Ở thị trấn Hakone vào tháng một tuyết vẫn còn rơi dày. Từ trong hang động nhìn ra ngoài trời đâu đâu cũng phủ một màu trắng xóa. Bên trong hang núi, dòng suối nước nóng đang bốc hơi ấm lên nghi ngút, những cành anh đào cũng thi nhau đua nở những bông hoa đỏ điểm xuyết cho đời thêm tươi giữa cái lạnh giá của đất trời.
Sâu trong hang động, những tảng đá hình kỳ lân dữ tợn kỳ dị được bố trí khắp bốn góc sân. Trong cùng là một gian nhà được xây dựng theo phong cách truyền thống Nhật Bản: tường trắng, ngói đen, một bên là dòng suối nước nóng còn một bên là hàng cây thanh tùng sừng sững.
Hòa Lam đứng yên bên ngoài hành lang thật lâu cho đến khi nghe vọng lại tiếng bước chân đến từ sau lưng. Cô không cần quay đầu lại cũng biết là ai nên cất tiếng hỏi: “Chừng nào cậu mới thả tôi đi?”
Người ở sau lưng cô không hề đáp lại.
Hòa Lam xoay người lại.
Lăng Xu đứng sau lưng cô, toàn thân được khoát lên bộ Kimono truyền thống màu đen, chỉ có đai lưng là màu trắng. Sắc mặt cậu ta vẫn nhợt nhạt càng lộ rõ nét lạnh lùng. Cậu ta không mang giày mà chỉ mang một đôi vớ trắng. Cậu xoay người đi vài bước, đẩy mở cửa gian nhà chính ra.
Cửa gỗ màu đồng mở toang, Hòa Lam cởi guốc, nối gót cậu ta đi vào trong, phất vạt áo rồi ngồi xuống bàn đối diện.
“Tạ...” Sau nhiều biến cố, Hòa Lam không biết nên gọi cậu ta như thế nào cho đúng.
“Chị muốn xưng hô thế nào tùy chị.”
Hòa Lam suy nghĩ một lát rồi nói: “Nói cho tôi biết hung thủ là ai đi. Cậu mà không chịu nói ra thì trong lòng ai cũng cảm thấy khó chịu cả. Nói cho xong để chấm dứt mọi thứ!
Lăng Xu đáp: “Bây giờ thì chưa thể.”
“Lúc nào mới có thể?”
“Chờ Bạch Tiềm tới, chờ anh ta trả lại chiếc hộp kia cho tôi. Chờ đến lúc chúng ta đoạn tuyệt, tôi sẽ nói cho chị biết!” Cậu chậm rãi pha trà trên bàn, tự rót cho mình và rót cho cô một tách.
Nhưng Hòa Lam không có hứng thú thưởng thức.
“Chắc cũng không bao lâu nữa đâu.” Hôm đó nhân dịp bên trong đặc khu có nội loạn cậu ta đã bắt cóc Hòa Lam mang về Nhật. Dựa vào tính tình của Bạch Tiềm thì cậu nhất định sẽ tìm tới để đòi người nhưng vì chiến sự còn liên miên nên chắc hẳn cậu cần thêm chút thời gian.
Lăng Xu ngắm cảnh bên ngoài với những cành anh đào bung mình nở rộ rung rẩy giữa vùng trời phủ đầy tuyết trắng mà lòng cảm thấy mờ mịt không nói thành lời.
“Dạo này tôi có cảm giác trống vắng khó tả. Chị có biết vì sao không? Có liên quan đến chị đó.”
“Có liên quan gì với tôi?” Hòa Lam không có tâm trạng nói chuyện lòng vòng với cậu ta.
“Tôi không biết, hình như tôi...” Lời đến cửa miệng nhưng khó thốt nên lời. Cậu ta chỉ mấp máy môi rời cúi đầu xuống nhấp nháp tách trà bị nắm chặt trong tay.
Hòa Lam cũng hớp một ít nhưng chợt cảm thấy buồn nôn, cô chạy đến bên cửa sổ nôn khan đến một lúc sau mới bình thường trở lại. Lăng Xu kinh ngạc nhìn cô. Cậu ta nhìn cô bằng anh mắt muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hòa Lam cũng không thèm để ý cậu ta nữa mà chỉ ngồi lên giường ôm gối dựa tường. Sắc mặt cô trắng bệch, một tay cô khẽ khàng vuốt vuốt bụng mình.
