Khi tôi vội vàng chạy đến thì thi thể đã được hỏa táng trong nhà tang lễ của bệnh viện, nghi lễ vô cùng đơn giản. Tôi đẩy cửa bước vào, trên chiếc ghế băng dài cũ kỹ, tôi nhìn thấy Diệp Lận, ánh mắt nhìn vô định về phía trước, xung quanh quá đỗi yên tĩnh, như một vùng đất chết.
Tôi bước đến bên anh, ngồi xuống, cũng giống như lần trước ở bên Pháp, chỉ có điều, lần này anh bỏ đi, ngay cả lời tạm biệt cũng không nói.
Tôi tỉnh dậy trên ghế băng, nhìn thấy Tịch Hy Thần đang ngồi xổm trước mặt mình, trên người đắp chiếc áo khoác của anh.
“Những người khác đâu?”
“Đã đi rồi.”
Tôi đột nhiên đứng dậy, nhưng đôi chân tê dại khiến tôi lại đổ gục xuống ghế.
“Cẩn thận một chút, sao thế, có đau không?” Anh vội vàng đỡ lấy tôi, tôi vô thức đấy anh ra, “Không sao. Em phải đi tìm anh ấy, nhất định anh ấy vẫn chưa đi xa.”
Tôi có cảm giác người bên cạnh bỗng nhiên ngây ra, nhưng bây giờ trong lòng tôi chỉ lo lắng cho Diệp Lận. Anh ấy là người luôn tùy tiện làm bậy, lại nhạy cảm, tôi sợ anh ấy sẽ tự sát, bởi vì anh ấy đã từng làm thế.
“Em có thể nghĩ cho anh một chút không?” Bên cạnh truyền đến giọng nói cùng tiếng cười gượng, tay anh vẫn chưa chịu buông ra.
Tôi nhìn Tịch Hy Thần. Tôi thừa biết anh không muốn tôi tiếp xúc với Diệp Lận, nhưng lúc này tôi không thể nào để ý đến cảm xúc của anh được, “Em nhất định phải đi tìm anh ấy, để đảm bảo anh ấy không xảy ra chuyện gì.”
Tịch Hy Thần lại mỉm cười, buông tay ra, “Em biết rõ là nếu em muốn đi, anh hoàn toàn không thể ngăn cản được em.”
“Anh sao thế?”
“Anh cũng không biết mình làm sao nữa.” Anh hơi nhếch môi với vẻ mỉa mai.
“Anh nói vậy là có ý gì? Anh đang nghĩ gì? Anh muốn nói gì hả?” Tôi hơi tức giận.
Anh nhìn tôi chằm chằm, có phần bất nhã, “Em khiến anh có cảm giác không yên tâm, An Kiệt, em nhớ tình cũ, em mềm lòng, hai người căn bản là có tình cảm, tất cả những điều đó đều khiến anh bất an...”
Tôi ngắt lời anh: “Em nghĩ giữa chúng ta đã rõ ràng mọi chuyện, không nên có bất kỳ một hiểu lầm nào.”
Anh thẳng thắn: “Đúng, giữa chúng ta không có hiểu lầm. Nhưng em luôn có những hành động khiến anh không thể không nghĩ ngợi.”
“Em không muốn nhấn mạnh một lần nữa rằng chúng ta cần phải tin tưởng nhau.” Tôi đứng dậy, cảm thấy hơi buồn vì sự thiếu tin tưởng đó, trả lại anh chiếc áo khoác, “Anh về trước đi, em sẽ gặp anh nói chuyện muộn một chút, nếu anh cảm thấy chúng ta vẫn cần phải nói chuyện.”
“Lời em nói khiến anh có cảm giác như mình đang cố tình gây rối vậy.” Anh chua chát nói.
Tôi ngừng lại một lát, cuối cùng cũng mỉm cười, “Anh biết là tốt rồi.”
Diệp Lận đã tắt điện thoại, tôi đi loanh quanh gần bệnh viện để chắc chắn anh không có ở đó. Tôi nhờ Phác Tranh tìm giúp, anh ấy biết chỗ ở mới của Diệp Lận, nhưng vẫn không thấy, tôi bắt đầu cảm thấy hơi sợ.
