Thể loại: sủng, ngọt, lắng, cảm
Số chương: 31c + 2pn
Editor: Elvie Yuen, Huong Dang, Kazumi, Pingki, Lin Hà
Beta: Elvie Yuen
Anh sẽ đến cùng em, nếu giữa đường bão nổi
Nếu gió gầm, đêm tối bỗng choàng buông
Còn em ơi, nếu lạc giữa phố phường đô hội
Anh sẽ đợi em ở phía cuối con đường.
Lục Hân Nhân vì cái chết của em gái Hân Duyệt mà tự trách bản thân.
Suốt nửa năm dây dưa với Kha Cẩn Niên, cô cuối cùng có thể thoát khỏi anh.
Vốn chỉ muốn đến một nơi nào đó để chuộc lại lỗi lầm của mình, cũng không hề muốn mở lòng yêu thương bất cứ ai.
Vận mệnh xui khiến cô gặp được An Thành – một người đàn ông trước mặt người khác thì thong dong bình tĩnh, nhưng mỗi khi ở trước mặt cô thì lại càn rỡ ngang ngược vô hạn.
Anh, là khát vọng là bình minh cô hằng ao ước.
Trong muôn dặm trùng khơi biển người mênh mông gặp được người ta hằng chờ mong — chính ngay tại lúc ta mải miết chạy trốn bóng đêm tăm tối, ta gặp được ánh sáng đời mình.
Đoạn trích:
1. Hân Nhan nhìn anh, cười như không cười nói, “An Thành, anh khi nào lại trở nên biết chịu trách nhiệm thế hả? Đừng nói với tôi là bất cứ người phụ nữ nào đã lên giường với anh rồi thì anh cũng rủ rê họ về nhà sống chung đó nha? Mấy lời nói giỡn này của anh chẳng hề buồn cười tí nào.”
Anh trừng mắt nhìn cô trâng trối, ánh mắt hận đến nỗi muốn bóp chết cô ngay lập tức. Trong cơn thịnh nộ, anh xoay người mở cửa vào nhà, sau đó lại hung hăng đóng sầm cửa lại. Anh giờ chỉ muốn cái người phụ nữ đáng ghét đó tự sinh tự diệt luôn đi.
2. “Đừng tự dằn vặt bản thân mình, anh không phải có ý đó. Anh chỉ giận tại sao không gặp em sớm hơn, lại để em yêu người khác trước anh.”
3. Buông ly trong tay xuống, anh chân thành nhìn cô và nói, “Hân Nhan, anh không quan tâm người khác nói gì về em. Em phải biết rằng hiện tại anh là bạn trai của em, em chỉ cần đem mọi sức lực ứng phó mình anh. Em muốn anh vui thì anh sẽ cười hết cỡ. Em muốn chọc anh giận thì anh sẽ mặc cho em làm. Em muốn anh làm gì cũng được, chỉ cần đừng bỏ mặc anh. Anh giờ chỉ hận là không thể chiếm hết tất cả thời gian không gian của em, suốt ngày quanh quẩn bên em, không để em suy nghĩ đến bất cứ điều gì khác.”
Anh nói vẻ rất bình thản, mỗi chữ mỗi câu như rót mật vào tim. Cô biết rõ anh thật sự quan tâm mình.
Vì thế cô cũng chỉnh lại thái độ, mỉm cười nói với anh, “Có ai mà ngang ngược giống anh vậy chứ.”
Anh còn ngạo nghễ đắc ý trả lời, “Ông cố của anh năm đó xuất thân từ sơn tặc, xuống núi đoạt lấy bà cố của anh, mới có anh của hôm nay. Ngang ngược là gien di truyền nhiều đời nhà anh rồi.”
4. Cao Tuấn cười nói, “Nếu không phải bởi vì cô, tôi thật sự sẽ không thấy được một An Thành như thế này.”
Cô nghiêng đầu vẻ mặt đầy khó hiểu, “Như thế nào?”
“Trước khi biết cô, mỗi lần cậu ta gọi điện thoại cho tôi thì rất ít khi nói về phụ nữ, ngẫu nhiên nói tới thì cùng lắm phàn nàn nào là thiên kim nhà ai lại bám lấy cậu ta không buông, hay là mới tuyển được thư ký dáng rất bốc lửa, đại loại như vậy.”
Hân Nhan khẽ cười, “Đó mới là tác phong của anh ấy.”
“Thế nhưng những lúc sau này gọi tới, chủ đề đã thay đổi hoàn toàn, chỉ luôn xoay quanh một cô gái. Nhưng cái người kia thì cứ úp úp mở mở, không chịu nói thẳng, luôn quanh co lòng vòng. Hôm nay thì hỏi tôi có bao giờ gặp được một cô gái mà tôi chỉ muốn bóp chết cô ta hay không, hôm sau lại hỏi tôi làm sao để hẹn một cô gái mà không bị cô ấy từ chối. Tôi khi đó còn cảm thấy buồn cười, cậu ta phong lưu khắp chốn, cần gì tôi phải dạy chứ. Tôi còn hỏi ngược lại cậu ta rằng sao hỏi tới hỏi lui đều cùng một cô gái thế, thì cậu ta sẽ cúp máy ngay lập tức. Cô biết tại sao không, chính bởi vì cậu ta không muốn nói. Mãi cho đến một ngày, cậu ta uống say mèm, sau đó gọi cho tôi, một mực gọi tên của cô, lúc đó tôi mới biết được thì ra cậu ấy thật sự rơi vào lưới tình rồi.
5. Hân Nhan vừa đi vừa lựa thức ăn, cô lấy thit bò trong tủ đá ra, quơ quơ trước mặt anh, “Thịt bò nấu với khoai tây, ăn không?”
Anh gật đầu, “Ăn.”
Đi được hai bước, cô lại cầm hộp nấm kim châm lên, thuận miệng hỏi, “Gà xào nấm kim châm, ăn không?”
Anh vẫn mỉm cười gật đầu, “Ăn.”
Cô lại tiến về trước hai bước, nhìn thấy chân gà tươi, cầm trong tay, hỏi anh, “Gà KFC, ăn không?”
Anh lại gật đầu, cười hết sức ngọt ngào, “Ăn. Chỉ cần em làm thì anh ăn tuốt.” Sau đó còn kề sát tai cô, nhỏ giọng nói, “Và em phải ăn cùng anh nữa.”
Hơi thở ấm áp quấn quýt bên tai, mặt cô bỗng đỏ cả lên