Sáng hôm sau, Gia Hân tờ mờ tỉnh dậy sau một đêm tranh giành chiếc giường vật vả, nghĩ lại đêm đó cô cảm thấy vô cùng xấu hổ khi để cái tên chồng danh nghĩa – Lâm Khang thấy hết thân thể trong trắng của mình, cô chỉ muốn độn thổ cả lên.
- Ôi mẹ ơi… Gì đây, hắn ta leo lên giường ngủ hồi nào vậy trời? Da…
Gia Hân nói lớn, ánh mắt trợn tròn ngạc nhiên thẳng chân đá mạnh Lâm Khang ra khỏi giường, khiến anh ngã lăn quay xuống nền gạch một cách đau dữ dội. Lúc anh như tỉnh ngủ, đưa tay sờ lấy cột sống đau thấu tận mây xanh của mình mà đứng dậy mắt nhắm mắt mở nhìn cô nói:
- Cô làm cái gì mà đá tôi vậy hả? Mơi sáng ngủ cũng không được yên thân.
- Ai cho anh leo lên giường ngủ vậy hả?
Gia Hân quát tháo, nét mặt nhăn nhớ khó coi pha sự bực tức.
- Này, cô muốn tôi bị cảm lạnh hả, trong khi không có một cái gối, cái chăn. Để chồng bị bệnh đi làm coi được được sao?
Lâm Khang nói lại, hai tay chống nạnh, ánh mắt như viên đạn xuyên thẳng vào mắt Gia Hân vậy.
- Chồng gì ở đây? Anh đâu phải chồng tôi, cần gì phải quan tâm.
Gia Hân đáp lại một cách thẳng thắn không một chút chần chừ gì.
- Tôi phải cho cô một trận mới hả dạ, dám ăn nói với một người có địa vị như tôi sao, cô chết chắc.
Lâm Khang định lao tới sử Gia Hân vì cái tội dám ăn nói xốc xược với anh, đã vậy còn bị cô đá lăn xuống giường không thương tiếc nhưng bị cô ném cái gối ngay vô mặt. Gia Hân vội chạy xông vào phòng tắm đóng sầm cửa lại vì sợ bị anh bắt lấy sẽ xử đẹp cô mất.
- Cái con quỷ nhỏ này… Trời sao số mình xui xẻo khi lấy cô ta chứ? Chưa có ai dám ném gối vào mặt mình cả… Cô ăn gan trời rồi đấy… Mau mở cửa ra, cô ra đây tôi sẽ cho cô biết tay…
Lâm Khang như nổi trận lôi đình, đập cửa rầm rầm. Gia Hân chỉ biết đứng ở trong đó chờ sự cầu cứu vì không dám ra.
- Lâm Khang… Cuối cùng con cũng vát mặt về nhà rồi sao…
- Mẹ!
Bà Kim từ ngoài đi vào nói lớn khiến Lâm Khang giật mình quay lại nhìn bà, nét mặt bà cực kì nghiêm túc hơn bao giờ hết. Bà ngồi xuống giường vòng tay lại trước ngực nhìn Lâm Khang nói:
- Tại sao trong lúc đám cưới con lại bỏ đi thế hả? Mà con nhỏ đấy là ai?
- Mẹ... là người yêu cũ của con lúc đi du học bên Mỹ… Tại lúc đó trong tình thế bí nên con mới lôi cô ấy đi thôi…
Lâm Khang giải thích ấp a ấp úng.
- Con hay quá ha, để vợ mình đứng bơ bơ với cả đám báo chí đó, con làm mất mặt cả nhà mình đấy có biết không, con là chủ tịch đấy… Thật tình… Ủa, mà vợ con đâu?
- Con đây mẹ…
Gia Hân ngại ngừng mở cửa phòng tắm đi ra, với điệu bộ gượng gạo nhìn bà cười cười.
- Này hôm nay hai đứa tới tập đoàn làm gương mặt đại diện thương hiệu bộ trang sức mới ra cho mẹ biết chưa?
Bà Kim nói giọng dứt khoát, nhoẻn miệng cười đắc ý vì bà muốn con trai và con dâu phải thật đẹp đôi để làm gương mặt thương hiệu tỏa sáng cho tập đoàn của gia đình. Điều đó khiến Lâm Khang và Gia Hân như đứng đơ người, trố mắt nhìn bà khi nghe bà nói.
- Mẹ, đầy người mẫu siêu mẫu sao mẹ không bảo quản lý chọn, mà bảo con với con nhở này, à không vợ con làm gương mặt đại diện chứ… Con là chủ tịch thì liên quan gì, nghĩ sao in cái mặt thật to lên poster dán trước tập đoàn nhục mặt lắm mẹ à.
