1
xe đáp bánh, một vùng đất tươi mới chào đón tôi. Nơi đây có cỏ xanh trải bát ngát, mặt trời đã hé lên những bông hoa hướng dương nở rực rỡ, sương đọng lên cỏ đã khô dần. tôi đi vào làng, ở đây vẫn vậy, những ngôi nhà san sát nhau, trang trại đã mở rộng ra rất nhiều. cả vườn cũng vậy được bổ sung nhiều cây cối hơn. Tôi vừa vào thì bác chủ nhà cũng vừa ra
-ánh, là con đấy sao??
-Bác Tư, bác còn nhớ con sao??
-Cái con này, theo bác sống lên đây từ nhỏ, sao bác không nhớ cháu được
-Dạ
-Sao cháu về đây vậy? ba mẹ cháu đâu
-Cháu về đây thăm mọi người ạ. Với lại muốn chuyển xuống đây giúp bác làm việc được không ạ?
-Tất nhiên là được rồi
-Cháu không làm phiền bác chứ??
-Cái con bé này, với ta còn khách khí gì nữa
-Dạ, vậy con cảm ơn ạ
Tôi vào nhà dọn phòng và sắp xếp hành lí, thay đồ để làm việc
ở trang trại này, bác tư cùng mọi người làm mô hình VAC. ở đây thung lũng nhiều cũng có nhiều sông suối, đất đai màu mỡ. một vùng đất rộng lớn
- bác tư, làm gì để cháu phụ cho ạ
- con ra ngoài này, lấy ít cỏ vào cho bò ăn đi con. Từ sáng đến giờ nó chưa có gì bỏ bụng đang kêu đói đó kìa
Tôi lấy cỏ cho bò ăn
Trên thành phố
Nam: nè cô (ý kêu vân)
Vân: gì?
-Ánh đâu? Sao mấy hôm nay tôi không thấy cô ấy
-Bộ tôi là mẹ ánh hả? cô ấy đi đâu sao tôi biết đk
-Bạn bè kiểu vậy đấy, cô đúng là đồ vô tâm mà
-Anh có tâm chắc, ánh không phải bạn anh à?
-Cô đúng là đồ nhiều cn mà
-Anh thì ít quá hừ
-Cái đồ con gái như cô thì ma nó rớ và. Đồ NHIỀU CHUYỆN
-Coi như tôi nhiều cn vậy? anh không nghe chỗ ánh ở thì thôi
-Sao?? Cô biết à? Nói tôi nghe đi
-Không
-Sao vậy?? nói đi
-Làm osin 1 tuần, tôi nói. Ok
-Sao??
-Anh chỉ cần trả lời được hay không thôi
-Nhưng….
-Vậy thôi
-Được rồi. tôi đồng ý
-Tốt, địa chỉ này. Công việc của anh sẽ bắt đầu vào ngày mai
Đọc được địa chỉ, vội phóng xe đi. Khoảng một tiếng là tới nơi, anh thấy Ánh đang làm việc dưới một nông trại nhỏ. Có vẻ là trốn tránh một sự việc nào đó. Gặp được , vui mừng lắm, nhưng không thể gặp cô ấy ngay lúc này được, bởi biết rằng người cô ấy cần ở bên cạnh lúc này không phải mình
Nam lái xe một mình đến thành phố. Phố về đêm, cảnh vật thật đẹp không giống tâm trạng mình bây giờ. Thoáng cậu thấy bóng của một chàng trai say rượu đang bị đám côn đồ xúm lại đánh. vội chạy đến xem. Thì ra là Bảo. cậu ta uống cho say mèm rồi còn gây sự với bọn côn đồ
-Bảo, cậu sao rồi, đứng dậy đi
-Cô ấy bỏ tôi rồi, cậu hãy đến bên cô ấy đi. Có thể sẽ thay tôi chăm sóc tốt cho Ánh
Nam đỡ Bảo đứng dậy và đấm bảo một cái
-cậu là thằng hèn, sao lại không đến bên cô ấy, sao lại bỏ mặc cô ấy lúc cô ấy rất rất cần cậu? sao lại ở đây be bét như thế này, trong khi cô ấy đang phải gánh chịu một tổn thương lớn vậy hả?? trả lời tôi đi. Tôi đã chấp nhận nhường cô ấy cho cậu, hy vọng cậu sẽ chăm sóc tốt cho Ánh. Nhìn cậu bây giờ đi, cậu có xứng đáng với Ánh không hả
-cậu bắt tôi phải làm sao hả ? Cô ấy bỏ tôi không một lí do, cậu còn muốn tôi đến bên cô ấy làm gì?? Làm gì đây? Cậu nghĩ tôi không phải chịu tổn thương sao? Cậu nghĩ tôi không buồn sao? Nhưng cô ta vẫn tay trong tay với người khác, còn đi chơi. Thử hỏi cô ta có nghĩ đến cảm giác của tôi không. Còn nói là tôi thua cậu ta? Cô ta chỉ vì lợi lộc, cô ta không yêu tôi.
Nam đấm Bảo them một cái nữa
-cậu tỉnh lại đi. Ánh chỉ xem Huy là anh trai. Cô ấy bên huy cũng chỉ là vì Huy mắc bệnh thôi. Người cô ấy thực sự yêu là cậu. người cô ấy chọn cũng là cậu đấy, cậu hiểu không vậy?? CỔ CHỌN CẬU
-vậy tại sao cô lại nói vậy với tôi? Cậu giải thích đi, tại sao cô ta lại rời xa tôi??
