Mười giờ đêm.
Trụ sở chính của E.M.
Một gã đàn từ bên ngoài tất tả chạy vào báo cáo.
- Đại ca, cô ta được cứu đi rồi, có hai người, một người cùng nghề với chúng ta, mã số , người còn lại không rõ danh tính, người của chúng ta cử đi đều mất liên lạc rồi.
- Tất cả sao?
Tử Tuấn nhíu mày, bởi vì đối thủ là M nên người bọn họ cử đi đều thuộc dạng lão làng, cho dù không bắt được cô ta cũng không đến mức toàn quân bị diệt được.
Tên đàn em gật mạnh đầu, trên trán phủ một lớp mồ hôi lạnh.
- Vâng.
Tất cả đều mất liên lạc vào mười phút trước.
Tử Tuấn nhấc điện thoại gọi tới một dãy số, đầu dây bên kia mất một lúc mới nghe máy.
- A lô.
- , cậu có ý gì hả? Sao lại giúp M đối phó với tôi?
Bình thường không nghe lời tổ chức thì thôi, lần này còn giúp người ngoài đối phó người nhà nữa.
Người bên kia cà lơ phất phơ đáp lại.
- Tôi với anh là ở thế cạnh tranh, tôi không giúp M chẳng lẽ giúp anh?
- Cậu...!
Hiếm người biết Công ty chạy việc vặt E.M chỉ là một nhánh nhỏ, trụ sở chính của công ty nằm bên Mỹ với số lượng hơn mười nghìn người được chia thành nhiều bộ phận khác nhau, tất cả đều dùng số hiệu để phân biệt lẫn nhau, trong đó có một người cực kỳ có năng lực nhưng lại không chịu sự khống chế của tổ chức, người đó chính là này.
Tử Tuấn không biết danh tính thật của anh ta, chỉ biết năng lực của người này rất mạnh, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ gần như là một trăm phần trăm.
Cấp trên của anh ta từng nhiều lần muốn câu anh ta về bộ phận của mình nhưng anh ta lại đầu quân cho bên đối thủ của bọn họ, khiến bọn họ hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại chẳng thể làm gì.
- Sao? Nhiệm vụ thất bại rồi hả? Chúc mừng nha!
Ba câu liên tiếp, câu sau chói tai hơn câu trước, khiến người nghe cực kỳ muốn giết người.
Tử Tuấn đập mạnh tay lên bàn, cả người căng cứng để lộ ra cơ bắp vạm vỡ, hắn gần như gào lên.
- Khốn khiếp, mày đợi đó cho tao!
Đáp lại hắn vẫn là giọng nói thiếu đòn kia.
- Không đợi đâu.
Nói xong điện thoại cũng tắt luôn, đến khi Tử Tuấn gọi lại đã là thuê bao, hắn nghiến răng nghiến lợi phân phó đàn em.
- Đi điều tra tên còn lại cho tao.
- Không cần đâu.
Cửa được đẩy ra, Mạc Hoàng Quân mặc đồ đen, vác gậy sắt đi vào.
Anh đội mũ lưỡi trai màu đen che khuất trán, phía dưới là khẩu trang cũng màu.
Áo khoác đen kết hợp với quần tây và giày thể thao cũng màu đen nốt.
Trông anh gọn gàng sạch sẽ, bước đi nhẹ nhàng không phát ra chút tiếng động, cả người đều ngập tràn hơi thở chết chóc, nhất là ánh mắt kia, cực kỳ hung dữ, vừa nhìn đã biết là một phần tử cực kỳ nguy hiểm.
Tử Tuấn lập tức đứng dậy, cả người nằm trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
- Sao mày lại đến đây?
Hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới người này sẽ tìm đến tận trụ sở của E.M, trong lòng không hiểu sao lại thấy hoảng loạn, bắp tay trên người cũng căng như dây đàn.
Hoàng Đông không trả lời mà giáng cây gậy sắt về phía hắn, Tử Tuấn nhanh nhẹn lăn người sang một bên né tránh, gậy sắt rơi xuống chiếc máy tính đặt trên bàn, màn hình máy tính vỡ thành nhiều mảnh, những người trong phòng câm như hến, đến thở mạnh cũng không dám.
Cùng lúc này, đám tay chân của E.M nghe tiếng động đồng loạt chạy tới, từ tầng trên đến tầng dưới, trong chớp mắt căn phòng đã đầy người, ai nấy đều cầm vũ khí trên tay, vẻ mặt cảnh giác cao độ.
...!
Mười giờ bốn mươi lăm phút.
Dưới đất người nằm la liệt sống chết không rõ, Hoàng Đông đạp lên bụng một tên, lạnh giọng hỏi.
- Ai là người thuê mấy người? Nói!
Gã đàn ông dưới chân anh không ngừng giãy giụa, tay hắn với đến cây gậy sắt gần đó nhưng bị anh đập gậy sắt vào cổ tay khiến hắn la oai oái, anh chê hắn ồn nên đập thêm một cú vào đầu khiến hắn gục hẳn.
Tử Tuấn nhìn đám người nằm la liệt dưới đất, vẻ mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ.
