"Gãy chân trái và chấn thương não cấp độ nhẹ" là kết luận của bác sĩ sau khi chẩn đoán và phẫu thuật. Ông ấy còn khen nó rất sáng suốt khi đã sơ cứu cầm máu trước, lần đầu tiên nó thấy quyết định theo học ngành dược là một quyết định đúng đắn.
Nó đứng trước cửa phòng bệnh nhìn hắn đang ngủ mê trên chiếc giường trắng toát, lòng không khỏi tự dằn vặt bản thân. Bỗng có tiếng bước chân gấp gáp vọng lại từ đầu hành lang bên kia, tiến gần về phía nó. Nó căng mắt nhìn thấy một nữ nhân khá xinh đẹp, cơ hồ có vài phần quen thuộc.
Cô ta chạy tới siết chặt hai bên vai nó, nước mắt trào ra nhưng bên trong ẩn chứa bao nhiêu là hận thù, "Tại sao cô không biến mất luôn đi? Sao lại xuất hiện làm gì để bây giờ anh ấy bị thương hả?".
"Cô là... Vĩ Tâm Như sao?" Nó cố lục lọi trong ký ức một số chi tiết ít ỏi còn sót lại.
"Hừ! Ta việc gì phải trả lời cô? Tránh ra!" Cô ta đẩy nó qua một bên, ngang nhiên đi vào phòng bệnh của hắn, "Lẽ ra năm đó ta nên giết cô luôn mới phải." Nói rồi cứ thế mà đi vào.
Cô ta kì quặc thật!
Lúc nó tính quay người đi vào trong thì lại có bước chân tới gần, là một phụ nữ trung niên lãnh đạm và uy quyền.
"Linh nhi, con mau theo ta.".
"Là mẹ sao?" Nó sững người khi thấy bà Mạn Vy, miễn cưỡng đi theo bà ra khuôn viên bệnh viện.
"Bây giờ con có thể chia tay cậu ta rồi chứ?".
"Nói vậy không lẽ mẹ đã..." Não nó hoạt động hết công suất để phân tích lời nói đầy ẩn ý của mẹ mình, "Mẹ đã ép buộc công ty đuổi việc con và dàn dựng vụ tai nạn khiến anh ấy bị thương sao?".
"Phải, là mẹ. Tất cả chỉ vì mẹ muốn tốt cho con thôi.".
"Muốn tốt cho con mà chia rẽ con với người con yêu sao? Tốt cho con mà ép con cưới Y Dạ sao? Rốt cuộc là tốt cho con ở chỗ nào vậy?" Nó gằn lên từng chữ, nhìn mẹ nó như không thể tin được.
"Nếu con kiên quyết làm theo ý mình thì mẹ sẽ không đảm bảo an toàn cho tính mạng của cậu ta đâu." Bà Mạn Vy vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh như tiền của mình, không hề nhìn nó lấy một cái.
"Mẹ...! Mẹ thật quá đáng!" Nó chạy đi, nước mắt chực trào ra ngay khoé đôi mắt bạc.
Nó chạy về phòng bệnh của hắn, thấy cô ả Tâm Như kia đang nắm chặt lấy tay hắn, khẽ cúi người hôn lên đôi môi nhợt nhạt. Nó thật sự đã bật khóc nhưng vẫn cố lấy tay bịt chặt miệng mình lại, không để phát ra tiếng khóc nấc lên.
Phải rồi! Nếu mình không thể bên cạnh anh nữa thì vẫn sẽ có người ở bên quan tâm chăm sóc anh ấy mà. Nếu việc mình rời xa có thể giữ được an toàn cho anh thì cũng đáng mà. Con đã nghĩ đúng phải không ba?
Hôm sau nó trực tiếp đối mặt với bà Mạn Vy, thẳng thắn nói ra quyết định và đề nghị của mình. Y Dạ nghe tin dĩ nhiên là hết sức vui mừng, hối thúc giám đốc Vũ nhanh tổ chức hôn lễ. Nó nhờ Chính Nhân và Kiêu Long tới thăm hắn thay nó nhưng hắn chỉ im lìm, không nói gì với họ.
------------------------
Một tháng sau, hôn lễ hoành tráng của nó và Y Dạ được cử hành. Suốt một tháng qua, thái độ của nó với Y Dạ vô cùng lạnh nhạt, thậm chí vô tâm. Nhưng cậu ta vẫn rất vui, vẫn cho rằng sau khi kết hôn chắc chắn nó sẽ thay đổi thái độ dành cho cậu.
