Sau khi tự cổ vũ tinh thần cộng thêm chấn chỉnh bản thân, cô gái nào đó hít sâu một hơi, móng cừu bé nhỏ chầm chậm vươn ra, nhẹ nhàng đặt lên trước khuôn ngực rắn chắn của sói già. Đầu cừu nhỏ rướn lên, cánh môi mềm mại run run hôn lên nơi yết hầu đang không ngừng lên xuống của ai đó, khẽ gọi:
“Bạch Công Tử...”
Tiếng hít thở trong không gian nhỏ hẹp nháy mắt trở nên nặng nề. Bạch Công Tử hít mạnh một hơi, cơ thể căng cứng như muốn bùng nổ. Cô gái này, rõ ràng sinh ra là để hành hạ cậu mà.
Giờ phút này, cừu nhỏ nào đó dường như coi trời còn không bằng nửa cái vung, hoàn toàn không biết sợ hãi là gì. Thấy người ta không phản kháng thì cô nàng càng được đà lấn tới, quen việc, quen tay, trúc trắc hôn lên khắp mặt người ta, cuối cùng ở trên môi người ta cắn nhẹ hai cái. Hai cánh tay mảnh mai vòng lên cổ người ta kéo khoảng cách giữa hai người gần thật gần, tiếng nói thì thầm mang theo tia đau lòng man mác:
“Bạch Công Tử, cậu còn giận bố Hải không?”
Ai đó vốn đang cứng nhắc, chầm chậm đưa tay ôm chặt cô, nghiêng đầu trên hõm vai cô hít thở nhưng không nói gì.
Gà Mái thu người trong vòng ôm của ai đó, mặt áp bên má người ta, ngón tay luồn qua những sợi tóc ngắn đen nhánh mềm mượt, nhè nhẹ đu đưa.
“Bạch Công Tử, bố mẹ chúng mình đều khỏe lắm. Công việc của anh Kiệt đang rất thuận lợi. Gần đây, tuần nào, anh ấy cũng bị mẹ bắt tham gia mấy buổi xem mắt, cuộc sống vô cùng sôi động. Tiểu Hắc nhà mình cũng rất khỏe, ngày ngày đều đùa vui bên Linh An. Con bé rất ngoan, tính cách rất giống cậu, đặc biệt thích đồ ăn, còn nói muốn ăn đồ ăn anh Bách nấu một lần đấy. Hai đứa trẻ đó dường như rất hợp nhau. Cả nhà ai ai cũng sống rất tốt...”
Dừng lại một chút, cô đem khuôn mặt đối diện với ai đó, ánh mắt tủi thân xen lẫn yếu đuối, long lanh ánh nước như chỉ trực tràn mi.
“Nhưng còn tớ, cậu có biết không? Tớ một chút cũng sống không tốt, không hề tốt chút nào. Học cùng một thành phố, vậy mà cậu không đến thăm tớ một lần, tớ đến nhà thì cậu đều đi vắng. Cậu tránh mặt tớ, không muốn gặp tớ, không còn quan tâm đến tớ, ngay cả gọi điện hay nhắn tin cũng rất tiết kiệm lời. Tớ rất nhớ cậu, lại chỉ có thể nhìn thấy cậu trong hình chụp chung của chúng mình. Rồi bây giờ, cậu nói yêu tớ, nhưng lại không cho tớ theo cùng. Tớ ở lại một mình, biết phải làm sao đây? Cậu muốn tớ phải trải qua cảm giác khổ sở thời gian vừa qua một lần nữa, có đúng không?...”
Bờ môi ấm áp nhanh chóng phủ lên môi cô, cuốn theo những cảm xúc nghẹn ngào. Nụ hôn dịu dàng dỗ dành, như bàn tay vô hình xoa dịu nỗi lòng nóng nảy của cô gái nhỏ, sau đó, bởi vì cô chủ động phối hợp, lại dần dần trở nên nóng bỏng, cuồng loạn.
Thảo Ngân thở hổn hển, nằm úp sấp trước ngực Hoàng Bách, đầu gối trên bả vai cậu, nhỏ giọng nỉ non:
“Bạch Công Tử, đưa tớ theo có được không? Đừng để tớ ở lại một mình.”
Bạch Công Tử ôm chặt cô, cằm cọ trên đỉnh đầu cô nhè nhẹ, phát ra từng tiếng hít thở nặng nề.
“Bạch Công Tử, đưa tớ theo cùng, nhé...” Âm thanh nũng nịu ngọt ngào mang theo tia giảo hoạt khó thấy.
