Quốc Anh từ từ mở mắt,lập tức những mùi khó chịu đã xộc lên mũi anh.Là bệnh viện sao?Anh nhìn sang bên cạnh,thấy bố mẹ anh,và cả Thư- Anh tỉnh rồi à - Thư nhẹ nhàng lên tiếng
- Mie....-Miệng anh lẩm bẩm tên cô
- Bây giờ mà con còn nhớ được đến nó à ? Nó bỏ con đi rồi,quên nó đi !!! - Bà Lâm gắt lên.
- Con ngủ bao lâu rồi ?
- 2 ngày.
Thư lên tiếng.
- 2 ngày .....
Quốc Anh nhớ đến căn bệnh của mình.Anh không muốn cho mọi người biết,muốn giấu đến tận lúc nhắm mắt.Nhưng giờ chắc tất cả đều biết hết rồi...
Nước mắt bà Lâm bắt đầu chảy xuống,bà ôm chầm lấy Quốc Anh,nghẹn ngào nói :
- Tại sao con không nói với mẹ ? Tại sao con phải giấu mọi người ? Tại sao con không chịu nhập viện chữa trị chứ ?
- Con xin lỗi. - Quốc Anh chợt thấy mình thật bất lực.Lúc phát hiện,bệnh của anh đang chuyển biến xấu rồi,nếu nhập viện có thể có cơ hội.Nhưng lúc đó anh còn chuyện chưa giải quyết với vợ và Thư,không thể ung dung nằm trên giờ mãi được.
- Con không cần xin lỗi.Mai con sẽ tiến hành phẫu thuật ngay.Đừng lo....-Bà Lâm ôm con trai mình vào lòng,nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt
Không ai nói thêm gì nữa.Mọi người chỉ ngậm ngùi im lặng,nước mắt khẽ chảy dài xuống.
****************
- MĨ -
Mie vừa xuống máy bay.Cô chẳng hiểu vì sao mình cảm thấy nóng lòng muốn trở lại đây như vậy.Vì nhớ Abi chăng ? Xùy xùy,chắc không phải đâu.
Hôm nay Mie diện một chiếc quần bò rất cá tính.Kết hợp với chiếc áo da đỏ.Mái tóc hơi xoăn xõa dài ngang lưng.Thêm một chiếc kính đen che mắt.Cộng với nước da trắng ngần của mình khiến rất nhiều người phải khựng lại nhìn cô.Có lẽ sẽ chẳng ai biết cô đã có chồng nếu Mie không nói.
Vừa thấy Mie ,Abi gọi lớn :
- Mie , Mie !!! - Anh đưa hai cánh tay lên vẫy vẫy.
Mie nghe thấy tiếng Abi,đi thẳng tới chỗ anh mỉm cười
- Hello ! Bi - Mie chống một tay xuống hông,tay kia dơ lên chào tạo dáng vẻ rất đáng yêu.
- Hi,I miss you so much !! - Anh ta ôm chầm lấy Mie,cô cũng không phản kháng gì.Người Mĩ là vậy,khi gặp lại nhau ,một cái ôm chỉ như bắt tay.
- Me too.Hì... - Mie đưa tay lên vỗ vỗ vai anh.
Abi chợt bỏ Mie ra,kéo thẳng Mie đi
- Ta về thôi !
Abi mở cửa ôtô cho Mie,đợt cô vào rồi mới trở ra cửa kia vào theo.Anh nhấn ga vút đi một mạch
- Mà đi đâu thế ? - Mie nhìn sang phía Abi gặng hỏi
- Đi rồi sẽ biết !
Xe dừng lại trước một căn nhà thân quen.Mie nhận ra ngay căn nhà ấy,là căn nhà mà cô và Abi đã có những tháng vui vẻ ở cạnh nhau.
Mie đẩy cửa bước vào,bên trong nhà,mọi thứ vẫn như vậy.Nhưng có điều,tất cả mọi thứ đều bị bám một lớp bụi bẩn.Mie đưa tay xua xua phía trước mặt mà ho lên sặc sụa
- Sao bụi thế này ? Anh không ở đây à ?
- Từ sau khi em đi một thời gian,bố anh bắt anh vào làm chủ tịch tập đoàn SUVE,anh phải chuyển cả nơi ở theo yêu cầu của bố anh.
