"Khôi, nếu phu nhân Hứa biết chuyện chúng ta hẹn hò lại thì anh nghĩ phản ứng của bà sẽ như thế nào?" Hà Nhiên dò hỏi Nguyên Khôi. Trước kia chính bà là người ngăn cản hai người không cho hai người đến với nhau. Hà Nhiên cảm thấy rất sợ nếu như bà phát hiện ra cô không giữ lời hứa, và sẽ nghĩ cô yêu Nguyên Khôi chỉ vì tiền.
Nguyên Khôi lấy chiếc thìa gõ vào chán cô rồi mỉm cười:
"Em yên tâm, anh là cháu nội duy nhất của bà. Anh thích gì bà cũng sẽ không phản đối đâu. Thôi tập trung ăn đi, lát nữa chúng ta đi xem phim."
Nguyên Khôi đặt đĩa bò bít tết mình vừa cắt xong sang cho Hà Nhiên. Bây giờ anh đang vô cùng hạnh phúc.
Hà Nhiên chu cái mỏ lên giả vờ hờn dỗi, tay xoa xoa cái chán tội nghiệp. Thì ra cậu vẫn chưa biết chuyện chính Hứa phu nhân là người đã ngăn cản hai người trong quá khứ. Hà Nhiên thở dài. Thấy dáng vẻ ủ rũ của cô, Nguyên Khôi sợ cô tức giận vụ lúc nãy nên làm nũng.
"Công chúa xinh đẹp Nhiên Nhiên nàng giận rồi hả? Cho thần xin lỗi, công chúa muốn phạt thần thế nào thì thần cũng chịu..."
Hà Nhiên bật cười, những việc vừa rồi liền quên hết đi. Không ngờ Nguyên Khôi cũng có tính trẻ con như vậy. Nhìn thấy nụ cười của cô, cậu cảm thấy rất ấm áp. Nụ cười đó cậu đã rất nhớ, rất nhớ.
***
Hoàng Phong sau khi làm việc xong liền lái xe đến một tiệm tạp hóa nhỏ. Anh mở cửa kính bước vào, bên trong thực sự rất ấm.
"Chú, dì lâu lắm rồi con không đến gặp hai người!" Hoàng Phong chạy lại omm chầm lấy hai người được anh gọi là chú dì.
Người đàn ông đang lau bàn thì vui vẻ vỗ vỗ vai anh, rồi nhìn anh.
"Lâu lắm rồi không gặp, cháu càng ngày càng bảnh đó nha!"
"Chú quá khen!"
"Phong, dạo này cháu thế nào rồi? Công việc vẫn ổn chứ?" Người phu nữ đó quan tâm hỏi.
Hoàng Phong mồi xuống ghế đáp:
"Cáu vẫn khỏe. Dì Liên, Chú Liên cháu thật là quá đáng. Về nước được hơn một tháng rồi mà bây giờ mới đến thăm hai người....ách xì...!" Hoàng Phong khịt mũi lại, lấy ngón trỏ đặt dưới mũi.
Dì Liên và chú Liên lo lắng. Lúc nào cũng không chú ý đến sức khỏe của mình, suốt ngày chỉ chăm chăm vào ông việc. Rốt cuộc công việc quan trọng hơn sức khỏe đến mức nào chứ?
Chú Liên chạy vào nhà lấy một ít thuốc cảm cúm ra đưa cho Hoàng Phong.
"Cháu về nhà nhớ ăn uống đầy đủ rồi uống thuốc. Ngày hai lần mỗi lần một viên, nếu chưa khỏi thì hãy đi khám nghe chưa?" Chú Liên đặt vỉ thuốc vào tay anh, cặn dặn kĩ.
"Mà tủ lạnh nhà cháu có gì không đấy? Dì còn nhớ rất rõ, lúc trước dì đến nhà cháu mở tủ lạnh ra chẳng có gì ngoài mấy lon bia. Hay là cháu ngồi đó một lát để dì ấy ít đồ về cho cháu." Dì Liên đứng dậy, chạy ra quầy để hàng lấy mấy gói bánh mì, hộp sữa, mì tôm cho vào một chiếc túi rồi đặt lên bàn chỗ Hoàng Phong ngồi."Đây chỉ là một ít thôi, ăn hoài cũng không tốt cho sức khỏe. Nếu công việc bận thì hãy thuê lấy một người giúp việc, ăn uống đầy đủ không lại bị bệnh!
