Chín giờ.
Chung cư Phúc Linh.
Phòng ngổn ngang người nằm, không rõ sống chết.
Trong phòng không có nhiều đồ đạc ngoài một chiếc giường và ba cái máy tính, tất cả đều đã bị đập vỡ, trên giường còn có vết máu.
Ở góc phòng, một cô gái ngồi yên lặng ở đó, đầu cô được trùm một chiếc áo khoác đen nên cô hoàn toàn không biết xung quanh xảy ra chuyện gì, bên ngoài hành lang vẫn vang lên tiếng đánh nhau khiến tim cô đập liên hồi vì sợ.
Mới ba mươi phút trước, một nhóm người đột ngột xông vào phòng cô, nhìn dáng vẻ hình như không phải tới bắt mà là muốn lấy mạng cô.
Cứ tưởng bản thân chết chắc rồi thì một người đàn ông tới cứu, áo khoác trên đầu cô bây giờ là do anh ta trùm lên.
Rầm!
Trước mặt cô dường như có thứ gì đó đổ xuống, Cổ Đoá muốn đưa tay gỡ áo khoác ra nhưng bị một bàn tay chặn lại.
- Đừng gỡ.
Cô lập tức dừng lại động tác, để anh ta đỡ mình dậy rồi đi ra ngoài.
Không biết vì sao nhưng cô cảm thấy mùi hương trên áo khoác rất quen thuộc, giọng nói kia cũng vậy, cô đánh bạo gọi một tiếng.
- Anh Phong, là anh phải không?
- Không phải.
Cổ Đoá chợt mỉm cười, cô nói.
- Em biết là anh mà.
Bước chân của người đàn ông dừng lại.
Quy tắc đầu tiên và tiên quyết của người chạy việc vặt là gì?
Không được để lộ thông tin và khuôn mặt của mình cho người khác biết.
Nếu để người thứ ba ngoại trừ ông chủ của mình biết, giết không cần hỏi.
Nhưng cô gái này là mạng của anh ta, sao anh ta có thể xuống tay với cô được?
Đúng vậy, Cổ Đoá chính là Tú Linh, là cô "em gái mưa" mà anh hay treo trên miệng khi giới thiệu cô với mọi người.
Có lẽ mấy người kia sẽ không ngờ tới hacker khét tiếng trong giới chạy việc vặt lại là một cô gái còn trẻ tuổi như vậy.
- Không phải, cô nhận nhầm người rồi.
Tú Linh không nói tiếp, anh không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần cô biết là anh vậy là được rồi.
Việt Phong đưa cô xuống dưới tầng, trên đường đi có dừng lại vài lần do gặp tập kích nhưng anh xử lý rất nhanh, chưa đầy mười phút đã đưa cô lên xe thành công.
Đợi cả hai lên xe rồi cô mới quay sang hỏi anh.
- Em có thể lấy áo xuống được chưa?
- Được rồi.
Anh vừa nói xong đã gỡ áo cho cô luôn, Tú Linh quay sang hỏi anh.
- Anh phát hiện ra thân phận của em từ lúc nào?
Người bên cạnh thắt dây an toàn cho cô, giọng điệu thản nhiên.
- Em do anh nuôi lớn, em nghĩ xem?
Có thể ban đầu anh không nhận ra nhưng khi thật sự quan tâm đến một người, anh sẽ luôn có cách để biết mọi thứ về người đó.
Giống như vừa rồi cô không nhìn thấy anh nhưng vẫn có thể nhanh chóng nhận ra anh vậy.
Câu nói của anh rất bình thường, nhưng có thể do khoảng cách giữa hai người rất gần nên cô vẫn đỏ mặt.
Việt Phong cười cười nhìn cô.
- Tú Linh, em đã biết thân phận của anh rồi, em cũng nên bỏ ra cái gì đó cho anh làm phí bịt miệng chứ nhỉ?
Tú Linh:...!
Phí bịt miệng là cái gì?
Sau vài giây bất ngờ, cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cười nói.
- Anh không nỡ đâu.
Thắt dây an toàn cho cô xong anh không rời đi ngay, thản nhiên nói tiếp.
- Tại sao lại không nỡ? Em làm trong ngành này cũng biết quy tắc của bọn anh đúng không?
Anh cứ cố chấp muốn đòi phí bịt miệng, Tú Linh chỉ đành bất lực hỏi anh.
- Vậy em phải làm gì anh mới tha cho em.
Người nào đó chỉ chờ có thế, lập tức nói ngay.
- Lấy thân báo đáp đi.
Thấy cô ngờ nghệch nhìn mình như hiểu như không, anh hỏi cô.
- Tú Linh, em coi anh là gì?
Lần này cô trả lời rất nhanh.
- Ân nhân cứu mạng.
Cuộc đời cô mang ơn hai người, một người đã cứu cô khỏi trại buôn người, người còn lại chính là người đàn ông trước mặt này.