Lâm Khang lên tiếng phản đối kịch liệt ý kiến của bà, trong khi Gia Hân im re không biết nói gì, cứ đứng bơ ra đó cho xong.
“Nhìn hai mẹ con giống như đang khẩu chiến với nhau vậy? Còn cái tên này, sao lại kiêu ngạo thế không biết…”
- Mẹ đã quyết định rồi, cứ làm theo đi. Mặt con vốn dĩ đẹp rồi, lên hình không xấu đâu yên tâm đi, có con dâu đẹp như hoa hậu kia làm nền cho con mà con còn sợ lo nhục mặt làm gì.
Nói rồi, bà đi thẳng ra khỏi phòng một mạch, trên miệng nhếch lên nụ cười thỏa mãn. “Hai đứa này lên trang bìa chắc nổi tiếng lắm đây, phải xứng đáng với tầm ảnh hưởng của tập đoàn kim cương của chúng ta chứ.”
- Thiệt tình… Cô lo ăn mặt cho đẹp vào, đừng để tôi mất mặt đấy. Được làm gương mặt đại diện cùng với người một người đẳng cấp, đẹp trai như tôi đấy.
- Trời ơi, mắc cười. Tự khen mình luôn, khỏi lo tôi tự biết cách, không làm xấu mặt anh đâu.
Gia Hân nói lạnh với giọng chanh chua, vênh mặt lên. Thật nực cười, thuở có người tự khen mình, làm cô cảm thấy như có sắp pháo nổ ở đây vậy.
…
Chiếc con xe hơi đen dừng lại trước tập đoàn kim cương Đại Phượng, Lâm Khang bước xuống xe trong sự ngắm nhìn của nhân viên công ty, khi họ đứng xếp hàng chờ đợi nghênh đón. Công nhận nhìn anh trong thật bảnh với chiếc áo sơ mi xanh sẫm dáng rộng cùng quần kaki đen, không cần diện vest vẫn tôn lên vóc dáng cao ráo của mình.
Gia Hân cũng bước xuống một cách khổ sở với đôi giày cao gót, vì trước giờ cô toàn mang giày để tiện đi lại chứ mang gót đau cả chân. Cô thu hút nhiều sự chú ý từ mọi người khi ra mắt với tư cách là vợ của một chủ tịch trẻ, có tiếng tăm lẫy lừng. Cô diện cho mình bộ đầm xòe màu xanh sẫm để hợp với bộ quần áo mà Lâm Khang đang mặt, mái tóc xõa dài. Nhìn cô trông thật kiêu sa và dịu dàng.
- Này, đi đứng cho cần thận vào, đừng để bị vấp quê lắm đấy.
- Tôi biết rồi, nhắc hoài.
Gia Hân càu nhàu khi Lâm Khang cứ nhắc nhở cô từ lúc trên xe cho tới đầy, khiến cô có chút bực bội trong người nhưng cố tỏ ra gượng cười trước mọi người.
- Anh Lâm Khang…
- Kim Như!
Lâm Khang ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Kim Như, anh không biết cô ấy tới đây làm gì nữa đây.
- Ê bạn gái anh tới đây làm gì vậy, đừng nói tới phá đám nữa nha…
Gia Hân nói nhỏ đủ để Lâm Khang nghe thấy, cô đưa ánh mắt nhìn về phía Kim Như, trông cô ta thật lộng lẫy và quyến rũ với bộ váy body ôm sát người.
Kim Như tới đây để tham gia sự kiện ra mắt bộ trang sức mới, vì cô cũng là gương mặt từng đại diện cho thương hiệu của tập đoàn kim cương Đại Phượng. Cô hớn hở đi tới chỗ Lâm Khang, mỉm cười thật tươi.
- Coi chừng!
Bất chợt có một chiếc con xe hơi lao tới rồi thắn lại đột ngột ngay chỗ vũng nước, bao nhiêu nước đều tạt thẳng lên người Gia Hân, khiến cô đứng đơ người khi hứng trọn hết nước bẩn. Trong khi Kim Như thì ở gọn trong vòng tay của Lâm Khang vì được anh kéo lại tránh đi kịp thời.
“Gì vậy trời, chuyện gì xảy ra với mình vậy chứ?... bẩn hết trơn rồi, đáng lẽ ra anh ta phải kéo mình mới phải chứ?” Gia Hân nói thầm, không biết nên khóc hay cười trong tình huống trớ trêu này. Bao nhiêu con mắt đều đổ dồn vào cô cùng với những lời bàn tán xôn xao cả lên.
- Ê sao chủ tịch lại không kéo vợ mình mà kéo cô người mẫu kia chứ?
