhìn Tô Thố dưới sự soi chiếu của ánh đèn: “Bây giờ đã hơn tám giờ. Em trước giờ có bao giờ chủ động đến trường của anh tìm anh đâu, hôm nay cơn gió lạ nào đã thổi em đến đây.”
“Em vốn dự định mai sẽ mời anh đi ăn cơm, nhưng bây giờ nghĩ lại nên thôi. Sinh nhật anh cũng sắp đến rồi.” Tô Thố ra vẻ đáng tiếc rồi thở dài, “Em đặt biệt đến đây để đưa quà cho anh.”
“Quà đâu?”
Tô Thố từ trong cặp sách lấy ra một chiếc hộp nho nhỏ, đưa ra và nói: “Em không chắc anh có thích nó hay không, nhưng em tin chắc chị dâu em sẽ thích mê.”
Một chiếc hộp kiểu dáng bình thường không có gì đặc sắc, nhưng bên trong nó là một chiếc vòng đẹp lung linh đang được mặt trăng chiếu rọi, một chiếc vòng bạc vừa tinh tế vừa mỏng manh, chiếc móc được chạm khắc hoa văn một cách tinh xảo, chính giữa chiếc hộp chính là một cái mặt dây thủy tinh màu tím đang phát ra ánh sáng lấp lánh kì ảo đầy mê hoặc.
“Em vừa nói gì?” Tô Trí nhìn chiếc dây chuyền thích thú, lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Thố, hồi sau mới phản ứng lại mà hỏi Tô Thố: “Chị dâu?”
“Đúng vậy.” Tô Thố cười cong cả người, “Nếu không sao em lại vội vàng chạy đến đây đưa quà cho anh? Ngày mai là lễ tình nhân. Vừa đúng lúc, thật hoàn mĩ”
“Làm sao em biết?” Tô Trí bĩu môi
“Nếu như muốn người khác không biết, thì tốt nhất đừng làm.” Tô Thố cười phá lên, nụ cười ấy khiến cho Tô Trí có phần lo lắng về cái ý tốt đột xuất của cô, “Hơn nữa anh lại là hot boy đại danh đỉnh đỉnh của trường chứ. Nhưng em là cô gái rất lương thiện, sẽ không ép buộc anh phải giới thiệu cô ấy. Nói thế nào đi nữa, anh khó khăn lắm mới có kiếm được bạn gái, em đâu nỡ dọa cô ấy chạy mất, đúng không.”
“Cười nữa lưng em sẽ gãy đấy,” Tô Trí nói: “Anh định để một thời gian nữa khi mối quan hệ đã ổn định sẽ giới thiệu với em, không ngờ em lại phát hiện được. Anh cứ nghĩ em đã quyết hiến thân cho sự nghiệp đèn sách, không ngờ đôi tai em cũng chăm chỉ đi bà tám chuyện đời quá ha.”
Tô Thố “ka” một tiếng “Em mới vừa tặng quà cho anh xong, thế mà anh lại bắt đầu chế giễu em rồi?”
Tô Trí nhất thời không tiếp lời. Hai người cứ thế mà lẳng lặng đứng dưới gốc cây. Ở xung quanh hoặc xa hơn một chút, từng cặp từng cặp tình nhân nhưng không biết đến cái lạnh mà tay trong tay dắt nhau đi tản bộ dưới ánh trăng gió mát, hoặc là ngồi ôm nhau tỉ tê tâm sự trên băng ghế , không khí yêu đương bao phủ cả công viên. Mà lễ tình nhân cũng sắp đến, cái bầu không khí ám muội này không sai vào đâu được.
Tô Trí vân vê cái hộp trong tay, trầm ngâm hỏi: “Tốn hết nhiêu thế?”
“Cũng không có nhiêu, em so ra nhiều tiền hơn anh,” Tô Thố vẫy vẫy tay, “Học bổng đặc biệt và tiền trợ cấp phòng thí nghiệm cộng lại cũng khá nhiều, con người thầy Bạch đối với sinh viên quả không tệ chút nào.”
Tô Trí mỉm cười, vô thức đưa tay ra vò vò tóc cô như hồi nhỏ, kết quả hành động này là chính ánh mắt tràn ngập kháng nghị của Tô Thố.
Nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ trong gia đoạn trước tết, mà công việc ở phòng thí nghiệm của Tô Thố cũng sắp đi đến hồi kết, được phê chuẩn nghỉ ngày cuối tuần đầu tiên. Nhưng thanh thản quá ngược lại làm Tô Thố không quen, cô lại xách chiếc laptop đến thư việc trường xem sách, tiện thể ngồi viết tiểu luận mỗi tháng của hội nghiên cứu triết học. Thư viện cuối tuần thật yên tĩnh, hơn phân nữa chỗ đã kín mít, ai ai cũng cúi đầu chăm chú đọc sách, chỉ có tiếng lật sách xào xạc vang lên.
Tô Thố đem cuốn “Nghi lục triết học diễn giải” của Hegel đặt lên trên bàn, vừa đọc vừa gõ ghi chú trên laptop, thời gian lẳng lặng đi qua, hơn nửa ngày đã trôi đi trên thư viện như thế.
Nếu như điện thoại không rung lên, có lẽ Tô Thố cũng không phát hiện là thời gian đã trôi nhanh như thế, một ngày đã gần đến hoàng hôn, cô cầm điện thoại đi đến phía hành lang nghe máy.
“Có chuyện gì?” Tô Thố cố nén nhỏ giọng mình hỏi: “Không đi chơi với bạn gái sao? Em mà đến thật thì anh đừng trách em phá rối lễ tình nhân quí giá của anh.”
Tô Trí nghe thấy cười ha hả trên điện thoại: “Ưng Thần nhờ anh mời em qua chơi chung với bọn anh.”
“Cô ấy tên Ưng Thần? Cái tên nghe sao dễ thương thế.” Tô Thố cười mỉm, “Uh, chỉ có hai người thôi sao?”
“Lễ tình nhân còn có thể có mấy người?” Tô Trí dở khóc dở cười nói không lên lời, “Đừng nói nhiều nữa, qua đây mau đi.”
Vừa bước đến cửa Tô Thố đã nhìn thấy Ưng Thần. Cái tên Ưng Thần quả nhiên rất hay, dung mạo tuy không phải đặc sắc nhưng khí chất vô cùng xuất chúng. Ngũ quan cô thanh tú sáng láng, khi cười lên tinh nghịch như một đứa bé gái. Tô Thố lúc đầu có vẻ bất ngờ, Ưng Thần và kiểu con gái mi thanh mục tú mà kiểu người con gái mà Tô Trí thích hoàn toàn không giống, khác nhau một trời một vực. Cô đứng trước cửa tiệm hồi lâu mới từ từ bước vào.
“Đợi lâu không. Thật ngại quá.” Tô Thố cởi khăn quàng ra, chào hỏi Ưng Thần.
“Không lâu lắm đâu. Em là Tô Thố?” Ưng Thần hỏi, trong đôi mắt long lanh in lên hình ảnh của cô, “Chị nghĩ hôm nay có thể em sẽ một mình sẽ rất cô đơn, thế nên muốn gọi em ra cùng náo nhiệt một phen, hy vọng em không để ý.”
“Sư tỷ khách sáo rồi.” Tô Thố trả lời một cách lễ phép
“Chị nghĩ em mới là người khách sáo, em là em gái Tô Trí, cũng sẽ là em gái của chị.” Ưng Thần quả thật là một người có sức mê hoặc kì lạ, một lời nói đơn giản phát từ miệng cô ấy ra mà nghe vào làm người ta cảm thấy vô cùng chân thành và thân thiết.
Trên cổ tay thanh mảnh như bạch ngọc của Ưng Thần là chiếc vòng tay hôm qua Tô Thố tặng, khi cô ấy nói chuyện, chiếc vòng rất tự nhiên mà đung đưa trên tay cô, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Tô Thố nhìn Tô Trí cười hihi, không mang theo ý tốt mà nói: “Tô Trí, thành thật mà khai báo, sư tỷ xinh đẹp như thế, anh làm thế nào mà lừa gạt được người ta theo anh vậy?”
“Cái gì mà lừa với gạt? Em phải dùng từ chính xác tí được không?” Tô Trí kháng nghị, “Tuy đại học đã không còn học môn ngữ văn nhưng em cũng không nên quên hết cách dùng từ tiếng Hán chứ.”
Tô Thố bĩu môi; Ưng Thần cười với Tô Thố, “chúng mình kệ anh ấy.” Sau đó ngay lập tức trò chuyện sôi nổi với Tô Thố, nội dung câu chuyện xoay quanh nhân vật chính là Tô Trí như thế này, Tô Trí như thế nọ; Tô Trí ngồi kế bên nghe bạn gái và em gái mổ xẻ mình như thế mà nửa câu cũng không thanh minh được, uất ức chỉ có thể ngồi trợn mắt lên mà kháng nghị trong âm thầm.
