"Linh nhi! Sáng tới giờ có ai khả nghi đi theo em không hả?" Mới sáng sớm đầu tuần mà Chính Nhân đã lẽo đẽo đi theo nó lải nhải không ngừng.
"Từ nãy tới giờ chỉ có mình anh là đi theo em thôi." Nó bực mình đẩy cái bản mặt điển trai của Chính Nhân đang kề sát mặt nó ra.
"Linh, giờ giải lao em rảnh chứ? Bớt chút thời gian cho anh được không?" Kiêu Long thì thầm vào tai nó, quyết không để Chính Nhân nghe được.
"Cũng được thôi! Mà chi vậy anh?".
"Anh có chút chuyện cần em xác nhận, reng chuông anh sẽ đến lớp em rồi mình tìm nơi nào vắng vẻ nói chuyện.".
"Được! Gặp anh sau." Nó cong chân chạy ngay về lớp.
"Nè nè! Cậu nói gì với nó vậy?" Chính Nhân khoác vai Kiêu Long tò mò hỏi.
"Cậu biết làm gì!".
Trong lúc nó chưa có mặt ở lớp, Tâm Như đến sát bàn hắn nói nhỏ, "Lát ta nói chuyện với cậu được không?".
"Nói gì thì nói luôn ở đây đi." Hắn cau có nhìn Tâm Như.
"Là chuyện người đã đẩy Huyền Linh xuống sông." Ả ghé sát tai hắn thì thầm như mê hoặc, "Ta đã biết đó là ai nhưng không tiện nói ra ở đây. Cậu muốn biết chứ?".
Ta muốn biết hay không ư? Còn phải hỏi nữa à?
Hắn gật đầu đồng ý, "Giờ giải lao sẽ nói.".
Đúng lúc này nó đẩy cửa lớp bước vào, Tâm Như đã nhận được câu trả lời liền rời đi.
------------------------------
"Sao? Người đó là ai? Mau nói đi!" Hắn cùng Tâm Như lên sân thượng nói chuyện. Dường như không thể kiên nhẫn thêm được nữa, hắn liền chất vấn ngay cô ta.
"Cậu cần gì phải vội? Cứ từ từ!" Cô ta vuốt ve cổ áo đồng phục của hắn khiến hắn thấy khó chịu mà đẩy tay ả ra.
"Hừ! Ta không có thời gian đứng đây tán gẫu với cô!" Nói xong hắn liền quay đi.
Lúc đó tay vặn cánh cửa dẫn lên sân thượng khẽ xoay như có ai mở, Tâm Như thấy vậy liền kéo hắn lại, áp môi mình lên môi hắn. Nó và Kiêu Long đứng ở đầu bên kia cánh cửa mở ra, đập ngay vào mắt là cảnh tượng đó. Bóng dáng cao lớn, ngạo nghễ kia lọt vào đôi mắt bạc của nó, nó bàng hoàng, đau đớn như có hàng ngàn mũi tên đâm thẳng vào tim, ứa máu rất nhiều, rất nhiều.
Hắn bị Tâm Như cưỡng hôn liền đẩy cô ta ra, không nhịn được mà chửi đổng một câu, "Cô!".
Thấy có người vừa mới mở cửa ra hắn liền quay lại nhìn thì thấy thân thể nhỏ bé của nó toát ra thứ sát khí đáng sợ vô cùng, nhìn hắn đăm đăm như muốn xé nát hắn ra cho hả dạ. Bất giác hắn không biết phải giải thích như thế nào, chỉ biết im lặng. Nó càng bực mình trước thái độ đó của hắn, bèn lên tiếng trước, âm giọng lạnh lẽo đến kinh người:
"Ha! Hóa ra mọi chuyện là thế này đây! Cậu lừa được ta chắc vui lắm đúng không? Biến ta thành một đứa ngốc nghếch, yếu đuối trước mặt cậu nên giờ cậu thấy hả hê lắm đúng không?" Nó rít lên qua từng kẽ răng, từng câu từng chữ như cả ngàn nỗi đau của nó, "Giờ cậu đã mãn nguyện rồi thì buông tha cho ta đi. Thế mà lại có lúc ta ngờ nghệch cho những gì cậu nói là thật lòng. Từ nay về sau, đường ai nấy đi.".