Hôm nay nó thật sự lộng lẫy hơn hẳn bình thường, đã duyên dáng nay lại càng duyên dáng hơn. Chiếc áo cưới trắng tinh điểm xuyết những đường viền ren tinh tế càng làm nổi bật nước da trắng ngần không tì vết của nó. Duy chỉ có khuôn mặt không chút cảm xúc của nó là làm người nhìn không thể tin được nó lại là cô dâu của hôn lễ hôm nay.
Lễ đường hôn lễ được trang trí toàn là hoa hồng champagne và hoa hồng vàng, một màu thơ mộng và đầy ấm áp. Thế nhưng ánh mắt lạnh giá của ai kia dường như khiến những cánh hoa muốn tàn úa mà chết trong băng tuyết. Vì ba nó không còn nên giám đốc Vũ là người dẫn nó đến bên Y Dạ và chủ hôn.
"Linh nhi, con đang lo lắng sao?" Ông ấy hỏi han khi nhìn khuôn mặt không chút biểu lộ của nó.
"Dạ không thưa giám đốc.".
"Con cứ khách sáo mãi thế sao? Chúng ta sắp là người một nhà rồi, cứ xưng hô thoải mái chút.".
Nó không đáp lại lời ông, cứ tiếp tục bước tới chỗ "chồng sắp cưới" của mình. Nó bước lên lễ đài, lạnh lùng khoác tay Y Dạ, nhìn ông chủ hôn như muốn băm vằm ông ấy ra khiến ông ta toát mồ hôi hột. Sau một tràng chúc tụng và giới thiệu dài lê thê của ông ta, khi ông ta chuẩn bị tuyên bố nó và cậu ta chính thức nên vợ nên chồng thì cánh cửa lớn của lễ đường bất ngờ mở toang ra, có một nam nhân đứng đó. Là Kiêu Long!
"Đợi đã nào! Ta phản đối cuộc hôn nhân này đấy!" Anh ta hét lớn với nó, "Linh nhi à, em nỡ để cậu ta chờ em một mình, còn em thì trốn đi lấy chồng sao? Có thấy hạnh phúc không?".
Nó quay lại nhìn Kiêu Long, đầu không thôi nghĩ về hình ảnh hắn vênh mặt lên trời mà nói với nó: "Nữ nhân của anh sao lại có thể gả cho người khác?".
Anh ta nở nụ cười quỷ quyệt, chìa tay ra, "Em muốn gặp cậu ta không?".
Nó lập tức rút cánh tay đang khoác tay Y Dạ khiến cánh tay cậu ta chơi vơi trong không trung, vứt bó hoa cưới sặc sỡ xuống thảm mà chạy lại nắm lấy tay của Kiêu Long biến mất dạng.
Khách mời ai nấy đều sững sờ, cả giám đốc Vũ, phu nhân và bà Mạn Vy cũng vậy. Đây là suy nghĩ của những người chứng kiến: Cô dâu bỏ trốn rồi! Tội nghiệp chú rể quá!
Y Dạ cúi nhìn bó hoa cưới dưới chân, cổ họng nghẹn ứ không thể nói gì, hoàn toàn không nghe thấy những lời xì xào phía dưới. Rốt cuộc thì cậu vẫn chỉ là một người đến sau mà thôi.
------------------------
Kiêu Long dẫn nó tới sân thượng trường Phong Lâm, nơi nó và hắn đã tìm thấy nhau trong định mệnh. Hắn tựa người vào lang cang, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn rực rỡ sắc cam, bầu trời lộng gió thổi tung mái tóc nam tính kia, phong thái lãng tử đầy kiêu ngạo.
Nó ngập ngừng nhìn hắn, e dè lên tiếng, "Anh... anh à, em... xin lỗi...".
Lời nói chưa dứt nó đã bị ai đó bế bổng lên xoay vòng rồi ôm hôn say đắm. Kiêu Long đứng bên kia cánh cửa khẽ cười nhạt, lời nói như dành cho anh và nó: "Đây là việc anh có thể làm để chuộc lại tội lỗi với em, chúc em hạnh phúc.".
Hai bạn trẻ kia cứ mãi chìm đắm trong hạnh phúc, nào có hay biết thực tại xung quanh, cũng chẳng quan tâm tới trở ngại sắp phải đối mặt. Hắn ôm chặt lấy nó, khẽ trách mắng:
"Dám để anh chịu đựng nhìn em bên người khác suốt một tháng qua, để xem hôm nay em có thoát khỏi anh được hay không." Nói đoạn lại đặt lên môi nó một nụ hôn nữa.
Phải rồi! Em là của anh!
