Lâm Ái Liên đưa Ái Mỹ đến tạm ở một khách sạn ở Thành Đông Nam, ôm ấp em gái đáng thương vào lòng, Lâm Ái Mỹ dụi vào lòng chị, nức nở bật khóc.
Lâm Ái Liên xoa xoa tấm lưng nhỏ gầy của em gái, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, bộ dạng em gái cô tồi tệ thế này, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.
Hai mắt Ái Liên cay xè, mũi nghẹn lại, nước mắt tí tách chạy trên gò má, xót xa ôm ấp em gái trong lòng.
“Ái Mỹ…”
Lâm Ái Mỹ trong bộ dạng thế này, Lâm Ái Liên làm sao dám đưa cô trở về để gặp mẹ, mẹ sẽ đau lòng lắm.
Sợ rằng mẹ sẽ chịu không nổi khi nhìn thấy Lâm Ái Mỹ.
Ái Liên nhìn em gái oan ức khóc trong lòng, không nén được nước mắt rơi xuống, cô hít sâu một hơi tự trấn an, giọng phát run.
“Không sao rồi, có chị ở đây rồi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với em vậy?”
Lâm Ái Mỹ chỉ biết khóc, bao nhiêu đau khổ vỡ oà, hai bàn tay nhỏ níu lấy hai vai áo chị, miệng chỉ có thể phát ra tiếng khóc oai oái như đứa trẻ, tiếng khóc thay cho những gì cô muốn nói mà không thể nói.
“Ái Mỹ… Em làm sao lại thành ra thế này, rốt cuộc là tại sao?” Lâm Ái Liên ôm chặt đứa em thơ dại, kiềm hãm lại run rẩy nặng giọng hỏi.
“Là ai? Là ai đã làm?” Đáy mắt Lâm Ái Liên nổi lên lửa giận, bàn tay nắm chặt thành quả đấm, vần trán nổi lên sợi gân.
“Rốt cuộc là ai đã làm?”
Lâm Ái Mỹ oà khóc, tức tưởi ô ô a a vì không thể nói được, giây phút được chị ôm ấp trong lòng, Lâm Ái Mỹ như đứa trẻ nhỏ nức nở mách lẻo, nhưng muốn nói thế nào cũng không nói được, chỉ có tiếng khóc oan ức thê thảm kéo dài.
Bàn tay gầy nhom buông ra vai áo chị, run rẩy nắm lấy một bàn tay, lật bàn tay chị ngửa ra, Lâm Ái Mỹ dùng ngón trỏ viết vào lòng bàn tay Ái Liên.
Ngón trỏ run rẩy viết lên lòng bàn tay từng chữ cái, vừa viết vừa run rẩy, đôi vai bần bật run lên vì kinh hãi.
Lâm Ái Liên tập trung vào cảm giác chữ viết trên lòng bàn tay, giây sau đó, Ái Liên dữ tợn trừng lên, giọng nặng trịch xác nhận.
“Phàm Dương Lâm Ninh?”
Gương mặt Lâm Ái Mỹ mếu máo, đầu lông mày chau chặt lại, run run gật đầu.
…
Buổi tối ở Hoa Viên…
Sau khi nghe về ngày sinh nhật của anh, Lâm Ninh cả buổi chiều chỉ lặng người một cách ngốc nghếch, giống như đang thả hồn trôi lạc đi về nơi đâu xa xăm.
Anh trở về nhà sau giờ làm việc, bước vào phòng ngủ chính tìm kiếm bóng dáng bảo bối.
Hôm nay cô không ở dưới nhà chào đón anh, Phàm Dương không khỏi cảm thấy lạ, anh bước vào phòng ngủ chính, bảo bối của anh cũng không nhào úp vào lòng anh.
Ngược lại cô lại ngồi thẫn thờ trên giường, thần thờ phát ngốc nhìn đi đâu đó.
Phàm Dương bước đến bên giường ngủ ngồi xuống, nhìn gương mặt thẫn thờ, trên gò má còn có vệt nước mắt lấp lánh.
Phàm Dương vội vàng nhích người trèo lên giường, hai bàn tay to ôm lấy hai bên gương mặt của bảo bối, hai ngón tay cái lau đi vệt nước mắt khiến anh đau lòng kia.
“Bà nhỏ…” Anh đau lòng gọi “Bà nhỏ của anh lại bị làm sao rồi?”
Lâm Ninh chuyển tầm mắt từ hư vô chạm vào gương mặt tuấn sái trước mặt, chạm vào đôi mắt cương nghị chỉ có ôn nhu của anh, cô không biết nói gì cả, hai bàn tay vươn ra câu lấy cổ anh ôm lại, mặt tựa lên bã vai anh.
Phàm Dương ngạc nhiên, hai bàn tay vội ôm bảo bối.
“Em sao vậy?”
Hai bàn tay nhỏ câu lấy cổ anh choàng lại, nắm thành hai quả đấm nhỏ, mặt dụi vào bã vai ngửi lấy mùi gỗ dịu nhẹ.
Hàng mi nặng nề trĩu xuống, trái tim đau đớn rỉ máu.
Chỉ là cô không biết phải bù đắp cho anh thế nào, không biết phải xoa dịu những tổn thương anh đã trải qua như thế nào.
Khi nghe Tiểu Vỹ nói về chuyện đó, trái tim cô như thể bị ai đó c ắm vào con dao tẩm đầy chất độc.
Người đàn ông mà cô yêu thương đã phải chịu đựng quá nhiều thứ, cô muốn làm anh vui mới nảy ra ý tưởng sẽ tổ chức sinh nhật, nào ngờ, ngày sinh nhật lại là ngày đau lòng nhất.
Lâm Ninh lặng đi, hai tay ôm chặt anh, dụi vào bờ vai rắn chắc hít thật sâu.