Hai người này hôm nay là cô ý mặc áo giống nhau, cũng là chiếc áo khoác màu xanh trời phối cùng chiếc áo trắng trang nhã. Tô Thố thầm nghĩ không biết hai người này ra ngoài đi một vòng sẽ thu hút biết bao ánh mắt ngưỡng mộ.
Ưng Thần cùng khóa với Tô Trí, là sinh viên khoa tiếng Pháp học viện ngoại ngữ. Tô Thố vốn dĩ vẫn mù quáng sùng bái những người có khả năng tiếp thu những ngôn ngữ khác ngoài tiếng Trung, cô nắm chặt tay Ưng Thần, dùng đối mắt sáng như bóng đèn pha cùng thần thái nghiệm túc để biểu đạt lòng ngưỡng mộ vô bờ của cô.
“Học ngoại ngữ không khó, thật ra lúc đầu chị cũng không thích học ngoại ngữ.” Ưng Thần cười cười, “Nếu không phải ông nội cùng ba ép ra, lúc nhỏ khi vừa ra nước ngoài, cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể ráng học để biết thêm bạn mới, học theo người khác nói chuyện. Mà kể cũng lạ, học rồi học tự nhiên đâm ra thích luôn.”
Tô Thố ngầng mặt lên than thở.
“Ưng Thần rảnh rỗi thì kèm Tô Thố đi.” Tô Trí đặt ly nước xuống, chen vào một câu, “Em gái anh đích thị là tên mù ngoại ngữ.”
“Như thế sẽ phiền lắm.” Tô Thố lắc đầu.
“Không phiền không phiền.” Ưng Thần nắm lấy tay cô, giọng cô nhỏ nhẹ, vẻ mặt nghiệm túc, “Có vần đề gì cứ kiếm chị.”
Cứ tưởng rằng điểm đặc biệt nhất của tiệm pizza này là giá cả đắt, nhưng không đầy hai phút sau, Tô Thố biết rằng mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Thì ra điểm đặc biệt nhất chính là khó ăn. Những chiếc pizza cô ăn trước đó đã xem như đủ khó ăn rồi, không ngờ pizza của quán này độ khó ăn đoạt đến ngôi vị quán quân. Tô Thố nghi ngờ không biết danh tiếng của nó là từ đâu ra. Nhưng ngược lại thì tiệm luôn kín chỗ, mà mỗi thực khách có vẻ đang thưởng thức mỹ vị. Tô Thố thấy thế cũng bắt đầu học hỏi vẻ mặt của những vị khách ở đây mà ăn một cách ngon miệng, để vẻ mặt đau khổ không biểu hiện quá trắng trợn.
Mỗi thực khách ở đây cũng bao gồm cả Tô Trí và Ưng Thần trước mặt. Hai người bọn họ anh một câu em một cầu trò chuyện rôm rả, chủ đề cũng xoay quanh người và việc quanh họ, Ưng Thần đem pizza trên đĩa Tô Trí cắt thành những mảnh nhỏ vừa ăn mới chuyển đến đĩa anh, Tô Trí vừa cười vừa dùng ánh mắt dịu dàng đẩy sủng nịnh nhìn cô, ngay cả Tô Thố cũng lần đầu thấy anh như thế.
Mỗi cử chỉ hành động của họ cũng thể hiện tình cảm chân thành dành cho nhau. Tô Thố nhìn thấy có phần cảm động, đồng thời nghĩ đến thân phận của cô, có lẽ không nên làm phiền đến họ.
“Em ăn no rồi.” Tô Thố nói rồi thu dọn đồ đạc của mình, “Chúc anh chị ngày lễ vui vẻ, đi chơi với nhau vui nhé.”
Không ngờ cô vừa quay đầu đi thì phát hiện Trần Tử Gia cùng Mễ Thi đang từ một hướng khác tiến đến. Mễ Thi khoác tay Trần Tử Gia, hai người họ cứ như hoàng tử công chúa bước ra từ cổ tích, lôi kéo bao ánh nhìn của các thực khách trong tiệm. Tô Trí Ưng Thần nhìn thấy hoàn toàn không có vẻ kinh ngạc, cô phút chốc thông suốt, sự trùng hợp lần này nhất định đã có hẹn trước. Tô Trí và Trần Tử Gia ở cùng phòng kí túc xá, quan hệ lại tốt như thế, cùng chọn một quán ăn cũng là điều dễ hiểu.
“Tô Thố cũng đến rồi à?” Mễ Thi “ý” lên một tiếng, chạy nhanh qua chỗ cô: “Sao bạn lại đi một mình? Hứa sư huynh không đi chung sao? Tử Gia anh nói có phải rất kì lạ không?”