Hoàng Phong mỉm cười nắm lấy tay dì:
"Dì và chú cứ yên tâm, cháu sẽ không để mình bị bệnh đâu..ách xì!!"
"Đấy đấy...không bị bệnh đi!" Dì Liên cốc nhẹ vào đâu anh nói.
Keng!
Cánh cửa đột nhiên mở ra, một cô gái xinh đẹp bước vào.
"Cô ơi cho cháu hai gói snack, và một hộp sữa tươi loại lớn ạ!"
"Hà Nhiên à, đợi cô một lát nha!" Dì Liên nói lớn.
Nghe thấy từ Hà Nhiên, Hoàng Phong ngạc nhiên nhìn ra phía cửa. Đúng là cô ấy thật. Sao cô ấy lại ở đây nhỉ? Hoàng Phong bỗng tự trách mình, vào đây không mua đồ thì mua gì.
"Của cháu hết bốn mươi lăm ngàn!" Dì Liên đưa bọc đồ cho cô nói.
Hà Nhiên lấy tiền trả cho dì Liên rồi cúi đầu chào nhận bọc đồ từ tay bà.
Hoàng Phong thấy ô rời đi thì cũng đứng dậy xin phép đi về.
"Dì Liên, chú Liên con xin lỗi, bây giờ con hơi mệt nên con xin phép về. Ngày mai con sẽ lại qua thăm chú và dì."
"Ừ nghớ giữ gìn sức khỏe nha!" Chú Liên nói lớn lên.
Hoàng Phong cười rồi gật đầu, không quên cầm theo bọc đồ và thuốc cảm cúm rời khỏi tiệm. Anh cứ tưởng Hà Nhiên đã về rồi không ngờ vẫn còn đứng bên ngoài.
"Sao cô vẫn còn ở đây?" Hoàng Phong thắc mắc.
Hà Nhiên giật mình, nhận ra giọng nói lạnh lùng quan thuộc,
"A...Tổng giám đốc, sao anhlaij xuất hiện ở đây?"
"Tôi đang hỏi cô..."
"À tại trời đang mưa, mà tôi lại không có đem theo dù lên..."
"Được rồi, cô thấy chiếc xe màu đen đó chứ?" Hoàng Phong hất mặt về phía chiếc BMW đang nằm dưới cơn mưa. Cô khẽ gật đầu."Vậy cô lấy áo của tôi choàng vào người rồi chạy thật nhanh lên xe đó đi." Hoàng Phong đặt túi đồ xuống rồi cởi áo khoác của mình ra đưa cho cô.
"Hả?" Hà Nhiên nghệt cái mặt ra.
Hoàng Phong hừ một tiếng giựt túi đồ của cô rồi đặt áo của mình lên tay cô.
"Cô mau choàng áo vào rồi chạy ra chiếc xe đó, đó là xe của tôi..." Hoàng Phong chậm rãi nói."Cô hiểu chứ?"
Hà Nhiên như hiểu ra vấn đề gật đầu rồi chạy cò rò ra chiếc xe BMW. Nhìn dáng chạy của cô khiến anh không khỏi uồn cười, nó trông thật đáng yêu! Hoàng Phong xách hai túi đồ hai bên chạy thật nhanh ra chiếc xe. Thân hình cao lớn bị ướt đẫm trong cơn mưa. Mái tóc được chải chuốt trông bây giờ nó thật khó tả.
Hà Nhiên bụm miệng cười, không dám cười to. Hoàng Phong nhìu mày lại.
"Cô cười cái gì?"
Hà Nhiên câm nín không dám cười nữa, nhưng nhịn thế này cũng không phải là cách đâu ha. Nhìn bộ dạng ướt đẫm của anh cô cảm thấy vô cùng có lỗi.
"Ách xì...!" Hoàng Phong khịt mũi lại, đầu anh bắt đầu choáng đi.