Thảo Ngân ngày càng to gan lớn mật, bắt đầu không chịu nằm im mà nhích tới nhích lui, bàn tay còn rất mạnh dạn chui vào trong áo của ai đó, lướt qua những khối cơ thịt rắn chắn một cánh dụ hoặc.
“Bạch Công Tử...”
Bạch Công Tử nào đó hít mạnh, đột nhiên lật người, đem cô gái nhỏ áp phía dưới, mắt hai tay cô giơ lên đầu. Máu trong cơ thể như đang sôi trào, từng tế bào như muốn bốc cháy, lí trí cũng chẳng còn sót lại bao nhiêu. Cậu cúi thấp người, kề sát khuôn mặt đỏ hồng vừa mang dáng vẻ e thẹn lại vừa tỏa ra quyến rũ khó lòng cưỡng lại, trong đầu lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Ăn cô!
Cô gái nào đó xấu hổ khép mắt chờ mong, nhưng trong lòng thì đã sung sướng cười thầm thiếu chút phát ra tiếng.
Nhưng rồi, nụ hôn cô mong đợi chưa kịp tới, sức nặng phía trên đột nhiên biến mất, sau đó là tiếng mở đóng cửa thật mạnh.
Thảo Ngân bật dậy, tìm kiếm bóng dáng cao lớn nào đó nhưng tuyệt nhiên trong phòng chỉ còn mình cô. Cô nhìn chằm chằm cánh cửa phòng khép chặt, vội đi đến lay lay. Ai ngờ... Không mở được.
“Bạch – Công – Tử... Cậu khóa cửa là có ý gì chứ?”
Đáp lại tiếng rống giận của cô là tiếng nước xối xả từ phòng tắm bên hông nhà truyền đến.
Âm mưu của chú cừu nhỏ cứ như vậy bị sói già đặt dấu chấm hết. Phá sản!
***
“Anh Kiệt? Anh, anh, anh...”
Vừa mở mắt đã nhìn thấy anh trai ngồi ngay đầu giường đang vừa nhàn nhã uống trà vừa từ tốn nhìn mình chằm chằm, Thảo Ngân mắt nhắm mắt mở giật mình trượt tay, lăn một vòng thiếu chút nữa đập đầu vào thành giường.
Anh trai nào đó ngược lại rất bình tĩnh. Anh cầm theo ly trà trên tay, thong thả đi đến trước mặt em gái, nhấp một ngụm sau đó phun châu nhả ngọc một câu:
“Anh ra ngoài chờ.” Rồi cứ thế trước ánh mắt trợn tròn kinh ngạc của em gái tiêu sái bước ra ngoài.
Em gái nào đó nhìn theo bóng lưng anh trai, sắc mặt nháy mắt chuyển trắng chuyển đen, vô lực đập đầu vào thành giường. Anh cô đến rồi, hết hy vọng thật rồi...
Quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng, Thảo Ngân ủ rũ cúi đầu đi về phía hai người đàn ông đang ngồi đối diện trong phòng khách, ánh mắt dừng lại trên người nào đó tối qua cố ý nhốt mình vẫn không giảm bớt tức giận.
Liên Kiệt liếc nhìn em gái đang tỏ vẻ giận dỗi đứng đó, hơi gật đầu ra hiệu với người đối diện.
“Được rồi, 10strong0 máy bay sẽ cất cánh. Chúng ta lên thị trấn ăn qua bữa sáng rồi tới sân bay thành phố.”
“Em không đi!”
Liên Kiệt không lên tiếng ép buộc, chỉ yên lặng đi ra ngoài sân, để lại không gian riêng cho hai người trẻ tuổi.
“Gà Mái, tôi phải đi rồi. Có lẽ vài năm nữa mới có thể trở về.”
Gà Mái nhỏ cúi đầu giả làm tượng gỗ, không muốn đối mặt với sự việc sắp xảy ra, càng không muốn nghe những lời người đang đến gần sẽ nói.
Cô được kéo vào một vòm ngực rộng lớn, ôm chặt, trên đầu lại vang lên tiếng nói:
“Gà Mái, đáy lòng tôi cũng rất muốn mang em theo. Nhưng tôi làm sao có thể cướp em khỏi gia đình. Bố mẹ nuôi sẽ rất nhớ em. Anh Kiệt cũng không muốn tôi mang em đi. Tôi đi rồi, con trai chỉ còn có thể dựa vào em thôi. Em phải chăm sóc con thật tốt nhé, cũng thay tôi quan tâm bố mẹ, Linh An và cả bác Minh nữa, được không?”
