Tiếng loảng xoảng bất ngờ vang lên thật lớn, cửa kiếng vỡ tan tành. Mục Lăng lăn tròn vào như cơn lốc, Kỷ Thanh Sương chưa kịp phản ứng, tay cô ta run lẩy bẩy buông con dao găm khiến nó rơi "keng" trên sàn nhà, lăn long lóc mấy vòng.
Nhanh như chớp, một con dao găm khác bay xượt qua mặt cô ta, cắt một đường thật sâu khiến máu lập tức ứa ra.
Kỷ Thanh Sương ôm mặt hét lên nhưng máu tươi vẫn không ngừng phún ra, cô ta sợ hãi tột độ ngã xuống ngất xỉu.
Hòa Lam đã bất tỉnh, Mục Lăng xốc cô dậy, nhẹ nhàng sờ lên trán cô rồi khẽ nhíu mày. Cô ta nhanh chóng ẵm Hòa Lam bước ra cửa.
Khung cửa chính lại bị đá mở toang ra lần nữa.
Lần này Diệp Hoa Nồng thấy được khuôn mặt trang nhã nhưng lạnh lùng của Bạch Tiềm. Trên mặt cậu không hề có nét giận dữ mà là nét bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.
Bạch Tiềm lửng thững bước tới bên cạnh Diệp Hoa Nồng, cất giọng hết sức điềm tĩnh nói: “Tôi mới ra ngoài một lát mà bà đã ra tay rồi ư? Nóng lòng quá nhỉ?”
Hiện tại chỉ còn có hai người bọn họ, Diệp Hoa Nồng cũng không cần đóng kịch nữa: “Bạch Tiềm, mày muốn thế nào?”
Bạch Tiềm đi lẫn quẫn quanh bà ta nói: “Tôi nghĩ bà nên nhạy bén nắm bắt thông tin một chút. Bên phía nhà họ Kỷ đã không ổn rồi sao bà lại còn dựa dẫm vào bọn họ cơ chứ?!”
“Mày tưởng tao sẽ sợ mày sao? Coi như tao thua ván này.” Sắc mặt Diệp Hoa Nồng lạnh như tiền.
Bạch Tiềm nở nụ cười hiếm hoi trước mặt bà ta đáp: “Tin hay không tùy bà. Hôm nay tôi tạm tha cho bà nhưng bà đừng vội mừng, tôi chỉ để tạm cái đầu bà trên đấy, khi nào xong tiệc vui của tôi thì tôi sẽ đến lấy xuống.” Nói xong Bạch Tiềm bước ra cửa ẵm Hòa Lam từ trong tay Mục Lăng. Trước khi đi cậu còn quay đầu lại cười với bà ta nói: “Đúng rồi, bữa đám cưới bà đừng quên ra đại sảnh và cũng nhớ là đừng làm thêm chuyện gì xấu xa nữa. Cho dù bà có gãy tay gãy chân gì cũng nhất định phải bò ra cho tôi, tránh cho người khác đàm tiếu nói vợ trước chết rồi, bà vợ sau không có miếng cũng phải có tiếng chứ, lẽ nào không ra mặt?”
“Mày!” Diệp Hoa Nồng giận đến sôi người.
Bạch Tiềm như sực nhớ điều gì, quay sang ra lệnh cho Mục Lăng: “À còn ả kia thích chặt lóng tay người khác quá thì cũng nên băm nát tay cô ta rồi trả về nhà họ Kỷ đi.”
Mục Lăng vốn luôn luôn vâng lệnh Bạch Tiềm. Cô ta vừa bước vào định xử lý Kỷ Thanh Sương thì ả ta hét toáng lên. Mục Lăng mặc kệ, kê dao đè tay cô tay chém ngọt ngón tay cái và ngón trỏ bên bàn tay trái; ngón út, ngón áp út và ngón giữa bên bàn tay phải; gắn vừa vặn được năm ngón của một bàn tay.
Máu tươi phún ra dài dài trên đất, Kỷ Thanh Sương hôn mê bất tỉnh.
Trơ mắt nhìn Bạch Tiềm bước đi, Diệp Hoa Nồng hận đến nỗi cắn môi ra máu.
Chuyện ngày hôm đó đã trở thành cái gai trong lòng bà ta.
Mấy ngày sau, gió êm sóng lặng nhưng những lời nói của Bạch Tiềm vẫn không ngừng nhức nhối trong lòng bà ta. Bà ta hiểu rõ Bạch Tiềm là người độc ác dứt khoát, có thù nhất định sẽ báo thù chứ không dễ dàng bỏ qua cho bà ta. Tuy nhiên gần đây cậu ta không hề có động tĩnh gì khiến lòng bà ta cứ xốn xang không yên.