Công ty SUVE vốn có tiếng trong nước là một công ty cổ phần giàu nhất nhì.Muốn vào làm cũng khó.Vậy mà Abi lại là người đứng đầu của tập đoàn này khi còn trẻ như vậy.Chắc hẳn anh phải tài giỏi lắm.
- À,anh gọi người đến dọn rồi,họ sẽ đến ngay thôi.Sau này em cứ ở đây nhé,căn nhà này coi như của em ! - Anh lôi ra từ trong túi một chùm chìa khóa đặt vào lòng bàn tay Mie.
- Em ...em không nhận được.... - Cô cuống quýt
Anh nắm tay Mie lại,mỉm cười
- Coi như là quà mừng em quay lại Mĩ.
Nói đoạn,anh ôm trầm Mie vào lòng.
- Em.....- Mie ấp úng
- Suỵt ! - Abi đưa ngón tay đặt vào môi cô
" Dinh dong...''
Đúng lúc ấy tiếng chuông cửa vang lên
- Có lẽ người quét dọn đến,anh ra mở cửa
Mie nhìn ra phía cửa.Có ba người đàn ông trong bộ đồ của công ty dọn dẹp và một số dụng cụ gì đó.Chỉ trong vòng 40p,ba người kia đã làm cho căn nhà sáng bóng lên.Mie phải thực sự khâm phục họ.Chưa đến một tiếng mà đã dọn xong căn nhà lớn như vậy.
Abi khoác lấy vai Mie,nở nụ cười tươi với đôi mắt xanh khói bí ẩn.
- Trưa rồi,em muốn ăn gì anh đưa đi ăn ?
- Em muốn ăn...- Mie chống cằm suy nghĩ - À,ăn ....thịt anh ! HAHAA
Vừa nói cô vừa đưa tay cù khắp người Abi khiến anh không nhịn được mà cười lên những tiếng ròn rã.Abi không ngừng chắp tay xin Mie dừng lại,nhưng cô lại cảm thấy thích thú.Anh càng xin cô cô lại càng cù nhiều hơn.Cô như muốn Abi hoàn toàn chịu thua trước mặt mình.
" Reng....reng....''
Tiếng điện thoại của Abi vang lên khiến cả hai người giật mình.Mie đành miễn cưỡng dừng trò đùa của mình lại.Còn Abi cầm điện thoại ra ngoài nghe.
**************************
Quốc Anh từ từ mở mắt,lập tức những mùi khó chịu đã xộc lên mũi anh.Là bệnh viện sao?Anh nhìn sang bên cạnh,thấy bố mẹ anh,và cả Thư- Anh tỉnh rồi à - Thư nhẹ nhàng lên tiếng
- Mie....-Miệng anh lẩm bẩm tên cô
- Bây giờ mà con còn nhớ được đến nó à ? Nó bỏ con đi rồi,quên nó đi !!! - Bà Lâm gắt lên.
- Con ngủ bao lâu rồi ?
- ngày.
Thư lên tiếng.
- ngày .....
Quốc Anh nhớ đến căn bệnh của mình.Anh không muốn cho mọi người biết,muốn giấu đến tận lúc nhắm mắt.Nhưng giờ chắc tất cả đều biết hết rồi...
Nước mắt bà Lâm bắt đầu chảy xuống,bà ôm chầm lấy Quốc Anh,nghẹn ngào nói :
- Tại sao con không nói với mẹ ? Tại sao con phải giấu mọi người ? Tại sao con không chịu nhập viện chữa trị chứ ?
- Con xin lỗi. - Quốc Anh chợt thấy mình thật bất lực.Lúc phát hiện,bệnh của anh đang chuyển biến xấu rồi,nếu nhập viện có thể có cơ hội.Nhưng lúc đó anh còn chuyện chưa giải quyết với vợ và Thư,không thể ung dung nằm trên giờ mãi được.
- Con không cần xin lỗi.Mai con sẽ tiến hành phẫu thuật ngay.Đừng lo....-Bà Lâm ôm con trai mình vào lòng,nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt
Không ai nói thêm gì nữa.Mọi người chỉ ngậm ngùi im lặng,nước mắt khẽ chảy dài xuống.- MĨ -
Mie vừa xuống máy bay.Cô chẳng hiểu vì sao mình cảm thấy nóng lòng muốn trở lại đây như vậy.Vì nhớ Abi chăng ? Xùy xùy,chắc không phải đâu.