Ba tiếng sau, tôi kiệt sức trở lại căn hộ, Tịch Hy Thần không có ở đó.
Hai ngày tiếp theo, dường như tôi đã chạy đến tất cả những nơi mình có thể nghĩ đến, nhưng vẫn không có tin tức gì.
Tịch Hy Thần đưa cho tôi cốc nước lọc và hai viên thuốc dạ dày.
“Anh nói xem anh ấy có thể đi đâu được?”
Người bên cạnh không nói gì, chỉ giục tôi uống thuốc.
Tôi đờ đẫn cầm viên thuốc đưa lên miệng uống, trong lòn khoăn... Liệu Diệp Lận có ra khỏi thành phố không? Như vậy thì phải đi đâu tìm đây? Nếu vẫn không tìm thấy thì liệu có phải là...
“Cho dù em gái cậu ta chết, cho dù cậu ta cũng chết rồi thì sao chứ? Có liên quan gì đến chúng ta đâu?” Rất lâu sau, tôi nghe tiếng người bên cạnh thốt lên lạnh băng.
“Hãy nhìn anh đây.” Ngón tay anh khẽ chạm vào mặt tôi, “Em có biết bây giờ trên mặt em viết cái gì không? Anh ấy đang ở đâu nhỉ? Liệu anh ấy có làm tổn hại đến bản thân không? Liệu anh ấy có tự sát không?”
Tôi không nhịn được, thở dài, “Hy Thần, anh không thể yêu cầu em phải giống anh, em không học nổi cái kiểu tàn nhẫn, vô tình của anh.”
“Vậy ra trong mắt em, anh là kẻ vô tình?”
Tôi hơi mệt mỏi, “Em không muốn tranh luận với anh về vấn đề này nữa.”
“Anh không hề muốn tranh luận với em, anh chỉ muốn xác định một số chuyện.” Anh quay sang tôi nói.
Tôi không thể đối diện với ánh mắt của anh, “Anh muốn xác định điều gì?”
“Xác định là em không quan tâm đến cậu ta, ít nhất cũng không như anh tưởng tượng.”
Tôi thở dài bất lực, sự nhạy bén của anh thật không dễ né tránh, anh yêu cầu tôi phải trực tiếp trả lời anh, tôi nói: “Bây giờ, người thân duy nhất của anh ấy đã qua đời, cảm giác bất lực đó em có thể hiểu được, em nghĩ ít nhất mình cũng có thể dành chút thời gian ở bên anh ấy. Anh nói không sai, em và anh ấy đã có nền tảng tình cảm, tình cảm sáu năm không thể nói không để ý nữa là có thể không để ý được ngay, em không phủ nhận là mình quan tâm đến anh ấy.”
Anh cười khổ, “Biết là như thế, nhưng nghe em nói ra, anh vẫn cảm thấy không chịu đựng nổi.”
Tôi đau lòng khi anh cảm thấy không tự tin trong chuyện tình cảm, nhưng việc anh không tin tưởng lại khiến tôi tức giận, “Cả anh và em đều cần phải bình tĩnh lại một chút.” Tôi nhìn anh rồi nói, “Em nên chuyển sang nhà Phác Tranh ở một thời gian thì hơn.”
Lâm Tiểu Địch hẹn tôi chiều nay gặp nhau để ôn lại chuyện cũ, thực sự tôi chẳng còn lòng dạ nào mà đi nữa, nhưng bị cô ấy sống chết bắt phải đi ra quán cà phê gần đó ngồi cho bằng được.
“Vẫn không có tin tức gì à?”
Tôi lắc đầu, hầu như đã tìm hết các đường to ngõ nhỏ, trường truọc đã tới tận ba lần, thật sự không biết phải đi đâu tìm nữa, tôi thừa nhận mình đã lực bất tòng tâm.
“Cậu ta là người ăn nói và hành động tùy tiện, những người như thế bao giờ cũng sống lâu hơn bất cứ ai, thật không biết các cậu lo cái gì nữa!”