Cho tới sáng nay, bà ta mới hay tin.
Bạch Tiềm và đám công an gài bẫy cậu hôm trước đã hợp tác với nhau, hàng hóa cũng được khai thông và vận chuyển tiếp về sông XX. Trong khi đó nhà họ Kỷ lại cắt đứt liên lạc với bà ta, chuyện Kỷ Minh Vũ và Kỷ Thanh Sương cũng bị "chìm xuồng". Khi hỏi ra mới biết nhà họ Kỷ động phải nhân vật đáng gờm ở phương Bắc nên bị các thế lực chung quanh cùng lúc ra sức chèn ép dẫn đến đánh mất vị thế thương trường và phá sản.
Bà ta không ngừng suy nghĩ nhiều cách trả đòn lại Bạch Tiềm nhưng không có cách nào thực hiện được
Thời gian qua mau, ngày cưới sắp đến, Hòa Lam và Bạch Tiềm cũng bù đầu chuẩn bị mọi thứ cho chu tất. Dưới thần thái cứng rắn áp đặt của Bạch Tiềm, không ai trong gia tộc dám phản đối nên mọi chuyện có thể coi như đều suông sẻ. Cô suy nghĩ rất nhiều biện pháp, đều là vô kế khả thi.
Có lúc Hòa Lam hỏi Bạch Tiềm: “Sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Bạch Tiềm nắm bàn tay Hòa Lam ngắm nghía. Mấy ngón tay xanh xao gầy guộc hôm trước nhờ cô nghĩ dưỡng tốt mà hôm nay đã trắng múp trông cực kỳ xinh đẹp làm cho cậu yêu thích không muốn buông tay.
Cậu nâng tay cô, nhẹ nhàng hôn lên.
“Thấy ghét!” Hòa Lam rút tay về.
Bạch Tiềm thừa dịp ôm lấy cô ngã lăn ra giường. Hòa Lam trợn tròn mắt nhìn cậu, Bạch Tiềm cười bí hiểm giơ hai ngón trỏ chọc lét cô. Hòa Lam sợ nhột nên lăn lộn trên giường xin cậu tha cho nhưng Bạch Tiềm lém lỉnh không buông tha cô, cậu còn chụp đè hai tay cô lại để dễ dàng... gặm liếm cổ cô.
Hòa Lam cười ngất van xin, “Đừng! Nhột quá! Nhột chết mất...”
Bạch Tiềm dừng tay, hôn một cái lên má cô.
Hòa Lam ho khan hai tiếng nghiêm mặt hỏi: “Nhất Ngạn và Nhất Hàm cũng phải đi sao?” Dù sao cô cũng biết xấu hổ vì chưa cưới nhưng đã sinh ra hai đứa rồi. Chúng lại đòi tham gia lễ cưới thì phải làm sao?
Bạch Tiềm nắm tay cô ép sát vào lòng bàn tay mình vừa như sưởi ấm vừa như động viên cô: “Chị yên tâm đi, không ai dám bàn ra tán vào đâu. Chẳng lẽ chị không muốn để Nhất Hàm và Nhất Ngạn đường đường chính chính xuất hiện trước mặt mọi người sao?”
Hòa Lam suy nghĩ lại thấy cậu nói cũng có lý nên gật đầu đồng ý với cậu.
Hôn lễ diễn ra vào thứ Bảy, là một ngày đẹp trời.
Nhất Ngạn và Nhất Hàm nghe nói được tham gia hôn lễ liền vui mừng hí hửng. Hai nhóc phát triển nhanh hơn tuổi của mình nên đã có thể nhún nhảy. Mới sáng sớm bọn chúng đã lôi kéo Mục Lăng hỏi đủ thứ. Mục Lăng có phần cưng chìu Nhất Ngạn, tuy không nở nụ cười hiền nhưng cô ta đối xử với cậu bé rất nhẹ nhàng ôn hòa. Cô ta vừa giúp Nhất Ngạn mặt bộ đồ tây, gài nơ vừa dặn dò: “Đúng rồi, lúc ba mẹ cậu đi lên cử hành hôn lễ cậu phải giúp mẹ cậu nhấc tà váy đó, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.” Nhất Ngạn khéo léo đáp.
Nhất Hàm tò mò mở to mắt, liếm liếm ngón tay trỏ hỏi: “Có đồ ăn ngon không?”
Nhất Ngạn xem thường liếc cô bé một cái mắng: “Ăn ăn ăn! Em chỉ biết ăn thôi hả?”
