Thành phố Saint Roland đang ngập chìm trong ánh nắng ấm áp, bỗng một chiếc xe hơi đắt tiền đi qua, ánh mắt màu bạc lạnh lẽo đến run người của người con gái ngồi trong xe khiến cảnh vật bên ngoài muốn đóng băng. Chiếc xe từ từ hướng về phía trường Phong Lâm.
"Ô xem kìa! Chiếc xe xịn đó dừng trước cổng trường mình đấy!" Một học sinh ngạc nhiên.
"Chắc lại là con nhà quý tộc rồi!" Học sinh đứng cạnh trầm trồ cảm thán.
Trước sự xuất hiện của một chiếc xe lạ, toàn bộ con mắt của những học sinh hiếu kì trong trường đều đổ dồn về phía cửa xe, chỉ có một người là hờ hững.
Từ trong xe, một người con gái bước ra. Cô nàng cẩn thận vén mái tóc nâu nhạt buông xõa của mình ra sau tai, khẽ vuốt mép váy đồng phục đen xen trắng của mình lại cho ngay ngắn rồi đưa ánh mắt bạc lạnh lùng quét xung quanh kiếm một ai đó.
Ngay tức khắc, lũ con trai đứng trong phạm vi đó liền điêu đứng, có kẻ xịt máu mũi, lại còn có kẻ ngất xỉu nhưng vẻ mặt thì sướng rơn. Còn lũ con gái thì ghen tức chết đi được, nhưng đụng phải ánh mắt như quét sạch làn tên mũi đạn ấy, những lời muốn rủa xả liền giấu trong cổ họng, ngoảnh mặt đi trút giận lên bất kỳ đứa con trai nào gần đó. Nhưng nó đâu hề quan tâm họ nghĩ gì về mình.
Dường như đã tìm thấy người cần tìm, nó bước nhẹ nhàng lên phía trước, đi qua mọi ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ, đến trước mặt một người là Hội trưởng Hội học sinh, đồng thời là cháu trai của thầy Hiệu trưởng.
"Chào mừng em đến trường." Anh ta khẽ mỉm cười, nụ cười đó đã khiến phái nữ mắt phập phồng hình trái tim.
Nó gật nhẹ đầu thay lời chào, kiệm lời hết sức có thể rồi tự nhiên khoác tay anh chàng kia đi tới phòng Hiệu trưởng để lại nỗi tò mò cho biết bao nhiêu người chứng kiến.
"Linh nhi, xem em đã làm gì khiến cả sân trường náo loạn lên kìa?" Khi đã đi trên một dãy hành lang vắng học sinh, anh lên tiếng chọc cô nàng bên cạnh.
"Không phải là do anh hay sao? Lại còn đổ tội cho em?" Giọng nói tuy lạnh nhưng cách nói lại vô cùng dịu dàng và có phần hơi ngây ngô.
Anh chàng bất lực cười trừ.
Tiểu thư vô cảm ơi, em thôi bất cần và chú ý xung quanh đi chứ, đừng làm ra vẻ mình vô tội nữa! Vì nhan sắc và hành động thân mật của em với anh nên đã khiến cho cả trường một phen náo loạn đấy!
Đến trước cửa phòng Hiệu trưởng, nó gõ nhẹ hai tiếng rồi bước vào. Vị Hiệu trưởng tuổi đã quá tứ tuần đang làm việc liền ngẩng đầu lên nhìn, khóe môi chợt vẽ nên một nụ cười phúc hậu.
"Chào chú, cháu đến rồi." Nó kính cẩn cúi người chào, "Chú thím dạo này vẫn khỏe chứ ạ?" Nói rồi nó nở một nụ cười hiếm hoi.
"Dĩ nhiên chú thím vẫn rất khỏe." Vị Hiệu trưởng già cười lớn, "Cháu đừng coi ta như mấy ông già cùng tuổi chứ!".
"Cháu nào dám chứ!".
"Ngồi xuống nói chuyện nào Linh nhi. Mẹ cháu vẫn tốt chứ hả?" Ông chỉ tay ra hiệu cho nó ngồi xuống ghế.