“Cậu không hiểu anh ấy.”
“Đúng, mình không hiểu cậu ta, nhưng mình biết rõ cậu ta, mình đoán là anh chàng này biết cậu là người trọng tình nên cố ý gây khó dễ cho cậu thôi.”
Không ngờ hình ảnh của tôi trong mắt Lâm Tiểu Địch lại như vậy, “Mình đâu phải là người trọng tình.”
“No, rất trọng tình là đằng khác.” Bổng nhiên Tiểu Địch nhìn ra phía sau tôi và reo to: “Có phải “sư huynh” không?!”
Tôi quay ra đằng sau, đúng là Tịch Hy Thần, anh không hề nhìn thấy chúng tôi, hình như đang định thanh toán để đi ra.
Tôi chuyển ra khỏi nhà anh đã được ba hôm, suốt ba ngày nay chúng tôi không hề gọi điện cho nhau, cũng không hề gặp mặt, tôi không biết đây có được coi là chiến tranh lạnh không nữa.
“Thận trọng, chín chắn, đẹp trai, phong độ, đúng là người tình trong mộng của mình hồi trước năm hai mươi lăm tuổi.”
Tôi lắc đầu, không biết phải làm sao, lòng thầm nghĩ, tính anh nóng nẩy như vậy thì sao có thể gọi là thận trọng, chín chắn được chứ!
“Nhưng đáng tiếc là đã có chủ rồi, sao người đàn ông quý giá như thế lại tự ràng buộc mình sớm vậy nhỉ?” Mặt Tiểu Địch lộ vẻ tiếc nuối, “Lần trước ở nhà hàng, sau khi cậu đi, anh ấy ngồi một lúc rồi cũng đứng dậy, mình vốn muốn chạy sang gọi một tiếng “sư huynh”, nhưng mọi người lại vội vội vàng vàng ra về.”
Tôi không chịu được nữa bèn đổi chủ đề: “Công việc của cậu dạo này thế nào rồi?”
Tiểu Địch nhún vai, “Ngày nào chẳng như một thằng hề, có điều hợp tác với Thành Nghiệp cũng khá tốt, họ rất hào phóng, giúp mình được tăng lương.”
“Vậy cậu định làm ở đó bao lâu?”
“ít nhất nửa năm, vẫn chưa chắc chắn, thế còn cậu?”
“Chưa biết.” Tôi lấy thìa khuấy khuấy cốc cà phê, “Nếu có đi thì mình muốn được gặp Diệp Lận
“Mình thấy cậu vì chuyện của cậu ta mà mệt mỏi, mắt mũi thâm quầng nhìn không ra nữa rồi đấy.” Tiểu Địch nhăn mặt, “Thật đau lòng quá!”
Tôi uống một ngụm cà phê rồi hỏi: “Tí nữa đến chỗ Phác Tranh ăn cơm đi! Mình bảo anh ấy nấu thêm.”
“Ok!” Tiểu Địch tủm tỉm cười, “Nói thật là mình ghen tỵ với cậu vì có một người anh tốt như thế đấy!”
Quay về chồ Phác Tranh, Tiểu Địch xuống bếp phụ giúp nấu nướng, tôi chào một tiếng rồi lên phòng nghỉ ngơi, đến khi Tiểu Địch gõ cửa gọi xuống ăn cơm, tôi mới nhận ra mình thật sự đã quá mệt mỏi, mặc nguyên quần áo mà nằm ngủ trên sofa lúc nào không biết.
“Nếu Phác Tranh không phải là một kỹ sư xây dựng thì chắc chắn cậu ấy có thể trở thành một đầu bếp giỏi.”
Tôi vừa cười vừa đi xuống lầu, “Mình đã từng khuyên anh ấy làm luật sư.”
“Hai người... muốn ăn cơm thì phải giúp tôi dọn dẹp đấy nhé!” Phác Tranh bưng thức ăn từ trong bếp ra, “Giản An Kiệt, tí nữa em rửa bát nhé!”
