Phôn không đồng ý - dĩ nhiên là không! Anh nghĩ, đề nghị vừa rồi xuất phát từ việc mẹ Tiểu Vũ đã nhất định không chấp nhận mối quan hệ này; và cô chọn cách này như một “sự đã rồi” buộc mẹ phải đồng ý với sự lựa chọn của cô. Suy nghĩ đấy làm anh có phần đau đớn - đau đớn chứ không phải chỉ là buồn; bởi nếu điều ấy là sự thật, thì có vẻ cổ tích tình yêu trong cuộc sống này, giữa một gã nghệ sĩ lang thang với một nàng công chúa là điều không bao giờ được những người thuộc giới thượng lưu chấp nhận cả. Nhưng, anh không thể nào vì sự đau đớn trong mình mà quyết định làm một điều rất có thể trở thành đau đớn với người khác - người con gái anh yêu. Anh không muốn! Anh không thể!
- Nghe này, em! - Phôn ngồi bệt xuống đất, cạnh sát bên Tiểu Vũ. - Anh sẽ đưa em đi chơi, nhé! Ngay lúc này, anh sẽ nghỉ việc và đưa em đi chơi...
- Anh luôn từ chối em! - Tiểu Vũ nói, bắt đầu thổn thức.
- Không! - Phôn nhẹ nhàng nắm tay cô. - Anh không bao giờ từ chối em gì cả! Anh đang cố từ chối ham muốn của mình, để giữ gìn cho em những thứ nguyên vẹn nhất.
Tiểu Vũ quay sang nhìn Phôn chằm chằm. Cô im lặng khoảng vài giây rồi bật cười khanh khách.
- Anh đang nghĩ gì vậy?
- Nghĩ đến đề nghị ban nãy của em! - Phôn thật thà.
- Đi khách sạn nghĩa là sẽ quan hệ với nhau à? - Tiểu Vũ hỏi, thật thà không kém.
- Không!
- Không à? - Tiểu Vũ nhướng mày, cười nghiêng nghiêng theo kiểu hồ nghi. - Vậy anh bảo nguyên vẹn nghĩa là gì?
Phôn quay sang nhìn Tiểu Vũ. Anh nhìn chăm chú thật sự. Không phải để suy nghĩ, vì vốn trong anh luôn sẵn có câu trả lời cho cô. Lời tự hứa phải giải đáp mọi thứ trong đời, đưa người yêu của mình về phía có thể yên tâm mà sống cuộc sống vô tư, giản đơn là điều rất tự nhiên đã đến với Phôn, ngay từ cái nắm tay đầu tiên giữa hai người. Anh nhìn, để thấy rõ ràng hơn gương mặt đẹp tựa thiên thần của người con gái anh yêu, để cảm nhận hết những xúc cảm cô cố không nói ra thành lời và để chắc chắn rằng mình đang đúng.
- Em đang nghĩ đến vấn đề trinh tiết và tình dục à? - Phôn hỏi, bắt đầu có phần khó chịu.
- Phải! - Tiểu Vũ nhún vai. - Vì vốn ngoài hai thứ đấy ra, em chẳng thấy còn có gì để anh phải gọi là giữ gìn.
- Còn chứ, em! - Phôn nói, giọng hơi dài vì buồn và bực. - Còn có suy nghĩ của em về anh, về đàn ông.
- Và anh nghĩ, khi anh từ chối, em sẽ nghĩ tốt về anh hơn?
Phôn gần như không còn kiểm soát được cảm xúc của mình nữa. Phải! Từ lúc cô xuất hiện ở trước cửa tiệm anh làm việc với bộ dạng thiểu não, ngồi phệt xuống đất mà không cần quan ngại người xung quanh nghĩ gì về hành động của mình, đến tận lúc này, chỉ chừng mười lăm phút; nhưng anh thì phải trải qua những cảm giác dài đến bất tận. Mẹ cô ấy không chấp nhận mình. Vốn, mình chỉ là một thằng nghèo và hèn, mình không xứng với cô ấy. Cô ấy đã đấu tranh đến cùng nhưng vẫn không nhận được sự ủng hộ của mẹ, và thứ duy nhất cô ấy nghĩ đến là trao thân cho mình để mọi sự thành đã rồi mà mẹ cô ấy phải chấp nhận... Nhiều, quá nhiều so với sức chịu đựng của một thằng đàn ông có tự trọng. Anh đã cố nhún nhường. Anh đã cố nhẹ nhàng. Anh đã cố nuôi hy vọng rằng, với sự quyết tâm của mình, anh rồi sẽ đến được cái ngày chứng minh cho mẹ của Tiểu Vũ thấy rằng, anh đủ khả năng để chăm sóc cô ấy. Nhưng, với sự khinh khỉnh anh đón nhận được từ người yêu thì mọi thứ dường như trở thành vô nghĩa hết. Không! Sức chịu đựng của anh chỉ đến đấy và đừng bắt anh phải chịu đựng hơn.
Phôn buông tay ra, để bàn tay thon nhỏ, mềm mại và có phần hơi lạnh của Tiểu Vũ rơi thõng xuống. Rồi, cùng lúc, anh quay sang nhìn cô, không kịp để cô có phản ứng gì.
- Vấn đề là đây, em ạ! - Phôn nói rất lạnh lùng. - Là ở chỗ, anh có cố thế nào thì vốn em cũng chẳng nghĩ tốt về anh.
- Anh...
- Anh không tốt! - Phôn đứng dậy. - Và anh cũng không đang làm để em nghĩ về anh tốt hơn đâu! Anh chỉ mong em nghĩ đúng về anh! Như thế với anh đã là đủ!
- Anh... - Tiểu Vũ sắp khóc.
Phôn vẫn đứng. Tiểu Vũ vẫn ngồi. Cô cụp nhanh mắt mình xuống. Một - chỉ một - giọt lệ hôi hổi nóng, trong veo, tròn xoe lăn nhanh xuống theo cái cụp mắt của cô. Một giọt tủi hờn bé xíu đủ để đong hết nỗi cô đơn bất ngờ xuất hiện ngay khi sát cạnh mình là người yêu thương nhất. Anh không thấy. Cô cố để anh đừng nhìn thấy. Vì cô biết, nước mắt của cô - dẫu luôn là thứ rất hiếm hoi mà người khác thấy được - có thể là lần đầu tiên tuôn rơi trước anh, tuôn rơi vì anh, nhưng sẽ chẳng ích gì. Cô thấy lòng mình ngổn ngang quá. Anh hiểu sai ý cô rồi! Nhưng, có lẽ, cũng chỉ do cô mà ra cả thôi! Trách anh sao được?
Gã quản lý thò đầu ra ngoài nhìn rồi đưa một bàn tay lật ngược, ngoắc ngoắc, ra hiệu bảo Phôn đi lại phía hắn ta. Phôn hơi đảo mắt nhìn xuống chỗ Tiểu Vũ vẫn không chịu ngẩng đầu lên, thở hắt ra rồi quay đi, bước thẳng về phía gã quản lý bắt đầu trách cứ anh bằng cái giọng Mỹ đáng ghét.
Phôn không xin gã quản lý thêm vài phút như đã dự định. Anh thậm chí cũng không quay đầu nhìn lại. Bởi, dẫu rất khẽ khàng, anh vẫn nghe được rõ ràng tiếng chân của Tiểu Vũ lặng lẽ rời đi. Cô không chào anh. Có lẽ không tiện! Có lẽ không muốn. Dẫu sao, cô cũng đã đi rồi và anh thì cần phải quay lại với công việc của mình. Anh không quay đầu nhìn, vì, anh sợ mình sẽ thay đổi những thứ mình cho là đúng - cho dẫu có thể chỉ là đúng với một người và mãi mãi sai với anh. Thôi thì, cứ để cô đi đi vậy! Khi hai hướng đi dẫn hai con người về phía quá khác xa nhau - một giàu, một nghèo - muốn gặp gỡ, chỉ khi cả hai cùng quay đầu nhìn lại! Cô có sẵn sàng làm điều đó không, anh không chắc; và thậm chí, chính anh cũng không chắc mình sẽ sẵn sàng…
***
- Con... con không muốn làm gián đoạn lúc riêng tư của mẹ và bác Đạm! - Tiểu Vũ nói, có phần hơi e dè chút.
- Vậy à? - Mẹ nhún vai rồi cười, không chút gì là ngại ngần hay bối rối.
Tiểu Vũ sững sờ nhìn mẹ. Mẹ đây sao? Người đàn bà đã hy sinh suốt cả cuộc đời cho sự trưởng thành trong yên bình của Tiểu Vũ đây sao? Người phụ nữ hoàn hảo với kiểu sống khiêm nhường, cam chịu và đầy nguyên tắc đây sao? Giờ bình thản cười khi rõ ràng biết chuyện đã hớ hênh không chốt cửa phòng, để con gái nhìn thấy cảnh mình tình tự với một người đàn ông, như thể, đó là chuyện rất nghiễm nhiên, và chúng ta đều trưởng thành rồi, thế nên hãy đón nhận một cách đơn giản?! Tiểu Vũ thật sự sững sờ. Cô không mong mẹ sẽ che giấu. Cô càng không mong mẹ sẽ tránh né. Nhưng, sự thật là cô mong mẹ thấy e ngại khi biết rằng con gái mình - đứa con gái mới trưởng thành, đang lĩnh hội cách sống của trời Tây - đã biết rõ về cuộc làm tình của mình với một người đàn ông không phải cha nó.