Đã có ba tháng rồi. Gương mặt cô lộ ra nét vui mừng, không khỏi tự mỉm cười.
Cô vừa rất muốn gặp lại Bạch Tiềm vừa cảm thấy sợ khi gặp lại cậu. Giữa họ đã xảy ra mâu thuẫn nên có sự xa cách trong lòng cũng giống nhưng sự xa cách về mặt địa lý như hiện nay vậy.
Hòa Lam thường ngủ không ngon giấc. Những lúc như thế cô thường nhẹ nhàng vuốt bụng mình nghĩ đến mai này sẽ sinh ra một đứa bé thì lòng cô lập tức tràn đầy nỗi vui sướng, thế giới trong tâm tưởng liền tràn đầy sắc màu rực rỡ.
Nhưng cũng có những lúc đêm khuya yên tĩnh trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của Đỗ Biệt lúc chết, cô cảm thấy áy náy như thể có tảng đá đè nặng trong lòng.
Có lúc, cô thấy mình là một người rất ích kỷ...
Có lúc Hòa Lam nghĩ, nếu như Đỗ Biệt không gặp lại cô chắc có lẽ anh ta đã có vợ để nâng khăn sửa túi yêu thương chăm sóc anh ta, mà cũng có thể đã có vài đứa con để gia đình nhỏ rộn ràng tiếng khóc tiếng cười chứ không phải chịu cảnh đầu mình lìa hai nơi...
Thời gian đã qua không thể quay lại bao giờ. Nếu không có Bạch Tiềm thì cô có còn là cô của ngày hôm nay không? Nếu không có sự xuất hiện của cô thì Đỗ Biệt sẽ như thế nào? Nếu cô sớm biết mà tránh xa Đỗ Biệt một chút chắc có lẽ Bạch Tiềm sẽ không căm hận anh ta đến thấu xương như vậy.
Lại một đêm Hòa Lam không yên giấc.
Lăng Xu nhìn nét mặt của cô cũng đoán được cô đang suy nghĩ gì. Tuy cô không mở miệng nhưng mọi thứ đều hiện rõ trên gương mặt. Trong mắt cậu ta, hình ảnh cô dịu dàng vuốt vuốt bụng bỗng trở nên đẹp hơn bao giờ hết. Cậu ta cũng không hiểu nổi chính mình tại sao lại nghĩ như vậy, chỉ thấy trong lòng dâng lên nỗi niềm không thể diễn tả thành lời. Là yêu sao? Cậu ta cũng không chắc nhưng chỉ biết chôn chặt cảm xúc của mình sậu tận đáy lòng.
Cậu ta chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thích một người.
Thế giới trong mắt cậu ta chỉ có chém giết và tranh đoạt vì vậy nên cậu ta rất mù mờ về chuyện tình cảm. Có nhiều lúc cậu tự hỏi lòng: Như thế nào là thích một người? Có phải quan tâm chính là thích không? Thế thì quan tâm cỡ nào mới gọi là thích còn quan tâm cỡ nào mới gọi là yêu?
Nhưng khi cậu ta dần hiểu ra thì cô đã có người trong lòng, còn có đứa bé nữa.
…
Có một buổi dạ tiệc được cử hành long trọng trong thị trấn dưới chân núi.
Trong buổi chiều tà chiếc xe con chầm chậm tiến vào thị trấn nhỏ, cuối cùng nó dừng lại ở một quán rượu hai tầng. Hòa Lam vẫn thắc mắc tại sao Lăng Xu lại mang cô theo đến đây.
Cậu ta không màng quan tâm đến cái gì, chỉ nhìn cô và những người xung quanh bằng ánh mắt lạnh nhạt vô cảm tựa hồ như cậu ta hoàn toàn ngăn cách với thế giới này.
Sau khi Lăng Xu xuống xe, cậu ta chủ động mở cửa giúp Hòa Lam, đưa tay dìu cô khiến cô sửng sốt nhưng cũng không né tránh. Sau khi bước xuống vững vàng, cô liền giữ khoảng cách với cậu ta.
Chào đón cả hai là mấy cô gái mặc kimomo tay cầm quạt trang điểm như geisha. Mấy người tùy tùng của Lăng Xu vội tiến lên để mở đường. Trong khi hai người bọn họ thuận lợi đi vào bên trong thì bốn bên đều vọng đến tiếng reo hét chói tai của các cô gái. Không khí trong quán ồn ào đến đinh tai nhức óc khiến Hòa Lam có cảm giác màng nhỉ của mình sắp bị thủng đến nơi rồi.