"Vâng! Cháu nghĩ mẹ sống rất tốt khi không có cháu và ba.".
"Kìa Linh nhi!" Anh chàng nãy giờ im như thóc liền húych tay nó cảnh cáo.
"Haha! Ta biết thế nào cháu cũng trả lời ta như vậy!" Ông cười hiền, nhìn nó đầy an ủi, "Tuy mẹ cháu là em của ta nhưng ta không bao giờ có thể hiểu hết được nó. Ồ! Hình như cũng đã tới giờ vào tiết rồi, giờ giải lao ba chú cháu mình nói chuyện tiếp nhé!".
"Vâng thưa chú." Nó quay sang anh chàng bên cạnh, "Chính Nhân, em không muốn bị gắn mác là "cháu Hiệu trưởng" như anh, nên anh đừng nói gì với ai hết nhé! Anh biết em ghét nhất là sự phiền phức mà đúng không?".
"Vậy anh phải tránh mặt em sao?".
"Sao phải tránh? Cứ gặp em với tư cách là tiền bối cũng được rồi." Nó ung dung đáp.
Chính Nhân bất lực tập 2.
Thưa cô, đó mới là phiền phức đấy.
Và thân phận là cháu Hiệu trưởng, em họ bên ngoại của Hội trưởng và là Thiên kim tiểu thư của một tập đoàn lớn của nó nhất thời bị giấu nhẹm đi. Gia đình bên ngoại của nó có ba anh em: ngài Hiệu trưởng đáng kính, người cha nghiêm khắc của Diệp Chính Nhân và người mẹ quyền uy của nó. Hiệu trưởng và vợ do hiếm muộn nên không thể sinh con, cháu ngoại chỉ còn mỗi nó và Chính Nhân, nó và anh lại không có anh chị em nào khác nên từ nhỏ hai đứa đã rất thân thiết. Chỉ có điều... giờ nó lại lạnh nhạt với thế giới bên ngoài rất nhiều.
"Lớp 2-1 của em đấy! Anh đã nói với chủ nhiệm rồi, giờ giải lao anh sẽ xuống tìm em!" Anh nói rồi chạy về khu học sinh năm 3.
Cô giáo Đinh đứng trên bục giảng, nhanh chóng giới thiệu nó với lớp. Lũ háo sắc thấy mỹ nhân lúc sáng bước vào liền reo hò vui mừng nhưng lại nhớ đến lúc nó khoác tay chàng Hội trưởng thì lại u sầu, thất vọng. Dường như họ đang nghĩ nó đây là bạn gái của Hội trưởng đẹp trai, là "thứ" không nên đụng vào. Còn lũ con gái thầm phỉ báng, nghĩ nó chắc được mỗi cái sắc đẹp nên đã dùng để quyến rũ Hội trưởng.
Sự thật thì... họ đã lầm to và nó cũng chẳng thèm để ý, chỉ giới thiệu ngắn gọn: "Ta là Cửu Huyền Linh.".
"Ừm... Để xem coi Linh ngồi đâu nhỉ? Em ngồi cuối dãy được không?".
Nó miễn cưỡng chấp nhận vì với nó, ngồi đâu cũng vậy thôi. Lũ con gái bắt đầu bắn những tia nhìn hình viên đạn về phía nó vì đó là chỗ cạnh Phong Minh Luân - hotboy no.1 của trường.
Cạnh bàn nó là một chàng trai đang úp mặt xuống bàn ngủ, tai đeo phone và nó chỉ biết đến sự tồn tại của anh ta khi...
"Này người mới! Cô chép bài hộ ta đi!" Hắn ta quăng qua bàn nó một cuốn tập rồi lại ngủ tiếp.
Nó cầm lấy cuốn tập, viết vào đó vài chữ rồi tiếp tục chép bài của mình. Giờ giải lao nó quăng lại cho kẻ ngang ngược kia cuốn tập đó, ung dung bước ra khỏi lớp. Hắn cầm tập mở ra, thầm nghĩ nó đúng là thứ con gái mê trai thì ngay giữa tập hiện lên lù lù một hàng chữ: ĐỒ CON HEO NGU NGỐC.