Nhất Hàm buồn hiu nhìn Mục Lăng chứ không cãi lại.
“Sao cậu lại nói như vậy? Nhất Hàm là em gái cậu, cậu không được bắt nạt em mình.” Mục Lăng sờ sờ đầu cậu bé, lại không kiềm lòng mà hôn lên trán cậu bé một cái. Khuôn mặt Nhất Ngạn còn rất non nớt nhưng đã lộ ra nét phong tình: đôi mắt hẹp dài long lanh, đuôi mắt khẽ xếch lên, đôi môi đỏ thắm rất giống... Bạch Tiềm.
Hay có thể nói Nhất Ngạn là một phiên bản thu nhỏ của Bạch Tiềm.
Nhưng cậu bé không chỉ giống ba về dáng vẻ bề ngoài mà giống cả tính tình. Mặc dù trước mặt cô cậu bé thật ngoan ngoãn nhưng sau lưng lại làm nhiều chuyện "trời ơi đất hỡi" không tưởng tượng được, nếu không phải khoét vách hàng rào thì cũng đâm lủng bánh xe mấy chiếc đậu bậy trước nhà...
Nhất Hàm vốn rất ngoan, nhưng không biết sao, cô bé lại thích bám sau mông anh trai học làm chuyện xấu. Quả thật hai đứa nhóc này quậy như quỷ, nếu như cô ta không khéo trông chừng bọn chúng mà để lơ là ít phút thì bọn chúng đã có thể đốt cháy nhà.
Nhất Ngạn vốn rất tò mò với những sự vật mới lạ.
...
Hôn lễ rất hoành tráng, được chỉ định diễn ra ở giáo đường phía đông thành phố. Khách khứa tham dự đông tới nỗi xe ô tô phải đỗ dài đến quãng trường. Chỉ có những vị "tai to mặt bự" mới có thể vào trong khuôn viên để chứng kiến hôn lễ.
Nền gạch trong giáo đường chỉ đơn giản hai màu đen trắng và không có hoa văn. Hai bên tường được sơn lại thành màu đỏ ấm áp, cách nhau mấy mét lại treo một chiếc đèn xoay tròn hình xoắn buông thõng xuống. Trong giáo đường không có lắp đèn mà chỉ tận dụng ánh sáng xuyên qua cửa sổ phản chiếu lên chiếc đèn chùm thủy tinh treo giữa chánh đường tạo ra muôn tia sáng ấm áp trong phòng như đưa người ta vào cõi thiên đường.
Từ cửa giáo đường nhìn vào trong là tầng tầng lớp lớp các cánh cửa vòm tròn dọc theo vách tường như dìu bước chân người vào một con đường sâu hun hút và đầy dẫy gian nan của một đời người.
Khi Hòa Lam khoác tay Bạch Tiềm bước đi trên thảm đỏ lòng cô bỗng nổi lên nhiều kỷ niệm dọc theo dòng đời: từ lúc nhỏ hạnh phúc trong vòng tay ba mẹ cho đến khi mất hết tất cả một mình lưu vong; từ tuổi thơ ngây ngô khờ dại cho đến hiện tại được hạnh phúc mỹ mãn, một cặp trai tài gái sắc thật lòng thật dạ bên nhau còn có hai đứa bé tiên đồng ngọc nữ xinh xắn đáng yêu khiến cô có cảm giác thỏa nguyện, cuộc sống không còn gì để tiếc nuối.
Từng dãy bàn ghế cho quan khách đều được trang trí bằng hoa hồng tươi khiến cả giáo đường trở nên rực rỡ, không khí trang nghiêm nặng nề của thường ngày cũng trở nên ấm áp hẳn lên.
Hòa Lam mặc áo cưới cúp ngực hở vai trần trắng tuyết mịn màng ngồi vào vị trí thượng tọa. Giờ phút này cô thấy căng thẳng vô cùng.
Hiếm có mấy khi Nhất Ngạn và Nhất Hàm ngồi bên cạnh cô ngoan ngoãn và yên lặng như thế này.
Cô có cảm giác như tất cả mọi người đều đang dồn ánh mắt nhìn về phía mình nên tay chân không khỏi rỉ ra từng đợt mồ hôi lạnh.
Bạch Tiềm nắm lấy tay cô động viên khiến cô dần bình tĩnh lại. Hòa Lam ngước nhìn cậu mỉm cười.
Một lúc sau họ cùng tiến lên bục làm lễ, trao nhẫn dưới sự chứng kiến của cha xứ.