Khi leo đến lầu hai, không gian mới yên tĩnh trở lại.
“Tại sao dẫn tôi tới đây?” Hòa Lam rốt cuộc không nhịn được mà hỏi cậu ta.
Lăng Xu vừa nhấc đôi tay thon dài cao quý chậm rãi pha trà vừa hờ hững nói: “Không phải chị rất muốn gặp lại anh ta sao?”
Bị lời nói của cậu ta làm chấn động, đôi môi Hòa Lam mấp máy một lúc mới thốt ra được một chữ: “Tiềm?”
Chỉ mới mấy tháng không gặp nhau nhưng cô lại có cảm giác dài như một thế kỷ. Thậm chí Hòa Lam cũng không thắc mắc tại sao lâu như vậy Bạch Tiềm mới tới? Tại sao lại hẹn đến chỗ này? Cậu vẫn còn giận cô sao?
Lòng cô bỗng dâng lên một nỗi niềm phức tạp.
Dưới lầu, mấy chiếc bàn vuông được bố trí trên nền đất và trên mặt chiếc cầu cong cong. Dưới cầu là hồ nước nhân tạo trong xanh, bốn bề xung quanh cũng được trang trí ánh đèn màu xanh lá, kết hợp với tiếng nước chảy róc rách sẽ khiến cho người ta có cảm giác yên tĩnh. Chỉ tiếc là nơi đây ồn ào quá mức!
Chợt tiếng la hét náo nhiệt dưới lầu bỗng dưng im bặt.
Hòa Lam kinh ngạc nhìn ra bên ngoài.
Cửa phòng VIP chỉ mở ra một cánh nên cô chỉ có thể theo dõi được một chút tình hình bên dưới lầu.
"Rầm" một tiếng, một người toàn thân máu me bị quăng lên một chiếc bàn khiến nó bị gãy đôi. Khi Hòa Lam nhìn kỹ lại thì thấy người này bị chặt đứt một cánh tay, máu vẫn không ngừng chảy ra. Đám đông dạt người ra, Mục Lăng cùng Chu Thất hộ tống Bạch Tiềm bước vào. Chỉ mấy tháng không gặp mà cô đã thấy sắc mặt cậu dường như càng lạnh lùng hơn, hai đầu chân mày cau có, đằng đằng sát khí.
Đôi ủng màu đen giẫm lên máu đi vào, trực tiếp đạp lên người tên vừa bị chém kia.
Hộ vệ mai phục ở bốn bên lập tức xông ra, vây quanh ba người bọn họ.
Một bên quân binh đến cả trăm người, một bên chỉ có ba người, khí thế trở nên áp đảo hẳn.
Không biết là ai đã quát một tiếng, hai bên liền xông vào đánh giáp lá cà. Mục Lăng và Chu Thất rút kiếm ngăn không cho bắt kỳ ai tiếp cận được Bạch Tiềm. Cậu thong thả đi xuyên qua đám đông, bước lên lầu hai, đẩy cửa mở toang ra.
Hòa Lam theo phản xạ đứng lên nhìn cậu, lồng ngực ngừng phập phồng, mờ môi mấp máy: “Tiềm...”
Bạch Tiềm nhìn cô rồi lại liếc mắt nhìn tên đầu sỏ ngồi nhàn nhã uống trà. Cậu tiến đến bên Hòa Lam ôm cô vào lòng, lạnh nhạt hỏi: “Tôi tới mang người của tôi đi. Cậu không có ý kiến chứ?”
“Phiền phức trong nước cũng giải quyết xong hết rồi à?” Lăng Xu hờ hững hỏi.
Bạch Tiềm cười khẩy đáp: “Cậu cũng biết bày trò lắm nhưng mà thôi đi, cậu vẫn cần phải học hỏi nhiều hơn nữa.”
“Nếu không gặp phiền toái sao giờ anh mới đến?” Lăng Xu bình thản phản kích lại, dứt lời cậu ta lại nhấp nháp chung trà.
Bạch Tiềm xiết chặt Hòa Lam vào lòng, cúi xuống chăm chú nhìn cô hờ hững đáp lời: “Chỉ vì muốn xác nhận chút chuyện mà thôi.”
"Chuyện gì đã khiến cho cậu ấy trì hoãn không tới gặp mình?" Hòa Lam không nghĩ ra được là chuyện gì.