Dĩ nhiên, Tiểu Vũ không nặng nề vấn đề vì nghĩ đến cha. Tiểu Vũ rồi đã chấp nhận được chuyện cha không còn ở cạnh mẹ và cô nữa, rằng cha đã đi xa thật rồi - đến một nơi mà chỉ khi nào cuối đời, cô mới có thể gặp lại. Ừ, có những lúc Tiểu Vũ tin rằng, chết không phải là hết, chỉ là một người đến trước đợi những người khác đến sau, ở một thế giới hoàn toàn khác và hy vọng ở nơi ấy không có nhiều đau khổ! Tiểu Vũ không hề giận mẹ khi đã trao thân xác của mẹ vốn chính chuyên dành riêng cho cha suốt chừng ấy năm trời, kể cả cha không còn một thân xác hữu cơ để ập đổ lên mẹ. Hoàn toàn không giận! Chỉ là, cô cảm thấy có chút gì đó rất bẽ bàng khi mẹ mình - một người phụ nữ - ung nhiên với chuyện một đàn ông, một đàn bà ở cạnh nhau nghĩa là sẽ có tình dục, cho dù chuyện làm tình có khiến ai đó biết và khó chịu đi chăng nữa. Cảm giác này đúng là rất bẽ bàng!
- Chà! - Tiểu Vũ nuốt nước bọt một cách khó khăn. - Có vẻ như, mẹ tiếp cận với cách sống Tây hóa nhanh hơn cả con!
Tiểu Vũ đã cố giữ cho giọng mình thật bình thản, không lộ chút mỉa mai nào, cốt để vấn đề không trở nên nặng nề hơn. Cô không thể để cho những ngày gần gũi ngắn ngủi của mình và mẹ nặng nề được. Đừng để bất kỳ điều gì khiến hai mẹ con không vui, không thoải mái với nhau - Tiểu Vũ tự dặn lòng mình thế. Thời gian yêu thương vốn đã ngắn ngủi lắm rồi, hà cớ gì cứ ghim thêm những tủi hờn? Nhưng tự Tiểu Vũ cũng không dám chắc mình có thể làm được thứ mà chính bản thân mình mong muốn hay không nữa?! Mọi thứ lúc này sao bỗng nhiên khó khăn quá!
- À! - Mẹ cười, lại vẫn rất thản nhiên. Có vẻ như sự hưng phấn trong mẹ lấn át mất sự nhạy cảm muôn thuở, nên mẹ không hề biết Tiểu Vũ đang thật sự cảm thấy gì. - Mẹ nghĩ, chúng ta nên dám thay đổi một chút, để cuộc sống của mình dễ chịu hơn.
- Vậy... - Tiểu Vũ liếm môi, tự hỏi có nên nói câu này hay không. - Mẹ sẽ nghĩ gì nếu biết con đã sống thử với một chàng trai?
Có chút hối hận trôi nhanh qua đầu Tiểu Vũ. Cô không chắc mình đã đúng khi hỏi câu này. Cô không chắc mẹ có thể thay đổi đủ để tiếp cận với thông tin con gái mình dâng tặng trinh tiết cho một gã nào đấy khi đang chỉ ở tuổi hai mươi. Không thể có sự so sánh giữa mẹ và cô được, dẫu sao, bà cũng đã trải qua quá nhiều thứ mà cô còn thậm chí chưa biết phải gọi tên chúng thế nào cho phải. Nhưng, dẫu sao cô cũng đã nói rồi. Việc còn lại là chờ xem thái độ của mẹ thôi! Mẹ à, hãy nổi giận, mẹ nhé!
Mẹ hơi khựng lại khi đang đưa nĩa thịt bò lên miệng. Tiểu Vũ nghe cả cơ thể mình đông cứng lại. Cô sợ. Không phải sợ mẹ nổi giận, vì vốn cô không làm gì sai để mẹ phải nổi giận. Hoặc giả, nếu mẹ nổi giận, cô sẽ giải thích cho mẹ nghe, đó chỉ là một giả định mà thôi. Thứ cô sợ, chính là điều diễn ra tiếp theo sau đấy - mẹ bình thản bỏ miếng bò được cắt khéo léo thành một vuông nhỏ gọn gàng vào miệng, nhai kiểu quý phái, nuốt nhẹ nhàng, đưa tay với ly nước trắng, hớp một hớp nhỏ, nuốt và mỉm cười.
- Sao con không dẫn cậu ấy đến gặp mẹ?
Tiểu Vũ chuyển cảm xúc rất nhanh trước thái độ của mẹ. Từ sững sờ, đến bẽ bàng, sợ hãi, giờ là chưng hửng. Cái từ này, với Tiểu Vũ, nó vốn không hay ho gì. Tiểu Vũ ghét đọc những quyển sách mà tác giả dùng từ này. Lần đầu tiếp cận với nó, Tiểu Vũ nghĩ, sao người ta không dùng từ gì gần nghĩa với nó, nhưng đẹp hơn nhỉ? Ví như trống rỗng chẳng hạn? À, ừ! Thật, thì Tiểu Vũ đang thấy trống rỗng; hay nói đúng hơn, không phải cô không cảm thấy gì, mà là, cô không đủ từ ngữ để diễn tả đúng cảm xúc của mình - quá nhiều thứ bện chặt vào nhau, tạo thành một mớ dính bết nhớp nháp và gây cảm giác rất kinh sợ.
- Con không nghĩ mẹ sẽ dễ dàng đón nhận như vậy! - Tiểu Vũ nhún vai, như cách cô luôn làm, và giống hệt cách của mẹ trước những thứ mình không thể đưa ra lời bình luận nào khác nữa.
- Đó là lựa chọn của con mà! - Mẹ nuốt vội. - Miễn con hạnh phúc là được!
- Vậy, nếu con có một lựa chọn mà nó không đưa con đến chỗ hạnh phúc thì sao, hả mẹ?
Mẹ lặng im nhìn Tiểu Vũ - cái nhìn bao dung, nghiêm nghị và khắc khoải một nỗi lạ lùng mà muôn đời mẹ vẫn dành cho cô. Tiểu Vũ nghe lòng mình ấm trở lại. Cái nhìn đấy, phải, là mẹ...
- Cuộc đời như một cửa hàng, con gái ạ! - Mẹ bình tĩnh chứ không phải bình thản nữa. - Con vào, lựa chọn thứ gì đó, con đều phải trả cho nó một khoản. Có đôi khi, con lựa chọn sai lầm, con phải trả giá đắt cho nó, rồi con nhận ra nó không có mấy ích lợi cho cuộc đời con. Nhưng, chí ít, con sẽ có kinh nghiệm để lần sau không chọn thứ đáng để gọi là sai lầm nữa.
Tiểu Vũ nhai miếng thịt bò trong miệng mình lâu đúng bằng thời gian cố nhai, cố tiêu hóa câu nói của mẹ. Hay nói đúng hơn, cô đang cố hình dung cho đúng mức độ tiếp cận với kiểu sống “Tây hóa” mà mẹ đang tiếp cận. Thông thường, người lớn tuổi rất khó thay đổi thói quen, nhất là thói quen nhìn nhận, đánh giá người khác; nên rất có thể họ dám thay đổi cách sống, nhưng chưa chắc đã thay đổi được quan điểm dành cho những người trẻ tuổi hơn. Nhưng trong hoàn cảnh lúc này, có vẻ mẹ đang cố thay đổi cả những thứ tạm gọi là lo âu mà căn bản mỗi người mẹ đều dành cho đứa con gái đang tuổi trưởng thành của mình, có lẽ, mẹ cần tìm một đồng minh?! Hóa ra, chẳng phải chỉ bọn trẻ con mới cố tình hiểu sai kiểu sống mà họ cố hướng đến để bản thân ít mệt mỏi hơn.
***
Phôn đến, nhìn gương mặt xinh đẹp dàu dàu của Tiểu Vũ mà không nhịn được cười. Tiểu Vũ vẫn giận, cương quyết không nói năng gì. Jessica - cô bạn cùng phòng ký túc xá với Tiểu Vũ - hành xử rất đỗi lịch thiệp, chào hỏi Phôn qua loa vài câu, rồi tìm cớ ra ngoài, để lại căn phòng trống cho cặp tình nhân đang cần sự riêng tư để giải quyết mối giận hờn.
- Đến đây với anh! - Phôn nói, khi ngồi nguyên ở cái ghế gần cửa vào phòng, ban nãy hãy còn Jessica, anh không tiện tiến lại gần hơn.
Tiểu Vũ không rời mắt khỏi trang sách. Cô giả vờ không nghe. Hoặc, cô cố tình tỏ ra rằng mình đang giả vờ không nghe để Phôn hiểu, việc anh gây ra khiến cô rất giận. Cô không tỏ bất kỳ thái độ nào chứng tỏ sẽ chịu tiếp chuyện anh.
- Em biết không? - Phôn luôn là người kiên nhẫn và bình tĩnh. - Anh không hề hối hận với chuyện mình đã làm, hay nói đúng hơn là anh không hối hận vì anh đã không làm.
Tiểu Vũ cố không quay qua nhìn Phôn, cố để không nổi nóng. Anh ta nghĩ anh ta là ai nhỉ? Anh ta nghĩ anh ta có quyền được nói những câu đại thể là anh ta thoát phàm, để tránh đi mọi thèm muốn gần gũi với mình à? Và, anh ta có quyền nói thẳng với mình những điều ấy sao? Nhưng, nghĩ đến đây, Tiểu Vũ không dám nghĩ tiếp nữa. Không dưng, cô nhận ra, mình đang giận hờn người yêu vì lý do anh ta cố giữ gìn trinh tiết cho mình - đấy quả thật là một suy nghĩ đáng khinh, đáng xấu hổ.
- Nếu nói thật lòng, anh thấy tiếc chứ! - Phôn nói, vẫn bằng cái giọng trầm, đều và rất ấm của anh. - Anh tiếc vì lẽ ra anh đã có một đêm tuyệt đẹp ở cạnh người con gái anh yêu.