Khi xong phần nghi thức Hòa Lam mới thấy thả lỏng được một chút. Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, dù là thật lòng hay giả dối cô đều cảm thấy rất vui. Vì với cô, một đời người không cần vinh quang phù phiếm xa xôi mà chỉ cần một người thật lòng thật dạ yêu thương mình, nguyện nắm tay mình đi hết cuộc đời là đủ rồi. Thật ra lòng tham của cô rất nhỏ nên không thể chất chứa quá nhiều mộng tưởng xa vời.
Khóe mi cô đã ươn ướt, Hòa Lam muốn dợm bước quay về chỗ ngồi thì Bạch Tiềm giữ cô lại.
Hòa Lam kinh ngạc nhìn cậu.
Bạch Tiềm uyển chuyển cười, hắng giọng một cái, đảo mắt nhìn khắp một lượt quan khách nói: “Tôi biết hôm nay mọi người tham gia hôn lễ của chúng tôi ở đây sẽ có không ít người xem thường chúng tôi, thậm chí có người còn muốn gây sự nhưng tôi muốn đứng đây nói rằng Bạch Tiềm tôi trước giờ chưa từng làm chuyện ngu xuẩn, những chuyện tôi quyết định làm đều luôn được cân nhắc kỹ càng từ trước. Tôi biết nhiều người sẽ cười nhạo tôi không biết xem xét thời thế, không cưới vợ môn đăng hộ đối để có thể trợ giúp mình. Tôi muốn nói rằng tôi không cần cũng không thích cưới dạng người như vậy. Còn cô gái bên cạnh tôi ngày hôm nay đây là người tôi yêu thích từ hồi tôi mới lớn và cũng là người duy nhất tôi muốn kết hôn cùng. Vậy nên nếu mọi người tôn trọng tôi thì cũng phải tôn trọng cô ấy, có điều gì bất mãn, xin nói ngay trước mặt tôi.”
Đợi một lát giữa sự im bặt của giáo đường, Bạch Tiềm hài lòng cười cười nói tiếp: “Vậy thì bắt đầu từ bây giờ tôi không muốn nghe bất kỳ lời dị nghị nào về cuộc hôn nhân của chúng tôi nữa.” Nói xong cậu kéo tay Hòa Lam ôm cô cùng Nhất Hàm, Nhất Ngạn vào lòng.
Trước ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, gia đình bốn người họ nắm tay nhau bước đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh mặt trời cực kỳ chói chang nhưng Hòa Lam lại cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp.
Bước chân cô bỗng khựng lại nơi ngạch cửa. Cách đó không xa dưới bóng cây trong vườn hoa, một chàng thiếu niên mặc đồ kimono trắng tay cầm bao da dao găm ngắn màu đỏ. Tóc cậu ta dường như dài hơn trước, được buột gọn gẽ sau lưng bằng một sợi dây đỏ chuông vàng.
Vẻ mặt cậu ta vẫn điềm tĩnh như trước.
Ánh mắt hai người giao nhau nhưng không ai lên tiếng trước, cũng không biết phải nói gì.
Đối với cậu thiếu niên này, lòng Hòa Lam vẫn luôn có thứ cảm giác không thể diễn tả bằng lời: Có thể là thương hại? Có thể là áy náy? Lúc mới gặp cậu ta, cô có cảm giác cậu ta có gì đó rất giống Bạch Tiềm nhưng qua thời gian cô mới nhận rõ hai người hoàn toàn khác xa nhau.
Bạch Tiềm quái đản, cương quyết bướng bỉnh còn Tạ Minh Kha lặng lẽ, dè dặt, lạnh nhạt. Khí chất cũng hoàn toàn khác nhau. Nếu Bạch Tiềm là dãy núi sáng chói trong ánh bình minh, sặc sỡ đến lóa mắt, không thể nhìn thẳng thì Tạ Minh Kha chính là một khóm hoa tỏa hương nhàn nhạt trong đêm, khiến người ta cảm thấy tâm hồn như lắng đọng lại.
Hòa Lam cười với cậu nhưng không đi qua. Cô khoác tay Bạch Tiềm đi dọc theo con đường nhỏ uốn lượn quanh co.
Tạ Minh Kha nhìn theo nhưng trong lòng yên tĩnh không mảy may gợn sóng.
Cậu ta cứ đứng như vậy cho đến khi có một tiếng nổ lớn vang lên. Lúc quay đầu nhìn Tạ Minh Kha thấy khói đặc cuồn cuộn bay lên trong khi có một chiếc xe tải lớn đang phóng như điên về hướng này.
Theo bản năng cậu ta vọt tới phía trước.
