Lúc quay trở về, lòng Hòa Lam thấp thỏm không yên, bên tai cô như có tiếng ong ong đinh tai nhức óc. Mục Lăng thấy cô bước đi chậm chạp, dáng vẻ không không yên thì dừng bước đỡ cô và khuyên nhủ: “Cô đừng suy nghĩ quá nhiều! Chuyện như vậy đâu phải do cô cố ý. Người đã chết rồi nên xử lý ra sao cũng không khác biệt lắm. Ngày tháng sau này còn dài, cô ở chung với cậu chủ chắc sẽ quen dần thôi.”
Hòa Lam chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô ta. Giờ phút này cô không có tâm trạng nói gì cả.
Bạch Tiềm nhận được tin nhắn của Mục Lăng vội vàng chạy tới bên cô, nắm tay cô bao chặt trong lòng bàn tay mình hỏi: “Có sao không?”
Tay Hòa Lam lạnh lẽo như bị đông đá vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi môi khẽ run run. Nhìn cô thế này Bạch Tiền đau lòng vô cùng, cậu ẵm cô ra xe phóng thẳng tới bệnh viện.
Trong phòng bệnh.
Sau khi làm thủ tục khám bệnh xong, bác sĩ vừa ghi ghi chép chép vừa nói với cậu: “Bệnh nhân không có gì đáng ngại, chỉ bị sợ hãi tột độ nên nghỉ ngơi nhiều một chút là khỏe lại thôi.
Bạch Tiềm đưa bác sĩ ra ngoài xong quay lại kéo mền đắp cho cô ngay ngắn. Trong lúc Hòa Lam ngủ mơ màng, hai chân mày cô còn nhíu lại, mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra trên trán. Bạch Tiềm thấy vậy nên đi nhún khăn vắt khô giúp cô lau sạch.
Hòa Lam đột nhiên tỉnh dậy chụp lấy tay cậu.
Bạch Tiềm ôm cô vào lòng, vỗ nhè nhẹ bả vai đang run rẩy của cô dịu dàng nói: “Không sao rồi, không sao rồi. Mọi chuyện đã có em xử lý, chị đừng suy nghĩ nhiều nữa!”
Hòa Lam chui vào trong ngực cậu, trong đầu cô vẫn còn lơ lửng những thứ đáng sợ kia. Bạch Tiềm ôm cô với đôi bàn tay rắn chắc, kéo cô vào lồng ngực ấm áp của mình để cô bớt lạnh lẽo, sợ hãi và yên tâm hơn. Cô ôm thật chặt cánh tay cậu như thể đó là nơi duy nhất cô có thể tựa vào. Mặc dù sẽ cần một ít thời gian để hồi phục tinh thần nhưng chỉ cần có cậu bên cạnh cô thấy mình đã bình tĩnh hơn.
Hòa Lam nhớ đến năm đó lúc cô từ Tam Giác Vàng chạy trốn đến Vân Thành, trong lòng căng thẳng vô cùng. Nhưng từ khi có Bạch Tiềm đi theo cô, cô có cảm giác ấm áp tự nhiên, có thể bình tĩnh sống trong một thời gian dài như người bình thường.
“Tiềm à, cái chết của anh ta có phải sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chúng ta? Chị nghe nói chuyến hàng của nhà họ Bạch bị niêm phong đợt này chỉ có nhà họ Kỷ ra tay thì mới có thể lấy hàng ra được đúng không?”
“Chuyện như vậy chị cũng tin được sao? Tài sản của cải nhà họ Bạch không phải mới có được trong một hai ngày. Đã nhiều năm nay họ Bạch ra thương trường làm ăn, giao thiệp không ít kẻ tai to mặt bự, chẳng lẽ chỉ biết nhờ mỗi nhà họ Kỷ thôi sao? Đây chỉ là việc nhỏ, mấy người kia cũng sẽ không khôn ngoan mà gây hiềm khích với họ Bạch đâu, yên tâm đi!”
“Thật sao? Đừng lừa chị! Chị biết chị đã gây họa rồi.”
“Ngốc quá!” Bạch Tiềm nâng cằm cô lên hôn nhẹ vào đôi môi cậu yêu thương: “Nếu chị không phải vì bất đắc dĩ mà giết hắn ta thì em cũng sẽ tìn cơ hội làm thịt hắn. Mục Lăng đã nói cho em biết hắn ta dám đụng vào chị, kiểu gì em cũng sẽ không cho hắn chết toàn thây.”