*****************
Up nhanh chap này cho bạn . Cảm ơn bạn đã comment và vote ủng hộ mình. ^^
Chào mọi người! Cảm ơn những ai đã theo dõi fic của mình đến tận bây giờ! ~^^~ Chap này là chap cuối của fic rồi, mình sẽ viết thêm 1 ngoại truyện nho nhỏ tặng mọi người coi như là quà Tết nhé! Thân~
[Ann]
Nó đứng trước cửa phòng bệnh nhìn hắn đang ngủ mê trên chiếc giường trắng toát, lòng không khỏi tự dằn vặt bản thân. Bỗng có tiếng bước chân gấp gáp vọng lại từ đầu hành lang bên kia, tiến gần về phía nó. Nó căng mắt nhìn thấy một nữ nhân khá xinh đẹp, cơ hồ có vài phần quen thuộc.
Cô ta chạy tới siết chặt hai bên vai nó, nước mắt trào ra nhưng bên trong ẩn chứa bao nhiêu là hận thù, "Tại sao cô không biến mất luôn đi? Sao lại xuất hiện làm gì để bây giờ anh ấy bị thương hả?".
"Cô là... Vĩ Tâm Như sao?" Nó cố lục lọi trong ký ức một số chi tiết ít ỏi còn sót lại.
"Hừ! Ta việc gì phải trả lời cô? Tránh ra!" Cô ta đẩy nó qua một bên, ngang nhiên đi vào phòng bệnh của hắn, "Lẽ ra năm đó ta nên giết cô luôn mới phải." Nói rồi cứ thế mà đi vào.
Cô ta kì quặc thật!
Lúc nó tính quay người đi vào trong thì lại có bước chân tới gần, là một phụ nữ trung niên lãnh đạm và uy quyền.
"Linh nhi, con mau theo ta.".
"Là mẹ sao?" Nó sững người khi thấy bà Mạn Vy, miễn cưỡng đi theo bà ra khuôn viên bệnh viện.
"Bây giờ con có thể chia tay cậu ta rồi chứ?".
"Nói vậy không lẽ mẹ đã..." Não nó hoạt động hết công suất để phân tích lời nói đầy ẩn ý của mẹ mình, "Mẹ đã ép buộc công ty đuổi việc con và dàn dựng vụ tai nạn khiến anh ấy bị thương sao?".
"Phải, là mẹ. Tất cả chỉ vì mẹ muốn tốt cho con thôi.".
"Muốn tốt cho con mà chia rẽ con với người con yêu sao? Tốt cho con mà ép con cưới Y Dạ sao? Rốt cuộc là tốt cho con ở chỗ nào vậy?" Nó gằn lên từng chữ, nhìn mẹ nó như không thể tin được.
"Nếu con kiên quyết làm theo ý mình thì mẹ sẽ không đảm bảo an toàn cho tính mạng của cậu ta đâu." Bà Mạn Vy vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh như tiền của mình, không hề nhìn nó lấy một cái.
"Mẹ...! Mẹ thật quá đáng!" Nó chạy đi, nước mắt chực trào ra ngay khoé đôi mắt bạc.
Nó chạy về phòng bệnh của hắn, thấy cô ả Tâm Như kia đang nắm chặt lấy tay hắn, khẽ cúi người hôn lên đôi môi nhợt nhạt. Nó thật sự đã bật khóc nhưng vẫn cố lấy tay bịt chặt miệng mình lại, không để phát ra tiếng khóc nấc lên.
Phải rồi! Nếu mình không thể bên cạnh anh nữa thì vẫn sẽ có người ở bên quan tâm chăm sóc anh ấy mà. Nếu việc mình rời xa có thể giữ được an toàn cho anh thì cũng đáng mà. Con đã nghĩ đúng phải không ba?
Hôm sau nó trực tiếp đối mặt với bà Mạn Vy, thẳng thắn nói ra quyết định và đề nghị của mình. Y Dạ nghe tin dĩ nhiên là hết sức vui mừng, hối thúc giám đốc Vũ nhanh tổ chức hôn lễ. Nó nhờ Chính Nhân và Kiêu Long tới thăm hắn thay nó nhưng hắn chỉ im lìm, không nói gì với họ.
------------------------
Một tháng sau, hôn lễ hoành tráng của nó và Y Dạ được cử hành. Suốt một tháng qua, thái độ của nó với Y Dạ vô cùng lạnh nhạt, thậm chí vô tâm. Nhưng cậu ta vẫn rất vui, vẫn cho rằng sau khi kết hôn chắc chắn nó sẽ thay đổi thái độ dành cho cậu.
Hôm nay nó thật sự lộng lẫy hơn hẳn bình thường, đã duyên dáng nay lại càng duyên dáng hơn. Chiếc áo cưới trắng tinh điểm xuyết những đường viền ren tinh tế càng làm nổi bật nước da trắng ngần không tì vết của nó. Duy chỉ có khuôn mặt không chút cảm xúc của nó là làm người nhìn không thể tin được nó lại là cô dâu của hôn lễ hôm nay.
