Bạch Tiềm thật tình không biết phải làm sao với hai đứa bé này. Cậu đã phải lén lút đi ra ngoài mua rất nhiều sách như "Bảo mẫu giỏi" hay "78 cách sống hòa hợp với trẻ con". Sau một thời gian cậu "tu luyện" thì Nhất Hàm cũng thay đổi cách nhìn với cậu, tạm hòa hoãn cho cậu ẵm một tí nhưng riêng Nhất Ngạn vẫn cứ gào khóc như cũ.
Ngày tháng êm đềm cứ thế trôi qua trước khi cơn giông tố đến.
Còn ba ngày nữa là đến thời gian ước định. Buổi sáng hôm nay Ta Minh Kha lại đến tìm Bạch Tiềm một mình như mọi khi.
Khi ấy, Bạch Tiềm đang ẵm Nhất Hàm và chơi với bé. Nhìn thấy cậu ta đến cậu khó tránh khỏi không vui.
Tạ Minh Kha không có mang theo kiếm cũng không mặc kimono trắng mà mặc nguyên bộ màu đen. Cậu ta nói: “Tôi muốn dẫn anh đi gặp một người.”
“Gặp ai?” Bạch Tiềm khó chịu hỏi lại.
Tạ Minh Kha đáp: “Anh đi rồi biết.”
Bạch Tiềm đứng trên hành lang nhìn cậu ta thật lâu. Sau khi quan sát nét bình thản trên gương mặt ấy một hồi cậu càng thấy nghi ngờ. Cho đến khi cậu đến tòa nhà trên núi gặp Ito Thanh Diệp, cậu mới hiểu vì sao.
Người phụ nữ kia từng là bạn tốt, là em gái tốt của mẹ Hòa Lam.
Biết thêm điều này khiến đầu óc cậu càng nặng nề hơn.
Những lời cô ta nói Bạch Tiềm đều ghi nhớ kỹ và hóa giải dần mối nghi ngờ trong lòng.
Ba ngày sau, Tạ Minh Kha tới gặp Hòa Lam đúng hẹn dẫn cô đi gặp "kẻ thù". Dọc đường, bầu không khí nặng nề không hề thoải mái như trước đây.
Trên núi tuyết phủ trắng xóa, trong tầm mắt mọi người tuyết cứ như là một mảnh vải trắng trải dài, phủ hết ngọn núi này đến ngọn núi khác. Hòa Lam ẵm Nhất Ngạn, Bạch Tiềm ẵm Nhất Hàm cùng đi lên đỉnh núi.
Bạch Tiềm đi phía sau Hòa Lam mấy bước. Nhìn bóng lưng nhỏ bé đơn đọc của cô, lòng cậu dâng lên một mối tâm tình phức tạp. Cậu còn nhớ rõ chuyện Ito Thanh Diệp đã kể với cậu mấy hôm trước nên nếu có thể cậu thật sự không mong Hòa Lam đi gặp cô ta.
Bởi vì, chuyến tìm kiếm lần này vốn không có kết quả.
Cây anh đào trong sân nhà trên núi vẫn đang nở rộ màu đỏ rực tựa hồ như thiêu như đốt.
Hòa Lam nhìn thấy Ito Thanh Diệp đang mặc trên người kimono màu trắng muốt, tay đang phe phẩy chiếc quạt con con, mớ tóc mai tự nhiên rũ xuống khẽ lay động theo từng nhịp bước của cô ta không khỏi làm người ta có cảm giác thế gian như thu gọn vào một khắc này, tại đây.
Năm nay Thanh Diệp đã hơn ba mươi tuổi. Hòa Lam nhớ rõ năm đó khi đi cùng với mẹ cô, cô ấy chỉ là một cô gái mười mấy tuổi thôi.
Lúc gặp mặt cô ấy, cô còn gọi cô ấy là dì Lăng.
Dì Lăng thường cho cô nhiều kẹo, dắt cô đi chơi, cùng cô chơi trò trốn tìm.