Bạch Tiềm thấy lòng nhộn nhạo, không kiềm lòng được cúi xuống đặt nụ hôn nóng bỏng vào trán cô. Chỉ một nụ hôn mà Hòa Lam có thể cảm nhận được cậu nhớ cô biết bao nhiêu, cũng như cô, cô nhớ cậu đến dường nào. Nỗi nhớ càng ngày càng nhiều, cuồn cuộn như những cơn sóng không ngừng khiến cho lòng cồn cào không yên. Cô không nhịn được mà nép sát vào vòng tay ấm áp của cậu thỏ thẻ: “Xin lỗi em!”
“Nói cái gì đó?” Bạch Tiềm cười mỉm, vuốt ve mái tóc cô rồi bẹo hai má cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhìn sóng mũi, nhìn đôi môi cô... Dường như không có gì thay đổi mà hình như...
“Trông xinh đẹp hơn...” Cậu dịu dàng một tay vuốt ve khuôn mặt cô, một tay ôm chặt cô vào lòng.
Hòa Lam thẹn đỏ mặt, lúc sờ sờ bụng mình chỉ muốn nói cho cậu biết ngay lập tức tin vui. Lòng cô bỗng thấy ngọt ngào không ngôn từ nào có thể tả hết.
Bạch Tiềm ồ lên một tiếng, hỏi cô: “Chuyện gì vui thế?”
Hòa Lam đáp: “Một lát nữa nói.”
“Được! Em chờ.”
Nói rồi cậu nắm tay cô để mười ngón tay đan xen kín kẽ với nhau rồi nâng lên hôn vào mu bàn tay cô trước mặt nhiều người khiến cô ngượng cứng người.
Trước cảnh tượng này Lăng Xu có cảm giác gì đó thật kỳ quái, giống như thấy bản thân mình bất lực mà trong miệng lại toàn là vị đắng chát.
Tiếng đánh nhau ở bên dưới đã ngưng lại. Mục Lăng vác thanh kiếm máu chậm rãi tiến lên và đứng lại một bên cửa canh gác. Chu Thất cũng đứng một bên đối diện với cô ta nắm chặt cánh cửa.
“Người của cậu đã chịu thua chưa?” Bạch Tiềm cười khẩy hỏi.
Lăng Xu nói: “Tôi chưa có thua đâu.”
“Chẳng lẽ cậu phải tự động thủ sao?”
“Anh đừng quên đây là địa bàn của tôi.”
Bạch Tiềm nhoẻn miệng cười, quay đầu về phía Hòa Lam nhún vai nói: “Chị nghe xem cậu ta nói gì kia? Em muốn đi là đi. Ai cản được em?” Cười giỡn đủ rồi, cậu lấy lại nét mặt nghiêm nhìn Lăng Xu chậm rãi nói: “Ở đất Nhật Bản này người đối đầu với nhà Ito không ít. Bọn họ muốn lôi kéo nhà họ Bạch của tôi hợp tác để thâm nhập thị trường màu mỡ trong nước. Cậu thì sao đây? Nhất định phải đánh cuộc một phen với tôi à?
Lăng Xu không trả lời được.
Bạch Tiềm cười nói: “Tôi không làm khó dễ cậu, tôi chỉ muốn tới mang chị tôi đi thôi. Sẵn tiện tôi giúp chị ấy giải quyết ân oán năm đó. Chờ giải quyết xong tôi tự nhiên sẽ rời đi. Còn về chiếc hộp tôi cũng sẽ trả lại cho cậu. Từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai.”
“Nếu là như vậy thì mọi người tạm thời ở lại đây đi. Tôi còn phải cân nhắc chuyện này một chút.” Nói dứt lời Lăng Xu vội vã rời đi.
Một bên giao hộp, một bên nói ra danh sách hung thủ, nghe qua có vẻ là một giao dịch rất đơn giản và sòng phẳng nhưng đối với Lăng Xu thì cậu ta phải đắn đo suy nghĩ rất nhiều.
Bởi vì một bên là gia bảo của dòng tộc, một bên là những người có quan hệ máu mủ thân thích với cậu ta. Đây quả là một sự lựa chọn vô cùng khó khăn.
=====
Lời của tác giả: Sắp đến đoạn kết nên ta để nữ chính mang thai, báo thù và kết hôn nhập một cục lại luôn.
Mới vừa rồi ta bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ gian tà. Đó là để cho chị gái mang thai nhưng í ọ í e với em trai xem cảm giác có khác lạ không... He he he... Mọi người cẩn thận xịt máu mũi nhé!