Nó quay người bỏ đi, không hề nhỏ một giọt nước mắt nhưng ai cũng biết nó tổn thương đến mức nào. Kiêu Long siết chặt tay, miệng lẩm bẩm nói: "Anh thật sự xin lỗi.".
Hắn đứng chôn chân ở đó nhìn nó rời đi, không thể biện minh hay giải thích, muốn níu cũng không được, buông lại càng không thể. Cứ thế cho đến khi bóng nó khuất dần khỏi cầu thang, cũng giống như nó nhìn hắn bỏ đi lần trước vậy. Chỉ có điều, lần này cả hai đều tổn thương...
Sau đó nó đã cúp luôn những tiết còn lại, bỏ đi đâu thì không ai biết và có một vài cành cây trong sân sau của trường bị thứ gì đó làm gãy.
Ở một phòng tập của đội kiếm đạo, tiếng kiếm gỗ chạm vào nhau vang lên nghe thật chói tai, có vẻ như hai đối thủ đang tập luyện rất hăng say, khiến người nào đi ngang cũng phải ngưỡng mộ tính siêng năng của họ.
Bốp! Bịch!
Một thân người cao lớn ngã xuống không khỏi đau đớn.
"Cậu làm sao vậy hả? Đánh yếu thế này thì sao mà thi đấu được? Nữ nhân như ta mà còn không hạ được thì thắng được ai?" Giọng nó vang lên cả phòng tập khiến cho học viên ở đây sợ mất mật.
"Tỷ ơi tha cho đệ! Đệ không còn sức đấu nữa rồi!" Nam nhân kia vừa van nài vừa nói trong nước mắt.
"Vậy thì lui vào! Vũ Y Dạ ra đây cho ta!" Nó quay qua đám học viên đang ngồi xướng lên một cái tên.
"Thảm rồi! Kể ra cậu ta giỏi quá cũng khổ! Lần này chắc là sẽ trở thành bao cát cho đại tỷ luyện tập rồi!".
"Cũng chưa biết chừng Y Dạ sẽ thắng tỷ ấy thì sao? Tỷ ấy tuy là giỏi thật nhưng dù sao cũng chỉ là nữ nhân, Y Dạ cũng không phải vừa, cậu ta đoạt giải quán quân toàn quốc năm ngoái còn gì?".
"Xem ra trận này rất đáng để xem đây.".
Nam nhân tên Y Dạ đó kém nó một tuổi, có bề ngoài rất điển trai, phong thái lịch lãm, gout thời trang khá sành điệu, làm cho các nữ nhân cứ mê tít thò lò, mắt nhìn cậu ta cứ trố ra như mắt ốc bươu, đương nhiên là không bao gồm nó. Cậu ta xem nó như cái gai trong mắt vì theo suy nghĩ của bản thân cậu, nữ nhân không thể giỏi hơn nam nhân. Được dịp so kiếm với nó để khẳng định sức mạnh của mình, cậu ta dĩ nhiên không từ chối mà còn rất hào hứng.
"Đại tỷ, mong tỷ nhẹ tay cho!" Cậu ta nhìn nó cười thật quyến rũ. Nếu phòng tập này có nữ học viên nào khác ngoài nó thì e là đã bị hớp hồn mất rồi.
"Ta sẽ không nương tay đâu!" Nó vừa dứt lời liền hung hăng xông tới đánh một phát lên vai cậu ta.
"Hừ! Tỷ đúng là không nương tay thật!" Cậu ta cũng đáp trả lại nó một đòn vào chân.