- Không dám giết người? Đúng là cùng một bọn với M có khác.
M cũng không giết người, vì điểm yếu này mà cô từng ăn không ít khổ, nhưng Hoàng Đông không như thế, anh đá tên dưới chân mình đi rồi lao thẳng đến đập mạnh cây gậy sắt về phía Tử Tuấn, hắn theo phản xạ nhắm mắt lại nghiêng đầu sang một bên.
Rầm!
Gậy sắt sượt qua mặt hắn, đâm thẳng vào bức tường bên cạnh, lực đạo rất mạnh, hơn nửa thanh sắt đều xuyên qua bức tường kia.
Hai mắt Tử Tuấn mở to, trong đôi mắt đều tràn ngập khủng bố, hắn không dám tưởng tượng nếu thanh sắt kia đâm trúng đầu mình sẽ có hậu quả gì.
Mấy tên còn lại nhìn thấy cảnh tượng này cũng đồng loạt lùi ra sau.
- Bây giờ chịu nói chưa? Nếu còn chưa nói, công ty của các người sẽ phải đóng cửa đấy.
Bị dạy dỗ một trận, Tử Tuấn thành thật hơn rồi, hắn lắp bắp nói.
- Lâm...!Lâm Đình Vũ.
- Nói sớm có phải hay hơn không.
Hoàng Đông rút gậy sắt ra ném lên sàn nhà rồi nghênh ngang đi ra ngoài, suốt đường đi không một ai dám ngăn cản anh, người nào người nấy đứng im như tượng.
Sau khi rời khỏi trụ sở, anh rút điện thoại ra khỏi cho một người.
- Tôi muốn mua tin tức của hai người.
Đầu dây bên kia có vẻ mới ngủ dậy, cất giọng lười biếng.
- Ai?
- Lâm Đình Vũ và người chạy việc vặt mã số .
- Bọn họ làm gì cậu à?
Hoàng Đông không trả lời cậu ta, chỉ nói.
- Ra giá đi.
Anh không có bạn bè, hầu hết các mối quan hệ đều dùng tiền và lợi ích để duy trì.
Bên kia cũng biết điểm này nên không hỏi thêm.
- Vậy cậu chuyển khoản đi, giá trên mười con số đấy.
- Tôi biết rồi.
Hoàng Đông còn chưa ngắt máy, đầu dây bên kia đã nhận được tiền rồi.
Anh ta nhìn con số trên màn hình xong, mém sặc nước bọt.
Một triệu đô?
Thằng này hôm nay uống nhầm thuốc à?
Kệ đi, hiếm khi kiếm được món hời như vậy.
Hai tay người đàn ông múa cực nhanh trên bàn phím, một loạt tư liệu bắt đầu xuất hiện dày đặc trên màn hình, đợi khi tìm thấy tư liệu người cần tìm, anh nhấn phím enter một cái.
- Tư liệu đã gửi vào email của cậu rồi đấy.
- Cảm ơn.
- Hoàng Đông, hôm nay cậu uống nhầm thuốc à?
Tự dưng cảm ơn anh ta, anh làm anh ta sợ đấy.
- ...!
Hoàng Đông thẳng thừng cúp máy, cũng block luôn anh ta.
Làm xong, anh lái xe quay lại chung cư Tân Thời và canh chừng ở đó cả đêm, tới sáu giờ sáng mới về.
Một giờ sau, Minh Hạ cũng từ tòa của chung cư đi ra, vì tối qua không được ngủ đủ lại thêm bị thương nên sắc mặt cô nhợt nhạt, dưới mắt có quầng thâm mờ, nhìn cực kỳ thiếu sức sống.
Đây là lần đầu tiên chú Đằng nhìn thấy cô nhếch nhác như vậy, ông không khỏi ngạc nhiên nhìn cô.
- Mợ chủ, hôm qua cô ngủ không ngon sao?
Minh Hạ gật đầu, uể oải đáp.
- Vâng, chắc lạ chỗ nên cháu hay thức giấc giữa chừng.
- Vậy cô mau lên phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay đừng đi làm nữa.
- Vâng ạ.
Dù sao Hoàng Đông cũng biết sự thật rồi, cô cũng chẳng việc gì phải giấu giếm anh làm gì, lại thêm giờ tay trái cô giờ đau đến không chịu được, dắt xe còn khó nói gì tới lái xe đi đến cửa hàng, nhưng mới đi làm ngày đầu đã xin nghỉ thì có hơi kỳ, thế là cô xin chú Đằng một người đến cửa hàng làm việc thay mình.
Chú Đằng vui vẻ đồng ý.
- Chuyện này mợ không cần lo lắng, tôi sẽ cho người làm ngay.
- Cháu cảm ơn.
Minh Hạ cảm ơn xong mới lết xác đi vào trong, cô mới bước vào phòng khách đã thấy anh ngồi ở ghế sô pha chờ sẵn.
- Ăn sáng chưa?
Sắc mặt của anh không tốt lắm, xem ra hôm qua cũng không được ngủ đủ giấc.