“Tiềm...” Lời cô chưa kịp thốt ra đã bị cậu chặn lại bằng nụ hôn sâu, đầu lưỡi cậu thăm dò và quấn quýt với cô, nuốt cả hơi thở của cô. Đây là một nụ hôn dài và nóng bỏng, đến khi Hòa Lam hít thở không thông cậu mới buông cô ra.
Bạch Tiềm dỗ dành cô như dỗ dành em bé, cậu dịu dàng ôm cô, vỗ nhè nhè vào bờ vai cô. Mắt Hòa Lam chậm rãi khép lại rồi dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay cậu.
Bạch Tiềm nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, kéo mền đắp cẩn thận xong còn vén mấy sợi tóc lòa xòa bên tai cô.
Buổi chiều, lúc cậu đang ngồi canh cho cô ngủ thì có người hầu báo cho cậu biết có cuộc gọi đến.
Vì không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi nên Bạch Tiềm ra ngoài cửa nhận điện thoại. Bên đầu bên kia đơn giản báo cáo: “Đã tìm được người nhưng đối phương không tình nguyện hợp tác cũng không đồng ý giúp chúng ta.”
Sau khi Bạch Tiềm cúp điện thoại cậu đứng thừ người ngoài hành lang thật lâu.
Kỷ Minh Vũ đã chết, cậu không thể hợp tác với nhà họ Kỹ nữa. Đất địa này cậu quen biết không ít người nhưng người có năng lực thật sự và có lòng giúp cậu vượt qua khó khăn lần này lại rất ít. Nếu nói về năng lực thì người đó hoàn toàn có thể ra tay giải quyết vấn đề nhưng điểm mấu chốt là người ta không nguyện ý giúp cậu.
Người đó chính là Bạch Đông Lâu chú tư của cậu. Ngày trước vì lúc trẻ tuổi tự ái cao nên chú ấy và mẹ mình đã tự tách rakhỏi việc làm ăn của nhà họ Bạch, tự xây dựng sự nghiệp riêng. Không lâu sau mẹ cậu lại gả cho một lão có gốc gác to trong chính quyền, chú tư cũng nhờ vậy mà được làm việc cho nhà nước và thăng tiến nhanh chóng. Dần dần qua nhiều năm, vị trí của chú ấy ở đất Bắc này khó có người qua mặt được.
Nếu như có thể nhờ chú ấy ra mặt thì chắc chắn mọi việc sẽ thuận lợi nhưng có điều tính khí của Bạch Đông Lâu thực sự làm Bạch Tiềm thấy... nhức đầu.
Vậy mà tối hôm đó Bạch Đông Lâu lại chủ động gọi điện cho cậu.
Ba ngày sau, Hòa Lam đã hồi phục nên Bạch Tiềm tự đi đón cô về nhà. Mấy ngày này mọi việc trong nhà đều do Mục Lăng và Chu Thất trông nom, Hòa Lam chỉ nằm trên giường nghỉ ngơi như một phú bà. Cô thấy chán nên oán giận Bạch Tiềm nói: “Bắt chị nằm riết chắc bị liệt luôn quá!”
“Nếu bị liệt thì em vẫn nuôi chị mà.” Bạch Tiềm nói đùa rồi cúi đầu véo chóp mũi cô: “Mấy ngày nay mặt ủ mày ê, thiệt khó coi, cười một cái cho em nhìn coi.”
Hòa Lam miễn cưỡng cười.
“Cười như vậy còn khó coi hơn khóc nữa!” Bạch Tiềm rầu rĩ.
Hòa Lam có thói quen ngủ trưa nhưng lại mở tất cả rèm trong phòng để ánh nắng ấm áp lùa vào phòng. Sau khi cô chợp mắt, Bạch Tiềm vẫn ngồi yên lặng bên giường ngắm nhìn cô. Lúc cậu giơ tay định vén tóc cho cô thì điện thoại trong túi bỗng run lên.
Khi mở ra xem cậu thấy là Bạch Đông Lâu gọi tới, chắc là mọi việc có tiến triển. Cậu định bước ra ngoài nghe điện thoại. Trước khi đi cậu còn ngoái lại nhìn Hòa Lam một cái mới yên tâm.
Lúc Hòa Lam thức dậy đã là ba giờ chiều. Khi đó Bạch Tiềm không có bên cạnh, cô có thể thoải mái xuống giường đi lòng vòng. Nghĩ đến tự tay nấu bữa cơm tối cho cả nhà, Hòa Lam liền lẻn ra ngoài mua rau củ.
Vì Bạch Tiềm không có ở nhà nên cô ngại phiền toái khi gặp Mục Lăng. Cô đã chọn đi cửa sau thay vì cửa chính để đến khu chợ nhỏ gần nhà.