Hà Nhiên sốt sắng lo lắng hỏi:
"Tổng giám đốc, anh không sao chứ?"
Hoàng Phong dơ bàn tay giữa không trung, ý không muốn cho cô nói nữa.
"Tôi không sao!"
Nguyên Khôi lấy chiếc thìa gõ vào chán cô rồi mỉm cười:
"Em yên tâm, anh là cháu nội duy nhất của bà. Anh thích gì bà cũng sẽ không phản đối đâu. Thôi tập trung ăn đi, lát nữa chúng ta đi xem phim."
Nguyên Khôi đặt đĩa bò bít tết mình vừa cắt xong sang cho Hà Nhiên. Bây giờ anh đang vô cùng hạnh phúc.
Hà Nhiên chu cái mỏ lên giả vờ hờn dỗi, tay xoa xoa cái chán tội nghiệp. Thì ra cậu vẫn chưa biết chuyện chính Hứa phu nhân là người đã ngăn cản hai người trong quá khứ. Hà Nhiên thở dài. Thấy dáng vẻ ủ rũ của cô, Nguyên Khôi sợ cô tức giận vụ lúc nãy nên làm nũng.
"Công chúa xinh đẹp Nhiên Nhiên nàng giận rồi hả? Cho thần xin lỗi, công chúa muốn phạt thần thế nào thì thần cũng chịu..."
Hà Nhiên bật cười, những việc vừa rồi liền quên hết đi. Không ngờ Nguyên Khôi cũng có tính trẻ con như vậy. Nhìn thấy nụ cười của cô, cậu cảm thấy rất ấm áp. Nụ cười đó cậu đã rất nhớ, rất nhớ.
***
Hoàng Phong sau khi làm việc xong liền lái xe đến một tiệm tạp hóa nhỏ. Anh mở cửa kính bước vào, bên trong thực sự rất ấm.
"Chú, dì lâu lắm rồi con không đến gặp hai người!" Hoàng Phong chạy lại omm chầm lấy hai người được anh gọi là chú dì.
Người đàn ông đang lau bàn thì vui vẻ vỗ vỗ vai anh, rồi nhìn anh.
"Lâu lắm rồi không gặp, cháu càng ngày càng bảnh đó nha!"
"Chú quá khen!"
"Phong, dạo này cháu thế nào rồi? Công việc vẫn ổn chứ?" Người phu nữ đó quan tâm hỏi.
Hoàng Phong mồi xuống ghế đáp:
"Cáu vẫn khỏe. Dì Liên, Chú Liên cháu thật là quá đáng. Về nước được hơn một tháng rồi mà bây giờ mới đến thăm hai người....ách xì...!" Hoàng Phong khịt mũi lại, lấy ngón trỏ đặt dưới mũi.
Dì Liên và chú Liên lo lắng. Lúc nào cũng không chú ý đến sức khỏe của mình, suốt ngày chỉ chăm chăm vào ông việc. Rốt cuộc công việc quan trọng hơn sức khỏe đến mức nào chứ?
Chú Liên chạy vào nhà lấy một ít thuốc cảm cúm ra đưa cho Hoàng Phong.
"Cháu về nhà nhớ ăn uống đầy đủ rồi uống thuốc. Ngày hai lần mỗi lần một viên, nếu chưa khỏi thì hãy đi khám nghe chưa?" Chú Liên đặt vỉ thuốc vào tay anh, cặn dặn kĩ.
"Mà tủ lạnh nhà cháu có gì không đấy? Dì còn nhớ rất rõ, lúc trước dì đến nhà cháu mở tủ lạnh ra chẳng có gì ngoài mấy lon bia. Hay là cháu ngồi đó một lát để dì ấy ít đồ về cho cháu." Dì Liên đứng dậy, chạy ra quầy để hàng lấy mấy gói bánh mì, hộp sữa, mì tôm cho vào một chiếc túi rồi đặt lên bàn chỗ Hoàng Phong ngồi."Đây chỉ là một ít thôi, ăn hoài cũng không tốt cho sức khỏe. Nếu công việc bận thì hãy thuê lấy một người giúp việc, ăn uống đầy đủ không lại bị bệnh!