Cứ như thế trận đấu kéo dài suốt 30 phút đồng hồ, không ai chịu nhường ai, đòn nào cũng đánh hiểm. Chưa kể sức của họ còn hơn cả trâu bò, đánh mãi không biết mệt.
"Khá lắm, không hổ danh là quán quân năm ngoái! Nhưng ta sẽ không chịu thua cậu đâu nhóc con!".
"Tỷ cũng bền sức thật, nhưng không thể thắng ta được đâu!".
Dứt lời, cậu ta nắm chặt thanh kiếm nhằm vào mắt cá chân của nó mà đánh. Vụt một cái, nó nhảy lên không trung, đứng trên lưỡi kiếm của cậu ta. Đây là chiêu mà nó đã dùng để hạ đối thủ của mình hai năm trước và đoạt giải. Nhưng mà nó quên rằng, lúc tham gia giải đấu nó đã giả nam nhân!
Không lẽ đây là...
Dòng suy nghĩ miên man của cậu bị nó cắt đứt bằng một nhát kiếm vào cổ. Ngay lập tức cậu ta khuỵu người xuống, liền bị xử thua. Trận đấu kết thúc.
"Wow! Đúng là đại tỷ! Tỷ ấy thắng được người giỏi nhất trong đám tụi mình rồi kìa!".
"Lâu lắm rồi mình không thấy tỷ ấy đánh hăng tới vậy! Hình như là từ sau cái chết của sư phụ nhỉ?".
"Phải! Mình còn tưởng là sau lần đó chúng ta sẽ không thể nào sống sót được luôn đấy!".
"Không biết lần này là ai đã chọc cho tỷ ấy điên lên mà tìm chúng ta để trút giận đây.".
"Hôm nay ta kiểm tra thực lực tới đây thôi! Lần sau ta sẽ tiếp tục đến." Nó vác kiếm lên vai nói rồi đi mất dạng.
Và đây là tiếng lòng của tất cả học viên: Tỷ đi luôn không cần quay lại cũng được!
Y Dạ chỉ mới tham gia lớp kiếm đạo này trong hai năm gần đây thôi nên thắc mắc hỏi các học viên khác trong lớp, "Đại tỷ của chúng ta đã đạt giải nào chưa?".
Một người trong lớp nói: "Tỷ ấy giành giải quán quân cấp quốc gia hai năm trước đấy! Cậu không ở đây năm đó nên không biết cũng phải, năm đó tỷ cải nam trang để tham gia mà! Sau khi tỷ đoạt giải thì đi du học, đồng thời lúc đó cậu đã tham gia vào lớp này.".
Vậy là đúng rồi! Đối thủ của mình lúc đó chính là cô ta! Không ngờ Y Dạ ta lại phải thất bại trước một nữ nhân!
Nghĩ đoạn, cậu ta chạy ra ngoài phòng tập, lái xe thật nhanh để bám theo nó, thấy chiếc xe hơi của nó rẽ vào một nghĩa trang.
Cô ta vào đây làm gì kia chứ?
-------------------------------
Tan học, Chính Nhân tới lớp tìm nó thì không thấy nó đâu, chỗ ngồi cạnh nó cũng trống. Kiêu Long nói cho anh biết những chuyện đã xảy ra trên sân thượng, mặt anh liền tối sầm lại, nhắm nơi đó mà đi, bỏ lại Kiêu Long ở phía sau.
Nó xuống xe, chậm rãi đi về phía mộ của ba mình, cắm mũi kiếm sáng lóa trong tay xuống trước mộ rồi quỳ xuống, gào lên thật to.
"Ba ơi! Là người ta lừa dối con, người ta không thật lòng với con nhưng con lại rất yêu anh ta, yêu đến mức khi thấy anh ta phản bội tim con đau lắm, đau lắm ba à!" Lời nói của nó thốt ra thật chua xót, ngập chìm trong nước mắt, "Nhưng con gái của ba đã không khóc, con mạnh mẽ lắm đúng không? Sau này, con sẽ không tin vào cái tình yêu đáng nguyền rủa đó thêm một lần nào nữa!".