Khu chợ tự phát được che nhà lồng tạm bợ, mái che bằng bạt nhựa màu xám, còn mấy gian hàng được đóng bằng gỗ rừng sơ sài. Tuy nhiên rau củ đều do người địa phương trồng nên rất tươi, cô rất thích. Nhưng khi đi ngang hàng thịt cá cô không khỏi nhợn nhạo khi ngửi phải mùi tanh.
Sau khi tranh thủ mua xong Hòa Lam nhanh bước đi về nhà. Nhưng thật quái lạ! Cô luôn có cảm giác có người đi theo sau lưng cô.
Vòng qua một gian hàng bán dưa muối đồ hộp cô bỗng nhiên quay đầu lại. Sau lưng không có người nào đáng nghi.
Cô vẫn đang chìm trong mối nghi ngờ thì bỗng có người sau lưng kẹp chặt cổ họng cô lôi vào con hẻm nhỏ phía sau chợ. Một tấm khăn lông mỏng ập vào mặt cô, không bao lâu sau cô cảm thấy trời đất như đang xoay tròn đảo lộn, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Khi tỉnh lại, tay cô chân đã bị trói chặt và đang nằm trên một tảng đá lạnh như băng.
Đây là một căn phòng bí mật, bốn phía đều là vách tường vuông vức, không gian không có đèn nên tối âm u, chỉ có một tấm kính sáng nhỏ trên nóc nhà dẫn vào mấy tia sáng hiếm hoi.
Trên chiếc giường duy nhất chất đầy rơm rạ trong phòng, Hòa Lam ngồi co ro trong một góc khiếp sợ nhìn mấy con chuột cống nhởn nhơ chạy qua chạy lại. Cô mò được một mảnh ngói vỡ liền vội vàng dùng hết sức để cắt dây thừng buột tay nhưng vì quá gấp nên cô cắt phải tay mình làm rướm máu một đường.
Máu từ đầu ngón tay nhanh chóng rỉ ròng ròng khiến cô đau buốt từ bỏ ý định.
Qua một lúc lâu bên ngoài vang lên tiếng lạch cạch mở khóa, cửa phòng mở toang ra mang theo ánh sáng chói mắt. Hòa Lam chớp mắt mấy lần mới nhận ra người phụ nữ trung niên và cô gái trẻ tuổi bước vào chính là Diệp Hoa Nồng và Kỷ Thanh Sương.
“Ngủ đủ chưa?” Kỷ Thanh Sương nhìn cô chằm chằm như muốn nuốt sống cô. Hòa Lam không hiểu việc gì nên hỏi: “Mấy người bắt tôi làm gì?”
“Làm gì à? Cô giấu anh tôi ở đâu? Đã làm gì anh tôi rồi?” Kỷ Thanh Sương xông lên, chụp cổ áo cô đè cô vào tường.
Thuốc mê trong người Hòa Lam chưa tan hết nên cô vẫn còn yếu, tay chân không có lực, cô chỉ có thể liếc nhìn cô ta nói: “Tôi không quen biết cô mà cũng không biết anh cô là ai.”
“Đây là cái gì?” Kỷ Thanh Sương đưa một chiếc bông tai ra trước mặt cô.
Một chiếc bông tai bằng vàng trắng đính một hàng kim cương này chính là chiếc cô đã đeo trong tiệc cưới đêm đó. Sau khi hôn mê tỉnh lại trong bệnh viện cô đã phát hiện ra bị mất một chiếc nhưng không biết đã bị rơi ở đâu. Lúc này trong lòng cô rất hồi hộp bởi cô gái đứng trước mặt cô là em gái của... Kỷ Minh Vũ.
Hòa Lam cảm thấy chột dạ, cô không thể tự dối lòng được.
“Không nói gì tức là đã nhận tội rồi phải không!” Diệp Hoa Nồng thở dài, tay chống hông đứng bên cạnh phì phà điếu thuốc nói: “Nhưng một con đàn bà trói gà không chặt như cô chắc không tự mình đi kiếm chuyện đâu nhỉ? Chắc chắn là có nội tình bên trong. Cô nói thật nghe xem! Nhà họ Kỷ có uy tín rất lớn sẽ không làm khó cô đâu.”
Bà ta cầu còn không được phát sinh ra chuyện này. Nếu đổ mọi chuyện lên đầu Bạch Tiềm thì càng tốt. Mấy ngày nay nhà họ Kỷ vì chuyện Kỷ Minh Vũ mất tích ở nhà họ Bạch nên đã âm thầm gây áp lực lên những người có máu mặt ở đất Bắc gây khó cho Bạch Tiềm. Mặc khác Bạch Tiềm đang đau đầu chuyện hàng hóa bị bắt quả tang có chứa chất cấm trên đường vận chuyển nên bà ta muốn mượn gió bẻ măng làm Bạch Tiềm không điêu đứng thì cũng trầy da tróc vảy.
