Mie Anderan...Cô là con lai.Mẹ cô là người Việt,bố cô là người Mĩ.Cả gia đình cô sinh sống bên Mĩ đến năm Mie 4 tuổi thì quay lại Việt Nam do công việc của bố Mie.
Năm cô tròn 18 tuổi.Cái tuổi được coi là khoảng thời gian đẹp nhất của người con gái.Vào ngày sinh nhật thứ 18,cả gia đình cô đi chơi mừng sinh nhật Mie.Nhưng không may chiếc xe bị thủng một bên lốp và chệch hướng lái.Chiếc xa lao thẳng xuống vực.Và Mie là người duy nhất sau tai nạn đáng sợ ấy.Cô đã hôn mê suốt một tháng trời,khi tỉnh dậy Mie đã rất sốc,thậm chí cô đã mất đi nụ cười một thời gian dài.Cô luôn đổ lỗi cho mình,rằng bố mẹ cô mất đều là vì cô.Đó có lẽ chính là lúc mà Mie đau khổ nhất trong cuộc đời,cô thậm chí bị mắc bệnh trầm cảm.Bạn bè,người thân đều xót thương cho Mie,nhưng họ chẳng thể làm gì ngoài việc an ủi cô.Có những lúc,Mie muốn bỏ cái cuộc sống nhàm chán và vô vị này để đi theo bố mẹ,nhưng chẳng hiểu vì lí do nào mà cô đã sống sót sau 3 lần tự tử.Cuối cùng,cô nghĩ mình nên sống,đúng hơn là phải sống.Phải sống thay cả bố mẹ cô.Mie đã phải vừa học vừa đi làm thêm ngoài giờ.Cô tận lực tự sống độc thân một cách khốn khổ.
Nửa năm sau...Mie may mắn gặp được một người phụ nữ góa chồng tên Hoàng Mai.Bà ấy rất giàu,nhưng lại không có con cái.Bà Mai đã rất thương cho số phận của Mie và quyết định nhận cô về làm con nuôi.
Dù cuộc sống mới tốt hơn rất nhiều,Mie không cần phải lo nghĩ cho mỗi bữa ăn,được ăn sung mặc sướng,nhận được tình yêu thương rộng lớn từ người mẹ nuôi nhưng cô vẫn không thể cười một cách thỏa mái được.Chứng trầm cảm cũng không chịu tách ra khỏi Mie.Nỗi ám ảnh kinh hoàng về cái chết của bố mẹ ngay trong ngày sinh nhật của cô cứ hiện về mỗi đêm.Mie cũng chỉ có thể ôm nỗi đau một mình sống qua ngày.
Rồi,cô gặp Quốc Anh...Một cuộc gặp tình cờ nhưng đủ làm Mie nhớ mãi.Anh rất tốt với cô,anh luôn làm cô cười.Anh giúp cô lấy lại nụ cười và tính hòa đồng mà Mie đã lãng quên suốt cả một thời gian dài.Sau đó,cô chẳng hiểu mình đã thích anh từ bao giờ.Anh như một thiên thần trong mắt Mie .Sau tai nạn của bố mẹ,Mie cứ nghĩ mình sẽ chỉ sống vì bố mẹ ruột và bà Mai,trong thâm tâm cô không muốn tồn tại thứ gọi là ''tình yêu''.Nhưng với Quốc Anh,cô đã khác.Mie nghĩ cũng nên tìm cho mình một chút tình yêu.
Nhưng khi ra mắt " bố mẹ chồng ",chẳng hiểu cô làm gì sai mà mẹ Quốc Anh từ chối cô một cách kích liệt.Dù Quốc Anh đã một mực bênh vực và nói cưới Mie với mẹ,nhưng cô vẫn buồn...
Không ngờ,sau khi cưới vẫn còn những áp lực đến với cô...
- Cuộc sống này...Thực sự mệt mỏi!!Mọi thứ đều không như mơ!