Tiểu Vũ bắt đầu cựa quậy. Cô bắt đầu nghe rõ, kỹ lưỡng, xâu chuỗi những gì Phôn nói với những gì cô đã nghĩ, và thấy nhột nhạt vô cùng. Anh ấy đã biết mình nghĩ gì, chắc chắn thế. Và, anh ấy sẽ cười nhạo mình mất; thậm chí, có thể nào vì chuyện vớ vẩn mình gây ra mà anh ấy hết yêu mình không? Chắc không đâu nhỉ, tình yêu đâu thể chỉ vì một thứ muốn cho đi mà người kia chưa sẵn sàng nhận đủ làm lý do để hai người không yêu nhau nữa?!
- Nhưng, vì quá yêu em. Anh sợ... anh sợ mình sẽ đòi hỏi những thứ nhiều hơn em có thể cho đi vào lúc này. Mà, như thế chẳng khác nào làm tổn thương tình cảm của em cả.
Thật sự thì Tiểu Vũ không bất ngờ khi nghe Phôn nói vậy. Yêu nhau chưa quá lâu, nhưng chừng ấy thời gian đủ để Tiểu Vũ biết, thứ tình yêu Phôn dành cho cô, hoàn toàn không toan tính, hoàn toàn không vụ lợi và đẹp đến lung linh. Cô biết, chuyện tình dục, với anh là số âm, chứ đừng nói là số không. Bởi, thứ anh dành cho cô, tình dục chẳng thể sánh kịp. Trái tim có một sức mạnh kỳ lạ - nó có thể kiềm hãm tất cả những thứ gọi là bản năng, khi con người ta đã thật sự yêu đủ! Nhưng, cho dù không bất ngờ chút nào, thì sự xúc động trong Tiểu Vũ sau khi nghe những lời này cũng quá là dữ dội. Cô xúc động, không phải chỉ bởi rồi có một ngày, cô lại có thể ung nhiên ngồi trước mặt một người đàn ông đã từ chối thân xác cô, mà còn bởi người ấy hoàn toàn không giấu giếm lòng họ trước cô. Thế, nghĩa là, họ đã yêu cô thật rồi!
- Thế có nghĩa là… - Tiểu Vũ hạ quyển sách xuống, hơi cười, nhưng cố không quay sang Phôn - … em không nên lại gần anh lúc này, nhỉ? Vì như thế...
Phôn đứng bật dậy, không còn kiềm chế được nhiều hơn nữa. Anh lao đến, gần như - phải nói là gần như, nghĩa là anh đã cố gắng để nhẹ nhàng hết sức có thể - vồ lấy Tiểu Vũ và hôn cô, như thể, đó là nụ hôn cuối cùng trong cuộc đời anh vậy.
Tiểu Vũ lúng túng buông quyển sách xuống giường, giơ đôi tay gầy guộc, trắng nõn của cô, vít lấy cổ Phôn. Cô đáp lại nụ hôn của anh bằng một sự chân thành, đầy tha thiết và yêu chiều đúng nghĩa của một cô gái cố gắng sống lì lợm suốt chừng ấy năm, nay đã ngoan ngoãn chịu thuộc về một người - duy nhất chỉ một người mà thôi!
- Anh yêu em! - Phôn nói, qua hơi thở đầy gấp gáp của mình. - Và, cho dù cả thế giới này có chống lại điều ấy, anh vẫn sẽ yêu em.
Tiểu Vũ cố vít đầu Phôn xuống thêm gần nữa, nhưng, có lẽ tự Phôn đã biết, nếu anh cứ gần gũi cô thế này, anh sẽ không thể cố giữ gìn cho cô những thứ vẹn nguyên mà từ ngày đầu yêu nhau, anh đã dặn mình phải giữ cho bằng được.
Phôn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Tiểu Vũ, sau khi khéo léo gỡ hai cánh tay của cô ra khỏi cổ mình, giữ chặt hai bàn tay thuôn nhỏ, mềm mại của cô trong đôi tay bắt đầu chai sần sau vài năm tự bươn chải.
- Anh sẽ cố chứng tỏ để mẹ em chấp nhận anh!
- Em chưa hề nói mẹ phản đối chúng ta...
***
Chỉ còn vài ngày nữa là mẹ và bác Đạm sẽ về nước. Tiểu Vũ vẫn đợi chuyện mẹ muốn nói nhưng chưa tìm thấy cơ hội để nói, hoặc giả, là mẹ chưa dám nói. Sự đợi chờ khi đối diện nhau thế này tạo ra một khoảng cách nhất định mà Tiểu Vũ chưa bao giờ mong sẽ có giữa cô và mẹ. Chà, cuộc đời, có một khoảng cách được tạo ra bởi chính sự chần chừ của con người, liệu có bao nhiêu người nhận ra điều ấy?
Trong những ngày vừa qua, Tiểu Vũ luôn cố gạt đi những ám ảnh trong cô - hơi thở gấp gáp của mẹ, của bác Đạm, tiếng rên rỉ rõ ràng của mẹ - đặc biệt là mỗi lúc thấy những cú chạm cố tình bác Đạm huých vào mẹ. Cô tự hỏi, đó có phải là dấu hiệu riêng giữa hai người, về một sự thỏa thuận tình dục cho khoảng thời gian riêng tư mà họ đang mong có hơn cả ngồi cùng cô thế này?
Mẹ không thắc mắc gì về Phôn. Tiểu Vũ không biết, liệu thật sự mẹ có còn nhớ cuộc nói chuyện hôm nọ, để suy ra rằng, người cô giả vờ nói đã chiếm được thân xác của cô là Phôn không? Mẹ không hỏi gì. Mẹ thậm chí chẳng có động thái gì cả; đến mức có những lúc Tiểu Vũ cảm thấy mình và Phôn như vô hình trước tình yêu đang rừng rực cháy của mẹ. Bốn người, gặp nhau trong những buổi ăn uống ngắn ngủi - tranh thủ giờ rảnh của Phôn. Còn lại, Tiểu Vũ để mẹ và bác Đạm đi chơi riêng, thăm thú những nơi mà chính cô cũng chưa đặt chân đến, với lời giải thích rất vụng về, rằng, cô không thích.
Phôn thấy Tiểu Vũ buồn cười khi luôn suy diễn về những điều tồi tệ. Anh nghĩ, đơn giản là mẹ đã muốn cùng bác Đạm dọn về sống bên nhau, và cả hai đang phân vân rằng liệu họ có nên tổ chức một đám cưới hay không, hay chỉ là thông báo cho Tiểu Vũ biết? Anh bảo, mẹ ngại, nhưng Tiểu Vũ không tin rằng mẹ còn biết ngại nữa. Cô không tiện kể cho Phôn về những gì mình đã nghe thấy hôm nọ, càng không dám nói về chuyện mẹ thản nhiên đến lạ lùng trước chuyện cô bảo cô ăn nằm với một gã nào đấy. Cô chắc chắn rằng, khi mẹ đã có những suy nghĩ kiểu ấy, thì mẹ không còn biết ngại là gì nữa. Nên, việc mẹ chần chừ không nói chuyện mẹ cần phải nói với Tiểu Vũ, chắc chắn là chuyện thật sự khó nói, thật sự dễ bị phản đối, chứ không phải là chuyện mẹ và bác Đạm dọn về ở cùng với nhau. Nhưng mãi Tiểu Vũ vẫn chưa thể đoán ra đấy là chuyện gì; chẳng lẽ, tuổi này mà mẹ và bác lại muốn sinh em bé?
Còn hai ngày nữa là mẹ và bác Đạm sẽ trở về với những ngày tháng hoàn toàn riêng tư của họ. Tiểu Vũ mong nhanh đến ngày ấy. Vốn, cô đã quá mong ngóng chuyện được gặp mẹ, được ở cạnh mẹ. Cái cảm giác nơi đất khách quê người, có mẹ ở bên cạnh, thật ấm áp hơn cả được trở về nhà. Nhưng, rõ ràng, những ngày vừa rồi, những gì Tiểu Vũ nhận được, toàn là sự khó chịu. Mỗi lúc, sự gần gũi, thản nhiên giữa mẹ và bác Đạm càng tăng lên. Mẹ và bác Đạm giờ thậm chí có thể hôn nhau - hôn môi kiểu Pháp nhé - ngay cả trước mặt Phôn và Tiểu Vũ, mặc kệ những cái đằng hắng rất rõ ràng là khó chịu của đứa con gái không thật sự muốn “Tây hóa” đời mình. Có khi, mẹ còn cười hinh hích, nói vài ba câu bâng quơ, nói về chuyện tối trước, bác Đạm làm mẹ mệt vì sự tham lam thái quá của bác... Đàn bà thường thích khiêu khích và kích thích đàn ông bằng cách lúng liếng cười, gợi lại vài tiểu tiết thật nhỏ trong cuộc làm tình trước đó, để sẵn sàng khi có lúc riêng tư, họ lại đổ vào nhau như thể thời gian chỉ là dành cho chuyện chăn gối vậy! Sách báo nói quá nhiều về những điều này - thứ mà họ gọi là cách “hâm nóng” tình cảm giữa hai vợ chồng - Tiểu Vũ cũng không phải kiểu ấu trĩ, thủ cựu để bỏ qua tất cả những kiến thức mà thật ra ai cũng nên biết đấy; nhưng đây là mẹ cô và đây là trước mặt cô. Tiểu Vũ thật không còn có thể chịu nổi nữa rồi.
Đến giờ, cô thậm chí chẳng còn mong mẹ sẽ nói ra cái điều mà mẹ úp mở suốt gần tháng nay nữa. Cô nghĩ, tệ hại nhất là ở từng này tuổi và mẹ bảo, mẹ sẽ sinh con cho một người đàn ông khác. Và, nếu đó là điều mẹ muốn nói thì Tiểu Vũ không muốn nghe. Mẹ cứ làm, theo cách mẹ muốn. Cô sẽ đón nhận nó ở giới hạn là sự đã rồi. Thế thôi! Cô không chắc có thể yêu thương đứa em chui ra từ cùng một chỗ với cô hay không, nhưng cô chắc cô không thể ghét nó. Nên, nếu là thế, mẹ cứ thản nhiên làm. Nhưng, tốt nhất là mẹ đừng nói gì cả, vì có vẻ lúc này, mọi câu chuyện của mẹ đều sẽ liên quan ít nhiều đến việc ân ái với người đàn ông mà mẹ yêu thế nào. Điều này thật sự ngoài sức chịu đựng của Tiểu Vũ. Cô không muốn tự biến mình thành minh chứng sống cho kiểu phụ nữ cổ hủ; nhưng có lẽ sống cổ điển tí lại hay, ít nhất thì không thấy chuyện tình dục thành ra chỉ là vấn đề thể xác tầm thường khi quá thản nhiên nói về nó như chuyện ăn món gì và mặc cái gì.