- Ôi trời, người phu nhân bẩn hết trơn rồi kìa…
- Hành động chủ tịch sao vậy kìa? Rốt cuộc ai mới là vợ của chủ tịch đây?
- Ôi mẹ ơi… Gì đây, hắn ta leo lên giường ngủ hồi nào vậy trời? Da…
Gia Hân nói lớn, ánh mắt trợn tròn ngạc nhiên thẳng chân đá mạnh Lâm Khang ra khỏi giường, khiến anh ngã lăn quay xuống nền gạch một cách đau dữ dội. Lúc anh như tỉnh ngủ, đưa tay sờ lấy cột sống đau thấu tận mây xanh của mình mà đứng dậy mắt nhắm mắt mở nhìn cô nói:
- Cô làm cái gì mà đá tôi vậy hả? Mơi sáng ngủ cũng không được yên thân.
- Ai cho anh leo lên giường ngủ vậy hả?
Gia Hân quát tháo, nét mặt nhăn nhớ khó coi pha sự bực tức.
- Này, cô muốn tôi bị cảm lạnh hả, trong khi không có một cái gối, cái chăn. Để chồng bị bệnh đi làm coi được được sao?
Lâm Khang nói lại, hai tay chống nạnh, ánh mắt như viên đạn xuyên thẳng vào mắt Gia Hân vậy.
- Chồng gì ở đây? Anh đâu phải chồng tôi, cần gì phải quan tâm.
Gia Hân đáp lại một cách thẳng thắn không một chút chần chừ gì.
- Tôi phải cho cô một trận mới hả dạ, dám ăn nói với một người có địa vị như tôi sao, cô chết chắc.
Lâm Khang định lao tới sử Gia Hân vì cái tội dám ăn nói xốc xược với anh, đã vậy còn bị cô đá lăn xuống giường không thương tiếc nhưng bị cô ném cái gối ngay vô mặt. Gia Hân vội chạy xông vào phòng tắm đóng sầm cửa lại vì sợ bị anh bắt lấy sẽ xử đẹp cô mất.
- Cái con quỷ nhỏ này… Trời sao số mình xui xẻo khi lấy cô ta chứ? Chưa có ai dám ném gối vào mặt mình cả… Cô ăn gan trời rồi đấy… Mau mở cửa ra, cô ra đây tôi sẽ cho cô biết tay…
Lâm Khang như nổi trận lôi đình, đập cửa rầm rầm. Gia Hân chỉ biết đứng ở trong đó chờ sự cầu cứu vì không dám ra.
- Lâm Khang… Cuối cùng con cũng vát mặt về nhà rồi sao…
- Mẹ!
Bà Kim từ ngoài đi vào nói lớn khiến Lâm Khang giật mình quay lại nhìn bà, nét mặt bà cực kì nghiêm túc hơn bao giờ hết. Bà ngồi xuống giường vòng tay lại trước ngực nhìn Lâm Khang nói:
- Tại sao trong lúc đám cưới con lại bỏ đi thế hả? Mà con nhỏ đấy là ai?
- Mẹ... là người yêu cũ của con lúc đi du học bên Mỹ… Tại lúc đó trong tình thế bí nên con mới lôi cô ấy đi thôi…
Lâm Khang giải thích ấp a ấp úng.
- Con hay quá ha, để vợ mình đứng bơ bơ với cả đám báo chí đó, con làm mất mặt cả nhà mình đấy có biết không, con là chủ tịch đấy… Thật tình… Ủa, mà vợ con đâu?
- Con đây mẹ…
Gia Hân ngại ngừng mở cửa phòng tắm đi ra, với điệu bộ gượng gạo nhìn bà cười cười.
- Này hôm nay hai đứa tới tập đoàn làm gương mặt đại diện thương hiệu bộ trang sức mới ra cho mẹ biết chưa?
Bà Kim nói giọng dứt khoát, nhoẻn miệng cười đắc ý vì bà muốn con trai và con dâu phải thật đẹp đôi để làm gương mặt thương hiệu tỏa sáng cho tập đoàn của gia đình. Điều đó khiến Lâm Khang và Gia Hân như đứng đơ người, trố mắt nhìn bà khi nghe bà nói.
- Mẹ, đầy người mẫu siêu mẫu sao mẹ không bảo quản lý chọn, mà bảo con với con nhở này, à không vợ con làm gương mặt đại diện chứ… Con là chủ tịch thì liên quan gì, nghĩ sao in cái mặt thật to lên poster dán trước tập đoàn nhục mặt lắm mẹ à.
Lâm Khang lên tiếng phản đối kịch liệt ý kiến của bà, trong khi Gia Hân im re không biết nói gì, cứ đứng bơ ra đó cho xong.