Trần Tử Gia không bình luận, hắn lẳng lặng nhìn Tô Thố. Ưng Thần quay đầu nhìn Tô Thô nhỏ tiếng hỏi cô: “Mễ Thi nói đến ai?” Tô Thố nhíu mày, môi nhấp nháy nhưng không lời; Ưng Thần lập tức không nói gì nữa
Tô Thố gật đầu chào Trần Tử Gia, sau đó lại nhìn Mễ Thi nở nụ cười nói: “Này, Mễ Thi nghĩ mình là Tề Thiên Đại Thánh sao. Mình không có pháp thuật, nếu đã ở đây thì không thể ở nơi khác được.”
“Như vậy.” Mễ Thi cười theo.
Mỗi sô-pha trên bàn ăn của tiệm này chỉ có thể ngồi người, Tô Thố cầm lấy chiếc áo khoác vừa mặc vào vừa đứng dậy để nhường chỗ ngồi.
“Hai người ngồi đi. Vừa lúc em cũng định quay về trường.”
Mề Thi thản nhiên ngồi xuống nhưng Trần Tử Gia vẫn đứng đấy. Khuôn mặt anh tuấn của hắn lộ ra nụ cười, đứng đó nói: “Sao anh vừa đến em đã muốn đi như là anh đuổi khéo em vậy.”
“Em vốn dĩ định quay về trường mà.” Tô Thố cầm ba lô lên, đem khăn quàng nhét vào bên trong
“Đúng vậy. Cậu đừng nên hiểu lầm, trước đó Tô Thố cũng đã định quay về trường. Nói thật lòng, chúng ta tuy không cảm thấy ngại ngùng, nhưng vẫn nên nghĩ cho Tô Thố.” Ưng Thần vừa nói vừa nắm lấy tay Tô Thố, “Còn nữa, về việc học kèm tiếng Anh, nếu em đồng ý, tùy lúc có thể đến tìm chị.”
Tô Thố đưa ánh mắt cảm kích nhìn về phía Ưng Thần, có thể thốt lên những lời như thế khiến Tô Thố vô cùng cảm kích Ưng Thần. Có lẽ cô ấy là do yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhưng cô ấy có thể đưa ra một lời hứa hẹn chắc chắn như thế cũng thật không dễ dàng.
Quãng thời gian đại học trôi qua rất nhanh, vừa kết thúc tháng , tháng đến ngay tức thì. Mùa xuân rất nhanh sẽ đến, cứ như là tiếp thêm sức sống cho vạn vật. Mỗi nơi trong sân trường cũng được mùa xuân để lại dấu ấn, tưng bừng trong ánh măt trời ấm áp. Tô Thố cứ thế mà lặp đi lặp lại mô típ cuộc sống của chính mình: Lên lớp – tự học – phòng thí nghiệm – thư viện, bận tối tăm mặt mũi. Trong mắt mọi người thì cuộc sống của cô thật đơn điệu tẻ nhạt, nhưng Tô Thố lại cảm thấy vui vẻ với cuộc sống cô chọn.
Trong bối cảnh mùa xuân đến sắc xuân tràn ngập, đại hội thể thao của trường cũng được tổ chức.
Thần kinh vận động của Tô Thố rất kém, nhưng không có nghĩa là cô ghét thể thao. Cô nhớ đến những ngày đại hội thể thao ở trường phổ thông, đó là những ngày được học sinh trong trường chào đón nhất, không cần lên lớp mà buổi tối hay có những buổi chiếu phim ngoài trời dành cho học sinh. Nhưng đại hội thể thao ở đại học có lẽ không vui vẻ như thế nữa, nhất là trong tình trạng có hạng mục thi đấu thể thao.
Số lượng con gái trong học viện vật lí ít đến đáng thương nên tất cả nữ sinh của viện đều có tên trên danh sách tham gia. Mỗi người cũng phải đảm nhận nhiều vai trò khác nhau, vừa là vận động viên vừa là cổ động viên trong đội cổ động cho đám nam sinh trong viện. Tô Thố xem xong danh sách cảm thấy tình hình của mình là xem như khá khả quan, chỉ tham gia một môn ném tạ; Dương Tuyết thì không may mắn như cô, phải tham gia đến hạng mục thi đấu.
Tô Thố cầm danh sác tuyển thủ trên tay, mặt không biểu tình lên tiếng: “Miễn sao các cậu đừng trách tớ làm xấu mặt học viện là được.”