Phôn cười khanh khách trước suy đoán lần này của Tiểu Vũ. Anh bảo, thế chẳng có nghĩa là cô không mong, mà là cô mong đừng có. Rồi anh lại dí dỏm bảo, nếu thế, con của mẹ cô và con của cô sẽ không cách nhau là mấy, vì, theo như anh dự tính, thì chắc cũng vài ba năm nữa thôi, cô sẽ sinh cho anh một lúc ba đứa con...
Tiểu Vũ chẳng thấy vui vẻ gì với kiểu đùa của người yêu, ngược lại, cô thật sự khó chịu. Sự khó chịu khiến cô ngọ nguậy không ngừng, đủ để Phôn biết, việc đùa của anh là rất vô duyên.
- Anh xin lỗi! - Phôn đưa tay, nhè nhẹ vuốt gờ lưng cong của cô. - Anh không có ý đùa giỡn đâu. Chỉ là...
- Thật là anh sẽ bắt em sinh ba đứa à? - Tiểu Vũ cáu gắt.
Phôn sững lại. Trời đất! Nàng nổi giận vì chuyện phải sinh ba đứa con, chứ hoàn toàn không phải là bực vì nghĩ con mình thua em của mình chỉ vài tuổi, càng chẳng phải vì anh đã suồng sã dám thản nhiên nói về chuyện sinh con khi cả hai vẫn cố giữ những thứ ngọt ngào ấy cho đêm tân hôn. Không hiểu sao, việc nhận ra điều này lẽ ra là rất đáng buồn cười mà Phôn lại không cười được. Anh nghiêm túc nhìn cô, gật đầu khẳng khái.
- Phải! Biết vậy sẽ thiệt thòi cho em! Nhưng, anh nghĩ ba đứa mới đủ. Và, anh sẽ cố hết sức để cho mẹ con em cuộc sống đàng hoàng.
***
Mẹ dự định dự sinh nhật Tiểu Vũ xong sẽ về thu xếp hành lý, nán lại thêm một ngày sau đấy để chắc chắn đã chuẩn bị xong xuôi, đầy đủ rồi mới về. Có lẽ, đây là ngày mẹ muốn dành trọn vẹn cho Tiểu Vũ đúng nghĩa và là duy nhất kể từ khi mẹ xuất hiện ở đây. Sự trọn vẹn, đôi khi chỉ cần là một giây cũng đủ, nhưng đôi khi có hàng thập kỷ cũng chẳng là gì… Tiểu Vũ không muốn cay nghiệt với thời gian ít ỏi còn lại giữa mẹ con cô trong lần gặp mặt này, chỉ là, tự nhiên, mọi thứ thành ra gồng gượng và mệt mỏi quá!
Bà bí mật bảo Phôn thuê hẳn một góc nhà hàng nơi anh làm việc, bày biện bàn tiệc bốn người rất đẹp và rất tốn kém để tổ chức một sinh nhật đáng nhớ cho Tiểu Vũ. Phải nói, Phôn có phần ngưỡng mộ mắt thẩm mỹ của mẹ Tiểu Vũ, lại thêm sự ân cần, chu đáo khi bà đích thân đến nói chuyện với chủ nhà hàng, xin phép cho Phôn được nghỉ làm một ngày, cốt để anh có thể cùng bà chuẩn bị mọi thứ và dự bữa ăn gia đình thân mật nhân sinh nhật thứ hai mươi mốt của con gái. Dĩ nhiên, chủ nhà hàng không thể phản đối. Ông ta còn vồn vã hoan nghênh, bảo sẽ không những không trừ tiền lương mà còn thưởng thêm cho Phôn vì đã giới thiệu một vị khách sộp như thế.
Tiểu Vũ không bất ngờ, nhưng, phải cố tỏ ra bất ngờ. Cô không muốn công sức của mẹ bị hao mòn vì sự đã biết. Dĩ nhiên cô phải biết, cho dù Phôn toa rập rất hay với mẹ, giả vờ bận rộn - mà chuyện bận rộn lại xảy ra ngay chỗ làm của anh càng dễ khiến cô không thể nghi ngờ - rồi hứa hẹn bù đắp sinh nhật riêng khi mẹ về nước... Nhưng Tiểu Vũ hiểu mẹ và hiểu cả Phôn. Cô thừa biết, nếu giả sử mẹ không đồng tình với mối quan hệ giữa cô và Phôn đi chăng nữa, thì mẹ sẽ gạt bỏ hết vào ngày này, cốt làm sao để cô được vui. Nên, cô đoán ra được, mẹ sẽ cùng Phôn tổ chức một ngày đặc biệt cho mình.
Tiểu Vũ không biết nói dối, nhưng, khi cố gắng nói sai sự thật đi để làm vừa lòng những người yêu thương mình, có vẻ, cô khá khẩm hơn, nên mẹ và Phôn rất vui. Bác Đạm thì vẫn cứ trầm ngâm đúng cái kiểu Tiểu Vũ vẫn thấy, mỗi lần đối diện cô. Điều này vốn vẫn làm cho Tiểu Vũ khó chịu, mặc dầu hôm nay cô quyết tâm không để ý đến, cố để tất cả mọi người cùng vui vẻ, trước ngày tiễn mẹ về nước, đợi đến chín, mười tháng nữa mới có thể gặp lại nhau.
Nhưng, có vẻ như sự sốt ruột của bác Đạm là đủ lớn. Hoặc bác nghĩ, hôm nay là cơ hội tốt để Tiểu Vũ dễ dàng chấp nhận mọi chuyện, nên, bác nhắc mẹ.
- Anh nghĩ, đã đến lúc em nói với con rồi! - Bác Đạm khẽ liếc sang Tiểu Vũ, lúc gọi cô là con.
- À! - Mẹ cười, hơi gượng, rồi nhướng mày, liếm môi, rõ ràng, mẹ đang rất ái ngại. - Mẹ đã định nói chuyện này...
- Mẹ và bác sẽ cưới nhau nhỉ? - Tiểu Vũ vờ bình thản, gắp miếng thức ăn trong chén của Phôn sang chén mình.
Mẹ lặng thinh. Có vẻ, mẹ đang dò xét thái độ của Tiểu Vũ.
- Phải! - Bác Đạm đáp luôn, không chần chừ.
- Tiến này! - Mẹ nhìn Phôn, nhẹ nhàng. - Con lấy giúp bác ít ớt nhé!
Chà! Câu đuổi khéo mới vụng về làm sao. Mẹ xưa nay kỵ ớt. Mẹ sợ nóng, sợ xấu làn da trắng nõn tự nhiên mãi không thay đổi của mình. Đó chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện lớn là mẹ bị dị ứng rất nặng. Nên, bất kỳ ai sống cùng mẹ, cho dù có nghiện ớt thì cũng đành cai, đành nhịn, vì nếu đem ớt đến gần mẹ, mẹ sẽ nổi rộp đỏ, mẩn ngứa và ngạt thở.
Phôn biết chuyện này, biết rất rõ. Vì, buồn cười thay, ngay cái ngày đầu tiên yêu nhau, khi kể về gia đình mình, về những thói quen sinh hoạt, Tiểu Vũ đã nhắc đi nhắc lại chuyện này rất nhiều lần, cốt để anh phải ghi nhớ và không bao giờ được quyền quên. Anh biết, mình nên đi đủ lâu để dành thời gian cho họ. Và, anh biết, anh nên trở lại với những quả ớt còn nguyên, để mẹ Tiểu Vũ không bị dị ứng và cũng không ái ngại nếu anh quay lại mà không đem theo gì.
Tiểu Vũ không phản ứng gì. Cô lặng im hạ đũa. Cô muốn nghe chuyện thật nghiêm túc, như đúng cách mẹ đang tạo ra. Cô sẽ đón nhận, vì, đó là điều mẹ muốn. Xưa nay, Tiểu Vũ luôn dặn mình chuẩn bị cho mẹ một món quà nhân ngày sinh nhật của cô, để cảm ơn mẹ đã cho cô một cuộc sống. Hôm nay cũng thế, nhưng, chắc cứ để mẹ nói xong cô mới tặng quà.
Ông chủ quán thấy Phôn vào bếp thì tỏ ra khá ngạc nhiên. Nhưng Phôn vờ vịt chuẩn bị vài thứ nước, cũng như xem lại bánh kem cho Tiểu Vũ, thì ông ta không thắc mắc thêm nữa, chỉ đi qua đi lại rồi khều Phôn, bảo, có vẻ gia thế Tiểu Vũ rất khủng khiếp, mừng cho Phôn đã chọn được một cô gái giàu có để yêu. Thêm phần, cô lại quá xinh đẹp nữa chứ.
Phôn mừng vì ông chủ của mình đã bắt chuyện, có cớ để anh nán lại gian bếp lâu hơn. Nhưng, chỉ vài câu xã giao, ông chủ của anh quay đi mất. Không lâu sau, ông ta quay lại, mặt mũi có vẻ khó hiểu, bảo, người yêu của Phôn đã bỏ đi rồi, với thái độ rất khó chịu. Phôn vội vã quay ra.