Bỗng có một vòng tay ôm chầm lấy nó, nó đẩy người đó ra, cứ ngỡ là hắn nhưng không, là Chính Nhân. Anh biết nó luôn tìm tới nơi này để khóc, nó không muốn khóc ở nơi nào khác ngoài nơi đây, trước mộ ba nó.
"Anh đã cảnh báo em rồi. Giờ thấy không? Người tổn thương nhiều nhất là em đấy!" Anh vỗ về nhìn nó ấm áp, trong ánh mắt hiện lên vẻ xót xa khi nhìn thấy nó yếu đuối như bây giờ.
"Chính Nhân, là em đã sai rồi, em không nghe lời anh, em sai rồi!" Nó ôm lấy Chính Nhân òa khóc như một đứa trẻ, "Sau này anh nói gì em cũng nghe, không làm trái ý anh nữa! Tha lỗi cho em nhé?!" Nó hoảng loạn thở gấp, ôm chặt lấy Chính Nhân cứ như là sợ anh đi bỏ nó.
"Em gái ngoan, anh không giận, không trách em đâu. Ngoan nào!" Chính Nhân thở dài vuốt ve lưng nó xoa dịu cơn kích động. Anh biết cái vỏ bọc lạnh lùng là nó tự tạo ra để che giấu con người thật của bản thân, một con người hoàn toàn yếu đuối và tràn đầy cảm xúc. Chỉ có ở nơi đây, nó mới có thể là chính mình.
Y Dạ nấp ở một thân cây gần đó chứng kiến hết mọi chuyện. Cậu ta nghĩ có ở lại đây cũng không được gì nên đành quay đi, ánh mắt vẫn hướng về thân ảnh nhỏ bé cùng gương mặt xinh đẹp đẫm nước mắt của ai đó.
Kể ra, thua một đối thủ có thực lực như cô ta cũng không tệ.
Còn hắn, sau khi bị nó nói một tràng những lời đoạn tuyệt cũng không về lớp mà đi thẳng vào một quán bar quen của hắn trong thành phố. Giờ đây trên bàn của hắn la liệt những 3 vỏ chai Whiskey, trong tay cầm thêm một chai nữa, xung quanh gần cả chục cô nàng đỏng đảnh, ăn mặc nóng mắt, phấn son lòe loẹt liên tục thúc ép hắn uống tiếp. Hắn cứ uống mãi, uống đến hoa mắt nhìn nhầm một cô bên cạnh có gương mặt xinh đẹp của nó, có đôi mắt bạc của nó liền lao vào hôn cô ta say đắm, được hắn chủ động hôn cô ta dĩ nhiên không từ chối mà còn đáp trả mãnh liệt. Khi men rượu hòa cùng nụ hôn, hắn dần nhận ra đây không thể là nó. Nữ nhân của hắn rất tàn nhẫn, không thể để hắn hôn dễ dàng như vậy được, có khi là đã tung một quyền khiến hắn đo đất luôn rồi. Hắn lập tức đẩy mạnh cô ta ra, lảo đảo đi ra khỏi quán. Tâm Như ở một góc khuất trong bar nhìn thấy bộ dạng hắn đau khổ như vậy không khỏi ghen tức.
Vì một đứa con gái mà anh thành ra như vậy thì có đáng không? Cô ta không cần anh nhưng ta sẽ không để anh cần cô ta đâu!
Hắn về tới nhà mình, ngồi thụp xuống trước cổng mà không vào, bộ dạng thảm hại trông chẳng khác gì một tên lang thang. Hắn biết giờ có giải thích gì thì nó cũng không nghe, cũng không quan tâm và không tin. Hắn thật sự không thể hóa giải mọi hiểu lầm này rồi. Chỉ cần nghĩ tới đó, hắn ngửa mặt lên nhìn những vì tinh tú sáng lấp lánh trên bầu trời đen kịt kia mà oán trách, chung quy cũng chỉ vì hắn quá vô dụng.