Ai đó hôn nhẹ lên tóc cô một cái, lại tiếp:
“Đừng buồn. Tôi sẽ thường xuyên gọi điện cho em, cũng sẽ gửi thư về cho em. Công nghệ hiện tại rất tiên tiến. Chúng ta còn có thể chat webcam mà.”
Gà Mái vẫn không nói gì, đôi mắt nhắm chặt, lông mi run run không dám mở. Cô không muốn nghe! Không muốn nghe nữa...
Đẩy mạnh người đang ôm mình ra, cô gái nhỏ một mạch chạy thẳng khỏi cửa, núp bên góc vườn cắn chặt răng ngăn tiếng nấc thoát ra khỏi cổ họng.
...
Ôm chặt balo trong lòng, mặc cho anh trai lôi kéo, Thảo Ngân vẫn nhất quyết bám trụ trên xe taxi bên ngoài cửa sân bay không chịu vào. Cô không muốn, một chút cũng không muốn tới cái chỗ này. Mặc kệ cho kẻ đáng ghét kia đi. Cô không tiễn, không thèm tiễn đâu. Hắn muốn đi đâu thì đi, đi đâu cô đây cũng không thèm quan tâm nữa. Cô hiện tại muốn về nhà, cô muốn gặp Tiểu Hắc nhà cô...
Thấy em gái lần này tỏ vẻ cứng rắn đến cùng, Liên Kiệt đành thôi, để cô lại trong xe, xoay người vỗ vai người bên cạnh.
Hoàng Bách nhìn thân hình nhỏ bé mờ mờ đang co người trốn tránh qua cửa kính xe, ánh mắt lưu luyến thoáng qua một tia mất mát, qua một lúc mới khẽ gật đầu với Liên Kiệt, kéo hành lí đi vào sảnh chờ của sân bay.
Thảo Ngân ngồi trên ghế sau của xe taxi, nhìn bóng ai đó dần đi xa rồi biến mất qua gương chiếu hậu, cắn chặt răng cuộn mình trong góc, nước mắt lặng lẽ rơi.
Từng tích tắc trôi qua dài như hàng thế kỉ.
10strong0 một buổi sáng mùa hè tháng bảy nắng chói chang, máy bay từ thành phố B cất cánh tới một phương trời xa xôi.
Trong một chiếc taxi nào đó, cô gái nhỏ gục đầu trong lòng anh trai, khóc rống lên như một đứa trẻ suốt cả đoạn đường rời khỏi sân bay mãi cho đến tận lúc về nhà gặp cún yêu cũng vẫn không ngừng.
“Không thể nào...” Dường như không tin nổi vào tai mình, Thảo Ngân bật thốt lên. Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của mẹ mình, cô lại không thể không tin.
“Vậy Hoàng Bách, cậu ấy có biết không ạ?”
Mẹ cô lắc đầu, lại thở hắt ra:
“Có lẽ là chưa. Mẹ Lan con còn chưa tỉnh lại, mẹ cũng không dám tự ý quyết định mà báo cho nó biết, sợ nó lại hành động bồng bột.”
“Nhưng mà... Bố Hải, bố sao có thể... sao có thể như vậy?”
“Chuyện này nói cho cùng, cũng không thể hoàn toàn trách bố Hải con được...”
Chuyện xảy ra cách đây cũng đã mười mấy năm. Khi đó, Nguyễn Hoàng Hải mới chỉ hơn tuổi, đang là thời kì phong độ nhất của đàn ông. Từ diện mạo của cậu con trai Hoàng Bách giống ông mấy phần, cũng có thể dễ dàng liên tưởng đến vẻ ngoài của ông. Bởi thế, phụ nữ để mắt đến ông không ít, cho dù nhiều người vốn biết ông là người đã có gia đình.
Hoàng Hải rất yêu vợ và con. Đối với ông, cả đời cũng chỉ cần như vậy, không đòi hỏi nhiều hơn. Nhưng rồi một ngày nọ, trong một bữa tiệc chúc mừng của công ty, ông uống say, khi tỉnh dậy mới biết mình đã làm việc có lỗi với vợ, mà người phụ nữ kia lại là đồng nghiệp của ông. Bởi vì có tình cảm với ông, nên nhân cơ hội này, nữ đồng nghiệp kia đã thiết kế ra mọi chuyện. Ban đầu, cô ta nhất quyết muốn ông chịu trách nhiệm, còn muốn làm lớn chuyện đến tai vợ ông. Nhưng rồi, cuối cùng, cô ta cũng nhận ra rằng trái tim của ông mãi mãi cũng chỉ dành cho vợ mình, mới quyết định buông tay. Sau đó, để tránh gây khó xử cho đôi bên, Hoàng Hải xin điều chuyển công tác, rồi cùng vợ con chuyển đến nơi ở mới.