Mẹ Tiểu Vũ nhìn Phôn vẻ cầu cứu, trong khi bác Đạm thì mặt dàu dàu. Phôn tiến nhanh ra cửa, nhìn về hai phía con đường. Hun hút xa xa, bóng Tiểu Vũ liêu xiêu chạy. Phôn chạy theo, cố gọi, nhưng Tiểu Vũ không nghe, hoặc không muốn nghe gì đấy. Rồi, trong con lộ băng ngang, chiếc xe thư báo lao ra như điên dại, hất thẳng cả thân hình Tiểu Vũ đang thất thần lao đến. Phôn khựng lại và nghe đất trời đổ sập tối đen.
- Nghe này, em! - Phôn ngồi bệt xuống đất, cạnh sát bên Tiểu Vũ. - Anh sẽ đưa em đi chơi, nhé! Ngay lúc này, anh sẽ nghỉ việc và đưa em đi chơi...
- Anh luôn từ chối em! - Tiểu Vũ nói, bắt đầu thổn thức.
- Không! - Phôn nhẹ nhàng nắm tay cô. - Anh không bao giờ từ chối em gì cả! Anh đang cố từ chối ham muốn của mình, để giữ gìn cho em những thứ nguyên vẹn nhất.
Tiểu Vũ quay sang nhìn Phôn chằm chằm. Cô im lặng khoảng vài giây rồi bật cười khanh khách.
- Anh đang nghĩ gì vậy?
- Nghĩ đến đề nghị ban nãy của em! - Phôn thật thà.
- Đi khách sạn nghĩa là sẽ quan hệ với nhau à? - Tiểu Vũ hỏi, thật thà không kém.
- Không!
- Không à? - Tiểu Vũ nhướng mày, cười nghiêng nghiêng theo kiểu hồ nghi. - Vậy anh bảo nguyên vẹn nghĩa là gì?
Phôn quay sang nhìn Tiểu Vũ. Anh nhìn chăm chú thật sự. Không phải để suy nghĩ, vì vốn trong anh luôn sẵn có câu trả lời cho cô. Lời tự hứa phải giải đáp mọi thứ trong đời, đưa người yêu của mình về phía có thể yên tâm mà sống cuộc sống vô tư, giản đơn là điều rất tự nhiên đã đến với Phôn, ngay từ cái nắm tay đầu tiên giữa hai người. Anh nhìn, để thấy rõ ràng hơn gương mặt đẹp tựa thiên thần của người con gái anh yêu, để cảm nhận hết những xúc cảm cô cố không nói ra thành lời và để chắc chắn rằng mình đang đúng.
- Em đang nghĩ đến vấn đề trinh tiết và tình dục à? - Phôn hỏi, bắt đầu có phần khó chịu.
- Phải! - Tiểu Vũ nhún vai. - Vì vốn ngoài hai thứ đấy ra, em chẳng thấy còn có gì để anh phải gọi là giữ gìn.
- Còn chứ, em! - Phôn nói, giọng hơi dài vì buồn và bực. - Còn có suy nghĩ của em về anh, về đàn ông.
- Và anh nghĩ, khi anh từ chối, em sẽ nghĩ tốt về anh hơn?
Phôn gần như không còn kiểm soát được cảm xúc của mình nữa. Phải! Từ lúc cô xuất hiện ở trước cửa tiệm anh làm việc với bộ dạng thiểu não, ngồi phệt xuống đất mà không cần quan ngại người xung quanh nghĩ gì về hành động của mình, đến tận lúc này, chỉ chừng mười lăm phút; nhưng anh thì phải trải qua những cảm giác dài đến bất tận. Mẹ cô ấy không chấp nhận mình. Vốn, mình chỉ là một thằng nghèo và hèn, mình không xứng với cô ấy. Cô ấy đã đấu tranh đến cùng nhưng vẫn không nhận được sự ủng hộ của mẹ, và thứ duy nhất cô ấy nghĩ đến là trao thân cho mình để mọi sự thành đã rồi mà mẹ cô ấy phải chấp nhận... Nhiều, quá nhiều so với sức chịu đựng của một thằng đàn ông có tự trọng. Anh đã cố nhún nhường. Anh đã cố nhẹ nhàng. Anh đã cố nuôi hy vọng rằng, với sự quyết tâm của mình, anh rồi sẽ đến được cái ngày chứng minh cho mẹ của Tiểu Vũ thấy rằng, anh đủ khả năng để chăm sóc cô ấy. Nhưng, với sự khinh khỉnh anh đón nhận được từ người yêu thì mọi thứ dường như trở thành vô nghĩa hết. Không! Sức chịu đựng của anh chỉ đến đấy và đừng bắt anh phải chịu đựng hơn.
Phôn buông tay ra, để bàn tay thon nhỏ, mềm mại và có phần hơi lạnh của Tiểu Vũ rơi thõng xuống. Rồi, cùng lúc, anh quay sang nhìn cô, không kịp để cô có phản ứng gì.
- Vấn đề là đây, em ạ! - Phôn nói rất lạnh lùng. - Là ở chỗ, anh có cố thế nào thì vốn em cũng chẳng nghĩ tốt về anh.
- Anh...
- Anh không tốt! - Phôn đứng dậy. - Và anh cũng không đang làm để em nghĩ về anh tốt hơn đâu! Anh chỉ mong em nghĩ đúng về anh! Như thế với anh đã là đủ!
- Anh... - Tiểu Vũ sắp khóc.
Phôn vẫn đứng. Tiểu Vũ vẫn ngồi. Cô cụp nhanh mắt mình xuống. Một - chỉ một - giọt lệ hôi hổi nóng, trong veo, tròn xoe lăn nhanh xuống theo cái cụp mắt của cô. Một giọt tủi hờn bé xíu đủ để đong hết nỗi cô đơn bất ngờ xuất hiện ngay khi sát cạnh mình là người yêu thương nhất. Anh không thấy. Cô cố để anh đừng nhìn thấy. Vì cô biết, nước mắt của cô - dẫu luôn là thứ rất hiếm hoi mà người khác thấy được - có thể là lần đầu tiên tuôn rơi trước anh, tuôn rơi vì anh, nhưng sẽ chẳng ích gì. Cô thấy lòng mình ngổn ngang quá. Anh hiểu sai ý cô rồi! Nhưng, có lẽ, cũng chỉ do cô mà ra cả thôi! Trách anh sao được?
Gã quản lý thò đầu ra ngoài nhìn rồi đưa một bàn tay lật ngược, ngoắc ngoắc, ra hiệu bảo Phôn đi lại phía hắn ta. Phôn hơi đảo mắt nhìn xuống chỗ Tiểu Vũ vẫn không chịu ngẩng đầu lên, thở hắt ra rồi quay đi, bước thẳng về phía gã quản lý bắt đầu trách cứ anh bằng cái giọng Mỹ đáng ghét.
Phôn không xin gã quản lý thêm vài phút như đã dự định. Anh thậm chí cũng không quay đầu nhìn lại. Bởi, dẫu rất khẽ khàng, anh vẫn nghe được rõ ràng tiếng chân của Tiểu Vũ lặng lẽ rời đi. Cô không chào anh. Có lẽ không tiện! Có lẽ không muốn. Dẫu sao, cô cũng đã đi rồi và anh thì cần phải quay lại với công việc của mình. Anh không quay đầu nhìn, vì, anh sợ mình sẽ thay đổi những thứ mình cho là đúng - cho dẫu có thể chỉ là đúng với một người và mãi mãi sai với anh. Thôi thì, cứ để cô đi đi vậy! Khi hai hướng đi dẫn hai con người về phía quá khác xa nhau - một giàu, một nghèo - muốn gặp gỡ, chỉ khi cả hai cùng quay đầu nhìn lại! Cô có sẵn sàng làm điều đó không, anh không chắc; và thậm chí, chính anh cũng không chắc mình sẽ sẵn sàng…
***
- Con... con không muốn làm gián đoạn lúc riêng tư của mẹ và bác Đạm! - Tiểu Vũ nói, có phần hơi e dè chút.
- Vậy à? - Mẹ nhún vai rồi cười, không chút gì là ngại ngần hay bối rối.
Tiểu Vũ sững sờ nhìn mẹ. Mẹ đây sao? Người đàn bà đã hy sinh suốt cả cuộc đời cho sự trưởng thành trong yên bình của Tiểu Vũ đây sao? Người phụ nữ hoàn hảo với kiểu sống khiêm nhường, cam chịu và đầy nguyên tắc đây sao? Giờ bình thản cười khi rõ ràng biết chuyện đã hớ hênh không chốt cửa phòng, để con gái nhìn thấy cảnh mình tình tự với một người đàn ông, như thể, đó là chuyện rất nghiễm nhiên, và chúng ta đều trưởng thành rồi, thế nên hãy đón nhận một cách đơn giản?! Tiểu Vũ thật sự sững sờ. Cô không mong mẹ sẽ che giấu. Cô càng không mong mẹ sẽ tránh né. Nhưng, sự thật là cô mong mẹ thấy e ngại khi biết rằng con gái mình - đứa con gái mới trưởng thành, đang lĩnh hội cách sống của trời Tây - đã biết rõ về cuộc làm tình của mình với một người đàn ông không phải cha nó.
Dĩ nhiên, Tiểu Vũ không nặng nề vấn đề vì nghĩ đến cha. Tiểu Vũ rồi đã chấp nhận được chuyện cha không còn ở cạnh mẹ và cô nữa, rằng cha đã đi xa thật rồi - đến một nơi mà chỉ khi nào cuối đời, cô mới có thể gặp lại. Ừ, có những lúc Tiểu Vũ tin rằng, chết không phải là hết, chỉ là một người đến trước đợi những người khác đến sau, ở một thế giới hoàn toàn khác và hy vọng ở nơi ấy không có nhiều đau khổ! Tiểu Vũ không hề giận mẹ khi đã trao thân xác của mẹ vốn chính chuyên dành riêng cho cha suốt chừng ấy năm trời, kể cả cha không còn một thân xác hữu cơ để ập đổ lên mẹ. Hoàn toàn không giận! Chỉ là, cô cảm thấy có chút gì đó rất bẽ bàng khi mẹ mình - một người phụ nữ - ung nhiên với chuyện một đàn ông, một đàn bà ở cạnh nhau nghĩa là sẽ có tình dục, cho dù chuyện làm tình có khiến ai đó biết và khó chịu đi chăng nữa. Cảm giác này đúng là rất bẽ bàng!