Và sau đó có một ai đó tức nổ đom đóm mắt.
"Ô xem kìa! Chiếc xe xịn đó dừng trước cổng trường mình đấy!" Một học sinh ngạc nhiên.
"Chắc lại là con nhà quý tộc rồi!" Học sinh đứng cạnh trầm trồ cảm thán.
Trước sự xuất hiện của một chiếc xe lạ, toàn bộ con mắt của những học sinh hiếu kì trong trường đều đổ dồn về phía cửa xe, chỉ có một người là hờ hững.
Từ trong xe, một người con gái bước ra. Cô nàng cẩn thận vén mái tóc nâu nhạt buông xõa của mình ra sau tai, khẽ vuốt mép váy đồng phục đen xen trắng của mình lại cho ngay ngắn rồi đưa ánh mắt bạc lạnh lùng quét xung quanh kiếm một ai đó.
Ngay tức khắc, lũ con trai đứng trong phạm vi đó liền điêu đứng, có kẻ xịt máu mũi, lại còn có kẻ ngất xỉu nhưng vẻ mặt thì sướng rơn. Còn lũ con gái thì ghen tức chết đi được, nhưng đụng phải ánh mắt như quét sạch làn tên mũi đạn ấy, những lời muốn rủa xả liền giấu trong cổ họng, ngoảnh mặt đi trút giận lên bất kỳ đứa con trai nào gần đó. Nhưng nó đâu hề quan tâm họ nghĩ gì về mình.
Dường như đã tìm thấy người cần tìm, nó bước nhẹ nhàng lên phía trước, đi qua mọi ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ, đến trước mặt một người là Hội trưởng Hội học sinh, đồng thời là cháu trai của thầy Hiệu trưởng.
"Chào mừng em đến trường." Anh ta khẽ mỉm cười, nụ cười đó đã khiến phái nữ mắt phập phồng hình trái tim.
Nó gật nhẹ đầu thay lời chào, kiệm lời hết sức có thể rồi tự nhiên khoác tay anh chàng kia đi tới phòng Hiệu trưởng để lại nỗi tò mò cho biết bao nhiêu người chứng kiến.
"Linh nhi, xem em đã làm gì khiến cả sân trường náo loạn lên kìa?" Khi đã đi trên một dãy hành lang vắng học sinh, anh lên tiếng chọc cô nàng bên cạnh.
"Không phải là do anh hay sao? Lại còn đổ tội cho em?" Giọng nói tuy lạnh nhưng cách nói lại vô cùng dịu dàng và có phần hơi ngây ngô.
Anh chàng bất lực cười trừ.
Tiểu thư vô cảm ơi, em thôi bất cần và chú ý xung quanh đi chứ, đừng làm ra vẻ mình vô tội nữa! Vì nhan sắc và hành động thân mật của em với anh nên đã khiến cho cả trường một phen náo loạn đấy!
Đến trước cửa phòng Hiệu trưởng, nó gõ nhẹ hai tiếng rồi bước vào. Vị Hiệu trưởng tuổi đã quá tứ tuần đang làm việc liền ngẩng đầu lên nhìn, khóe môi chợt vẽ nên một nụ cười phúc hậu.
"Chào chú, cháu đến rồi." Nó kính cẩn cúi người chào, "Chú thím dạo này vẫn khỏe chứ ạ?" Nói rồi nó nở một nụ cười hiếm hoi.
"Dĩ nhiên chú thím vẫn rất khỏe." Vị Hiệu trưởng già cười lớn, "Cháu đừng coi ta như mấy ông già cùng tuổi chứ!".
"Cháu nào dám chứ!".
"Ngồi xuống nói chuyện nào Linh nhi. Mẹ cháu vẫn tốt chứ hả?" Ông chỉ tay ra hiệu cho nó ngồi xuống ghế.
"Vâng! Cháu nghĩ mẹ sống rất tốt khi không có cháu và ba.".