Về phần đứa con gái trước mắt... Diệp Hoa Nồng lười biếng dựa vào tường rít một hơi thuốc rồi ngước đầu chậm rãi phun ra những làn khói thuốc lượn lờ. Nó sống hay chết bà ta cũng chẳng thèm quan tâm. Nếu Kỷ Thanh Sương muốn xẻ thịt lóc xương nó ra bà ta cũng chẳng màng để ý. Huống hồ làm như thế Bạch Tiềm sẽ rất đau lòng, đó mới là chuyện khiến bà ta cảm thấy hả dạ.
"Chung Uyển ơi Chung Uyển! Mày có linh thiên thì có thấy được tao tính kế với con trai mày lợi hại cỡ nào không?", "Mày có hối hận vì đã gặp tao không?”
Mỗi khi Diệp Hoa Nồng nhớ tới người đàn bà đó là ba ta liền cảm thấy tức tối. Khi còn trẻ thì bị Chung Uyển lấn lướt, vất vả lắm mới lật được ván cờ nhưng cũng không hưởng thụ được bao lâu. Bây giờ lại bị con trai của Chung Uyển trấn áp. Nỗi uất hận trong lòng trào dâng bấy lâu nhưng không cách nào giải tỏa được.
“Nói! Mày đã làm gì anh ấy rồi?” Kỷ Thanh Sương nóng ruột chỉ muốn xé xác Hòa Lam, cô ta xông tới nắm đầu cô nện vào tường.
Hòa Lam nhũn người trượt xuống để lại một đường máu ngoằn ngèo trên tường, máu từ trên trán cô cũng nhiễu dài xuống ngực.
Kỷ Thanh Sương vẫn chưa hả giận, cô ta nắm đầu cô bạt tai thêm mấy cái chát chúa. Mặt Hòa Lam liền đỏ ửng lên, trên gò má còn hằn rõ dấu tay, khóe môi cô cũng vì bị đánh mà rỉ ra máu.
Cô ngậm chặt miệng tuyệt không hé môi. Không cần nghỉ cũng biết Diệp Hoa Nồng muốn lợi dụng cô để gài Bạch Tiềm. Cô sẽ cố chịu đựng một chút, nhất định Bạch Tiềm sẽ tìm được cô.
“Xem ra không mạnh tay thì nó sẽ không khai đâu.” Miệng Diệp Hoa Nồng thì cười nhưng tay bà ta lại rút ra một con dao đưa cho Kỷ Thanh Sương nói: “Hay là tháo một ngón tay của nó ra trước để nó từ từ nhớ lại?”
Kỷ Thanh Sương nhìn con dao trước mắt nhưng không nhận lấy. Mặc dù cô ta hận Hòa Lam nhưng cô ta vẫn là tiểu thư con nhà cao quý nên chưa từng ra tay tàn độc như thế này.
Diệp Hoa Nồng cười, đặt con dao vào tay cô ta rồi nhẹ giọng nói: “Nếu cô ta còn sống thì vĩnh viễn Bạch Tiềm sẽ không liếc mắt đến cháu đâu. Vả lạ bây giờ chúng ta đang đi tìm anh cháu, vậy cháu hãy tự hỏi lòng xem lá gan cháu quan trọng hay an nguy của anh cháu quan trọng hơn?”
Lòng Kỷ Thanh Sương cảm thấy bối rối vô cùng.
Diệp Hoa Nồng lại nói: “Thằng Tiềm thích mấy đứa con gái dám làm dám chịu. Ngay cả một việc cỏn con này mà chsau làm không làm được thì thôi sớm từ bỏ hy vọng đi.”
Kỷ Thanh Sương bị nói khích thì lòng càng thêm quyết tâm. Cô ta đi tới trước mặt Hòa Lam, tay cầm con dao ngồi xuống không ngừng run rẩy đè tay Hòa Lam ra. Cô ta cắn môi cố gắng ra tay nhưng vẫn không xuống tay được.
Hòa Lam ngẩng đầu nhìn Kỷ Thanh Sương bằng ánh mắt lạnh nhạt khiến cô ta có cảm giác như bị khiêu khích, như đang bị trêu chọc cô ta là kẻ thất bại. Cuối cùng Kỷ Thanh Sương nhắm mắt lại đưa dao lên cao hét to lên một tiếng.
Con dao xé gió chém xuống...