- Chà! - Tiểu Vũ nuốt nước bọt một cách khó khăn. - Có vẻ như, mẹ tiếp cận với cách sống Tây hóa nhanh hơn cả con!
Tiểu Vũ đã cố giữ cho giọng mình thật bình thản, không lộ chút mỉa mai nào, cốt để vấn đề không trở nên nặng nề hơn. Cô không thể để cho những ngày gần gũi ngắn ngủi của mình và mẹ nặng nề được. Đừng để bất kỳ điều gì khiến hai mẹ con không vui, không thoải mái với nhau - Tiểu Vũ tự dặn lòng mình thế. Thời gian yêu thương vốn đã ngắn ngủi lắm rồi, hà cớ gì cứ ghim thêm những tủi hờn? Nhưng tự Tiểu Vũ cũng không dám chắc mình có thể làm được thứ mà chính bản thân mình mong muốn hay không nữa?! Mọi thứ lúc này sao bỗng nhiên khó khăn quá!
- À! - Mẹ cười, lại vẫn rất thản nhiên. Có vẻ như sự hưng phấn trong mẹ lấn át mất sự nhạy cảm muôn thuở, nên mẹ không hề biết Tiểu Vũ đang thật sự cảm thấy gì. - Mẹ nghĩ, chúng ta nên dám thay đổi một chút, để cuộc sống của mình dễ chịu hơn.
- Vậy... - Tiểu Vũ liếm môi, tự hỏi có nên nói câu này hay không. - Mẹ sẽ nghĩ gì nếu biết con đã sống thử với một chàng trai?
Có chút hối hận trôi nhanh qua đầu Tiểu Vũ. Cô không chắc mình đã đúng khi hỏi câu này. Cô không chắc mẹ có thể thay đổi đủ để tiếp cận với thông tin con gái mình dâng tặng trinh tiết cho một gã nào đấy khi đang chỉ ở tuổi hai mươi. Không thể có sự so sánh giữa mẹ và cô được, dẫu sao, bà cũng đã trải qua quá nhiều thứ mà cô còn thậm chí chưa biết phải gọi tên chúng thế nào cho phải. Nhưng, dẫu sao cô cũng đã nói rồi. Việc còn lại là chờ xem thái độ của mẹ thôi! Mẹ à, hãy nổi giận, mẹ nhé!
Mẹ hơi khựng lại khi đang đưa nĩa thịt bò lên miệng. Tiểu Vũ nghe cả cơ thể mình đông cứng lại. Cô sợ. Không phải sợ mẹ nổi giận, vì vốn cô không làm gì sai để mẹ phải nổi giận. Hoặc giả, nếu mẹ nổi giận, cô sẽ giải thích cho mẹ nghe, đó chỉ là một giả định mà thôi. Thứ cô sợ, chính là điều diễn ra tiếp theo sau đấy - mẹ bình thản bỏ miếng bò được cắt khéo léo thành một vuông nhỏ gọn gàng vào miệng, nhai kiểu quý phái, nuốt nhẹ nhàng, đưa tay với ly nước trắng, hớp một hớp nhỏ, nuốt và mỉm cười.
- Sao con không dẫn cậu ấy đến gặp mẹ?
Tiểu Vũ chuyển cảm xúc rất nhanh trước thái độ của mẹ. Từ sững sờ, đến bẽ bàng, sợ hãi, giờ là chưng hửng. Cái từ này, với Tiểu Vũ, nó vốn không hay ho gì. Tiểu Vũ ghét đọc những quyển sách mà tác giả dùng từ này. Lần đầu tiếp cận với nó, Tiểu Vũ nghĩ, sao người ta không dùng từ gì gần nghĩa với nó, nhưng đẹp hơn nhỉ? Ví như trống rỗng chẳng hạn? À, ừ! Thật, thì Tiểu Vũ đang thấy trống rỗng; hay nói đúng hơn, không phải cô không cảm thấy gì, mà là, cô không đủ từ ngữ để diễn tả đúng cảm xúc của mình - quá nhiều thứ bện chặt vào nhau, tạo thành một mớ dính bết nhớp nháp và gây cảm giác rất kinh sợ.
- Con không nghĩ mẹ sẽ dễ dàng đón nhận như vậy! - Tiểu Vũ nhún vai, như cách cô luôn làm, và giống hệt cách của mẹ trước những thứ mình không thể đưa ra lời bình luận nào khác nữa.
- Đó là lựa chọn của con mà! - Mẹ nuốt vội. - Miễn con hạnh phúc là được!
- Vậy, nếu con có một lựa chọn mà nó không đưa con đến chỗ hạnh phúc thì sao, hả mẹ?
Mẹ lặng im nhìn Tiểu Vũ - cái nhìn bao dung, nghiêm nghị và khắc khoải một nỗi lạ lùng mà muôn đời mẹ vẫn dành cho cô. Tiểu Vũ nghe lòng mình ấm trở lại. Cái nhìn đấy, phải, là mẹ...
- Cuộc đời như một cửa hàng, con gái ạ! - Mẹ bình tĩnh chứ không phải bình thản nữa. - Con vào, lựa chọn thứ gì đó, con đều phải trả cho nó một khoản. Có đôi khi, con lựa chọn sai lầm, con phải trả giá đắt cho nó, rồi con nhận ra nó không có mấy ích lợi cho cuộc đời con. Nhưng, chí ít, con sẽ có kinh nghiệm để lần sau không chọn thứ đáng để gọi là sai lầm nữa.
Tiểu Vũ nhai miếng thịt bò trong miệng mình lâu đúng bằng thời gian cố nhai, cố tiêu hóa câu nói của mẹ. Hay nói đúng hơn, cô đang cố hình dung cho đúng mức độ tiếp cận với kiểu sống “Tây hóa” mà mẹ đang tiếp cận. Thông thường, người lớn tuổi rất khó thay đổi thói quen, nhất là thói quen nhìn nhận, đánh giá người khác; nên rất có thể họ dám thay đổi cách sống, nhưng chưa chắc đã thay đổi được quan điểm dành cho những người trẻ tuổi hơn. Nhưng trong hoàn cảnh lúc này, có vẻ mẹ đang cố thay đổi cả những thứ tạm gọi là lo âu mà căn bản mỗi người mẹ đều dành cho đứa con gái đang tuổi trưởng thành của mình, có lẽ, mẹ cần tìm một đồng minh?! Hóa ra, chẳng phải chỉ bọn trẻ con mới cố tình hiểu sai kiểu sống mà họ cố hướng đến để bản thân ít mệt mỏi hơn.
***
Phôn đến, nhìn gương mặt xinh đẹp dàu dàu của Tiểu Vũ mà không nhịn được cười. Tiểu Vũ vẫn giận, cương quyết không nói năng gì. Jessica - cô bạn cùng phòng ký túc xá với Tiểu Vũ - hành xử rất đỗi lịch thiệp, chào hỏi Phôn qua loa vài câu, rồi tìm cớ ra ngoài, để lại căn phòng trống cho cặp tình nhân đang cần sự riêng tư để giải quyết mối giận hờn.
- Đến đây với anh! - Phôn nói, khi ngồi nguyên ở cái ghế gần cửa vào phòng, ban nãy hãy còn Jessica, anh không tiện tiến lại gần hơn.
Tiểu Vũ không rời mắt khỏi trang sách. Cô giả vờ không nghe. Hoặc, cô cố tình tỏ ra rằng mình đang giả vờ không nghe để Phôn hiểu, việc anh gây ra khiến cô rất giận. Cô không tỏ bất kỳ thái độ nào chứng tỏ sẽ chịu tiếp chuyện anh.
- Em biết không? - Phôn luôn là người kiên nhẫn và bình tĩnh. - Anh không hề hối hận với chuyện mình đã làm, hay nói đúng hơn là anh không hối hận vì anh đã không làm.
Tiểu Vũ cố không quay qua nhìn Phôn, cố để không nổi nóng. Anh ta nghĩ anh ta là ai nhỉ? Anh ta nghĩ anh ta có quyền được nói những câu đại thể là anh ta thoát phàm, để tránh đi mọi thèm muốn gần gũi với mình à? Và, anh ta có quyền nói thẳng với mình những điều ấy sao? Nhưng, nghĩ đến đây, Tiểu Vũ không dám nghĩ tiếp nữa. Không dưng, cô nhận ra, mình đang giận hờn người yêu vì lý do anh ta cố giữ gìn trinh tiết cho mình - đấy quả thật là một suy nghĩ đáng khinh, đáng xấu hổ.
- Nếu nói thật lòng, anh thấy tiếc chứ! - Phôn nói, vẫn bằng cái giọng trầm, đều và rất ấm của anh. - Anh tiếc vì lẽ ra anh đã có một đêm tuyệt đẹp ở cạnh người con gái anh yêu.
Tiểu Vũ bắt đầu cựa quậy. Cô bắt đầu nghe rõ, kỹ lưỡng, xâu chuỗi những gì Phôn nói với những gì cô đã nghĩ, và thấy nhột nhạt vô cùng. Anh ấy đã biết mình nghĩ gì, chắc chắn thế. Và, anh ấy sẽ cười nhạo mình mất; thậm chí, có thể nào vì chuyện vớ vẩn mình gây ra mà anh ấy hết yêu mình không? Chắc không đâu nhỉ, tình yêu đâu thể chỉ vì một thứ muốn cho đi mà người kia chưa sẵn sàng nhận đủ làm lý do để hai người không yêu nhau nữa?!
