- Ánh ơi, ai đợi cháu dưới cổng kìa
- dạ. Tôi vội cầm chiếc bánh mì chạy ra ngoài cổng
- nhanh lên đi không trễ học đó
- ờ ờ. Hôm nay rảnh qua đón emm luôn à
- chưa ăn sáng luôn à
- ờ. Hôm nay em dậy muộn nên chỉ kịp ăn cái bánh mì kẹp này
- ăn vậy sao đủ chất mà hoạt động cả ngày được. Để anh chở em đi ăn
- thôi, không cần đâu. Đến trường không muộn giờ đó
- vậy ra chơi xuống ăn đó
- hì, em biết rồi
Tôi cùng Bảo đến trường
- anh để em xuống ở đây đi
- sao vậy
- em sợ mọi người.
- đi theo anh
- anh bỏ tay em ra đi
- em yên đi nào. Đừng quan tâm đến người khác làm gì. nhìn mỗi anh thôi, được chứ??
- ờ
- Bảo nắm tay con nhỏ mới vào đang tiến tới lớp mình đó kìa
- cái gì??
- sao lại nắm tay cô ta cơ chứ?? Sao lại là cô ta
Tôi phải nghe những lời người ta nói suốt đoạn đường lên lớp. Đúng là hot boy mà, sao nhiều fan vậy chứ.
- mình nói chuyện tí đi. Vy đến rút tay tôi khỏi tay Bảo
- chuyện gì?? nói đây luôn đi
- ra ngoài nói
- nói luôn đi, tôi còn vào lớp
- coi như tôi xin anh đó, ra ngoài đi
- em vào lớp trước đi
.......
- có chuyện gì nói luôn đi
- anh quên hôn ước giữa chúng ta rồi ư? Sao anh lại đi với cô ta chứ?
- tôi không quên.. Vy này, tôi có thể đối xử với cô tệ hơn trước, tôi khuyên cô bỏ cuộc đi. đừng phí công nữa
- không, em không nghe. Anh đừng nói nữa. em là vị hôn phu của anh, mãi mãi là vậy.
- Vy
- anh bỏ tay em ra đi. em phải vào lớp học
Bảo cùng Vy vào lớp
- có chuyện gì vậy anh?
- chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi
Tuy bảo không nói nhưng tôi cũng hiểu được vấn đề. Chắc Vy buồn lắm. Đang mãi suy nghĩ thì tôi nhận được điện thoại của mẹ.
“Ánh hả con? Dạ con nghe đây mẹ. Con đến bệnh viện ngay đi, bố con bị thương đang nằm ở bệnh viện đây này. cái gì? dạ dạ con đến ngay đây ạ.
Tôi tắt điện thoại chạy vội đến bệnh viện. Bố ơi, hứa với con là sẽ không sao đi. tôi vừa chạy vừa khóc. Đến bệnh viện
- ánh
- mẹ. Bố sao rồi ạ
- vẫn ở trong phòng mổ.
- sao bố lại bị như vậy ạ??
- bố con đi khảo sát công trình cho công ty PAJ thì bị xe oto đụng phải
- PAJ?? Bố làm việc ở đó sao??
- ừ. Bố con mới chuyển công tác đến đó. thật là
- thôi, mẹ bình tĩnh xem bố thế nào đã
- hy vọng ông ấy không sao
- Ánh
- bảo?? Sao anh biết em ở đây mà tới
- em ổn chứ??? Bố em sao rồi
- bố đang ở trong phòng mổ, vẫn chưa có động tĩnh gì
- em ngồi xuống đây đã, bình tĩnh đi nào
- em sợ lắm, nếu bố em không tỉnh lại thì sao đây. Em không biết mình nên làm gì lúc này nữa.
- em yên tâm đi, nhất định bố em sẽ tỉnh lại thôi
- anh hứa với em là sẽ vậy đi.
- em dựa vào vai anh đi, hãy nghĩ đến những điều tốt đẹp. Quên đi dù chỉ là một chút sự đau khổ bây giờ. Nhá
- liệu em có thể làm được ư??
- có anh ở đây rồi. Ngoan nào
................
- a.. bác sĩ, bố tôi sao rồi ạ?? Bố tôi ổn chứ
- hiện giờ tôi cũng chư biết được. tình trạng bệnh nhân bây giờ rất yếu, mặc dù ca phẫu thuật là thành công nhưng cũng phải phụ thuộc vào ý chí của ông nữa. tôi xin phép
- bố ơi. Ông hãy nói là bố tôi sẽ tỉnh lại đi, bố tôi sẽ tỉnh lại mà
- Ánh, em bình tĩnh lại đi.
- bố em sẽ tỉnh lại đúng không ạ. Anh nói đi
- em ngồi xuống đã. Nghe anh nói này: bây giờ không phải lúc em nên khóc lóc, mạnh mẽ lên, vào thăm bố em đi.
- anh nói đúng rồi, em không thể cho bố thấy khuôn mặt này của mình được. Nhất định bố em sẽ tỉnh lại
Tôi lau nước mắt cùng Bảo vào thăm bố. Mẹ tôi ở trong đó trước tôi. Mẹ chắc buồn lắm, cả tôi cũng vậy. Ước gì đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi. Nhưng nó lại là sự thực, thật là khó để chấp nhận một sự thực đáng sợ thế này