Dì Lăng còn kể truyện cổ tích cho cô nghe.
...
Cô cứ tưởng cô ấy đã chết rồi, sao giờ lại còn sống sờ sờ nhàn hạ nơi này? Có phải cô ấy là một trong những người đã sát hại cha mẹ cô không?
Hòa Lam cảm thấy không thở nổi, bụm ngực lùi lại mấy bước. Số mạng dường như ghì xiết lấy cô không cho thở. Khi cô vùng vẫy thoát ra nó lại càng cố xiết chặt lấy cô hơn.
“Tại sao?” Cô hỏi Ito Thanh Diệp.
Người phụ nữ nhấc tà áo lên chậm rãi bước xuống bậc thang đến trước mặt cô nói: “Tiểu Lam, cháu còn nhỏ không hiểu được hết lòng người. Con người ta có lúc sẽ bị lợi ích che mờ đi lý trí. Dù nói thế nào đi chăng nữa thì ta cũng có lỗi với cháu. Cháu có thể đánh ta để trả thù, ta nhất định sẽ không đánh trả.”
“Tôi muốn biết tại sao?” Hòa Lam đã không còn hơi sức.
Chợt Nhất Hàm khóc ré lên trên tay cô.
Tạ Minh Kha vội bước qua ẵm đứa bé, lui sang một bên lẳng lặng dỗ dành.
“Nếu tránh không khỏi ngày này, ta sẽ không trốn tránh nữa.” Cô ta cười với Hòa Lam rồi rút con dao găm ra đưa tới trước mặt cô, bắt hai tay cô nắm lấy. Hòa Lam đứng run run nhưng không xuống tay. Người đàn bà trước mắt vốn từng rất quen thuộc với cô tuy giờ đã nhạt nhòa mơ hồ nhưng cô vẫn không đành lòng...
Có người từ phía sau đẩy cô chúi về phía trước, dao găm cũng theo đà mà cắm phập vào bụng người đối diện.
Máu tươi chảy ra thấm đỏ bộ đồ kimono màu trắng.
Hòa Lam sợ hãi buông tay ra, không tin và bước lùi lại, lúc cô quay đầu thì Bạch Tiềm ôm lấy cô, thì thầm nói, “Hãy để cho mọi chuyện qua đi!”
Hòa Lam ngơ ngác mặc cho cậu ôm vào lòng mà chết lặng người. Bạch Tiềm đứng đấy liếc nhìn Thanh Diệp, cô ta khẽ nhắm mắt gật đầu với cậu rồi ngã xuống. Cậu càng đem Hòa Lam xiết chặt vào lòng.
Mấy ngày trước Ito Thanh Diệp đã kể cho cậu nghe chân tướng sự việc. Cậu mới quyết định chọn cách này để kết thúc mọi việc.
Tổ chức của họ đã tan rã khá lâu nhưng phải tụ họp để thực hiện nhiệm vụ cuối cùng. Tuy nhiên họ lại bị tên trùm tính kế thủ tiêu. Có người sống, có kẻ chết. Trong đó ba mẹ Hòa Lam đã chết, Ito Thanh Diệp, Đỗ Dương và Tạ Lĩnh thì còn sống. Chỉ là lúc đó Tạ Lĩnh không ở cùng với họ nên không rõ tình hình.
Mặc dù Bạch Tiềm chỉ là người ngoài cuộc nhưng cậu vì Hòa Lam mà suy nghĩ thấu đáu.
Năm đó Thường Hi đánh lạc hướng kẻ thù, hy sinh để cho cô em gái trẻ tuổi được sống thì cũng là lúc cô ấy đã không thiết tha muốn sống nữa rồi. Thanh Diệp đã kéo dài hơi tàn đến ngày nay chỉ vì muốn cho Hòa Lam một câu trả lời thõa đáng. Cô ấy cũng tự đánh giá với năng lực của Hòa Lam sẽ không thể địch nổi với tổ chức kia được nên cô muốn kết thúc mọi chuyện tại đây.