“Nhìn hai mẹ con giống như đang khẩu chiến với nhau vậy? Còn cái tên này, sao lại kiêu ngạo thế không biết…”
- Mẹ đã quyết định rồi, cứ làm theo đi. Mặt con vốn dĩ đẹp rồi, lên hình không xấu đâu yên tâm đi, có con dâu đẹp như hoa hậu kia làm nền cho con mà con còn sợ lo nhục mặt làm gì.
Nói rồi, bà đi thẳng ra khỏi phòng một mạch, trên miệng nhếch lên nụ cười thỏa mãn. “Hai đứa này lên trang bìa chắc nổi tiếng lắm đây, phải xứng đáng với tầm ảnh hưởng của tập đoàn kim cương của chúng ta chứ.”
- Thiệt tình… Cô lo ăn mặt cho đẹp vào, đừng để tôi mất mặt đấy. Được làm gương mặt đại diện cùng với người một người đẳng cấp, đẹp trai như tôi đấy.
- Trời ơi, mắc cười. Tự khen mình luôn, khỏi lo tôi tự biết cách, không làm xấu mặt anh đâu.
Gia Hân nói lạnh với giọng chanh chua, vênh mặt lên. Thật nực cười, thuở có người tự khen mình, làm cô cảm thấy như có sắp pháo nổ ở đây vậy.
…
Chiếc con xe hơi đen dừng lại trước tập đoàn kim cương Đại Phượng, Lâm Khang bước xuống xe trong sự ngắm nhìn của nhân viên công ty, khi họ đứng xếp hàng chờ đợi nghênh đón. Công nhận nhìn anh trong thật bảnh với chiếc áo sơ mi xanh sẫm dáng rộng cùng quần kaki đen, không cần diện vest vẫn tôn lên vóc dáng cao ráo của mình.
Gia Hân cũng bước xuống một cách khổ sở với đôi giày cao gót, vì trước giờ cô toàn mang giày để tiện đi lại chứ mang gót đau cả chân. Cô thu hút nhiều sự chú ý từ mọi người khi ra mắt với tư cách là vợ của một chủ tịch trẻ, có tiếng tăm lẫy lừng. Cô diện cho mình bộ đầm xòe màu xanh sẫm để hợp với bộ quần áo mà Lâm Khang đang mặt, mái tóc xõa dài. Nhìn cô trông thật kiêu sa và dịu dàng.
- Này, đi đứng cho cần thận vào, đừng để bị vấp quê lắm đấy.
- Tôi biết rồi, nhắc hoài.
Gia Hân càu nhàu khi Lâm Khang cứ nhắc nhở cô từ lúc trên xe cho tới đầy, khiến cô có chút bực bội trong người nhưng cố tỏ ra gượng cười trước mọi người.
- Anh Lâm Khang…
- Kim Như!
Lâm Khang ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Kim Như, anh không biết cô ấy tới đây làm gì nữa đây.
- Ê bạn gái anh tới đây làm gì vậy, đừng nói tới phá đám nữa nha…
Gia Hân nói nhỏ đủ để Lâm Khang nghe thấy, cô đưa ánh mắt nhìn về phía Kim Như, trông cô ta thật lộng lẫy và quyến rũ với bộ váy body ôm sát người.
Kim Như tới đây để tham gia sự kiện ra mắt bộ trang sức mới, vì cô cũng là gương mặt từng đại diện cho thương hiệu của tập đoàn kim cương Đại Phượng. Cô hớn hở đi tới chỗ Lâm Khang, mỉm cười thật tươi.
- Coi chừng!
Bất chợt có một chiếc con xe hơi lao tới rồi thắn lại đột ngột ngay chỗ vũng nước, bao nhiêu nước đều tạt thẳng lên người Gia Hân, khiến cô đứng đơ người khi hứng trọn hết nước bẩn. Trong khi Kim Như thì ở gọn trong vòng tay của Lâm Khang vì được anh kéo lại tránh đi kịp thời.
“Gì vậy trời, chuyện gì xảy ra với mình vậy chứ?... bẩn hết trơn rồi, đáng lẽ ra anh ta phải kéo mình mới phải chứ?” Gia Hân nói thầm, không biết nên khóc hay cười trong tình huống trớ trêu này. Bao nhiêu con mắt đều đổ dồn vào cô cùng với những lời bàn tán xôn xao cả lên.
- Ê sao chủ tịch lại không kéo vợ mình mà kéo cô người mẫu kia chứ?
- Ôi trời, người phu nhân bẩn hết trơn rồi kìa…
- Hành động chủ tịch sao vậy kìa? Rốt cuộc ai mới là vợ của chủ tịch đây?