Đừng nói lấy thân báo đáp, anh muốn lấy mạng cô cũng được.
- Chỉ vậy thôi thật à?
Tú Linh không hiểu câu hỏi này của anh có ý gì nhưng cô vẫn gật đầu.
- Vâng ạ.
Việt Phong cảm thấy không vui, trong lòng nghĩ lẽ nào thời gian qua anh thể hiện chưa đủ rõ ràng hay sao? Vì sao đã lâu như thế rồi cô vẫn coi anh là ân nhân của mình chứ?
Anh không muốn làm ân nhân cứu mạng của cô, anh muốn làm người đàn ông của cô cơ!
Thấy anh có vẻ không vui, Tú Linh có hơi thấp thỏm không yên, cô hỏi anh.
- Anh sao vậy?
Việt Phong cảm thấy cô nhóc này lớn rồi, anh không thèm giấu ý đồ của mình, trực tiếp nói thẳng.
- Sau này em đừng coi anh là ân nhân cứu mạng nữa.
Tú Linh hoang mang, cô ngơ ngác nhìn anh.
- Tại sao?
- Vì anh thích em, muốn theo đuổi em, anh muốn em coi anh là một người đàn ông để đối đãi.
Nói xong anh hôn lên trán cô một cái để khẳng định chủ quyền, lúc anh định trượt xuống hôn môi cô, cô gái nhắm tịt mắt lại, hai tay siết chặt đai an toàn, nhưng cô không hề trốn tránh hay lùi ra sau.
- Sợ anh à?
Tú Linh lập tức mở mắt ra, thấy anh vẫn ở rất gần mình, chóp mũi của anh còn đụng lên má cô, cô hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh lại chỉ hít được mùi thơm trên người anh, thế là lúng túng quay mặt sang chỗ khác.
- Em căng thẳng, không phải sợ.
- Vậy có thích anh không?
Người nào đó thấp giọng trả lời, giọng nhỏ như muỗi kêu.
- Thích.
Thực ra cô cũng không biết tình cảm mình dành cho anh là gì, nhưng cô không ghét anh hôn mình nên chắc hẳn là thích.
- Tốt lắm.
Anh cuối cùng chịu ngồi ngay ngắn lại, đợi cô bình ổn rồi anh mới quay sang nói với cô.
- Chỗ ở của em hiện giờ không an toàn rồi, chỗ của anh cũng vậy, cho nên chúng ta đến nhà bạn em đi.
Chỗ ở của Hoàng Đông cây cao bóng cả, có gió giật cấp mười cũng không lo nhà sập.
- Vâng.
Tú Linh không ý kiến gì, ngoan ngoãn để anh sắp xếp.
Khi hai người đang lái xe đến nhà Hoàng Đông chơi à đến nhà anh lánh nạn thì chủ nhà vẫn đang đánh nhau với người ta.
Minh Hạ vẫn quy tắc cũ không giết người chỉ đánh gãy chân bọn họ, nhưng Hoàng Đông thì bạo lực hơn nhiều, đụng phải anh không chết cũng tàn phế, người nào người nấy thương tích đầy mình máu me be bét, ngay cả Tử Tuấn cũng bị đánh đến không gượng dậy nổi.
- Tao nghĩ bài học lần trước đã đủ để mày biết người nào nên động, người nào không rồi chứ nhỉ?
Hoàng Đông dẫm lên bàn tay đang định nắm lấy gậy sắt của Tử Tuấn khiến hắn hét lên vì đau đớn.
Minh Hạ đứng ở bên cạnh lập tức kéo tay áo anh, cô nhận ra chỉ cần nhìn thấy máu anh đều trở nên rất điên cuồng, nếu không phải có cô ở đây, những người nằm dưới mặt đất hiện tại đều đã là thi thể rồi.
Tình trạng này của anh khiến cô rất lo lắng, rất sợ mình lơ là một chút anh sẽ lại đi theo vết xe đổ trong cốt truyện gốc để rồi phải chết thảm.
Nhận ra sự lo lắng của cô, anh quay sang trấn an.
- Anh sẽ không giết hắn, em đừng lo.
Đoạn anh quay lại nhìn Tử Tuấn, gằn giọng hỏi.
- Ai sai mày làm?
- Không...!Không biết.
Tử Tuấn thật sự không biết người thuê là ai, E.M của bọn họ nhìn tiền làm việc chứ không nhìn người, việc phạm pháp gì đó càng không cần nói tới.
Hoàng Đông bực bội rút điện thoại ra gọi cho ai đó, sau đó anh chuyển điện thoại cho Tử Tuấn nghe, nghe xong sắc mặt hắn tái mép, lắp bắp hồi lâu mới rặn ra được ba chữ.
- Ông...ông...chủ.
Ông chủ?