Lễ đường hôn lễ được trang trí toàn là hoa hồng champagne và hoa hồng vàng, một màu thơ mộng và đầy ấm áp. Thế nhưng ánh mắt lạnh giá của ai kia dường như khiến những cánh hoa muốn tàn úa mà chết trong băng tuyết. Vì ba nó không còn nên giám đốc Vũ là người dẫn nó đến bên Y Dạ và chủ hôn.
"Linh nhi, con đang lo lắng sao?" Ông ấy hỏi han khi nhìn khuôn mặt không chút biểu lộ của nó.
"Dạ không thưa giám đốc.".
"Con cứ khách sáo mãi thế sao? Chúng ta sắp là người một nhà rồi, cứ xưng hô thoải mái chút.".
Nó không đáp lại lời ông, cứ tiếp tục bước tới chỗ "chồng sắp cưới" của mình. Nó bước lên lễ đài, lạnh lùng khoác tay Y Dạ, nhìn ông chủ hôn như muốn băm vằm ông ấy ra khiến ông ta toát mồ hôi hột. Sau một tràng chúc tụng và giới thiệu dài lê thê của ông ta, khi ông ta chuẩn bị tuyên bố nó và cậu ta chính thức nên vợ nên chồng thì cánh cửa lớn của lễ đường bất ngờ mở toang ra, có một nam nhân đứng đó. Là Kiêu Long!
"Đợi đã nào! Ta phản đối cuộc hôn nhân này đấy!" Anh ta hét lớn với nó, "Linh nhi à, em nỡ để cậu ta chờ em một mình, còn em thì trốn đi lấy chồng sao? Có thấy hạnh phúc không?".
Nó quay lại nhìn Kiêu Long, đầu không thôi nghĩ về hình ảnh hắn vênh mặt lên trời mà nói với nó: "Nữ nhân của anh sao lại có thể gả cho người khác?".
Anh ta nở nụ cười quỷ quyệt, chìa tay ra, "Em muốn gặp cậu ta không?".
Nó lập tức rút cánh tay đang khoác tay Y Dạ khiến cánh tay cậu ta chơi vơi trong không trung, vứt bó hoa cưới sặc sỡ xuống thảm mà chạy lại nắm lấy tay của Kiêu Long biến mất dạng.
Khách mời ai nấy đều sững sờ, cả giám đốc Vũ, phu nhân và bà Mạn Vy cũng vậy. Đây là suy nghĩ của những người chứng kiến: Cô dâu bỏ trốn rồi! Tội nghiệp chú rể quá!
Y Dạ cúi nhìn bó hoa cưới dưới chân, cổ họng nghẹn ứ không thể nói gì, hoàn toàn không nghe thấy những lời xì xào phía dưới. Rốt cuộc thì cậu vẫn chỉ là một người đến sau mà thôi.
------------------------
Kiêu Long dẫn nó tới sân thượng trường Phong Lâm, nơi nó và hắn đã tìm thấy nhau trong định mệnh. Hắn tựa người vào lang cang, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn rực rỡ sắc cam, bầu trời lộng gió thổi tung mái tóc nam tính kia, phong thái lãng tử đầy kiêu ngạo.
Nó ngập ngừng nhìn hắn, e dè lên tiếng, "Anh... anh à, em... xin lỗi...".
Lời nói chưa dứt nó đã bị ai đó bế bổng lên xoay vòng rồi ôm hôn say đắm. Kiêu Long đứng bên kia cánh cửa khẽ cười nhạt, lời nói như dành cho anh và nó: "Đây là việc anh có thể làm để chuộc lại tội lỗi với em, chúc em hạnh phúc.".
Hai bạn trẻ kia cứ mãi chìm đắm trong hạnh phúc, nào có hay biết thực tại xung quanh, cũng chẳng quan tâm tới trở ngại sắp phải đối mặt. Hắn ôm chặt lấy nó, khẽ trách mắng:
"Dám để anh chịu đựng nhìn em bên người khác suốt một tháng qua, để xem hôm nay em có thoát khỏi anh được hay không." Nói đoạn lại đặt lên môi nó một nụ hôn nữa.
Phải rồi! Em là của anh!
*****************
Up nhanh chap này cho bạn . Cảm ơn bạn đã comment và vote ủng hộ mình. ^^
Chào mọi người! Cảm ơn những ai đã theo dõi fic của mình đến tận bây giờ! ~^^~ Chap này là chap cuối của fic rồi, mình sẽ viết thêm 1 ngoại truyện nho nhỏ tặng mọi người coi như là quà Tết nhé! Thân~
[Ann]