Lúc quay trở về, lòng Hòa Lam thấp thỏm không yên, bên tai cô như có tiếng ong ong đinh tai nhức óc. Mục Lăng thấy cô bước đi chậm chạp, dáng vẻ không không yên thì dừng bước đỡ cô và khuyên nhủ: “Cô đừng suy nghĩ quá nhiều! Chuyện như vậy đâu phải do cô cố ý. Người đã chết rồi nên xử lý ra sao cũng không khác biệt lắm. Ngày tháng sau này còn dài, cô ở chung với cậu chủ chắc sẽ quen dần thôi.”
Hòa Lam chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô ta. Giờ phút này cô không có tâm trạng nói gì cả.
Bạch Tiềm nhận được tin nhắn của Mục Lăng vội vàng chạy tới bên cô, nắm tay cô bao chặt trong lòng bàn tay mình hỏi: “Có sao không?”
Tay Hòa Lam lạnh lẽo như bị đông đá vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi môi khẽ run run. Nhìn cô thế này Bạch Tiền đau lòng vô cùng, cậu ẵm cô ra xe phóng thẳng tới bệnh viện.
Trong phòng bệnh.
Sau khi làm thủ tục khám bệnh xong, bác sĩ vừa ghi ghi chép chép vừa nói với cậu: “Bệnh nhân không có gì đáng ngại, chỉ bị sợ hãi tột độ nên nghỉ ngơi nhiều một chút là khỏe lại thôi.
Bạch Tiềm đưa bác sĩ ra ngoài xong quay lại kéo mền đắp cho cô ngay ngắn. Trong lúc Hòa Lam ngủ mơ màng, hai chân mày cô còn nhíu lại, mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra trên trán. Bạch Tiềm thấy vậy nên đi nhún khăn vắt khô giúp cô lau sạch.
Hòa Lam đột nhiên tỉnh dậy chụp lấy tay cậu.
Bạch Tiềm ôm cô vào lòng, vỗ nhè nhẹ bả vai đang run rẩy của cô dịu dàng nói: “Không sao rồi, không sao rồi. Mọi chuyện đã có em xử lý, chị đừng suy nghĩ nhiều nữa!”
Hòa Lam chui vào trong ngực cậu, trong đầu cô vẫn còn lơ lửng những thứ đáng sợ kia. Bạch Tiềm ôm cô với đôi bàn tay rắn chắc, kéo cô vào lồng ngực ấm áp của mình để cô bớt lạnh lẽo, sợ hãi và yên tâm hơn. Cô ôm thật chặt cánh tay cậu như thể đó là nơi duy nhất cô có thể tựa vào. Mặc dù sẽ cần một ít thời gian để hồi phục tinh thần nhưng chỉ cần có cậu bên cạnh cô thấy mình đã bình tĩnh hơn.
Hòa Lam nhớ đến năm đó lúc cô từ Tam Giác Vàng chạy trốn đến Vân Thành, trong lòng căng thẳng vô cùng. Nhưng từ khi có Bạch Tiềm đi theo cô, cô có cảm giác ấm áp tự nhiên, có thể bình tĩnh sống trong một thời gian dài như người bình thường.
“Tiềm à, cái chết của anh ta có phải sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chúng ta? Chị nghe nói chuyến hàng của nhà họ Bạch bị niêm phong đợt này chỉ có nhà họ Kỷ ra tay thì mới có thể lấy hàng ra được đúng không?”
“Chuyện như vậy chị cũng tin được sao? Tài sản của cải nhà họ Bạch không phải mới có được trong một hai ngày. Đã nhiều năm nay họ Bạch ra thương trường làm ăn, giao thiệp không ít kẻ tai to mặt bự, chẳng lẽ chỉ biết nhờ mỗi nhà họ Kỷ thôi sao? Đây chỉ là việc nhỏ, mấy người kia cũng sẽ không khôn ngoan mà gây hiềm khích với họ Bạch đâu, yên tâm đi!”
“Thật sao? Đừng lừa chị! Chị biết chị đã gây họa rồi.”
“Ngốc quá!” Bạch Tiềm nâng cằm cô lên hôn nhẹ vào đôi môi cậu yêu thương: “Nếu chị không phải vì bất đắc dĩ mà giết hắn ta thì em cũng sẽ tìn cơ hội làm thịt hắn. Mục Lăng đã nói cho em biết hắn ta dám đụng vào chị, kiểu gì em cũng sẽ không cho hắn chết toàn thây.”