Cuộc sống chính là một giấc mơ rất đỗi buồn cười.
Tất cả mọi ân oán đều vô căn cứ.
Thật ra từ trước tới nay Hòa Lam đã hận nhầm người rồi.
Nhưng nếu năm đó không nhờ Bạch Đông Lâu khơi gợi thì chắc có lẽ cả đời cô sẽ sống trong sợ hãi, trong lòng không quyết tâm báo thù, mà có lẽ cô sẽ phải sống trong day dứt cả đời. Thanh Diệp vẫn luôn ở nơi này đợi cô đến, dùng tính mạng của mình để kết thúc tất cả mọi chuyện.
Thật ra thì ngoài trừ hận thù ra, tình yêu cũng có thể làm lòng người bình tĩnh.
Bạch Tiềm ôm chặt bờ vai cô, cùng cô ẵm hai đứa bé từng bước rời xa khu đình viện.
Trên nền tuyết để lại hai hàng dấu chân nhỏ dần nhỏ dần rồi mất hút.
Tạ Minh Kha đứng bất động nhìn theo bóng họ dần đi xa, cuối cùng ánh mắt cậu ta dừng lại trên xác Ito Thanh Diệp. Bầu trời lúc này như có mưa lất phất, cậu ta khẽ lấy tay gạt đi giọt nước lặng lẽ chảy dưới bờ mi.
=== =========
Tác giả có lời muốn nói: Ta muốn viết một câu chuyện khác về Bạch Nhất Ngạn con trai của Bạch Tiềm và Hòa Lam. Quả thật hổ phụ sanh hổ tử, biến thái còn nặng hơn ba của nó: Nữ giáo sư tiếp chiêu nam sinh siêu H. Mong mọi người ủng hộ.
Ta đã muốn kết thúc ở đây nhưng nghĩ lại thì vẫn nên viết một chút nữa phân cảnh họ dắt díu nhau về nước. Phần sau vẫn còn mấy chương H cho các tỷ muội mắt tròn mắt dẹp nhá!
Bạch Tiềm thật tình không biết phải làm sao với hai đứa bé này. Cậu đã phải lén lút đi ra ngoài mua rất nhiều sách như "Bảo mẫu giỏi" hay " cách sống hòa hợp với trẻ con". Sau một thời gian cậu "tu luyện" thì Nhất Hàm cũng thay đổi cách nhìn với cậu, tạm hòa hoãn cho cậu ẵm một tí nhưng riêng Nhất Ngạn vẫn cứ gào khóc như cũ.
Ngày tháng êm đềm cứ thế trôi qua trước khi cơn giông tố đến.
Còn ba ngày nữa là đến thời gian ước định. Buổi sáng hôm nay Ta Minh Kha lại đến tìm Bạch Tiềm một mình như mọi khi.
Khi ấy, Bạch Tiềm đang ẵm Nhất Hàm và chơi với bé. Nhìn thấy cậu ta đến cậu khó tránh khỏi không vui.
Tạ Minh Kha không có mang theo kiếm cũng không mặc kimono trắng mà mặc nguyên bộ màu đen. Cậu ta nói: “Tôi muốn dẫn anh đi gặp một người.”
“Gặp ai?” Bạch Tiềm khó chịu hỏi lại.
Tạ Minh Kha đáp: “Anh đi rồi biết.”
Bạch Tiềm đứng trên hành lang nhìn cậu ta thật lâu. Sau khi quan sát nét bình thản trên gương mặt ấy một hồi cậu càng thấy nghi ngờ. Cho đến khi cậu đến tòa nhà trên núi gặp Ito Thanh Diệp, cậu mới hiểu vì sao.
Người phụ nữ kia từng là bạn tốt, là em gái tốt của mẹ Hòa Lam.
Biết thêm điều này khiến đầu óc cậu càng nặng nề hơn.
Những lời cô ta nói Bạch Tiềm đều ghi nhớ kỹ và hóa giải dần mối nghi ngờ trong lòng.