Ở thị trấn Hakone vào tháng một tuyết vẫn còn rơi dày. Từ trong hang động nhìn ra ngoài trời đâu đâu cũng phủ một màu trắng xóa. Bên trong hang núi, dòng suối nước nóng đang bốc hơi ấm lên nghi ngút, những cành anh đào cũng thi nhau đua nở những bông hoa đỏ điểm xuyết cho đời thêm tươi giữa cái lạnh giá của đất trời.
Sâu trong hang động, những tảng đá hình kỳ lân dữ tợn kỳ dị được bố trí khắp bốn góc sân. Trong cùng là một gian nhà được xây dựng theo phong cách truyền thống Nhật Bản: tường trắng, ngói đen, một bên là dòng suối nước nóng còn một bên là hàng cây thanh tùng sừng sững.
Hòa Lam đứng yên bên ngoài hành lang thật lâu cho đến khi nghe vọng lại tiếng bước chân đến từ sau lưng. Cô không cần quay đầu lại cũng biết là ai nên cất tiếng hỏi: “Chừng nào cậu mới thả tôi đi?”
Người ở sau lưng cô không hề đáp lại.
Hòa Lam xoay người lại.
Lăng Xu đứng sau lưng cô, toàn thân được khoát lên bộ Kimono truyền thống màu đen, chỉ có đai lưng là màu trắng. Sắc mặt cậu ta vẫn nhợt nhạt càng lộ rõ nét lạnh lùng. Cậu ta không mang giày mà chỉ mang một đôi vớ trắng. Cậu xoay người đi vài bước, đẩy mở cửa gian nhà chính ra.
Cửa gỗ màu đồng mở toang, Hòa Lam cởi guốc, nối gót cậu ta đi vào trong, phất vạt áo rồi ngồi xuống bàn đối diện.
“Tạ...” Sau nhiều biến cố, Hòa Lam không biết nên gọi cậu ta như thế nào cho đúng.
“Chị muốn xưng hô thế nào tùy chị.”
Hòa Lam suy nghĩ một lát rồi nói: “Nói cho tôi biết hung thủ là ai đi. Cậu mà không chịu nói ra thì trong lòng ai cũng cảm thấy khó chịu cả. Nói cho xong để chấm dứt mọi thứ!
Lăng Xu đáp: “Bây giờ thì chưa thể.”
“Lúc nào mới có thể?”
“Chờ Bạch Tiềm tới, chờ anh ta trả lại chiếc hộp kia cho tôi. Chờ đến lúc chúng ta đoạn tuyệt, tôi sẽ nói cho chị biết!” Cậu chậm rãi pha trà trên bàn, tự rót cho mình và rót cho cô một tách.
Nhưng Hòa Lam không có hứng thú thưởng thức.
“Chắc cũng không bao lâu nữa đâu.” Hôm đó nhân dịp bên trong đặc khu có nội loạn cậu ta đã bắt cóc Hòa Lam mang về Nhật. Dựa vào tính tình của Bạch Tiềm thì cậu nhất định sẽ tìm tới để đòi người nhưng vì chiến sự còn liên miên nên chắc hẳn cậu cần thêm chút thời gian.
Lăng Xu ngắm cảnh bên ngoài với những cành anh đào bung mình nở rộ rung rẩy giữa vùng trời phủ đầy tuyết trắng mà lòng cảm thấy mờ mịt không nói thành lời.
“Dạo này tôi có cảm giác trống vắng khó tả. Chị có biết vì sao không? Có liên quan đến chị đó.”
“Có liên quan gì với tôi?” Hòa Lam không có tâm trạng nói chuyện lòng vòng với cậu ta.
“Tôi không biết, hình như tôi...” Lời đến cửa miệng nhưng khó thốt nên lời. Cậu ta chỉ mấp máy môi rời cúi đầu xuống nhấp nháp tách trà bị nắm chặt trong tay.
Hòa Lam cũng hớp một ít nhưng chợt cảm thấy buồn nôn, cô chạy đến bên cửa sổ nôn khan đến một lúc sau mới bình thường trở lại. Lăng Xu kinh ngạc nhìn cô. Cậu ta nhìn cô bằng anh mắt muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hòa Lam cũng không thèm để ý cậu ta nữa mà chỉ ngồi lên giường ôm gối dựa tường. Sắc mặt cô trắng bệch, một tay cô khẽ khàng vuốt vuốt bụng mình.