“Tiềm...” Lời cô chưa kịp thốt ra đã bị cậu chặn lại bằng nụ hôn sâu, đầu lưỡi cậu thăm dò và quấn quýt với cô, nuốt cả hơi thở của cô. Đây là một nụ hôn dài và nóng bỏng, đến khi Hòa Lam hít thở không thông cậu mới buông cô ra.
Bạch Tiềm dỗ dành cô như dỗ dành em bé, cậu dịu dàng ôm cô, vỗ nhè nhè vào bờ vai cô. Mắt Hòa Lam chậm rãi khép lại rồi dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay cậu.
Bạch Tiềm nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, kéo mền đắp cẩn thận xong còn vén mấy sợi tóc lòa xòa bên tai cô.
Buổi chiều, lúc cậu đang ngồi canh cho cô ngủ thì có người hầu báo cho cậu biết có cuộc gọi đến.
Vì không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi nên Bạch Tiềm ra ngoài cửa nhận điện thoại. Bên đầu bên kia đơn giản báo cáo: “Đã tìm được người nhưng đối phương không tình nguyện hợp tác cũng không đồng ý giúp chúng ta.”
Sau khi Bạch Tiềm cúp điện thoại cậu đứng thừ người ngoài hành lang thật lâu.
Kỷ Minh Vũ đã chết, cậu không thể hợp tác với nhà họ Kỹ nữa. Đất địa này cậu quen biết không ít người nhưng người có năng lực thật sự và có lòng giúp cậu vượt qua khó khăn lần này lại rất ít. Nếu nói về năng lực thì người đó hoàn toàn có thể ra tay giải quyết vấn đề nhưng điểm mấu chốt là người ta không nguyện ý giúp cậu.
Người đó chính là Bạch Đông Lâu chú tư của cậu. Ngày trước vì lúc trẻ tuổi tự ái cao nên chú ấy và mẹ mình đã tự tách rakhỏi việc làm ăn của nhà họ Bạch, tự xây dựng sự nghiệp riêng. Không lâu sau mẹ cậu lại gả cho một lão có gốc gác to trong chính quyền, chú tư cũng nhờ vậy mà được làm việc cho nhà nước và thăng tiến nhanh chóng. Dần dần qua nhiều năm, vị trí của chú ấy ở đất Bắc này khó có người qua mặt được.
Nếu như có thể nhờ chú ấy ra mặt thì chắc chắn mọi việc sẽ thuận lợi nhưng có điều tính khí của Bạch Đông Lâu thực sự làm Bạch Tiềm thấy... nhức đầu.
Vậy mà tối hôm đó Bạch Đông Lâu lại chủ động gọi điện cho cậu.
Ba ngày sau, Hòa Lam đã hồi phục nên Bạch Tiềm tự đi đón cô về nhà. Mấy ngày này mọi việc trong nhà đều do Mục Lăng và Chu Thất trông nom, Hòa Lam chỉ nằm trên giường nghỉ ngơi như một phú bà. Cô thấy chán nên oán giận Bạch Tiềm nói: “Bắt chị nằm riết chắc bị liệt luôn quá!”
“Nếu bị liệt thì em vẫn nuôi chị mà.” Bạch Tiềm nói đùa rồi cúi đầu véo chóp mũi cô: “Mấy ngày nay mặt ủ mày ê, thiệt khó coi, cười một cái cho em nhìn coi.”
Hòa Lam miễn cưỡng cười.
“Cười như vậy còn khó coi hơn khóc nữa!” Bạch Tiềm rầu rĩ.
Hòa Lam có thói quen ngủ trưa nhưng lại mở tất cả rèm trong phòng để ánh nắng ấm áp lùa vào phòng. Sau khi cô chợp mắt, Bạch Tiềm vẫn ngồi yên lặng bên giường ngắm nhìn cô. Lúc cậu giơ tay định vén tóc cho cô thì điện thoại trong túi bỗng run lên.
Khi mở ra xem cậu thấy là Bạch Đông Lâu gọi tới, chắc là mọi việc có tiến triển. Cậu định bước ra ngoài nghe điện thoại. Trước khi đi cậu còn ngoái lại nhìn Hòa Lam một cái mới yên tâm.
Lúc Hòa Lam thức dậy đã là ba giờ chiều. Khi đó Bạch Tiềm không có bên cạnh, cô có thể thoải mái xuống giường đi lòng vòng. Nghĩ đến tự tay nấu bữa cơm tối cho cả nhà, Hòa Lam liền lẻn ra ngoài mua rau củ.
Vì Bạch Tiềm không có ở nhà nên cô ngại phiền toái khi gặp Mục Lăng. Cô đã chọn đi cửa sau thay vì cửa chính để đến khu chợ nhỏ gần nhà.