"Từ nãy tới giờ chỉ có mình anh là đi theo em thôi." Nó bực mình đẩy cái bản mặt điển trai của Chính Nhân đang kề sát mặt nó ra.
"Linh, giờ giải lao em rảnh chứ? Bớt chút thời gian cho anh được không?" Kiêu Long thì thầm vào tai nó, quyết không để Chính Nhân nghe được.
"Cũng được thôi! Mà chi vậy anh?".
"Anh có chút chuyện cần em xác nhận, reng chuông anh sẽ đến lớp em rồi mình tìm nơi nào vắng vẻ nói chuyện.".
"Được! Gặp anh sau." Nó cong chân chạy ngay về lớp.
"Nè nè! Cậu nói gì với nó vậy?" Chính Nhân khoác vai Kiêu Long tò mò hỏi.
"Cậu biết làm gì!".
Trong lúc nó chưa có mặt ở lớp, Tâm Như đến sát bàn hắn nói nhỏ, "Lát ta nói chuyện với cậu được không?".
"Nói gì thì nói luôn ở đây đi." Hắn cau có nhìn Tâm Như.
"Là chuyện người đã đẩy Huyền Linh xuống sông." Ả ghé sát tai hắn thì thầm như mê hoặc, "Ta đã biết đó là ai nhưng không tiện nói ra ở đây. Cậu muốn biết chứ?".
Ta muốn biết hay không ư? Còn phải hỏi nữa à?
Hắn gật đầu đồng ý, "Giờ giải lao sẽ nói.".
Đúng lúc này nó đẩy cửa lớp bước vào, Tâm Như đã nhận được câu trả lời liền rời đi.
------------------------------
"Sao? Người đó là ai? Mau nói đi!" Hắn cùng Tâm Như lên sân thượng nói chuyện. Dường như không thể kiên nhẫn thêm được nữa, hắn liền chất vấn ngay cô ta.
"Cậu cần gì phải vội? Cứ từ từ!" Cô ta vuốt ve cổ áo đồng phục của hắn khiến hắn thấy khó chịu mà đẩy tay ả ra.
"Hừ! Ta không có thời gian đứng đây tán gẫu với cô!" Nói xong hắn liền quay đi.
Lúc đó tay vặn cánh cửa dẫn lên sân thượng khẽ xoay như có ai mở, Tâm Như thấy vậy liền kéo hắn lại, áp môi mình lên môi hắn. Nó và Kiêu Long đứng ở đầu bên kia cánh cửa mở ra, đập ngay vào mắt là cảnh tượng đó. Bóng dáng cao lớn, ngạo nghễ kia lọt vào đôi mắt bạc của nó, nó bàng hoàng, đau đớn như có hàng ngàn mũi tên đâm thẳng vào tim, ứa máu rất nhiều, rất nhiều.
Hắn bị Tâm Như cưỡng hôn liền đẩy cô ta ra, không nhịn được mà chửi đổng một câu, "Cô!".
Thấy có người vừa mới mở cửa ra hắn liền quay lại nhìn thì thấy thân thể nhỏ bé của nó toát ra thứ sát khí đáng sợ vô cùng, nhìn hắn đăm đăm như muốn xé nát hắn ra cho hả dạ. Bất giác hắn không biết phải giải thích như thế nào, chỉ biết im lặng. Nó càng bực mình trước thái độ đó của hắn, bèn lên tiếng trước, âm giọng lạnh lẽo đến kinh người:
"Ha! Hóa ra mọi chuyện là thế này đây! Cậu lừa được ta chắc vui lắm đúng không? Biến ta thành một đứa ngốc nghếch, yếu đuối trước mặt cậu nên giờ cậu thấy hả hê lắm đúng không?" Nó rít lên qua từng kẽ răng, từng câu từng chữ như cả ngàn nỗi đau của nó, "Giờ cậu đã mãn nguyện rồi thì buông tha cho ta đi. Thế mà lại có lúc ta ngờ nghệch cho những gì cậu nói là thật lòng. Từ nay về sau, đường ai nấy đi.".