Đã có ba tháng rồi. Gương mặt cô lộ ra nét vui mừng, không khỏi tự mỉm cười.
Cô vừa rất muốn gặp lại Bạch Tiềm vừa cảm thấy sợ khi gặp lại cậu. Giữa họ đã xảy ra mâu thuẫn nên có sự xa cách trong lòng cũng giống nhưng sự xa cách về mặt địa lý như hiện nay vậy.
Hòa Lam thường ngủ không ngon giấc. Những lúc như thế cô thường nhẹ nhàng vuốt bụng mình nghĩ đến mai này sẽ sinh ra một đứa bé thì lòng cô lập tức tràn đầy nỗi vui sướng, thế giới trong tâm tưởng liền tràn đầy sắc màu rực rỡ.
Nhưng cũng có những lúc đêm khuya yên tĩnh trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của Đỗ Biệt lúc chết, cô cảm thấy áy náy như thể có tảng đá đè nặng trong lòng.
Có lúc, cô thấy mình là một người rất ích kỷ...
Có lúc Hòa Lam nghĩ, nếu như Đỗ Biệt không gặp lại cô chắc có lẽ anh ta đã có vợ để nâng khăn sửa túi yêu thương chăm sóc anh ta, mà cũng có thể đã có vài đứa con để gia đình nhỏ rộn ràng tiếng khóc tiếng cười chứ không phải chịu cảnh đầu mình lìa hai nơi...
Thời gian đã qua không thể quay lại bao giờ. Nếu không có Bạch Tiềm thì cô có còn là cô của ngày hôm nay không? Nếu không có sự xuất hiện của cô thì Đỗ Biệt sẽ như thế nào? Nếu cô sớm biết mà tránh xa Đỗ Biệt một chút chắc có lẽ Bạch Tiềm sẽ không căm hận anh ta đến thấu xương như vậy.
Lại một đêm Hòa Lam không yên giấc.
Lăng Xu nhìn nét mặt của cô cũng đoán được cô đang suy nghĩ gì. Tuy cô không mở miệng nhưng mọi thứ đều hiện rõ trên gương mặt. Trong mắt cậu ta, hình ảnh cô dịu dàng vuốt vuốt bụng bỗng trở nên đẹp hơn bao giờ hết. Cậu ta cũng không hiểu nổi chính mình tại sao lại nghĩ như vậy, chỉ thấy trong lòng dâng lên nỗi niềm không thể diễn tả thành lời. Là yêu sao? Cậu ta cũng không chắc nhưng chỉ biết chôn chặt cảm xúc của mình sậu tận đáy lòng.
Cậu ta chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thích một người.
Thế giới trong mắt cậu ta chỉ có chém giết và tranh đoạt vì vậy nên cậu ta rất mù mờ về chuyện tình cảm. Có nhiều lúc cậu tự hỏi lòng: Như thế nào là thích một người? Có phải quan tâm chính là thích không? Thế thì quan tâm cỡ nào mới gọi là thích còn quan tâm cỡ nào mới gọi là yêu?
Nhưng khi cậu ta dần hiểu ra thì cô đã có người trong lòng, còn có đứa bé nữa.
…
Có một buổi dạ tiệc được cử hành long trọng trong thị trấn dưới chân núi.
Trong buổi chiều tà chiếc xe con chầm chậm tiến vào thị trấn nhỏ, cuối cùng nó dừng lại ở một quán rượu hai tầng. Hòa Lam vẫn thắc mắc tại sao Lăng Xu lại mang cô theo đến đây.
Cậu ta không màng quan tâm đến cái gì, chỉ nhìn cô và những người xung quanh bằng ánh mắt lạnh nhạt vô cảm tựa hồ như cậu ta hoàn toàn ngăn cách với thế giới này.
Sau khi Lăng Xu xuống xe, cậu ta chủ động mở cửa giúp Hòa Lam, đưa tay dìu cô khiến cô sửng sốt nhưng cũng không né tránh. Sau khi bước xuống vững vàng, cô liền giữ khoảng cách với cậu ta.
Chào đón cả hai là mấy cô gái mặc kimomo tay cầm quạt trang điểm như geisha. Mấy người tùy tùng của Lăng Xu vội tiến lên để mở đường. Trong khi hai người bọn họ thuận lợi đi vào bên trong thì bốn bên đều vọng đến tiếng reo hét chói tai của các cô gái. Không khí trong quán ồn ào đến đinh tai nhức óc khiến Hòa Lam có cảm giác màng nhỉ của mình sắp bị thủng đến nơi rồi.