"Kìa Linh nhi!" Anh chàng nãy giờ im như thóc liền húych tay nó cảnh cáo.
"Haha! Ta biết thế nào cháu cũng trả lời ta như vậy!" Ông cười hiền, nhìn nó đầy an ủi, "Tuy mẹ cháu là em của ta nhưng ta không bao giờ có thể hiểu hết được nó. Ồ! Hình như cũng đã tới giờ vào tiết rồi, giờ giải lao ba chú cháu mình nói chuyện tiếp nhé!".
"Vâng thưa chú." Nó quay sang anh chàng bên cạnh, "Chính Nhân, em không muốn bị gắn mác là "cháu Hiệu trưởng" như anh, nên anh đừng nói gì với ai hết nhé! Anh biết em ghét nhất là sự phiền phức mà đúng không?".
"Vậy anh phải tránh mặt em sao?".
"Sao phải tránh? Cứ gặp em với tư cách là tiền bối cũng được rồi." Nó ung dung đáp.
Chính Nhân bất lực tập 2.
Thưa cô, đó mới là phiền phức đấy.
Và thân phận là cháu Hiệu trưởng, em họ bên ngoại của Hội trưởng và là Thiên kim tiểu thư của một tập đoàn lớn của nó nhất thời bị giấu nhẹm đi. Gia đình bên ngoại của nó có ba anh em: ngài Hiệu trưởng đáng kính, người cha nghiêm khắc của Diệp Chính Nhân và người mẹ quyền uy của nó. Hiệu trưởng và vợ do hiếm muộn nên không thể sinh con, cháu ngoại chỉ còn mỗi nó và Chính Nhân, nó và anh lại không có anh chị em nào khác nên từ nhỏ hai đứa đã rất thân thiết. Chỉ có điều... giờ nó lại lạnh nhạt với thế giới bên ngoài rất nhiều.
"Lớp 2-1 của em đấy! Anh đã nói với chủ nhiệm rồi, giờ giải lao anh sẽ xuống tìm em!" Anh nói rồi chạy về khu học sinh năm 3.
Cô giáo Đinh đứng trên bục giảng, nhanh chóng giới thiệu nó với lớp. Lũ háo sắc thấy mỹ nhân lúc sáng bước vào liền reo hò vui mừng nhưng lại nhớ đến lúc nó khoác tay chàng Hội trưởng thì lại u sầu, thất vọng. Dường như họ đang nghĩ nó đây là bạn gái của Hội trưởng đẹp trai, là "thứ" không nên đụng vào. Còn lũ con gái thầm phỉ báng, nghĩ nó chắc được mỗi cái sắc đẹp nên đã dùng để quyến rũ Hội trưởng.
Sự thật thì... họ đã lầm to và nó cũng chẳng thèm để ý, chỉ giới thiệu ngắn gọn: "Ta là Cửu Huyền Linh.".
"Ừm... Để xem coi Linh ngồi đâu nhỉ? Em ngồi cuối dãy được không?".
Nó miễn cưỡng chấp nhận vì với nó, ngồi đâu cũng vậy thôi. Lũ con gái bắt đầu bắn những tia nhìn hình viên đạn về phía nó vì đó là chỗ cạnh Phong Minh Luân - hotboy no.1 của trường.
Cạnh bàn nó là một chàng trai đang úp mặt xuống bàn ngủ, tai đeo phone và nó chỉ biết đến sự tồn tại của anh ta khi...
"Này người mới! Cô chép bài hộ ta đi!" Hắn ta quăng qua bàn nó một cuốn tập rồi lại ngủ tiếp.
Nó cầm lấy cuốn tập, viết vào đó vài chữ rồi tiếp tục chép bài của mình. Giờ giải lao nó quăng lại cho kẻ ngang ngược kia cuốn tập đó, ung dung bước ra khỏi lớp. Hắn cầm tập mở ra, thầm nghĩ nó đúng là thứ con gái mê trai thì ngay giữa tập hiện lên lù lù một hàng chữ: ĐỒ CON HEO NGU NGỐC.
Và sau đó có một ai đó tức nổ đom đóm mắt.