“Trả thù sớm thật đấy!” Tôi cười, đúng lúc ấy thì chuông cửa reo, tôi chạy ra mở cửa.
Vừa đẩy cửa ra, tôi liền sững sờ vì người đứng trước mặt.
Anh nhìn tôi, cuối cùng thở dài một tiếng rồi dang tay ôm tôi vào lòng.
“Anh đến xin đầu hàng.”
Tôi khẽ cười, anh ôm tôi chặt đến mức khiến tôi nghẹt thở, “Vậy chiến lợi phẩm của em là gì?”
“Là anh. Đã đủ chưa?”
“Chỉ một tù binh thôi sao?” Tôi đã có tâm trạng đùa giỡn với anh.
“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.” Anh kéo tôi ra ngoài cửa, đẩy vào sát tường rồi hôn lên môi tôi, đôi tay tôi không biết để ở đâu, chỉ có thể ôm lấy eo anh.
“Á!” Tiếng của Tiểu Địch khiến tôi và Tịch Hy Thần cùng giật thót mình.
“Sorry, xin lỗi! Tôi...” Tiểu Địch xấu hổ không biết phải làm gì, “Tôi chỉ ra ngoài xem xem là ai thôi.”
Đây không phải là lần đầu tiên bị người khác nhìn thấy cảnh này, tôi miễn cưỡng hình như mình đã hơi quen với chuyện này.
Tôi quay lại hỏi người bên cạnh: “Anh có muốn ở lại ăn cơm không?”
“Nếu em muốn.” Anh mỉm cười, vẻ đáng ghét.
Câu trả lời của tôi là cứ vào tự nhiên, anh từ đằng sau kéo tay tôi. Khi hai người chúng tôi bước vào, Tiểu Địch đã chuẩn bị tâm lý nên có vẻ rất bình tĩnh, còn Phác Tranh có thể nói là khá sốc. Đối với anh ấy, tôi đã nghĩ sẽ tìm cơ hội để từ từ giải thích, nhưng rõ ràng không phải là lúc này.
Tôi vào bếp để giúp bê thêm đồ ăn lên, Tiểu Địch lập tức chạy theo, đứng bên cạnh dấu môi chán chê mới nói: “Thú vị thật đấy!”
“Đừng có phóng đại lên thế!”
“Chao ơi, nói thế nào đây... anh ấy là Tịch Hy Thần đấy!”
“Thì sao chứ?” Tôi cười rồi lấy bốn cái đĩa từ trong tủ bát định mang ra ngoài thì Tiểu Địch bước đến kéo tôi lại, “Đợi đã, bọn mình nói chuyện một tí đã!”
Tôi không biết phải làm sao, “Tiểu Địch, mình đói rồi, nếu cậu muốn nói chuyện thì bọn mình có thể ra ngoài vừa ăn vừa nói.”
“Ở đó thì làm sao mà nói được...”
Có người gõ gõ vào cánh cửa phòng bếp, Tịch Hy Thần đứng ngay trước cửa, mỉm cười nói: “Có cần giúp gì không?”
“Mang những thứ này lên.” Tôi giơ mấy cái đĩa ra.
Anh bước đến cầm lấy rồi quay người đi ra.
“Ồ...” Tiểu Địch ôm chầm lấy tôi, “An Kiệt, chuyện này khiến mình quá kinh ngạc!”
Hai hôm sau, tôi đang ở nhà Tịch Hy Thần thì nhận được điện thoại, trong lòng lúc nào cũng căng như dây đàn cuối cùng cũng được thả lỏng, giây phút ấy tôi thấy mình như muốn khóc.