Khi leo đến lầu hai, không gian mới yên tĩnh trở lại.
“Tại sao dẫn tôi tới đây?” Hòa Lam rốt cuộc không nhịn được mà hỏi cậu ta.
Lăng Xu vừa nhấc đôi tay thon dài cao quý chậm rãi pha trà vừa hờ hững nói: “Không phải chị rất muốn gặp lại anh ta sao?”
Bị lời nói của cậu ta làm chấn động, đôi môi Hòa Lam mấp máy một lúc mới thốt ra được một chữ: “Tiềm?”
Chỉ mới mấy tháng không gặp nhau nhưng cô lại có cảm giác dài như một thế kỷ. Thậm chí Hòa Lam cũng không thắc mắc tại sao lâu như vậy Bạch Tiềm mới tới? Tại sao lại hẹn đến chỗ này? Cậu vẫn còn giận cô sao?
Lòng cô bỗng dâng lên một nỗi niềm phức tạp.
Dưới lầu, mấy chiếc bàn vuông được bố trí trên nền đất và trên mặt chiếc cầu cong cong. Dưới cầu là hồ nước nhân tạo trong xanh, bốn bề xung quanh cũng được trang trí ánh đèn màu xanh lá, kết hợp với tiếng nước chảy róc rách sẽ khiến cho người ta có cảm giác yên tĩnh. Chỉ tiếc là nơi đây ồn ào quá mức!
Chợt tiếng la hét náo nhiệt dưới lầu bỗng dưng im bặt.
Hòa Lam kinh ngạc nhìn ra bên ngoài.
Cửa phòng VIP chỉ mở ra một cánh nên cô chỉ có thể theo dõi được một chút tình hình bên dưới lầu.
"Rầm" một tiếng, một người toàn thân máu me bị quăng lên một chiếc bàn khiến nó bị gãy đôi. Khi Hòa Lam nhìn kỹ lại thì thấy người này bị chặt đứt một cánh tay, máu vẫn không ngừng chảy ra. Đám đông dạt người ra, Mục Lăng cùng Chu Thất hộ tống Bạch Tiềm bước vào. Chỉ mấy tháng không gặp mà cô đã thấy sắc mặt cậu dường như càng lạnh lùng hơn, hai đầu chân mày cau có, đằng đằng sát khí.
Đôi ủng màu đen giẫm lên máu đi vào, trực tiếp đạp lên người tên vừa bị chém kia.
Hộ vệ mai phục ở bốn bên lập tức xông ra, vây quanh ba người bọn họ.
Một bên quân binh đến cả trăm người, một bên chỉ có ba người, khí thế trở nên áp đảo hẳn.
Không biết là ai đã quát một tiếng, hai bên liền xông vào đánh giáp lá cà. Mục Lăng và Chu Thất rút kiếm ngăn không cho bắt kỳ ai tiếp cận được Bạch Tiềm. Cậu thong thả đi xuyên qua đám đông, bước lên lầu hai, đẩy cửa mở toang ra.
Hòa Lam theo phản xạ đứng lên nhìn cậu, lồng ngực ngừng phập phồng, mờ môi mấp máy: “Tiềm...”
Bạch Tiềm nhìn cô rồi lại liếc mắt nhìn tên đầu sỏ ngồi nhàn nhã uống trà. Cậu tiến đến bên Hòa Lam ôm cô vào lòng, lạnh nhạt hỏi: “Tôi tới mang người của tôi đi. Cậu không có ý kiến chứ?”
“Phiền phức trong nước cũng giải quyết xong hết rồi à?” Lăng Xu hờ hững hỏi.
Bạch Tiềm cười khẩy đáp: “Cậu cũng biết bày trò lắm nhưng mà thôi đi, cậu vẫn cần phải học hỏi nhiều hơn nữa.”
“Nếu không gặp phiền toái sao giờ anh mới đến?” Lăng Xu bình thản phản kích lại, dứt lời cậu ta lại nhấp nháp chung trà.
Bạch Tiềm xiết chặt Hòa Lam vào lòng, cúi xuống chăm chú nhìn cô hờ hững đáp lời: “Chỉ vì muốn xác nhận chút chuyện mà thôi.”
"Chuyện gì đã khiến cho cậu ấy trì hoãn không tới gặp mình?" Hòa Lam không nghĩ ra được là chuyện gì.