Hoàng Phong mỉm cười nắm lấy tay dì:
"Dì và chú cứ yên tâm, cháu sẽ không để mình bị bệnh đâu..ách xì!!"
"Đấy đấy...không bị bệnh đi!" Dì Liên cốc nhẹ vào đâu anh nói.
Keng!
Cánh cửa đột nhiên mở ra, một cô gái xinh đẹp bước vào.
"Cô ơi cho cháu hai gói snack, và một hộp sữa tươi loại lớn ạ!"
"Hà Nhiên à, đợi cô một lát nha!" Dì Liên nói lớn.
Nghe thấy từ Hà Nhiên, Hoàng Phong ngạc nhiên nhìn ra phía cửa. Đúng là cô ấy thật. Sao cô ấy lại ở đây nhỉ? Hoàng Phong bỗng tự trách mình, vào đây không mua đồ thì mua gì.
"Của cháu hết bốn mươi lăm ngàn!" Dì Liên đưa bọc đồ cho cô nói.
Hà Nhiên lấy tiền trả cho dì Liên rồi cúi đầu chào nhận bọc đồ từ tay bà.
Hoàng Phong thấy ô rời đi thì cũng đứng dậy xin phép đi về.
"Dì Liên, chú Liên con xin lỗi, bây giờ con hơi mệt nên con xin phép về. Ngày mai con sẽ lại qua thăm chú và dì."
"Ừ nghớ giữ gìn sức khỏe nha!" Chú Liên nói lớn lên.
Hoàng Phong cười rồi gật đầu, không quên cầm theo bọc đồ và thuốc cảm cúm rời khỏi tiệm. Anh cứ tưởng Hà Nhiên đã về rồi không ngờ vẫn còn đứng bên ngoài.
"Sao cô vẫn còn ở đây?" Hoàng Phong thắc mắc.
Hà Nhiên giật mình, nhận ra giọng nói lạnh lùng quan thuộc,
"A...Tổng giám đốc, sao anhlaij xuất hiện ở đây?"
"Tôi đang hỏi cô..."
"À tại trời đang mưa, mà tôi lại không có đem theo dù lên..."
"Được rồi, cô thấy chiếc xe màu đen đó chứ?" Hoàng Phong hất mặt về phía chiếc BMW đang nằm dưới cơn mưa. Cô khẽ gật đầu."Vậy cô lấy áo của tôi choàng vào người rồi chạy thật nhanh lên xe đó đi." Hoàng Phong đặt túi đồ xuống rồi cởi áo khoác của mình ra đưa cho cô.
"Hả?" Hà Nhiên nghệt cái mặt ra.
Hoàng Phong hừ một tiếng giựt túi đồ của cô rồi đặt áo của mình lên tay cô.
"Cô mau choàng áo vào rồi chạy ra chiếc xe đó, đó là xe của tôi..." Hoàng Phong chậm rãi nói."Cô hiểu chứ?"
Hà Nhiên như hiểu ra vấn đề gật đầu rồi chạy cò rò ra chiếc xe BMW. Nhìn dáng chạy của cô khiến anh không khỏi uồn cười, nó trông thật đáng yêu! Hoàng Phong xách hai túi đồ hai bên chạy thật nhanh ra chiếc xe. Thân hình cao lớn bị ướt đẫm trong cơn mưa. Mái tóc được chải chuốt trông bây giờ nó thật khó tả.
Hà Nhiên bụm miệng cười, không dám cười to. Hoàng Phong nhìu mày lại.
"Cô cười cái gì?"
Hà Nhiên câm nín không dám cười nữa, nhưng nhịn thế này cũng không phải là cách đâu ha. Nhìn bộ dạng ướt đẫm của anh cô cảm thấy vô cùng có lỗi.
"Ách xì...!" Hoàng Phong khịt mũi lại, đầu anh bắt đầu choáng đi.
Hà Nhiên sốt sắng lo lắng hỏi:
"Tổng giám đốc, anh không sao chứ?"
Hoàng Phong dơ bàn tay giữa không trung, ý không muốn cho cô nói nữa.
"Tôi không sao!"