Minh Hạ quay sang nhìn Hoàng Đông, trong đáy mắt đều là sự ngạc nhiên không hề che giấu.
Hoàng Đông vì sao lại là ông chủ của bọn họ được?
Cô đã bỏ lỡ cái gì sao?
Tử Tuấn ở bên này vẫn liên tục xin tha.
- Ông chủ, tôi sai rồi, nếu tôi biết người kia muốn đối phó với anh có đánh chết tôi cũng không dám, xin anh hãy tha mạng cho tôi.
- Cho mày cơ hội cuối, ai sai mày làm?
Hoàng Đông dí mũi chân lên mu bàn tay Tử Tuấn, lực mạnh đến mức hắn nghe thấy tiếng xương khớp vỡ vụn, hắn khó khăn trả lời từng chữ.
- Tôi...!Tôi thật sự không biết.
Chỉ biết hắn họ Lâm.
Họ Lâm? Lâm Triều?
Hoàng Đông nhíu mày, trong lòng cảm thấy không vui cũng có xúc động muốn giết người, nhưng Minh Hạ đang ở đây, anh không muốn cô sợ mình.
- Khi nào hắn liên lạc lại thì báo với tao.
- Vâng vâng vâng.
Tử Tuấn nói liền tù tì, vẻ mặt thành khẩn.
Hoàng Đông lúc này mới rút chân lại, anh vừa thả chân, hắn ta lập tức ôm lấy tay mình rồi đứng dậy cúi gập người với anh.
- Ông chủ, xin ông hãy yên tâm.
Sau này tôi đảm bảo sẽ không để chuyện này xảy ra lần thứ hai.
- Ừ.
Hoàng Đông vứt cây gậy sắt đi rồi nắm tay Minh Hạ ra về, mấy người kia không chỉ không dám cản anh mà còn cúi gập người xuống chào hỏi, tên nào què rồi thì thôi không tính.
Ra khỏi trụ sở E.M rồi Minh Hạ vẫn cảm thấy rất ngơ ngác, cô quay sang hỏi anh.
- Anh là Cửu gia của tổ chức E.M?
Hoàng Đông thoải mái thừa nhận.
- Ừ.
Minh Hạ cũng lăn lộn trong giới được năm năm rồi, nhưng cô tự chơi nên không biết những chân chạy vặt khác làm việc thế nào, tổ chức ra sao.
Có điều cô cũng từng nghe nói đến tổ chức chạy việc vặt E.M có một ông chủ cực kỳ trâu bò khi anh ta là người vực dậy một nhánh nhỏ sắp tàn của giới chạy việc vặt bên Mỹ khi chỉ dùng có một năm để khôi phục lại đế chế này, có điều người này rất thần bí, đến ba năm trước thì lui về ở ẩn, sau đó phó tổng của công ty lên thay anh ta nắm quyền và điều hành tổ chức đến giờ.
Nhưng cô có đánh chết cũng không ngờ đến người đó lại là người đàn ông trước mặt này.
Cô không khỏi lùi lại nhìn anh vài lần, sau đó gật gù.
- Đáng lý ra em phải đoán ra thân phận của anh từ lâu rồi mới đúng.
Cửu gia cực kỳ ưa bạo lực, thích dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, đứa nào không nghe hắn đánh đến khi ngoan ngoãn hẳn mới thôi.
Người ta thường ở sau lưng mắng hắn là kẻ điên không có đầu óc chỉ biết dùng ưu thế vũ lực để giải quyết vấn đề, rất giống lời mọi người nói về anh hiện tại.
Hoàng Đông cười, lúc này trông anh cực kỳ vô hại.
- Bây giờ em biết rồi cũng chưa muộn.
Cô gật gù, lại tò mò hỏi anh.
- Thế sao đang yên đang lành anh lại không làm nữa vậy?
- Chán không muốn làm nữa.
- ...!
Cái lý do cũng đủ tùy tiện rồi đấy!
Nhưng điều cô lo lắng hơn lại là…
- Anh để lộ thân phận thế này có sợ Tử Tuấn nói với người ngoài không?
Tử Tuấn là người nhìn tiền làm việc, hôm nay gọi anh là ông chủ, ngày mai coi anh như kẻ thù cũng không phải chuyện lạ gì.
Hoàng Đông cười lạnh.
- Hắn sẽ không có cơ hội đó đâu.
Thấy cô lo lắng nhìn mình, anh cười trấn an.
- Anh không đụng đến mạng người, anh cũng sẽ không mượn tay người khác giết hắn, em không cần lo lắng.
Thực ra có đôi lúc anh cũng muốn kéo cô xuống vũng bùn cùng mình, như thế anh sẽ không cần phải che dấu bản chất thật sự của mình.
Nhưng anh không nỡ, bởi vì không nỡ để cô biến thành người giống mình nên anh chỉ có thể nỗ lực trở thành kiểu người cô mong muốn..