Mãi đến sáu năm sau, Hoàng Hải mới biết nữ đồng nghiệp kia mang thai và đã sinh được một cô con gái. Bởi vì trong thời gian mang thai cơ thể không được chăm sóc tốt, tình trạng sức khỏe của cô ta ngày một xấu. Lúc này, không còn đủ sức một mình nuôi con nữa, nên cô ta không còn cách nào khác mới liên lạc với ông để con gái nhận bố.
Lúc đó, ông rất hoảng loạn. Ông không thể để vợ biết chuyện, không thể khiến con trai đang mắc chứng trầm cảm xảy ra chấn động tâm lí, càng không thể phá vỡ hạnh phúc gia đình đang có, nhưng ông cũng không thể chối bỏ trách nhiệm của một người cha. Cuối cùng, ông vẫn nhận con, nhưng trong lặng lẽ. Hàng tháng, ông gửi tiền chu cấp cho con gái cùng mẹ của nó, mỗi năm cũng chỉ đến gặp mặt vào sinh nhật hàng năm của cô bé một lần.
Cứ thế cho đến hiện tại, người phụ nữ kia vì bệnh nặng không qua khỏi nên đã qua đời. Hoàng Hải không còn cách nào khác, mới quyết định nói chuyện với vợ để đón con gái về. Nhưng vợ ông vừa nghe xong, bởi vì quá sốc liền bất tỉnh nhập viện.
“...Cho nên mẹ mới nói, không thể hoàn toàn trách ông ấy. Bây giờ, anh con chở mẹ về, rồi qua chỗ bố Hải con. Tinh thần ông ấy cũng suy sụp lắm, lo cho vợ lại không dám đến thăm, sợ mẹ con tỉnh lại nhìn thấy ông ấy sẽ lại kích động. Một thân đàn ông cũng không biết chăm sóc đứa bé kia thế nào...”
Nói đến đây, mẹ cô lại thở dài, vẫy tay gọi con trai, rồi nhìn cô không quên dặn dò:
“Con về nhà cũng không có việc gì, ở lại cùng bác Minh chăm sóc mẹ nuôi đi. Mẹ nuôi con gần gũi con nhất, một lát mẹ con tỉnh, con nhớ khuyên nhủ mẹ con mấy câu, tránh để mẹ con suy nghĩ tiêu cực. Có chuyện gì thì lập tức báo về nhà ngay, biết chưa?”
Nghe mẹ nói, Thảo Ngân liền vừa cuống vừa rối, bộ dáng muốn nói mà không biết nói thế nào. Nếu cô ở lại, vậy Bạch Công Tử bên kia phải làm sao? Cô còn chưa nói cho cậu ấy biết tình cảm của mình, còn chưa nói người trong lòng cô bấy lâu nay luôn là cậu ấy. Nhưng mà mẹ nuôi của cô, cô sao có thể không quan tâm đến mẹ mà rời đi được?
Xoắn xuýt nhìn mẹ cùng anh trai đi xa, cuối cùng cô gái nào đó chợt thở dài thườn thượt. Thôi vậy, đợi mẹ Lan tỉnh lại, rồi cô đi gặp Bạch Công Tử sau. Dù sao cậu ấy đang bị thương, cũng không chạy đi đâu được.
Điện thoại vẫn không kết nối. Thảo Ngân gửi cho Hoàng Bách một tin nhắn, rồi chấn chỉnh lại tâm tình, suốt một đêm chập chờn nằm canh gác bên giường bệnh.
Đến gần sáng thì bà Lan tỉnh lại.
Lúc đó, cả dãy phòng bệnh vẫn còn đang ngủ say, Thảo Ngân bởi vì sợ ma, lăn lộn với cơn buồn đã mấy tiếng đồng hồ, thấy trời đã bắt đầu có tia sáng mới dám đi nhà vệ sinh. Lọ mọ một hồi, khi cô quay lại, liền thấy mẹ nuôi nằm trên giường, hai mắt dường như không có tiêu cự nhìn lên trần nhà, lẳng lặng rơi nước mắt. Nhìn mẹ như vậy, lòng cô cũng nhói lên.
Khẽ động bước vào, Thảo Ngân nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay xanh xao lành lạnh, đồng thời ngồi xuống ghế nằm đặt cạnh giường bệnh.
“Mẹ Lan...”
Người phụ nữ trên giường bệnh vẫn yên lặng nằm đó, một cái chớp mắt cũng không động. Chỉ thấy nước mắt bà không ngừng rơi xuống.