Tiếng loảng xoảng bất ngờ vang lên thật lớn, cửa kiếng vỡ tan tành. Mục Lăng lăn tròn vào như cơn lốc, Kỷ Thanh Sương chưa kịp phản ứng, tay cô ta run lẩy bẩy buông con dao găm khiến nó rơi "keng" trên sàn nhà, lăn long lóc mấy vòng.
Nhanh như chớp, một con dao găm khác bay xượt qua mặt cô ta, cắt một đường thật sâu khiến máu lập tức ứa ra.
Kỷ Thanh Sương ôm mặt hét lên nhưng máu tươi vẫn không ngừng phún ra, cô ta sợ hãi tột độ ngã xuống ngất xỉu.
Hòa Lam đã bất tỉnh, Mục Lăng xốc cô dậy, nhẹ nhàng sờ lên trán cô rồi khẽ nhíu mày. Cô ta nhanh chóng ẵm Hòa Lam bước ra cửa.
Khung cửa chính lại bị đá mở toang ra lần nữa.
Lần này Diệp Hoa Nồng thấy được khuôn mặt trang nhã nhưng lạnh lùng của Bạch Tiềm. Trên mặt cậu không hề có nét giận dữ mà là nét bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.
Bạch Tiềm lửng thững bước tới bên cạnh Diệp Hoa Nồng, cất giọng hết sức điềm tĩnh nói: “Tôi mới ra ngoài một lát mà bà đã ra tay rồi ư? Nóng lòng quá nhỉ?”
Hiện tại chỉ còn có hai người bọn họ, Diệp Hoa Nồng cũng không cần đóng kịch nữa: “Bạch Tiềm, mày muốn thế nào?”
Bạch Tiềm đi lẫn quẫn quanh bà ta nói: “Tôi nghĩ bà nên nhạy bén nắm bắt thông tin một chút. Bên phía nhà họ Kỷ đã không ổn rồi sao bà lại còn dựa dẫm vào bọn họ cơ chứ?!”
“Mày tưởng tao sẽ sợ mày sao? Coi như tao thua ván này.” Sắc mặt Diệp Hoa Nồng lạnh như tiền.
Bạch Tiềm nở nụ cười hiếm hoi trước mặt bà ta đáp: “Tin hay không tùy bà. Hôm nay tôi tạm tha cho bà nhưng bà đừng vội mừng, tôi chỉ để tạm cái đầu bà trên đấy, khi nào xong tiệc vui của tôi thì tôi sẽ đến lấy xuống.” Nói xong Bạch Tiềm bước ra cửa ẵm Hòa Lam từ trong tay Mục Lăng. Trước khi đi cậu còn quay đầu lại cười với bà ta nói: “Đúng rồi, bữa đám cưới bà đừng quên ra đại sảnh và cũng nhớ là đừng làm thêm chuyện gì xấu xa nữa. Cho dù bà có gãy tay gãy chân gì cũng nhất định phải bò ra cho tôi, tránh cho người khác đàm tiếu nói vợ trước chết rồi, bà vợ sau không có miếng cũng phải có tiếng chứ, lẽ nào không ra mặt?”
“Mày!” Diệp Hoa Nồng giận đến sôi người.
Bạch Tiềm như sực nhớ điều gì, quay sang ra lệnh cho Mục Lăng: “À còn ả kia thích chặt lóng tay người khác quá thì cũng nên băm nát tay cô ta rồi trả về nhà họ Kỷ đi.”
Mục Lăng vốn luôn luôn vâng lệnh Bạch Tiềm. Cô ta vừa bước vào định xử lý Kỷ Thanh Sương thì ả ta hét toáng lên. Mục Lăng mặc kệ, kê dao đè tay cô tay chém ngọt ngón tay cái và ngón trỏ bên bàn tay trái; ngón út, ngón áp út và ngón giữa bên bàn tay phải; gắn vừa vặn được năm ngón của một bàn tay.
Máu tươi phún ra dài dài trên đất, Kỷ Thanh Sương hôn mê bất tỉnh.
Trơ mắt nhìn Bạch Tiềm bước đi, Diệp Hoa Nồng hận đến nỗi cắn môi ra máu.
Chuyện ngày hôm đó đã trở thành cái gai trong lòng bà ta.
Mấy ngày sau, gió êm sóng lặng nhưng những lời nói của Bạch Tiềm vẫn không ngừng nhức nhối trong lòng bà ta. Bà ta hiểu rõ Bạch Tiềm là người độc ác dứt khoát, có thù nhất định sẽ báo thù chứ không dễ dàng bỏ qua cho bà ta. Tuy nhiên gần đây cậu ta không hề có động tĩnh gì khiến lòng bà ta cứ xốn xang không yên.