Khu chợ tự phát được che nhà lồng tạm bợ, mái che bằng bạt nhựa màu xám, còn mấy gian hàng được đóng bằng gỗ rừng sơ sài. Tuy nhiên rau củ đều do người địa phương trồng nên rất tươi, cô rất thích. Nhưng khi đi ngang hàng thịt cá cô không khỏi nhợn nhạo khi ngửi phải mùi tanh.
Sau khi tranh thủ mua xong Hòa Lam nhanh bước đi về nhà. Nhưng thật quái lạ! Cô luôn có cảm giác có người đi theo sau lưng cô.
Vòng qua một gian hàng bán dưa muối đồ hộp cô bỗng nhiên quay đầu lại. Sau lưng không có người nào đáng nghi.
Cô vẫn đang chìm trong mối nghi ngờ thì bỗng có người sau lưng kẹp chặt cổ họng cô lôi vào con hẻm nhỏ phía sau chợ. Một tấm khăn lông mỏng ập vào mặt cô, không bao lâu sau cô cảm thấy trời đất như đang xoay tròn đảo lộn, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Khi tỉnh lại, tay cô chân đã bị trói chặt và đang nằm trên một tảng đá lạnh như băng.
Đây là một căn phòng bí mật, bốn phía đều là vách tường vuông vức, không gian không có đèn nên tối âm u, chỉ có một tấm kính sáng nhỏ trên nóc nhà dẫn vào mấy tia sáng hiếm hoi.
Trên chiếc giường duy nhất chất đầy rơm rạ trong phòng, Hòa Lam ngồi co ro trong một góc khiếp sợ nhìn mấy con chuột cống nhởn nhơ chạy qua chạy lại. Cô mò được một mảnh ngói vỡ liền vội vàng dùng hết sức để cắt dây thừng buột tay nhưng vì quá gấp nên cô cắt phải tay mình làm rướm máu một đường.
Máu từ đầu ngón tay nhanh chóng rỉ ròng ròng khiến cô đau buốt từ bỏ ý định.
Qua một lúc lâu bên ngoài vang lên tiếng lạch cạch mở khóa, cửa phòng mở toang ra mang theo ánh sáng chói mắt. Hòa Lam chớp mắt mấy lần mới nhận ra người phụ nữ trung niên và cô gái trẻ tuổi bước vào chính là Diệp Hoa Nồng và Kỷ Thanh Sương.
“Ngủ đủ chưa?” Kỷ Thanh Sương nhìn cô chằm chằm như muốn nuốt sống cô. Hòa Lam không hiểu việc gì nên hỏi: “Mấy người bắt tôi làm gì?”
“Làm gì à? Cô giấu anh tôi ở đâu? Đã làm gì anh tôi rồi?” Kỷ Thanh Sương xông lên, chụp cổ áo cô đè cô vào tường.
Thuốc mê trong người Hòa Lam chưa tan hết nên cô vẫn còn yếu, tay chân không có lực, cô chỉ có thể liếc nhìn cô ta nói: “Tôi không quen biết cô mà cũng không biết anh cô là ai.”
“Đây là cái gì?” Kỷ Thanh Sương đưa một chiếc bông tai ra trước mặt cô.
Một chiếc bông tai bằng vàng trắng đính một hàng kim cương này chính là chiếc cô đã đeo trong tiệc cưới đêm đó. Sau khi hôn mê tỉnh lại trong bệnh viện cô đã phát hiện ra bị mất một chiếc nhưng không biết đã bị rơi ở đâu. Lúc này trong lòng cô rất hồi hộp bởi cô gái đứng trước mặt cô là em gái của... Kỷ Minh Vũ.
Hòa Lam cảm thấy chột dạ, cô không thể tự dối lòng được.
“Không nói gì tức là đã nhận tội rồi phải không!” Diệp Hoa Nồng thở dài, tay chống hông đứng bên cạnh phì phà điếu thuốc nói: “Nhưng một con đàn bà trói gà không chặt như cô chắc không tự mình đi kiếm chuyện đâu nhỉ? Chắc chắn là có nội tình bên trong. Cô nói thật nghe xem! Nhà họ Kỷ có uy tín rất lớn sẽ không làm khó cô đâu.”
Bà ta cầu còn không được phát sinh ra chuyện này. Nếu đổ mọi chuyện lên đầu Bạch Tiềm thì càng tốt. Mấy ngày nay nhà họ Kỷ vì chuyện Kỷ Minh Vũ mất tích ở nhà họ Bạch nên đã âm thầm gây áp lực lên những người có máu mặt ở đất Bắc gây khó cho Bạch Tiềm. Mặc khác Bạch Tiềm đang đau đầu chuyện hàng hóa bị bắt quả tang có chứa chất cấm trên đường vận chuyển nên bà ta muốn mượn gió bẻ măng làm Bạch Tiềm không điêu đứng thì cũng trầy da tróc vảy.