Ba ngày sau, Tạ Minh Kha tới gặp Hòa Lam đúng hẹn dẫn cô đi gặp "kẻ thù". Dọc đường, bầu không khí nặng nề không hề thoải mái như trước đây.
Trên núi tuyết phủ trắng xóa, trong tầm mắt mọi người tuyết cứ như là một mảnh vải trắng trải dài, phủ hết ngọn núi này đến ngọn núi khác. Hòa Lam ẵm Nhất Ngạn, Bạch Tiềm ẵm Nhất Hàm cùng đi lên đỉnh núi.
Bạch Tiềm đi phía sau Hòa Lam mấy bước. Nhìn bóng lưng nhỏ bé đơn đọc của cô, lòng cậu dâng lên một mối tâm tình phức tạp. Cậu còn nhớ rõ chuyện Ito Thanh Diệp đã kể với cậu mấy hôm trước nên nếu có thể cậu thật sự không mong Hòa Lam đi gặp cô ta.
Bởi vì, chuyến tìm kiếm lần này vốn không có kết quả.
Cây anh đào trong sân nhà trên núi vẫn đang nở rộ màu đỏ rực tựa hồ như thiêu như đốt.
Hòa Lam nhìn thấy Ito Thanh Diệp đang mặc trên người kimono màu trắng muốt, tay đang phe phẩy chiếc quạt con con, mớ tóc mai tự nhiên rũ xuống khẽ lay động theo từng nhịp bước của cô ta không khỏi làm người ta có cảm giác thế gian như thu gọn vào một khắc này, tại đây.
Năm nay Thanh Diệp đã hơn ba mươi tuổi. Hòa Lam nhớ rõ năm đó khi đi cùng với mẹ cô, cô ấy chỉ là một cô gái mười mấy tuổi thôi.
Lúc gặp mặt cô ấy, cô còn gọi cô ấy là dì Lăng.
Dì Lăng thường cho cô nhiều kẹo, dắt cô đi chơi, cùng cô chơi trò trốn tìm.
Dì Lăng còn kể truyện cổ tích cho cô nghe.
...
Cô cứ tưởng cô ấy đã chết rồi, sao giờ lại còn sống sờ sờ nhàn hạ nơi này? Có phải cô ấy là một trong những người đã sát hại cha mẹ cô không?
Hòa Lam cảm thấy không thở nổi, bụm ngực lùi lại mấy bước. Số mạng dường như ghì xiết lấy cô không cho thở. Khi cô vùng vẫy thoát ra nó lại càng cố xiết chặt lấy cô hơn.
“Tại sao?” Cô hỏi Ito Thanh Diệp.
Người phụ nữ nhấc tà áo lên chậm rãi bước xuống bậc thang đến trước mặt cô nói: “Tiểu Lam, cháu còn nhỏ không hiểu được hết lòng người. Con người ta có lúc sẽ bị lợi ích che mờ đi lý trí. Dù nói thế nào đi chăng nữa thì ta cũng có lỗi với cháu. Cháu có thể đánh ta để trả thù, ta nhất định sẽ không đánh trả.”
“Tôi muốn biết tại sao?” Hòa Lam đã không còn hơi sức.
Chợt Nhất Hàm khóc ré lên trên tay cô.
Tạ Minh Kha vội bước qua ẵm đứa bé, lui sang một bên lẳng lặng dỗ dành.
“Nếu tránh không khỏi ngày này, ta sẽ không trốn tránh nữa.” Cô ta cười với Hòa Lam rồi rút con dao găm ra đưa tới trước mặt cô, bắt hai tay cô nắm lấy. Hòa Lam đứng run run nhưng không xuống tay. Người đàn bà trước mắt vốn từng rất quen thuộc với cô tuy giờ đã nhạt nhòa mơ hồ nhưng cô vẫn không đành lòng...
Có người từ phía sau đẩy cô chúi về phía trước, dao găm cũng theo đà mà cắm phập vào bụng người đối diện.
Máu tươi chảy ra thấm đỏ bộ đồ kimono màu trắng.