Cho tới sáng nay, bà ta mới hay tin.
Bạch Tiềm và đám công an gài bẫy cậu hôm trước đã hợp tác với nhau, hàng hóa cũng được khai thông và vận chuyển tiếp về sông XX. Trong khi đó nhà họ Kỷ lại cắt đứt liên lạc với bà ta, chuyện Kỷ Minh Vũ và Kỷ Thanh Sương cũng bị "chìm xuồng". Khi hỏi ra mới biết nhà họ Kỷ động phải nhân vật đáng gờm ở phương Bắc nên bị các thế lực chung quanh cùng lúc ra sức chèn ép dẫn đến đánh mất vị thế thương trường và phá sản.
Bà ta không ngừng suy nghĩ nhiều cách trả đòn lại Bạch Tiềm nhưng không có cách nào thực hiện được
Thời gian qua mau, ngày cưới sắp đến, Hòa Lam và Bạch Tiềm cũng bù đầu chuẩn bị mọi thứ cho chu tất. Dưới thần thái cứng rắn áp đặt của Bạch Tiềm, không ai trong gia tộc dám phản đối nên mọi chuyện có thể coi như đều suông sẻ. Cô suy nghĩ rất nhiều biện pháp, đều là vô kế khả thi.
Có lúc Hòa Lam hỏi Bạch Tiềm: “Sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Bạch Tiềm nắm bàn tay Hòa Lam ngắm nghía. Mấy ngón tay xanh xao gầy guộc hôm trước nhờ cô nghĩ dưỡng tốt mà hôm nay đã trắng múp trông cực kỳ xinh đẹp làm cho cậu yêu thích không muốn buông tay.
Cậu nâng tay cô, nhẹ nhàng hôn lên.
“Thấy ghét!” Hòa Lam rút tay về.
Bạch Tiềm thừa dịp ôm lấy cô ngã lăn ra giường. Hòa Lam trợn tròn mắt nhìn cậu, Bạch Tiềm cười bí hiểm giơ hai ngón trỏ chọc lét cô. Hòa Lam sợ nhột nên lăn lộn trên giường xin cậu tha cho nhưng Bạch Tiềm lém lỉnh không buông tha cô, cậu còn chụp đè hai tay cô lại để dễ dàng... gặm liếm cổ cô.
Hòa Lam cười ngất van xin, “Đừng! Nhột quá! Nhột chết mất...”
Bạch Tiềm dừng tay, hôn một cái lên má cô.
Hòa Lam ho khan hai tiếng nghiêm mặt hỏi: “Nhất Ngạn và Nhất Hàm cũng phải đi sao?” Dù sao cô cũng biết xấu hổ vì chưa cưới nhưng đã sinh ra hai đứa rồi. Chúng lại đòi tham gia lễ cưới thì phải làm sao?
Bạch Tiềm nắm tay cô ép sát vào lòng bàn tay mình vừa như sưởi ấm vừa như động viên cô: “Chị yên tâm đi, không ai dám bàn ra tán vào đâu. Chẳng lẽ chị không muốn để Nhất Hàm và Nhất Ngạn đường đường chính chính xuất hiện trước mặt mọi người sao?”
Hòa Lam suy nghĩ lại thấy cậu nói cũng có lý nên gật đầu đồng ý với cậu.
Hôn lễ diễn ra vào thứ Bảy, là một ngày đẹp trời.
Nhất Ngạn và Nhất Hàm nghe nói được tham gia hôn lễ liền vui mừng hí hửng. Hai nhóc phát triển nhanh hơn tuổi của mình nên đã có thể nhún nhảy. Mới sáng sớm bọn chúng đã lôi kéo Mục Lăng hỏi đủ thứ. Mục Lăng có phần cưng chìu Nhất Ngạn, tuy không nở nụ cười hiền nhưng cô ta đối xử với cậu bé rất nhẹ nhàng ôn hòa. Cô ta vừa giúp Nhất Ngạn mặt bộ đồ tây, gài nơ vừa dặn dò: “Đúng rồi, lúc ba mẹ cậu đi lên cử hành hôn lễ cậu phải giúp mẹ cậu nhấc tà váy đó, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.” Nhất Ngạn khéo léo đáp.
Nhất Hàm tò mò mở to mắt, liếm liếm ngón tay trỏ hỏi: “Có đồ ăn ngon không?”
Nhất Ngạn xem thường liếc cô bé một cái mắng: “Ăn ăn ăn! Em chỉ biết ăn thôi hả?”