Cô nhẹ giọng đáp một câu.
- Em ăn rồi.
Hoàng Đông, em có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh, anh lên trên với em một lát nhé?
Hoàng Đông liếc nhìn khuôn mặt cô rồi tới cổ tay cô một cái rồi mới đứng dậy đi lên phòng anh.
Phòng của Hoàng Đông rất lớn, được tách ra làm ba gian.
Một gian là phòng ngủ, trong phòng chỉ có độc giường ngủ, cửa sổ làm bằng gỗ luôn đóng kín mít cả ngày, nhìn cực kỳ âm u.
Gian thứ hai là phòng thay đồ, chiếm diện tích không lớn lắm.
Gian thứ ba là phòng làm việc, gian phòng thiết kế rất đơn giản, ba giá sách, một bàn làm việc và một cái ghế ngồi.
Nhìn rõ là rộng lớn nhưng lại có cảm giác tù túng, bí bách.
Sau này cô có phàn nàn với anh vài câu, thế là anh đổi cửa sổ bằng gỗ trong phòng thành cửa thủy tinh trong suốt, đổi rèm tối màu thành rèm màu kem, trong phòng cũng được bố trí thêm hai cái ghế và một bàn trà, nhìn có sức sống hơn một chút, nhưng lại cực kỳ lạc quẻ với chiếc giường độc màu đen ở trong phòng, lúc đó cô còn ám chỉ gần xa nhưng bị anh cự tuyệt.
Nhưng lần này đi vào, cô phát hiện ra chiếc giường màu đen kia đã đổi thành một bộ sáng màu hơn khiến cô không thể không liếc nhìn nó thêm vài lần mới vào chủ đề chính.
- Chuyện hôm qua, làm sao anh biết là em vậy?
Cô nghĩ kỹ rồi, đằng nào anh cũng biết thân phận của cô thì cô cứ nói thẳng với anh thôi, người ta có câu khai thật sẽ được khoan hồng còn gì, vậy cô việc gì phải cố giấu giếm anh đến cùng rồi sống trong tâm trạng thấp thỏm bất an chứ.
Trong mắt Hoàng Đông lộ ra sự vui vẻ hiếm có, anh hỏi cô.
- Không muốn giấu anh nữa à?
Minh Hạ xụ mặt, thành thật nói.
- Anh biết rồi, em giấu cũng vô ích.
Mà anh nói đi, anh biết thân phận thật của em từ lúc nào?
Cô thực sự nghĩ nát óc cũng không ra bản thân để lộ sơ hở ở đâu, vò đầu bứt tai cả đêm cuối cùng vẫn phải xách dép đến hỏi anh tìm câu trả lời.
Hoàng Đông chậm rãi giải thích.
- Từ lúc em thay băng vết thương cho anh ở khách sạn Đế Hoàng.
Từ lần đầu gặp cô, anh đã cảm thấy cô cực kỳ quen thuộc với mình nhưng lại không nhớ ra đã gặp cô ở đâu, thân phận của cô cũng rất bí ẩn.
Ngay cả tổ chức tình báo lớn nhất khu vực Đông Nam Á cũng không có tư liệu của cô.
Cô giống như đột nhiên xuất hiện ở thế giới này vậy.
Mãi đến một lần anh có hỏi cô lý do vì sao cứ thắt nút cỏ bốn lá mãi, lúc đó cô nói đấy là sở thích và là tín ngưỡng của cô.
Điều này khiến anh bất chợt nhớ đến một người, người đấy cũng lấy cỏ bốn lá làm biểu tượng.
Thế là anh bắt đầu điều tra từ manh mối đó, sau khi thực hiện phương pháp loại trừ thì còn lại một người phù hợp.
Đó chính là người chạy việc vặt chuyên nghiệp M.
Cô ta có chiều cao, tuổi tác tương đương cô và quan trọng nhất là cả hai người đều có đôi mắt hoa anh đào tuyệt đẹp, vừa gợi cảm lại mang theo vẻ cấm kỵ.
Minh Hạ vẫn cảm thấy chưa đủ thuyết phục cho lắm, cô lại hỏi tiếp.
- Thế sao anh không nghĩ là Hạnh Dung đi, cô ta cũng có ngoại hình giống em mà?
- Đôi mắt của cô ta không sạch sẽ như em.
Cô ta cũng không phải loại người dễ dàng giúp đỡ người khác.
Nhưng cô thì có, cho dù quen biết hay không quen biết, cho dù bản thân có đang gặp nguy hiểm hay không, chỉ cần cô nhìn thấy người khác gặp nguy hiểm, cô sẽ bỏ mặc tất cả để cứu người đó.
- Thật à?
Minh Hạ nhẫn nhịn cảm giác muốn soi gương xem mắt mình như thế nào, bây giờ cô chỉ muốn giải đáp hết tất cả thắc mắc trong đầu mình thôi.
- Thật.
- Vậy lần sau em sẽ đeo thêm kính dâm, như thế sẽ không bị người ta nhìn ra nữa.
Hoàng Đông:...!
Còn có lần sau à? Bị một lần còn chưa biết chừa hả?.