Phong Ngân cắn chặt môi, trên mặt không còn chút huyết sắc, "Ngươi muốn ta khổ sở, bây giờ ngươi đã làm được rồi đó."
Phong Tử Thê có chút khó lý giải, "Ta chỉ nghĩ chia rẽ các ngươi, nhưng khi thấy ngươi khổ sở như vậy, ta bỗng nhiên lại hối hận. . . . . ." Hắn than nhẹ một tiếng, vươn tay muốn vuốt ve gương mặt của Phong Ngân.
Phong Ngân bỗng chốc đẩy ra tay của hắn, khó khăn kéo cái chân thọt đi, chàng muốn đi tìm Tư Ngạo Trần, đi tìm hắn tới cứu nàng; đồng thời cũng đem mình đẩy vào địa ngục! Lúc này, chàng chỉ hận. . . . . . Ông trời tại sao hiện tại không lấy luôn tính mạng của chàng!
Sau khi dem Tư Ngạo Trần đẩy vào phòng, Phong Ngân cũng vô lực, ngã trên mặt đất, ho đến tê tâm liệt phế, máu tươi tràn ra nhuộm đỏ khắn lụa trắng tinh, nhưng sự thê lương trong lòng làm chàng không còn cảm giác đau đớn, đau đớn thân thể vĩnh viễn không vượt qua đau đớn trong lòng!
Phong Ngân mê man nhìn phía trước, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen.
Bên trong nhà chợt truyền ra một tiếng kêu thê lương!
Là Ngưng nhi!
Hắn bỗng chốc đứng lên, không nhịn được muốn đẩy cửa ra.
Vào lúc này, cửa bị một bước mở ra, Như Tuyết Ngưng tóc tai bù xù từ bên trong vọt ra.
"Ngưng nhi." Phong Ngân nghĩ kéo nàng lại.
Nàng lại giống như gió lốc điên cuồng chạy đi.
"Chuyện gì xảy ra?" Phong Ngân ánh mắt phức tạp nhìn Tư Ngạo Trần đang ngã ngồi trên mặt đất.
Tư Ngạo Trần ngồi như người mất hồn, mờ mịt nhìn Phong Ngân, giống như là lầm bầm lầu bầu nói: "Ta mới vừa cởi bỏ huyệt đạo của nàng, nàng liền đánh một chưởng về phía ta, sau đó chạy ra ngoài. . . . . . Tại sao nhìn thấy ta, nàng lại thê lương như vậy?"
"Ngưng nhi. . . . . ." Phong Ngân vội vàng đuổi theo, nàng chạy trốn quá nhanh, chàng chân khí tán loạn căn bản không cách nào theo kịp, chỉ có thể cắn răng chịu đựng đau đớn sôi trào trong cơ thể, vẫn cứ đuổi theo nàng.
Nàng đã chạy đến bên hồ băng, nàng định làm cái gì?
"Ngưng nhi, đừng!" Phong Ngân kêu lên.
Kèm theo tiếng hô của Phong Ngân, nàng nhảy xuống, nhảy xuống nước.
Hồ nước lạnh thấu xương, Phong Ngân nghĩ cũng không nghĩ nhảy xuống theo, ra sức bơi tới hướng nàng.
Hắn bơi tới bên người nàng, vội vàng kéo nàng. Hồ nước này không quá sâu, nước vừa đến cằm của nàng.
"Ngưng nhi." Phong Ngân kinh hoảng nắm chặt nàng.
"Buông ta ra!" Như Tuyết Ngưng giãy giụa, dùng sức muốn hất tay của chàng ra.
"Nàng muốn làm gì?" Nước lạnh thấu xương làm hai người cóng.
Phong Ngân mang nàng vào bờ, nàng phản kháng, hai người cứ giằng co trong nước.
"Ngưng nhi." Vẻ mặt Phong Ngân khổ sở nhìn nàng.
Nàng chợt giơ tay lên, hung hăng đánh cho Phong Ngân một cái tát, trên mặt cũng là vẻ xấu hổ.
"Ngươi mạnh khỏe! Ngươi rất tốt! Ta làm như vậy không được sao? Ta đã không để ý liêm sỉ muốn ngươi cứu ta, nhưng ngươi lại đi tìm nam nhân khác !" Thân thể của nàng bởi vì kích động cùng rét lạnh mà càng run rẩy.
Phong Ngân nhìn nàng, chợt nắm cổ tay nàng, bắt mạch, trầm ngâm thăm dò mạch tượng của nàng.
"Buông ta ra!" Nàng vẫn còn giãy giụa kịch liệt.
"Đừng động!" Phong Ngân gầm nhẹ.
Phong Ngân muốn biết hồng trần tán trong cơ thể nàng hiện tại như thế nào, bởi vì chàng đã phát hiện chỗ nước trong hồ quanh thân nàng vừa nãy đang bốc khói lên, điều này cũng làm cho trong lòng chàng vui mừng, chẳng lẽ hồ nước này chính là nước lạnh trong sách thuốc ghi lại, nói như vậy, vừa lúc có thể giải độc cho nàng.