Mie Anderan...Cô là con lai.Mẹ cô là người Việt,bố cô là người Mĩ.Cả gia đình cô sinh sống bên Mĩ đến năm Mie tuổi thì quay lại Việt Nam do công việc của bố Mie.
Năm cô tròn tuổi.Cái tuổi được coi là khoảng thời gian đẹp nhất của người con gái.Vào ngày sinh nhật thứ ,cả gia đình cô đi chơi mừng sinh nhật Mie.Nhưng không may chiếc xe bị thủng một bên lốp và chệch hướng lái.Chiếc xa lao thẳng xuống vực.Và Mie là người duy nhất sau tai nạn đáng sợ ấy.Cô đã hôn mê suốt một tháng trời,khi tỉnh dậy Mie đã rất sốc,thậm chí cô đã mất đi nụ cười một thời gian dài.Cô luôn đổ lỗi cho mình,rằng bố mẹ cô mất đều là vì cô.Đó có lẽ chính là lúc mà Mie đau khổ nhất trong cuộc đời,cô thậm chí bị mắc bệnh trầm cảm.Bạn bè,người thân đều xót thương cho Mie,nhưng họ chẳng thể làm gì ngoài việc an ủi cô.Có những lúc,Mie muốn bỏ cái cuộc sống nhàm chán và vô vị này để đi theo bố mẹ,nhưng chẳng hiểu vì lí do nào mà cô đã sống sót sau lần tự tử.Cuối cùng,cô nghĩ mình nên sống,đúng hơn là phải sống.Phải sống thay cả bố mẹ cô.Mie đã phải vừa học vừa đi làm thêm ngoài giờ.Cô tận lực tự sống độc thân một cách khốn khổ.
Nửa năm sau...Mie may mắn gặp được một người phụ nữ góa chồng tên Hoàng Mai.Bà ấy rất giàu,nhưng lại không có con cái.Bà Mai đã rất thương cho số phận của Mie và quyết định nhận cô về làm con nuôi.
Dù cuộc sống mới tốt hơn rất nhiều,Mie không cần phải lo nghĩ cho mỗi bữa ăn,được ăn sung mặc sướng,nhận được tình yêu thương rộng lớn từ người mẹ nuôi nhưng cô vẫn không thể cười một cách thỏa mái được.Chứng trầm cảm cũng không chịu tách ra khỏi Mie.Nỗi ám ảnh kinh hoàng về cái chết của bố mẹ ngay trong ngày sinh nhật của cô cứ hiện về mỗi đêm.Mie cũng chỉ có thể ôm nỗi đau một mình sống qua ngày.
Rồi,cô gặp Quốc Anh...Một cuộc gặp tình cờ nhưng đủ làm Mie nhớ mãi.Anh rất tốt với cô,anh luôn làm cô cười.Anh giúp cô lấy lại nụ cười và tính hòa đồng mà Mie đã lãng quên suốt cả một thời gian dài.Sau đó,cô chẳng hiểu mình đã thích anh từ bao giờ.Anh như một thiên thần trong mắt Mie .Sau tai nạn của bố mẹ,Mie cứ nghĩ mình sẽ chỉ sống vì bố mẹ ruột và bà Mai,trong thâm tâm cô không muốn tồn tại thứ gọi là ''tình yêu''.Nhưng với Quốc Anh,cô đã khác.Mie nghĩ cũng nên tìm cho mình một chút tình yêu.
Nhưng khi ra mắt " bố mẹ chồng ",chẳng hiểu cô làm gì sai mà mẹ Quốc Anh từ chối cô một cách kích liệt.Dù Quốc Anh đã một mực bênh vực và nói cưới Mie với mẹ,nhưng cô vẫn buồn...
Không ngờ,sau khi cưới vẫn còn những áp lực đến với cô...
- Cuộc sống này...Thực sự mệt mỏi!!Mọi thứ đều không như mơ!