Hôm nay Mie diện một chiếc quần bò rất cá tính.Kết hợp với chiếc áo da đỏ.Mái tóc hơi xoăn xõa dài ngang lưng.Thêm một chiếc kính đen che mắt.Cộng với nước da trắng ngần của mình khiến rất nhiều người phải khựng lại nhìn cô.Có lẽ sẽ chẳng ai biết cô đã có chồng nếu Mie không nói.
Vừa thấy Mie ,Abi gọi lớn :
- Mie , Mie !!! - Anh đưa hai cánh tay lên vẫy vẫy.
Mie nghe thấy tiếng Abi,đi thẳng tới chỗ anh mỉm cười
- Hello ! Bi - Mie chống một tay xuống hông,tay kia dơ lên chào tạo dáng vẻ rất đáng yêu.
- Hi,I miss you so much !! - Anh ta ôm chầm lấy Mie,cô cũng không phản kháng gì.Người Mĩ là vậy,khi gặp lại nhau ,một cái ôm chỉ như bắt tay.
- Me too.Hì... - Mie đưa tay lên vỗ vỗ vai anh.
Abi chợt bỏ Mie ra,kéo thẳng Mie đi
- Ta về thôi !
Abi mở cửa ôtô cho Mie,đợt cô vào rồi mới trở ra cửa kia vào theo.Anh nhấn ga vút đi một mạch
- Mà đi đâu thế ? - Mie nhìn sang phía Abi gặng hỏi
- Đi rồi sẽ biết !
Xe dừng lại trước một căn nhà thân quen.Mie nhận ra ngay căn nhà ấy,là căn nhà mà cô và Abi đã có những tháng vui vẻ ở cạnh nhau.
Mie đẩy cửa bước vào,bên trong nhà,mọi thứ vẫn như vậy.Nhưng có điều,tất cả mọi thứ đều bị bám một lớp bụi bẩn.Mie đưa tay xua xua phía trước mặt mà ho lên sặc sụa
- Sao bụi thế này ? Anh không ở đây à ?
- Từ sau khi em đi một thời gian,bố anh bắt anh vào làm chủ tịch tập đoàn SUVE,anh phải chuyển cả nơi ở theo yêu cầu của bố anh.
Công ty SUVE vốn có tiếng trong nước là một công ty cổ phần giàu nhất nhì.Muốn vào làm cũng khó.Vậy mà Abi lại là người đứng đầu của tập đoàn này khi còn trẻ như vậy.Chắc hẳn anh phải tài giỏi lắm.
- À,anh gọi người đến dọn rồi,họ sẽ đến ngay thôi.Sau này em cứ ở đây nhé,căn nhà này coi như của em ! - Anh lôi ra từ trong túi một chùm chìa khóa đặt vào lòng bàn tay Mie.
- Em ...em không nhận được.... - Cô cuống quýt
Anh nắm tay Mie lại,mỉm cười
- Coi như là quà mừng em quay lại Mĩ.
Nói đoạn,anh ôm trầm Mie vào lòng.
- Em.....- Mie ấp úng
- Suỵt ! - Abi đưa ngón tay đặt vào môi cô
" Dinh dong...''
Đúng lúc ấy tiếng chuông cửa vang lên
- Có lẽ người quét dọn đến,anh ra mở cửa
Mie nhìn ra phía cửa.Có ba người đàn ông trong bộ đồ của công ty dọn dẹp và một số dụng cụ gì đó.Chỉ trong vòng p,ba người kia đã làm cho căn nhà sáng bóng lên.Mie phải thực sự khâm phục họ.Chưa đến một tiếng mà đã dọn xong căn nhà lớn như vậy.
Abi khoác lấy vai Mie,nở nụ cười tươi với đôi mắt xanh khói bí ẩn.
- Trưa rồi,em muốn ăn gì anh đưa đi ăn ?
- Em muốn ăn...- Mie chống cằm suy nghĩ - À,ăn ....thịt anh ! HAHAA
Vừa nói cô vừa đưa tay cù khắp người Abi khiến anh không nhịn được mà cười lên những tiếng ròn rã.Abi không ngừng chắp tay xin Mie dừng lại,nhưng cô lại cảm thấy thích thú.Anh càng xin cô cô lại càng cù nhiều hơn.Cô như muốn Abi hoàn toàn chịu thua trước mặt mình.
" Reng....reng....''
Tiếng điện thoại của Abi vang lên khiến cả hai người giật mình.Mie đành miễn cưỡng dừng trò đùa của mình lại.Còn Abi cầm điện thoại ra ngoài nghe.