- Nhưng, vì quá yêu em. Anh sợ... anh sợ mình sẽ đòi hỏi những thứ nhiều hơn em có thể cho đi vào lúc này. Mà, như thế chẳng khác nào làm tổn thương tình cảm của em cả.
Thật sự thì Tiểu Vũ không bất ngờ khi nghe Phôn nói vậy. Yêu nhau chưa quá lâu, nhưng chừng ấy thời gian đủ để Tiểu Vũ biết, thứ tình yêu Phôn dành cho cô, hoàn toàn không toan tính, hoàn toàn không vụ lợi và đẹp đến lung linh. Cô biết, chuyện tình dục, với anh là số âm, chứ đừng nói là số không. Bởi, thứ anh dành cho cô, tình dục chẳng thể sánh kịp. Trái tim có một sức mạnh kỳ lạ - nó có thể kiềm hãm tất cả những thứ gọi là bản năng, khi con người ta đã thật sự yêu đủ! Nhưng, cho dù không bất ngờ chút nào, thì sự xúc động trong Tiểu Vũ sau khi nghe những lời này cũng quá là dữ dội. Cô xúc động, không phải chỉ bởi rồi có một ngày, cô lại có thể ung nhiên ngồi trước mặt một người đàn ông đã từ chối thân xác cô, mà còn bởi người ấy hoàn toàn không giấu giếm lòng họ trước cô. Thế, nghĩa là, họ đã yêu cô thật rồi!
- Thế có nghĩa là… - Tiểu Vũ hạ quyển sách xuống, hơi cười, nhưng cố không quay sang Phôn - … em không nên lại gần anh lúc này, nhỉ? Vì như thế...
Phôn đứng bật dậy, không còn kiềm chế được nhiều hơn nữa. Anh lao đến, gần như - phải nói là gần như, nghĩa là anh đã cố gắng để nhẹ nhàng hết sức có thể - vồ lấy Tiểu Vũ và hôn cô, như thể, đó là nụ hôn cuối cùng trong cuộc đời anh vậy.
Tiểu Vũ lúng túng buông quyển sách xuống giường, giơ đôi tay gầy guộc, trắng nõn của cô, vít lấy cổ Phôn. Cô đáp lại nụ hôn của anh bằng một sự chân thành, đầy tha thiết và yêu chiều đúng nghĩa của một cô gái cố gắng sống lì lợm suốt chừng ấy năm, nay đã ngoan ngoãn chịu thuộc về một người - duy nhất chỉ một người mà thôi!
- Anh yêu em! - Phôn nói, qua hơi thở đầy gấp gáp của mình. - Và, cho dù cả thế giới này có chống lại điều ấy, anh vẫn sẽ yêu em.
Tiểu Vũ cố vít đầu Phôn xuống thêm gần nữa, nhưng, có lẽ tự Phôn đã biết, nếu anh cứ gần gũi cô thế này, anh sẽ không thể cố giữ gìn cho cô những thứ vẹn nguyên mà từ ngày đầu yêu nhau, anh đã dặn mình phải giữ cho bằng được.
Phôn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Tiểu Vũ, sau khi khéo léo gỡ hai cánh tay của cô ra khỏi cổ mình, giữ chặt hai bàn tay thuôn nhỏ, mềm mại của cô trong đôi tay bắt đầu chai sần sau vài năm tự bươn chải.
- Anh sẽ cố chứng tỏ để mẹ em chấp nhận anh!
- Em chưa hề nói mẹ phản đối chúng ta...
***
Chỉ còn vài ngày nữa là mẹ và bác Đạm sẽ về nước. Tiểu Vũ vẫn đợi chuyện mẹ muốn nói nhưng chưa tìm thấy cơ hội để nói, hoặc giả, là mẹ chưa dám nói. Sự đợi chờ khi đối diện nhau thế này tạo ra một khoảng cách nhất định mà Tiểu Vũ chưa bao giờ mong sẽ có giữa cô và mẹ. Chà, cuộc đời, có một khoảng cách được tạo ra bởi chính sự chần chừ của con người, liệu có bao nhiêu người nhận ra điều ấy?
Trong những ngày vừa qua, Tiểu Vũ luôn cố gạt đi những ám ảnh trong cô - hơi thở gấp gáp của mẹ, của bác Đạm, tiếng rên rỉ rõ ràng của mẹ - đặc biệt là mỗi lúc thấy những cú chạm cố tình bác Đạm huých vào mẹ. Cô tự hỏi, đó có phải là dấu hiệu riêng giữa hai người, về một sự thỏa thuận tình dục cho khoảng thời gian riêng tư mà họ đang mong có hơn cả ngồi cùng cô thế này?
Mẹ không thắc mắc gì về Phôn. Tiểu Vũ không biết, liệu thật sự mẹ có còn nhớ cuộc nói chuyện hôm nọ, để suy ra rằng, người cô giả vờ nói đã chiếm được thân xác của cô là Phôn không? Mẹ không hỏi gì. Mẹ thậm chí chẳng có động thái gì cả; đến mức có những lúc Tiểu Vũ cảm thấy mình và Phôn như vô hình trước tình yêu đang rừng rực cháy của mẹ. Bốn người, gặp nhau trong những buổi ăn uống ngắn ngủi - tranh thủ giờ rảnh của Phôn. Còn lại, Tiểu Vũ để mẹ và bác Đạm đi chơi riêng, thăm thú những nơi mà chính cô cũng chưa đặt chân đến, với lời giải thích rất vụng về, rằng, cô không thích.
Phôn thấy Tiểu Vũ buồn cười khi luôn suy diễn về những điều tồi tệ. Anh nghĩ, đơn giản là mẹ đã muốn cùng bác Đạm dọn về sống bên nhau, và cả hai đang phân vân rằng liệu họ có nên tổ chức một đám cưới hay không, hay chỉ là thông báo cho Tiểu Vũ biết? Anh bảo, mẹ ngại, nhưng Tiểu Vũ không tin rằng mẹ còn biết ngại nữa. Cô không tiện kể cho Phôn về những gì mình đã nghe thấy hôm nọ, càng không dám nói về chuyện mẹ thản nhiên đến lạ lùng trước chuyện cô bảo cô ăn nằm với một gã nào đấy. Cô chắc chắn rằng, khi mẹ đã có những suy nghĩ kiểu ấy, thì mẹ không còn biết ngại là gì nữa. Nên, việc mẹ chần chừ không nói chuyện mẹ cần phải nói với Tiểu Vũ, chắc chắn là chuyện thật sự khó nói, thật sự dễ bị phản đối, chứ không phải là chuyện mẹ và bác Đạm dọn về ở cùng với nhau. Nhưng mãi Tiểu Vũ vẫn chưa thể đoán ra đấy là chuyện gì; chẳng lẽ, tuổi này mà mẹ và bác lại muốn sinh em bé?
Còn hai ngày nữa là mẹ và bác Đạm sẽ trở về với những ngày tháng hoàn toàn riêng tư của họ. Tiểu Vũ mong nhanh đến ngày ấy. Vốn, cô đã quá mong ngóng chuyện được gặp mẹ, được ở cạnh mẹ. Cái cảm giác nơi đất khách quê người, có mẹ ở bên cạnh, thật ấm áp hơn cả được trở về nhà. Nhưng, rõ ràng, những ngày vừa rồi, những gì Tiểu Vũ nhận được, toàn là sự khó chịu. Mỗi lúc, sự gần gũi, thản nhiên giữa mẹ và bác Đạm càng tăng lên. Mẹ và bác Đạm giờ thậm chí có thể hôn nhau - hôn môi kiểu Pháp nhé - ngay cả trước mặt Phôn và Tiểu Vũ, mặc kệ những cái đằng hắng rất rõ ràng là khó chịu của đứa con gái không thật sự muốn “Tây hóa” đời mình. Có khi, mẹ còn cười hinh hích, nói vài ba câu bâng quơ, nói về chuyện tối trước, bác Đạm làm mẹ mệt vì sự tham lam thái quá của bác... Đàn bà thường thích khiêu khích và kích thích đàn ông bằng cách lúng liếng cười, gợi lại vài tiểu tiết thật nhỏ trong cuộc làm tình trước đó, để sẵn sàng khi có lúc riêng tư, họ lại đổ vào nhau như thể thời gian chỉ là dành cho chuyện chăn gối vậy! Sách báo nói quá nhiều về những điều này - thứ mà họ gọi là cách “hâm nóng” tình cảm giữa hai vợ chồng - Tiểu Vũ cũng không phải kiểu ấu trĩ, thủ cựu để bỏ qua tất cả những kiến thức mà thật ra ai cũng nên biết đấy; nhưng đây là mẹ cô và đây là trước mặt cô. Tiểu Vũ thật không còn có thể chịu nổi nữa rồi.
Đến giờ, cô thậm chí chẳng còn mong mẹ sẽ nói ra cái điều mà mẹ úp mở suốt gần tháng nay nữa. Cô nghĩ, tệ hại nhất là ở từng này tuổi và mẹ bảo, mẹ sẽ sinh con cho một người đàn ông khác. Và, nếu đó là điều mẹ muốn nói thì Tiểu Vũ không muốn nghe. Mẹ cứ làm, theo cách mẹ muốn. Cô sẽ đón nhận nó ở giới hạn là sự đã rồi. Thế thôi! Cô không chắc có thể yêu thương đứa em chui ra từ cùng một chỗ với cô hay không, nhưng cô chắc cô không thể ghét nó. Nên, nếu là thế, mẹ cứ thản nhiên làm. Nhưng, tốt nhất là mẹ đừng nói gì cả, vì có vẻ lúc này, mọi câu chuyện của mẹ đều sẽ liên quan ít nhiều đến việc ân ái với người đàn ông mà mẹ yêu thế nào. Điều này thật sự ngoài sức chịu đựng của Tiểu Vũ. Cô không muốn tự biến mình thành minh chứng sống cho kiểu phụ nữ cổ hủ; nhưng có lẽ sống cổ điển tí lại hay, ít nhất thì không thấy chuyện tình dục thành ra chỉ là vấn đề thể xác tầm thường khi quá thản nhiên nói về nó như chuyện ăn món gì và mặc cái gì.