Hòa Lam sợ hãi buông tay ra, không tin và bước lùi lại, lúc cô quay đầu thì Bạch Tiềm ôm lấy cô, thì thầm nói, “Hãy để cho mọi chuyện qua đi!”
Hòa Lam ngơ ngác mặc cho cậu ôm vào lòng mà chết lặng người. Bạch Tiềm đứng đấy liếc nhìn Thanh Diệp, cô ta khẽ nhắm mắt gật đầu với cậu rồi ngã xuống. Cậu càng đem Hòa Lam xiết chặt vào lòng.
Mấy ngày trước Ito Thanh Diệp đã kể cho cậu nghe chân tướng sự việc. Cậu mới quyết định chọn cách này để kết thúc mọi việc.
Tổ chức của họ đã tan rã khá lâu nhưng phải tụ họp để thực hiện nhiệm vụ cuối cùng. Tuy nhiên họ lại bị tên trùm tính kế thủ tiêu. Có người sống, có kẻ chết. Trong đó ba mẹ Hòa Lam đã chết, Ito Thanh Diệp, Đỗ Dương và Tạ Lĩnh thì còn sống. Chỉ là lúc đó Tạ Lĩnh không ở cùng với họ nên không rõ tình hình.
Mặc dù Bạch Tiềm chỉ là người ngoài cuộc nhưng cậu vì Hòa Lam mà suy nghĩ thấu đáu.
Năm đó Thường Hi đánh lạc hướng kẻ thù, hy sinh để cho cô em gái trẻ tuổi được sống thì cũng là lúc cô ấy đã không thiết tha muốn sống nữa rồi. Thanh Diệp đã kéo dài hơi tàn đến ngày nay chỉ vì muốn cho Hòa Lam một câu trả lời thõa đáng. Cô ấy cũng tự đánh giá với năng lực của Hòa Lam sẽ không thể địch nổi với tổ chức kia được nên cô muốn kết thúc mọi chuyện tại đây.
Cuộc sống chính là một giấc mơ rất đỗi buồn cười.
Tất cả mọi ân oán đều vô căn cứ.
Thật ra từ trước tới nay Hòa Lam đã hận nhầm người rồi.
Nhưng nếu năm đó không nhờ Bạch Đông Lâu khơi gợi thì chắc có lẽ cả đời cô sẽ sống trong sợ hãi, trong lòng không quyết tâm báo thù, mà có lẽ cô sẽ phải sống trong day dứt cả đời. Thanh Diệp vẫn luôn ở nơi này đợi cô đến, dùng tính mạng của mình để kết thúc tất cả mọi chuyện.
Thật ra thì ngoài trừ hận thù ra, tình yêu cũng có thể làm lòng người bình tĩnh.
Bạch Tiềm ôm chặt bờ vai cô, cùng cô ẵm hai đứa bé từng bước rời xa khu đình viện.
Trên nền tuyết để lại hai hàng dấu chân nhỏ dần nhỏ dần rồi mất hút.
Tạ Minh Kha đứng bất động nhìn theo bóng họ dần đi xa, cuối cùng ánh mắt cậu ta dừng lại trên xác Ito Thanh Diệp. Bầu trời lúc này như có mưa lất phất, cậu ta khẽ lấy tay gạt đi giọt nước lặng lẽ chảy dưới bờ mi.
=== =========
Tác giả có lời muốn nói: Ta muốn viết một câu chuyện khác về Bạch Nhất Ngạn con trai của Bạch Tiềm và Hòa Lam. Quả thật hổ phụ sanh hổ tử, biến thái còn nặng hơn ba của nó: Nữ giáo sư tiếp chiêu nam sinh siêu H. Mong mọi người ủng hộ.
Ta đã muốn kết thúc ở đây nhưng nghĩ lại thì vẫn nên viết một chút nữa phân cảnh họ dắt díu nhau về nước. Phần sau vẫn còn mấy chương H cho các tỷ muội mắt tròn mắt dẹp nhá!