- hứa với anh, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được rời xa anh. được chứ??
- sao anh nói lạ vậy
- em hứa đi
- ừ. Em hứa. anh đang lo lắng gì sao
- anh không biết nữa. thôi, để anh đưa em vào trong, ngoài này lâu kẻo bị cảm lạnh đó
- ừ. Dường như Bảo đang lo lắng chuyện gì đó.
Tôi cùng Bảo vào bệnh viện
- em vào đi, anh có việc phải về rồi
- ừ!! Anh lái xe cẩn thận nhá
- em vào đi, anh sẽ đợi cho đến khi nào em vào
- cái anh này, em vào đây
Đợi bóng tôi đi khuất lúc đó Bảo mới lái xe vê nhà
- con về rồi đó hả Bảo
- dạ, bố chưa ngủ sao ạ
- ngày mai hãy đến thương lượng với người bị thương hôm trước
- sao lại con??
- không phải con quen cô gái đó sao, nó sẽ dễ dàng hơn.
- được, con sẽ đi. nhưng bố đừng dựa vào chuyện này mà ép con và cô ấy xa nhau, sẽ không bao giờ có chuyện đó.
- cái thằng này, mày ăn nói hỗn với ba mày từ khi nào vậy
- ông bình tĩnh lại đi. bảo, con nên xin lỗi bố con đi
- con lên phòng đây
- tất cả là tại bà đó, nương chiều nó quá nên bây giờ coi tôi không ra gì cả.
- ông ở đây, tôi sẽ từ từ khuyên bảo nó
- bà đi đi. nói nó mai nhất định phải đến
Mẹ lên phòng Bảo
- con chịu khó nghe lời ông ấy đi
- con mệt lắm mẹ ạ, cứ chịu sự ép buộc cho cuộc sống con là sao vậy??
- vì tương lai con cả thôi
- con muốn tự mình quyết định tương lai của mình
- nghe lời mẹ đi, mai con đến đó đi. mẹ xin con đấy
- con sẽ đến. Nhưng con sẽ ko bỏ Ánh
- ngủ sớm đi con
- mẹ cũng không ủng hộ con sao?
- mẹ xuống dưới đây
Sáng sớm mai
Tôi vừa chợp mắt được một lát thì Bảo gọi
- em vẫn ở bệnh viện à??
- ừ, anh sẽ đến chứ
- thôi, anh cúp máy đây.chiều có lớp học đó, em nhớ đi
- ừ, em biết rồi
Nói rồi Bảo cúp máy. Mấy ngày hôm nay tôi không gặp Nam, chắc cậu ấy bận. Với lại tôi không đến lớp, hy vọng mọi chuyện vẫn ổn. Tôi vào phòng bố. Đang mải nói chuyện thì một đám người lao vào phòng bệnh
- các anh là.... thoáng tôi thấy Bảo
- chúng tôi đến đây bàn về việc bồi thường cho gia đình cô.
- à, à, xin mời các anh ngồi
- tôi đại diện cho phía công ty xin lỗi gia cô. Đây là bản hợp đồng bồi thường theo bảo hiểm công ty. Xin mời cô xem qua.
- ờ. Vâng ạ.
- cô thấy hà lòng chứ ạ?
- vâng
- vâỵ chúng ta thỏa thuận vậy đi. số tiền bồi thường sẽ được gửi trong tài khoản của cô. Vậy chúng tôi xin phép ạ
- ờ
Thì ra đó là lí do sao sáng nay Bảo cư xử lạ vậy. Cũng đúng thôi, công việc là công việc. Hình như cậu ấy cư xử rất tốt. Tôi nhận được điện thoại của Bảo
- em lên sân thượng bệnh viện đi
Tôi lên trên sân thượng
- anh làm tốt quá ha
Bảo ôm lấy tôi
- em nghĩ vậy sao. Còn anh bây giờ rất tồi tệ, cố gắng tỏ ra không quen biết em thật sự anh không làm được. Lần này thôi
- em hiểu mà. không sao đâu, em vẫn ở đây này
- cảm ơn em đã hiểu cho anh.
- em biết là rất khó cho anh trong việc này. em ổn, đừng lo
- ngốc này, đây là công việc mà bố anh ép buộc anh phải làm.
- bố anh??
- bỏ đi, em không hiểu được đâu. Khoảng thời gian này, phải bên cạch anh đó
- em không hiểu
- vào thôi. Bảo trùm mũ áo khoác tôi lại. Lạnh lắm đó
- cái anh này, lúc nào cũng vậy. Haha
- nhớ đi học đó
- ơ ơ biết rồi
- anh về đây. Chiều gặp
Chiều đến lớp, tôi gặp Nam
- đến lớp rồi hả??
- Nam. ừ, mình đi học lại rồi
Nam lao đến khoác tay tôi
- tốt rồi
- cậu.....
- chỉ muốn chúc mừng cậu thôi. Gặp lại cậu mình vui quá
- mình mới nghỉ học có 3 ngày thôi mà
- cậu làm như thời gian đó ngắn lắm đấy. Bố cậu ổn chứ??
- ừ.
- nghe nói công ty Bảo là nơi gây ra vụ tai nạn đó
- ừ
- 2 cậu ổn chứ??
- ừ. Cứ tỏ ra ko biết nhau, nhưng hình như bố cậu ấy biết chuyện gì đó.
- bố ư?? Cậu suy nghĩ nhiều qá rồi đó
- thật sao? Mình cũng hy vọng vậy
- nào, vào lớp thôi. Đừng suy nghĩ nhiều, nhanh già lắm đó
- biết rồi