Hồng trần tán cũng không phải lại xuân dược bình thường, trúng hồng trần tán, nếu không cá nước thân mật để giải độc, thì một canh giờ sau độc sẽ phát tác mà chết; nhưng là, trừ cách đó ra, còn có một cách khác, chính là tìm được nước lạnh. Nhưng loại nước này cực kỳ hiếm thấy, không ngờ nàng lại đánh bậy đánh bạ đụng phải.
Hiện tại xem mạch tượng của nàng, hồng trần tán trong cơ thể nàng quả thực là đã được giải.
Trong mắt Phong Ngân thoáng qua một tia vui mừng, bỏ tay của nàng ra."Nàng không sao."
Đáp lại chàng, lại là một cái bạt tay, "Ta không sao?" Nàng cười lạnh nói: "Ngươi không phải muốn đem ta ném cho tên nam nhân kia sao? Ngươi là quân tử cao cao tại thượng làm sao có thể để ma nữ ta vào mắt chứ?"
Hận ý trong mắt nàng đâm vào trong lòng Phong Ngân, "Ngưng nhi, không phải như vậy. . . . . ." Phong Ngân khổ không thể tả, không biết nên giải thích như thế nào.
"Ngưng nhi?" Nàng cười lạnh, "Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy? Đừng gọi ta như vậy! Ngươi làm ta buồn nôn!"
Nàng cười thê lương, "Uổng cho Như Tuyết Ngưng ta tự mình đa tình, lại đi coi trọng nam nhân như ngươi!"
Nàng càng cười càng điên cuồng, gió núi thổi làm bay sợi tóc nàng, trong mắt nàng mang theo sự lạnh lùng, nhìn Phong Ngân, "Tốt, rất tốt, ngươi đã vô tâm, ta liền đoạn tình! Nếu ta đối với ngươi còn một chút tình cảm nào, Như Tuyết Ngưng ta liền không được chết tử tế! Một ngày nào đó, ta muốn ngươi phải hối hận vì việc hôm nay ngươi đã làm với ta!"
Vậy sao? Nàng muốn chàng hối hận? Trên mặt Phong Ngân hiện lên nét cười cô đơn, vẻ mặt này làm người ta không đành lòng nhìn thấy.
Phong Ngân từ từ đi trở về phòng của mình, ngẩng đầu liền thấy phong Tử Thê tựa vào bên cạnh cửa nhìn chàng.
"Ngươi còn không đi? Nàng sẽ giết ngươi!" Ánh mắt mệt mỏi nhìn hắn, giọng nói luôn dịu dàng lúc này đã biến thành khàn khàn.
Phong Tử Thê thấy Phong Ngân toàn thân ướt đẫm, "Ngươi làm sao vậy?"
Phong Ngân cô đơn cười một tiếng, "Tất cả đều như ngươi mong muốn, nàng sẽ không tha thứ cho ta. Ngươi đi đi, nàng sẽ không lưu tình, nhất định sẽ giết chết ngươi."
"Vậy còn ngươi?" Phong Tử Thê kinh ngạc nhìn chàng hỏi, hắn chưa từng thấy qua vẻ mặt Phong Ngân như vậy, giống như thất hồn lạc phách.
"Ta cũng sẽ đi, nàng đã luyện thành Toái Tâm ấn, chuyện của ta cũng đã làm xong." Hắn khổ sở cười một tiếng, "Toái Tâm ấn, quả thật là một chút cũng không có vết tích a. . . . . ."
"Chúng ta cùng đi?" Phong Tử Thê kích động, mang theo chờ mong nhìn Phong Ngân.
Phong Ngân nhìn hắn một cái, dời mắt đi, nhìn ngoài cửa sổ một hồi lâu, "Ta muốn ngươi giúp ta một việc."
"Cái gì? Ngươi nói." Vẻ mặt Phong Tử Thê sáng lên, "Ta giúp ngươi một việc, ngươi sẽ ở chung một chỗ với ta sao?"
Phong Ngân không trả lời, chỉ nhàn nhạt nói: "Ta muốn ngươi cứu một người."
Băng tuyết bao trùm núi Tuyệt Phong, Tư Ngạo Trần đứng ở cửa Phi Tuyết cung, lưu luyến không rời nhìn Như Tuyết Ngưng.
Như Tuyết Ngưng cười nhạt, "Tiễn người ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt, kính xin Thiếu Thành Chủ đi đường cẩn thận."
"Tuyết Ngưng. . . . . ." Tư Ngạo Trần có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại nghẹn ở cổ họng, không cách nào nói ra một câu.
"Được, ta ở Tư Kiếm Thành chờ nàng!" Cuối cùng, hắn thâm tình nói ra câu này.
"Ừ." Như Tuyết Ngưng mỉm cười dịu dàng, thẹn thùng e lệ, chỉ đáp một tiếng.
Một tiếng này, cũng đủ rồi, vậy là đủ rồi.
Tư Ngạo Trần mặt mũi tràn đầy mỉm cười nhảy lên ngựa, vẫy tay với Như Tuyết Ngưng.