Rất nhiều năm trước, tôi đã từng hỏi một người bạn, trong con mắt của cậu, Diệp Lận là người thế nào, khi đó cô ấy cười và nói với tôi, anh là một người rất phức tạp, có dùng ba tờ giấy cũng không tả hết được, “Cậu ấy kiêu ngạo bởi vì bản tính cậu ấy vốn vậy, nhưng sự kiêu ngạo đó không đồng nghĩa với sự cao ngạo của những thanh niên nổi loạn. Cậu ấy không dễ dàng chấp nhận người khác xin lỗi mình, cậu ấy sẽ vứt bỏ đối phương trước để che giấu nỗi sợ hãi bị đối phương vứt bỏ, điều này cho thấy cậu ấy tự tôn nhưng rất yếu đuối. Cậu ấy rất thẳng thắn chứ không quanh co, không ngần ngại thể hiện cảm xúc của mình, dù là vui mừng hay phẫn nộ, dù đối phương có bị cậu ấy làm tổn thương hay không, nếu thích một ai đó, cậu ấy sẽ nói thẳng, dù có thể sẽ khiến nhiều người khó chịu. Cậu ấy bạo dạn nắm bắt những gì mình muốn, dù là hy vọng mong manh cũng không chịu buông tay, có lẽ cậu ấy không bao giờ tin tưởng vào chính mình, nhưng vì cậu ấy quá tự tôn, cho nên khi không đạt được thứ mình muốn thì sẽ dùng những lời nói độc địa để che đậy sự đố kỵ, đau lòng của chính mình. Aiz, anh chàng này ngay cả khi nói cầu xin thì cũng tỏ vẻ như đang hạ cố xin hàng. Nhưng cậu ấy không toan tính trong chuyện tình cảm, cậu ấy cùng lắm chỉ lợi dụng sự áy náy của người khác với mình để uy hiếp người đó thôi. Cậu ấy chỉ quan tâm: tôi muốn, tôi không muốn và bạn phải cho tôi mà thôi.”
“Giản An Kiệt, em nghe cho rõ nhé, lần này là chính anh từ bỏ em, là anh không cần em... Cho nên đừng đi tìm anh nữa.”
Hôm đó mở cửa lại nhìn thấy Giản Ngọc Lân lâu lắm không gặp, tôi chau mày ngạc nhiên rồi đi tới thư phòng gõ gõ hai cái, sau đó quay trở lại phòng ngủ đọc tiếp tờ tạp chí Địa lý quốc gia đang xem dở.Ít phút sau, Tịch Hy Thần đẩy cửa bước vào, để cốc nước mật ong lên chiếc bàn nhỏ cạnh cái ghế tựa mà tôi đang ngồi, “Xem hai tiếng rồi ngủ trưa đi nhé!” Sau đó, anh quay người ra cửa, “Vào đi, nhưng không được làm phiền chị nhé!”
Tôi chau mày, “Anh đưa thằng bé ra ngoài đi!”
“Anh phải đến công ty.” Anh mỉm cười rồi nghiêng người hôn tôi một cái.
“Hey!”
“Anh về sớm thôi.” Anh lại hôn lên trán tôi cái nữa rồi đứng dậy đi ra.
“Chị đề nghị em đi ra ngoài chơi.” Tôi thành khẩn nói với đứa bé đứng ngoài cửa.
“Chị...”
“Nếu không chị sẽ bảo lái xe đến đón em ngay bây giờ đấy!”
Cuối cùng việc tôi tôi làm, việc nó nó chơi, cũng không ảnh hưởng gì lắm.
“Chị ơi, chị!” Giản Ngọc Lân từ bên ngoài thở hổn hển chạy vào, “Vậy, em cho chị xem ảnh được không? Em mới phát hiện ra đấy, phù, phù, phù...” Thằng bé dâng tôi vật quý lấy lòng.
Tôi liếc nhìn nó, không có ý định bắt lời.
“Anh họ để ở tận trên cao, khó lấy lắm, em phải bắc ghế đấy!” Nó kiễng chân lên ra chiều rất cao.
“Đi ra ngoài thì làm ơn khép cửa lại, cám ơn.”
“Chị, chị xem một chút đi!” Thằng bé gầy đét ôm chồng ảnh vừa dày vừa nặng lại xếp không cẩn thận đã vội chạy đi ngay, không để ý ngã lộn nhào xuống thảm, chồng ảnh cũng rơi xuống, toàn bộ ảnh và tranh vẽ bày hết ra thảm.
Tôi nheo mắt, với tay lấy một tấm ảnh trong số đó.