Nó quay người bỏ đi, không hề nhỏ một giọt nước mắt nhưng ai cũng biết nó tổn thương đến mức nào. Kiêu Long siết chặt tay, miệng lẩm bẩm nói: "Anh thật sự xin lỗi.".
Hắn đứng chôn chân ở đó nhìn nó rời đi, không thể biện minh hay giải thích, muốn níu cũng không được, buông lại càng không thể. Cứ thế cho đến khi bóng nó khuất dần khỏi cầu thang, cũng giống như nó nhìn hắn bỏ đi lần trước vậy. Chỉ có điều, lần này cả hai đều tổn thương...
Sau đó nó đã cúp luôn những tiết còn lại, bỏ đi đâu thì không ai biết và có một vài cành cây trong sân sau của trường bị thứ gì đó làm gãy.
Ở một phòng tập của đội kiếm đạo, tiếng kiếm gỗ chạm vào nhau vang lên nghe thật chói tai, có vẻ như hai đối thủ đang tập luyện rất hăng say, khiến người nào đi ngang cũng phải ngưỡng mộ tính siêng năng của họ.
Bốp! Bịch!
Một thân người cao lớn ngã xuống không khỏi đau đớn.
"Cậu làm sao vậy hả? Đánh yếu thế này thì sao mà thi đấu được? Nữ nhân như ta mà còn không hạ được thì thắng được ai?" Giọng nó vang lên cả phòng tập khiến cho học viên ở đây sợ mất mật.
"Tỷ ơi tha cho đệ! Đệ không còn sức đấu nữa rồi!" Nam nhân kia vừa van nài vừa nói trong nước mắt.
"Vậy thì lui vào! Vũ Y Dạ ra đây cho ta!" Nó quay qua đám học viên đang ngồi xướng lên một cái tên.
"Thảm rồi! Kể ra cậu ta giỏi quá cũng khổ! Lần này chắc là sẽ trở thành bao cát cho đại tỷ luyện tập rồi!".
"Cũng chưa biết chừng Y Dạ sẽ thắng tỷ ấy thì sao? Tỷ ấy tuy là giỏi thật nhưng dù sao cũng chỉ là nữ nhân, Y Dạ cũng không phải vừa, cậu ta đoạt giải quán quân toàn quốc năm ngoái còn gì?".
"Xem ra trận này rất đáng để xem đây.".
Nam nhân tên Y Dạ đó kém nó một tuổi, có bề ngoài rất điển trai, phong thái lịch lãm, gout thời trang khá sành điệu, làm cho các nữ nhân cứ mê tít thò lò, mắt nhìn cậu ta cứ trố ra như mắt ốc bươu, đương nhiên là không bao gồm nó. Cậu ta xem nó như cái gai trong mắt vì theo suy nghĩ của bản thân cậu, nữ nhân không thể giỏi hơn nam nhân. Được dịp so kiếm với nó để khẳng định sức mạnh của mình, cậu ta dĩ nhiên không từ chối mà còn rất hào hứng.
"Đại tỷ, mong tỷ nhẹ tay cho!" Cậu ta nhìn nó cười thật quyến rũ. Nếu phòng tập này có nữ học viên nào khác ngoài nó thì e là đã bị hớp hồn mất rồi.
"Ta sẽ không nương tay đâu!" Nó vừa dứt lời liền hung hăng xông tới đánh một phát lên vai cậu ta.
"Hừ! Tỷ đúng là không nương tay thật!" Cậu ta cũng đáp trả lại nó một đòn vào chân.
Cứ như thế trận đấu kéo dài suốt 30 phút đồng hồ, không ai chịu nhường ai, đòn nào cũng đánh hiểm. Chưa kể sức của họ còn hơn cả trâu bò, đánh mãi không biết mệt.