Về phần đứa con gái trước mắt... Diệp Hoa Nồng lười biếng dựa vào tường rít một hơi thuốc rồi ngước đầu chậm rãi phun ra những làn khói thuốc lượn lờ. Nó sống hay chết bà ta cũng chẳng thèm quan tâm. Nếu Kỷ Thanh Sương muốn xẻ thịt lóc xương nó ra bà ta cũng chẳng màng để ý. Huống hồ làm như thế Bạch Tiềm sẽ rất đau lòng, đó mới là chuyện khiến bà ta cảm thấy hả dạ.
"Chung Uyển ơi Chung Uyển! Mày có linh thiên thì có thấy được tao tính kế với con trai mày lợi hại cỡ nào không?", "Mày có hối hận vì đã gặp tao không?”
Mỗi khi Diệp Hoa Nồng nhớ tới người đàn bà đó là ba ta liền cảm thấy tức tối. Khi còn trẻ thì bị Chung Uyển lấn lướt, vất vả lắm mới lật được ván cờ nhưng cũng không hưởng thụ được bao lâu. Bây giờ lại bị con trai của Chung Uyển trấn áp. Nỗi uất hận trong lòng trào dâng bấy lâu nhưng không cách nào giải tỏa được.
“Nói! Mày đã làm gì anh ấy rồi?” Kỷ Thanh Sương nóng ruột chỉ muốn xé xác Hòa Lam, cô ta xông tới nắm đầu cô nện vào tường.
Hòa Lam nhũn người trượt xuống để lại một đường máu ngoằn ngèo trên tường, máu từ trên trán cô cũng nhiễu dài xuống ngực.
Kỷ Thanh Sương vẫn chưa hả giận, cô ta nắm đầu cô bạt tai thêm mấy cái chát chúa. Mặt Hòa Lam liền đỏ ửng lên, trên gò má còn hằn rõ dấu tay, khóe môi cô cũng vì bị đánh mà rỉ ra máu.
Cô ngậm chặt miệng tuyệt không hé môi. Không cần nghỉ cũng biết Diệp Hoa Nồng muốn lợi dụng cô để gài Bạch Tiềm. Cô sẽ cố chịu đựng một chút, nhất định Bạch Tiềm sẽ tìm được cô.
“Xem ra không mạnh tay thì nó sẽ không khai đâu.” Miệng Diệp Hoa Nồng thì cười nhưng tay bà ta lại rút ra một con dao đưa cho Kỷ Thanh Sương nói: “Hay là tháo một ngón tay của nó ra trước để nó từ từ nhớ lại?”
Kỷ Thanh Sương nhìn con dao trước mắt nhưng không nhận lấy. Mặc dù cô ta hận Hòa Lam nhưng cô ta vẫn là tiểu thư con nhà cao quý nên chưa từng ra tay tàn độc như thế này.
Diệp Hoa Nồng cười, đặt con dao vào tay cô ta rồi nhẹ giọng nói: “Nếu cô ta còn sống thì vĩnh viễn Bạch Tiềm sẽ không liếc mắt đến cháu đâu. Vả lạ bây giờ chúng ta đang đi tìm anh cháu, vậy cháu hãy tự hỏi lòng xem lá gan cháu quan trọng hay an nguy của anh cháu quan trọng hơn?”
Lòng Kỷ Thanh Sương cảm thấy bối rối vô cùng.
Diệp Hoa Nồng lại nói: “Thằng Tiềm thích mấy đứa con gái dám làm dám chịu. Ngay cả một việc cỏn con này mà chsau làm không làm được thì thôi sớm từ bỏ hy vọng đi.”
Kỷ Thanh Sương bị nói khích thì lòng càng thêm quyết tâm. Cô ta đi tới trước mặt Hòa Lam, tay cầm con dao ngồi xuống không ngừng run rẩy đè tay Hòa Lam ra. Cô ta cắn môi cố gắng ra tay nhưng vẫn không xuống tay được.
Hòa Lam ngẩng đầu nhìn Kỷ Thanh Sương bằng ánh mắt lạnh nhạt khiến cô ta có cảm giác như bị khiêu khích, như đang bị trêu chọc cô ta là kẻ thất bại. Cuối cùng Kỷ Thanh Sương nhắm mắt lại đưa dao lên cao hét to lên một tiếng.
Con dao xé gió chém xuống...