Quảng trường, người qua lại thưa thớt, một quán cà phê đơn sơ ven đường, nhân vật chính ở giữa là một cô gái mặc chiếc áo màu xám tro, tay trái cầm một cốc cà phê, tay phải để lên mặt bàn phía trước, ánh mắt thăm thẳm nhìn người đi đường.
Bàn tay tôi run run, lật bức ảnh lại, trên đó còn lưu lại mấy hàng chữ đẹp đẽ, thanh tú.
“Ngày Mười bảy tháng Ba, bầu trời trong xanh, cô ấy đã ngồi cả buổi chiều ở quảng trường Concorde, tôi không biết phải làm thế nào để nhắc nhở cô ấy là cô ấy cần phải uống thuốc, cô ấy bị cảm vẫn chưa khỏi, thuốc đau đầu của cô ấy bác sĩ không kê đơn cho nữa, bây giờ cô ấy tự ý uống thuốc ngủ... Những chuyện của cô ấy luôn khiến tôi lo lẳng.
Rất nhiều lần tôi tưởng tượng mình bước đến trước mặt cô ấy, nói với cô ấy rằng tôi tên là Tịch Hy Thần. Sau đó cô ấy quen biết tôi. Tôi chăm sóc cho cô ấy. ”
Bức ảnh thứ hai.
Cô gái đang ngồi xổm ở hàng hiên trước cửa bảo tàng Nghệ thuật Nice. Cô mặc một chiếc váy màu đen kiểu cách đơn giản, chân váy dài chạm đất bị nước mưa làm ướt hết, nhưng cô không hề để ý, ánh mắt chăm chăm nhìn ra ngoài trời mưa.
“Ngày Mười tám tháng Năm, trời mưa, tôi bắt đầu ghét thời tiết ở đây, cô ấy không mang ô, cô ấy không bao giờ biết chăm sóc bản thân mình. Hôm qua, cô ấy bị con dao nhỏ cứa vào tay phải, vết thương dài từ cổ tay đến ngón tay cải, rất sâu. Thời gian này, hành vi của cô ấy rất cực đoan... Tôi lo lắng, nhưng không thể làm gì được, tôi ước gì vết thương đó là ở trên người tôi, như vậy ít nhất... tôi cũng thấy đỡ đau hơn. ”
Bức ảnh thứ ba là trước cửa một tiệm bánh ga tô. Cô gái cầm trên tay một chiếc ô và một hộp bánh ga tô, giơ tay hứng nước mưa ở trước hiên, ánh mắt cô đơn và trầm mặc.
“Ngày Hai mươi tư tháng Chỉn, trời mưa, là ngày sinh nhật của cô ấy. Đi đến trước mặt cô ấy, giúp cô ấy cầm ô, đưa cô ấy về kỷ túc xá, sau đó nói với cô ấy, sinh nhật vui vẻ. Hình ảnh này tôi đã b tưởng tượng, nhưng cuối cùng cũng chỉ thông qua màn mưa dày đặc mà nói với cô ấy, “Sinh nhật vui vẻ, Giản An Kiệt. ””
Bức ảnh thứ tư, màu vẽ vung vãi dưới đất, những giọt nước mắt của cô gái từ khóe mi chảy xuống, bức tranh sơn dầu bị xé vụn rồi vứt tung tóe dưới đất. vẻ chán nản, oan ức, bi thương lộ rõ trên khuôn mặt, sao mà tuyệt vọng, sao mà căm hận đến thế!
“Ngày mùng Ba tháng Một, trời âm u. ” Sau đó không có chữ gì nữa, chỉ có vết bút gạch một đường rất mạnh.
“Sao thế, Ngọc Lân đi rồi mà cứ ngây người ra thế?” Tịch Hy Thần tắm gội xong đi ra, lau khô đầu rồi trườn lên giường, kéo tôi vào lòng. Tôi dang tay ra ôm lấy eo anh, chủ động dựa đầu vào người anh, thật gần.
Anh đã làm rất nhiều điều, thực ra tôi cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là...