"Khá lắm, không hổ danh là quán quân năm ngoái! Nhưng ta sẽ không chịu thua cậu đâu nhóc con!".
"Tỷ cũng bền sức thật, nhưng không thể thắng ta được đâu!".
Dứt lời, cậu ta nắm chặt thanh kiếm nhằm vào mắt cá chân của nó mà đánh. Vụt một cái, nó nhảy lên không trung, đứng trên lưỡi kiếm của cậu ta. Đây là chiêu mà nó đã dùng để hạ đối thủ của mình hai năm trước và đoạt giải. Nhưng mà nó quên rằng, lúc tham gia giải đấu nó đã giả nam nhân!
Không lẽ đây là...
Dòng suy nghĩ miên man của cậu bị nó cắt đứt bằng một nhát kiếm vào cổ. Ngay lập tức cậu ta khuỵu người xuống, liền bị xử thua. Trận đấu kết thúc.
"Wow! Đúng là đại tỷ! Tỷ ấy thắng được người giỏi nhất trong đám tụi mình rồi kìa!".
"Lâu lắm rồi mình không thấy tỷ ấy đánh hăng tới vậy! Hình như là từ sau cái chết của sư phụ nhỉ?".
"Phải! Mình còn tưởng là sau lần đó chúng ta sẽ không thể nào sống sót được luôn đấy!".
"Không biết lần này là ai đã chọc cho tỷ ấy điên lên mà tìm chúng ta để trút giận đây.".
"Hôm nay ta kiểm tra thực lực tới đây thôi! Lần sau ta sẽ tiếp tục đến." Nó vác kiếm lên vai nói rồi đi mất dạng.
Và đây là tiếng lòng của tất cả học viên: Tỷ đi luôn không cần quay lại cũng được!
Y Dạ chỉ mới tham gia lớp kiếm đạo này trong hai năm gần đây thôi nên thắc mắc hỏi các học viên khác trong lớp, "Đại tỷ của chúng ta đã đạt giải nào chưa?".
Một người trong lớp nói: "Tỷ ấy giành giải quán quân cấp quốc gia hai năm trước đấy! Cậu không ở đây năm đó nên không biết cũng phải, năm đó tỷ cải nam trang để tham gia mà! Sau khi tỷ đoạt giải thì đi du học, đồng thời lúc đó cậu đã tham gia vào lớp này.".
Vậy là đúng rồi! Đối thủ của mình lúc đó chính là cô ta! Không ngờ Y Dạ ta lại phải thất bại trước một nữ nhân!
Nghĩ đoạn, cậu ta chạy ra ngoài phòng tập, lái xe thật nhanh để bám theo nó, thấy chiếc xe hơi của nó rẽ vào một nghĩa trang.
Cô ta vào đây làm gì kia chứ?
-------------------------------
Tan học, Chính Nhân tới lớp tìm nó thì không thấy nó đâu, chỗ ngồi cạnh nó cũng trống. Kiêu Long nói cho anh biết những chuyện đã xảy ra trên sân thượng, mặt anh liền tối sầm lại, nhắm nơi đó mà đi, bỏ lại Kiêu Long ở phía sau.
Nó xuống xe, chậm rãi đi về phía mộ của ba mình, cắm mũi kiếm sáng lóa trong tay xuống trước mộ rồi quỳ xuống, gào lên thật to.
"Ba ơi! Là người ta lừa dối con, người ta không thật lòng với con nhưng con lại rất yêu anh ta, yêu đến mức khi thấy anh ta phản bội tim con đau lắm, đau lắm ba à!" Lời nói của nó thốt ra thật chua xót, ngập chìm trong nước mắt, "Nhưng con gái của ba đã không khóc, con mạnh mẽ lắm đúng không? Sau này, con sẽ không tin vào cái tình yêu đáng nguyền rủa đó thêm một lần nào nữa!".