Thảo Ngân nắm chặt tay mẹ nuôi, giọng nói đè nén, trong không gian yên ắng run lên nghẹn ngào:
“Mẹ Lan, mẹ đừng như vậy nữa.”
Người phụ nữ lúc này mới hơi nghiêng đầu, chậm chạp đưa mắt nhìn về hướng cô. Trước mắt bà một màn nhạt nhòa, mọi thứ đều hòa quyện vào nhau, ngay cả ánh bình minh đang ló rạng ngoài cửa sổ cũng không len vào nổi.
Thảo Ngân thấy mẹ nuôi nhìn mình, vội vàng dùng tay quệt ngang mặt, vừa cười vừa khóc, càng nắm tay bà chặt hơn:
“Mẹ ơi, mẹ nhìn con này! Con là Thảo Ngân đây, con gái của mẹ đây mà. Mẹ nói gì đi có được không? Mẹ đừng làm con sợ.”
Người phụ nữ nở một nụ cười yếu ớt, nước mắt càng rơi càng nhiều, cổ họng khàn đặc phát ra thanh âm nặng trĩu:
“Con ngoan, mẹ không sao.”
“Mẹ Lan, nếu mẹ cảm thấy không thoải mái ở đâu, nhất định phải nói cho con biết nhé. Mẹ đừng giấu con. Con lo cho mẹ lắm. Cả nhà cũng lo cho mẹ lắm đó.”
Đến đây, Thảo Ngân như nhớ ra điều gì, vội vàng cao giọng gọi người đang ngủ trên giường kế bên:
“Bác Minh ơi, bác ơi, mẹ tỉnh rồi. Mình gọi bác sĩ tới kiểm tra cho mẹ đi.”
Bà Minh giật mình tỉnh giấc, thấy bà chủ đã tỉnh thì vừa mừng vừa lo, chưa nói được mấy câu liền lập tức chạy ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai mẹ con. Thảo Ngân vẫn nắm chặt tay mẹ nuôi như trước, một tay dùng khăn ẩm, nhẹ nhàng giúp bà lau đi nước mắt, cười trọc bà:
“Con giúp mẹ rửa mặt, nếu không bác sĩ tới sẽ cười mẹ mất.”
Nụ cười trên mặt người phụ nữ vẫn yếu ớt như trước, nước mắt cố kìm ném vẫn không ngừng rơi.
Thảo Ngân vừa lau theo những giọt chất lỏng nóng hổi, lòng vừa đau xót. Mẹ nuôi như vậy, tim cô cũng quặn đau.
“Mẹ ơi, mẹ có thấy đói không, có muốn ăn gì không? Một lát bác sĩ kiểm tra xong, con ra ngoài mua cho mẹ.”
Thấy mẹ nuôi lại chẳng nói gì, vẻ mặt mệt mỏi lắc đầu, cô đặt khăn bông sang một bên. Dẫu biết rằng lỗi không hoàn toàn nằm ở phía bố nuôi, nhưng có giải thích thế nào đi nữa thì sự thật vẫn là sự thật. Ông ấy có lỗi với mẹ nuôi. Ông ấy đã làm tổn thương bà. Hiện tại, chuyện cô có thể làm cũng chỉ là ở bên an ủi bà mà thôi.
“Mẹ Lan, con ở đây. Còn cả Hoàng Bách nữa, bọn con sẽ luôn ở bên mẹ.”
Nhắc đến con trai, đáy mắt bà Lan lại đầy yêu thương, nước mắt cũng ngưng dần. Đúng vậy, bà còn có con trai.
Buổi sáng ấy trôi qua thật nặng nề.
Sức khỏe của bà Lan không có gì đáng ngại, sau khi truyền thêm biền thì có thể trở về.
Thảo Ngân nhân lúc bà Minh đang dọn dẹp đồ dùng của mẹ nuôi để chuẩn bị xuất viện, tranh thủ gọi điện thoại cho Hoàng Bách, nhưng vẫn không liên lạc được. Lòng cô lại trở nên rối loạn đầy lo lắng. Tại sao cậu ấy vẫn chưa mở điện thoại lên chứ?
“Mẹ Lan, bác Minh, anh Kiệt sắp đến rồi, hai người cứ về nhà trước đi ạ. Con sẽ qua sau.”
Thấy cô vơ vội túi xách đi ra cửa, bà Minh thắc mắc:
“Đi đâu mà vội thế cháu?”
“Cháu đi tìm Hoàng Bách.”
Nói xong, cũng không biết hai người phụ nữ có nghe thấy không, bóng dáng của cô gái nhỏ đã biến mất theo làn gió.