- à, không có gì??
- hôm nay sao Bảo không đến trường nhỉ
- à.ờ...mình cũng không biết nữa
- cậu thân với Bảo vậy à??
- ý cậu là sao
- mình chưa khi nào thấy Bảo can thiệp vào chuyện con gái bọn mình cả, nhưng hôm qua lại để cả trường thấy cậu ấy bế cậu. Hời
- ờ. Mình cũng không biết. Chắc là thấy chuyện bất bình nên vậy thôi. Mình đi đây tí
Thật là mệt mà. lên sân thượng thay đổi không khí mới được. Tại sao hôm nay anh ta lại không đi học vậy? Chắc là sợ mình ngại đây mà. cũng biết nghĩ cho tôi vậy à?
- Ánh
- Nam, cậu lúc nào cũng xuất hiện bất thình lình vậy à
- cậu đang nghĩ gì đó
- không, chỉ muốn thư giãn tí thôi
- chuyện Bảo đúng không
- ừ. Liên quan đến cậu ấy đúng là rắc rồi mà.
- cậu thật là, mình chưa khi nào thấy Bảo giúp đỡ người khác cả. Lần đầu tiên giúp cậu đó
- vậy mới phiền đây nè. sao hôm đó cậu không đến vậy?? Nếu cậu đến thì không có chuyện gì rồi
- cậu muốn người cứu cậu là mình sao
- đúng rồi. Ít nhất thì mình không phải khổ như bây giờ. Thôi mình vào lớp đây
- xin lỗi cậu
Trở lại ngày hôm trước khi Ánh bị bắt nạt
- nè nè ra xem đi, hôm nay Vy bắt nạt học sinh mới đó
- Ánh ư?? Cô ta thật láo mà
Tôi chạy ra xem thì thấy Ánh bị Vy lôi tóc đánh. Tôi định tiến tới giúp nhưng nghĩ rằng người thích hợp cứu cô ấy hơn tôi là Bảo. Bởi vì tôi chả là gì của cô ấy cả, nhưng Bảo lại khác
- Bảo, Ánh đang bị tốp học sinh trường mình vây đánh đó
- sao cậu lại nói với tôi
- cậu nên cứu cô ấy. Mình đi đây
Để chắc chắn tôi đã ra xem. Đúng như tôi dự đoán, ngoài mặt thì nói không nhưng vẫn cứu Ánh.”
Kết thúc giờ học, tôi trên đường đi về thì gặp mộp chiếc limo dài chặn tôi lại.
- xin hỏi cô có phải Vương Ánh không vậy
- đúng rồi ạ
- xin đi theoo tôi ạ
- cái gì?? mấy người làm gì thế hả
- đưa cô ấy lên xe.
- nè nè. thả tôi xuống đi
- đưa cô ấy đi nhanh lên
- mấy người định đưa tôi đi đâu vậy?? Thả tôi xuống đi
- cô ngồi yên đi. chúng tôi sẽ đi nhanh thôi
- thả tôi xuống
- cô nên ngồi yên trước khi bọn tôi đụng tay đụng chân
- ờ...được rồi
- tốt
Bọn người này chở tôi đến công viên gần nhà tôi.
- cô xuống được rồi
Tôi vừa bước xuống xe thì thấy ánh đèn điện rực rỡ khắp công viên , một đường đi trải thảm đỏ, rải đầy hoa hồng và một tấm thiệp đỏ :” tiếp tục đi” tôi đi tiếp thì thấy một bó hoa, trong đó cũng là một tấm thiệp đỏ :” tặng em” . tôi cầm bó hoa mỉm cười . là 99 bông hồng.
- em cười rồi
Tôi quay ra sau, thì ra là Bảo
- là anh sao
- ừ. Tặng em, bông hồng còn lại
- sao lai tặng em??
- em nhắm mắt lại đi.
- làm gì vậy??
- em đi theo anh. được rồi. Bây giờ em mở mắt ra đi
Woa. Là một trái tim đầy hoa hồng vàng và còn ghi chữ bằng những bông hồng đỏ :” XIN LỖI EM,TÌNH YÊU CỦA ANH”. cho em sao
- ừ. Hoa hồng vàng tượng trưng cho lời xin lỗi của anh, còn hoa hồng đỏ nói lên tình yêu anh dành cho em. Tha lỗi cho anh chuyện hôm bữa nha
- anh chỉ cần nói với em thôi, cần gì phải làm như thế này
- em thích nó chứ??
- tất nhiên rồi, nó rất là đẹp.
- anh mất công chuẩn bị cả ngày hôm nay đó, tay anh còn bị chai đây nè. em xem đi
- đâu, để em xem n....a.
- pặc. Em ngốc lắm
- nè. sao lại hôn má em cơ chứ
- vậy là em muốn hôn giữa hai má hả??
- cái anh này. hih
- tha thứ cho anh nhé
- không
- vậy thế này em đã tha thứ chưa??
- nè. anh bỏ em ra đi hihih
- em mà không tha thứ anh sẽ ôm em chặt hơn đó
- không không không. Em không tha cho anh đâu
- vậy để anh hôn rồi mới chịu tha đúng không
- rồi rồi, em đồng ý được chưa vậy?? Thả em ra được rồi.
- mãi bên anh như thế này nhá. Anh muốn tựa vào vai em, muốn được vuốt đôi má xinh xinh mềm mại này, muốn được nhìn thấy mặt em mỗi ngày. Anh biết là em sẽ gặp rắc rối vì anh, nhưng anh sẽ không để em một mình chịu đựng nữa. anh sẽ luôn bên cạnh em, ít nhất là như giây phút bé nhỏ này
- em cảm ơn anh. cảm ơn vì tất cả.