Phôn cười khanh khách trước suy đoán lần này của Tiểu Vũ. Anh bảo, thế chẳng có nghĩa là cô không mong, mà là cô mong đừng có. Rồi anh lại dí dỏm bảo, nếu thế, con của mẹ cô và con của cô sẽ không cách nhau là mấy, vì, theo như anh dự tính, thì chắc cũng vài ba năm nữa thôi, cô sẽ sinh cho anh một lúc ba đứa con...
Tiểu Vũ chẳng thấy vui vẻ gì với kiểu đùa của người yêu, ngược lại, cô thật sự khó chịu. Sự khó chịu khiến cô ngọ nguậy không ngừng, đủ để Phôn biết, việc đùa của anh là rất vô duyên.
- Anh xin lỗi! - Phôn đưa tay, nhè nhẹ vuốt gờ lưng cong của cô. - Anh không có ý đùa giỡn đâu. Chỉ là...
- Thật là anh sẽ bắt em sinh ba đứa à? - Tiểu Vũ cáu gắt.
Phôn sững lại. Trời đất! Nàng nổi giận vì chuyện phải sinh ba đứa con, chứ hoàn toàn không phải là bực vì nghĩ con mình thua em của mình chỉ vài tuổi, càng chẳng phải vì anh đã suồng sã dám thản nhiên nói về chuyện sinh con khi cả hai vẫn cố giữ những thứ ngọt ngào ấy cho đêm tân hôn. Không hiểu sao, việc nhận ra điều này lẽ ra là rất đáng buồn cười mà Phôn lại không cười được. Anh nghiêm túc nhìn cô, gật đầu khẳng khái.
- Phải! Biết vậy sẽ thiệt thòi cho em! Nhưng, anh nghĩ ba đứa mới đủ. Và, anh sẽ cố hết sức để cho mẹ con em cuộc sống đàng hoàng.
***
Mẹ dự định dự sinh nhật Tiểu Vũ xong sẽ về thu xếp hành lý, nán lại thêm một ngày sau đấy để chắc chắn đã chuẩn bị xong xuôi, đầy đủ rồi mới về. Có lẽ, đây là ngày mẹ muốn dành trọn vẹn cho Tiểu Vũ đúng nghĩa và là duy nhất kể từ khi mẹ xuất hiện ở đây. Sự trọn vẹn, đôi khi chỉ cần là một giây cũng đủ, nhưng đôi khi có hàng thập kỷ cũng chẳng là gì… Tiểu Vũ không muốn cay nghiệt với thời gian ít ỏi còn lại giữa mẹ con cô trong lần gặp mặt này, chỉ là, tự nhiên, mọi thứ thành ra gồng gượng và mệt mỏi quá!
Bà bí mật bảo Phôn thuê hẳn một góc nhà hàng nơi anh làm việc, bày biện bàn tiệc bốn người rất đẹp và rất tốn kém để tổ chức một sinh nhật đáng nhớ cho Tiểu Vũ. Phải nói, Phôn có phần ngưỡng mộ mắt thẩm mỹ của mẹ Tiểu Vũ, lại thêm sự ân cần, chu đáo khi bà đích thân đến nói chuyện với chủ nhà hàng, xin phép cho Phôn được nghỉ làm một ngày, cốt để anh có thể cùng bà chuẩn bị mọi thứ và dự bữa ăn gia đình thân mật nhân sinh nhật thứ hai mươi mốt của con gái. Dĩ nhiên, chủ nhà hàng không thể phản đối. Ông ta còn vồn vã hoan nghênh, bảo sẽ không những không trừ tiền lương mà còn thưởng thêm cho Phôn vì đã giới thiệu một vị khách sộp như thế.
Tiểu Vũ không bất ngờ, nhưng, phải cố tỏ ra bất ngờ. Cô không muốn công sức của mẹ bị hao mòn vì sự đã biết. Dĩ nhiên cô phải biết, cho dù Phôn toa rập rất hay với mẹ, giả vờ bận rộn - mà chuyện bận rộn lại xảy ra ngay chỗ làm của anh càng dễ khiến cô không thể nghi ngờ - rồi hứa hẹn bù đắp sinh nhật riêng khi mẹ về nước... Nhưng Tiểu Vũ hiểu mẹ và hiểu cả Phôn. Cô thừa biết, nếu giả sử mẹ không đồng tình với mối quan hệ giữa cô và Phôn đi chăng nữa, thì mẹ sẽ gạt bỏ hết vào ngày này, cốt làm sao để cô được vui. Nên, cô đoán ra được, mẹ sẽ cùng Phôn tổ chức một ngày đặc biệt cho mình.
Tiểu Vũ không biết nói dối, nhưng, khi cố gắng nói sai sự thật đi để làm vừa lòng những người yêu thương mình, có vẻ, cô khá khẩm hơn, nên mẹ và Phôn rất vui. Bác Đạm thì vẫn cứ trầm ngâm đúng cái kiểu Tiểu Vũ vẫn thấy, mỗi lần đối diện cô. Điều này vốn vẫn làm cho Tiểu Vũ khó chịu, mặc dầu hôm nay cô quyết tâm không để ý đến, cố để tất cả mọi người cùng vui vẻ, trước ngày tiễn mẹ về nước, đợi đến chín, mười tháng nữa mới có thể gặp lại nhau.
Nhưng, có vẻ như sự sốt ruột của bác Đạm là đủ lớn. Hoặc bác nghĩ, hôm nay là cơ hội tốt để Tiểu Vũ dễ dàng chấp nhận mọi chuyện, nên, bác nhắc mẹ.
- Anh nghĩ, đã đến lúc em nói với con rồi! - Bác Đạm khẽ liếc sang Tiểu Vũ, lúc gọi cô là con.
- À! - Mẹ cười, hơi gượng, rồi nhướng mày, liếm môi, rõ ràng, mẹ đang rất ái ngại. - Mẹ đã định nói chuyện này...
- Mẹ và bác sẽ cưới nhau nhỉ? - Tiểu Vũ vờ bình thản, gắp miếng thức ăn trong chén của Phôn sang chén mình.
Mẹ lặng thinh. Có vẻ, mẹ đang dò xét thái độ của Tiểu Vũ.
- Phải! - Bác Đạm đáp luôn, không chần chừ.
- Tiến này! - Mẹ nhìn Phôn, nhẹ nhàng. - Con lấy giúp bác ít ớt nhé!
Chà! Câu đuổi khéo mới vụng về làm sao. Mẹ xưa nay kỵ ớt. Mẹ sợ nóng, sợ xấu làn da trắng nõn tự nhiên mãi không thay đổi của mình. Đó chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện lớn là mẹ bị dị ứng rất nặng. Nên, bất kỳ ai sống cùng mẹ, cho dù có nghiện ớt thì cũng đành cai, đành nhịn, vì nếu đem ớt đến gần mẹ, mẹ sẽ nổi rộp đỏ, mẩn ngứa và ngạt thở.
Phôn biết chuyện này, biết rất rõ. Vì, buồn cười thay, ngay cái ngày đầu tiên yêu nhau, khi kể về gia đình mình, về những thói quen sinh hoạt, Tiểu Vũ đã nhắc đi nhắc lại chuyện này rất nhiều lần, cốt để anh phải ghi nhớ và không bao giờ được quyền quên. Anh biết, mình nên đi đủ lâu để dành thời gian cho họ. Và, anh biết, anh nên trở lại với những quả ớt còn nguyên, để mẹ Tiểu Vũ không bị dị ứng và cũng không ái ngại nếu anh quay lại mà không đem theo gì.
Tiểu Vũ không phản ứng gì. Cô lặng im hạ đũa. Cô muốn nghe chuyện thật nghiêm túc, như đúng cách mẹ đang tạo ra. Cô sẽ đón nhận, vì, đó là điều mẹ muốn. Xưa nay, Tiểu Vũ luôn dặn mình chuẩn bị cho mẹ một món quà nhân ngày sinh nhật của cô, để cảm ơn mẹ đã cho cô một cuộc sống. Hôm nay cũng thế, nhưng, chắc cứ để mẹ nói xong cô mới tặng quà.
Ông chủ quán thấy Phôn vào bếp thì tỏ ra khá ngạc nhiên. Nhưng Phôn vờ vịt chuẩn bị vài thứ nước, cũng như xem lại bánh kem cho Tiểu Vũ, thì ông ta không thắc mắc thêm nữa, chỉ đi qua đi lại rồi khều Phôn, bảo, có vẻ gia thế Tiểu Vũ rất khủng khiếp, mừng cho Phôn đã chọn được một cô gái giàu có để yêu. Thêm phần, cô lại quá xinh đẹp nữa chứ.
Phôn mừng vì ông chủ của mình đã bắt chuyện, có cớ để anh nán lại gian bếp lâu hơn. Nhưng, chỉ vài câu xã giao, ông chủ của anh quay đi mất. Không lâu sau, ông ta quay lại, mặt mũi có vẻ khó hiểu, bảo, người yêu của Phôn đã bỏ đi rồi, với thái độ rất khó chịu. Phôn vội vã quay ra.
Mẹ Tiểu Vũ nhìn Phôn vẻ cầu cứu, trong khi bác Đạm thì mặt dàu dàu. Phôn tiến nhanh ra cửa, nhìn về hai phía con đường. Hun hút xa xa, bóng Tiểu Vũ liêu xiêu chạy. Phôn chạy theo, cố gọi, nhưng Tiểu Vũ không nghe, hoặc không muốn nghe gì đấy. Rồi, trong con lộ băng ngang, chiếc xe thư báo lao ra như điên dại, hất thẳng cả thân hình Tiểu Vũ đang thất thần lao đến. Phôn khựng lại và nghe đất trời đổ sập tối đen.