Nhất Hàm buồn hiu nhìn Mục Lăng chứ không cãi lại.
“Sao cậu lại nói như vậy? Nhất Hàm là em gái cậu, cậu không được bắt nạt em mình.” Mục Lăng sờ sờ đầu cậu bé, lại không kiềm lòng mà hôn lên trán cậu bé một cái. Khuôn mặt Nhất Ngạn còn rất non nớt nhưng đã lộ ra nét phong tình: đôi mắt hẹp dài long lanh, đuôi mắt khẽ xếch lên, đôi môi đỏ thắm rất giống... Bạch Tiềm.
Hay có thể nói Nhất Ngạn là một phiên bản thu nhỏ của Bạch Tiềm.
Nhưng cậu bé không chỉ giống ba về dáng vẻ bề ngoài mà giống cả tính tình. Mặc dù trước mặt cô cậu bé thật ngoan ngoãn nhưng sau lưng lại làm nhiều chuyện "trời ơi đất hỡi" không tưởng tượng được, nếu không phải khoét vách hàng rào thì cũng đâm lủng bánh xe mấy chiếc đậu bậy trước nhà...
Nhất Hàm vốn rất ngoan, nhưng không biết sao, cô bé lại thích bám sau mông anh trai học làm chuyện xấu. Quả thật hai đứa nhóc này quậy như quỷ, nếu như cô ta không khéo trông chừng bọn chúng mà để lơ là ít phút thì bọn chúng đã có thể đốt cháy nhà.
Nhất Ngạn vốn rất tò mò với những sự vật mới lạ.
...
Hôn lễ rất hoành tráng, được chỉ định diễn ra ở giáo đường phía đông thành phố. Khách khứa tham dự đông tới nỗi xe ô tô phải đỗ dài đến quãng trường. Chỉ có những vị "tai to mặt bự" mới có thể vào trong khuôn viên để chứng kiến hôn lễ.
Nền gạch trong giáo đường chỉ đơn giản hai màu đen trắng và không có hoa văn. Hai bên tường được sơn lại thành màu đỏ ấm áp, cách nhau mấy mét lại treo một chiếc đèn xoay tròn hình xoắn buông thõng xuống. Trong giáo đường không có lắp đèn mà chỉ tận dụng ánh sáng xuyên qua cửa sổ phản chiếu lên chiếc đèn chùm thủy tinh treo giữa chánh đường tạo ra muôn tia sáng ấm áp trong phòng như đưa người ta vào cõi thiên đường.
Từ cửa giáo đường nhìn vào trong là tầng tầng lớp lớp các cánh cửa vòm tròn dọc theo vách tường như dìu bước chân người vào một con đường sâu hun hút và đầy dẫy gian nan của một đời người.
Khi Hòa Lam khoác tay Bạch Tiềm bước đi trên thảm đỏ lòng cô bỗng nổi lên nhiều kỷ niệm dọc theo dòng đời: từ lúc nhỏ hạnh phúc trong vòng tay ba mẹ cho đến khi mất hết tất cả một mình lưu vong; từ tuổi thơ ngây ngô khờ dại cho đến hiện tại được hạnh phúc mỹ mãn, một cặp trai tài gái sắc thật lòng thật dạ bên nhau còn có hai đứa bé tiên đồng ngọc nữ xinh xắn đáng yêu khiến cô có cảm giác thỏa nguyện, cuộc sống không còn gì để tiếc nuối.
Từng dãy bàn ghế cho quan khách đều được trang trí bằng hoa hồng tươi khiến cả giáo đường trở nên rực rỡ, không khí trang nghiêm nặng nề của thường ngày cũng trở nên ấm áp hẳn lên.
Hòa Lam mặc áo cưới cúp ngực hở vai trần trắng tuyết mịn màng ngồi vào vị trí thượng tọa. Giờ phút này cô thấy căng thẳng vô cùng.
Hiếm có mấy khi Nhất Ngạn và Nhất Hàm ngồi bên cạnh cô ngoan ngoãn và yên lặng như thế này.
Cô có cảm giác như tất cả mọi người đều đang dồn ánh mắt nhìn về phía mình nên tay chân không khỏi rỉ ra từng đợt mồ hôi lạnh.
Bạch Tiềm nắm lấy tay cô động viên khiến cô dần bình tĩnh lại. Hòa Lam ngước nhìn cậu mỉm cười.
Một lúc sau họ cùng tiến lên bục làm lễ, trao nhẫn dưới sự chứng kiến của cha xứ.