Bỗng có một vòng tay ôm chầm lấy nó, nó đẩy người đó ra, cứ ngỡ là hắn nhưng không, là Chính Nhân. Anh biết nó luôn tìm tới nơi này để khóc, nó không muốn khóc ở nơi nào khác ngoài nơi đây, trước mộ ba nó.
"Anh đã cảnh báo em rồi. Giờ thấy không? Người tổn thương nhiều nhất là em đấy!" Anh vỗ về nhìn nó ấm áp, trong ánh mắt hiện lên vẻ xót xa khi nhìn thấy nó yếu đuối như bây giờ.
"Chính Nhân, là em đã sai rồi, em không nghe lời anh, em sai rồi!" Nó ôm lấy Chính Nhân òa khóc như một đứa trẻ, "Sau này anh nói gì em cũng nghe, không làm trái ý anh nữa! Tha lỗi cho em nhé?!" Nó hoảng loạn thở gấp, ôm chặt lấy Chính Nhân cứ như là sợ anh đi bỏ nó.
"Em gái ngoan, anh không giận, không trách em đâu. Ngoan nào!" Chính Nhân thở dài vuốt ve lưng nó xoa dịu cơn kích động. Anh biết cái vỏ bọc lạnh lùng là nó tự tạo ra để che giấu con người thật của bản thân, một con người hoàn toàn yếu đuối và tràn đầy cảm xúc. Chỉ có ở nơi đây, nó mới có thể là chính mình.
Y Dạ nấp ở một thân cây gần đó chứng kiến hết mọi chuyện. Cậu ta nghĩ có ở lại đây cũng không được gì nên đành quay đi, ánh mắt vẫn hướng về thân ảnh nhỏ bé cùng gương mặt xinh đẹp đẫm nước mắt của ai đó.
Kể ra, thua một đối thủ có thực lực như cô ta cũng không tệ.
Còn hắn, sau khi bị nó nói một tràng những lời đoạn tuyệt cũng không về lớp mà đi thẳng vào một quán bar quen của hắn trong thành phố. Giờ đây trên bàn của hắn la liệt những 3 vỏ chai Whiskey, trong tay cầm thêm một chai nữa, xung quanh gần cả chục cô nàng đỏng đảnh, ăn mặc nóng mắt, phấn son lòe loẹt liên tục thúc ép hắn uống tiếp. Hắn cứ uống mãi, uống đến hoa mắt nhìn nhầm một cô bên cạnh có gương mặt xinh đẹp của nó, có đôi mắt bạc của nó liền lao vào hôn cô ta say đắm, được hắn chủ động hôn cô ta dĩ nhiên không từ chối mà còn đáp trả mãnh liệt. Khi men rượu hòa cùng nụ hôn, hắn dần nhận ra đây không thể là nó. Nữ nhân của hắn rất tàn nhẫn, không thể để hắn hôn dễ dàng như vậy được, có khi là đã tung một quyền khiến hắn đo đất luôn rồi. Hắn lập tức đẩy mạnh cô ta ra, lảo đảo đi ra khỏi quán. Tâm Như ở một góc khuất trong bar nhìn thấy bộ dạng hắn đau khổ như vậy không khỏi ghen tức.
Vì một đứa con gái mà anh thành ra như vậy thì có đáng không? Cô ta không cần anh nhưng ta sẽ không để anh cần cô ta đâu!
Hắn về tới nhà mình, ngồi thụp xuống trước cổng mà không vào, bộ dạng thảm hại trông chẳng khác gì một tên lang thang. Hắn biết giờ có giải thích gì thì nó cũng không nghe, cũng không quan tâm và không tin. Hắn thật sự không thể hóa giải mọi hiểu lầm này rồi. Chỉ cần nghĩ tới đó, hắn ngửa mặt lên nhìn những vì tinh tú sáng lấp lánh trên bầu trời đen kịt kia mà oán trách, chung quy cũng chỉ vì hắn quá vô dụng.