-Vì yêu cậu thôi. Mẹ cậu đã tìm đến Ánh và đe dọa cô ấy, bắt cô ấy phải rời xa cậu. vì lo cho cậu nên cô ấy đã phải rời xa cậu
-Mẹ tôi sao??
-Đúng vậy. huy biết và đã kể với tôi toàn bộ sự việc
-Vậy bây giờ cô ấy đâu rồi??
-Cô đang ở một tranng trại, địa chỉ đây. Cậu hãy đi tìm cô ấy đi, nói rõ tất cả
-Cảm ơn cậu.
Bảo chạy xe đi tìm ánh. Cậu gặp cô ở một bãi biển nhỏ của vùng. Bảo chạy đến ôm chầm lấy cô
- cuối cùng anh cũng tìm được em rôi
tôi đẩy Bảo ra
-bỏ tôi ra đi, chúng ta kết thúc rồi mà. Cảm ơn anh đã cứu tôi
-em vô tình vậy sao? Nói cho anh lí do chính đáng để anh chấp nhận rằng chúng ta đã xa nhau đi
-không phải tôi đã nói rồi sao?? Anh vẫn muốn nghe lại ư? Vào thôi, tôi không muốn vị hôn thê anh nhìn thấy sẽ hiểu lầm tôi mất
-được rồi, anh chấp nhận. chúng ta đường ai nấy đi. Chỉ cần em sống tốt như hiện tại là được rồi.
tôi vụt chạy đi, nước mắt không ngừng tuôn trào ra khóe mắt. bản thân biết mình không thể làm gì được. bất lực trước tất cả. 2 chúng tôi bước vào bữa tiệc
-Ánh, em đi đâu vậy?? anh tìm em nãy giờ á
-Anh Huy nè, em thấy hơi mệt, mình về nha
-ừ, em đợi anh lấy xe đã
-dạ
tôi bước ra khỏi bữa tiệc, tâm trạng không vui, nước mắt dàn dụa. huy lấy xe và đưa tôi về nhà. Tôi lên đóng chặt của phòng và khóc thầm một mình. Kết thúc thật rồi, mất hết rồi. đó là điều mình mong muốn sao? Tại sao bản thân mình lại làm vậy chứ.
Sáng hôm sau tôi nhận được tin nhắc của anh Huy :” mình hẹ hò em nhé”
-được ạ- tôi nhắn tin trả lời
ép bản thân cười, tôi đi đến chỗ hẹn với Huy. Anh chàng anh cũng khác thú vị, và còn con nít. Chúng tôi vào công viên chơi không biết bao nhiêu là trò
-mình chơi trò tàu lượn siêu tốc nha
-hả?? em sợ lắm
-có anh rồi, đi nào
-hihi, được rồi
tôi như đứng tim trước những gợn ranh của tàu, nhưng cũng vui, vì trước giờ tôi chư khi nào giám đi thử. Nỗi buồn như phút chốc biến mất
-em mệt chưa? Mình đi ăn nhé
-dạ.
huy chở tôi đến một nhà hang sang trọng gần đó. Tình cờ tôi thấy Bảo đi cùng Vy vào trong nhà hàng đó. Trái tim như nức lại. tôi kéo tay Huy lại và bảo:
-mình tìm nhà hàng khác đi anh
-sao vậy?
-em không muốn ăn ở đây
huy thở dài một tiếng rồi lái xe đi. Trong phúc chốc im lặng, Huy khẽ nói với tôi
-em yêu Bảo nhiều thế à??
-Sao? :o
-Anh đã nhìn thấy em và cậu ấy ở bể bơi tối hôm đó. Lúc nãy cũng vậy, anh thấy Bảo cùng Vy đi vào nhà hàng đó.
-anh đã thấy em và Bảo ở đó?? Nhưng
-em không cần giải thích đâu, lúc em chạy đi, anh thấy em vừa chạy vừa lau nước mắt. cậu ta cũng vậy? vì anh sao???
-Không phải, chỉ là không hợp nhau nên chia tay vậy thôi. 2 người, 2 thế giới khác nhau. Cuộc sống vốn vậy mà, điều mình thích chưa chắc nó đã thích mình. Cố đẩy bản thân mình ra xa
-Em vẫn yêu cậu ta nhiều lắm, đừng vì anh mà đánh mất tình yêu thực sự của mình, đừng để anh cảm thấy bản thân như được thương hại vậy. những ngày qua vậy là đủ lắm rồi. “anh muốn người anh yêu được hạnh phúc”. Em chỉ thực sự cười khi ở bên cậu ta
-em không thể
-để anh chở em về nhà. Anh cũng mệt rồi, để hôm nào anh dẫn em đi ăn bù nha
Thực sự bản thân không biết làm gì bây giờ nữa, tôi cảm thấy bản thân là người mang lỗi, nhưng không sao hiểu được mình cần phải làm gì lúc này. Bản thân nặng nề
màn đên nhẹ nhàng buông xuống, một dụ ý nhỏ khẽ len lỏi vào đầu tôi. Đúng rồi, mình sẽ đi, đi khỏi những mệt mỏi này, mình sẽ đi tìm niềm vui. Tôi nhắn tin, hẹn Huy ra công viên gần nhà
buổi sáng hôm sau, tôi thu dọn đồ đạc, đóng cửa nhà. Lên chuyến xe buýt đầu tiên. Mình sẽ về trang trại, nơi mà mình lớn lên, nó sẽ có rất nhiều niềm vui