Khi xong phần nghi thức Hòa Lam mới thấy thả lỏng được một chút. Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, dù là thật lòng hay giả dối cô đều cảm thấy rất vui. Vì với cô, một đời người không cần vinh quang phù phiếm xa xôi mà chỉ cần một người thật lòng thật dạ yêu thương mình, nguyện nắm tay mình đi hết cuộc đời là đủ rồi. Thật ra lòng tham của cô rất nhỏ nên không thể chất chứa quá nhiều mộng tưởng xa vời.
Khóe mi cô đã ươn ướt, Hòa Lam muốn dợm bước quay về chỗ ngồi thì Bạch Tiềm giữ cô lại.
Hòa Lam kinh ngạc nhìn cậu.
Bạch Tiềm uyển chuyển cười, hắng giọng một cái, đảo mắt nhìn khắp một lượt quan khách nói: “Tôi biết hôm nay mọi người tham gia hôn lễ của chúng tôi ở đây sẽ có không ít người xem thường chúng tôi, thậm chí có người còn muốn gây sự nhưng tôi muốn đứng đây nói rằng Bạch Tiềm tôi trước giờ chưa từng làm chuyện ngu xuẩn, những chuyện tôi quyết định làm đều luôn được cân nhắc kỹ càng từ trước. Tôi biết nhiều người sẽ cười nhạo tôi không biết xem xét thời thế, không cưới vợ môn đăng hộ đối để có thể trợ giúp mình. Tôi muốn nói rằng tôi không cần cũng không thích cưới dạng người như vậy. Còn cô gái bên cạnh tôi ngày hôm nay đây là người tôi yêu thích từ hồi tôi mới lớn và cũng là người duy nhất tôi muốn kết hôn cùng. Vậy nên nếu mọi người tôn trọng tôi thì cũng phải tôn trọng cô ấy, có điều gì bất mãn, xin nói ngay trước mặt tôi.”
Đợi một lát giữa sự im bặt của giáo đường, Bạch Tiềm hài lòng cười cười nói tiếp: “Vậy thì bắt đầu từ bây giờ tôi không muốn nghe bất kỳ lời dị nghị nào về cuộc hôn nhân của chúng tôi nữa.” Nói xong cậu kéo tay Hòa Lam ôm cô cùng Nhất Hàm, Nhất Ngạn vào lòng.
Trước ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, gia đình bốn người họ nắm tay nhau bước đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh mặt trời cực kỳ chói chang nhưng Hòa Lam lại cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp.
Bước chân cô bỗng khựng lại nơi ngạch cửa. Cách đó không xa dưới bóng cây trong vườn hoa, một chàng thiếu niên mặc đồ kimono trắng tay cầm bao da dao găm ngắn màu đỏ. Tóc cậu ta dường như dài hơn trước, được buột gọn gẽ sau lưng bằng một sợi dây đỏ chuông vàng.
Vẻ mặt cậu ta vẫn điềm tĩnh như trước.
Ánh mắt hai người giao nhau nhưng không ai lên tiếng trước, cũng không biết phải nói gì.
Đối với cậu thiếu niên này, lòng Hòa Lam vẫn luôn có thứ cảm giác không thể diễn tả bằng lời: Có thể là thương hại? Có thể là áy náy? Lúc mới gặp cậu ta, cô có cảm giác cậu ta có gì đó rất giống Bạch Tiềm nhưng qua thời gian cô mới nhận rõ hai người hoàn toàn khác xa nhau.
Bạch Tiềm quái đản, cương quyết bướng bỉnh còn Tạ Minh Kha lặng lẽ, dè dặt, lạnh nhạt. Khí chất cũng hoàn toàn khác nhau. Nếu Bạch Tiềm là dãy núi sáng chói trong ánh bình minh, sặc sỡ đến lóa mắt, không thể nhìn thẳng thì Tạ Minh Kha chính là một khóm hoa tỏa hương nhàn nhạt trong đêm, khiến người ta cảm thấy tâm hồn như lắng đọng lại.
Hòa Lam cười với cậu nhưng không đi qua. Cô khoác tay Bạch Tiềm đi dọc theo con đường nhỏ uốn lượn quanh co.
Tạ Minh Kha nhìn theo nhưng trong lòng yên tĩnh không mảy may gợn sóng.
Cậu ta cứ đứng như vậy cho đến khi có một tiếng nổ lớn vang lên. Lúc quay đầu nhìn Tạ Minh Kha thấy khói đặc cuồn cuộn bay lên trong khi có một chiếc xe tải lớn đang phóng như điên về hướng này.
Theo bản năng cậu ta vọt tới phía trước.