“Hy Thần...”
“Hả?”
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã luôn ở bên em.”
Tôi chủ động hôn lên môi anh, “Anh tặng em những bức ảnh đó được không?”
Anh ngây ra một lúc rồi dường như hiểu ra, cười ngượng ngùng và khiêm tốn, ôm tôi chặt hơn, “Những bức ảnh đó là quyển nhật ký quý giá nhất của đời anh đấy!”
“Anh có muốn thỏa thuận điều kiện với em không?”
Anh cười, “Em đã nói thế, vậy thì em muốn đổi cái gì nào? Anh xem xem có tương xứng không đã chứ.”
“Em. Có đủ không?”
Vòng tay anh chặt hơn, “Là em nói đấy nhé, nếu...”
Tôi hôn anh, “Không có nếu gì cả.”
Đôi mắt anh ánh lên một tia xúc động.
“Đúng rồi,” Đột nhiên nhớ ra, tôi cười nói, “Em đã từng xem cuộc phỏng vấn đó.”
“Cuộc phỏng vấn nào?” Tôi phát hiện ra nói chuyện với một người thông minh thật dễ dàng. “Ý em là... cuộc phỏng vấn đó hả?”
“ừm.” Tôi gật đầu, “Quần áo chỉnh tề, nói cười ý nhị... giả bộ hay ghê!” Cuối cùng tôi kết luận.
Đôi mày thanh tú của anh nhíu lại trầm mặc, do dự đưa lên trán, đôi má ửng đỏ, đúng là ngàn năm có một, “Em cũng xem à... thật xấu hổ quá!”
Tôi phì cười nhào lên người anh, chợt nhận ra người đàn ông này có lúc thật đáng yêu.
Có lần, tôi đọc được điều này trên một tờ tạp chí: “Khi một người đàn ông xúc động, trên người anh ta sẽ phát sinh một sự biến đổi thú vị, sự căng thẳng khiến thần kinh của anh ta trở nên rất nhạy cảm. Đừng nên bỏ qua những hành động nhỏ tế nhị, khéo léo mà anh ta rất thích, chẳng hạn như cắn vào môi hay dùng tay ấn lên trán...”
Sau này tôi sẽ chép lại đoạn đó rồi đặt lên bàn làm việc của anh, không biết khi nhìn thấy anh sẽ nghĩ gì nhỉ?
Chiều theo yêu cầu của ai đó, tôi mang cà phê vào thư phòng.
“Vất vả cho em quá!” Vừa mở cửa phòng đã nghe thấy một giọng khàn khàn cùng tiếng cười khẽ truyền đến.
Tôi đặt cốc cà phê lên chiếc bàn gồ lim, đang định đi ra thì bị anh kéo lại, trong lúc giãy giụa thì anh đã ôm chặt lấy rồi đặt tôi ngồi trên đùi anh.
“Nói chuyện với anh một lúc.”
“Anh không phải đi làm à?” Bướng bỉnh cũng không lại với anh nên tôi chỉ còn cách mặc kệ cho anh ôm.
“Anh là ông chủ, đến muộn một chút cũng không sao.”
“Thật sự anh càng ngày càng lười.”
“Cũng do em mà ra cả.” Ai đó lên án.
“An Kiệt,” Rất lâu sau, giọng nói lạnh băng như nước từ từ thốt lên, “Giản Chấn Lâm bị đi tù, sáu tháng.”
Tôi ngây người, khép bờ mi lại và khẽ thở dài.
Anh xoay người tôi lại, đôi mắt đen láy nhìn tôi, rồi hôn nhẹ lên trán tôi.
“May ra anh có thể giúp được chú ấy.”
“Cứ thế đi, cũng chẳng có gì quan trọng.” Tôi nói, vẻ lạnh lùng.
Ngày sang Phần Lan cuối cùng cũng được ấn định, tôi dành ra một ngày để hẹn hội Gia Trân cùng ăn cơm ở Thánh Đình. Tính cả tôi là bốn người, thoải mái ăn uống, chuyện trò, trong lúc ăn cơm, Phác Tranh chỉ thì thầm với tôi một câu.