“Em yêu anh…” Giọng nhỏ khẽ nói.
Phàm Dương cười mỉm, bàn tay xoa xoa tấm lưng vuốt lên sau gáy, luồn tay vào mái tóc khẽ vuốt ve những sợi tóc dài, ấm áp từ trái tim lan toả, nghiêng mặt hôn lên làn tóc.
“Sao đột nhiên lại nói như vậy?”
“Em yêu anh…” Lâm Ninh nói lại lần nữa, giọng nói ngọt ngào thì thầm bên tai anh, dịu dàng mang theo hơi ấm, lời nói đến từ trái tim chân thành.
“Phàm Dương, em yêu anh.
”
Từ nay về sau, cô sẽ yêu anh nhiều hơn thế nữa.
Tuy rằng cô không thể xoá đi những tổn thương trong quá khứ, nhưng cô có thể tạo lên hạnh phúc trong tương lai, cô sẽ yêu anh nhiều hơn, thương anh nhiều hơn nữa.
Sẽ không để cho thế giới này làm tổn hại lên người đàn ông của cô.
Như ngày thọ tiệc hôm đó, những người trong Phàm gia nói anh không có nhà.
Lâm Ninh tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm lần nữa, cô sẽ tạo nên gia đình hạnh phúc cho anh.
Cô yêu anh, thế nên hãy để cô vung đắp cho sau này của anh.
Những lời muốn nói nhiều lắm, nhiều đến mức cô không biết bắt đầu từ đâu, cô chỉ tóm gọn lại vào ba chữ ấy.
Phàm Dương xoa xoa mái tóc, hôn lên lọng tóc dài, ánh mắt trìu mến rơi vào vực sâu chìm đắm.
Không biết vì sao bảo bối lại buồn, lại còn luôn miệng nói yêu anh, anh hạnh phúc vô cùng, trái tim lan toả ra xao xuyến rạo rực, lặng yên ôm chặt bảo bối, ôn dịu đáp lại.
“Anh cũng yêu em.
”
Anh giương cao bạc môi, tuấn tú cười tươi, trong đáy mắt chỉ có tình sâu ý đậm, lần nữa thật khẽ thật chậm thốt lên.
“Yêu em rất nhiều.
”
Đáp lại bảy tỏ của Lâm Ninh là lời yêu say đắm, anh cũng yêu cô.
Yêu nhiều hơn tất cả.
“Anh yêu em Ninh Ninh, yêu em nhất.
”
Anh khẽ cười, hai mi mắt chợt nóng, lấp lánh ra ánh hồng.
“Vậy nên sau này, dù có chuyện gì xảy ra, Ninh Ninh cũng không được rời khỏi anh, biết chưa?”
“Em mới không thèm rời khỏi anh” Lâm Ninh khịt ra một tiếng cười, buông ra vòng ôm, hôn chụt lên môi anh, nhoe ra nụ cười rạng rỡ.
“Em á ha, em dính anh tới cuối đời luôn, khi anh già xấu xí cũng không rời khỏi anh.
”
Phàm Dương mím môi cười, cái cười mỉm trông anh vừa tuấn soái vừa có chút bình phàm, anh véo lấy gò má cưng nựng.
“Vậy thì anh nên cảm ơn bà nhỏ, cảm ơn bà nhỏ đã dính lấy anh.
”
Lâm Ninh bị véo má, hai tay cô nâng lên véo hai bên gò má của anh, kéo kéo lại xoa xoa gò má khẳng định chủ quyền.
“Chồng em là của em, chỉ của một mình em!”
Phàm Dương phì cười, hướng đến hôn lên cái miệng nhọn vểnh vểnh ra, nụ hôn say mê cại mở răng miệng, vừa hôn vừa lấn áp đẩy cô nằm xuống giường.
Môi hôn, bàn tay nghịch ngợm bắt đầu chui vào trong áo sờ sạng, nụ hôn trượt xuống cổ, lim láp in lên những dấu hôn đỏ trên xương quai xanh.
Anh lại vội vàng lột quần áo của Lâm Ninh, giải phóng bản thân, đặt phân thân to lớn trước u hoa mê hoặc, nhếch miệng cười vừa tiêu sái vừa ngạo nghễ.
“Ừ… Anh là của em, cái này cũng là của em, chỉ của em.
”
Ớ… Người đàn ông này hình như đi lệch quỹ đạo rồi, sao lại lãng qua vấn đề bin thái rồi a.
Thúc người tiến vào, chôn vùi vào nơi mm mại ấm nóng chứng minh cho việc “Cái này chỉ của mình em”.
“U a…” Lâm Ninh kêu lên, xấu hổ ôm lấy gương mặt, giấu đi gương mặt đỏ bừng như trái cherry.
“Bao nhiêu lần rồi mà còn xấu hổ?” Phàm Dương cười cười, gỡ tay cô ra, hôn lên cái miệng nhỏ, chôn thân to lớn vào cái huyệt ấm nóng, sảng khoái rít ra một âm, ánh mắt đậm nồng tình ý mong chờ.
“Bà nhỏ hôm nay chưa có chào đón anh.
”
Lâm Ninh thẹn người, má đỏ tim đập loạn, phía dưới bị lấp đầy, u hoa co bóp siết lấy gây thịt, rùng người một cái, giọng cũng run theo.
“Ưm… M… Mừng anh về nhà.
”
“Ừ a, anh về rồi đây!” Phàm Dương rít sâu vì hưng phấn, sảng khoái đánh lên đại não, thắt lưng bắt đầu điên cuồng chuyển động.
Căn phòng phát ra âm thanh ái muội, tình yêu nồng nàn lấp đầy cả hai con tim mê muội.
.