Lớp trưởng cười ha hả: “Sẽ không trách, quan trọng là có tham gia là được.”
Vốn dĩ tham gia cũng không có hy vọng đạt giải. Một học viện vật lí với dân số ít ỏi như thế khẳng định là không thể so được với những học viện lớn như học viện IT hay truyền thông, nên cũng không nên xem trọng nó quá.
Không khí trên sân vận động hôm nay vô cùng náo nhiệt, nhưng biểu hiện quá tệ của cô đã khiến cô bị loại ngay vòng sơ kết, đương nhiên cũng cần lo nghĩ đến chuyện thi đấu tiếp theo.
Cuộc thi điền kinh m nam sắp bắt đầu, Tô Thố chạy đến sân vận động để cỗ vũ cho đội mình. Nhưng cô một lần nữa lại cảm nhận được sự yếu kém của học viện vật lí. Đội cổ vũ của người ta khí thế bức người, nữ sinh mặc trang phục cổ vũ đứng thành một hàng dài dăng dẳng hô vang khẩu hiệu quyết thắng, trong khi đội cổ vũ bên cô chỉ lèo tèo vài người, chỉ biết đứng đó mà nhìn nhau.
Đại diện cho học viện vật lí tham gia thi chạy đường dài lần này chính là người đã từng bị Tô Thố từ chối – Lê Kiệt. Tô Thố vẫn cảm thấy rất ái ngại, vẫn nên đi ven theo dòng người tiến đến gần, đem áo khoác Lê Kiệt nhặt lên.
Lê Kiệt tiếp chai nước từ trong tay Tô Thố, đột nhiên hỏi cô: “Đúng rồi, sao bạn không đi cổ vũ anh ấy?”
“Ai?” Tô Thố không hiểu ý của hắn.
“Bạn không biết sao? Hứa Nhất Hạo a.” Lê Kiệt chỉ vào trung tâm của đám nữ sinh, ngữ khí có chút kì lạ, “Hai người không phải rất thân thiết sao?”
Tô Thố không biết trả lời thế nào chỉ mỉm cười. Ngay lúc đó trọng tài thổi còi tập hợp, quơ chiếc cờ nhỏ làm hiệu lệnh cho vận động viên vào chỗ chạy, Tô Thố theo dòng người ra khỏi đường chạy, đứng ở vạch trắng cách đường chạy mấy mét. Cô nghe thấy tiếng cổ động hưng phấn của những nữ sinh bên cạnh, mới phát hiện thì ra Hứa Nhất Hạo cũng tham gia cuộc thi chạy m này, họ đều là những cổ động viên cho anh ta. Đội ngũ cổ động viên đông đúc này khiến cô kinh ngạc, không ngờ Hứa Nhất Hạo trong trường này lại nổi tiếng như thế. Cô nhìn đám nữ sinh này, nhưng không phát hiện Lâm Tranh trong đấy, nhưng nghĩ lại cũng đúng, Lâm Tranh với những người hâm mộ bình thường này đâu thể đứng cùng một chỗ như thế.
Từ lúc nhập học tới giờ cô cũng lâu lắm không gặp Hứa Nhất Hạo. ngoại trừ mỗi tháng cô đều đặn gửi tiểu luận của môn nghiên cứu triết học vào hòm thư hắn ra thì hai người hầu như không nói chuyện với nhau.
Hứa Nhất Hạo mặc đồng phục thi chạy áo thun quần ngắn, đầu tóc cắt ngắn gọn gàng, vô cùng anh tuấn nổi bật. Nhưng có vẻ hắn gầy đi không ít, khi Tô Thố đang đánh giá hắn thì những nữ sinh kế bên đồng loạt hô lên “Hứa Nhất Hạo, cố lên”, tiếng hô lặp đi lặp lại mang theo cảm xúc mãnh liệt của các nữ sinh vang lên trong ánh mặt trời chói chang của sân vận động, như một lời kêu gọi hào hùng. Tô Thố cúi đầu xem lịch trình của hội thao, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt đang chiếu vào cô.
Không biết từ lúc nào, Hứa Nhất Hạo đã quay đầu lại nhìn về phía cô. Khi cô ngẩng đầu lên, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu như cơn mưa ánh sáng chiếu thẳng vào cô khiến cô không tài nào mở mắt ra nhìn rõ mọi thứ. Tô Thố chỉ cảm thấy có lẽ hắn đang nhìn cô, nhưng lại không thấy được vẻ mặt của hắn. Cô nở nụ cười, môi nhấp nháy nói: “Sư Huynh, cố lên.”