Lúc ra về, Phác Tranh có việc phải đi trước, đòi đưa tôi về.
“Không cần đâu, thật đấy!”
“Dù sao cũng phải đưa cậu về mới yên tâm, cậu cần phải được bảo vệ thật tốt.” Gia Trân kiên trì.
Tôi mỉm cười không nói gì, hướng theo con đường trước mặt bước đi, không quên quay người lại vẫy vẫy tay, “Thôi, tạm biệt nhé!”
Anh đứng bên đường, dựa lưng vào cửa xe, tự nhiên phóng khoáng, đôi mắt đen láy quyến rũ, tràn đầy sức sống nhìn tôi nuông chiều, đợi tôi đi đến gần, sau đó cánh tay tao nhã giơ lên...
Tôi đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, cảm giác ấm áp vô cùng, có thứ hạnh phúc thật giản đơn.
“Nếu em cảm thấy hạnh phúc như vậy thì anh trai đây cũng thật lòng chúc phúc cho em. ”
Hai hôm sau, tôi một mình trở lại Phần Lan. Có quá nhiều việc phải làm, trước tiên là nhanh chóng xử lý tất cả bài vở còn thiếu ở trường và phải báo cáo rõ nguyên nhân tại sao lại nghỉ lâu như thế. Còn Tịch Hy Thần cũng dặn dò bác sĩ tư nhân bắt đầu làm vật lý trị liệu cho cánh tay phải của tôi, mặc dù tôi thấy không còn cần thiết nữa.
Lịch học buổi sáng dày đặc khiến tôi mệt mỏi rã rời.
Trưa nào cũng nhận được tin nhắn yêu cầu phải nghỉ trưa, thế nên mồi ngày tôi đều ngoan ngoãn đi nằm khoảng nửa tiếng, tinh thần dần dần tỉnh táo hơn.
Cứ sẩm tối là lại bị cô kéo đi chạy bộ ở khu ngoại ô lân cận.
Cuối tháng phải quay lại Pháp một chuyến, sắp đến ngày giỗ của Christine.
Đầu tháng sau cùng cô bay sang Thụy Sĩ du lịch một tuần.
Cuộc sống đã bắt đầu có quy củ, những mẩu tin nhắn và những cuộc điện thoại mồi ngày đã trở nên không thể thiếu và cũng là nỗi chờ mong của tôi.
Ngày mùng Một tháng Sáu, ngày lễ của thiếu nhi, tôi may mắn bắt được một gói kẹo hoa quả khi chơi trò chơi ở lớp. Trên đường trở về, tôi vui vẻ phân phát cho các bé có duyên gặp trên đường.
Đám đông sôi động, ngày lễ hồn nhiên, trong sáng, trong lúc hỗn loạn có người nhét cho tôi một bó hoa, không chỉ một bó, không chỉ một người, tôi mỉm cười, lắc đầu từ chối.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi cúi xuống nhìn s mỉm cười nghe máy.
“Chúc em ngày tết Thiếu nhi vui vẻ!” Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp.
“ừm.” Tôi vui vẻ tiếp nhận.
“Em đang ở đâu?”
“Trên đường.”
“Vậy ở đấy đợi anh nhé!”
Tôi quay đầu lại, cách chồ tôi đứng khoảng hai mươi mét là một vóc dáng rắn rỏi, ung dung, tự tại, mái tóc đen bị gió thổi tung bay, làm tôn lên vẻ khôi ngô, tuấn tú, toát lên cá tính và sức hấp dẫn. Anh mỉm cười, bước đi tao nhã, lách qua đám đông, từng bước, từng bước tiến lại gần tôi.
Sau đó, một bó hoa bách họp trắng hiện ra trước mắt tôi, tôi ngây ra một lúc rồi ôm bó hoa vào lòng.
Anh kéo tay phải của tôi lên, mười ngón đan vào nhau, “Đi đâu đây, tiểu thư của tôi?”
“Về nhà đi, Tịch Hy Thần.” Tôi mỉm cười, khẽ khàng đáp lời.