Bạch Tiềm thấy lòng nhộn nhạo, không kiềm lòng được cúi xuống đặt nụ hôn nóng bỏng vào trán cô. Chỉ một nụ hôn mà Hòa Lam có thể cảm nhận được cậu nhớ cô biết bao nhiêu, cũng như cô, cô nhớ cậu đến dường nào. Nỗi nhớ càng ngày càng nhiều, cuồn cuộn như những cơn sóng không ngừng khiến cho lòng cồn cào không yên. Cô không nhịn được mà nép sát vào vòng tay ấm áp của cậu thỏ thẻ: “Xin lỗi em!”
“Nói cái gì đó?” Bạch Tiềm cười mỉm, vuốt ve mái tóc cô rồi bẹo hai má cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhìn sóng mũi, nhìn đôi môi cô... Dường như không có gì thay đổi mà hình như...
“Trông xinh đẹp hơn...” Cậu dịu dàng một tay vuốt ve khuôn mặt cô, một tay ôm chặt cô vào lòng.
Hòa Lam thẹn đỏ mặt, lúc sờ sờ bụng mình chỉ muốn nói cho cậu biết ngay lập tức tin vui. Lòng cô bỗng thấy ngọt ngào không ngôn từ nào có thể tả hết.
Bạch Tiềm ồ lên một tiếng, hỏi cô: “Chuyện gì vui thế?”
Hòa Lam đáp: “Một lát nữa nói.”
“Được! Em chờ.”
Nói rồi cậu nắm tay cô để mười ngón tay đan xen kín kẽ với nhau rồi nâng lên hôn vào mu bàn tay cô trước mặt nhiều người khiến cô ngượng cứng người.
Trước cảnh tượng này Lăng Xu có cảm giác gì đó thật kỳ quái, giống như thấy bản thân mình bất lực mà trong miệng lại toàn là vị đắng chát.
Tiếng đánh nhau ở bên dưới đã ngưng lại. Mục Lăng vác thanh kiếm máu chậm rãi tiến lên và đứng lại một bên cửa canh gác. Chu Thất cũng đứng một bên đối diện với cô ta nắm chặt cánh cửa.
“Người của cậu đã chịu thua chưa?” Bạch Tiềm cười khẩy hỏi.
Lăng Xu nói: “Tôi chưa có thua đâu.”
“Chẳng lẽ cậu phải tự động thủ sao?”
“Anh đừng quên đây là địa bàn của tôi.”
Bạch Tiềm nhoẻn miệng cười, quay đầu về phía Hòa Lam nhún vai nói: “Chị nghe xem cậu ta nói gì kia? Em muốn đi là đi. Ai cản được em?” Cười giỡn đủ rồi, cậu lấy lại nét mặt nghiêm nhìn Lăng Xu chậm rãi nói: “Ở đất Nhật Bản này người đối đầu với nhà Ito không ít. Bọn họ muốn lôi kéo nhà họ Bạch của tôi hợp tác để thâm nhập thị trường màu mỡ trong nước. Cậu thì sao đây? Nhất định phải đánh cuộc một phen với tôi à?
Lăng Xu không trả lời được.
Bạch Tiềm cười nói: “Tôi không làm khó dễ cậu, tôi chỉ muốn tới mang chị tôi đi thôi. Sẵn tiện tôi giúp chị ấy giải quyết ân oán năm đó. Chờ giải quyết xong tôi tự nhiên sẽ rời đi. Còn về chiếc hộp tôi cũng sẽ trả lại cho cậu. Từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai.”
“Nếu là như vậy thì mọi người tạm thời ở lại đây đi. Tôi còn phải cân nhắc chuyện này một chút.” Nói dứt lời Lăng Xu vội vã rời đi.
Một bên giao hộp, một bên nói ra danh sách hung thủ, nghe qua có vẻ là một giao dịch rất đơn giản và sòng phẳng nhưng đối với Lăng Xu thì cậu ta phải đắn đo suy nghĩ rất nhiều.
Bởi vì một bên là gia bảo của dòng tộc, một bên là những người có quan hệ máu mủ thân thích với cậu ta. Đây quả là một sự lựa chọn vô cùng khó khăn.
=====
Lời của tác giả: Sắp đến đoạn kết nên ta để nữ chính mang thai, báo thù và kết hôn nhập một cục lại luôn.
Mới vừa rồi ta bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ gian tà. Đó là để cho chị gái mang thai nhưng í ọ í e với em trai xem cảm giác có khác lạ không... He he he... Mọi người cẩn thận xịt máu mũi nhé!